- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
- Tuyển tập 51
- Tuyển tập 52
- Tuyển tập 53
- Tuyển tập 54
- Tuyển tập 55
- Tuyển tập 56
- Tuyển tập 57
- Tuyển tập 58
- Tuyển tập 59
- Tuyển tập 60
- Tuyển tập 61
- Tuyển tập 62
- Tuyển tập 63 & 64
- Tuyển tập 65
- Tuyển tập 66
- Tuyển tập 67
- Tuyển tập 68
- Tuyển tập 69
- Tuyển tập 70
- Tuyển tập 71
- Tuyển tập 72
- Tuyển tập 73
- Tuyển tập 74
- Tuyển tập 75
- Tuyển tập 76
- Tuyển tập 77
- Tuyển tập 78
- Tuyển tập 79
- Tuyển tập 80
- Tuyển tập 81
- Tuyển tập 82
- Tuyển tập 83
- Tuyển tập 84
- Tuyển tập 85
- Tuyển tập 86
- Tuyển tập 87
- Tuyển tập 88
- Tuyển tập 89
- Tuyển tập 90
- Tuyển tập 91
- Tuyển tập 92
- Tuyển tập 93
- Tuyển tập 94
- Tuyển tập 95
- Tuyển tập 96
- Tuyển tập 97
- Tuyển tập 98
- Tuyển tập 99
- Tuyển tập 100
- Tuyển tập 101
- Tuyển tập 102
- Tuyển tập 103
- Tuyển tập 104
- Tuyển tập 105
- Tuyển tập 106
- Tuyển tập 107
- Tuyển tập 108
- Tuyển tập 109
- Tuyển tập 110
- Tuyển tập 111
- Tuyển tập 112
- Tuyển tập 113
- Tuyển tập 114
- Tuyển tập 115
- Tuyển tập 116
- Tuyển tập 117
- Tuyển tập 118
- Tuyển tập 119
- Tuyển tập 120
- Tuyển tập 121
- Tuyển tập 122
- Tuyển tập 123
- Tuyển tập 124
- Tuyển tập 125
- Tuyển tập 126
- Tuyển tập 127
- Tuyển tập 128
- Tuyển tập 129
- Tuyển tập 130
- Tuyển tập 131
- Tuyển tập 132
- Tuyển tập 133
- Tuyển tập 134
- Tuyển tập 135
- Tuyển tập 136
- Tuyển tập 137
- Tuyển tập 138
- Tuyển tập 139
- Tuyển tập 140
- Tuyển tập 141
- Tuyển tập 142
- Tuyển tập 143
- Tuyển tập 144
- Tuyển tập 145
- Tuyển Tập 146
- Tuyển Tập 147
- Tuyển Tập 148
- Tuyển Tập 149
- Tuyển Tập 150
TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài Số 122 - thơ Mặc Giang
(Từ bài số 1211 đến số 1220)
macgiang@y7mail.com ; thnhattan@yahoo.com.au
01. Ác mộng đêm mơ !
02. Ai không có quê hương ?
03. Vịnh núi sông
04. Vịnh quê hương
05. Vịnh nước non
06. Vịnh cơ đồ
07. Bừng tỉnh cơn mơ
08. Chỉ có quê mình
09. Nhớ thuở học đường
10. Dù có vô thường
Ác mộng đêm mơ !
Quê hương ơi, hỡi sông dài biển rộng
Ta du thuyền dong ruổi khắp bờ xa
Để nhìn trông thế nước non nhà
Đừng tơi tấp phong ba bão táp
Quê hương ơi, hỡi giang san gấm vóc
Ta băng đèo, vượt vạn lý sơn khê
Để nhìn trông bèo bọt nhiêu khê
Đừng ập phủ xát xây cát đá
“Lửa thử vàng, gian nan thử sức”
Là thịt da, ai lại chẳng nghe đau
Là thịt xương, ai chẳng cạn kiệt con tàu
Vật đổi sao dời, huống gì thân phù thế
“Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi”
Dạ sắt, lòng son, ai ngại núi e sông
Đường hầm đóng bít, tua tủa gai chông
Đóng chốt khóa, còn đắp be cố thủ
Chí nam nhi, vắt lên đèo chí tử
Mộng anh thư, vùi xuống hố cực hình
Quê hương ơi, non nước của mình
Hỏi trời đất, lặng thinh không nói
Sao đêm dài, sao mờ le lói
Trăng trên ngàn, vàng vọt trăng thâu
Sông sâu, đứt mấy nhịp cầu
Biển sâu, xơ mạn con tàu xa khơi
Núi cao, trơ trọi núi đồi
Vực thẳm, đất đá lở bồi xác xơ
Quê hương ơi, biết bao giờ
Bừng cơn ác mộng đêm mơ còn dài.
Tháng 02 – 2009
Ai không có quê hương !
Quê hương ta đó đẹp vô cùng
Phố thị, làng quê, đến đảo hòn
Mây trắng trời xanh cùng ấm lạnh
“Nhiễu điều phủ lấy giá gương” chung
Quê hương ta đó đẹp như mơ
Từ thuở phôi sinh cho đến giờ
Đất Mẹ ươm tình hoa mỉm nụ
Quê Cha rèn chí đất đơm hoa
Quê hương ta đó đẹp nhà nhà
Lão ấu, nữ nam, đều thiết tha
Nghèo khó, sang hèn, hòa hợp sống
Tự tình dân tộc nở tâm hoa
Mạ xanh lúa chín rợp đồng vàng
Tiếng hát câu hò điệp khúc vang
Tay cấy, tay cày, tay gặt hái
Vai gồng, vai gánh, vai cưu mang
Khúc hát đồng quê tiếng tự tình
Có hàng trúc biếc đứng xinh xinh
Hương cau thoang thoảng bay theo gió
Ngát đượm làng quê của chúng mình
Ta bước chân đi giữa phố phường
Đèn xanh đèn đỏ những con đường
Có ai thơ thẩn bên hè phố
Đưa mắt nhìn xa nghĩ vấn vương
Quê hương diễn tả thật không lường
Một nhớ hai thương, đếm nhớ thương
Ba mến, bốn yêu, yêu mến quá
Hỏi ai không có một quê hương ???
Hỡi khách đường xa có nhớ nhà
Hỏi chi, chiếc gối của đêm qua
Vũng sương còn ướt, chưa khô gối
Đâu phải một đêm, đỡ khổ a !!!
Tháng 02 – 2009
Vịnh núi sông
Kính cẩn oai nghiêm thật tỏ tường
Đền thờ Quốc Tổ, đấng Hùng Vương
Linh thiêng điều ngự và gia hộ
Đất nước muôn đời của Tổ Tông
Tuyệt thế hùng ca vịnh núi sông
Hùng Vương khai Tổ quốc giang sơn
Cháu con gìn giữ luôn bồi đắp
Đất nước Việt Nam thật vững bền
Tuyệt thế hùng ca vịnh núi sông
Trường Sơn hùng vĩ vững như đồng
Biển Đông sóng cả yên bờ cõi
Dân tộc trung trinh giống Lạc Hồng
Sông núi hồn thiêng quyện khói hương
Bao nhiêu tấc đất, bấy nhiêu xương
Bao nhiêu sông biển, bấy nhiêu máu
Mỗi đoạn đường đi mỗi nhớ thương
An bang thiên địa giống Tiên Rồng
Văn Hiến năm ngàn rạng Tổ Tông
Tiếp nối truyền lưu trao thế hệ
Vô cùng vô tận đến vô chung
Cất cao tiếng hát vịnh non sông
Đất nước Rồng Tiên giống Lạc Hồng
Tiết liệt đường đường trang dũng khí
Đan thanh sử ngọc lộng huy hoàng
Ta hát ca vang vịnh núi sông
Việt Nam muôn thuở rạng trời đông
Năm châu bốn biển hòa âm vọng
Dân tộc anh hùng tuyệt sắt son
Vịnh quê hương
Bài ca ta hát vịnh quê hương
Trỗi khúc ngân vang khắp nẻo đường
Cao ngất Trường Sơn reo đỉnh núi
Biển Đông cỡi sóng vỗ trùng dương
Bài ca ta hát vịnh quê hương
Cẩm tú giang san không thể lường
Dấu ngọc tranh thêu đan nét sử
Tấm gương rạng rỡ tỏa muôn phương
Nam Quan cửa ải của biên thùy
Đến Mũi Ca Mau nhịp bước đi
Thành bức dư đồ son thếp ngọc
Trời long đất lở chẳng suy vi
Sá gì thời thế phải can qua
Xâm thực xâm lăng xâm lấn à
Phương Bắc, phương Tây đều gục ngã
Nhớ nghe, đừng động Việt Nam ta
Bài ca ta hát vịnh quê hương
Trổi khúc ngân vang vạn nẻo đường
Kiêu hãnh tự hào cùng tiến bước
Rồng Tiên dòng giống thật phi thường
Bài ca ta hát vịnh quê hương
Vang khắp làng quê đến phố phường
Dân tộc Việt Nam yêu dấu quá
Một thương nhớ mãi đến ngàn thương.
Tháng 02 – 2009
Vịnh nước non
Ta hát bài ca vịnh nước non
Danh lam thắng cảnh đẹp như son
Giang sơn cẩm tú thanh như ngọc
Trải bóng thời gian dẫu có mòn
Hình bóng Văn Lang thuở dựng cờ
Đến nay ẩn dấu bức tranh thơ
Phong sương tuế nguyệt còn lưu ảnh
Quốc Tổ hùng thiêng ngự án thờ
Loa Thành hòa quyện biến Thăng Long
Trang sử lung linh mãi chảy dòng
Nối tiếp cho sông dài biển rộng
Hình cong chữ S trải mênh mông
Tự thuở sơ khai giống Lạc Hồng
Đến nay, chín chục triệu lòng son
Da vàng máu đỏ reo tình tự
Đồng bọc đồng bào đồng cháu con
Nước non ta vịnh một bài ca
Nam Bắc Trung con cháu một nhà
Nước chảy đá mòn không biến đổi
Sao dời vật đổi chẳng phôi pha
Nước non ta vịnh một bài ca
Tuyệt tác hùng anh non nước nhà
Khí tiết đường đường hồn Tổ Quốc
Khắp lòng sông núi vọng ngân xa.
Tháng 02 – 2009
Vịnh cơ đồ
Quê hương ta đó vịnh cơ đồ
Quốc Tổ Hùng Vương thuở dựng cờ
Lập nước Văn Lang kỳ vĩ ấy
Ngàn năm Văn Hiến đẹp như mơ
Quê hương ta đó vịnh non sông
Cẩm tú giang sơn giống Lạc Hồng
Thời đại chuyển lưu trao thế hệ
Trời xoay đất chuyển vững như đồng
Trời Nam định thị nước Nam ta
Đừng có đụng vào, chết tiệt đa
Nước Việt phương Nam, dân Việt ở
Xâm lăng xâm thực quyết không tha
Non sông gấm góc vịnh Ba Miền
Nam Bắc Trung kết nhịp nối duyên
Tình tự chan hòa cao tiếng hát
Thiên thai vang khúc nhạc thần tiên
Ta cao tiếng hát vịnh quê hương
Thế hệ Ông Cha đã mở đường
Thế hệ cháu con nguyền mở lối
Non sông một dải đẹp như gương
Ta cao tiếng hát vịnh cơ đồ
Hòn ngọc viễn đông mãi điểm tô
Sánh với năm châu cùng bốn biển
Việt Nam muôn thuở đẹp như mơ.
Tháng 02 - 2009
Bừng tỉnh cơn mơ
Từ ngày cất bước ra đi
Dòng đời dập dũa tư nghì tóc tơ
Trần gian là một trận đồ
Xát xây nhân thế dại khờ chưa thôi
Đất, còn núi lở đá bồi
Trời, còn lồng lộng cõm còi hư vô
Kia thời sa mạc tàn khô
Đây thời bãi sậy xác xơ đầm lầy
Rừng già gốc cội trơ cây
Núi non chằng chịt truông mây lạnh mình
Nhân gian chìm nổi ba sinh
Đọa đày cuộc lữ phiêu trình nổi trôi
Bọt tan cát đá sóng mòi
Bèo giạt bến lở sông ngòi vũng nông
Nhân tình thế thái long đong
Lợi danh phù phiếm tréo tròng trần lao
Khổ đau phất gió lên cao
An lành trốt xoáy lộn nhào hố sâu
Nửa đời, đã sớm bạc đầu
Hỏi chi trắng dã da mồi tóc sương
Cuộc đời giấc mộng nghê thường
Trăm năm rồi cũng khói sương phai mờ
Mau mau bừng tỉnh cơn mơ
Ba đường sáu nẻo vật vờ xưa nay.
Tháng 02 – 2009
Chỉ có quê mình
Quê tôi, vốn thật nhà quê
Quanh năm suốt tháng sống nghề ruộng nương
Bốn mùa dãi nắng dầm sương
Mồ hôi muối áo nhuộm luôn bốn mùa
Quê tôi, vốn thật quê mùa
Miễn sao no ấm, hơn thua không màng
Mấy con đường đất cái quan
Làng trên xóm dưới băng ngang đi về
Quê tôi, quê thật là quê
Từ khi tấm bé mải mê đến già
Ruộng đồng vá đắp trầm kha
Mái tranh vách lá cửa nhà có chi
Tay cày, tay cấy, đen sì
Ngô khoai lúa gạo sắn mì oằn lưng
Nhiều năm thời tiết vô chừng
Bụng teo thóp lại, xương sườn nổi lên
Nhìn như lượn sóng lênh đênh
Hay mo như những tấm tôn chợ trời
Vậy mà gắn chặt cả đời
Khác nào câu chuyện “Nắm xôi Bờm cười”
Đi đâu, cũng chỉ quê người
Một mươi chưa hẳn, biết mười ra sao
Nhiều người nghĩ thấp nghĩ cao
Cuối cùng rồi cũng bôn đào về dinh
Không đâu bằng được quê mình
Đói no ấm lạnh ân tình có nhau
Không đâu bằng thuở ban đầu
Nấm rốn không nỡ, nắm nhau không lìa
Dù ai đội mão mang hia
Trong lòng cũng ước ao DÌA làng quê
Bởi vì quê có tình quê
Gừng cay muối mặn vỗ về yêu thương.
Tháng 02 – 2009
Nhớ thuở học đường
Ngày hai buổi mài trang giấy trắng
Rồi mai kia quảy gánh vào đời
Sân trường còn đó lá rơi
Nào ai quên được một thời đã qua
Nhớ lại thuở la đà bụi phấn
Tà áo ai phớt nắng gió bay
Sáng đi, hoa cỏ đan mây
Chiều về, chiếc lá ru cây bên đường
Thời bạch diện, dễ thương lắm chớ
Thuở thư sinh, tiên ở non bồng
Vẽ bao diễm mộng đem hong
Kết trang giấy trắng ước mong cao vời
Ngày nào đó xa rời đèn sách
Mái học đường chia cách sau lưng
Trường đời, quả thật khôn lường
Đâu như giấy trắng tinh tường, phải không
Nếu ước gì, ước còn tuổi trẻ
Được vui chơi nhẵn ghế sân trường
Với tà áo trắng thương thương
Với trang bạch diện chưa vương thế trần
Đời đâu mãi dự phần diễm phúc
Tuổi thần tiên có lúc thôi mà
Một khi cất bước đi qua
Nhìn sân trường cũ, ta bà bụi bay.
Tự nói sẽ viết, sau khi nhìn thấy bài Bến Tre Quê Tôi, do ai đó đưa lên
trang mạng Bến Tre Bạn Bè của giới Giáo viên, Học sinh thuộc tỉnh này.
Và mới viết xong.
Tháng 02 – 2009
Dù có vô thường
Một mai dù có vô thường
Chuyển thân cát bụi trên đường ta đi
Kìa trông, vô thỉ là gì
Vô chung cũng thế, có chi ngại ngùng
Từ trong diệu hữu vô cùng
Chữ hoành vừa biến, chữ tung hiện hình
Xưa nay ta vẫn nguyên trinh
Minh châu ánh ngọc, tánh linh rạng ngời
Vô thường cất bước rong chơi
Chứ đừng cố thủ, chết đời đó nghe
Lá me đưa đẩy lá me
Ngàn năm phớt gió, lá me la đà
Lở bồi mới nhuận phù sa
Nếu không, một bãi tha ma hoang tàn
Thiên hà vạn thể mênh mang
Không, thành, hoại, trụ biến tàng nên thơ
Vô thường hằng diễm như mơ
Mê si chấp thủ, dại khờ mới đau
Đêm dài mê ngủ đã lâu
Tóe lên ánh ngọc, canh thâu lụn tàn
Một mai cũng có trăng vàng
Mai một cũng có trăng ngàn rong chơi
Nhất chân tánh thể tinh khôi
Vô thường hằng hữu tuyệt vời ai hay.
Tháng 02 – 2009