- 01. Những giọt thầm trong cơn mưa đêm qua
- 02. Tình cờ nắng phai
- 03. Vị đạo sư tối thượng
- 04. Đi tìm quê hương
- 05. Bên kia sông
- 06. Hành trình về phương đông
- 07. Vá áo chép kinh
- 08. Viết trên cát
- 09. Sân khấu lịch sử
- 10. Người đưa thư không trở lại
- 11. Lòng sông cạn
- 12. Người giao hàng cần mẫn
- 13. Cây lá và con người - thảnh thơi và phiền não
- 14. Đi ngang trời thái không
- 15. Ngát hương mùa khai hạ
- 16. Món quà của vua Ma-kiệt-đà hiến tặng đức Phật
- 17. Mặc
- 18. Thiên Nhị Bá Ngũ Thập
- 19. Dòng sông và giọt nước
- 20. Trăng Sao Xóm Mới
- 21. Hồ sen và ao rau muống
- 22. Đồi gió thơm
- 23. Nhất tự vi sư
- 24. Tâm Nguyệt
- 25. Con đường thăng hoa tâm linh
Huệ Trân 2008
“Hãy lên đường! kìa, mặt trời rực rỡ!”
Lữ khách đã nghe theo tiếng gọi thầm thì tự thẳm sâu tiềm thức, vững tin và vững tâm mà đi như thế.
Túi vải đã rách, áo đã sờn vai, đôi giầy đã lủng, bàn chân bắt đầu sưng, nhưng lữ khách như không sờn lòng.
“Hãy lên đường! Kìa, mặt trời rực rỡ!”
Lữ khách đã leo qua nhiều ngọn đồi, lội qua nhiều dòng suối, đi ngang nhiều phố thị, vượt nhiều khu rừng, ngủ dưới gốc cây, tắm bên sông cạn… Lữ khách không nhớ cuộc hành trình bắt đầu từ đâu, càng không biết sẽ kết thúc ở đâu vì mỗi ban mai, mặt trời rực rỡ phương đông lại mời gọi lên đường.
Và, lòng tràn ngập tin yêu, hoan hỷ, lữ khách đeo túi vải lên vai, thanh thản cất bước.
Trên con đường thăm thẳm, lữ khách từng nghe bao tiếng rên siết của đau thân, bao tiếng nức nở của đau tâm, bao tiếng than thở của sinh ly tử biệt; cũng đã từng thấy bao dối trá, ác độc ẩn hình dưới những bàn tay sắt bọc nhung; từng thấy những cho, rồi đòi lại, những nhận, rồi vô ơn… tất cả quyện thành muôn sợi giây oan nghiệt vô hình, ràng buộc thống khổ nhân gian, đời này qua đời khác, kiếp này qua kiếp khác, không dứt, không thôi. Giòng đời vui ít, khổ nhiều luôn hiển lộ rõ ràng như vậy, nhưng dường như nhân thế vẫn hồn nhiên như đám thiêu thân theo nhau lao vào ánh đèn để quằn quại, và để tiếp tục khóc than!
Lữ khách cũng từng gặp những vị sa môn ôm bình bát, lặng lẽ đứng bên lề nhân thế, hiện thân của nhẫn-nhục-bất-động trong an-lạc-tự-tâm; từng gặp những đoàn thiền hành áo nâu, bước thong dong chánh niệm, hiện thân của “Niệm vô niệm niệm. Tu vô tu tu. Đắc vô đắc đắc.”, tỏa năng lượng mạnh mẽ tới bất cứ ai nhìn thấy họ.
Lữ khách đã từng ghé nhiều cửa Phật, từng nghe giảng sư hỏi đại chúng: “Làm sao để thấy được bản-lai-diện-mục?” Đại chúng thưa: “Dạ, siêng lau gương tâm.” Giảng sư mỉm cười: “Gương vốn sáng, sao phải lau? Gương mờ là vì bụi. Lau bụi thì thấy gương thôi.”
Từ lần nghe được lời dạy đó, lữ khách tuân theo hạnh của ngài Châu Lợi Bàn Đặc, một hành giả tâm trí vốn u mê, được Đức Phật khai thị để trở thành một, trong những đại đệ tử, chứng quả A La Hán và biện tài thần thông qua hành trì câu kệ đơn giản: “Tẩy sạch bụi trần.”
Với chiếc khăn trắng tinh sạch của chánh niệm, lữ khách lau bụi tâm theo từng tờ lịch rơi:
“Tháng
lạnh,
Em
chưa về cuối đông
Hỏi
thăm lối sỏi, bụi gai hồng
Sỏi
ngây ngô gội sương đêm trắng
Mai,
thấy trồi xanh ngọn cỏ bồng
Tháng
mưa,
Em
ngại hài nhung ướt
Bỏ
mặc chim uyên dưới cội đào
Phiên
kinh Bát Nhã ngân nga tụng
Ngỡ
gặp tiền thân,
Tự
thuở nào
Tháng
nắng,
Em
qua suối một mình
Soi
nghiêng vành nón thấy lung linh
Bóng
ai?
Như
gã Trương Chi ấy!
Khua
mái chèo,
Chôn
chặt khối tình!...”
Không biết sau bao tháng, bao năm, bỗng một ngày, lữ khách hốt hoảng nhận thấy chiếc khăn đã lấm đầy bụi bẩn; bụi tham, sân, si của mong cầu, vay trả, oán hờn …
Nhìn quanh, chợt thấy đang đứng bên bờ sông cũ, nơi từng nghe tiếng chuông mời gọi vọng tới từ một ngôi chùa.
Cũng như năm xưa, lữ khách nương tiếng chuông mà đi. Ngước nhìn bầu trời trong xanh, lữ khách thấy mặt trời đang đứng bóng, vàng rực.
Tiếng chuông và Phương Đông đang là một.
Phấn khởi, lữ khách bước nhanh, tâm không ngừng “tẩy sạch bụi trần.”
Tiếng chuông đã rõ ràng, lảnh lót ngân vang khi lữ khách đứng trước chánh điện của ngôi chùa thuộc thành phố Biển Dài. Cũng cảnh trí năm xưa, đại chúng đông đảo gồm mọi thành phần nam phụ lão ấu đang được một vị Thầy còn trẻ hướng dẫn lễ lạy bộ sám pháp Lương Hoàng Sám:
“Chí
tâm đảnh lễ, Nam Mô Di Lặc Phật
Nam
Mô Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam
Mô Pháp Thiên Kính Phật
Nam
Mô Đoạn Thế Lực Phật
Nam
Mô Cực Thế Lực Phật
…………
Nam
Mô Vô Biên Thân Bồ Tát
Nam
Mô Quán Thế Âm Bồ Tát”(*)
Đã từng lễ lạy bộ sám pháp Lương Hoàng Sám, lữ khách biết, tới đây, đã đến phần Chúc Lũy, hành giả phát Bồ Đề Tâm, dẫu trong cõi ta-bà có bị các quả báo khổ sở, không thể cứu chúng sanh, cũng xin đem các chúng sanh ấy mà phó thác cho:
Vô
lượng vô biên tận hư không giới pháp thân Bồ Tát
Vô
lượng vô biên tận hư không giới vô lậu sắc thân Bồ Tát
Vô
lượng vô biên tận hư không giới phát tâm Bồ Tát
……………………………………………………..
Mười
phương tận hư không giới Vô Biên Thân Bồ Tát
Mười
phương tận hư không giới Quán Thế Âm Bồ Tát
Mười
phương tận hư không giới Chư Đại Bồ Tát
Nguyện
xin Chư Đại Bồ Tát Ma Ha Tát dùng bổn thể nguyện lực,
thế độ chúng sanh lực mà nhiếp thọ mười phương vô cùng
vô tận tất cả chúng sanh …”
Bỗng nhiên, lữ khách nghe thấy âm thanh một giọng nữ ngân lên.
Trời ơi, âm thanh này quen thuộc quá! âm thanh này như đang phát ra từ chính buồng phổi mình, huyết mạch mình, hơi thở mình! Thân tâm lữ khách run rẩy theo từng lời nguyện của sư-cô, mà đại chúng đang đồng tâm nhất chí nguyện theo:
“Chư Phật, chư Đại Bồ Tát đã có phát thệ nguyện không thể cùng tận, chúng con hôm nay thệ nguyện cũng như vậy, rộng như pháp tánh, cứu cánh như hư không; cùng tận đời vị lai, tất cả số kiếp:
Chúng
sanh không thể tận, chúng con nguyện cũng không thể tận.
Thế
giới không thể tận, chúng con nguyện cũng không thể tận.
Hư
không không thể tận, chúng con nguyện cũng không thể tận.
Pháp
tánh không thể tận, chúng con nguyện cũng không thể tận.
Niết-Bàn
không thể tận, chúng con nguyện cũng không thể tận.
Phật
ra đời không thể tận, chúng con nguyện cũng không thể tận.
Trí
tuệ chư Phật không thể tận, chúng con nguyện cũng không
thể tận.
Tâm
tưởng biết không thể tận, chúng con nguyện cũng không thể
tận.
Trí
sanh khởi không thể tận, chúng con nguyện cũng không thể
tận.
Thế
gian đạo-chủng, pháp-chủng không thể tận, chúng con nguyện
cũng không thể tận.
Nếu
mười điều ấy có thể cùng tận, lời nguyện của chúng
con mới có thể cùng tận. Mười điều ấy không cùng tận,
nguyện chúng con không bao giờ cùng tận.” (*)
Tới đây, vị Thầy trẻ điểm một tiếng khánh. Đại chúng đồng đứng lên, cung kính chắp tay, hướng về Tam Bảo.
Khi ấy, những cánh cửa đều đang mở rộng. Gió nhẹ thổi qua, làm lung linh những ngọn nến hồng và lay động nếp y vàng ….
Trời ơi! Gió đang bay lượn trên nếp y vàng của sư-cô vừa dẫn lời nguyện, hay gió đang bỡn cợt trên áo lụa thuở nào!?
Thực hay mộng!? Quá khứ hay hiện tại!?
Đôi mắt lữ khách nhạt nhòa lệ ứa vừa chạm vào ánh mắt sư-cô đang ngước nhìn tôn tượng Di Đà.
Toàn thân lữ khách chợt cứng đơ, như hóa đá.
Tiền thân.
Phải,
Lữ khách vừa bắt gặp tiền thân!
TIỀN THÂN TÔI ĐÂY RỒI!
Đoạn cuối, bài thơ kiếp trước đã chấm dứt hành trình trở về Phương Đông của lữ khách miệt mài khổ lụy trong kiếp nhân sinh:
“Tháng
gió,
Hoa
bay, phấn bụi vàng
Mong
manh,
Áo
lụa thoảng hương lan
Tơ
thôi, mà buộc bao oan nghiệt
Cát
bụi vùi nông,
Tuyệt
lộ chàng!”
(Cốc
Thảnh Thơi, tháng sáu 2008)