- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
- Tuyển tập 51
- Tuyển tập 52
- Tuyển tập 53
- Tuyển tập 54
- Tuyển tập 55
- Tuyển tập 56
- Tuyển tập 57
- Tuyển tập 58
- Tuyển tập 59
- Tuyển tập 60
- Tuyển tập 61
- Tuyển tập 62
- Tuyển tập 63 & 64
- Tuyển tập 65
- Tuyển tập 66
- Tuyển tập 67
- Tuyển tập 68
- Tuyển tập 69
- Tuyển tập 70
- Tuyển tập 71
- Tuyển tập 72
- Tuyển tập 73
- Tuyển tập 74
- Tuyển tập 75
- Tuyển tập 76
- Tuyển tập 77
- Tuyển tập 78
- Tuyển tập 79
- Tuyển tập 80
- Tuyển tập 81
- Tuyển tập 82
- Tuyển tập 83
- Tuyển tập 84
- Tuyển tập 85
- Tuyển tập 86
- Tuyển tập 87
- Tuyển tập 88
- Tuyển tập 89
- Tuyển tập 90
- Tuyển tập 91
- Tuyển tập 92
- Tuyển tập 93
- Tuyển tập 94
- Tuyển tập 95
- Tuyển tập 96
- Tuyển tập 97
- Tuyển tập 98
- Tuyển tập 99
- Tuyển tập 100
- Tuyển tập 101
- Tuyển tập 102
- Tuyển tập 103
- Tuyển tập 104
- Tuyển tập 105
- Tuyển tập 106
- Tuyển tập 107
- Tuyển tập 108
- Tuyển tập 109
- Tuyển tập 110
- Tuyển tập 111
- Tuyển tập 112
- Tuyển tập 113
- Tuyển tập 114
- Tuyển tập 115
- Tuyển tập 116
- Tuyển tập 117
- Tuyển tập 118
- Tuyển tập 119
- Tuyển tập 120
- Tuyển tập 121
- Tuyển tập 122
- Tuyển tập 123
- Tuyển tập 124
- Tuyển tập 125
- Tuyển tập 126
- Tuyển tập 127
- Tuyển tập 128
- Tuyển tập 129
- Tuyển tập 130
- Tuyển tập 131
- Tuyển tập 132
- Tuyển tập 133
- Tuyển tập 134
- Tuyển tập 135
- Tuyển tập 136
- Tuyển tập 137
- Tuyển tập 138
- Tuyển tập 139
- Tuyển tập 140
- Tuyển tập 141
- Tuyển tập 142
- Tuyển tập 143
- Tuyển tập 144
- Tuyển tập 145
- Tuyển Tập 146
- Tuyển Tập 147
- Tuyển Tập 148
- Tuyển Tập 149
- Tuyển Tập 150
TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 43
(Từ bài số 421 đến số 430)
21 Hãy nói dùm cho 421
22 Giọt nước mắt ! 422
23 Đường vào khổ ải ! 423
24 Nẻo đến thiên thai ! 424
25 Trời mưa làm ngập không gian 425
26 Thương cho kiếp lạc đà ! 426
27 Tái tạo thuở hồng hoang ! 427
28 Tuổi thơ em học đánh vần 428
29 Nhớ thương ngày về . . . 429
30 Tiễn biệt lối đi về ! 430
Hãy nói dùm cho
Tháng 07-2005
Hãy nói dùm cho, những con người thầm lặng
Sống bình thường trong mọi chốn trần gian
Dù đủ ăn hay vất vả lầm than
Vẫn chịu đựng trước thế thời muôn ngả
Hãy nói dùm cho, những con người dân giả
Mới sinh ra đã thua thiệt đầu đời
Khi lớn lên bương chải khắp nơi nơi
Vẫn thấp thỏi trước gò cao, đồi núi
Hãy nói dùm cho, những con người lầm lũi
Hiến cho đời bằng sức lực cần lao
Việc khó khăn cũng chẳng nệ chút nào
Ai có biết cảm ơn, chứ không đòi phải nhớ
Hãy nói dùm cho, những con người bé nhỏ
Sống hiền hòa dù khổ ải trần ai
Đổ gian lao trong cố gắng miệt mài
Vì cuộc đời và miếng cơm manh áo
Hãy nói dùm cho, những con người không gian xảo
Chỉ mong sao cuộc sống được an lành
Không hơn thua đòi hỏi những lợi danh
Không đếm xỉa đến quyền uy tranh đoạt
Hãy nói dùm cho, những con người không ton hót
Sống thật chân nên ăn nói thật thà
Không biết dùng đến miệng lưỡi chua ngoa
Trước mặt, sau lưng đãi bôi, rẻ rúng
Dụng nhân như dụng mộc, chứ đừng nên lợi dụng
Trọng thể như trọng thân, chứ đừng trọng riêng mình
Đừng chỉ vì những cặn bã nhục vinh
Vì danh vọng mà lương tâm coi nhẹ
Nói và làm được cho nhau đi nhé
Thì cuộc đời sẽ an ổn biết bao
Người với người sẽ quí trọng thanh cao
Cho nhân loại mỗi ngày thêm tốt đẹp.
Giọt nước mắt !
Tháng 07-2005
Giọt nước mắt cho lệ đầy nhẹ bớt
Đừng để chi nỗi u uẩn dâng tràn
Đừng để chi nỗi ấm ức căng ngang
Sẽ đột phá những đắp be loang lổ
Giọt nước mắt cho sầu bi sụp đổ
Để cuộc đời còn lối thoát thảnh thơi
Cho nụ cười còn gắn trên làn môi
Sẽ đâm thủng sức ép dồn ứ đọng
Giọt nước mắt cho bờ mi mềm mỏng
Vãi thương đau sẽ tan biến ưu phiền
Gieo cảm thông sẽ nhẹ bớt oan khiên
Không biết rung thì tình người khô cứng
Giọt nước mắt xoi thành trì chịu đựng
Sẽ xói mòn những ngõ ngách thương đau
Sẽ vơi đi những cảnh luống ưu sầu
Là con người đừng đọa đày quá lắm
Giọt nước mắt, cõi cằn nào không thấm
Lệ lưng tròng sỏi đá nhũn tro than
Nước mắt kia là cay đắng ngập tràn
Là niềm đau của nguồn cơn thống thiết
Đừng bó rọ trong cùm gông thua thiệt
Đừng dửng dưng đến vô cảm vô tình
Ai cứ khổ, miễn không động tới mình
Là con người, chứ phải nào băng giá
Và cho dẫu có phải là băng giá
Sức nóng lên băng giá cũng chảy tan
Dù có mang chiếc áo giáp bẽ bàng
Giọt nước mắt sẽ làm tiêu tất cả.
Đường vào khổ ải !
Tháng 07-2005
Mỗi cảm nghĩ là tương duyên nối kết
Mỗi nỗi buồn là một vũng đau thương
Mỗi bâng khuâng là một hốc thê lương
Mỗi sân hận là một rừng lao khổ
Mỗi lầm lỗi là khoảng sâu chống đỡ
Mỗi dại khờ là bài học chết thân
Mỗi ngu ngơ là trả giá mấy lần
Mỗi si mê là sụp hầm mấy bậc
Mỗi ích kỷ là buột đời chật vật
Mỗi tỵ hiềm là giăng lưới bủa vây
Mỗi hơn thua là lặn lội bùn lầy
Mỗi ganh ghét là tình thân đánh mất
Mỗi buông thả là lao đầu phóng dật
Mỗi hờn căm là dẫm nát từ tâm
Mỗi thất nhân là đóng cửa ngậm câm
Mỗi thất đức là giam cầm cô độc
Mỗi thối chí là mở đường gai góc
Mỗi lừng khừng là vắt vảnh lưng đèo
Mỗi ngang ngược là giồng dốc kéo theo
Mỗi tật đố là chúi đầu hố thẳm
Đường tuy dài nhưng khởi từng điểm chấm
Nẻo xuống lên do kẻ quyết lòng đi
Đã phóng lao đừng có khóc than chi
Chỉ thoát khỏi khi hồi tâm tỉnh ngộ !
Nẻo đến thiên thai !
Tháng 07-2005
Mỗi nụ cười là một liều thuốc bổ
Mỗi niềm vui là thoát khỏi thương đau
Mỗi hân hoan là quẳng gánh lo âu
Mỗi hỷ lạc là đốt rừng phiền nộ
Mỗi từ tâm là lên đường cứu khổ
Mỗi thong dong là về bến thanh lương
Mỗi thân thiện là mở cửa tình thương
Mỗi xoa dịu là gắn hàn đổ vỡ
Mỗi tán thán là rừng hoa chớm nở
Mỗi thứ tha là dứt sạch gông xiềng
Mỗi không cầu là chận đứng oan khiên
Mỗi không vọng là hết đường ràng buột
Mỗi học hỏi là mở trang sáng suốt
Mỗi khiêm cung là tâm lượng thánh nhân
Mỗi bao dung là trượng phu dự phần
Mỗi soi xét là đốt đèn quân tử
Mỗi không tham là lợi danh chế ngự
Mỗi không sân là thù hận đóng khung
Mỗi không si là tăm tối cáo chung
Dẹp tiểu lộ bước lên đường đại lộ
Hãy cứu khổ cho đời thôi đau khổ
Hãy ban vui cho nhân thế mỉm cười
Góp tin yêu cho sáng tỏa tình người
Mang chân thiện cho trần gian tươi đẹp.
Trời mưa làm ngập không gian
Tháng 07-2005
Trời mưa làm ngập không gian
Vì lâu nước đọng trên ngàn rụng rơi
Mưa to gió lớn tơi bời
Làm cho ngập cả sông ngòi vũng nông
Mưa cho ngập ruộng ngập đồng
Ngập tràn lên phố ngập chồng lên cao
Mưa cho đổ nát hư hao
Đá tuông đất lở dâng trào bùn nhơ
Khi mưa trút nước tĩnh bơ
Khi im thin thít, trời trơ đất trồng
Dù cho nhân thế cầu mong
Vẫn năng nắng gắt, vẫn ngong ngóng chờ
Dù cho nhân thế ước mơ
Vẫn han hạn hán, vẫn khô cháy chày
Làm cho chết cỏ chết cây
Mùa màn chết cháy, mộng gầy chết non
Khi mưa, mưa dập mưa dồn
Mưa xối mưa xả mưa còn đổ mưa
Mưa sáng mưa tối mưa trưa
Mưa dây não ruột mưa dưa não lòng
Mưa gầm mưa thét mưa giông
Mưa bay mưa bụi mưa ròng còn mưa
Mưa ơi mưa hỡi là mưa !!!
Thương cho kiếp lạc đà !
Tháng 07-2005
Bầy lạc đà trầm mình trên sa mạc
Dẫm bước đi thở khói giữa mịt mù
Cát bụi bay cuồn cuộn cuốn âm u
Trời hực lửa mênh mông lồng lộng nắng
Bầy lạc đà bước lù lù yên lặng
Trông xa mờ vẫn bước tới, về đâu
Ngày tàn dần rồi lại đến đêm thâu
Dáng mệt mỏi dừng chân bờ cát lạnh
Mặt trời lên, cát vàng loang óng ánh
Bầy lạc đà tiếp tục kéo nhau đi
Bụng tong teo đâu còn có được gì
Miệng nhả khói thân hong khô cách thủy
Cũng một đời nhưng sao nhiều khổ lụy
Bỡi vì mang thân phận kiếp lạc đà
Lại đeo mang vượt sa mạc ngàn xa
Không uống ăn nhiều ngày dù nắng cháy
Vốn sinh ra làm một loài như vậy
Biết làm sao một kiếp sẽ phải sinh
Phải đeo mang và trả giá thân mình
Dưới thế gian nên thế trần phải chịu
Bầy lạc đà vẫn kéo đi tiu nghỉu
Sa mạc ơi, có nhìn thấy cho không
Sức nóng ơi, nóng chi nữa nực nồng
Dù thú vật nhưng đày chi quá nỗi
Vài lời nhắn gởi
Lạc đà mình ơi
Cứ ráng lên, cho hết một cuộc đời
Chỉ mong sao đất trời đừng rộng quá
Nóng ít hơn cho mát dạ
Nước gần hơn cho đẹp lòng
Cây cỏ xanh đỡ hoài mong
Mang vác nhẹ đời bớt khổ.
Bảo vệ trái đất, hay tái tạo thuở hồng hoang ?
Tháng 07-2005
Ngày 4 tháng 7 năm hai ngàn lẻ năm
Phi thuyền thám hiểm của cơ quan không gian NASA
Nhân kỷ niệm Quốc khánh của hiệp chủng quốc Hoa Kỳ
Đã thực hiện một công việc lịch sử ly kỳ
Là bắn một tiểu phi lao vào sao chổi
Sức va chạm nổ tung mấy lần vang dội
Tiếng nổ hơn bốn ngàn ký thuốc nổ TNT
Ánh sáng lóe lên sáu lần hơn ánh sao chổi chớp lòe
Cát bụi bay phát một luồng mù mịt
Các nhà khoa học vô cùng tha thiết
Báo tin mừng cho nhân loại hôm nay
Sức con người với khối óc và bàn tay
Bắn sao chổi, để tìm sự phát sinh của thái dương và sự sống
Sự thành công này dẫn tới sự đề phòng và dự chống
Một thiên thạch nào đó, rớt và lao vào trái đất chúng ta
Dù tỷ lệ rất thấp, nhưng đã nhiều lần diễn ra
Vài chục triệu năm
Vài trăm triệu năm
Theo khoa học và thiên văn
Đã từng gây cho địa cầu nhiều lần hủy diệt
Thiên thạch lao vào bất cứ lúc nào không biết
Sức công phá và tàn hại sẽ vô ngần
Sẽ gấp trăm lần
Sẽ gấp ngàn lần
Trận động đất sóng thần năm hai ngàn lẻ tư
Làm mười hai quốc gia Nam Á ngất ngư
Hai trăm ngàn người vùi thây, sự sống đâu còn ý nghĩa
Nếu thiên thạch rớt trên vành đại địa
Gấp triệu lần bom nguyên tử tại Nhật Bản vào thế chiến thứ hai
Nếu thiên thạch rớt trên năm đại dương nối dài
Ngọn sóng phát cao hàng ngàn mét,
Hàng vài trăm mét,
Và còn cả trăm mét
Sẽ băng băng cho tới tận cùng trái đất
Vạn vật, sự sống, con người :
tìm ra đâu gọi là còn, mất
Biển cả, đồi núi, đất liền :
còn gì đâu gọi là một hành tinh sống của thái dương
Mà tất cả sẽ tan biến không lường
Nát bấy, và cuồn cuộn như máy quay sinh tố
Rồi hàng tỷ năm sau
Rồi hàng triệu năm sau
Mầm sống và phôi sinh mới có cơ phát căn
Phôi thai và hình thành như thời hồng hoang tiền sử
Biến cố bắn vào sao chổi,
Khoa học, thiên văn có thể chế ngự
Đưa con thuyền vũ trụ vào không gian
Làm con mắt dõi soi hằng hà thiên thể ngút ngàn
Và hằng hà thiên thạch theo quĩ đạo vòng quanh trái đất
Nếu một thiên thạch đi vào gần nhất
Thì phi thuyền sẽ phóng những nguyên tử, phi tiêu
Làm nổ tung, hay làm cho quĩ đạo lệch chiều
Đi vào vũ trụ uyên nguyên
Bảo vệ trái đất bình yên
Chứ không bị hủy diệt
Và bắt đầu thời kỳ hồng hoang tái tạo !!!
Tuổi thơ em học đánh vần
Tháng 07-2005
Tuổi thơ em học đánh vần
Tấm gương kim cổ lựa lần mà soi
Đánh vần hai chữ đầu đời
Đã mang huyết thống giống nòi Rồng Tiên
Đánh vần hai chữ Ba Miền
Bắc Nam, Trung giữa, nối liền non sông
Đánh vần hai chữ Lạc Hồng
Trường Sơn cha nhớ, Biển Đông mẹ chờ
Một năm bia đá cũng mờ
Ngàn năm bia miệng trơ trơ không mòn
Dặn lòng luôn giữ sắc son
Làm gì, đừng để nước non ố màu
Tình sâu nghĩa nặng mới đau
Một con ngựa bịnh cả tàu không ăn
Sai lầm, tội lỗi : ăn năn
Đừng quăng ra biển, cũng lăn vô bờ
Ai mà không có tuổi thơ
Sao trong trắng quá, như tờ trinh nguyên
Cái bè danh lợi đảo điên
Bọt trôi sông biển, bèo miền tào khê
Chắp tay, xin cúi đầu về
Lỗi thẹn sông núi, lỗi thề Tổ Tông
Trở về với nước Biển Đông
Trở về với núi cao ngần Trường Sơn
Ao nhà dù đục vẫn hơn
Cội nguồn đâu có dỗi hờn nghe em !!!
Nhớ thương Ngày về ...
Thơ nhạc * Tháng 07-2005
Ngày về, cho lúa đồng xanh
Cho bông lúa chín thơm lành tình quê
Ngày về, cho bến bên đê
Cho thuyền xuôi mái vỗ về bên sông
Ngày về, cho ước chờ mong
Bao năm xa xứ nhớ trông vơi đầy
Xóm làng in bóng còn đây
Đường quê in dấu, bờ cây in màu
Quê nghèo cắt rốn chôn nhau
Đất cằn sỏi đá bên bàu ruộng nương
Bao năm xa cách đoạn trường
Tình vương vương vấn nghĩa vương vương sầu
Quê nghèo, trắng mấy mùa cau ?
Nhà tranh mưa nắng, mấy màu phong sương ?
Ngày về, nhặt bóng tơ vương
Tơ tằm rút mãi, tư lường hồn ai
Ngày về, góp nhặt phôi phai
Đem hong nhung nhớ, phơi đài xa xôi
Ngày về, thăm thẳm lên ngôi
Tình quê héo hắt, gởi đồi thê lương
Ngày về, cho thắm tình thương
Cho người lữ thứ, nhớ thương ngày về !!!
Tiễn biệt lối đi về !
Tháng 07-2005
Càn khôn vạn đại
Trời đất mênh mông
Ta mới quanh đi quẩn lại mấy vòng
Chưa thõa mãn đã tiêu ma một kiếp
Mau lên đi, chứ nếu không, chẳng kịp
Thời gian trôi, không kéo lại được đâu
Thế cho nên mới có câu
Cái gì qua là sẽ mất
Không nên ngại được, thất
Không nên e bại, thành
Vững sống an lành
Suy tư chín chắn
Khi mưa khi nắng
Khi gió khi sương
Đó là những đổi thay, biến hoại, bình thường
Ta nhận rõ tận tường, đừng sợ sệt
Chỉ một việc đầu tiên, và chấm hết
Đời ngắn dài, nhưng có nghĩa, biết không
Không nên bàn, lý luận những lông bông
Sống lây lất, lêu bêu, vô tích sự
Đến cửa sinh, thì đi bằng cửa tử
Lẽ tự nhiên trong mộng huyễn diêm phù
Đánh điểm son thả vào cõi thiên thu
Vạch một nét trên hành trình rêu phủ
Đem chưng vào trong tủ
Của băng giá ngàn năm
Rúng động đống tro tàn
Đã từ lâu rũ mục
Thời gian đến có lúc
Thời gian đi có chừng
Dù trăm năm cũng bỏ lại sau lưng
Dù một thoáng, chỉ con đường bước tới
Ta chào mi đứng vẫy
Tiễn biệt lối đi về !