- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
- Tuyển tập 51
- Tuyển tập 52
- Tuyển tập 53
- Tuyển tập 54
- Tuyển tập 55
- Tuyển tập 56
- Tuyển tập 57
- Tuyển tập 58
- Tuyển tập 59
- Tuyển tập 60
- Tuyển tập 61
- Tuyển tập 62
- Tuyển tập 63 & 64
- Tuyển tập 65
- Tuyển tập 66
- Tuyển tập 67
- Tuyển tập 68
- Tuyển tập 69
- Tuyển tập 70
- Tuyển tập 71
- Tuyển tập 72
- Tuyển tập 73
- Tuyển tập 74
- Tuyển tập 75
- Tuyển tập 76
- Tuyển tập 77
- Tuyển tập 78
- Tuyển tập 79
- Tuyển tập 80
- Tuyển tập 81
- Tuyển tập 82
- Tuyển tập 83
- Tuyển tập 84
- Tuyển tập 85
- Tuyển tập 86
- Tuyển tập 87
- Tuyển tập 88
- Tuyển tập 89
- Tuyển tập 90
- Tuyển tập 91
- Tuyển tập 92
- Tuyển tập 93
- Tuyển tập 94
- Tuyển tập 95
- Tuyển tập 96
- Tuyển tập 97
- Tuyển tập 98
- Tuyển tập 99
- Tuyển tập 100
- Tuyển tập 101
- Tuyển tập 102
- Tuyển tập 103
- Tuyển tập 104
- Tuyển tập 105
- Tuyển tập 106
- Tuyển tập 107
- Tuyển tập 108
- Tuyển tập 109
- Tuyển tập 110
- Tuyển tập 111
- Tuyển tập 112
- Tuyển tập 113
- Tuyển tập 114
- Tuyển tập 115
- Tuyển tập 116
- Tuyển tập 117
- Tuyển tập 118
- Tuyển tập 119
- Tuyển tập 120
- Tuyển tập 121
- Tuyển tập 122
- Tuyển tập 123
- Tuyển tập 124
- Tuyển tập 125
- Tuyển tập 126
- Tuyển tập 127
- Tuyển tập 128
- Tuyển tập 129
- Tuyển tập 130
- Tuyển tập 131
- Tuyển tập 132
- Tuyển tập 133
- Tuyển tập 134
- Tuyển tập 135
- Tuyển tập 136
- Tuyển tập 137
- Tuyển tập 138
- Tuyển tập 139
- Tuyển tập 140
- Tuyển tập 141
- Tuyển tập 142
- Tuyển tập 143
- Tuyển tập 144
- Tuyển tập 145
- Tuyển Tập 146
- Tuyển Tập 147
- Tuyển Tập 148
- Tuyển Tập 149
- Tuyển Tập 150
TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 37
(Từ bài số 361 đến số 370)
Phiêu du một mình ! 361
Dòng lịch sử, xin đừng ai, vẩn đục !!! 362
Đời như một giấc mộng ! 363
Ngày qua như một cơn mê ! 364
Kê đầu gối trăng ! 365
Trả cho người nhân thế ! 366
Trăm năm chi nữa, đón mời thế nhân ! 367
Bao năm đi nữa, vẫn còn trời quê ! 368
Nhìn bóng đêm ngái ngủ ! 369
Thương người phế binh 370
Phiêu du một mình !
Tháng 5-2005
Vén chân mây đi trên thềm vũ trụ
Vén bát ngàn rẽ lối đến thiên thai
Tôi tìm tôi theo lối cũ dấu hài
Vẫn nguyên vẹn như ngày xa xưa ấy
Hình theo bóng dưới vầng trăng chiếu rọi
Bóng theo hình trên mọi nẻo đường đi
Tôi đưa tay mở cánh cửa huyền vi
Mỗi lần mở là một lần đổi mới
Vạch không gian mỗi một tầng đi tới
Vạch thời gian mỗi một lớp trước sau
Nhìn thoáng qua từng dấu mốc điểm màu
Ghi những nét mỗi khi tôi có mặt
Tôi là ai giữa xa mờ huyễn hoặc
Ai là tôi đã có tự xưa nay
Có năm có tháng có ngày
Có thời gian, có những rày với mai
Trông qua có vắn có dài
Có không gian, có hóa đài lân tinh
Đêm đêm thức giấc giật mình
Vỡ toang mộng mị bóng hình phiêu du.
Dòng lịch sử, xin đừng ai, vẩn đục !!!
Viết về cảnh Tổ Chức Quan Hệ Quốc Tế Kết Hôn
giữa Đài Loan và Việt Nam, hay các quốc gia khác.
Tháng 5-2005
Tôi không nghĩ rằng, đó là sự thật
Nhưng oái ăm, đó là sự thật, em ơi !
Khi trông qua, quả ô nhục cuộc đời
Khi xem lại, thời nay, không hiểu nổi
Em cứ sống đàng hoàng, ai dám nói
Bỡi cớ sao, em phó thác, trôi bờ
Em đi lấy chồng, nhưng thật không ngờ
Như một món đồ, đổi đi, đổi lại
Họ bỉ, tưởng vợ ra sao, chứ vợ như em, họ đâu có đoái !
Họ bôi, tưởng gái ra sao, chứ gái như em, họ đâu có hoài !
Họ mách, nếu chê đổi lại, chọn một đứa khác, chỉ có thế thôi !
Họ xé, trả tiền tôi lại, vợ gì mà vợ, không thèm muốn nữa !
Có vinh dự không em, mà lấy chồng như rứa !!!
Vậy mà các em sắp lớp, cho họ chọn tới chọn lui
Cái thể giá con gái, của em, họ dập họ vùi
Cái thể giá Việt Nam, bỗng dưng, lên meo lên mốc
Gái thôn trang ném lên thuyền độc mộc
Phận con nghèo vụt vào bãi hôi tanh
Nhắm mắt làm ngơ, ai nỡ, ai đành
Chứ đừng dụ là vải điều vải bọc
Năm ngàn năm văn học
Nền văn hiến lên ngôi
Tưởng cháu con gìn giữ đắp bồi
Nhưng nào ngờ thả sông trôi biển
Hỡi giòng giống Việt Nam, hồn thiêng khói quyện !
Hỡi quan thứ lê dân, trây trét bùn nhơ !
Phải quyết đem quét sạch bụi bờ !
Đừng sỉ nhục quê hương quá đỗi !
Bùng bùng bão thổi
Cuốn sạch nguồn cơn
Rửa nhục căm hờn
Đừng đày tủi hận
Người con gái Việt Nam, hãy nêu cao danh phận
Để muôn đời, em vẫn là con gái Việt Nam
Vẫn đẹp trong như gió mát trăng rằm
Dòng lịch sử, xin đừng ai, vẩn đục !!!
Đời là một giấc mộng !
Tháng 5-2005
Cuộc đời là từng giấc mơ tiếp diễn
Từng giấc mơ lần lựa những giấc mơ
Đến và đi, như gió tấp vô bờ
Đi và đến, như mây bay trôi nổi
Khi chưa đến như rừng chưa mở lối
Khi đang đi như cũ mới đổi thay
Khi đã qua như khép lại một ngày
Đời thật đó nhưng dường như giấc mộng
Mỗi một chuyện, đến rồi đi, vang vọng
Trôi lang thang mờ mịt tận ngàn xa
Và thời gian cứ tuần tự đi qua
Lại cuốn hút cơ hồ như không thật
Khi nó đã qua đi, là sẽ mất
Có thể nhìn nhau, nhưng chẳng giống nhau
Hai khoảng thời gian, dù chẳng có màu
Nhưng hai mốc thì làm sao giống được
Rồi chuyện sau theo dấu chân chuyện trước
Kéo nhau đi như giấc mộng đêm dài
Rồi phai mờ tơi tả những mờ phai
Ta ngồi đó điểm qua từng giấc mộng
Bóng theo hình, hình theo hình, theo bóng
Ta nhìn ta, ta ngẫm nghĩ, riêng ta
Đời đã đi như giấc mộng đã qua
Đời đang đến như giấc mơ chưa đến
Bao nhiêu năm, một cuộc đời, đi-đến
Bấy nhiêu năm, một giấc mộng, hoại-thành
Ta ngồi đây, nhìn thực tại trôi nhanh
Rồi nhắm mắt, đời là một giấc mộng !!!
Ngày qua, như một cơn mơ !
Tháng 5-2005
Ngày qua, rồi đã đi đâu
Sao tìm lại được bóng câu xa mờ
Ngày qua, như một cơn mơ
Dọc đường trôi nổi bên bờ bụi bay
Ngày qua, qua mãi ai hay
Rong rêu dĩ vãng phủ dày gió sương
Ngày qua, ngọn cỏ bên đường
Bước đi bước để bước vương dấu giày
Ngày qua, chiếc lá vàng bay
Rụng rơi mấy lá, vàng bay lá vàng
Ngày qua, mây gởi lên ngàn
Trăng sao mờ nhạt lang thang phương trời
Ngày qua, chìm nổi chơi vơi
Hoa trôi man mác, nước trôi hững hờ
Ngày qua, đã mất bao giờ
Phải chi đừng đến bao giờ ngày qua
Thì ta còn có bên ta
Thời gian đừng đến, ngày qua sao về
Ngày qua, như một cơn mê
Bỗng choàng thức giấc, bốn bề đã qua.
Kê đầu gối trăng !
Tháng 5-2005
Cho tôi tìm lại ngày qua
Để trông dĩ vãng đã xa đâu rồi
Cho tôi tìm lại cuộc đời
Những ngày xưa cũ lên đồi rêu phong
Cho tôi tìm lại bên dòng
Thuyền xa bến nước còn mong đôi bờ
Cho tôi tìm lại giấc mơ
Khi đang ngái ngủ vật vờ đêm qua
Cho tôi tìm lại mái nhà
Đường xưa lối ngõ ngàn xa đi về
Cho tôi tìm lại ước thề
Những khi nào đó còn chưa toại nguyền
Cho tôi một giấc ngủ yên
Để quên tất cả giữa miền hoang vu
Cho tôi tìm lại thiên thu
Của tôi mãi mãi mặc dù chưa qua
Cho tôi tìm giãi ngân hà
Có vì tinh tú ngàn xa chưa về
Tay ôm giấc điệp mân mê
Vầng trăng nghiêng bóng nằm kê gối đầu
Canh dài tỉnh mộng đêm thâu
Vầng trăng còn đó kê đầu gối trăng.
Trả cho người nhân thế !
Tháng 5-2005
Tôi thấy rồi, thời gian không ngắn ngủi
Khi một mình đối diện với thời gian
Khi hoàng hôn đã buông rũ tấm màn
Trong tĩnh mịch trơ vơ chìm vũng tối
Tôi thấy cả một khung trời vẫy gọi
Để chìm sâu từng vũng nhớ vũng quên
Khi chung quanh vạn vật đã ngủ yên
Giữa hai nẻo không thời xa bất tận
Có thức đêm, mới biết đêm dài ngắn
Có thức đêm, mới biết trắng đêm dài
Khi đêm ngày không hai ngả chia hai
Thì thời khắc đi qua, dài biết mấy
Vậy mà sao lại nói
Ba vạn chẳng bao lăm
Có lẽ bỡi cuốn phăng
Giữa dòng đời trôi nổi
Nên xưa nay mới gọi
Đời ngắn ngủi vậy mà
Nếu thức trắng mắt ra
Thì trăm năm, dài lắm
Đêm ơi đêm, đêm còn đâu, dài ngắn
Ngày ơi ngày, ngày còn nghĩa chi đêm
Tôi lặng yên vào thế giới lãng quên
Còn trần gian trả cho người nhân thế !!!
Trăm năm chi nữa, đón mời thế nhân !
Tháng 5-2005
Canh dài nói chuyện đêm thâu
Sao nghe đến cả tinh cầu lặng yên
Canh dài thời khắc nối liền
Sao nghe quán trọ giữa miền hoang vu
Một đêm rơi vực thâm u
Ba đêm lên đỉnh thiên thu riêng mình
Nghe từng âm vọng rung rinh
Nghe từng làn gió lung linh mịt mờ
Vầng trăng khi tỏ khi mờ
Ngàn sao xa tít vật vờ ngàn xa
Một đêm, qua nữa chưa qua
Sao lu chưa tắt, trăng tà chưa vơi
Đêm dài thời khắc rụng rơi
Trăm năm, thôi nhé ! Cuộc đời quá lâu
Đeo chi đá đã đeo sầu
Qua chi mấy khúc nhịp cầu lại qua
Sắc màu gợn sắc chưa pha
Châu còn lẫn đá, ngọc ngà chưa trui
Bao đêm, thức trắng, ê người !!!
Trăm năm chi nữa, đón mời thế nhân !!!
Bao năm đi nữa, Vẫn còn trời quê !
Tháng 5-2005
Trời quê, một cõi xa xưa
Nhớ nhung biết mấy, chưa vừa là sao
Ra đi, một độ thuở nào
Thời gian rụng nhớ vẫn nao nao lòng
Nhớ con sông nhỏ cong cong
Nhớ đồng lúa chín theo dòng tuổi thơ
Nhớ đò đứng đợi hai bờ
Người đi người đến lơ thơ sáng chiều
Nhớ trời quê vắng cô liêu
Nhớ em bé nhỏ thả diều kéo dây
Đêm về, bóng tối khép mây
Trăng sao khép cả chưa đầy không gian
Còn không xóm nhỏ thôn làng
Mái tranh nhả khói chứa chan đêm ngày
Trời quê cứ thế, còn đây
Tình quê cứ thế, đến nay chưa tròn
Đi-về, bao chuyến héo hon
Về-đi, bao chuyến, hao mòn bờ mi
Đi-về, đưa tiễn về-đi
Đi về cũng nhớ, về đi cũng buồn
Ô hay ! uống nước nhớ nguồn
Ô hay ! cây cội, tròn vuông vuông tròn
Chôn nhau, cắt rốn, tấm son
Bao nhiêu năm nữa, vẫn còn trời quê !
Nhìn bóng đêm ngái ngủ
Đêm không ngủ, một đêm dài đằng đẵng
Từng tiếng đêm rơi rụng, rớt chìm sâu
Thoáng đi qua và ghi lại trong đầu
Nghe mồn một từng tiếng đêm chầm chậm
Tiếng đồng hồ gõ từng giây chìm lắng
Tiếng thú đêm kêu từng chặp buông lơi
Tiếng động cơ vang mất hút tăm hơi
Tiếng gió vọng lan xa reo lồng lộng
Tiếng lá khua nghe rung rinh lay động
Tiếng dể kêu nghe ủ dột mùi sương
Tiếng quốc kêu nghe não nuột đêm trường
Và nghe cả tiếng canh thâu cô tịch
Từng tiếng đêm rơi rơi không cùng đích
Từng tiếng đêm réo rắt khởi vô chừng
Rồi từ từ im bặt giữa thinh không
Mọi động tĩnh lọc qua dòng tri giác
Nghe man mác lững lỡ trôi man mác
Từng tiếng đêm gõ nhịp gác đêm trường
Đêm dần đi không để nét vấn vương
Mỗi một vật kết tương trong giới hạn
Mở khối óc chìm sâu vào tản mạn
Đọc tâm tư cho ngôn ý cạn lời
Rồi đuối dần theo sức lực tàn hơi
Ta thức trắng nhìn bóng đêm ngái ngủ !
Tháng 5 – 2005
Thương người phế binh !
(Viết để thương người phế binh, và cảm ơn
đến những ai còn nghĩ đến người phế binh).
Tháng 5-2005
Tôi thấy rồi anh, lê đôi nạn gỗ
Tôi thấy rồi anh, rê chiếc xe lăn
Chinh chiến qua rồi, ai thương ai nhớ
Thân phận phế binh, một kiếp nhục nhằn
Tôi thấy rồi anh, người mất một tay
Tôi thấy rồi anh, người mất một chân
Một tay xin nhớ, ôi cuộc chiến này
Một chân xin nhớ, ai người chinh nhân
Tôi thấy rồi anh, người mất đôi tay
Tôi thấy rồi anh, người mất đôi chân
Lết lê từ đó, ngày lại qua ngày
Khổ đau từ đó, thân chẳng toàn thân
Làm trai khi đất nước đao binh
Gìn giữ quê hương phó phận mình
Người thác, cho tròn hồn lịch sử
Người còn, dù chẳng vẹn thân hình
Một thuở chiến bào bay khói lửa
Một thời oanh liệt chí hùng anh
Một phần thân thể non sông giữ
Một phế binh già nhớ tuổi xanh
Chinh chiến qua rồi ai nhớ thương
Ngày xưa vì nước gọi lên đường
Ngày nay vì nước ôm thân phận
Khắp cả miền quê đến phố phường
Phế binh, in ấn khắp gần xa
Mặt báo, cốp bi, rải mọi nhà
Còn chiếu thành phim cho rõ ảnh
Cảm ơn người nhắn gởi dùm ta.