- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
- Tuyển tập 51
- Tuyển tập 52
- Tuyển tập 53
- Tuyển tập 54
- Tuyển tập 55
- Tuyển tập 56
- Tuyển tập 57
- Tuyển tập 58
- Tuyển tập 59
- Tuyển tập 60
- Tuyển tập 61
- Tuyển tập 62
- Tuyển tập 63 & 64
- Tuyển tập 65
- Tuyển tập 66
- Tuyển tập 67
- Tuyển tập 68
- Tuyển tập 69
- Tuyển tập 70
- Tuyển tập 71
- Tuyển tập 72
- Tuyển tập 73
- Tuyển tập 74
- Tuyển tập 75
- Tuyển tập 76
- Tuyển tập 77
- Tuyển tập 78
- Tuyển tập 79
- Tuyển tập 80
- Tuyển tập 81
- Tuyển tập 82
- Tuyển tập 83
- Tuyển tập 84
- Tuyển tập 85
- Tuyển tập 86
- Tuyển tập 87
- Tuyển tập 88
- Tuyển tập 89
- Tuyển tập 90
- Tuyển tập 91
- Tuyển tập 92
- Tuyển tập 93
- Tuyển tập 94
- Tuyển tập 95
- Tuyển tập 96
- Tuyển tập 97
- Tuyển tập 98
- Tuyển tập 99
- Tuyển tập 100
- Tuyển tập 101
- Tuyển tập 102
- Tuyển tập 103
- Tuyển tập 104
- Tuyển tập 105
- Tuyển tập 106
- Tuyển tập 107
- Tuyển tập 108
- Tuyển tập 109
- Tuyển tập 110
- Tuyển tập 111
- Tuyển tập 112
- Tuyển tập 113
- Tuyển tập 114
- Tuyển tập 115
- Tuyển tập 116
- Tuyển tập 117
- Tuyển tập 118
- Tuyển tập 119
- Tuyển tập 120
- Tuyển tập 121
- Tuyển tập 122
- Tuyển tập 123
- Tuyển tập 124
- Tuyển tập 125
- Tuyển tập 126
- Tuyển tập 127
- Tuyển tập 128
- Tuyển tập 129
- Tuyển tập 130
- Tuyển tập 131
- Tuyển tập 132
- Tuyển tập 133
- Tuyển tập 134
- Tuyển tập 135
- Tuyển tập 136
- Tuyển tập 137
- Tuyển tập 138
- Tuyển tập 139
- Tuyển tập 140
- Tuyển tập 141
- Tuyển tập 142
- Tuyển tập 143
- Tuyển tập 144
- Tuyển tập 145
- Tuyển Tập 146
- Tuyển Tập 147
- Tuyển Tập 148
- Tuyển Tập 149
- Tuyển Tập 150
TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 02
(Từ bài số 11 đến số 20)
Niềm thương 11
Ta cùng em hiện hữu vô cùng 12
Em là ai, thi sĩ ? 13
Nụ hồng cho em 14
Sám nguyện 15
Sars, cướp em tôi 16
Sars, cướp em tôi, (tiếp theo) 17
Vài cảm xúc 18
Một nụ cười 19
Sắc không mỉm nụ vô cùng 20
Niềm Thương
Viết để cảm thương thảm trạng
ngày 11-9-2001 tại Hoa Kỳ và toàn thế giới sau này
* Mặc Giang *
Hai mươi năm làm thân lữ khách
Sống quê người tôi ít nghe cảm xúc
Những cuộc đau cho tới những rình rang
Dù tâm tư có đôi lần rung lên dây phút
Nhưng chưa reo cùng nhịp khúc hòa vang
Sáng hôm nay
Năm 2003 Mồng Hai Tết thật tình cờ
Vì mua vé máy bay bằng vi tính
Nên cần ra khoảng trước một giờ
Xe vừa ngừng tôi bước xuống đi vô
Vừa quay lại thì người đưa, vội đi chưa kịp vẫy
Bước vào phi trường, vừa qua khung cửa
Nhìn cảnh chờ đợi, chao ơi chờ đợi !
Trước mặt, sắp ba hàng uốn cong lượn khúc nhìn không tới
Sau lưng thì sóng người tấp nập nối đuôi nhau
Thoáng trông qua Đông Tây Âu Á đủ sắc màu
Kẻ thấp người cao chen lẫn : nam nữ, gái trai, trẻ già, lớn bé
Tay xách, tay mang, vai đeo, chân đẩy
Chờ lâu lâu mới nhích được một lần
Người nối người cùng nhịp bước theo chân
Thật hối hả,
nhưng ai ai cũng mỉm cười, nhịn nhường tùy theo trường hợp
Bốn mươi phút mới tới tôi
Nói vài câu, rồi đưa giấy tùy thân có hình,
Cho họ nhìn kiểm soát
Chỉ chốc lát đã xong
Nhấc và gởi hành trang
Tìm lối rẽ theo đường
Vào cổng an toàn lại sắp hàng
Làm cho tôi cảm thấy thương thương
Hơn hai mươi năm đã từng đi
Nhưng chưa một lần thấy thế
Lòng thầm nói khẽ !
Hình ảnh này xin ghi lại đôi câu
Hồn lâng lâng bao Bức Xúc Pha Màu
Lẫn lộn mọi buồn vui không thể tả ?
Hai mươi năm sống xứ người
Lòng ôm ấp những xa xôi
Tôi vẫn là tôi
Đứng một góc độ nào ?
Hờ hững, dửng dưng, vô tư thế nhĩ !
Xin lỗi người nghe !!!
Lòng tôi không thế đâu
Người và tôi hít thở, nói cười
Nhưng có lẽ tôi khác người
Vì tôi mang hoài : quê cũ xa xôi
Nơi đó có tôi
Từ lúc sinh ra đến một khoảng cuộc đời
Dù vạn dặm nhưng là da là thịt
Nhớ mãi không nguôi và nhớ mãi trong đời
Dòng máu nóng còn tươi
Nhồi nhét con tim
Chiếm trọn vẹn và dâng tràn tâm tư lẽ sống
Còn nơi đây, quê hương xứ người ơi !
Tôi có mặt nhưng không có phần
Mọi phồn vinh như thể thiên đường
Giữ cái cũ chưa xong
Theo cái mới không kịp
Giữa mới cũ, cũ mới đua nhau nối tiếp
Tôi như kẻ hồng hoang lạc bước
Có góp bàn tay
hay một phần sinh lực cũng chẳng ích gì
Nhưng hôm nay niềm cảm thương làm ấm bờ mi
Cho tôi được đứng bên người
Chia nhau những đợi chờ
Chia những vết tích, buồn thương, lo âu, nghẹt thở
mà các xứ Tây Phương từ lâu bỏ ngõ !!!
Tất cả hôm nay như thế đó
Dù văn minh nghèo khó cũng vậy thôi
Những bất an gian khó phủ đầu
Những cút bắt, truy tầm, đau khổ lên ngôi
Bên tối bên sáng
Kẽ giữa phân đôi
Đau từ xã hội
Đau cả vào người
Để biết được Thuyền Ra Khơi Dậy Sóng !
Đừng trách kẻ có mang Dòng Máu Lạnh
Đừng khen ai mang được Giọt Máu Hồng
Lạnh Hồng rồi cũng như không
Chỉ mong thức dậy cảm thông sự tình
Ngừng tay tránh khỏi điêu linh
Dang tay đón nhận bóng hình Dại Khôn
Khôn sao đày kẻ cô đơn ?
Dại sao gieo rắc oán hờn khắp nơi ?
Dại Khôn bày cuộc để chơi
Nhìn trông đổ nát có vơi oán hờn !
Khép mở đôi lời rơi lệ thắm
Chập chùng cỡi gió lộng từng không
Thế giới hôm nay đau khổ nhiều rồi
Nhân loại hôm nay đau khổ nhiều rồi
Xin đừng thôi thúc
Và ngưng tay khơi động
An lành ơi ! Đáp lại chờ mong !
Đừng Trách Cứ Bóng Thời Gian Xưa Cũ
Dù Ai Gây Cũng Đã Phủ Đêm Dài
Cho hôm nay, để dựng lại ngày mai
Ai thù oán ? Ai gây thù, gây oán ?
Nhịp tim thở không cần ai tính toán
Tình thân thương ai cũng có bên lòng
Buông đi tan cuộc hờn vong !
Cười đi xóa sạch Đục Trong Oán Thù !
Oán thù rồi cũng thiên thu
Đục Trong rồi cũng hoang vu rêu mờ
Cảm thương chạy bắt vầng thơ
Bồng bềnh hạ cánh cuối giờ chuyến bay
Đôi lời to nhỏ ai hay ?
Hai mươi năm mới có ngày hôm nay
Đôi môi mím lại còn cay
Đôi tay nắm lại mới hay ấm lòng
Chia nhau một chút ước mong
Đường bay đứng lại tôi rong lên đường
Niềm thương còn đó vương vương
Tôi xin đón nhận trên đường tôi đi .
Ta cùng Em, Hiện hữu vô cùng
Kỷ niệm 20 năm. Trọng đông 2002 - Nhâm Ngọ
Quãng đường hai mươi năm
Dòng thời gian, em có nghe
Ta đứng gọi trên lưng đồi
Một phần năm thế kỷ
Tên của em
Nhân duyên nào đưa đẩy
Ánh sáng chín tầng mây
Nương theo màu ngũ sắc
Từ Phật Đản đến Vu Lan
Năm một ngàn chín trăm tám mươi hai
Em mở mắt chào đời
Mang tiếng gọi Chánh Quang
Thanh thiên như thể trăng ngàn
Huyền vi như thể đạo vàng chân tâm
Hiện sinh nào có kiếm tầm
Em là chân thể uyên thâm bóng hình
Trên, Đấng Cha Lành gia hộ
Mười phương Chư Phật tán thành
Bồ Tát, Long Thiên chứng giám
Dưới, Thầy trò, Phật tử
Như một vườn hoa lá tươi xanh
Anh chị em chan chứa tình lam
Nắm chặt bàn tay vun vén
Thì thầm to nhỏ
Tiếng khóc tiếng cười
Những buồn vui, sướng khổ, chịu đựng, hy sinh
Những dẫu hờn, mến thương, ưu phiền, oán trách
Nhưng tấm lòng còn đó
Trái tim còn đây
Tất cả vì em, cho em và cho cả mọi người
Tang thương từ độ luân hồi
Khổ đau từ độ nằm nôi khóc nhè
Võng đưa kẽo kẹt à ơ
Mẹ ru con ngủ, ngủ ờ, con ơi !
Cam lồ giọt nước đầy vơi
Cành dương vẫy nhẹ cho đời sạch trong
Sông xưa nước vẫn khơi dòng
Con đò bến cũ chờ mong đưa người
Nhớ câu chín bỏ làm mười
Sao như tùng bách xanh tươi bốn mùa
Ngàn vàng không tốn tiền mua
Minh châu sẵn có chưa hề bớt thêm
Vén lên rũ sạch bên thềm
Trùng dương bóng bạc đầu ghềnh kêu vang
Từ bi hòa điệu cung đàn
Từ tâm hòa nhịp vô vàn yêu thương
Mai chiều ngọn cỏ còn vương
Ngàn sao lấp lánh ngấn sương đêm dài
Nghe không em !
Đạo đời trĩu nặng hai vai
Biết không em !
Vì đời phụng hiến nào phai lời nguyền
Dấu xưa luôn nhớ mãi
Bóng xưa chẳng nhạt nhòa
Từng bước chân đi mãi
Đời đẹp tựa như mơ
Vì em, là chú là bác
Là anh là chị là tôi
Và tuổi thơ
Đã có tự bao giờ
Từ vô lượng kiếp
Đến tận mai sau
Trên lộ trình sinh tử
Sáu nẻo xuống lên
Ta cùng em
Như bóng theo hình
Như vang theo tiếng
Như ánh Đạo vàng
Mở đường chân chánh
Thì sá gì,
mười năm !
hai mươi năm !
ba mươi năm !
Ta cùng em hiện hữu vô cùng !
Em là ai ? Thi sĩ !
Tháng 6 -2002
Này người em nhỏ
Tôi thấy em làm thơ
Dệt ý tưởng trên từng nét chữ
Em cứ trang trải đi
Đón bắt tầm suy tư
Kẻo nó thoáng thật nhanh, rồi biến mất
Trời cao chất ngất
Biển rộng mịt mờ
Suy tư vụt tắt
Em vẫn ngồi yên, nhắm mắt
Chưa có câu nào, tựa như mơ
Em là ai ? Thi sĩ !
Em là ai ? Là thơ !
Vầng thơ theo bóng đợi chờ bên em
Vén lên màn ảnh khung rèm
Vầng thơ đã gởi trên thềm phù vân
Em còn ngồi đó, tần ngần
Moi ra từng chữ lựa vần, lựa câu
Nào hay nước chảy qua cầu !
Nước đi đi mãi sắc màu chưa phai
Nào hay một giấc mộng dài !
Nghìn sao loáng bạc tháng ngày lửng lơ
Hỏi rằng, Em biết làm thơ
Môi em nhoẻn nụ, nào thơ thẩn gì !
Người nghệ sĩ, em ơi !
Biết nghe tiếng rúng động của con tim
Rung lên từng nhịp cảm
Dòng máu tươi co giãn
Đi cùng khắp nẻo châu thân
Hòa tâm hồn theo góc độ không gian
Khi chạy,
Khi đi
Khi nét chấm phá của thời gian
không còn gõ nhịp
Vạn vật đứng yên
Vũ trụ mỉm cười
Trăng sao lấp lánh
Hiện về muôn sắc tường vân
Tình tang tích tịch muôn vần
Tuông như nước chảy có ngần ngại chi
Ngắn dài từng một câu thi
Cung đàn từng phiếm vân vi cung đàn
Nghe lòng rõ nét âm vang
Nghe tim rõ nét vô vàn yêu thương
Nghe chim reo hót bên đường
Hoa cười với lá đêm vương với ngày
Cùng em vỗ cánh tung bay
Vầng thơ bất tuyệt xưa nay lựa là
Cho đời khúc nhạc câu ca
Hoa e ấp nụ, chim sa lững lờ
Ai người bảo đó là thơ ?
Đẹp không ? Như một giấc mơ đêm dài
Em cùng cảnh vật không hai
Gió hiu hiu nhẹ, trăng phai phai mờ
Đời em là một bài thơ
Gió trăng trăng gió đợi chờ gió trăng
Nhanh không ánh chớp sao băng
Trường giang nước chảy vẫn hằng bên em
Nhẹ, trong như ánh trăng rằm
Vầng thơ đâu nhĩ ! Hỏi nàng thiên thu !
Em đi dưới ánh trăng mờ
Reo lên khúc nhạc lời thơ cho đời
Ngàn xưa thơ cũng đầy vơi
Ngàn sau thơ cũng biết khơi ý nguồn
Mai chiều ngọn cỏ e sương
Rong chơi từng kiếp trên đường phù sinh
Dấu xưa nguyên vẹn bóng hình !
Yêu xưa nguyên vẹn như mình với ta !
Nụ hồng cho em
Tháng 6 -2002
Đừng tìm về quá khứ
Đừng kiếm cái đã qua
Quá khứ không còn nữa
Đã qua biến mất rồi
Muốn làm người hạnh phúc
Phải là người biết sống
Sống làm người tỉnh thức
Cực Lạc vốn là đây
An vui trong hiện tại
Là đã có quá khứ
Là đã biết tương lai
Dòng ý thức không hai
Qua dòng sông ý thức
Qua mấy nẻo luân hồi
Và bốn loài sinh tử
Chung cùng chỉ một thôi
Tung lên khung trời rộng
Thu ngắn nẻo đường về
Không từ trong cái có
Có nào khác với không
Em có biết gì không ?
Tôi sẵn có bên người
Em có nghe gì không ?
Em còn mãi trong tôi !
Tôi là em tất cả
Em là tôi nhiệm mầu
Đâu còn tan hợp nữa
Muôn ngàn, hiện hữu thôi
Tôi mãi là nhịp cầu
Bắc đôi bờ sinh tử
Tôi mãi là thuyền từ
Đưa đón mọi người qua
Tôi nguyện cõi ta bà
Là Tây Phương Cực Lạc
Tôi nguyện bãi tha ma
Là dòng sông tươi mát
Chúng sanh hay Hiền Thánh
Địa ngục hay thiên đường
Gian tà hay chân chánh
Quy hướng chỉ một phương
Tam đồ hay sáu nẻo
Ánh sáng hay u minh
Là trò chơi lắt lẻo
Làm khổ mọi sinh linh
Hỡi mười phương ba cõi
Hỡi muôn kiếp u hoài
Bao trầm luân khoắc khoải
Sao cứ mãi lạc loài
Nguyện hay là vô nguyện
Vô nguyện tức nguyện rồi
Cửa tam vô tịch diệt
Chơn thường chơn lạc thôi
Vô ngôn tức không lời
Tôi có nói gì đâu
Núi cao cao ngất mãi
Biển thẳm thẳm thật sâu
Tôi sụp lạy cúi đầu
Xin kết một đài sen
Chắp tay dâng khắp cõi
Gởi cho em nụ hồng
Nụ hồng hai cõi sắc không
Sắc không hai cõi nụ hồng cho em.
Sám Tâm Nguyện
Cúi đầu Lễ Phật Di Đà
Một lòng cầu nguyện thiết tha chân thành
Nhất tâm bất loạn rành rành
Tây Phương Cực Lạc vãng sanh tức thì
Sen vàng chín phẩm huyền vi
Lạc Bang là nẻo con đi trở về
Dứt trừ một niệm Giác-Mê
Giác-Mê, không niệm là về Phương Tây
Di Đà, Lục-Tự, là đây
Duy tâm Tịnh Độ, hiển bày đích đang
Cho con thấy thật rõ ràng
Chư Phật-Thánh Chúng, hai hàng hiện ra
Quán Âm, Thế Chí bên ta
Chúng sinh siêu độ hằng sa không lường
Con từ vô thỉ lên đường
Vào sinh ra tử muôn phương nghiệp dày
Con từ vô thỉ đến nay
Tứ sinh, lục đạo, đọa đày trần lao
Cừu thù, oán đối ra vào
Lợi danh, danh lợi tội cao lỗi nhiều
Hết sinh lại tử tiêu điều
Mượn thân giả hợp bao nhiêu lần rồi
Xa mờ đạo lý nhiệm mầu
Xa mờ tánh giác mà sâu phiêu trầm
Si mê phiền não tham sân
Bát phong suy động, xoay quần mông lung
Nghiệp duyên gây tạo điệp trùng
Cho nên vô thỉ vô chung là vầy
Tấm thân ngũ uẩn đắp xây
Một khi còn mất, ngất ngây đau buồn
Lợi danh tranh đoạt luôn luôn
Một khi thành bại điên cuồng nhiểu nhương
Nghĩa tình vay trả vấn vương
Một khi rã hợp, tang thương vô ngần
Cuộc đời, là biển trầm luân
Ba chìm bảy nổi, phong trần thế ni
Tâm thành niệm Phật Từ Bi
Con nguyền tỏ ngộ đường đi Đạo Vàng
Tâm Như, là Bóng Từ Quang
Con nguyền hiển lộ huy hoàng tánh linh
Giác-mê, là niệm hữu tình
Bồ-Đề vô niệm, quang minh tuyệt vời
Tử sinh thị hiện độ đời
Vào sinh ra tử độ người trầm luân
Chí cao Đạo Cả, thấm nhuần
Tự tha, tự độ, Phật Ân đáp đền
Lạc Bang, huyền diệu thênh thênh
Ta Bà kham nhẫn, tạo nên Sen Vàng.
SARS, Cướp Em Tôi
Mặc Giang, cảm tác từ 5am đến 7am sáng ngày 27-4-2003, để thương những
người đã bịnh và chết vì Sars, và sự tác hại của nó mang đến cho nhân loại.
Tôi nghe rồi em,
tiếng báo động kêu vang
nhân loại kinh hoàng, lo âu sợ sệt !!!
Tôi nghe rồi em,
từ bịnh viện Việt- Pháp, bác sĩ Urbani
vừa báo động một dịch nhiễm lạ kỳ,
đã đi vào cõi chết !!!
Tôi nghe rồi em,
nhân loại đang tìm, ngơ ngác nhìn nhau
Vi khuẩn thế nào ? Hoạt động ra sao ?
Tạm đặt một cụm từ, gọi tắt chữ SARS
Dịch nôm na là sưng phổi cấp tính !
Này vi trùng Sars !
Ngươi khiếp đảm quá mà !
Vừa báo động tháng ba
Năm hai ngàn lẻ ba
Vào thiên kỷ thứ ba
Chỉ hai tháng thôi mà, cấp số thua xa
Đã lây lan gần hai mươi quốc gia
Người nhiễm bệnh đã ba ngàn ba
Người vong mạng cũng ba trăm có lẽ !
Nhân loại khều nhẹ, anh chàng Trung Quốc ơi !
Sao không cho biết kịp thời
Từ một tỉnh nghèo phía Nam xa xôi
Vào tháng mười một năm rồi
Đã có kẻ lìa đời
Truyền nhiễm thật nhiều người
Vẫn dấu bặt tăm hơi !!!
Bịnh chết người, đâu phải chuyện chơi ???
Vừa phát hiện, ngày một ba năm bảy đã rã rời
Người bịnh buông xuôi
Người không bịnh rợn người
Nhìn nhau, bịt mũi, nín khóc, nín cười
Em tôi chớp nhoáng lìa đời
Liền mang thân xác mà thui đốt liền
Người còn lo sợ láo liêng
Phòng, che, xịt, tẩy có phiền hay không ?
Em đi cay đắng ngậm lòng
Người thân đừng đến không xong đâu mà
Em đi không dám kêu ca
Qua hơi theo gió trùng Sars hại liền
Em đi vì bịnh oan khiên
Đừng lây đừng nhiễm đừng truyền cho ai
Em đi không dám kêu nài
Dù thương cách mấy cũng hoài mà thôi
Em đi dù thật đơn côi
Cuộc đời bỏ lại cho người nhân gian
Em đi cô quạnh bẽ bàng
Thương đời ở lại hai hàng lệ rưng
Em đi nhân thế khoanh vùng
Cách ly, cô lập, hãi hùng quanh em
Nghe em bịnh, họ buông rèm
Đời em khép lại, ai thèm nữa đâu
Nghe em bịnh, họ lắc đầu
Đời em đã gãy nhịp cầu từ đây
Nghe em bịnh, họ sợ lây
Em đành cúi mặt chờ ngày nín hơi
Nghe em bịnh, họ hết lời
Em đành co lại, hết chơi với đời
Em đi như thế Sars ơi
Còn thua lá rụng buông lơi gió chiều
Em đi về với cô liêu
Còn thua bèo bọt lều bều bên sông
Em là viên gạch hơn không
Tìm, moi, mổ, xẻ mà phòng mai sau
Em đi dù có thương đau
Thân em bé bỏng như bèo Sars ơi
Tiếng gọi không lời
tôi sợ Sars theo tiếng
Nín thở phì phào
tôi sợ Sars theo vang
Thôi em từ tạ thế gian
Em ôm Sars xuống suối vàng em chơi
Thôi em từ tạ cuộc đời
Đừng tung hoành nữa khổ đời nghe Sars !
Tôi thương lắm mà
Tổ chức tên WHO,
Ôi những người y sĩ không biên giới !!!
Tôi thương lắm mà
Những nhà khoa học, những nhà y dược
suy nghiệm, chưa tìm ra manh mối !!!
Sars có thấy không ?
Thế giới chấn động !
Loài người chấn động !
Ngươi tàn nhẫn chi
mà ai ai cũng phòng chống !
Ngươi chỉ là một siêu sinh vật li ti
mà còn hơn triều sóng
Phủ cả đất trời và phủ cả nhân gian
Từng quốc gia điêu đứng
Từng ngành nghề điêu đứng
Nơi ngươi ngang dọc là từng nơi khô cứng
Mọi xuất nhập đều khựng
Khép chặt, đóng cửa, hãi hùng,
bịt lối vì Sars
Sars là quái vật ấy mà
Sars là kinh dị mà Sars nỗi gì
Sars ơi đừng ác nữa chi
Người nhân gian có tội gì hở Sars !
Sars còn hơn bóng hồn ma
Cướp em tôi biến khỏi nhà nhân gian
Sars còn gây nỗi phũ phàng
Em tôi biến mất không còn bụi tro
Sars còn gây nỗi âu lo
Nhân gian khắp chốn nhỏ to luận bàn
Ngày mai còn có âm vang
Còn mang âm hưởng bẽ bàng tên Sars
Ngày mai còn có chi mà
Nhân gian chỉ nhắc bịnh Sars lạ kỳ
Rồi ngươi cũng xếp theo ni
Từng loài vi khuẩn dù vi khuẩn nào
Dữ, hiền, lây, nhiễm ra sao
Sars nào đọa nấy, sars nào cũng sars !!!
Vài Cảm Xúc
Viết cho một gia đình đã quen hơn 20 năm.
* Năm 2003 *
Từ xa tôi đến đây
Xin tiễn đưa một người
Vừa nhắm mắt lìa đời
Trần gian đà khép lại
Từ xa tôi đến đây
Xin góp phần cầu nguyện
Cùng bạn bè gần xa, bà con thân quyến
Tiễn đưa người vừa rẽ tuyến sang sông
Nước trôi gợn sóng bềnh bồng
Hoa trôi man mác theo dòng nước trôi
Từ nay đôi ngả trong đời
Vợ con cháu chắc buông lơi giữa dòng
Từ nay thôi thế là xong
Nào ân nào nghĩa ghi lòng mà thôi
Núi cao sao thấu tới trời !
Sông sâu sao thấu biển khơi điệp trùng !
Lá vàng e ngại gió rung
Tuổi già e ngại gió sương đổi dời
Hắt ra kết liễu cuộc đời
Buông tay nhắm mắt nửa hơi không còn
Bảy mươi hai năm tròn,
nào chồng nào vợ nào con !
Một kiếp sống đã vẹn,
nào anh nào em nào cháu !
Khổ từ lên sáu
Khổ mới đôi ba
Khổ cho tới già
Khổ cho tới khi nhắm mắt
Vui thì cũng đủ
Vui thuở chào đời
Vui khi làm rể làm đâu
Dòng họ vui vầy
Mảnh đất Miền Nam, phì nhiêu, trù phú, ăn chơi
Sau năm bảy lăm, khổ đau, nghèo khó, tơi bời
Đành phó mặc,
cả gia đình vượt trùng khơi, tìm đất sống
Trại tỵ nạn Thái Lan,
cùng nheo nhóc trải qua một khoảng
Hai mươi năm trên xứ Úc định cư
Hết Brisbane rồi lại Sydney
Làm đủ mọi thứ nghề, không thiếu cũng không dư
Khi bịnh hoạn, một xu cũng không thèm ngó tới !
Tôi nghe các cháu hỏi :
Đứa thì còn thiếu của Ba
Đứa thì còn nợ nay là bao nhiêu ?
Ba nuôi con đã khổ nhiều
Làm sao báo đáp, bao nhiêu cho vừa ?
Ba rằng, thôi chớ hỏi thưa
Biết rồi đừng có hỏi thưa làm gì ?
Bịnh tôi biết sẽ không sao qua khỏi
Được ngày nào hay ngày ấy mà thôi
Cả cuộc đời, tôi đâu có muốn chi
Bao đắng cay, gian khó chẳng ngại gì
Chỉ mong mái gia đình bình yên chút vậy
Nay hết rồi ! Ngày một ngày hai, tôi nhắm mắt tôi đi
Bà và mấy nhỏ, cháu con
vừa Úc, vừa Mỹ, vừa Việt Nam
Hãy đùm bọc, nương nhau mà ở lại
Đã hơn hai mươi năm, nào Thầy nào trò,
làm sao tôi không thấy ?
Những ngày xưa, từng xẻ chia cơm Cao Ủy, gói mì
Qua bên nầy, tôi cũng chẳng khác chi
Khi thăm viếng,
cũng rau muống rau dền, củ khoai củ sắn
Người đời thường hay gọi, nào gừng cay muối mặn
Tôi nào dám gọi là, tình Thầy trò nghĩa nặng ân sâu
Đến đây xin nguyện kinh cầu
Khói hương nghi ngút một màu lan xa
Chắp tay, xin chắp tay hoa
Tấm lòng, xin nguyện kết tòa sen xanh
Chắp tay, xin tỏa hương lành
Người đi về với mông mênh cuối trời
Người thân ở lại trong đời
Tình thân xin nguyện, một lời không quên !
Đó là ân nghĩa đáp đền
Sống sao cho trọn đáp đền nghĩa ân.
MỘT NỤ CƯỜI
Tháng 3-2005
Tao nhân mặc khách trong trời đất
Thiên hạ xưa nay được mấy người
Ngao du sơn thủy cho cùng khắp
Để tặng nhân gian một nụ cười
Nụ cười dù đã mấy mươi
Năm ba đi nữa cũng cười mà thôi
Nghe trong gió thoảng lưng đồi
Tâm tư mời gọi mở lời lưu linh
Xưa nay nguyên vẹn bóng hình
Trăng sao hòa nhịp như mình với ta
Thì thầm tiếng nhạc lời ca
Kìa xem trước mặt ly trà còn nguyên
Quên đi cho cạn ưu phiền
Bỏ đi cho sạch đảo điên cuộc đời
Ta vui ta hát ta chơi
Cung đàn từng phím buông lơi cung đàn
Xa xôi còn đó âm vang
Tâm tư mờ lối, tay đàn còn rung
Chơi vơi réo rắt chưa cùng
Giật mình mỉm nụ chia chung nụ cười
Nụ cười dù đã mấy mươi
Năm ba đi nữa cũng cười mà thôi !
Sắc Không Mỉm Nụ Vô Cùng
Bài nầy tôi viết vào dịp Tết Tây 2003,
Trong lúc đang thăm viếng một ngôi chùa nhỏ,
nghe tiếng tụng kinh của một vị Thầy, và quý Phật tử
trong buổi lễ hàng tuần của ngôi chùa này.
Tôi nằm nghe từ nơi chùa nhỏ
Pháp âm vi diệu của Phật Đà
Nghe như Hội Linh Sơn còn đó
Bóng thời gian năm tháng không xa
Ngày xưa Đức Phật
Dưới cội Bồ Đề
Lục thông chứng đắc
Chân lý trổ hoa
Hoa chân lý hiện sinh trên lộ trình muôn nẻo
Pháp huyền vi có mặt từ nhịp bước vạn đường
Đức Thích Ca
Đã đón nhận từ hai ngàn năm trăm năm trước
Tôi mỉm cười
dong ruổi mấy chục thế kỷ sau
Giải thoát là gì ?
Sinh tử là gì ?
Nếu không sinh làm sao có tử ?
Không luân hồi nói giải thoát mà chi ?
Có với không, thật ra chỉ một chữ
Không với có, nhận ra chỉ một lời
Chữ với lời tôi nói để mà chơi
Hèn chi Ba trăm hội thuyết kinh
mà chưa từng lên tiếng
Phật với chúng sinh
Phàm với Thánh
Tôi với người
Thật ra như một nụ cười
Nụ cười vụt tắt trên môi điểm hồng
Điểm hồng hai chữ có không
Có không rũ mặt điểm hồng còn nguyên
Sông xưa bến cũ con thuyền
Trời xanh mây trắng chim chuyền xa đưa
Đã không thì mấy cũng vừa
Có thì một điểm cũng thừa mà thôi
Ô kìa mây gió lên ngôi
Cỡi trên sóng bạc rụng rời trăng sao
Vượt từng không, phớt hồng mao
Xa in dấu ngọc cây đào trước sân
Hèn chi Đức Thích Ca bảo
Ta chưa từng sinh ra
Ta chưa nhập niết bàn
Tam vô từ đó tôi mang
Tứ đức rũ sạch trên đàng tôi đi
Tôi đi từ chỗ không đi
Luân hồi không đến ngại gì có không
Tôi đi pháp giới rỗng không
Tôi về vạn hữu hằng còn hiện ra
Tôi đi không cửa không nhà
Tôi về lầu các phong ba rêu mờ
Thì ra Đức Phật
Nói chữ Pháp thân
Ngàn sao vụt tắt
Hiện bóng phù vân
Mười phương thế giới ba ngàn
Chân lông nguyên vẹn chưa tràn phải không
Nhẹ hơn một áng mây hồng
Vô chung vô thỉ cũng đồng thế thôi
Biển sông nào khác núi đồi
Tử sinh còn ngắn hơn hồi chuông ngân
Tay cầm hạt chuỗi chưa lần
Long Hoa đã hiện, Linh Sơn chưa tàn
Ngược dòng thời gian
Đứng trên đồi vô thỉ
Vạn hữu mênh mang
Lưu tận đáy vô chung
Sắc, Không mỉm nụ vô cùng !