- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
- Tuyển tập 51
- Tuyển tập 52
- Tuyển tập 53
- Tuyển tập 54
- Tuyển tập 55
- Tuyển tập 56
- Tuyển tập 57
- Tuyển tập 58
- Tuyển tập 59
- Tuyển tập 60
- Tuyển tập 61
- Tuyển tập 62
- Tuyển tập 63 & 64
- Tuyển tập 65
- Tuyển tập 66
- Tuyển tập 67
- Tuyển tập 68
- Tuyển tập 69
- Tuyển tập 70
- Tuyển tập 71
- Tuyển tập 72
- Tuyển tập 73
- Tuyển tập 74
- Tuyển tập 75
- Tuyển tập 76
- Tuyển tập 77
- Tuyển tập 78
- Tuyển tập 79
- Tuyển tập 80
- Tuyển tập 81
- Tuyển tập 82
- Tuyển tập 83
- Tuyển tập 84
- Tuyển tập 85
- Tuyển tập 86
- Tuyển tập 87
- Tuyển tập 88
- Tuyển tập 89
- Tuyển tập 90
- Tuyển tập 91
- Tuyển tập 92
- Tuyển tập 93
- Tuyển tập 94
- Tuyển tập 95
- Tuyển tập 96
- Tuyển tập 97
- Tuyển tập 98
- Tuyển tập 99
- Tuyển tập 100
- Tuyển tập 101
- Tuyển tập 102
- Tuyển tập 103
- Tuyển tập 104
- Tuyển tập 105
- Tuyển tập 106
- Tuyển tập 107
- Tuyển tập 108
- Tuyển tập 109
- Tuyển tập 110
- Tuyển tập 111
- Tuyển tập 112
- Tuyển tập 113
- Tuyển tập 114
- Tuyển tập 115
- Tuyển tập 116
- Tuyển tập 117
- Tuyển tập 118
- Tuyển tập 119
- Tuyển tập 120
- Tuyển tập 121
- Tuyển tập 122
- Tuyển tập 123
- Tuyển tập 124
- Tuyển tập 125
- Tuyển tập 126
- Tuyển tập 127
- Tuyển tập 128
- Tuyển tập 129
- Tuyển tập 130
- Tuyển tập 131
- Tuyển tập 132
- Tuyển tập 133
- Tuyển tập 134
- Tuyển tập 135
- Tuyển tập 136
- Tuyển tập 137
- Tuyển tập 138
- Tuyển tập 139
- Tuyển tập 140
- Tuyển tập 141
- Tuyển tập 142
- Tuyển tập 143
- Tuyển tập 144
- Tuyển tập 145
- Tuyển Tập 146
- Tuyển Tập 147
- Tuyển Tập 148
- Tuyển Tập 149
- Tuyển Tập 150
TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 30
(Từ bài số 291 đến số 300)
91. Cái nghề bán cái ! 291
92. Lá rụng về cội 292
93. Uống nước nhớ nguồn 293
94. Nào có nghĩa một vành cong trời đất ! 294
95. Ta đây, hiện hữu vô cùng ! 295
96. Tôi không có bán thơ đâu ! 296
97. Nơi quê nghèo nho nhỏ ! 297
98. Tôi phải chết ! 298
99. Tôi phải sống ! 299
100. Những người em bé nhỏ của tôi ơi ! 300
Cái nghề bán cái !
Tháng 03-2005
Có một cái nghề
Không được liệt kê
Và cũng không cần trải qua trường lớp
Vậy mà đua nhau nườm nượp
Có khi còn được cấp bằng
Cái nghề không lập thành văn
Ở đời, ai ai cũng có !
Hãy nói cho nghe nho nhỏ
Cái nghề bán cái, phải không ?
Ta đang mở chuyện lòng vòng
Lại kêu đích danh mà nói !
Nghề bán cái, xưa nay không học hỏi
Mà người người tự điêu luyện mới hay
Sự kiện diễn ra, vừa mới hiển bày
Là đã hiểu cái nghề bán cái
Con nít ranh, mũi còn nhỏ dãi
Đến cụ già tóc bạc hoa râm
Người thế, quyền, càng lớn càng thâm !
Người dân giả, hơi thô hơi thiển !
Cái nghề bán cái, xưa nay có tiếng
Không cấp bằng nhưng ăn đứt mọi nghề
Kẻ thuộc quyền, bị đì, hết chỗ chê
Kẻ nhẹ dạ, bị thường xuyên lợi dụng
Chuyện thơm tho, thì thi nhau tranh tụng
Chuyện cỏn con thì đem đẩy cho người
Chuyện ngon ăn thì rạng rỡ tươi cười
Nuốt không vô, thì dí cho thiên hạ
Còn con nít, bày trò mặc cả
Còn người lớn, rẻ rúng đãi bôi
Rồi ung dung hinh hỉnh ngạo đời
“Họ đang làm, do ta đó chớ !”
Có một chuyện vô tình làm duyên cớ
Cái nghề bán cái cảm thấy hay hay
Nói, thế nào, tôi cũng viết bài này
Chữ bán cái mà thành thơ chớ nị !!!
Lá rụng về cội
Tháng 03-2005
Lá rụng về cội
Nghĩa là sao mà ta thường hay nói
Để cùng nhau nhắc nhở lại cho đời
Nghĩa thật gần và cũng thật xa xôi
Vừa nghĩa đen lại còn thêm nghĩa bóng
Này em nhé ! Ngồi đây chơi, đỡ nắng
Em coi kìa, chiếc lá rụng, về đâu
Còn đu đưa phơn phớt gió xanh màu
Khi rớt xuống, cho vàng bay chiếc lá
Rụng về cội, em nghe hơi thấy lạ
Rớt gốc cây, em thấy đó, phải không
Cây với cội cùng một nghĩa theo dòng
Xa hơn nữa, đó là nguồn lịch sử
Từ dưới đất, cây vươn lên đấy chứ
Qua thời gian, cây đâm lộc nẩy chồi
Dù cây non, hay đại thọ sống đời
Cỡi vô thường băng ngang dòng cát bụi
Lá rơi rụng, vàng vàng bay, mục, thúi
Từ đất lên, trả về đất, tốt tươi
Một ngày kia, khi em đứng tuổi rồi
Em mới nhớ, những gì xa xưa cũ !
Nhớ, nhớ mãi, không bao giờ biết đủ
Của những gì, xa xưa nữa, em ơi
Tục ngữ kia dù chỉ có mấy lời
Nhưng giải bày thì vô cùng thâm thúy
Nói ít hiểu nhiều, mới càng ý vị
Lá rụng về cội, là thế nghe em
Khi về chiều, em sẽ hiểu bóng đêm
Càng thấm thía, nhớ thương về nguồn cội !!!
Uống nước nhớ nguồn
Tháng 03-2005
Uống nước nhớ nguồn
Mỗi một ngày, em thường uống luôn luôn
Hễ thấy khát, là em cần đến nước
Miễn là nước, dù nước gì cũng được
Khi uống vào, em sẽ hết khát ngay
Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng thật hay
Vậy, uống nước nhớ nguồn, là sao nhĩ !!!
Ra bờ sông, nhìn dòng sông đang chảy
Nước ở đâu, mà cứ chảy tuôn hoài
Hãy hình dung một chút để thử coi
Nước chảy đó, tức có nơi xuất phát ?
Em hãy bước lên đầu non ca hát
Con suối reo róc rách đó, là nguồn
Đã là nguồn, thì nước mãi trào tuôn
Hễ có mưa là nước nguồn tuôn chảy
Và sao nữa, mà ông cha mình dạy
Uống nước nhớ nguồn, nghĩa lý cao siêu
Như hôm nay, em khôn lớn bao nhiêu
Nhờ công sức của mọi người mới có
Và kia nữa, như tấm thân em đó
Vương hình hài, nhờ cha mẹ sinh ra
Sống ở đời phải có cửa có nhà
Dù hơi tệ, thì nhà tranh, công viên, xó chợ
Và còn nữa, em ơi ! Luôn ghi nhớ
Phàm con người, phải có Tổ có Tiên
Có quê hương, dân tộc, đất nước mọi miền
Có lịch sử và những gì ông cha để lại
Uống nước nhớ nguồn, nhớ hoài nhớ mãi
Nhớ và trao nhau, từng thế hệ điểm tô
Nhớ và trao nhau, cùng gìn giữ cơ đồ
Chứ đừng sống vô tình,
Và chỉ biết mình em, em nhé !!!
Nào có nghĩa một vành cong trời đất !
Tháng 03-2005
Trời đất rộng nhưng lòng người sao hẹp ?
Bỡi riêng tư vị kỷ phủ sâu dày
Bỡi túi tham không đáy cỡi trên mây
Bỡi ham hố lợi danh đeo quá nặng
Hay lại bảo, sức con người có hạn
Trời rỗng không nên rộng rãi bao la
Đất mênh mông nên nào nghĩa tiểu đa
Người bé nhỏ thì làm sao sánh được
Bỡi trần thế, nên thế trần triền phược
Bỡi thế nhân, nên nhân thế khổ đau
Lòng âm u nên chất chứa đủ màu
Làm rách nát mảnh tâm hồn trong trắng
Sống vị mình, lòng nhân từ trống vắng
Sống vị người, lòng rộng mở thênh thang
Sống thanh cao, quí hơn ngọc hơn vàng
Sống ích kỷ, nặng tiền, sanh tệ bạc
Dòng đời, là một bản trường ca, ca hát
Tình đời, là cung nhạc tình tự yêu thương
Sao không đi trên đại lộ đường trường
Mà lại bước nẻo quanh co nhỏ hẹp
Lòng rộng mở thì nào ai khép được
Hồn thanh cao, nào ai nỡ chối từ
Hãy nhìn kia, cho cùng tận thái hư
Nào có nghĩa một vành cong trời đất !!!
Ta đây, hiện hữu vô cùng !
Tháng 03-2005
Trông qua chiếc bóng thời gian
Ta xin nhìn lại trên đàng ta đi
Trông qua mấy nẻo kinh kỳ
Ta xin nhìn lại, còn chi đến giờ
Cuộc đời như một giấc mơ
Nổi trôi từng đoạn trên bờ phiêu du
Trăng mờ vì khuất mây mù
Chợt nghe tiếng vọng thiên thu giật mình
Từ trong cát bụi tử sinh
Ta xin nhớ lại bóng hình của ta
Từ trong tỉnh mộng đêm qua
Ta xin nhớ lại quê nhà xưa nay
Nghe không tiếng vỗ bàn tay
Một bàn tay vỗ mặt mày nát tan
Vỡ toang, chấn động ba ngàn
Mười phương thế giới chưa tràn chân lông
Huyễn sinh còn nhẹ hơn bông
Vô sinh còn nhẹ hơn dòng tử sinh
Như ta nói chuyện với mình
Như bóng nói chuyện với hình, vô chung
Ta đây, hiện hữu vô cùng !
Tôi không có bán thơ đâu !
Tháng 03-2005
Nhớ Hàn Mặc Tử bán trăng
Nhớ người khố rách làm văn bán nghèo
Cơ cùng ai bán mốc meo
Sơn khê ai bán giữa đèo hoang vu
Còn tôi xin bán cái ngu
Bán luôn cái dốt mặc dù chẳng mua
Bán luôn những cái hơn thua
Chỉ xin giữ lại quê mùa mà chơi
Bán luôn phi thị cuộc đời
Chỉ xin giữ lại cơ ngơi an bình
Bán luôn danh lợi lưu linh
Chỉ xin giữ lại nguyên trinh độc hình
Có ai mua được chình ình
Để tôi bán nốt nhục vinh đã nhiều
Bán luôn trưởng giả quan liêu
Bán luôn cái lạnh cuối chiều mùa đông
Bán luôn bèo bọt trôi dòng
Chỉ xin giữ lại bờ sông lần về
Bán luôn những cái nhiêu khê
Để coi trong nỗi ê chề ra sao
Bán luôn đến cả trăng sao
Chỉ xin giữ lại cây đào trước sân
Bán luôn những cái phong trần
Cho luôn chiếc bóng phù vân trôi bờ
Nhưng tôi không bán vầng thơ
Để tôi nhìn nó hững hờ tôi chơi
Mang thơ đi khắp cuộc đời
Rải thơ cùng khắp chơi vơi trên ngàn
Dù ai đã bán trăng vàng
Còn tôi gõ tiếng tao đàn thân thương
Dù ai khép lại nẻo đường
Nhưng thơ tôi đó, vương vương vô cùng !
Nơi quê nghèo nho nhỏ !
Tháng 03-2005
Tôi thương mái nhà tranh
Nơi quê nghèo nho nhỏ
Những ngày xa xưa đó
Dọc nước cạnh bờ ao
Cùng bọn trẻ ồn ào
Khắp thôn trên xóm dưới
Những đứa trang lứa tuổi
Vui giỡn những trò chơi
Sung sướng nhất cuộc đời
Là thời xưa bé nhỏ
Một tiếng kêu đâu đó
Là cả lũ hè nhau
Lấp ló trông trước sau
Là cùng nhau vọt lẹ
Bao năm trời như thế
Nên mọi nẻo trong làng
Khắp ngõ hẻm cùng hang
Như bàn tay năm ngón
Mỗi khi mùa nước lớn
Chặt chuối kết làm đò
Đẩy sào chạy ro ro
Té nhào lăn bì bõm
Đêm về bắt đom đóm
Bỏ trong bọc làm đèn
Cùng chí chóe rùm beng
Đèn của ta sáng quá
Qua rồi mùa lá mạ
Lúa gặt đổ đầy đồng
Mót từng bó ngóng trông
Chờ những khi đổi cốm
Khắp cùng trong lối xóm
Tiếng đập lúa hòa vang
Bọn trẻ kéo một đàn
Mà chơi trò cút bắt
Rạ, xót ơi là xót
Ù té, chạy ra sông
Nhảy xuống nước ùm ùm
Nước mềm môi dịu ngọt
Rồi tập tành đến lớp
Đánh xuôi ngược trường làng
Trôi theo bước thời gian
Qua rồi ngày thơ ấu
Đến nay nhìn theo dấu
Thỉnh thoảng nhớ xa xưa
Lại nhung nhớ sao vừa
Nơi quê nghèo nho nhỏ
Và thời xa xưa đó
Tuổi trẻ của tôi ơi !
Tôi phải chết !
Tháng 03-2005
Tôi phải chết, cố nhiên, ai cho sống
Dù có cho cũng chẳng sống nổi mà
Khi tấm thân đã đến chỗ trầm kha
Dù cho sống cũng lắc đầu, muốn chết
Tôi phải chết, vì cuối đời, thấm mệt
Đã bao năm đập dũa biết bao lần
Nên tiêu điều, tàn tạ cả tấm thân
Sống không nổi, làm sao mà chẳng chết
Tôi phải chết, đúng rồi, sống chi mệt
Đến cuối đường kết thúc mọi lối đi
Nằm ì thêm, khốn khổ, chớ ra gì
Dứt cái một, lìa đời, cho sướng quách
Tôi phải chết vì châu thân lìa mạch
Sức không còn mà lực cũng tiêu ma
Như mũi tên đã đi đến cuối đà
Nên chúi mũi cắm đầu lao xuống đất
Tôi phải chết có nghĩa là sẽ mất
Sống không xong khi chết bảo sao còn
Nhưng trong đời sẽ có những cái hơn
Danh, ô danh, và còn ai nhắc nhở
Tôi phải chết để đi vào muôn thuở
Cùng nhân gian sẵn một lối đi về
Cả một đời còn gì nữa mải mê
Cho chật đất và trần gian choáng chỗ
Tôi phải chết vì tôi cần phải chết
Bụi đã tàn mà cát cũng tiêu sơ
Tôi phải đi, kìa, cát bụi đang chờ
Đón cái mới và ngày mai xuất hiện.
Tôi phải sống !
Tháng 03-2005
Tôi phải sống, hẳn chưa, không thể được
Dù có cho, nào đã đến trăm năm
Đường còn dài, đã vội vã nằm lăn
Bảo mở mắt nhìn đời, không động đậy
Tôi phải sống, thật không, chưa hẳn vậy
Kiếp trăm năm đếm thử được mấy người
Từ xưa nay, chưa kịp đến mấy mươi
Đã thứ lớp chen chân chầu thiên cổ
Tôi phải sống, cố nhiên, ai đánh đổ
Cứ sống đi, phải sống, đó là quyền
Cứ sống đi, và sống, lẽ tự nhiên
Cái Quyền Sống, thiêng liêng, ai dám động
Tôi phải sống cỡi phù sinh vào mộng
Ôm mơ màng nói chuyện với chiêm bao
Bách niên ư, huyết ẩm tại Vườn Đào
Nghĩa cao đẹp nhưng câu thề chưa vẹn !
Tôi phải sống bỡi dương trần đã vén
Bức màn nhung treo giá đổi tử sinh
Mỗi thế nhân trôi nổi bước đăng trình
Bồ hóng phủ rong rêu thêm mấy lớp
Tôi phải sống để nếm mùi tan hợp
Cho hợp tan ủ mặt nét tang thương
Cho đắng cay sắt cạn nước đoạn trường
Nhưng phải sống làm sao cho ý nghĩa
Chiếc bào ảnh trắng xanh vàng đỏ tía
Kiếp nhân sinh lăn lộn bạc sắc màu
Sống làm sao để lại bóng đêm thâu
Ghi một điểm nhạt nhòa dòng huyễn hóa.
Những người em bé nhỏ của tôi ơi !
Tháng 03-2005
Này, những người em bé nhỏ của tôi ơi !
Mới lớn lên, vào ngưỡng cửa cuộc đời
Đời sẽ đưa em đi muôn vạn nẻo
Hồn xinh xắn nhuộm trần gian khô héo
Lòng thanh thiên vấy nhân thế gợn màu
Những trang sách học trò gởi lại phía sau
Và đời em sẽ trở thành một pho sách truyện
Này, những người em bé nhỏ của tôi ơi !
Em sẽ đi, như những con tàu rẽ tuyến
Bụi thời gian, ngày thêm thấm dặm trường
Bụi không gian, ngày thêm thấm phong sương
Theo năm tháng, bào mòn bao sức lực
Thời thư sinh là cái thời đẹp nhứt
Tuổi trẻ thật dễ thương
Vui với mái học đường
Cùng bè bạn vui chơi trang đèn sách
Giữa trường học, trường đời, đôi bờ ngăn cách
Tôi nói trước với em, dù chỉ đôi câu
Nhưng rồi em sẽ hiểu thật thâm sâu
Những câu đó là những lời chân thực
Giữa hai nẻo, còn nhiều lằn mức
Em dần xa tuổi ngọc thiên thần
Vào cuộc đời, đối diện tân toan
Em sẽ đi trên nhiều gai góc
Này, những em bé nhỏ của tôi ơi !
Những ngày xưa em khóc
Vì những bài học, mở khóa không ra
Sợ thua chúng bạn, sợ thầy cô la
Nhưng ngày nay em khóc, vì đời không như em nghĩ
Sách vở là những huyền mơ, ly kỳ, mộng mị
Trường đời là những hiện thực, cạm bẩy, tạp đa
Sách vở kia, không phải của em, mà của người ta
Còn hôm nay, không phải dạo chơi, mà người trong cuộc
Em ơi, hãy thắp ngọn đèn trong tâm làm đuốc
Em ơi, hãy giữ đôi mắt thương yêu nhìn đời
Dù nay mai, có những lúc chơi vơi
Sẽ phí phạm nhiều tâm tư, trí lực
Xin chúc các em, tròn đầy hạnh phúc
Đường nhân gian em sẽ bước đi qua
Đường trần gian em sẽ nếm phong ba
Và thưởng thức bản trường ca nhân thế !!!