Hiếu là nền tảng đạo đức của con người, là tiêu chuẩn để đánh giá tư cách làm người. Trước khi bàn tính chuyện hôn nhân cho con, những câu hỏi đầu tiên dành cho cô dâu hoặc chú rễ tương lai là học hành tới đâu, nghề nghiệp như thế nào. Nhưng câu hỏi sau cùng là đứa con gái, con trai kia ăn ở có hiếu với cha mẹ không (dò xét qua hàng xóm láng giềng). Qua câu hỏi này người lớn mới đưa tới quyết định việc cưới hỏi kia được hay là không. Thật rõ ràng một kẻ bất hiếu với cha mẹ cho dù là có địa vị, giàu sang đi nữa thì cũng chẳng ra làm sao, chẳng có ai tôn trọng.
Đạo hiếu nếu xét cho kỹ nó đã được
sách vở, kinh giảng nói đến nhiều, nhưng nó là cái đạo tự nhiên từ lúc con
người mới xuất hiện. Có những hành vi bản năng như khi ngồi vây quanh bên đống
lửa họ nhường chỗ nào ấm cho cha mẹ. Khi ngủ những đứa con nào khỏe mạnh ngồi
bên ngoài để ngừa thú dữ bảo vệ cha mẹ già và trẻ nhỏ ngồi bên trong. Đó là bản
năng tự nhiên mà không biết chính là việc hiếu thảo. Đến lúc tổng kết các hành
vi kia thành ra những kinh nghiệm đâu là người bất hiếu, đâu là bổn phận đứa
con có hiếu rồi mới truyền xuống cho mọi người từ đời này sang đời kia trở nên
một nguyên tắc cuộc sống. Gia đình êm ấm, tệ nạn xã hội theo đó
cũng giảm bớt, đất nước dù chưa giàu nhưng chỉ số hạnh phúc lại cao. Chính vì
vậy mà Đức Phật nói chữ hiếu đứng đầu các giới hạnh, và cũng theo quan niệm của
đạo Phật mọi thứ trên đời đều do nhân quả và đều có mối liên quan chứ chẳng
đứng riêng lẻ. Đạo hiếu là đạo đặt vào lòng thành không phải hao tốn công sức
tu luyện. Phần đông khi được cha mẹ sinh ra khó nhọc nuôi dưỡng cho nên vóc nên
hình, người con tỏ lòng biết ơn thể hiện việc hiếu thảo qua hành động thương
yêu kính trọng cha mẹ, sự thật cũng chẳng bao giờ bù đắp công lao lớn như biển
trời kia được bao nhiêu. Nền tảng của đạo hiếu ở đây chính là chữ tình, mối
tình thâm phụ tử. Cảm nhận mối thâm tình đó, người cũng thể hiện nó ra bên
ngoài, qua cách cư xử chớ không phải đó là lời nói suông. Thí dụ, thấy cha mẹ
nghèo khó nhọc kiếm miếng ăn, thương cha mẹ không gì bằng lo học hành hơn là
phung phí ăn chơi. Đạo hiếu nếu có dạy thì dạy cho trẻ từ lúc nhỏ
chưa biết gì. Thấy cha mẹ không vui, cha mẹ nghĩ ngợi thì phải biết nhẹ chân
chẳng nên đùa giỡn. Đã khôn lớn mà không biết cha mẹ buồn lo lắng nợ nần, cứ vô
tư nhậu nhẹt ca hát thì rõ ràng đó là anh chàng bất hiếu (nói theo nhân gian đó
chỉ là đứa mượn bụng người để chui ra). Những đứa con gái đi chợ gặp món ngon
vật lạ, trái cây, gạo mới đầu mùa hay nghĩ đến cha mẹ (cũng như con gái cúng
chùa nhiều hơn con trai). Con trai không được như vậy, điều này là do bản năng,
đặc điểm của tạo hóa sinh ra để phân biệt nam nữ. Cũng chẳng nên vì chỗ khác
nhau giữa trai với gái mà kết luận đa số con gái có hiếu hơn con trai. Tuy
nhiên nam giới cũng cần phải nhận ra chỗ nhược của mình. Đạo hiếu là đạo của tự nhiên, của
lòng thành, mỗi người có mỗi cách thích hợp với hoàn cảnh, không có lòng thành
tìm kiếm chữ hiếu kia qua kinh, qua sách… vô ích, vì những gì biết trong kinh,
trong sách phần lớn chỉ là tấm gương để cho người nhìn vô đó để soi, là những
mẫu chuyện ngụ ngôn. Thí dụ như trong Nhị Thập Tứ Hiếu, một người rất nghèo còn
cha mẹ già và đứa con nhỏ. Không thể nuôi nổi ba miệng ăn, nhứt là đứa trẻ cần
ăn để lớn nên bèn giết đứa con để dành số gạo ít oi nuôi cha mẹ già. Một kẻ
khác vào mùa đông mặt đất đóng băng mà bà mẹ già lại tréo ngoe thèm ăn măng.
Người ấy bèn nằm xuống băng tuyết ôm lấy bụi tre cầu mong băng tan cho măng mọc
lên. Đại thể khi viết ra những chuyện ấy là để cho người nắm được cái ý, con
cái vươn đến chữ hiếu đôi lúc cũng cần phải hy sinh bản thân. Được ý phải quên
lời, không phải khăng khăng những điều thật vô lý. Thử hỏi bà mẹ thấy chỉ vì
mình mà con của mình phải hy sinh đứa cháu nội thử có chịu nổi không? Nằm ôm
băng tuyết chờ măng mọc lên, rủi chết đi lấy ai nuôi mẹ mình. Do đó hiếu xuất
phát từ lòng thành phải thích hợp hoàn cảnh mỗi người. Và chữ hiếu cơ bản chẳng phải đặt vào
lễ nghi chi tiết nhỏ nhặt, rườm rà. Mua cho cha mẹ những thứ đắt tiền sang
trọng nhưng biết cha mẹ có nhu cầu có thật sự cần đến nó hay không. Hay là để
cho người biết là ta có hiếu, không ngại tiền bạc tốn hao. Hoặc là khi cha mẹ
qua đời làm đám ma, đám giỗ cho thật linh đình. Tất nhiên thấy con cái có hiếu
cha mẹ sẽ vui nhưng vui không khi anh em nghịch lẫn nhau, giành giựt nhau từng
tấc đất cho làng xóm cười chê. Những ai thật sự hiếu đạo với cha mẹ thì sẽ
thấy, đa số cha mẹ hay để tâm lo lắng cho những đứa con nghèo hay tật nguyền.
Thương cha mẹ thì phải thương yêu, hòa thuận với anh em. Đây không phải là sự
ràng buộc bổn phận mà đây là sự tất yếu chung nhau tình máu thịt ruột rà… Cái
tình máu mủ ruột rà ấy xuất phát từ cha mẹ truyền đi như dòng suối nước ngọt
không thể tách rời. Và con suối mát kia nó không bao giờ khô. Đạo hiếu cũng còn
là ngọn lửa ấm sáng mãi bền chặt trong lòng người và ngọn lửa kia không bao giờ
tắt. *** Ngày xưa quan niệm về việc hiếu thảo:
Thứ nhứt là sinh con nối dòng. Thứ hai là phụng dưỡng cha mẹ. Ngày nay người
hiểu biết hơn, việc sinh con nối dòng là chuyện phụ chẳng quan trọng bằng việc
lớn thứ hai. Trong nhiều kinh điển Đức Phật
dạy tới dạy lui cho chúng sinh về chữ hiếu thì cũng không khác gì chữ hiếu ở
ngoài đời. Tuy nhiên Đức Phật nâng chữ hiếu lên một bậc cao hơn. Đó là ngoài
việc phụng dưỡng an ủi cha mẹ lúc tuổi già, cầu nguyện cho cha mẹ sống lâu, theo
Đức Phật để trở nên có hiếu hơn, đứa con cần phải biết vì cha mẹ mà bố thí giúp
đỡ kẻ nghèo, biết tịnh giới làm việc lợi ích xã hội, truyền bá Chánh pháp cho
nhiều người, khuyên nhủ cha mẹ thực hành Chánh pháp. Theo Phật, đứa con hiếu
thảo phải làm rạng danh cha mẹ, không để cha mẹ phải xấu hổ trước xã hội. Lời của Phật trải qua hơn 2500 năm là
chân lý chẳng bao giờ xưa cũ. Lúc nào nó cũng mới, nhất là qua lời dạy đó nhìn
về xã hội hiện tại. Có phải chúng ta đang sống trong thời đại khoa học phát
triển, hết phát minh này ra đời đến phát minh kia để rồi vật chất điều khiển
con người. Mọi người tranh đua nhau kiếm tiền thật nhiều để mua sắm mà vẫn
không thấy đủ. Thế rồi sinh ra bao tệ nạn tham lam, trộm cắp. Cán bộ thì tham
nhũng. Và còn biết bao tệ nạn khác thậm chí mua bán phụ nữ trẻ con, ai ai cũng
đau đớn lòng. Nhớ lại lời Phật đã dạy. Thử hình
dung hai hình ảnh, một bên là cha mẹ được mời ngồi hàng ghế danh dự trong buổi
lễ con cái nhận giải thưởng nào đó. Như trường hợp của Ngô Bảo Châu chẳng hạn,
còn gì vui sướng hơn. Trường hợp thứ hai, cha mẹ cũng được mời nhưng mời ra tòa
án để chứng kiến xử tội đứa con trộm cắp, tham nhũng. Thật là xấu hổ khi bao
con mắt nhìn đăm đăm về phía mình. Về nhà thì bị hàng xóm khinh rẻ, chỉ còn còn
nước bỏ xứ mà đi để tránh cặp mắt của người đời… Tóm lại, việc hiếu thảo theo Đức Phật
trước là phải lo phụng dưỡng cha mẹ đầy đủ vật chất. Lỡ người con vì nghèo lo
không được chu đáo nhưng chẳng lẽ người con lại nghèo về tinh thần. Thay vì con
cái làm cha mẹ ngước mặt ngó lên với đời, ngược lại ra đường mặt ngó xuống
không dám nhìn ai. Với xã hội hiện nay những người trẻ muốn tìm một hướng đi
ngày mai tươi sáng, vẫn chưa thấy ai dạy cho họ về lòng hiếu thảo sâu sắc hơn Đức
Phật.