TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 44
(Từ bài số 431 đến số 440)
31 Một túi hành trang ! 431
32 Mơ màng cùng thần ngủ ! 432
33 Hư vô, một nắm trong tay ! 433
34 Đưa tay mở cửa trần gian ! 434
35 Vỗ về sông bến cũ ! 435
36 Nói đi anh ! 436
37 Ta không nói ! 437
38 Vợ chồng quê 438
39 Trái cây bốn mùa 439
40 Muôn Chim ca hát 440
Một túi hành trang !
Tháng 07-2005
Tôi xếp lại hành trang, rồi cất bước
Một thời qua, xin bỏ lại sau lưng
Tôi bước đi để về với vô cùng
Còn tất cả, xin trả về quá khứ
Tôi chỉ mang một nỗi niềm tình tự
Gói đơn sơ trong một túi hành trang
Mọi vào ra tôi cứ bước lang thang
Vậy mà nó đeo tôi từ vô thỉ
Túi hành trang không có gì kỳ bí
Không hình hài và chẳng nặng cân đong
Tôi xài hoài, nó vẫn vậy, không lưng
Mà thật lạ, càng xài càng đầy nhóc
Hễ có đất, là cỏ cây đâm lộc
Hễ có nước, là hoa lá đâm chồi
Như túi hành trang bé nhỏ của tôi
Vẫn còn đó trong vô cùng vô tận
Chính vì thế nên động lòng trắc ẩn
Động mối từ thôi thúc nẻo tâm tư
Nên đã mang nhiều kiếp vẫn chưa dư
Huống chi chỉ một lần thân cát bụi
Núi kia, xin trả về cho núi
Sông kia, xin trả về cho sông
Đầu đội trời, chân đạp đất, như không
Nhưng đâu đâu cũng hiện hình sông núi
Phong trần, xin trả lại cát bụi
Biển dâu, xin trả lại bờ lau
Nhưng đến đâu, cũng gợn thấy sắc màu
Thương kiếp sống trên bước đường sinh tử
Gói hành trang, xin vo tròn một chữ
Một chữ vô nhưng còn đó vô cùng
Nên tôi đi trong hiện hữu muôn trùng
Và cát bụi cũng nhìn tôi ngán ngẩm !
Mơ màng cùng Thần Ngủ !
Tháng 07-2005
Tôi nhắm mắt mơ màng cùng Thần Ngủ
Trốn ở đâu, ông hãy hiện mau về
Để cùng nhau đi vào giấc ngủ nghê
Tôi nằm yên chờ ông quay trở lại
Dõi xa xôi tìm lên ngàn quan ải
Rồi lại tìm xuống đáy vực thâm sâu
Khép bờ mi nặng trình trịch mái đầu
Ông vẫn biến biệt tăm không ló dạng
Mới ngày nào tri kỷ như đôi bạn
Rủ nhau đi từng giấc ngủ êm đềm
Biết bao phen nếu có lỡ ngủ quên
Ông cũng để tôi yên, không đánh thức
Những ngày xưa, ông thường hay chầu chực
Việc chưa xong, ông cũng dụ, ngủ đi
Vậy mà nay, ông biệt mất âm ty
Hay đi lạc không biết đường về lại
Ông tệ quá, bắt tôi phải chờ mãi
Mắt trơ trơ trắng dã những đêm thâu
Đầu lăn quay vụn vỡ mấy tinh cầu
Ông đi mất làm sao tôi ngủ được
Khi nào về hãy cho tôi biết truớc
Lỡ giật mình tôi đuổi cổ thì sao
Giữa đêm khuya đâu biết là đứa nào
Ông ú ớ, đừng, đừng, ta Thần Ngủ
Quá mệt đi, đúng là ông Thần Ngủ
Trông bơ phờ, mặt mũi mắt kèm nhem
Hãy im re, đừng cựa quậy, mau lên
Kẻo đi nữa thì khổ đời khốn kiếp !!!
Hư Vô, một nắm trong tay !
Tháng 07-2005
Đưa tay mở cửa hư vô
Thử xem nơi đó, cơ hồ ra sao
Nhỡ khi đã bước chân vào
Biến đi đâu mất chẳng sao mà lần
Biết bao biện thuyết giải phân
Biết bao bút mực cũng ngần thế thôi
Sinh thời tạm có trong đời
Tử thời biền biệt chơi vơi muôn trùng
Bảo rằng bản thể vô cùng !
Bảo rằng về với thủy chung thường hằng !
Không thêm không bớt, tịch băng
Cũng như diệp lạc qui căn, tuyệt hình !
Khi cần thì mới hiện sinh
Lâu năm nín thở, vặn mình chui ra
Chui ra, giỡn mặt ta bà
Nói năng ba chuyện căn nhà trần gian
Đến khi quẳng gánh bên đàng
Dày cơn gió bụi, bẽ bàng chui vô
Thật không, hay cũng mơ hồ !
Như đem ánh nguyệt thảy hồ lung linh !
Ô kìa, chỉ bóng, hỏi mình
Bóng kia biến mất, hỏi mình là ai ?
Bảo rằng, thật có cũng sai
Bảo rằng không có, lưỡi dài quá thay !
Bảo rằng, có ! tự mảy may
Bảo rằng, không ! thế gian này cũng không
Ô kìa, một lỗ chơn lông
Càn khôn vũ trụ, nhét xong, chưa đầy
Nhìn xem, như một áng mây
Hỏi chi lơ lửng bay bay mây ngàn
Nhìn xem, một cõi không gian
Hỏi chi huyễn tượng bức màn hư vô
Muốn vô, thì cứ chui vô
Muốn ra, thì cứ đội mồ chui ra
Hư vô, dễ dãi thế à !
Hèn chi lại bảo căn nhà xưa nay
Hư vô, một nắm trong tay !
Đưa tay mở cửa trần gian !
Tháng 07-2005
Đưa tay mở cửa trần gian
Để ta dạo bước trên đàng ta chơi
Tử sinh có sẵn trong đời
Bức tranh phù thế vẽ vời phù sinh
Không đi, cũng chẳng thiệt mình
Có đi, cũng chẳng tội tình riêng ai
Trần gian bỏ ngõ không cài
Cứ đi từng đoạn miệt mài tử sinh
Tội chi, không bước đăng trình
Người ta đi hết, một mình đơn cô
Tội chi, khép cửa hư vô
Người ta đi khắp hải hồ có sao
Có mình, cũng chẳng tơ hào
Không mình, cũng chẳng mất nào cho ai
Nên ta bước ngắn bước dài
Trần gian bước xuống, tuyền đài bước lên
Đất trời rộng quá thênh thênh
Cuối sông nước chảy, đầu ghềnh thác reo
Tử sinh, chiếc lá đưa vèo
Gởi thân quán trọ cánh bèo hợp tan
Không cười, cũng có tiếng vang
Có cười, cũng chỉ tiếng đàn rung dây
Nay thì dạo gót bên nầy
Mai thì cất bước vui vầy bên kia
Để nghe những tiếng chia lìa
Để nghe những tiếng đầm đìa tóc tang
Khi nào đóng cửa trần gian
Thì ta chấm dứt trên đàng ta đi
Vui lên, người hỡi buồn chi
Ghé chơi cho phỉ có gì mà đau
Xưa nay cũng chỉ một màu !!!
Vỗ về sông bến cũ !
Tháng 07-2005
Xin đừng trách người đi sao đi mãi
Vì xa xôi cuốn hút nẻo đường dài
Ở sau lưng còn có những nhạt phai
Bao hình ảnh chưa hoen mờ dấu vết
Xin đừng trách người đi sao biệt tích
Ươm tơ tằm còn kéo mãi tơ vương
Dù hằn lên những vết cắt đoạn trường
Dâu có bạc, tơ tằm nào quên kén
Xin đừng trách người đi sao không hẹn
Đường dốc đồi heo hút đỉnh sơn khê
Nước trơ trơ non nào có lỗi thề
Nhìn những mảnh tang thương treo tuế nguyệt
Xin đừng trách người đi sao cách biệt
Con nước trôi nên phải cuốn qua cầu
Nước đôi bờ mặt nước dẫu chìm sâu
Vẫn tơi tấp giữa đôi bờ mấp mé
Xin đừng trách người đi sao lặng lẽ
Nghẽn mạch tim không nói được nên lời
Nhưng nhìn nhau ta sẽ hiểu nhau thôi
Chống tay chèo ngã mình trên sóng bạc
Nước róc rách cùng thầm reo tiếng hát
Sóng vỗ bờ cùng cất tiếng đầy vơi
Có mặt nhau trong một khoảng cuộc đời
Bèo trôi dạt người đi người ở lại
Có ở đi, mới biết những tồn tại
Có ở đi, mới biết những hằng mơ
Nước gặp cồn nên cuốn xoáy đôi bờ
Khi qua rồi vỗ về sông bến cũ.
Nói đi anh !
Tháng 07-2005
Nói đi anh, may ra còn hiểu được
Đừng lặng yên, chưa hẳn đã tốt đâu
Đừng nghĩ rằng, theo năm tháng chìm sâu
Khơi lại chi đống tro tàn quá khứ
Nói đi anh, may ra còn hiểu chứ
Có người thương, có người ghét cơ mà
Có cảm thông, cũng sẽ có kêu ca
Nói hay không, cũng trôi về dĩ vãng
Nói đi anh, dẫu cho đời ta thán
Bể dâu nhiều thì phải lắm đãi bôi
Sao ngậm tăm, không một chút nhếch môi
Mặc cho ai muốn nói gì thì nói
Phải chi anh là người trơ gốc cội
Sống riêng mình chẳng ảnh hưởng đến ai
Thì dẫu cho có nằm xuống tuyền đài
Ai cần hỏi và cần chi phải nhắc
Bỡi vì anh, một con người kỳ quặc
Của một thời kỳ dị, cũng kỳ khôi
Đóng một vai kỳ bí, cũng kỳ tồi
Thật kỳ tài và cũng nhiều kỳ cục
Cho nên anh vo tròn một điểm mốc
Biết bao nhiêu thứ chuyện cần nói ra
Nhất là những điều bí mật sâu xa
Đã làm được thì tại sao im lặng ???
Ta không nói !
Tháng 07-2005
Ta không nói, ai hiểu sao thì hiểu
Ta im lặng, ai nghĩ sao thì sao
Ta đã im thì đa cụ nan đào
Ta đã lặn thì nan truy tứ mã
Bỡi vì nói, chẳng có điều chi lạ
Mà có nói cũng chẳng có ai nghe
Lại còn cho cùng một lũ cá mè
Nói hay không, chẳng có gì tốt đẹp
Kể từ đó, ta không còn được phép
Có nói gì cũng chỉ thế mà thôi
Cho nên ta cúi mặt và gục đầu
Nếu có chết thì vùi chôn lòng đất
Kể từ đó, nhiều khi muốn nói thật
Dù nói ra, có hết sức bẽ bàng
Dù nói ra, có hết sức trái ngang
Nhưng nghĩ lại, tốt hơn, không nên nói
Kể từ đó, ta thường hay tự hỏi
Đâu lương tri, đâu lý trí, đâu tấm lòng
Đâu tình người, đâu khối óc, đâu con tim
Những cay xé đã làm ta tan nát
Biển mênh mông rầu rầu tràn sóng bạc
Núi thâm u thăm thẳm phủ mờ sương
Ta riêng ta tất cả những chán chường
Khép khung cửa giữa một trời câm lặng
Hoàng hôn xuống ánh bình minh gọi nắng
Ngày đang lên bóng tối kéo chìm sâu
Ta riêng ta vụn vỡ những tinh sầu
Xuống đất lạnh gởi hoàng tuyền băng giá
Thời thế, thế thời, chi tá !
Tại nhân, tại thế, tại ta !
Đan tâm, can dự, đi qua !
Loang lổ, điêu tàn, nghiêng ngửa !!!
Vợ chồng quê
Tháng 07-2005
“Trên đồng cạn, dưới đồng sâu
Chồng cày, vợ cấy, con trâu đi bừa”
Vợ làm lao khổ vừa vừa
Để chồng gồng gánh sức thừa nam nhi
Vợ còn nhà cửa nữa chi
Còn cơm còn nước mấy khi an nhàn
Còn bao thứ nữa gian nan
Hai quê một cảnh còn mang vác nhiều
Cho nên sức lực tiêu điều
Chứ đâu gót ngọc đem thêu cành vàng
Chưa chồng một nửa lầm than
Có chồng hai nửa lại càng đắng cay
Chồng nên cơ cảm nỗi này
Dù mòn sức lực dù dày trần lao
Dù cho khổ ải chẳng sao
Dù cho cực nhọc, nệ nào phải không
Lại mang cái tiếng đàn ông
Phải là trụ cột, phải công chống chèo
Vì nhà vì cửa, phải trèo
Vì con vì vợ, phải đèo gian truân
Công lao gian khó đèo bồng
Chia cay xẻ đắng chung lưng hiệp đầu
“Trên đồng cạn, dưới đồng sâu
Chồng cày, vợ cấy, con trâu đi bừa”
Của chồng, công vợ, cũng vừa
Chồng gồng vợ gánh, chớ chừa cho ai
Một mai, mai một, một mai
Đắng cay, cay đắng, miệt mài, ấm no.
Trái Cây bốn mùa
Tháng 07-2005
Đưa tay nâng trái MÃNG CẦU
DỪA, ĐIỀU, ĐU ĐỦ, dãi dầu cũng cam
Dư Xài (XOÀI) thì cố gắng làm
Thơm thơm có MÍT, thanh đàm có LÊ
KI-MA vàng óe CÔ CHÊ
THANH LONG, VÚ SỮA, ước thề mai sau
Se tơ, phải nải BUỒNG CAU
NA thêm BUỒNG CHUỐI, giỏ trầu xách tay
SẦU RIÊNG, MĂNG CỤT rung cây
Lay lay CHÙM RUỘT, hây hây TRÁI HỒNG
CHANH, ME, TÁO, KHẾ chua không
CHÔM CHÔM, VẢI, NHÃN, đầy nong, đầy quày
TRÂM, SIM, BƠ, MẬN còn đây
Rổ lưng CỐC, LỰU, rổ đầy BOÒNG BOONG
XOÀI CÁT, XÁ LỊ nghe giòn
ĐÀO TIÊN nghe ngọt, BỒ HÒN nghe đau
SIA-RI bên dãy TRÁI DÂU
Hàng hai NHO TÍM, hàng đầu NHO XANH
BƯỞI ngon, từng múi nghe thanh
QUÍT ngon từng tép, trong lành CAM Tươi
Đếm đi, một chục thành mười
Nhanh tay, vui miệng, mỉm cười mười hai
Mời nhau, nếm thử, lai rai
Bê thêm DƯA HẤU, lại nài DƯA GANG
Nào BẦU nào BÍ ngập tràn
KHỔ HOA, CÀ, MƯỚP, dọc ngang mấy hàng
KHÓM-THOM thoang thoảng bay sang
CHUỐI Chiên thơm phứt, BẮP Rang thơm lừng
Dùng dằng thêm nữa, thôi đừng
Mua lương, bán hậu, để chừng mai sau
Cây ngon trái ngọt đủ màu
Quanh năm suốt tháng chớ đâu một ngày
Sống sao cho trọn vui vầy
Người kia cũng nhớ người nầy cũng trông
Bốn mùa cây trái đơm bông
Bốn mùa cây trái trỗ bông bốn mùa !
Muôn Chim ca hát
Tháng 07-2005
“CON CÒ, CON VẠC, CON NÔNG
Sao mầy giậm lúa nhà ông hỡi cò ?”
Ba con sao hỏi riêng cò
Không đồng đều thế, đau cò không ông ?
“Con Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo đưa chồng nước mắt nỉ non !”
Đêm khuya CON QUỐC gọi hồn
CHIM HẠC cất cánh, CHIM HỒNG bay bay
“Chiều chiều ÉN liệng truông mây”
CHÈ VÔI, SE SẺ lạc bầy nghe đau
Cầu cho trắng hiện BỒ CÂU
Chiến tranh chấm dứt, bẻ đầu thù căm
LE LE, VỊT NƯỚC, lăng xăng
QUẠ kêu nam đáo, đừng băng bắc bình
Một đôi CÔNG, PHỤNG xinh xinh
YẾN, OANH hai sắc khoe mình cầm ca
HỌA MI bên cạnh SƠN CA
CHIM ƯNG, CHIM Ó hắt ra nặt mùi
CHIM CÚT, ĐÀ ĐIỂU cụt đuôi
Thương không CHIM CHÍCH dám khui CÚ MÈO
Kêu gì CHÈO BẺO, CHÈO BEO
Kêu như SÁO, KÉT, học theo chứ gì
CHIM QUYÊN ai nỡ chia ly
ĐẠI BÀN rũ cánh bỏ đi sao đành
Lại còn CHIM CỎ, CHIM TRANH
Còn CHIM BÓI NƯỚC đậu cành thùy dương
Đẹp không hai cánh UYÊN ƯƠNG
Đừng đem treo mộng nghê thường hợp tan
“Chim khôn hót tiếng rảnh rang
Người khôn ăn nói dịu dàng dễ nghe”
Nghe vè nghe vẻ nghe ve
Nghe chim ca hót kéo bè cầm ca
La là la lả la la
CHIM MUÔNG hòa khúc âm ba vang lừng
Cùng reo khúc nhạc tưng bừng
Cùng reo tiếng hát vang lừng chim ca.01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01
02. Thầm lặng 02
03. Việt Nam, quê hương còn đó 03
04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04
05. Từ đó xa mờ 05
06. Tiếng kêu cứu quê hương 06
07. Thương Thầy An Thiên 07
08. Chùa tôi 08