- 01-Chức năng của giáo dục
- 02-Vấn đề của tự do
- 03-Tự do và tình yêu
- 04-Lắng nghe
- 05-Bất mãn có tính sáng tạo
- 06-Tổng thể của cuộc sống
- 07-Tham vọng
- 08-Suy nghĩ có trật tự
- 09-Cái trí khoáng đạt
- 10-Vẻ đẹp bên trong
- 11-Tuân phục và phản kháng
- 12-Sự tự tin của hồn nhiên
- 13-Bình đẳng và tự do
- 14-Kỷ luật tự tạo
- 15-Cộng tác và chia sẻ
- 16-Làm mới mẻ cái trí
- 17-Con sông của cuộc sống
- 18-Cái trí chú ý
- 19-Hiểu biết và truyền thống
- 20-Sống đời sống tôn giáo là nhạy cảm đến thực tại
- 21-Mục đích của học hỏi
- 22-Tánh đơn giản của tình yêu
- 23-Sự cần thiết ở một mình
- 24-Năng lượng của sự sống
- 25-Sống không nỗ lực
- 26-Cái trí không là mọi thứ
- 27-Tìm Chúa
Nguyên tác: Think on These Things by Jiddu Krishnamurti
Lời dịch: ÔNG KHÔNG Bản dịch 2006 – Hiệu đính 7- 2008
Cộng tác và chia sẻ
Chúng
ta đang nói về quá nhiều sự việc, về nhiều vấn đề của
cuộc sống, phải vậy không? Nhưng tôi tự hỏi không hiểu
chúng ta có thực sự biết một vấn đề là gì không? Giải
quyết những vấn đề trở nên khó khăn nếu chúng ta cho phép
chúng mọc rễ trong cái trí. Cái trí tạo ra những vấn đề,
và sau đó trở thành mảnh đất màu mỡ cho chúng mọc rễ;
và ngay khi một vấn đề ăn sâu trong cái trí thì sẽ rất
khó khăn khi nhổ bật nó lên. Điều gì cần thiết là chính
cái trí phải thấy được vấn đề và không cho nó mảnh
đất để tăng trưởng.
Một
trong những vấn đề căn bản thế giới đang đối diện là
vấn đề cộng tác. Từ ngữ “cộng tác” có nghĩa là gì?
Cộng tác là làm những sự việc cùng nhau, xây dựng cùng
nhau, cảm thấy cùng nhau, có một cái gì đó chung để cho
chúng ta có thể làm việc cùng nhau một cách tự do. Nhưng
người ta thường thường không cảm thấy cái khuynh hướng
làm việc cùng nhau một cách tự nhiên, một cách dễ dàng,
một cách vui vẻ; và vì vậy họ bị bắt buộc làm việc
cùng nhau qua những thôi thúc khác hẳn: đe dọa, sợ hãi, trừng
phạt, phần thưởng. Đây là thói quen thông thường khắp
thế giới. Trong những chính phủ độc tài bạn bị cưỡng
bách tàn nhẫn để làm việc cùng nhau; nếu bạn không “cộng
tác” bạn bị xóa tên hay bị gửi vào một trại tập trung.
Trong những quốc gia tạm gọi là có văn minh bạn bị thôi
thúc làm việc cùng nhau qua khái niệm “quốc gia của tôi,”
hay vì một học thuyết đã được tính toán rất cẩn thận
và truyền bá rộng rãi để bạn chấp nhận nó; hay bạn làm
việc cùng nhau để thực hiện một kế hoạch mà một ai đó
đã soạn thảo, một bản sơ đồ cho điều không tưởng.
Vì
vậy, chính kế hoạch, ý tưởng, uy quyền mới thôi thúc con
người làm việc cùng nhau. Đây thông thường được gọi
là cộng tác, và trong nó luôn luôn có ngụ ý của hình phạt
hay phần thưởng, mà có nghĩa rằng đằng sau sự “cộng
tác” như thế có sợ hãi. Bạn luôn luôn làm việc vì một
điều gì đó – vì quốc gia, vì vị vua, vì đảng phái, vì
Chúa hay vị Thầy, vì hòa bình hay để tạo ra sự đổi mới
này hay đổi mới kia. Ý tưởng cộng tác của bạn là làm
việc cùng nhau vì một kết quả đặc biệt. Bạn có một
lý tưởng – xây dựng một ngôi trường hoàn hảo, hay bất
kỳ cái gì bạn muốn – bạn làm việc cho nó, vì vậy bạn
nói rằng sự cộng tác là cần thiết. Tất cả việc này
ám chỉ uy quyền, phải vậy không? Luôn luôn có một người
nào đó nghĩ rằng có một công việc đúng phải làm, và vì
vậy bạn nói rằng, “chúng ta phải cộng tác thực hiện
nó.”
Vì
vậy, tôi không gọi những công việc đó là cộng tác gì
cả. Đó không là cộng tác, nó là một hình thức của tham
lam, một hình thức của sợ hãi, cưỡng bách. Đằng sau nó
có sự đe dọa rằng nếu bạn không “cộng tác” chính phủ
sẽ không công nhận bạn, hay kế hoạch năm năm sẽ thất
bại, hay bạn sẽ bị gửi đến một trại tập trung, hay quốc
gia của bạn sẽ thua trong cuộc chiến tranh, hay có lẽ bạn
không được lên thiên đàng. Luôn luôn có một hình thức
thôi thúc nào đó, và nơi nào có sự thôi thúc thì không có
cộng tác thực sự.
Cộng
tác thực sự cũng không có khi bạn và tôi làm việc cùng
nhau chỉ bởi vì chúng ta đồng ý lẫn nhau để làm một công
việc gì đó. Trong bất kỳ sự đồng ý nào như thế điều
gì quan trọng là đang làm công việc đặc biệt đó, không
phải làm việc cùng nhau. Bạn và tôi có lẽ đồng ý để
xây dựng một cây cầu, hay làm một con đường, hay cùng nhau
trồng vài cái cây, nhưng trong đồng ý đó luôn luôn có sự
sợ hãi của không đồng ý, sợ hãi rằng có lẽ tôi không
làm cái phần của tôi và để cho bạn làm tất cả mọi việc.
Vậy
thì nó không là cộng tác khi chúng ta làm việc cùng nhau qua
bất kỳ hình thức thôi thúc, hay bởi đồng ý hoàn toàn,
bởi vì đằng sau tất cả nỗ lực đó có ngụ ý kiếm được
hay lẩn tránh một cái gì đó.
Đối
với tôi, cộng tác hoàn toàn khác hẳn. Cộng tác là niềm
vui của đang là và đang làm cùng nhau – không nhất thiết
phải đang làm một công việc gì đó đặc biệt. Bạn hiểu
rõ chứ? Các em nhỏ thông thường có một cảm thấy của
đang là và đang làm cùng nhau. Bạn không nhận ra việc này
hay sao? Các em cộng tác trong bất kỳ công việc nào. Không
đặt ra câu hỏi đồng ý hay không đồng ý, phần thưởng
hay hình phạt; các em chỉ muốn giúp đỡ. Các em cộng tác
theo bản năng, vì niềm vui đang là và đang làm cùng nhau. Nhưng
những người lớn làm mất đi tinh thần thoải mái, tự nhiên
của cộng tác này trong các em bằng cách nói rằng, “Nếu
em làm việc này tôi sẽ cho em cái đó; nếu em không làm việc
này tôi sẽ không cho em đi xem phim,” khi nói như vậy những
người lớn đã tạo ra yếu tố hư hỏng.
Vì
vậy cộng tác thực sự xảy ra, không phải chỉ có đồng
ý thực hiện một đề án nào đó cùng nhau, nhưng với niềm
hân hoan cảm thấy trạng thái cùng nhau, nếu người ta có
thể dùng từ ngữ đó; bởi vì trong cảm thấy đó không có
sự cố chấp của ý tưởng cá thể, quan điểm cá thể.
Khi
bạn biết cộng tác như thế, bạn sẽ biết khi nào không
cộng tác, mà cũng quan trọng ngang bằng. Bạn hiểu không?
Rất cần thiết cho tất cả chúng ta đánh thức được trong
chính mình tinh thần cộng tác này, vì lúc đó nó không thuần
tuý còn là một kế hoạch hay đồng ý để thúc đẩy chúng
ta làm việc cùng nhau, nhưng một cảm thấy lạ thường của
trạng thái cùng nhau, ý thức hân hoan trong đang là và đang
làm cùng nhau mà không có bất kỳ ý tưởng nào của phần
thưởng hay trừng phạt. Điều đó rất quan trọng. Nhưng cũng
quan trọng ngang bằng khi biết được lúc nào không cộng tác,
bởi vì nếu chúng ta không thông minh có lẽ chúng ta sẽ cộng
tác với những người không thông minh, với những vị lãnh
đạo đầy tham vọng có những kế hoạch qui mô, những ý
tưởng kỳ quặc, giống như Hitler và những nhà độc tài
khác qua những thời đại. Vì vậy chúng ta phải biết khi
nào không cộng tác; và chúng ta chỉ có thể biết điều này
khi nào chúng ta biết được hân hoan của cộng tác thực sự.
Đây
là một câu hỏi rất quan trọng phải bàn luận cùng nhau,
bởi vì khi được gợi ý rằng chúng ta làm việc cùng nhau,
phản ứng ngay lập tức của bạn có thể là, “Vì mục đích
gì? Chúng ta sẽ làm cùng nhau cho việc gì?” Nói cách khác,
công việc sẽ được làm trở nên quan trọng hơn cảm thấy
đang là và đang làm cùng nhau; và khi công việc sẽ được
làm – cái kế hoạch, cái ý niệm, cái lý tưởng không tưởng
– đảm trách sự quan trọng chính, vậy thì không còn cộng
tác thực sự. Vậy thì nó chỉ là cái ý tưởng đang trói
buộc chúng ta lại cùng nhau; và nếu một ý tưởng có thể
trói buộc chúng ta cùng nhau, một ý tưởng khác có thể phân
chia chúng ta. Vì vậy, điều gì phải lưu tâm là đánh thức
được trong chính chúng ta tinh thần cộng tác này, cảm thấy
hân hoan trong đang là và đang làm cùng nhau này, mà không có
bất kỳ ý tưởng của phần thưởng hay trừng phạt. Hầu
hết những người trẻ tuổi đều có cảm thấy hân hoan này
một cách thoải mái, tự do, nếu nó không bị làm hư hỏng
bởi những người lớn.
Người hỏi: Làm thế nào chúng ta có thể loại bỏ được những lo âu tinh thần của chúng ta nếu chúng ta không thể tránh được những tình huống gây ra chúng?
Krishnamurti:
Vậy thì bạn phải đối diện với chúng, phải vậy không?
Muốn loại bỏ lo âu thông thường bạn cố gắng tẩu thoát
khỏi vấn đề; bạn đến đền chùa hay rạp chiếu bóng,
bạn đọc một tờ tạp chí, mở máy thu thanh, hay tìm đến
một dạng giải trí nào khác. Nhưng tẩu thoát không giải
quyết được vấn đề, bởi vì khi bạn quay trở lại nó
vẫn còn đó; vậy thì tại sao không đối diện ngay từ khi
nó bắt đầu?
Bây
giờ, lo âu là gì? Bạn lo lắng liệu rằng bạn sẽ đậu
kỳ thi hay không, và bạn sợ hãi không đậu được; vì vậy
bạn lo âu, trải qua những đêm không ngủ. Nếu bạn không
đậu, cha mẹ bạn sẽ thất vọng; và cũng vậy bạn mong muốn
được nói rằng, “Con đã thực hiện công việc đó, đã
đậu những kỳ thi.” Bạn liên tục lo lắng ngay từ những
ngày đi thi cho đến khi bạn biết kết quả. Bạn có thể
tẩu thoát, chạy trốn khỏi tình huống này hay không? Thực
sự ra, bạn không thể, phải không? Vì vậy bạn phải đối
diện nó. Nhưng tại sao lại lo âu về nó? Bạn đã học, bạn
đã cố gắng hết sức mình, và bạn sẽ đậu hay rớt. Bạn
càng lo âu về nó nhiều bao nhiêu thì bạn càng bị sợ hãi
và căng thẳng nhiều bấy nhiêu, và bạn chẳng còn bao nhiêu
khả năng suy nghĩ; và khi cái ngày đó đến bạn không thể
viết được cái gì cả, bạn chỉ còn nhìn cái đồng hồ
– đó là điều gì đã xảy ra cho tôi!
Khi
cái trí miên man vô tận về một vấn đề và liên tục quan
tâm đến nó, đó là điều gì chúng ta gọi là lo âu, phải
vậy không? Bây giờ làm thế nào người ta loại bỏ được
lo âu? Việc đầu tiên, cái trí không được nhường một
mảnh đất nào cho vấn đề bám rễ là điều quan trọng.
Bạn
có biết cái trí là gì không? Những triết gia vĩ đại đã
hao phí nhiều năm trong việc tìm hiểu bản chất của cái
trí, và những quyển sách đã viết về nó; nhưng nếu người
ta thực sự chú ý hoàn toàn vào nó, tôi nghĩ rằng sẽ rất
đơn giản để tìm ra cái trí là gì. Bạn có khi nào quan sát
cái trí riêng của bạn hay không? Tất cả những điều mà
bạn đã học hỏi từ trước đến nay, ký ức về tất cả
những trải nghiệm nhỏ xíu của bạn, những điều gì bạn
được dạy bảo bởi cha mẹ của bạn, những giáo viên của
bạn, những sự việc bạn đã đọc trong những quyển sách
hay quan sát thế giới quanh bạn – tất cả những điều này
là cái trí. Chính cái trí mà quan sát, mà nhận thức rõ ràng,
mà học hỏi, mà vun quén những điều tạm gọi là đức hạnh,
mà truyền đạt những ý tưởng, mà có những ham muốn và
sợ hãi. Cái trí không chỉ là những gì bạn nhìn thấy trên
bề mặt, nhưng cũng còn cả những tầng sâu thẳm của tiềm
thức mà trong đó che giấu những tham vọng chủng tộc, những
động cơ, những thôi thúc, những xung đột. Tất cả những
việc này là cái trí, mà được gọi là ý thức.
Bây
giờ, cái trí muốn bận rộn với điều gì đó, giống như
người mẹ đang lo âu về con cái của bà ấy, hay người nội
trợ về cái nhà bếp của bà ấy, hay một chính trị gia về
sự nổi tiếng cùng vị trí của ông ấy trong nghị viện;
và cái trí bận rộn không thể giải quyết được bất cứ
vấn đề nào. Bạn hiểu rõ không? Chỉ có cái trí thảnh
thơi mới có thể trong sáng để hiểu rõ một vấn đề.
Hãy
quan sát cái trí riêng của bạn và bạn sẽ thấy nó khuấy
động làm sao đâu, luôn luôn bận rộn một điều gì đó:
với điều gì ai đó đã nói ngày hôm qua, với điều gì bạn
vừa học được, với điều gì bạn sắp sửa làm ngày mai,
và vân vân. Nó không bao giờ ngừng bận rộn – mà không
có nghĩa là một cái trí trì trệ, hay một loại trống rỗng
tinh thần nào đó. Chừng nào nó còn bận rộn, dù rằng ở
dạng cao nhất hay thấp nhất, cái trí còn nhỏ nhoi, tầm thường;
và một cái trí tầm thường không bao giờ có thể giải quyết
được bất kỳ vấn đề nào, nó chỉ có thể bận rộn với
nó. Một vấn đề có lẽ to lớn như thế nào chăng nữa,
khi bận rộn với nó cái trí sẽ làm cho nó trở thành tầm
thường. Chỉ một cái trí không bận rộn và vì vậy trong
sáng có thể chặn đứng và giải quyết vấn đề.
Nhưng
có một cái trí không bận rộn rất là khó khăn. Thỉnh thoảng
khi bạn đang ngồi yên lặng cạnh một dòng sông, hay trong
căn phòng của bạn, quan sát chính bạn và bạn sẽ thấy cái
khoảng không gian liên tục mà chúng ta ý thức, mà chúng ta
gọi là cái trí, bị nhồi nhét đầy những ý tưởng liên
tục dồn vào nó. Chừng nào cái trí còn bị nhồi nhét, bị
bận rộn với điều gì đó – dù rằng nó là một cái trí
của người nội trợ hay của một nhà khoa học vĩ đại –
nó vẫn còn nhỏ nhoi, tầm thường, và bất kỳ vấn đề
nào nó gặp phải, nó không thể giải quyết được vấn đề
đó. Trái lại một cái trí không bận rộn, có không gian,
có thể giải quyết vấn đề và làm tan biến nó, bởi vì
một cái trí như thế trong sáng, nó tiếp cận vấn đề mới
mẻ lại, không phải dựa vào kho lưu trữ cũ kỹ của những
ký ức và truyền thống riêng của nó.
Người hỏi: Làm thế nào chúng ta biết được chính chúng ta?
Krishnamurti:
Bạn nhận biết được khuôn mặt của bạn vì bạn thường
nhìn thấy nó được phản chiếu trong cái gương. Bây giờ,
có một cái gương trong đó bạn có thể nhìn thấy chính bạn
hoàn toàn – không phải khuôn mặt của bạn, nhưng tất cả
điều gì bạn suy nghĩ, tất cả điều gì bạn cảm thấy,
những động cơ của bạn, những thưởng thức của bạn,
những thôi thúc và những sợ hãi của bạn. Cái gương đó
là cái gương của sự liên hệ: liên hệ giữa bạn và cha
mẹ bạn, giữa bạn và những giáo viên của bạn, giữa bạn
và dòng sông, cây cối, quả đất, giữa bạn và những tư
tưởng của bạn. Sự liên hệ là một cái gương trong đó
bạn có thể nhìn thấy chính bạn, không phải như bạn ao
ước bạn là, nhưng như bạn là. Tôi có lẽ ao ước, khi nhìn
vào một cái gương thông thường, rằng nó sẽ chiếu rọi
cho tôi xinh đẹp, nhưng điều đó không xảy ra bởi vì cái
gương phản ảnh chính xác khuôn mặt của tôi như nó là và
tôi không thể dối gạt chính tôi. Tương tự như vậy, tôi
có thể nhìn thấy tôi chính xác như tôi là trong cái gương
của sự liên hệ với những người khác của tôi. Tôi có
thể quan sát cách tôi nói chuyện với mọi người: lễ phép
với những người mà tôi nghĩ rằng họ có thể cho tôi một
cái gì đó, và thô lỗ cộc cằn với những người mà không
thể cho tôi cái gì cả. Tôi chú ý những người mà tôi sợ
hãi. Tôi đứng dậy khi có người quan trọng đi vào, nhưng
khi người hầu đi vào tôi không thèm lưu tâm. Vì vậy, bằng
cách quan sát chính mình trong sự liên hệ, tôi đã phát hiện
ra là tôi kính trọng mọi người một cách giả dối làm sao
đâu, phải vậy không? Và tôi cũng có thể khám phá chính
bản thân tôi như tôi là trong sự liên hệ của tôi với cây
cối và chim chóc, với những ý tưởng và những quyển sách.
Bạn
có lẽ có tất cả những bằng cấp văn hoá trên thế giới
này, nhưng nếu bạn không hiểu rõ về chính mình thì bạn
là người ngu xuẩn nhất. Hiểu rõ về chính mình là mục
đích chính của mọi nền giáo dục. Nếu không hiểu rõ về
chính mình, chỉ thu gom những dữ kiện hay ghi chú để bạn
có thể đậu những kỳ thi là một cách tồn tại xuẩn ngốc.
Bạn có thể trích dẫn kinh Bhagavad Gita, kinh Upanishads, kinh
Koran và kinh Bible, nhưng nếu bạn không hiểu rõ về chính
mình bạn chỉ giống như một con vẹt đang lặp lại những
từ ngữ. Trái lại, khoảnh khắc bạn bắt đầu hiểu rõ
về chính mình, dù nhỏ nhoi chừng nào, đã có sẳn khởi đầu
một tiến hành lạ thường của sáng tạo. Nó là sự khám
phá khi đột nhiên thấy chính bạn như bạn thực sự là:
tham lam, cãi cọ, giận dữ, ganh tị, ngu xuẩn. Nhìn thấy được
sự kiện mà không cố gắng thay đổi nó, chỉ nhìn thấy
chính xác bạn là gì là một bộc lộ kinh ngạc. Từ đó bạn
có thể đi sâu hơn và sâu hơn, vô hạn, bởi vì không có
kết thúc cho hiểu rõ về chính mình. Qua hiểu rõ về chính
mình bạn bắt đầu tìm được Chúa là gì, sự thật là gì,
trạng thái không thời gian đó là gì. Giáo viên của bạn
có thể chuyển cho bạn kiến thức anh ấy đã nhận được
từ giáo viên của anh ấy, và bạn có lẽ làm bài tốt trong
những kỳ thi, có được mảnh bằng và tất cả những việc
còn lại của nó; nhưng, nếu không hiểu rõ về chính mình
như bạn nhận biết khuôn mặt riêng của bạn trong gương,
tất cả những hiểu biết còn lại không có ý nghĩa gì cả.
Người có học thức nếu không hiểu rõ về chính họ thì
thực sự không thông minh gì cả; họ không biết suy nghĩ là
gì, cuộc sống là gì. Đó là lý do rất quan trọng tại sao
người giáo dục phải được giáo dục trong ý nghĩa thực
sự của từ ngữ đó, mà có nghĩa rằng anh ấy phải hiểu
rõ những vận hành của cái trí và tâm hồn riêng của anh
ấy, thấy chính anh ấy chính xác như anh ấy là trong cái gương
của sự liên hệ. Hiểu về rõ về chính mình là khởi đầu
của thông minh. Hiểu rõ về chính mình là toàn vũ trụ; nó
ôm gọn tất cả những đấu tranh của con người.
Người hỏi: Chúng ta có thể hiểu rõ về chính chúng ta mà không cần một người tạo hứng khởi hay sao?
Krishnamurti:
Muốn hiểu rõ về chính mình bạn phải có một người gây
cảm hứng, một ai đó thúc giục, kích thích, giúp đỡ bạn
hay sao? Hãy lắng nghe câu hỏi rất cẩn thận và bạn sẽ
khám phá câu trả lời thực sự. Bạn biết không, một nửa
của vấn đề được giải quyết nếu bạn tìm hiểu nó,
phải vậy không? Nhưng bạn không thể tìm hiểu vấn đề
trọn vẹn nếu cái trí của bạn ngập tràn sự hăm hở tìm
ra câu trả lời.
Câu
hỏi là: với mục đích có được hiểu rõ về chính mình,
chúng ta không cần một người nào tạo hứng khởi hay sao?
Bây
giờ, nếu bạn phải có một vị đạo sư, một ai đó tạo
hứng khởi bạn, khuyến khích bạn, dạy bảo rằng bạn đang
làm tốt, nó có nghĩa rằng bạn đang lệ thuộc vào người
đó, và rõ ràng bạn sẽ bị lạc lõng khi ông ấy đi khỏi
một ngày nào đó. Khoảnh khắc bạn lệ thuộc vào một người
hay một ý tưởng cho sự hứng khởi chắc chắn là có sợ
hãi, vì vậy nó không là sự hứng khởi trung thực. Trái lại,
nếu bạn nhìn ngắm một xác chết đang được khiêng đi,
hay quan sát hai con người đang cãi cọ, điều đó không làm
bạn suy nghĩ hay sao? Khi bạn thấy một ai đó rất tham vọng,
hay là quan sát cách bạn cúi rạp người xuống chân vị thống
đốc khi ông ấy đi vào, điều đó không làm cho bạn ngẫm
nghĩ hay sao? Vì vậy có hứng khởi trong mọi thứ, từ chiếc
lá đang rơi hay cái chết của con chim đến cách cư xử riêng
của con người. Nếu bạn nhìn ngắm tất cả những việc
này bạn luôn luôn đang học hỏi; nhưng nếu bạn nhờ vào
một người nào đó để là giáo viên của bạn, vậy thì
bạn đã lạc lõng và người đó trở thành cơn ác mộng của
bạn. Đó là lý do tại sao rất quan trọng khi không tuân phục
người nào, khi không có một giáo viên đặc biệt nào, nhưng
tự mình học hỏi từ dòng sông, những bông hoa, cây cối,
từ người phụ nữ đang vác một bó nặng, từ những thành
viên của gia đình bạn và từ những tư tưởng riêng của
bạn. Đây là sự giáo dục mà không ai có thể dạy cho bạn
ngoại trừ chính bạn, và đó là vẻ đẹp của nó. Nó đòi
hỏi sự canh chừng liên tục, một cái trí tìm hiểu liên
tục. Bạn phải học hỏi bằng quan sát, bằng đấu tranh,
bằng hạnh phúc và đau buồn.
Người hỏi: Với tất cả những mâu thuẫn trong chính người ta, làm thế nào có thể đang là và đang làm cùng một lúc được?144
Krishnamurti:
Bạn có biết tự mâu thuẫn là gì không? Nếu tôi muốn làm
một sự việc đặc biệt trong cuộc sống và cùng lúc lại
muốn làm hài lòng cha mẹ tôi, mà muốn tôi làm cái gì khác,
tôi có trong mình một xung đột, một mâu thuẫn. Bây giờ,
làm thế nào tôi giải quyết được nó đây? Nếu tôi không
thể giải quyết được mâu thuẫn này trong chính tôi, thì
hiển nhiên không có sự hòa hợp của đang là và đang làm.
Vì vậy việc đầu tiên là phải được tự do khỏi sự mâu
thuẫn tự tạo.
Giả
sử bạn muốn học hội họa bởi vì vẽ là niềm vui của
cuộc sống bạn, và người cha bảo rằng bạn phải trở thành
một luật sư hay một người kinh doanh, nếu không ông ta sẽ
ngừng trợ cấp cho công việc ăn uống học hành của bạn;
vậy thì có một mâu thuẫn trong bạn, phải vậy không? Bây
giờ làm thế nào bạn xóa đi mâu thuẫn bên trong đó, để
được tự do khỏi tranh đấu và đau khổ của nó? Chừng
nào bạn còn vướng mắc trong mâu thuẫn tự tạo bạn không
thể nào suy nghĩ; vì vậy bạn phải xóa bỏ mâu thuẫn, bạn
phải làm một việc này hay việc khác. Nó sẽ là việc nào?
Bạn sẽ nhượng bộ người cha của bạn phải không? Nếu
bạn vâng lời người cha, điều đó có nghĩa rằng bạn phải
gạt đi niềm vui của bạn, bạn phải gắn kết với một
công việc mà bạn không yêu thích; và liệu rằng điều đó
có giải quyết được mâu thuẫn hay không? Trái lại, nếu
bạn chống cự lại người cha, nếu bạn nói rằng, “Xin
lỗi con không lưu tâm, dù con phải đi ăn mày, chết đói,
con sẽ vẽ,” vậy thì không có xung đột; vậy thì đang là
và đang làm là cùng lúc, bởi vì bạn biết bạn muốn làm
gì và bạn làm nó bằng toàn thân tâm của bạn. Nhưng nếu
bạn trở thành một luật sư hay một người kinh doanh và bên
trong bạn lại đang nóng bỏng ý tưởng là một họa sĩ, vậy
thì suốt cuộc đời bạn sẽ là con người u sầu, đờ đẫn,
sống trong hành hạ, trong thất vọng, trong đau khổ, bị hủy
hoại và hủy hoại những người khác.
Đây
là một vấn đề rất quan trọng bạn cần suy nghĩ ra, bởi
vì khi bạn lớn lên cha mẹ sẽ muốn bạn làm những công
việc nào đó, và nếu trong chính bạn không rõ ràng về công
việc bạn thực sự muốn làm, bạn sẽ bị dẫn dắt như
một con cừu đến tay người đồ tể. Nhưng nếu bạn tìm
được công việc gì bạn yêu thích làm và dành toàn bộ cuộc
sống của bạn cho nó, vậy thì không còn mâu thuẫn, và trong
trạng thái đó toàn thân tâm bạn là đang làm của bạn.
Người hỏi: Vì quan tâm đến công việc chúng ta thích làm, liệu rằng chúng ta có quên bổn phận với cha mẹ hay không?145
Krishnamurti: Bạn có ý gì khi dùng từ ngữ “bổn phận” lạ lùng đó? Bổn phận với ai? Với cha mẹ bạn, với chính phủ, với xã hội phải không? Nếu cha mẹ của bạn bảo rằng đó là bổn phận của bạn để trở thành một luật sư và ủng hộ nó, nhưng bạn thực sự lại muốn trở thành một khất sĩ, bạn sẽ làm gì đây? Ở Ấn độ là một khất sĩ được an toàn và được kính trọng, vì vậy người cha của bạn có lẽ đồng ý. Khi bạn mặc vào một cái áo thầy tu bạn đã trở thành một con người vĩ đại, và người cha của bạn có thể đổi chác nó. Nhưng nếu bạn muốn làm việc bằng đôi tay của bạn, nếu bạn muốn là một người thợ mộc bình thường hay một người nặn những đồ vật xinh đẹp bằng đất sét, vậy thì bổn phận của bạn ở đâu? Ai có thể bảo cho bạn? Bộ bạn không cần suy nghĩ rất cẩn thận cho chính mình, nhìn thấy mọi hàm ý có liên quan đến bổn phận, để cho bạn có thể nói rằng, “Công việc này phù hợp với tôi và tôi sẽ kiên trì theo đuổi nó dù rằng cha mẹ tôi có đồng ý hay không?” Không phải thỏa hiệp với công việc gì cha mẹ và xã hội muốn bạn làm, nhưng thực sự tìm được những hàm ý của bổn phận; thấy rất rõ ràng công việc gì là đúng và theo đuổi nó suốt cuộc đời, dù rằng nó có thể tạo ra đói khát, đau khổ, chết chóc – để làm điều đó đòi hỏi nhiều thông minh, trực nhận, thấu triệt, và cũng nhiều tình yêu. Bạn thấy không, nếu bạn ủng hộ cha mẹ chỉ vì bạn nghĩ đó là bổn phận của bạn, vậy thì ủng hộ của bạn là một sự việc chợ búa, không có một ý nghĩa sâu xa nào, bởi vì trong nó không có tình yêu.
Người hỏi: Dù có lẽ tôi ao ước là một kỹ sư, nếu cha tôi phản kháng và không muốn giúp đỡ tôi, làm thế nào tôi có thể học ngành kỹ sư được.146
Krishnamurti: Nếu bạn quả quyết muốn là một kỹ sư ngay cả khi người cha đuổi bạn ra khỏi nhà, bạn có ý nói rằng bạn sẽ không tìm được phương cách và phương tiện để học ngành kỹ sư chứ gì? Bạn sẽ đi ăn xin, nhờ vả bạn bè. Thưa bạn, cuộc sống rất lạ thường. Khoảnh khắc bạn rất rõ ràng về công việc gì bạn muốn làm, mọi việc xảy ra. Cuộc sống mang lại sự trợ giúp cho bạn – một người bạn, một người họ hàng, một người giáo viên, một người bà, một người nào đó sẽ giúp bạn. Nhưng nếu bạn sợ cố gắng bởi vì người cha có lẽ đuổi bạn ra khỏi nhà, vậy thì bạn đã lạc đường rồi. Cuộc sống không bao giờ trợ giúp cho những người chỉ nhượng bộ đến đòi hỏi nào đó vì sợ hãi. Nhưng nếu bạn nói rằng, “Đây thực sự là công việc gì tôi muốn làm và tôi sẽ theo đuổi nó,” vậy thì bạn sẽ phát giác rằng một điều gì đó kỳ diệu đang xảy ra. Bạn có lẽ phải đói khát, tranh đấu để vượt qua, nhưng bạn sẽ là một con người xứng đáng, không chỉ là một bản sao, và đó là điều kỳ diệu của nó.Bạn thấy không, hầu hết chúng ta đều sợ hãi đứng một mình; và tôi biết đây là điều khó khăn cực kỳ cho các bạn còn trẻ tuổi, bởi vì không có sự tự do về kinh tế trong quốc gia này như ở nước Mỹ hay Châu âu. Ở đây quốc gia dư thừa dân số, vì vậy mọi người đều đầu hàng. Bạn nói rằng, “Chuyện gì sẽ xảy ra cho tôi?” Nhưng nếu bạn kiên quyết, bạn sẽ thấy rằng một sự việc nào đó hay một ai đó sẽ giúp đỡ bạn. Khi bạn thực sự phản kháng lại sự đòi hỏi tầm thường, vậy thì bạn là một cá thể và sự sống trợ giúp bạn.
Bạn biết không, trong sinh học có một hiện tượng được gọi là sự biến dị, một tình trạng lệch hướng đột ngột và tự phát triển từ một chủng loại. Nếu bạn có một ngôi vườn và đã ươm trồng một loại hoa đặc biệt, một buổi sáng nào đó bạn có lẽ tìm ra rằng một bông hoa nào đó hoàn toàn khác lạ với loại hoa đó. Bông hoa khác lạ đó được gọi là biến dị. Vì khác lạ nên nó nổi bật, và người làm vườn đặc biệt quan tâm đến nó. Và sống giống như thế đó. Khoảnh khắc bạn mạo hiểm đi ra ngoài, điều gì đó xảy ra trong bạn và quanh bạn. Sự sống trợ giúp bạn trong muôn vàn hình thức. Bạn có lẽ không thích hình thức nó trợ giúp bạn – nó có thể là đau khổ, chiến tranh, đói khát – nhưng khi bạn mời mọc sự sống, mọi thứ bắt đầu xảy ra. Nhưng bạn thấy không, chúng ta không muốn mời mọc sự sống, chúng ta muốn chơi một trò chơi an toàn; và những người chơi một trò chơi an toàn cũng chết rất an toàn. Không phải vậy sao?