- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
- Tuyển tập 51
- Tuyển tập 52
- Tuyển tập 53
- Tuyển tập 54
- Tuyển tập 55
- Tuyển tập 56
- Tuyển tập 57
- Tuyển tập 58
- Tuyển tập 59
- Tuyển tập 60
- Tuyển tập 61
- Tuyển tập 62
- Tuyển tập 63 & 64
- Tuyển tập 65
- Tuyển tập 66
- Tuyển tập 67
- Tuyển tập 68
- Tuyển tập 69
- Tuyển tập 70
- Tuyển tập 71
- Tuyển tập 72
- Tuyển tập 73
- Tuyển tập 74
- Tuyển tập 75
- Tuyển tập 76
- Tuyển tập 77
- Tuyển tập 78
- Tuyển tập 79
- Tuyển tập 80
- Tuyển tập 81
- Tuyển tập 82
- Tuyển tập 83
- Tuyển tập 84
- Tuyển tập 85
- Tuyển tập 86
- Tuyển tập 87
- Tuyển tập 88
- Tuyển tập 89
- Tuyển tập 90
- Tuyển tập 91
- Tuyển tập 92
- Tuyển tập 93
- Tuyển tập 94
- Tuyển tập 95
- Tuyển tập 96
- Tuyển tập 97
- Tuyển tập 98
- Tuyển tập 99
- Tuyển tập 100
- Tuyển tập 101
- Tuyển tập 102
- Tuyển tập 103
- Tuyển tập 104
- Tuyển tập 105
- Tuyển tập 106
- Tuyển tập 107
- Tuyển tập 108
- Tuyển tập 109
- Tuyển tập 110
- Tuyển tập 111
- Tuyển tập 112
- Tuyển tập 113
- Tuyển tập 114
- Tuyển tập 115
- Tuyển tập 116
- Tuyển tập 117
- Tuyển tập 118
- Tuyển tập 119
- Tuyển tập 120
- Tuyển tập 121
- Tuyển tập 122
- Tuyển tập 123
- Tuyển tập 124
- Tuyển tập 125
- Tuyển tập 126
- Tuyển tập 127
- Tuyển tập 128
- Tuyển tập 129
- Tuyển tập 130
- Tuyển tập 131
- Tuyển tập 132
- Tuyển tập 133
- Tuyển tập 134
- Tuyển tập 135
- Tuyển tập 136
- Tuyển tập 137
- Tuyển tập 138
- Tuyển tập 139
- Tuyển tập 140
- Tuyển tập 141
- Tuyển tập 142
- Tuyển tập 143
- Tuyển tập 144
- Tuyển tập 145
- Tuyển Tập 146
- Tuyển Tập 147
- Tuyển Tập 148
- Tuyển Tập 149
- Tuyển Tập 150
TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài Số 110 - thơ Mặc Giang
(Từ bài số 1091 đến số 1100)
macgiang@y7mail.com ; thnhattan@yahoo.com.au
01. Ưu Đàm vô nhiễm 1091
02. Tìm em cho đến vô cùng 1092
03. Mai tôi đi rồi 1093
04. Kết tòa thiên thu 1094
05. Khép cửa đêm dài 1095
06. Những giọt nước cuối cùng đem đổ quách ! 1096
07. Có phải : Câm, Điếc, Ngọng, Mù !!! 1097
08. Phải chi, thời ăn lông ở lỗ ! 1098
09. Thời kỳ tin học 1099
10. Tiếng gõ cô liêu 1100
Ưu Đàm vô nhiễm
Đêm khuya khoắt rừng sâu còn kéo gió
Canh thâu dài núi thẳm thét hoang vu
Biển trùng khơi lồng lộng sóng mịt mù
Sông hun hút xạc xào khua đáy nước
Vành vũ trụ khép khung trời xa tít
Thắp ngàn sao nhấp nháy dệt tầng không
Một mình ta phiêu bạt giữa mênh mông
Ôm hư vô thả xuống bờ băng giá
Vọng âm vang, vẳng nghe hồn sỏi đá
Tấm hình hài xơ xác mảnh hồn đau
Ta vẳng nghe tiếng nói của thiên thu
Gõ khoan nhặt trên nhịp cầu còn mất
Cát bụi bay trả về cho đất
Sương gió bay trả lại cho trời
Một mình ta độc lữ không thôi
Đi đi mãi con đường không sắc
Không, ta trả về cho sắc
Sắc, ta trả về cho không
Tử sinh hai nẻo bềnh bồng
Chân thân hồi quan tự kỷ
Vành vũ trụ khép khung trời vô thỉ
Nẻo hư vô khép cánh cửa vô chung
Ta cứ đi, không có điểm cuối cùng
Gói hành trang là Ưu Đàm vô nhiễm.
Tháng 9 – 2008
Tìm em cho đến vô cùng
Tìm em muôn kiếp tử sinh
Lang thang từ độ đăng trình xa xưa
Tìm em muôn kiếp chưa vừa
Chia tay từ độ gió lùa hồng hoang
Ba đường sáu nẻo đưa chân
Rụng rơi cát đá dấu mòn bụi bay
Phơi sương đãi nắng khô cày
Miếng cơm manh áo xéo dày tóc tang
Ươm mơ em ẩn trên ngàn
Bắt thang lên hỏi thiên đàng nơi đâu
Ươm mơ em đứng bên cầu
Nhặt khoan gõ nhịp đêm sâu lụn tàn
Tìm em lặn xuống suối vàng
Trùng trùng địa ngục ngỡ ngàng trống không
Tìm em đi hết mùa đông
Băng qua mùa hạ xuân lồng sang thu
Biển khơi sóng vỗ mịt mù
Núi rừng khép kín âm u lạnh lùng
Tìm em tìm đến vô cùng
Dù cho vô thỉ vô chung mấy thì
Mắt mòn hun hút bờ mi
Tâm đan hun hút tư nghì mù sương
Tìm em trăm hướng ngàn phương
Dù cho muôn kiếp dặm trường nghe em.
Tháng 9 – 2008
Mai tôi đi rồi
Mai tôi đi rồi, từ giã thân thương
Một kiếp lang thang trên một quãng đường
Ngừng bước đăng trình gởi mây theo gió
Cát bụi ru hời, còn đó vương vương
Mai tôi đi rồi, từ giã trần gian
Ngừng bước phiêu du trên một đoạn đàng
Dòng sông đôi bờ, chia xa hai nẻo
Sóng nước gập ghình, đập vỗ mênh mang
Mai tôi đi rồi, từ giã đời tôi
Ngừng bước tử sinh, một kiếp con người
Sáu nẻo ba đường, khép hờ bỏ ngõ
Vang vọng thiên thu, còn đó tiếng cười
Mai tôi đi rồi, về với hư vô
Cát bụi lung linh, nghĩa địa hoang mờ
Sương khói nhạt nhòa, hồn ru băng giá
Tinh tú muôn trùng, tìm bóng nguyên sơ
Mai tôi đi rồi, từ giã thân thương
Ngừng bước phiêu du, một kiếp con người
Mai tôi đi rồi, từ giã trần gian
Ngừng bước lang thang, tiếng nói câu cười
Cát bụi xa mờ, về với hư vô
Sương gió đợi chờ, hình bóng nguyên sơ.
Tháng 9 - 2008
Kết tòa thiên thu
Ta đi trong nắng trong mưa
Để nghe hoang lạnh gió lùa đêm đông
Ta đi góc biển đầu non
Để nghe ghềnh láng sóng cồn kêu vang
Ta đi khắp nẻo quan san
Để nghe đan chéo dọc ngang đổ đường
Không nghe nát cõi tình thương
Sao nghe thống nỗi tư lường hồn đau
Không nghe tàn tạ con tàu
Sao nghe cạn kiệt sắc màu thời gian
Không nghe khô cháy tâm can
Sao nghe thấm thía tro tàn tiêu sơ
Sông khuya nước chảy xa mờ
Thuyền ai thấp thoáng trăng mơ đêm dài
Bến xưa lối cũ hoa cài
Đường xưa gối mộng gởi đài rêu phong
Ta đi cuối nẻo xa dòng
Vẽ lên dấu ngọc kết vòng tay hoa
Ta đi âm vọng giao thoa
Núi rừng đan kín kết tòa thiên thu.
Tháng 8 – 2008
Khép cửa đêm dài
Băng giá lên ngôi, phủ đỉnh đồi tuyết trắng
Cát đá lở bồi, ngập hố thẳm tiêu sơ
Nát hồn đau, đay nghiến dại khờ
Tan lòng dạ, xát xây son sắt
Đóm lửa lập lòe, trải đêm dài chưa tắt
Bếp hồng vợn khói, phờ phạt gió bụi bay
Đôi bờ khô, rỉ giọt cay cay
Không đủ long, ướt vành héo muộn
Thế kỷ băng ngang, bao bão giông xoáy cuốn
Đất trời nghiêng ngửa, bao nghiệt ngã can qua
Bánh xe lăn, nghiến nát trầm kha
Vết thời đại, lở loang dấu sử
Ngàn sao vẫn nghìn trùng le lói
Đom đóm bay ủ dột miệt mài
Vầng nhật hiện, ngày lên quá ngắn
Bóng hoàng hôn, ập phủ đêm dài
Rừng cây non chưa xanh chiếc lá
Đám cây già nứt nẻ tàn khô
Mưa gió nắng, gục đầu lá mạ
Lúa lép thừa, đồng ruộng xác xơ
Đẩy xô lưỡng cực đôi bờ
Hai chiều mấy máy động cơ mấy thì
Vàng thau bạc trắng pha chì
Nhôm đồng kẽm sắt đen sì ngổn ngang
Đổ trên nghĩa địa hoang tàn
Tang thương lở lói ngỡ ngàng biển dâu
Đêm dài khép cửa canh thâu.
Tháng 8 – 2008
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách !!!
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách
Hỏi còn gì sót lại cho hôm nay
Đám ruộng khô nứt nẻ nát mũi cày
Đất loang lổ lưa thưa cây cỏ dại
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách
Hỏi còn gì sót lại cho ngày mai
Chết chưa chôn đã sắm sẵn quan tài
Chôn chưa chết đày nhau ra nghĩa địa
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách
Hỏi còn gì quá khứ những ngày qua
Bao bảo châu, bao sắc thắm ngọc ngà
Tan nát hết bởi bàn tay đoản hậu
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách
Ly bể rồi, ly đâu nữa đầy ly
Bờ vỡ rồi, bờ đâu nữa tràn bờ
Xới tung tóe còn chi là gốc cội
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách
Đẩy nhau đi vào những bước đường cùng
Vào tuyệt lộ không chừa một chỗ dung
Rồi hớt hải đục xuyên lao ngõ ngách
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách
Sống chưa chôn mà chết cũng chật mồ
Ngọc ném đi, rồi lượm đá, cỏ khô
Đốt cháy rụi, rồi bới tìm tro lạnh
Trải bao thời, gương soi tròn thể tánh
Trải bao thế, tâm lực vẹn sắt son
Thế mà nay như một cái xác không hồn
Chém đứt sạch bằng những nhát dao chí tử
Trải bao thời, rừng thiêng nhờ sư tử
Trải bao thế, núi thẳm nhờ hùm oai
Thế mà nay, một lũ cáo chồn dơi
Sao không chết núi rừng thiêng kỳ vĩ
Trải bao thời, thành quách nhờ cột trụ
Trải bao thế, đá tảng nhờ hòn chồng
Thế mà nay, một lũ nháo lon ton
Thì sự nghiệp làm sao không sụp đổ
Ôi, những giọt nước cuối cùng
Đã cạn tàu ráo máng đổ đi
Lại vô nhơn mục hạ sân si
Chém đứt sạch bởi bàn tay chí tử
Ôi, những giọt nước cuối cùng
Đã cạn tàu ráo mán đổ đi
Vô tâm, vô hậu, vô nghì
Tang thương đổ nát đen sì dâu xanh
Vô tác, vô nguyện, vô hành
Khốc khô sa mạc treo cành tầm không
Vô trụ, vô xứ, vô môn
Hư không trống rỗng càn khôn mịt mờ
Rơi vào một kẻ ai ngờ
Hết rồi giọt nước, đổ bờ rêu xanh
Tâm tư, tâm lực, đoạn đành
Ruột gan, lòng dạ, tơ mành nhện treo
Núi cao, dốc thẳm, hố đèo
Bàn tay một kẻ đổ vèo tiêu tan
Đường hầm bóng tối mênh mang !!!
Tháng 9 – 2008
Có phải : Câm, Điếc, Ngọng, Mù !!!
Anh có phải là người câm !
Chị có phải là người điếc !
Em có phải là người ngọng !
Tôi có phải là người mù !
Mà sao khép cửa âm u
Đường hầm thăm thẳm mịt mù chẳng hay
Mà sao chẳng biết đêm ngày
Vùi đầu bóng tối đọa đày hồn đau
Nếu không ngọng, tại sao miệng ú ớ ?
Nếu không điếc, tại sao tai không nghe ?
Nếu không câm, tại sao miệng nín khe ?
Nếu không mù, tại sao không có thấy ?
Hay sư tử đã chết, nên núi cao nghiêng ngả
Hay hùm thiêng đã chết, nên núi cả điêu tàn
Để sói chồn, tha hồ múa gậy rừng hoang
Người nhân thế cũng ê càng, khúm núm
Phải chi câm, để chặn lời tắt ngúm
Phải chi điếc, để chẳng lọt vào tai
Phải chi ngọng, há miệng chẳng mắc quai
Phải chi mù, dẫu ai lòa thiên hạ
Câm, thì làm sao để nói !
Ngọng, thì làm sao nên lời !
Điếc, thì cứ vểnh tai voi !
Mù, thì cứ trơ mắt ếch !
Ôi thế giới mù lòa
Chỉ một bè lũ đấm xoa
Chỉ một nhúm nhỏ ba hoa
Mà thời thế uốn cong khép gió
Nếu không phải, tại sao đánh đổ
Nếu không phải, tại sao chôn vùi
Lịch sử huy hoàng, un khói đen thui
Son sắt tâm đan, bụi tro thiêu đốt
Em chưa hẳn là người ngọng !
Tôi chưa hẳn là người mù !
Anh chưa hẳn là người câm !
Chị chưa hẳn là người điếc !
Thế, chúng ta có biết :
Đã, đang và sẽ sống ra sao ?
Đã, đang và sẽ làm thế nào ?
Cái gì là quá khứ, hiện tại, mai sau ?
Cái gì là tấm lòng, tim thắt, ruột đau ?
Tang thương dù có lên màu
Biển dâu dù có làm nau mấy lần
Phong trần đày đọa phong trần
Không dày gió bụi cơ cần ai hay
« Có, thì có tự mảy may
Không, thì cả thế gian này cũng không”
Sá gì bão tố cuồng phong
Nếu không, quảy gánh tang bồng mà chi
Sá gì dục vọng mê si
Nếu không, quảy gánh tư nghì là sao
Ô hay, biển đục ba đào
Bên hiên gió thoảng, cây đào trổ bông.
Tháng 9 – 2008
Phải chi thời ăn lông ở lỗ !
Ta nhìn lại, ngược thời kỳ trung cổ
Cái thời kỳ, ăn lông ở lỗ xa xưa
Thấy thương thương, và tội nghiệp quá đi chưa
Sống chơn chất, thật sơ khai dung dị
Con người, khép từng bộ lạc nho nhỏ
Tình người, khép từng dòng tộc tồn sinh
Nếu may mắn, thì tộc trưởng anh minh
Thật man rợ, sa vào tay bạo chúa
Cái độc đoán, độc tôn, độc quyền, đóng khố
Cái độc chuyên, độc chính, độc lộng, đóng băng
Cái sân si, tật đố, ngã mạn, đóng gông
Cái mục thị, vô nhân, vô hậu, đóng tuyết
Thời đại hôm nay, văn minh, khoa học
Nhân loại hôm nay, tiến hóa, thăng hoa
Nhưng nhiều nơi trên thế giới vẫn trầm kha
Vẫn nghiệt ngã, bởi những con người không thể tưởng
Thời cổ hũ, thì đích thị là bạo chúa
Còn thời nay, ngôn từ nào mới chính danh
Họ cho rằng, họ là bậc cái thế hùng anh
Người bình dân hay lê thứ, không dám nhận
Dù thất học, hay i tờ lẫn lộn
Dù vỡ lòng, hay bập bẹ đánh vần
Nhưng phải trái, trắng đen, tà chánh, chưa kịp thả lên cân
Biện xảo, ma đầu, đảo lộn, trá hình, không làm sao đánh lận
Không phải ngồi trên ngôi bậc, rồi muốn nói gì thì nói
Không phải ngồi trên tột đỉnh, rồi muốn làm gì thì làm
Dù dân giả, thấp cổ, bé miệng, lại bị thiết ngàm
Nhưng khẩu còn không phục, chứ đừng nói là tâm phục
Lục chồng sách cũ, đọc vài cuốn nhện bọc
Hay xem vài phim, thuở trung cổ sơ khai
Sao giống quá đi, chẳng khác một mảy may
Phải chi, ta đang sống thời ăn lông ở lỗ !!!
Tháng 9 – 2008
Thời kỳ tin học
Siêu siêu tốc là thời kỳ tin học
Siêu siêu lực là vi tính toàn cầu
Siêu siêu nhiên, bấm nút ngợp hỏa châu
Siêu siêu thông, biến hóa đi cùng khắp
Xin cảm ơn những bậc tài ba lỗi lạc
Xin cảm ơn những bậc trí não tuyệt siêu
Đã phát minh những sản phẩm tuyệt chiêu
Để tăng tốc nền văn minh đương đại
Chỉ cần ngồi một nơi nào đó, lên mạng
Thấy mọi hang cùng, ngõ ngách hành tinh
Thấy mọi hành trạng, vạn loại sinh linh
Thu vào màn ảnh, dọc ngang mấy tấc
Bao nhiêu cái hay, vô cùng hay thật
Bao nhiêu cái tệ, tệ nhất trong đời
Diễm phúc cho ai, học hỏi tìm tòi
Khốn khổ cho ai, phủ mờ tăm tối
Trần gian có đường, nhân gian có lối
“Gần đèn thì sáng, gần mực thì đen”
Núi cả đồi cao, hố thẳm vực thềm
Thành hay bại, do mỗi người tự quyết.
Tháng 9 – 2008
Tiếng gõ cô liêu
Sỏi đá nghe đau mỗi khi khua xào xạt
Cây cỏ nghe đau mỗi lúc động đong đưa
Lại còn thêm sương nắng gió mưa
Bào mòn cõi vô tri thi thiết
Chiếc lá non vừa xanh mơn biên biếc
Chiếc lá già vàng úa kéo mong manh
Chưa vào thu, đã có chiếc xa cành
Chưa hết thu, chiếc cuối cùng phơi bụi
Sỏi đá kia đang nằm yên đâu đó
Bổng vô tình ai bước nhịp khua vang
Dẫm xát xây rồi bỏ lại bên đàng
Trải thời gian nhuộm mình rêu hoang lạnh
Vô tri không, hỡi hư vô lồng lộng
Hữu tri không, hỡi vô hữu hai bờ
Trăng lung linh, soi bóng nguyệt đêm mơ
Vầng nhật hiện, chiếu thiều quang hé nắng
Bên sau hè rau đắng
Cạnh bờ ao rau thơm
Nghe sỏi đá gọi hồn
Núi rừng khua gió hú
Đâu là vì tinh tú
Đâu là cõi vô tri
Thinh không ngỏ thầm thì
Mình với ta là một
Hữu vô phân lằn mứt
Ta với mình là hai
Cánh cửa khép tuyền đài
Giữa đôi đàng biến mất
Sỏi đá kia vẫn nằm bên bờ cát
Gió bụi bay xào xạt mảnh hồn rêu
Đường thủy chung còn gõ tiếng cô liêu
Khua nhịp bước trên hành trình phiêu lữ.
Tháng 9 – 2008