- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
Tuyển tập 10 bài – Tình Tự Quê Hương 25
Thơ Mặc Giang
macgiang@y7mail.com; thnhattan@yahoo.com.au
01. Nếu không người thì cũng không ta
02. Những em bé cơ cùng
03. Bốn mùa quốc quốc gia gia
04. Tôi muốn nói
05. Đừng đòi hỏi các em nhiều quá
06. Là của Việt Nam
07. Quê hương tồn sinh bất diệt
08. Nhiều khung chưa đóng
09. Khứ - lai đáp khẽ thế à
10. Trường ca viễn xứ
Nếu không người thì cũng không ta !
Thơ nhạc * Tháng 8—2005
Một trăm năm quê hương nghiêng ngửa
Chín năm trường máu nhuộm thành sông
Hăm mốt năm xương chồng thành núi
Ba mươi năm nát ruột tơ lòng
Nhớ trăm con một bọc năm xưa
Năm ngàn năm lịch sử có thừa
Nước muôn sông ra khơi gặp biển
Chuyện của mình như thế, đủ chưa
Bọt sóng nào không có lao chao
Từ trùng dương cuồn cuộn đưa vào
Dù cuốn xoáy, lăn quay, đảo lộn
Đẩy vào bờ, sóng cũng hư hao
Đường trường xa dù nhiều ngõ, lối
Cũng dẫm qua từng một bước chân
Biết bao đường khi đi chưa tới
Đã vỡ toang, đắp vá bao lần
Một trăm năm, điêu tàn đổ nát
Lại chín năm, từng mảnh xác xơ
Hăm mốt năm, tơi bời khói lửa
Ba mươi lăm, lại tấp đôi bờ
Đừng nói nữa, ngày mai lại sáng
Đừng nói hoài, đêm tối sẽ qua
Sông nước kia, bao lần khô cạn
Núi non kia, biết mấy sơn hà
Một trăm năm nước chảy qua cầu
Chín năm dài cũng đã chìm sâu
Hăm mốt năm bụi tro tàn tích
Ba mươi năm, tại người tại ta !!!
Bởi tại người, hay bởi tại ta
Bởi vì ai để nước non nhà
Kéo từng cơn xoay vần cuốn xoáy
Nếu không người thì cũng không ta.
Những em bé cơ cùng !
Tháng 8—2005
Có những em bé,
Không bao giờ được mặc quần áo mới
Có những em bé,
Không bao giờ, ngậm cục kẹo, cắn cà rem
Chỉ đứng nhìn, rồi lấm lét phát thèm
Nuốt nước bọt, rồi quay đi chỗ khác
Thân xương xẩu, bọc làn da tái mét
Mũi thò lò, thụt thịt, có tội không
Giương mắt nhìn, chờ đợi những ngóng trông
Trông những gì, hỡi những em khốn khổ ???
Học là cái gì ! Nói làm chi sách vở !
Chưa ra khỏi nhà, làm sao biết mái trường !
Chỉ lâu lâu, mới có người mở rộng tình thương
Tẩm một chút như sương sa mỏng mảnh
Em chưa từng biết, cái gì là quà bánh
Em chưa từng nhìn, đủ mọi thứ đồ chơi
Vọc đất, bụi bay, ruồi muỗi, bu đầy !!!
Thống khổ, cơ cùng, ai thương, ai xót !!!
Chỉ mong sao, được ít nhiều chia sớt
Bớt tiêu pha, bớt chi phí những dư thừa
Thì các em, cũng sẽ được móc mưa
Đã chịu đựng quãng đường dài nắng hạn
Cá không nước, thì làm sao không chết cạn
Cái tuổi thơ, em biết khóc, không biết cười
Lòng vàng trang trải, ai người ?
Tình thương che chở, ai người thương em
Ai người thao thức từng đêm
Làm sao cứu hết những em cơ cùng
Xin người mở rộng bao dung
Xin người giải cứu cơ cùng cho em !!!
Bài thơ 36 :
Bốn mùa quốc quốc gia gia
Tháng 8 * 2005
Tiếng kêu con quốc những đêm đông
Tuế nguyệt phong sương vẫn lạnh lùng
Năm tháng bọt bèo trêu sóng nước
Đêm ngày lau sậy cợt non sông
Tiếng kêu con quốc những đêm hè
Rỉ rả canh trường ai có nghe
Khuya khoắc tàn hơi còn réo gọi
Suối nguồn ủ dột động lòng khe
Con quốc buồn trông hỏi tiếng thu
Lam chiều mờ khói tỏa âm u
Im lìm cây cỏ buồn man mác
Trải mấy mùa thu vẫn mịt mù
Chạnh lòng con quốc gọi sang xuân
Xuân khứ xuân lai đã mấy tuần
Hoa lá khô tàn khem khép nụ
Sắc màu gờn gợn nét bâng khuâng
Những trải một năm đến bốn mùa
Nhiều năm đếm thử biết hay chưa
Thời gian kéo mãi mòn rơ cốt
Cỗ máy rịch tang chậm quá rùa
Cho nên con quốc nặng can qua
Hết tiếng nhưng lòng vẫn xót xa
Còn nước là còn con quốc quốc
Còn nhà còn gọi cái gia gia.
Tôi muốn nói ...
Tháng 8 * 2005
Tôi muốn nói
Nỗi khổ đau của những con người trầm thống
Vốn sinh ra trên những vùng đất cơ cùng
Lực và tâm, hai cái chẳng tương dung
Nên lăn lóc phải trải dài thân phận
Tôi muốn nói
Nỗi khổ đau của những con người uất hận
Vốn thấp cổ, thanh quảng chẳng giương cao
Vốn bé miệng, lời nói gió đưa vèo
Đành giậm chân đếm dày vò ức hiếp
Tôi muốn nói
Nỗi đắng cay của những con người tội nghiệp
Luôn thiệt thòi trong mọi ngõ ngách trần gian
Vì thứ dân nên đón nhận bẽ bàng
Cái lọc lừa của thế nhân lợi dụng
Tôi muốn nói
Nỗi trầm kha của những con người nghèo túng
Trải truân chuyên vắt kiệt sức cần lao
Cái khổ nghèo vẫn đùn đống dâng cao
Bỡi vật chất đu dây không mực thước
Tôi muốn nói
Nỗi hẩm hiu của những con người bạc phước
“Cho thật nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiêu”
Lại còn mang những ai oán đủ điều
Sự công tâm vẫn làm ngơ vỗ cánh
Tôi muốn nói
Sương sa xuống, thấm đêm dài lành lạnh
Động lòng ai thương cảm đến cho ai
Đường nhân gian khúc khuỷu hãy còn dài
Đừng đợi đến một ngày kia ân hận !!!
Đừng đòi hỏi các em nhiều quá !
Tháng 9 – 2005
Đừng đặt lên vai các em quá nặng
Thế hệ chúng ta, đã gánh vác bao nhiêu
Non một thế kỷ, còn đổ nát tiêu điều
Lại phải trả bằng máu xương, da thịt
Đừng trùm phủ, thời các em xa tít
Chính chúng ta, chưa rõ thấu nguồn cơn
Khói lửa tan, mà lòng dạ căm hờn
Thù, không thù, bàn cân mòn trí não
Đừng bắt buộc các em đường độc đạo
Chính chúng ta, nhiều ngõ ngách tối tăm
Cả thế kỷ, còn nát ruột tơ tằm
Thời gian tới, mà cứ ôm dĩ vãng
Đừng đòi hỏi các em phải xứng đáng
Chính chúng ta còn hổ mặt Tổ Tông
Nhuộm sắc màu tàn tạ khắp non sông
Của tiền nhân đã dày công xây dựng
Đừng đè lên các em luôn đứng vững
Chính chúng ta biết bao lúc ngửa nghiêng
Gió xoay chiều, bão táp cuốn triền miên
Biển nào yên khi triều dâng dậy sóng
Chỉ mong các em ươm mơ hy vọng
Học quá khứ để xây dựng tương lai
Học ngày nay để xây dựng ngày mai
Nếu có thương chúng tôi, đừng quá nhiều trách cứ
Chỉ mong các em ươm mơ tình tự
Biết noi gương những cái đáng noi gương
Biết nâng niu và gìn giữ quê hương
Vết xe đổ đi qua, đừng xéo dày tiếp tục
Thời đại chúng tôi, quá nhiều uẩn khúc
Chỉ mong sao thời đại của các em
Trong sáng hơn trên đường rộng thênh thênh
Để đừng trả những gì như chúng tôi đã trả !
Là của Việt Nam
Thơ nhạc * Tháng 10 - 2005
Ta đi tới Nam Quan
Ta đi tới Cà Mau
Đi trên mọi con tàu
Thăm những nẻo đường đất nước quê hương
Ta đi vào Sài Gòn
Ta đi ra Hà Nội
Đi và đi cho tới
Thăm mọi mến yêu của phố của phường
Việt Nam ơi, quê hương ta đó
Việt Nam ơi, non nước Ba Miền
Thuở chào đời, trong ta đã có
Da thịt nầy giòng giống Rồng Tiên
Thăm Đền Hùng, ngàn năm văn hiến
Thăm Thăng Long, vật đổi sao dời
Thăm Cố Đô, kinh kỳ khói quyện
Thăm Sài Gòn, nét ngọc minh châu
Ta sẽ ghé Trường Sơn, nghe rừng reo gió núi
Ta sẽ ghé Biển Đông, nghe sóng vỗ triều dâng
Ta sẽ ghé miền quê, nghe hương thơm đồng nội
Ta sẽ ghé châu thành, nghe đô hội theo chân
Kia Hồng Hà, vùng phôi sinh mở nước
Nọ Thái Bình, nhớ bao thuở hùng anh
Kia Cửu Long, hàm rồng giao chín khúc
Nọ Đồng Nai, bồng mây nước xanh xanh
Ta đi vào cuối Nam
Ta đi ra đỉnh Bắc
Nhìn quê hương gấm vóc
Lòng nhắn gởi lòng tình tự yêu thương
Ta đi ra Hà Nội
Ta đi vào Sài Gòn
Nghe tiếng quốc gọi hồn
Đất nước nầy,
Non sông nầy,
Là của Việt Nam.
Quê hương, tồn sinh bất diệt
Tháng 02-2006
Vừa sinh ra, mới có mặt trong đời
Bật tiếng khóc, thay tiếng cười
Mắt nhắm nghiền, chứ không thốt ra lời
Ta đã mang huyết thống Việt Nam từ đó
Ngay ngày đầu còn trẻ thơ bé nhỏ
Nói bập bẹ đầu đời, đã tiếng Việt Nam
Vùng đất sinh ta, là của cha ông
Dòng sống nuôi ta, thơm thơm sữa mẹ
Thước bảng phấn bay, Thầy làng gõ trẻ
Dẫm bước sân trường, con cháu Rồng Tiên
Tự thuở Văn Lang, nay kết Ba Miền
Chữ S cong cong, non sông một dãi
Nam Quan phía Bắc, địa đầu quan ải
Cà Mau phía Nam, giáp vịnh Thái Lan
Khắp nẻo quê hương, lẫm liệt hiên ngang
Tổ quốc kiêu hùng, ngàn năm văn hiến
Càng lớn lên, trong ta càng lưu luyến
Bước vào đời, bao tình tự ta mang
Của người Việt Nam, máu đỏ da vàng
Của nước Việt Nam, lịch sử huy hoàng
Sông núi hồn thiêng, ngàn xưa để lại
Một, nguyện ước quê cha còn mãi mãi
Hai, vẹn thề đất mẹ trọn ngàn sau
Dù biển dâu có biến đổi sắc màu
Nhưng nòi giống, ngàn đời không thay đổi
Chân có mỏi trên đường dài muôn lối
Sức không tàn trên vạn nẻo đắp xây
Tay đan tay, tiếp nối mọi bàn tay
Tâm đan tâm, mọi tấm lòng trao chuyển
Cờ bay khói quyện
Đất nước non này
Từ ngàn xưa cho đến tận hôm nay
Từ hôm nay cho đến tận ngàn sau
Vẫn ngước mặt, ngẩng đầu
Đất nước nầy, dân tộc nầy, tồn sinh, bất diệt !
Nhiều khung chưa đóng
Tháng 3-2006
Nếu một mai có đi về một chuyến
Một chuyến về, cũng phải một chuyến đi
Thử nhìn xem trong đó sẽ được gì
Hay để thấm thêm một lần tan hợp
Nếu một mai, có đi về một chuyến
Tháng năm dài cũng đã lắng chìm sâu
Những xa xưa như nước chảy qua cầu
Cuốn hun hút bềnh bồng ra biển cả
Cánh đồng xanh mởn mơ màu lá mạ
Lúa đòng đòng trĩu hạt ngậm sữa non
Và còn kia trái chín ánh mộng vàng
Từng mùa mới thơm thơm lòng đất mẹ
Núi vọng đồi nghiêng bờ rừng nói khẽ
Quá, đi rồi, khép cánh, gởi thiên thu
Hiện, là đây, từng bước dẫu cho dù
Tương, sẽ biến, không bao giờ đứng lại
Lịch là sử, đi và đi mãi mãi
Phiêu là hành nào có nghĩa từ ly
Theo thời gian, khi đến nghĩa là đi
Thì một chuyến, cũng đều như thế cả
Nếu có về thì cũng cây rung lá
Nếu không về thì cũng lá rung cây
Như đất trời còn có gió heo may
Như con người có niềm tây cho thõa
Rồi tơi tấp vào bụi mờ bôi xóa
Cho cuộc đời thêm những nét rong rêu
Và thầm nghe trong khe khẽ tiếng kêu
Vũng tiếc nuối còn nhiều khung chưa đóng.
Khứ-Lai đáp khẽ, thế à !
Tháng 3-2006
Một mai về lại thăm quê
Đã lâu biết nhớ lối về hay không
Lần mò, dọ dẫm, ngóng trông
Sao dời vật đổi trôi dòng thời gian
Đổi thay cả phố cả làng
Đổi thay rào dậu đến hàng tre xanh
Thành Hoàng lên núi xem thành
Cột Đình xuống biển ngắm vành trăng soi
Sông xưa, nay khác nhiều rồi
Bến xưa, nay khác đến người lại qua
Biết rằng dĩ vãng là xa
Tìm trong dĩ vãng càng xa mịt mùng
Như con sóng vỗ điệp trùng
Như con đóm nhỏ đường cùng khuất nhanh
Trăng vàng cũng ánh trăng thanh
Sao đêm cũng ánh mong manh trên ngàn
Tâm tư rụng ý mênh mang
Mùi cơm gạo mới bay ngang thơm lừng
Bước chân dừng lại ngập ngừng
Cõi lòng chùn xuống nửa chừng nghe đau
Thời gian, quả thật qua mau
Ngày mai cũng hết ngày sau có còn
Đường làng đứng đợi cuối thôn
Đèn khuya đứng đợi dấu mòn phố xa
Khứ-Lai đáp khẽ, thế à !
Trường ca viễn xứ !
Tháng 3-2006
Những ngày xưa, mẹ thường hay hỏi
Đến bao giờ, trở lại thăm quê
Những ngày nay, em thường hay nói
Đến bao giờ, thì anh mới về
Thời gian trôi, cứ kéo lê thê
Mây lang thang, cứ dạt bốn bề
Thuyền xa bờ, vỗ sóng đê mê
Không nói trước nhưng dài ra đằng đẵng
Tôi ra đi, mẹ tôi chưa tóc trắng
Tôi chưa về, mẹ đã phủ cỏ xanh
Lá rung cây, đã bao lúc xa cành
Thời rung nhịp, đã bao lần cúng kỵ
Nhớ về mẹ, gởi phương trời mộng mị
Nhớ về em, gom một khoảnh mến thương
Xếp vành khô thắm đượm mấy lần sương
Đêm chưa xuống mà nhìn cây ướt lá
Tôi chưa về, quê xưa cũng sỏi đá
Tôi có về, sỏi đá cũng quê xưa
Khi nhớ nhung, như những ánh sao thưa
Khi quên nhớ, cũng sao mờ nhấp nháy
Thuyền ai đưa đẩy
Bóng nước lung linh
Bến sông xưa không nhòa nhạt bóng hình
Quê làng cũ không phai mờ dấu tích
Để ta nghe những đêm dài cô tịch
Nhìn đêm khuya gõ nhẹ tiếng canh trường
Trông xa vời cho thấm nghĩa nhớ thương
Để hát khúc trường ca người viễn xứ !