TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - 82
(Từ bài số 811 đến số 820)
01. Tình tự mênh mông 811
02. Một mai nhức nhối hoàng tuyền ! 812
03. Ði vào giấc ngủ ngàn năm 813
04. Tiếng khóc cội nguồn 814
05. Mấy mươi năm 815
06. Sông trăng bến cũ 816
07. Hoàng hôn tan đêm tối 817
08. Hoa Chân Lý 818
09. Hoa Bất Diệt 819
10. Hoa vũ trụ 820
Tình Tự mênh mông
Tháng 9 - 2007
Bút nghiên nát mực phong trần
Bụi đường còn tiếc lòng nhân chưa tàn
Luân hồi, từ độ lang thang
Ðến nay, chưa mỏi trên đàng phù sinh
Em ơi, luôn giữ bóng hình
Trong ta, còn có bên mình với ta
Dù cho chỉ một sát na
Hay rong khắp nẻo ta bà xưa nay
“Có, thì có tự mảy may
Không, thì cả thế gian này cũng không”
Nên ta, không có mùa đông
Không nghe hạ nắng, không bồng thu sang
Không trông xuân thắm mơ màng
Không đem trăng, vắt trên ngàn, chờ sao
Em ơi, đừng đợi chiêm bao
Nhìn xem trước mặt, cây đào trổ bông
Ðan tay, mạng mạch khơi dòng
Ðan tâm, trang trải, mở vòng trùng vây
Không chung, mà cũng chẳng tây
Trống không, mà lại đong đầy tâm như
Càn khôn, nhìn, chẳng chỗ dư
Nhét trong hạt cải, thái hư hiện hình
Trông ta thấy cả đến mình
Trơ vơ một cõi, tự tình mênh mông.
Một mai, nhức nhối Hoàng tuyền !
Tháng 9 – 2007
Không phi thuyền, mà mơ hồ cứ phóng
Không bong bóng, mà cứ thổi bòng bong
Vẽ sừng cho thỏ, vẽ rùa thêm lông
Hỡi phù thế, bày nhau ăn bánh vẽ
Thắp đêm đen, đom đóm bay, tội thế
Thổi bào ảnh, đón gió lộng từng không
Khổng Minh xưa, phe phảy chiếc quạt lông
Khổng Minh nay, sa lông cơn điếu đổ
Tranh tối sáng, tắt đèn đem tố khổ
Bát quái đồ, thử vận đủ thứ chiêu
Gạo chưa vo, đã vội bảo cơm thiu
Cháo chưa nấu, còn loãng hơn nước ốc
Tha hồ đâm ngang, xẻ dọc
Tha hồ đánh ngược, thổi xuôi
Người mù nói chuyện người đui
Kẻ ngu luận bàn kẻ dốt
Chợt nhớ cổ nhân :
“Biết thì thưa thốt,
Không biết, thì dựa cột mà nghe”
Ai cũng muốn làm ông Nghè
Xã hội liệt la hàng Tổng
Ðường dài khóa đóng
Cửa ngõ còn xa
Gót vó chưa qua
Mờ mịt cát bay bụi gió
Hỡi kiếp phù sinh nhỏ thó
Thẹn thùng quân tử, trượng phu
Ðem đốt hết chữ ngu
Còn nhớp nhơ nhân thế
Chính trị, chính nhân, chính thể
Gian trần, tan nát nhân gian
Bụi tro mờ mịt bên đàng
Rong rêu chực chờ phủ kín
Xanh, đỏ, trắng, đen, nâu, tím
Lộng màu nhân ngã tàn khô
Một mai kéo xuống đáy mồ
Hoàng tuyền chưa yên, nhức nhối.
Ði vào, Giấc ngủ ngàn năm
Tháng 9 – 2007
Em ở đâu, và làm gì
Chị ở đâu, và làm gì
Anh ở đâu,và làm gì
Ta vẫn còn nhau, và gọi đúng tên nhau
Em ở đâu, và làm gì
Chị ở đâu, và làm gì
Anh ở đâu, và làm gì
Tuy sống khác nhau, nhưng chung một niềm đau
Tôi biết rằng,
Em đã thấy
Chị đã thấy
Và anh đã thấy
Nước trường giang, đã triều dâng, bão thổi
Sóng biển đông, đã bạc trắng Trường Sơn
Không cần lời lẽ thiệt hơn
Tràn ngập lệ buồn đất mẹ
Không cần chôn vùi quạnh quẽ
Cảm rung nhức nhối thiên thu
Thịt da anh,
Thịt da chị,
Thịt da em,
Thịt da tôi,
Ðã nổi những khối u
Ði vào tâm can, cốt tủy
Máu, biết bao lần nghẽn chảy
Tim, biết bao lần tắt ngang
Thẩm thấu tự nguồn cơn
Xuyên qua tế bào, tóc tơ, mạch thở
Phải thế không anh
Phải thế không chị
Phải thế không em
Dù ai có ngủ quên
Vẫn lắng nghe và giật mình trỗi dậy
Ðón nhận sâu xa tình tự
Ði vào giấc ngủ ngàn năm.
Tiếng khóc cội nguồn !
Tháng 9 – 2007
Sao tôi khóc, khi không còn nước mắt
Bởi niềm đau, đào mạch lệ khơi dòng
Rồi con tim lại gảy khúc lăn tăn
Tạo thành giọt nối dài tuôn hai lối
Sao tôi khóc, em ơi, đừng có hỏi
Nếu nói ra, giọt lệ sẽ nghe đau
Như tang thương đã tràn ngập biển dâu
Như muối mặn đã mênh mang bốn biển
Nước mắt chảy mà không cần lên tiếng
Chỉ những ai chín rụng nỗi niềm tây
Sẽ biết nghe tiếng khóc phủ trời mây
Tràn lấp cả ruộng đồng, ao hồ, sông núi
Nước mắt đó sẽ tràn lên khắp phố
Sẽ băng lên khắp thân thể châu thành
Sẽ biến thành hồn lệ sử long lanh
Ðốt ngọn lửa soi Ðền Thờ Tổ Quốc
Ta sẽ thấu thuở đầu đời dân tộc
Ta sẽ nhuần đến muôn thuở vị lai
Chữ Việt Nam chỉ có một không hai
Chữ Hồng Lạc chỉ thế ư, bất nhị
Nước mắt ấy, đã chảy từ vô thỉ
Khi Tổ Tiên dạy hai tiếng thương yêu
Khi Cha Ông luôn răn bảo nhiễu điều
Và cháu con phải nâng niu gìn giữ
Nước mắt ấy, không là lời than thở
Không là lời thán oán : nát phân ly
Không là lời cầu nguyện : thắp kinh kỳ
Mà là mạch sống của tình thương, nguồn cội
Tôi không nói, nghĩa là tôi đã nói
Vì tôi nghe tiếng khóc của Ông Cha
Vì tôi nghe tiếng khóc nước non nhà
Hiểu tiếng khóc, mới biết :
Gục đầu, lặng câm, nâng niu, gìn giữ !!!
Mấy mươi năm
Tháng 9 - 2007
Mấy mươi năm một chuyến đi
Tìm trong dĩ vãng có còn chi
Dấu mờ nhòa nhạt bờ rêu phủ
Theo bóng thời gian chẳng lưu gì
Mấy mươi năm một chuyến về
Bụi mờ sông núi lộng sơn khê
Vết tích non sông nằm rên rỉ
Son sắt chìm sâu não ước thề
Mấy mươi năm nửa cuộc đời
Phong trần đập dũa tấp trăm nơi
Nắng mưa năm tháng trêu sỏi đá
Sương gió bốn mùa cợt biển dâu
Mấy mươi năm thế kỷ mòn
Hệ lụy can qua nát lòng son
Lò cừ nung nấu thui gang sắt
Bóp bốn góc vuông bảo vẹn tròn
Mấy mươi năm một con đường
Be bờ lau lách, vá tang thương
Lấp đê bùng vỡ, bồi hang ổ
Chữ đoạn cảm cơ, đắp chữ trường
Thế đủ rồi mấy mươi năm
Cũng đi cũng đứng cũng uống ăn
Cũng tới cũng lui cũng ngủ nghỉ
Khác chi trăng bạc ngủ trên ngàn.
Sông trăng Bến Cũ
Tháng 9 – 2007
Tôi đang đi trên đường Hàn Mặc Tử
Ngồi trong quán cà phê Lối Cũ nhớ thương
Ðắm tâm tư nhìn mặt nước sông Hương
Bèo mấy lớp bềnh bồng trôi lơ lửng
Hàn Mặc Tử, đâu rồi hình bóng cũ
Mộng Cầm xưa, “áo trắng quá” nơi đâu
Nước sông Hương ôm mơ mộng vương sầu
Trăng man mác gối đầu thôn Vỹ Dạ
Áo trắng năm xưa, gợi hồn tượng đá
Áo trắng năm nay, vợn gió bay bay
Thuyền ai đẩy sóng lung lay
Sông trăng bến cũ tháng ngày điểm hoa
Lá me thu tím la đà
Chiếc vương bèo giạt chiếc sa dặm trường
Thuyền ai rẽ bến sông Hương
Cánh hoa khép nhụy trên đường về đâu
Cạnh sông Hương, có con đường Mặc Tử
Thôn Vỹ Dạ, còn đâu nữa Mộng Cầm
Mặc Tử ru hồn bên dốc đá
Mộng Cầm lặng lẽ khóc đêm trăng.
Hoàng hôn tan đêm tối
Tháng 9 – 2007
Tôi trở về, con đường dài chào đón
Hoa khô cành, lá khô nhánh, rung cây
Cơn gió Ðông se lạnh thổi gió Tây
Cơn gió Nam gọi hồn reo gió Bắc
Tôi trở về, tìm những gì còn mất
Dòng thời gian chìm dĩ vãng phôi pha
Dấu hương xưa mòn năm tháng nhạt nhòa
Khung ký ức còn nhiều ngăn quên nhớ
Tôi trở về, cái già treo trước gió
Cái xuân xanh trả tuổi trẻ từ lâu
Tóc điểm sương pha trắng phủ mái đầu
Ðeo khối óc cõi cằn chờ lú lẫn
Tôi trở về, mẹ tôi mờ chín suối
Cha của tôi, nấm mộ, cỏ mọc hoang
Anh của tôi, chân yếu, đỡ thân còng
Chị của tôi, nhìn không xa mấy thước
Còn em tôi, da sần sùi đầy mặt
Ðàn cháu thơ, thưa Cố mới trở về
Dòng thời gian, sỏi đá nhuộm xác xơ
Hình bóng cũ gởi bảo tàng cổ viện
Dòng sông xưa ngậm buồn không gợn sóng
Nước ơ hờ lặng lẽ chẳng buông trôi
Núi nghiêng nghiêng ngả bóng gát lưng đồi
Rừng ngái ngủ hoàng hôn tan đêm tối.
Hoa Chân Lý
Tháng 9 – 2007
Hoa Chân Lý nở trên dòng bất nhị
Ðưa muôn loài về tánh thể nhất nguyên
Ðể nhận chân, lý vô thượng diệu huyền
Luôn hiện hữu, giữa đôi bờ không sắc
Hoa Chân Lý tỏa thường hằng bất diệt
Nở an nhiên cho vạn hữu tồn sinh
Một là hai, hai là một, nguyên trinh
Không biến hoại trên hành trình còn mất
Hoa Chân Lý vượt trụ thành đắc thất
Kim cương tòa bừng tỏa ánh minh châu
Tỏa ngũ sắc thanh thiên mọi nhịp cầu
Dung tất cả trên dòng sông tam thế
Không kẹt giữa rừng vô minh nghẹt thở
Không vướng vào biển sinh tử trầm mê
Ngàn năm trước, vẫn là núi Tào Khê
Ngàn năm sau, vẫn là sơn Linh Thứu
Hoa Chân Lý, em ơi, đừng có hỏi
Hoa Ưu Ðàm, em ơi, thật huyền vi
Nhận ra rồi, em cứ bước chân đi
Giác hữu tình, cùng hòa reo tiếng hát
Ngọn bát phong, tan hoang bên bờ cát
Lửa tam đồ, xơ xác cạnh bờ lau
Hoa Chân Lý trăng trắng như hoa cau
Thơm bát ngát trên đường về quê cũ.
Hoa Bất Diệt
Tháng 9 – 2007
Hoa Bất Diệt nở trên dòng sinh diệt
Cỡi vô thường để tỏa đóa vô sanh
Biển trần gian, hiện hữu nét tinh anh
Ta bà khổ, bừng minh châu muôn thuở
Hoa Bất Diệt ngàn đời, ta vẫn nhớ
Tỏa chơn thường, vạn thuở, ta không quên
Trên lộ trình Bồ Tát đạo, thênh thênh
Ðưa chúng sinh bước lên đường Tứ Thánh
Hoa Bất Diệt vào tam đồ giá lạnh
Cửa tam vô, bừng ánh đạo từ bi
Ngân tiếng chuông đạo lý bất tư nghì
Tan tất cả biển trầm luân thống khổ
Này em hỡi, ta biết nhau từ đó
Này em hỡi, ta còn nhau muôn đời
Như mây trời, cỡi sóng bạc rong chơi
Như trùng dương, du thuyền, reo bát nhã
Một là một, ta còn đây tất cả
Ðường quy nhất, ta có mất gì đâu
Hoa Bất Diệt chính là đóa minh châu
Tâm như như, vốn thường hằng miên viễn
Vẫy chào nghe, leo lên đò vĩ tuyến
Không còn đau, tiếng vỗ khóc ly tan
Hoa Bất Diệt ngợi ca ánh đạo vàng
Tỏa bát ngát khắp mười phương ba cõi.
Hoa vũ trụ
Tháng 9 – 2007
Hoa vũ trụ nở ra vầng nhật nguyệt
Ðể Thái dương xoay chuyển có đêm ngày
Tạo sự sống hiện sinh trái đất này
Con người và vạn vật chung nhau hòa điệu
Hoa vũ trụ thắp vầng trăng vi diệu
Ðể đêm đêm bừng tỏa ánh trăng ngàn
Tạo an lành trang trải khắp trần gian
Chứ nếu không, nửa dòng đời khép lại
Hoa vũ trụ nở hằng sa tinh tú
Ðể bảo hòa vô hạn cõi thái hư
Một ánh sao mờ, không có chỗ dư
Một ánh sao băng, không hề biến mất
Ta vén tay, đỡ vành hoa vũ trụ
Xoay và nhìn từng cánh thắm càn khôn
Từ li ti đến biến hóa vô cùng
Như Hoa Tạng trùng trùng nhân duyên khởi
Nơi ta đi, không đâu là chỗ tới
Nơi ta đến, không đâu chẳng nẻo về
Như đi trên thềm vũ trụ nở hoa
Nhìn sắc thể đi qua từng cánh mở.01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01
02. Thầm lặng 02
03. Việt Nam, quê hương còn đó 03
04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04
05. Từ đó xa mờ 05
06. Tiếng kêu cứu quê hương 06
07. Thương Thầy An Thiên 07
08. Chùa tôi 08