- 01-Chức năng của giáo dục
- 02-Vấn đề của tự do
- 03-Tự do và tình yêu
- 04-Lắng nghe
- 05-Bất mãn có tính sáng tạo
- 06-Tổng thể của cuộc sống
- 07-Tham vọng
- 08-Suy nghĩ có trật tự
- 09-Cái trí khoáng đạt
- 10-Vẻ đẹp bên trong
- 11-Tuân phục và phản kháng
- 12-Sự tự tin của hồn nhiên
- 13-Bình đẳng và tự do
- 14-Kỷ luật tự tạo
- 15-Cộng tác và chia sẻ
- 16-Làm mới mẻ cái trí
- 17-Con sông của cuộc sống
- 18-Cái trí chú ý
- 19-Hiểu biết và truyền thống
- 20-Sống đời sống tôn giáo là nhạy cảm đến thực tại
- 21-Mục đích của học hỏi
- 22-Tánh đơn giản của tình yêu
- 23-Sự cần thiết ở một mình
- 24-Năng lượng của sự sống
- 25-Sống không nỗ lực
- 26-Cái trí không là mọi thứ
- 27-Tìm Chúa
Nguyên tác: Think on These Things by Jiddu Krishnamurti
Lời dịch: ÔNG KHÔNG Bản dịch 2006 – Hiệu đính 7- 2008
Sống đời sống tôn giáo là nhạy cảm đến thực tại
Cánh
đồng xanh đó với những bông hoa vàng sậm và một dòng suối
đang chảy qua là một cảnh dễ thương khi nhìn ngắm, phải
vậy không? Chiều hôm qua tôi đang nhìn ngắm nó, và khi thấy
được vẻ đẹp và sự yên lặng tuyệt vời của vùng quê
người ta luôn luôn tự hỏi cái gì là vẻ đẹp. Có một
phản ứng ngay lập tức đến cái đẹp đẽ và cũng đến
cái xấu xí, phản ứng của vui thú hay của đau khổ, và chúng
ta diễn tả cảm thấy đó thành từ ngữ khi nói rằng, “Cái
này đẹp” hay “Cái này xấu.” Nhưng điều gì cần chú
ý không là vui thú hay đau khổ; trái lại nó là hiệp thông
cùng mọi thứ, nhạy cảm đến cả xấu xí lẫn đẹp đẽ.
Bây
giờ, vẻ đẹp là gì? Đây là một trong những câu hỏi căn
bản nhất, nó không hời hợt, vì vậy đừng gạt nó đi.
Hiểu rõ vẻ đẹp là gì, có ý thức của tốt lành đó mà
thể hiện khi cái trí và tâm hồn hiệp thông cùng một thứ
gì đó dễ thương và không có bất kỳ ngáng trở để cho
người ta cảm thấy hoàn toàn thoải mái – chắc chắn rằng,
điều này có ý nghĩa lớn lao trong cuộc sống; và chỉ cho
đến khi chúng ta cảm thấy được trạng thái đáp lại đến
vẻ đẹp này thì cuộc sống của chúng ta mới không còn nông
cạn. Người ta có lẽ được vây quanh bởi vẻ đẹp lớn
lao, bởi núi non và những cánh đồng và những dòng sông,
nhưng nếu người ta không sinh động với tất cả người
ta có lẽ đã chết rồi.
Bạn,
những cô gái và những cậu trai và những người lớn hơn
chỉ cần đặt cho mình câu hỏi này: vẻ đẹp là gì? Sạch
sẽ, ăn mặc gọn gàng, một nụ cười, một cử chỉ duyên
dáng, nhịp nhàng khi bước đi, một bông hoa trên mái tóc của
bạn, cách cư xử tốt, nói năng rõ ràng, đầy ý tứ, ân
cần với những người khác, mà gồm cả sự đúng giờ –
tất cả việc này là một phần của vẻ đẹp; nhưng nó chỉ
ở trên bề mặt, phải vậy không? Và đó là tất cả đối
với vẻ đẹp, hay còn có một cái gì đó sâu xa hơn.
Có
vẻ đẹp của hình dáng, vẻ đẹp của sắp xếp, vẻ đẹp
của cuộc sống. Bạn có khi nào quan sát hình dáng dễ thương
của một cái cây khi nó um tùm lá, hay sự tinh tế lạ thường
của một cái cây trơ trụi đứng tương phản với bầu trời
hay không? Những cảnh như thế đó đầy vẻ đẹp khi nhìn
ngắm, nhưng tất cả chúng là những diễn tả hời hợt của
một cái gì đó sâu xa hơn nhiều. Vì vậy chúng ta định nghĩa
vẻ đẹp là gì?
Bạn
có lẽ có một khuôn mặt đẹp, một nét mặt sáng sủa rõ
ràng, bạn có lẽ ăn mặc thời trang và có cách cư xử chải
chuốt, bạn có lẽ vẽ đẹp hoặc viết hay về vẻ đẹp
của phong cảnh, nhưng nếu không có ý thức bên trong của
tốt lành thì tất cả những diễn tả bên ngoài của vẻ
đẹp chỉ dẫn đến một cuộc sống rất hời hợt, giả
tạo, một cuộc sống không có nhiều ý nghĩa.
Vì
vậy chúng ta phải hiểu được vẻ đẹp thực sự là gì,
phải vậy không? Bạn làm ơn lưu ý, tôi không đang nói rằng
chúng ta nên tránh những thể hiện bên ngoài của vẻ đẹp.
Tất cả chúng ta đều phải có sự cư xử đúng đắn, chúng
ta phải giữ gìn thân thể sạch sẽ và ăn mặc đàng hoàng,
mà không phô trương quá, chúng ta phải đúng giờ, rõ ràng
trong lời nói của chúng ta, và mọi chuyện như thế. Những
sự việc này là cần thiết và chúng ta tạo ra một bầu không
khí dễ chịu; nhưng nó không có nhiều ý nghĩa trong chính
nó.
Chính
vẻ đẹp bên trong mới mang lại nét duyên dáng, sự nhã nhặn
lạ thường cho hình dáng và điệu bộ bên ngoài. Và vẻ đẹp
bên trong này là gì mà nếu không có nó cuộc sống của người
ta sẽ rất nông cạn? Bạn có bao giờ suy nghĩ điều đó hay
không? Có thể là không. Bạn quá bận rộn, cái trí của bạn
quá bận rộn bởi công việc học hành, bởi chơi đùa, bởi
chuyện trò, cười cợt và chọc ghẹo nhau. Nhưng giúp đỡ
bạn khám phá cái gì là vẻ đẹp bên trong, mà nếu không
có nó hình dáng điệu bộ bên ngoài chẳng có ý nghĩa bao
nhiêu, là một trong những chức năng của giáo dục đúng đắn;
và sự trân trọng sâu xa về vẻ đẹp là một phần thiết
yếu trong cuộc sống riêng của bạn.
Liệu
một cái trí nông cạn có thể nào trân trọng vẻ đẹp hay
không? Nó có lẽ nói về vẻ đẹp; nhưng liệu nó có thể
trải nghiệm sự tràn trề của hân hoan vô tận này khi nhìn
ngắm một cái gì đó rất dễ thương hay không? Khi cái trí
chỉ quan tâm đến chính nó và những hoạt động riêng của
nó, nó không đẹp đẽ; dù nó làm gì chăng nữa, nó vẫn
còn xấu xa, bị giới hạn, vì vậy nó không có khả năng
nhận biết vẻ đẹp là gì. Trái lại, một cái trí không
quan tâm đến chính nó, một cái trí được tự do khỏi tham
vọng, một cái trí không bị trói buộc trong những ham muốn
riêng của nó hay là bị thúc đẩy bởi sự theo đuổi thành
công riêng của nó – một cái trí như thế rất khoáng đạt,
và nó nở hoa trong tốt lành. Bạn hiểu không? Chính tốt lành
bên trong này mới mang lại vẻ đẹp, thậm chí cho cả một
khuôn mặt tạm gọi là xấu xí. Khi có tốt lành bên trong,
khuôn mặt xấu xí được chuyển đổi, vì tốt lành bên trong
thực sự là trạng thái cảm thấy rất sâu sắc của tôn
giáo.
Bạn
có biết sống đời sống tôn giáo là gì không? Nó không liên
quan gì đến tiếng chuông của đền chùa, mặc dù chúng ta
nghe hay hay từ khoảng cách xa, cũng không liên quan gì đến
nghi lễ, và cũng chẳng liên quan gì đến những buổi lễ
của những vị giáo sĩ và tất cả những vô lý của nghi
thức đó. Sống đời sống tôn giáo là sống nhạy cảm đến
thực tại. Toàn thân tâm bạn – thân thể, cái trí và tâm
hồn – nhạy cảm đến đẹp đẽ và đến xấu xí, đến
con lừa bị trói vào cái cột, đến sự nghèo đói và bẩn
thỉu trong thị trấn này, đến tiếng cười và những giọt
nước mắt, đến mọi thứ quanh bạn. Từ nhạy cảm đến
toàn thể hiện hữu này nẩy mầm tốt lành, tình yêu;
và nếu không có nhạy cảm này không có vẻ đẹp, mặc dù
bạn có lẽ có tài năng, bạn có lẽ ăn mặc rất tươm tất,
đi những chiếc xe đắt tiền và ý tứ đến từng chi tiết
nhỏ nhặt.
Tình
yêu là một cái gì đó lạ thường lắm, phải vậy không?
Bạn không thể thương yêu nếu bạn đang suy nghĩ về chính
mình – mà không có nghĩa rằng bạn phải suy nghĩ về
một người khác. Tình yêu là, nó không có mục tiêu. Thực
ra cái trí thương yêu là một cái trí tôn giáo bởi vì nó
ở trong chuyển động của thực tại, của sự thật, của
Chúa, và chỉ một cái trí như thế mới biết được vẻ
đẹp là gì. Cái trí không bị trói buộc trong bất kỳ triết
lý nào, không bị vây bủa trong bất kỳ hệ thống hay niềm
tin nào, không bị lay động bởi tham vọng riêng của nó và
vì vậy nhạy cảm, tỉnh táo, canh chừng – cái trí như thế
có vẻ đẹp.
Khi
còn bé bạn rất cần học cách sống ngăn nắp và sạch sẽ,
ngồi đàng hoàng mà không cử động liên tục, có tư thế
nghiêm chỉnh khi ngồi tại bàn và ân cần, ý tứ, đúng giờ;
nhưng tất cả những sự việc này, dù cần thiết bao nhiêu
chăng nữa, đều là hời hợt, và nếu bạn chỉ vun quén những
điều hời hợt mà không hiểu rõ sự việc sâu xa hơn, bạn
sẽ không bao giờ biết được ý nghĩa thực sự của vẻ
đẹp. Một cái trí không lệ thuộc vào bất kỳ quốc gia,
nhóm người hay tổ chức nào, không có uy quyền, không bị
thúc đẩy bởi tham vọng hay bị giam giữ bởi sợ hãi –
một cái trí như thế luôn luôn đang nở hoa trong tình yêu
và tốt lành. Bởi vì nó ở trong chuyển động của thực
tại, nó biết vẻ đẹp là gì; nhạy cảm đến cả xấu xí
và đẹp đẽ, nó là một cái trí sáng tạo, nó có hiểu biết
không giới hạn.
Người hỏi: Nếu tôi có tham vọng trong thời niên thiếu, liệu tôi có thể thành tựu nó khi tôi lớn lên không?
Krishnamurti:
Một tham vọng thời niên thiếu thường không kéo dài lắm,
phải không? Một cậu bé nhỏ muốn làm một tài xế; hay cậu
ấy thấy một chiếc máy bay phản lực bay thật nhanh qua bầu
trời và muốn làm một phi công; hay cậu ấy nghe một nhà
hùng biện chính trị nào đó và muốn giống ông ấy, hay cậu
ấy thấy một vị khất sĩ và quyết định trở thành người
đó. Một cô gái có lẽ muốn có nhiều con cái, hay làm vợ
của một người đàn ông giàu có sống trong ngôi nhà to lớn,
hay cô ấy thích vẽ hay làm thơ.
Bây
giờ, liệu cái giấc mộng thời niên thiếu sẽ được thành
tựu hay không? Và những giấc mộng đó có xứng đáng để
thành tựu hay không? Tìm kiếm sự thành tựu của bất kỳ
ham muốn, không đặt thành vấn đề nó là gì, luôn luôn mang
lại đau khổ. Có lẽ bạn vẫn chưa nhận thấy việc này,
nhưng bạn sẽ hiểu ra khi bạn lớn lên. Đau khổ là cái bóng
của ham muốn. Nếu tôi muốn giàu có hay nổi tiếng, tôi tranh
đấu đạt được mục đích của tôi, gạt những người
khác qua một bên và tạo ra những kẻ thù; và, thậm chí tôi
có thể có được cái gì tôi muốn, chẳng chóng thì chầy
một cái gì đó luôn luôn xảy ra. Tôi bị bệnh, hay trong chính
thành tựu của ham muốn tôi lại ao ước một cái gì đó
nhiều hơn nữa; và luôn luôn có cái chết rình rập quanh góc
đường. Tham vọng, ham muốn và thành tựu hiển nhiên dẫn
đến sự thất vọng, buồn khổ. Bạn có thể quan sát qui
trình này cho chính bản thân bạn. Hãy học những người lớn
tuổi hơn quanh bạn, những người nổi tiếng, những người
vĩ đại ở địa phương, những người này đã dựng lên
tên tuổi cho chính họ và có quyền hành. Hãy nhìn khuôn mặt
của họ; hãy nhìn thử xem họ buồn bã như thế nào, hay béo
phị và kênh kiệu làm sao đâu. Khuôn mặt của họ có những
nếp nhăn xấu xí. Họ không nở hoa trong tốt lành bởi vì
trong tâm hồn của họ có đau khổ.
Liệu
không thể sống trong thế giới này mà không có tham vọng,
chỉ là cái gì bạn là hay sao? Nếu bạn bắt đầu hiểu rõ
bạn là gì mà không có sự cố gắng để thay đổi nó, vậy
thì bạn là gì trải qua một chuyển đổi. Tôi nghĩ người
ta có thể sống không là ai cả trong thế giới này, hoàn toàn
không được biết đến, hoàn toàn không nổi tiếng, không
tham vọng, không tàn nhẫn. Người ta có thể sống rất hạnh
phúc khi không có sự quan trọng nào được trao cho cái tôi;
và đây cũng là một phần của giáo dục đúng đắn.
Toàn
thế giới này đang tôn sùng sự thành công. Bạn nghe những
câu chuyện của cậu bé nghèo nàn học hành suốt đêm như
thế nào và cuối cùng trở thành một quan tòa, hay cậu ấy
bắt đầu bằng việc bán báo và trở thành một triệu phú
như thế nào. Bạn được nhồi nhét sự vinh quang của thành
công. Khi đạt được thành công to tát cũng kèm theo đau khổ
lớn lao; nhưng hầu hết chúng ta đều bị trói buộc trong
sự ham muốn thành tựu, và thành công có nhiều ý nghĩa cho
chúng ta hơn là hiểu rõ và xóa sạch đau khổ.
Người
hỏi: Trong hệ thống xã hội hiện nay liệu không khó khăn
khi thực hiện điều gì ông đang nói hay sao?
Krishnamurti:
Khi bạn cảm thấy mãnh liệt về một sự việc gì đó, bạn
có thấy khó khăn khi đưa nó ra thực hiện hay không? Khi bạn
thích chơi cricket, bạn chơi nó bằng toàn thân tâm của bạn,
phải vậy không? Và bạn gọi nó là khó khăn à? Chỉ khi nào
bạn không cảm thấy mãnh liệt sự thật của một điều
gì đó thì bạn mới thấy khó khăn khi đưa ra thực hành.
Bạn không yêu thích nó. Cái gì bạn yêu thích bạn làm đầy
hăm hở, có hân hoan trong nó, và rồi điều gì xã hội hay
cha mẹ chỉ trích cũng chẳng đặt thành vấn đề. Nhưng nếu
bạn không tin chắc, nếu bạn không cảm thấy tự do và hạnh
phúc khi làm công việc gì bạn nghĩ là đúng, chắc chắn sự
thích thú của bạn trong nó là giả dối, không thật; vì vậy
nó trở thành nặng nề và bạn nói rằng đưa nó vào hành
động thật khó khăn.
Trong
khi làm cái gì bạn yêu thích dĩ nhiên sẽ có những khó khăn
nhưng điều đó không đặt thành vấn đề cho bạn đâu, nó
là một phần của cuộc sống. Bạn thấy không, chúng ta đã
tạo ra một triết lý của sự khó khăn, chúng ta coi nó là
một đức hạnh khi cố gắng, khi tranh đấu, khi đối chọi.
Tôi
không đang nói về hiệu quả qua sự cố gắng và tranh đấu,
nhưng nói về tình yêu khi đang làm một cái gì đó. Nhưng
đừng chống chọi lại xã hội, đừng cản ngăn cái truyền
thống đã chết rồi, nếu bạn không có tình yêu này trong
bạn, thì việc tranh đấu của bạn trở thành vô nghĩa, và
bạn chỉ tạo thêm nhiều tổn thương. Trái lại nếu bạn
cảm thấy sâu sắc điều gì là đúng và vì vậy có thể
đứng một mình, vậy thì hành động của bạn được sinh
ra từ tình yêu sẽ có ý nghĩa lạ thường, nó có sức mạnh,
vẻ đẹp.
Bạn
biết không, chỉ với một cái trí rất yên lặng thì những
sự việc lớn lao mới được sinh ra; và một cái trí yên
lặng không có được qua nỗ lực, qua kiểm soát, qua kỷ luật.
Người hỏi: Ông có ý nói gì qua từ ngữ một thay đổi tổng thể, và làm thế nào có thể nhận ra được nó trong thân tâm riêng của người ta?
Krishnamurti:
Bạn nghĩ rằng có thể có một thay đổi tổng thể nếu bạn
cố gắng tạo ra nó hay sao? Bạn có biết thay đổi là gì
không? Giả sử rằng bạn tham vọng và bạn đã bắt đầu
thấy rằng tất cả những sự việc liên quan đến tham vọng:
hy vọng, hài lòng, thất vọng, tàn nhẫn, đau khổ, dửng dưng,
tham lam, ganh tị, gây ra sự thiếu vắng tình yêu. Thấy tất
cả việc này rồi, bạn sẽ làm gì đây? Cố gắng thay đổi
hay chuyển đổi tham vọng là một hình thức khác của tham
vọng, phải vậy không? Nó ngụ ý một ham muốn là một cái
gì khác. Bạn có lẽ khước từ một ham muốn, nhưng trong
chính qui trình đó bạn nuôi dưỡng một ham muốn khác mà
cũng gây ra đau khổ.
Bây
giờ, nếu bạn hiểu rằng tham vọng mang lại đau khổ, và
ham muốn chấm dứt tham vọng cũng mang lại đau khổ, nếu
bạn hiểu được sự thật của việc này rất rõ ràng cho
chính bạn và không hành động, nhưng cho phép sự thật hành
động, vậy thì sự thật đó tạo ra một thay đổi cơ bản
trong cái trí, một cách mạng tổng thể. Nhưng việc này đòi
hỏi nhiều chú ý, thâm nhập, thấu triệt.
Khi
bạn được người ta dạy bảo, như tất cả các bạn đều
được dạy bảo, rằng bạn nên tốt lành, rằng bạn nên
thương yêu, thông thường điều gì xảy ra? Bạn nói rằng,
“Tôi phải luyện tập tốt lành, tôi phải thể hiện tình
yêu với cha mẹ tôi, với người hầu, với con lừa, với
mọi thứ.” Điều đó có nghĩa bạn đang tạo ra một nỗ
lực để thể hiện tình yêu – và vì vậy “tình yêu”
trở thành rất tầm thường, rất nhỏ nhoi, giống như những
người theo chủ nghĩa quốc gia rất xuẩn ngốc và ngu dốt
khi luôn luôn luyện tập tình huynh đệ. Chính tham lam mới
sinh ra những luyện tập này. Nhưng nếu bạn hiểu sự thật
của chủ nghĩa quốc gia, của tham lam, và cho phép sự thật
đó tác động ngay vào bạn, cho phép sự thật đó hành động,
vậy thì bạn sẽ có tình huynh đệ mà không cần nỗ lực.
Một cái trí luyện tập tình yêu không thể nào thương yêu
được. Nhưng nếu bạn thương yêu và không ngăn cản nó,
vậy thì tình yêu sẽ vận hành.
Người hỏi: Thưa ông, tự bành trướng là gì?
Krishnamurti: Nếu bạn muốn trở thành một thống đốc hay một giáo sư nổi tiếng, nếu bạn bắt chước một người quan trọng hay vị anh hùng nào đó, nếu bạn cố gắng theo sau vị đạo sư của bạn hay một vị thánh, vậy thì qui trình của trở thành, của bắt chước, của theo sau đó là một hình thức của tự bành trướng, phải vậy không? Một con người tham vọng, một con người muốn vĩ đại, một con người muốn thỏa mãn cho chính mình có lẽ rằng, “Tôi đang làm việc này nhân danh hòa bình và vì lợi ích của quốc gia tôi”; nhưng hành động của anh ấy vẫn còn là sự bành trướng của chính anh ấy.
Người hỏi: Tại sao người giàu có lại kiêu hãnh?
Krishnamurti: Một cậu bé hỏi tại sao người giàu có lại kiêu hãnh. Bạn thực sự nhận ra rằng người giàu có kiêu hãnh hay sao? Và những người nghèo khổ không kiêu hãnh à? Tất cả chúng ta đều có sự kiêu hãnh riêng của chúng ta được thể hiện trong nhiều cách khác nhau. Người giàu có, người nghèo khổ, người có học thức, người có tài năng, vị thánh, người lãnh đạo – mỗi người trong cách riêng của anh ấy đều có cảm thấy rằng anh ấy đã thành đạt, rằng anh ấy là người thành công, rằng anh ấy là một người nào đó hay có thể làm được một việc gì đó. Nhưng cái người không là ai cả, không muốn là một người nào đó, chỉ là chính anh ấy – một con người như thế được tự do khỏi kiêu hãnh, tự phụ.
Người
hỏi: Tại sao chúng tôi lại luôn luôn bị trói buộc trong
“cái tôi lệ thuộc” và “cái thuộc về tôi,” và tại
sao chúng tôi lại cứ duy trì những cuộc gặp gỡ của chúng
tôi với ông bằng những vấn đề do trạng thái của cái
trí này sinh ra?
Krishnamurti:
Bạn thực sự muốn biết, hay có một ai đó nhắc bạn hỏi
câu hỏi này? Vấn đề của “cái tôi lệ thuộc” và “cái
thuộc về tôi” là một vấn đề mà trong đó chúng ta đều
liên quan. Đó thực sự là một vấn đề duy nhất mà chúng
ta có, và chúng ta liên tục nói về nó bằng nhiều cách
khác, thỉnh thoảng trong chủ đề về thành tựu và thỉnh
thoảng trong chủ đề về thất vọng, đau khổ. Ham muốn có
hạnh phúc vĩnh cửu, sợ hãi chết hay mất mát tài sản, vui
thú được nịnh nọt, bực bội khi bị chỉ trích, cãi cọ
về Chúa của bạn và Chúa của tôi, cách sống của tôi và
cách sống của bạn – cái trí liên tục bị bận rộn với
tất cả việc này và không còn gì thêm nữa. Nó có lẽ giả
vờ tìm kiếm hoà bình, cảm thấy tình huynh đệ, sống tốt
lành, thương yêu, nhưng phía sau bức màn của những từ ngữ
này nó tiếp tục bị trói buộc trong sự xung đột của “cái
tôi lệ thuộc” và “cái thuộc về tôi”, và đó là lý
do tại sao nó tạo ra những vấn đề mà bạn đưa ra mỗi
buổi sáng bằng những từ ngữ khác nhau.
Người hỏi: Tại sao phụ nữ thích ăn mặc chưng diện như thế?
Krishnamurti: Bạn không hỏi họ à? Và bạn không bao giờ nhìn ngắm những con chim hay sao? Thường thường những con chim trống mới có nhiều mầu sắc hơn, nhiều sinh động hơn. Thu hút ở khía cạnh thân thể là thành phần của dục tình để sinh ra những mầm non. Đó là cuộc sống. Và những cậu trai cũng làm việc đó. Khi các em lớn lên các em thích chải tóc theo một kiểu đặc biệt, đội một cái mũ xinh xinh, mặc quần áo quyến rũ – mà là cùng sự việc. Tất cả chúng ta đều muốn phô trương. Người giàu có trong chiếc xe hơi đắt tiền của anh ấy, người con gái trang điểm cho mình đẹp hơn, cậu con trai cố gắng trở thành rất thông minh – tất cả họ đều muốn khoe khoang rằng họ có một cái gì đó. Nó là một thế giới lạ lùng, phải không? Bạn thấy không, một bông huệ tây hay một đóa hồng không bao giờ giả vờ, và vẻ đẹp của nó là rằng nó là cái gì nó là.