TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 49
(Từ bài số 481 đến số 490)
Nước mắt nào ? 481
Bảo vệ hành tinh xanh ! 482
Tử sinh, hai nhịp vơi đầy ! 483
Đi là đến, đường về luôn bỏ ngõ ! 484
Người về, tôi đi ! 485
Mỗi kiếp, mở một đường đi mới ! 486
Người sung sướng chắc gì hơn ta được 487
Cõi mộng cuộc đời 488
Ai giúp ngươi cho được ! 489
Vui lên đi ! 490
Nước mắt nào ?
Tháng 9 * 2005
Nước mắt nào, nhỏ xuống vũng lầy nhân thế
Bãi đau thương, còn tranh chấp, dập vùi
Bãi nhiễu nhương, còn hỗn tạp buồn vui
Cả trăm năm, một kiếp người, chưa đủ
Nước mắt nào, nhỏ xuống vũng lầy sinh tử
Những tai ương, mang cái chết lạnh lùng
Sống khác nhau mà lại phải chết chung
Mạng con người vùi thây như cỏ rác
Nước mắt nào, nhỏ xuống vũng lầy chua chác
Người với người xử sự tựa như men
Chữ đức nhân đã mờ mịt trước đèn
Chữ quân tử rải lên thềm băng giá
Nước mắt nào, nhỏ xuống vũng lầy lệ đá
Bay nhạt nhòa, cát bụi cũng tiêu sơ
Sống giữa đời mà cứ ngỡ như mơ
Niềm chân thực chôn trước thềm hư huyễn
Nước mắt nào, nhỏ xuống vũng lầy phù phiếm
Trông lều bều như bèo giạt mây trôi
Sóng nhấp nhô thêm nay lở mai bồi
Vùi xơ xác tàn khô không tư lự
Nước mắt nào, còn rưng rưng tình tự
Hết thương đau cho miệng mỉm môi cười
Mang tin yêu thắp sáng mọi con người
Cùng xây dựng cõi trần gian tươi đẹp !
*****
Bảo vệ hành tinh xanh !
Tháng 9 - 2005
Trái đất, không còn là một hành tinh xanh,
Ươm mơ sự sống
Hết nhân tai thì lại đến thiên tai
Dưới đất, trên không, thủy lục, nối dài
Không chấn động nơi nầy, thì rung rinh nơi nọ
Nơi nầy hạn hán, nơi kia bão tố
Nơi nầy chết khô, nơi nọ chết chìm
Nơi nầy hết hồn, nơi nọ đứng tim
Khủng bố, chiến tranh, động đất , cuồng phong, hỏa hoạn
Ghe, thuyền chìm, số ít người hốt hoảng
Phà, tàu nghiêng, con số lớn, thất kinh
Nạn phi cơ, cùng kéo xuống âm linh
Nạn xe lửa, cùng mò trong sắt vụn
Thời tiết đổ, bốn mùa thay lá rụng
Nhật nguyệt xoay, hai lằn mức đêm ngày
Mạng con người, trong khoảnh khắc phút giây
Sống và chết, không kịp chia tích tắc
Có khi chết, một cái ào, tím ngắt
Có khi chết, một cái ào, im re
Có khi chết, một cái ào, nín khe
Thật mơ hồ, trông còn hơn mộng mị
Chết thật tình, mà nghe sao vô lý
Chết lạnh lùng, chết thật quá tự nhiên
Mới đó, mà trôi về một cõi lãng quên
Mới đó, mà lung linh mờ cát bụi
Núi, không còn vững vàng non núi
Sông, không còn êm ả dòng sông
Biển, không còn lăn tăn sóng vỗ bềnh bồng
Đất, không còn liền, rung rinh chấn động
Còn gì không, ươm mơ tràn nhựa sống
Còn gì không, bảo vệ hành tinh xanh
Đừng nhẫn tâm đánh đổ những tròng trành
Chết vạn vật và đau lòng nhân loại !!!
*****
Tử sinh, hai nhịp vơi đầy
Tháng 9 - 2005
Trong tích tắc, biết bao nhiêu sự chết
Chứ đâu cần một đêm với một ngày
Chứ đâu cần một tháng với một năm
Chỉ nói riêng loài người, chứ chưa nói loài khác
Sự sống chết như trùng trùng hòa nhạc
Bản trường thiên trên vạn nẻo vô thường
Bản u hoài trên muôn hướng thê lương
Sống và chết, gảy cung đàn bất tận
Mỗi cá thể, tùy theo duyên, cơ, phận
Kiếp trăm năm dù nay thiếu mai thừa
Tử thần im, cõi sống còn dây dưa
Tử thần gọi, một đi không trở lại
Người đang chết, đột nhiên, không kịp ngoáy
Người đang sống, sờ sững trong phút giây
Rồi phớt qua, như gió thoảng mây bay
Lại tiếp tục hành trình reo nhân thế
Nhịp sống chết vẫn dửng dưng ngạo nghễ
Gõ vi vu từng âm điệu du dương
Xé tâm can và nát ruột tình thương
Hai âm điệu tử sinh rung rung mãi
Sâu thăm thẳm cho tận cùng khổ ải
Cao vô ngần cho thấu đến chân mây
Tử sinh hai nhịp vơi đầy
Cung đàn sống chết, còn đây vô thường !
*****
Đi là đến, đường về bỏ ngõ !
Tháng 9 - 2005
Mấy mươi năm tôi đã đi
Khi nhìn lại chẳng được gì
Cả cuộc đời, chỉ là con số không trống rỗng
Trước mặt, một khung trời lồng lộng
Sau lưng, một dĩ vãng lùi xa
Quảng đường đi dù cây cỏ lá hoa
Vẫn trả lại bóng rêu mờ cát bụi
Ngày tôi đi, rừng hoang reo gió núi
Ngày tôi về, triều sóng vỗ đại dương
Cõi trần gian, trả lại bến thê lương
Cõi nhân gian, trả lại bờ vắng lặng
Thấm hơi muối, nên vương mùi biển mặn
Thấm gió rừng, nên vướng vị sương pha
Mấy mươi năm dong ruổi cõi ta bà
Càng thẩm thấu cuộc đời nơi quán trọ
Nói rằng có, thì có gì để có
Nói rằng không, thì vốn sẵn đã không
Thuyền phiêu du đưa đẩy biển bềnh bồng
Nơi tôi đến, chỉ là người lữ khách
Chiều nghiêng bóng, hoàng hôn về tĩnh mặc
Thức đêm dài, tỉnh mộng đếm canh thâu
Đưa bàn tay gom góp những sắc màu
Rơi lả chả, rớt xuống thềm băng giá
Cát bụi bay, lay động hồn sỏi đá
Gió la đà lành lạnh cửa tâm tư
Nên tôi đi, đi nữa vẫn còn dư
Đi là đến, đường về luôn bỏ ngõ !
*****
Người về, tôi đi !
Tháng 9 - 2005
Người về trên đỉnh Linh Sơn
Tôi đi trên mỏm chờn vờn núi non
Người về vết cũ lối mòn
Tôi đi trên nẻo chưa con đường nào
Người về bỏ ngõ hư hao
Tôi đi đón nhận rạt rào tình quê
Người về tựa vách Tào Khê
Tôi đi hố thẳm vỗ về thâm sâu
Người về một cõi nhiệm mầu
Tôi đi muôn cõi dù đâu chẳng cần
Người về tịch ảnh tánh chân
Tôi đi vá đắp phong trần muôn phương
Người về vui với chơn thường
Tôi đi vui với ngân sương đêm dài
Người về ngủ chốn thiên thai
Tôi đi đánh động phương đài giá băng
Người về núp bóng vĩnh hằng
Tôi đi khêu ngọn hải đăng giữa trời
Người về, xa lánh cuộc đời
Tôi đi muôn kiếp không nơi nào chừa
Người về tột đỉnh thượng thừa
Tôi đi vô đẳng chưa vừa đường đi
Song hành rồi cũng như ri
Vô hành rồi cũng thế ni độc hành
Vẽ chơi hai lối vòng quanh
Vòng tròn búng sẵn loanh hoanh tròn tròn
Cho hay, hư huyễn nào hơn !!!
*****
Mỗi kiếp, mở một đường đi mới !
Tháng 9 – 2005
Tám mươi năm, rồi Người cũng ra đi
Ba ba năm, rồi Người cũng từ ly
Nói cho lắm, rồi giữa đường bỏ ngõ
Tôi cứ đi dù khi mờ khi tỏ
Nếu không trăng thì có những vì sao
Nên tôi đi muôn kiếp, chết chi nào
Nẻo sinh tử mở toang, ai đóng cửa
Người tịch chơn, rồi ngồi yên, cũng rứa
Người vĩnh hằng, rồi tĩnh lặng, cũng thôi
Còn tôi đi cho nát cõi luân hồi
Dẫm cho mòn đường vào ra sinh tử
Nếu Người thấy, bảo tôi đi chi dữ
Tôi không thấy, nên đi mãi chẳng sao
Đem càn khôn hứng trên rổ hư hao
Hốt rỗng không, đổ xuống thềm huyễn ảo
Mỗi tấm thân như một lần vá áo
Mỗi sắc hình như một áng phù vân
Tôi cứ đi chẳng hẹn lữa hẹn lần
Dù sáu nẻo bốn đường đâu có thiệt
Tôi đến với những tận cùng thống thiết
Tôi chia với những tận đáy thương đau
Dù biển dâu có thăm thẳm một màu
Tôi vạch nét để lột trần tang hải
Không qua đèo làm sao nhìn quan ải
Không băng rừng làm sao biết sơn khê
Có cần chi quay gót nẻo đi về
Tôi cứ tới, chỗ nào không có lối
Người ngồi lâu có mỏi
Cùng bước với tôi chơi
Tôi cứ đi, chưa hết một cuộc đời
Vì mỗi kiếp mở một đường đi mới !
*****
Người sung sướng chắc gì hơn ta được !
Tháng 9 – 2005
Đừng trách chi, cuộc đời là thế đó
Nếu thanh cao, còn gì nghĩa cuộc đời
Phải nổi trôi, cho thấm những đầy vơi
Phải phong trần, cho đượm mùi gió bụi
Đừng trách chi, một kiếp người ngắn ngủi
Nếu bình yên, không uổng lắm hay sao
Không biển khơi, làm sao biết ba đào
Không hầm hố, cần chi đường bằng phẳng
Đừng trách chi, cuộc đời sao cay đắng
Nếu không mùi, có vô vị lắm không
Ta phải đón cái buốt của mùa đông
Ta phải nhận cái nồng trong nắng hạ
Đừng trách chi, tình người sao kỳ lạ
Một bức tranh phải đủ sắc đủ màu
Đã làm người phải thấm nghĩa thương đau
Mới hiểu được cõi trần gian lao khổ
Trăng vẫn đẹp, dù trăng ngà mấy độ
Hoa vẫn tươi, dù từ đá đơm bông
Ta nhận chân tất cả có hơn không
Người sung sướng chắc gì hơn ta được !
*****
Cõi mộng cuộc đời
Tháng 9 - 2005
Lặng yên, nhìn lại cuộc đời
Hoàng hôn nghiêng bóng chơi vơi giữa dòng
Cội già ra vẻ thong dong
Mà sao ẩn nét bên song u hoài
Xa mờ vén bức mành soi
Mai kia rồi sẽ lẻ loi một mình
Diễm huyền mở cửa lung linh
Bờ đê hớt hãi bờ kinh rợn hồn
Ráng chiều kéo chậm hoàng hôn
Mà sao con đẩy dập dồn đưa mau
Chân mây mặt nước rầu rầu
Điểm canh gõ nhịp canh thâu đã về
Dù cho như một cơn mê
Nhưng khi giã biệt ê chề làm sao
Lỡ đi, biết đến nơi nào
Còn thua những giấc chiêm bao chập chờn
Chiêm bao còn mộng bao lơn
Cõi về lạnh ngắt trống trơn cõi về
Xuân xanh còn kéo lê thê
Lá vàng rung rẩy đã kề sát bên
Bàng hoàng, xin gởi lãng quên
Mà sao cứ nhớ, đêm đêm giật mình
Trơ vơ, chiếc bóng soi hình
Ai ai cũng thế, thì mình thế thôi
Mới hay cõi mộng cuộc đời !
*****
Ai giúp ngươi cho được ?
Tháng 9 – 2005
Ai bảo ngươi chui ra
Trên thế giới ta bà
Để rồi than đau khổ
Ai bảo ngươi chúi cổ
Vào thời đại nhiểu nhương
Để rồi than ly loạn
Ai bảo ngươi tính toán
Giữa bãi biển nương dâu
Để rồi kêu tang hải
Ai bảo ngươi qua ải
Của ngưỡng cửa diêm phù
Lại than đời trần thế
Ai bảo ngươi vào bể
Giữa sóng vỗ muôn trùng
Rồi trông bờ thăm thẳm
Ai bảo ngươi chìm đắm
Trong thế thái nhân tình
Rồi hận đời đen bạc
Ai bảo ngươi lưu lạc
Không biết nẻo quay về
Tìm đâu ra nguồn cội
Trong sáng và tăm tối
Cũng tại chính ngươi thôi
Đừng trách cứ lôi thôi
Ai giúp ngươi cho được ?
*****
Vui lên đi !
Tháng 9 – 2005
Vui lên đi, cuộc đời sẽ đổi mới
Mỉm môi cười chớm nở vạn tin yêu
Những mầm non vươn nụ cuối tiêu điều
Dòng nhựa sống len qua bờ khô héo
Vui lên đi, cuộc đời sẽ có nẻo
Khúc quanh co sẽ có lối mở ra
Khi đã cùng trong tận điểm trầm kha
Ép chân tường vượt mình băng bức phá
Vui lên đi, cuộc đời sẽ khác lạ
Nụ tầm xuân ươm hạt hạ, thu, đông
Nét xinh tươi từ sỏi đá đơm bông
Giữa hoang dại tựu thành hoa mới quí
Vui lên đi, cuộc đời sẽ ý vị
Những tinh khôi xô đẩy mọi chán chường
Mở mắt nhìn để còn thấy yêu thương
Sống hướng thượng giữa biển trần phù thế
Vui lên đi, sông dài ra cửa bể
Lướt thuyền đời reo sóng vỗ đại dương
Trong mênh mông, đâu có chỗ cùng đường
Trời đất rộng, thu mình chi ngõ hẹp
Vui lên đi, mỗi niềm vui ý đẹp
Một ngày qua, một ngày lại, mới tinh
Cuối từng đêm sẵn hiện ánh bình minh
Nếu biết sống, cuộc đời luôn tươi đẹp !
*****
01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01
02. Thầm lặng 02
03. Việt Nam, quê hương còn đó 03
04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04
05. Từ đó xa mờ 05
06. Tiếng kêu cứu quê hương 06
07. Thương Thầy An Thiên 07
08. Chùa tôi 08