BÀI CA HAY NHẤT
Ngâm thơ Mặc Giang - 10 bài - viết về Cha Mẹ
01. Xin dành cho Cha Mẹ Ns Hồng Vân
02. Một đời Ơn Cha Ns Ngọc Quang
03. Những lời Mẹ Thương Ns Vân Khánh
04. Hình bóng Cha Già Ns Ngô Đình Long
05. Từ tạ Mẹ Hiền
06. Bóng hình Cha muôn thuở Ns Ngọc Quang
07. Nhắc những em tôi Ns Hồng Vân
08. Công Cha, một tiếng một đời Ns Ngô Đình Long
09. Mai tôi về Ns Vân Khánh
10. Bài ca hay nhất Ns Hồng Vân
Xin dành cho Cha Mẹ
Trong cuộc đời này
nếu có ngôn từ nào đẹp nhất
tôi xin dành cho Mẹ
Trong cuộc đời này
nếu có ngôn từ nào đẹp nhất
tôi xin dành cho Cha
Tiếng thương yêu Mẹ, không cần nói ra
Tiếng thương yêu Cha, không cần trau chuốc
Tình thương Mẹ, tôi không cần hoa lá
Tình thương Cha, tôi không cần phết sơn
Dù ngàn năm, cũng chẳng hao mòn
Chứ đừng nói, một đời này, làm sao sánh
Tôi có nghe, “Công Cha như núi Thái Sơn”
Tôi có nghe, “Lòng Mẹ, như biển Thái Bình”
Núi Thái Sơn kia, còn đèo heo hút gió
Biển Thái Bình kia, còn sóng vỗ triều dâng
Ơn Mẹ Cha, vượt vũ trụ cao ngần
Nghĩa Sinh Thành, phủ muôn ngàn thiên thể
Nên trong cuộc đời này,
Chữ nào đẹp nhất, tôi xin dành cho Mẹ
Chữ nào đẹp nhất, tôi xin dành cho Cha
Dù gió ngàn bay, dù lá rụng la đà
Tôi vẫn nói, công đức sinh thành
Hai tiếng Mẹ Cha, là nhất
Khi nào, không còn trời đất
Khi nào, không còn vũ trụ lăn quay
Khi nào, không còn tôi, thì lúc đó hẵn hay
Ngay cả hai chữ vô thi vô chung
Cũng không sánh được chữ Song Đường cao cả.
Tháng 7 – 2007
TNT Mặc Giang
Một đời Ơn Cha
Cha tôi, cuốc bẫm cày sâu
Đồng cao ruộng thấp, dãi dầu nắng mưa
Cha tôi, sương gió dư thừa
Nương khoai, luống bắp, chưa vừa gian lao
Ruộng đồng kết hạt minh châu
Cho tôi cơm áo đi vào trần gian
Mỗi bước đi, một đàng tràng
Tôi đi từng bước, cha càng cằn khô
Chân tay sần sũi xác xơ
Một thân chống đỡ, mấy bờ trầm kha
Tranh nghèo, chừa lỗ mái nhà
Vách phên, để trống, canh gà điểm sương
Cha tôi, một mảnh ruộng vườn
Đong đầy một kiếp, khôn lường gian truân
Thời gian, sỏi đá còn mòn
Huống chi da thịt cõi còm nhà quê
Cha ơi, lối ngõ đi về
Lòng con nặng trĩu bốn bề thâm ân
Ân cha, tột đỉnh cao ngần
Cho con nói tiếng Phụ Thân tuyệt vời
Dù cho muôn vạn ý lời
Không bằng bốn chữ : Một Đời Ơn Cha !
Tháng 8 – 2007
TNT Mặc Giang
Những lời Mẹ Thương
“Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một như đường mía lau”
Tấm lòng biển rộng sông sâu
Tình thương chan chứa một màu thanh lương
Mẹ già dãi nắng dầm sương
Tâm can pha đắng đoạn trường pha cay
Miễn sao con cháu vui vầy
Da mồi tóc bạc héo gầy cũng cam
Mẹ là mây sắc hương ngàn
Thương con như nước trường giang xô bờ
Mẹ là nét ngọc ươm mơ
Không còn chữ nghĩa tôn thờ mẹ ơi
Viết cho phủ cả đất trời
Không sao diễn tả hết lời mẹ thương
“Mẹ là hoa, mẹ là hương
Mẹ là nguồn cội tình thương nhiệm mầu”
Cho con từ thuở ban đầu
Đến khi khôn lớn nhuốm màu trần gian
Thương con không tiếng thở than
Thương con từng bước trên đàng con đi
Mẹ là hình ảnh tuyệt kỳ
Bức tranh tuyệt mỹ, vần thi tuyệt vời
Cầu cho mẹ sống suốt đời
Cho con nói mãi những lời mẹ thương.
Tháng 8 – 2007
TNT Mặc Giang
Hình Bóng Cha Già
Cha ra đi, cõi vô thường tan biến
Mái tranh nghèo, như vắng bóng Cha ơi
Vẫn còn đây, bức mành thưa cửa sổ
Gió phất phơ, reo kẽ lá không lời
Cha ra đi, khung trời còn nhung nhớ
Áo bà ba, nhuộm một nắng hai sương
Áo vải thô, bạc phai màu hoại sắc
Cảnh nhà xưa, nghiêng một mái Song Đường
Cha ra đi, bóng Cha Già còn đó
Quãng đường dài, gai góc vẫn không phai
Cát bụi bay, thì thầm khua sỏi đá
Gợi hồn con, bóng núi đổ sông dài
Cha rũ áo, cuộc đời như bỏ ngõ
Dòng sông xưa, nhịp sóng vỗ đôi bờ
Mỗi lần qua, thêm một lần thương nhớ
Bóng Cha già cằn cỗi tóc bạc phơ
Tiếng chuông đầu hôm buông thả
Tiếng chuông mỗi sớm xa đưa
Ngân vang trôi về nỗi nhớ
Mênh mang hình bóng tôn thờ
Lời kinh trầm bỗng bên chùa
Dọc đường rơi rụng hơn thua
Trở về nguồn tâm muôn thuở
Đây rồi hình bóng Cha ơi
Quê nhà một mái xa khơi !!!
Tháng 10 – 2006
TNT Mặc Giang
Từ Tạ Mẹ Hiền
Hình bóng mẹ lung linh, mờ hương khói
Con chắp tay, xin nói tiếng từ ly
Con chắp tay, xin nói tiếng biệt ly
Tim quặn thắt, rưng rưng, mờ mi mắt
Cầu xin mẹ, về cõi nhiệm mầu muôn thuở
Còn riêng con, vành trắng phủ màu tang
Đàn cháu ngoan, nước mắt chảy hai hàng
Những người thân, một nỗi mênh mang
Xin tiễn mẹ, trên chiếc xe vô thường miên viễn
Còn đâu nữa, đường mía lau thơm thơm dịu ngọt
Còn đâu nữa, xôi nếp một nhè nhẹ thanh thanh
Khói hương bay theo gió loanh quanh
Con chim nhỏ, gọi đàn vang mé núi
Tiếng mẹ ơi, ngập ngừng bên bờ suối
Tiếng mẹ ơi, đứt quãng bến từ ly
Vô thường, mẹ đã ra đi
Còn chi đâu nữa, sầu bi nghẹn lời
Vô thường, mẹ đã chơi vơi
Con xin ghi nhớ, trọn đời, mẹ thương
Tạ từ, hai tiếng mẹ thương
Tạ từ, hai tiếng, tình thương, mẫu từ
Chắp tay từ tạ mẹ hiền
Chắp tay từ tạ mẹ thương.
Tháng 3 – 2007
TNT Mặc Giang
Bóng Hình Cha Muôn Thuở
Bao nhiêu sách vở, bài ca, nói về tình mẹ
Sao ít có những lời, nói tới tình cha
Có công bằng không, và như vậy, sao cà
Sừng sững như núi Thái Sơn, thì cần chi tô vẽ
Công cha hằng trụ vũ, nên khác nhiều đức mẹ
Nhà mà không nóc, dựa cột ai nghe !
“Còn cha, gót đỏ như son”, là sao vậy hè !
Những gì con có hôm nay, đều nhờ cha mà có
Gánh vác, đỡ đần, một đời gian khó
Chống chỏi, gian truân, năm tháng chẳng sờn
Tang thương biến hải, sông cạn, đá mòn
Nhưng tấm thân cha vẫn uy nghiêm, không biểu lộ
Cha như tùng bách, đan tâm từ độ
Nào vợ, nào con, nào cửa, nào nhà
Rồi tiếng gọi hồn thiêng, tiếng réo sơn hà
Cả một cuộc đời vật lộn, xông pha
Đập giũa xác xây, và độc đạo đứng lên, nên trầm ngâm, ít nói
Đôi mắt sâu, chứa đựng một bầu trời, mệt mỏi
Trắng mái đầu, cho thỏa mộng Nam Kha
Tay sần sủi, cho tròn nợ nước, tình nhà
Chân chai đá, để giẫm đi mọi nẻo đường gai góc
Nước mắt chờ khô, nhưng cha ngậm câm, không khóc
Bừng nở tâm tư, nhưng cha cũng ít tiếng nói, tiếng cười
Từ một tới mười, cho đến vạn mười mươi
Nam nhi không mâu, thuẫn, tang, bồng, đâu phải là nam nhi trái !
Lấp biển, dời non, gieo ngàn quan ải
Vượt núi, băng rừng, nhẹ tựa hồng mao
Tình non nghĩa nước, thắm đượm máu đào
Cha vẫn đứng thẳng, nhìn ngang, thì sá gì chút tình ca ngợi
Một tiếng ơn cha, mềm lòng đá sỏi
Một tiếng phụ thân, rúng động từ nghiêm
Một tiếng thâm ân, rúng động linh thiêng
Đạp đổ chông gai và xây đắp lại : những hoang tàn, nghiêng ngửa
Cha tôi đó, ôi tình cha muôn thuở
Nhờ bóng hình cha, tôi mới có hôm nay
Dù cha tôi, không niềm nở từng ngày
Nhưng vẫn trơ gan cùng phong sương, tuế nguyệt
Bên bóng bụi mờ
Đêm dài nuối tiếc
Bên dòng lịch sử
Băng giá lên ngôi
Bên dòng sông xưa
Nay lở mai bồi
Còn đó mãi, bóng hình cha muôn thuở !!!
Tháng 7 - 2004. Để nhớ mãi bóng hình Cha.
TNT Mặc Giang
Nhắc Những Em Tôi
Mẹ là một con người, nhưng là một con người không ai thay thế
Mẹ là một con người, nhưng nhờ mẹ mới có em
Mẹ ấp ủ em giấc ngủ hằng đêm
Mẹ đã nâng niu, từ ngày em có mặt
Chín tháng mười ngày, lòng mẹ đau quặn thắt
Ngày em ra đời, mẹ như đứt ruột đứt gan
Thân mẹ ra sao, mẹ cũng chẳng màng
Mẹ quay nhìn em, thử em có bình yên không đã !!!
Tay bế tay bồng ba năm ròng rã
Bú, mớm, nuôi em, vất vả trăm phần
Lo cho em khôn lớn, mẹ cực khổ bội lần
Vì hy sinh cho em, mẹ đã chất chồng gian khó
Một sương hai nắng, dầm mưa dãi gió
Vất vả một đời, tần tảo nuôi em
Cơm canh dưa muối, đày đọa thân còm
Miễn sao cho em được no cơm ấm áo
Em lớn lên một chút, mẹ dày thêm áo não
Em trưởng thành bao nhiêu, mẹ tàn tạ úa già
Mắt yếu, lưng còng, mòn thịt, mòn da
Để cho em thành người, như người ta trong xã hội
Đức hy sinh của mẹ như trời cao dịu vợi
Tình thương yêu của mẹ như biển cả thâm sâu
Vũ trụ mênh mông, bao nhiêu cõi nhiệm mầu
Có một cõi thiêng liêng, em xin dành cho mẹ
Tôi xin nhắc em, đôi lời em nhé !
Mẹ đã gian truân, đau khổ nhiều rồi
Mẹ đã vì em, tóc bạc da mồi
Nếu em thương mẹ, thì đừng để một ngày mai, quá chậm !!!
Em đừng để tóc mẹ bạc thêm trên đầu đã trắng !
Thân mẹ yếu già, em đừng để mẹ thêm những vết nhăn !
Mắt mẹ đã khô, đừng để mẹ khóc nữa vì em !
Em thăm hỏi mẹ, có khỏe không, mỗi khi đâu đó !
Em ơi ! Em hãy nói một câu, một câu nho nhỏ :
Mẹ ơi ! Mẹ có biết rằng, con thương mẹ lắm không ?
Cõi trần gian, diễm phúc cho em, còn đóa hoa hồng !!!
Và, bất hạnh cho những ai, khi cài bông hoa trắng !!!
Tháng 7 - 2004.
Tặng cho những ai còn Mẹ và những ai mất Mẹ.
TNT Mặc Giang
Công cha, một tiếng, một đời !
Em biết tại sao có câu
“Công cha như núi Thái Sơn”
Em biết tại sao có câu
“Còn cha, gót đỏ như son”
Và Em biết tại sao lại có câu
“Con có cha, như nhà có nóc”
Cha em đó, mồ hôi nước mắt
Cha em đó, chan nắng đổ mưa
Cha em đó, chân tay sần sũi
Đánh đổi một đời, gian khổ vì em
Nếu em có gì, cha em trầm ngâm không nói
Nếu em có gì, cha em se thắt tâm can
Em có biết không, cha em đứt ruột đứt gan
Nặng trĩu khối đầu
Đá tảng hòn chồng cao như núi Thái
Gánh vác phong trần, chống đỡ cho em
Dù không buông những tiếng yếu mềm
Nhưng lòng cha chan nước mắt
Đó chính là như nhà có nóc
Che cho em, không nắng không mưa
Che cho em, sóng cả gió lùa
Khôn lớn trưởng thành. để đi vào trường đời
Từng bước em đi, gót đỏ như son
Mẹ, có vai trò của mẹ
Cha, có vị trí của cha
Ví trị đó, không cần nói ra
Cứng hơn đá, vững hơn đồng
Dùng chữ nghĩa yếu mềm
Thì làm sao diễn tả
Những thành bại nhục vinh trong đời
Cha cho em tất cả
Những nhiêu khê cay đắng trong đời
Cha chống đỡ cho em
Em chỉ nói một câu
“Công cha như núi Thái Sơn”
Em chỉ nói một câu
“Còn cha, gót đỏ như son”
Một tiếng phụ thân
Một tiếng từ nghiêm
Như thế đủ rồi
Không cần ngôn từ nào nữa
Phải nhớ nghe em
Một tiếng, một đời, gian khổ, công cha !!!
Tháng 8 – 2007
TNT Mặc Giang
Mai Tôi Về
Mai tôi về, Mẹ tôi còn đâu đó
Bóng thời gian, có thấy đứa con xưa
Tuổi đã mòn, đan sợi tóc lưa thưa
Mắt lại lòa, nhìn cội già long gốc
Mai tôi về, Cha tôi dày khó nhọc
Trông dáng tôi, cũng độc thọ trơ cành
Thăm thẳm đôi bờ, đọng giọt khô quanh
Chấm từng điểm dư đồ, rung lịch sử
Mai tôi về, Anh tôi nhìn tư lự
Thuyền phiêu du, xơ mạn sóng giang hồ
Nợ tang bồng xô đẩy cửa hư vô
Chí nam nhi vắt lên đèo kim cổ
Mai tôi về, Chị tôi nhìn ngờ ngợ
Tấm lòng son, mờ sương khói sơn khê
Màu trời xanh, tản mạn chốn xa mờ
Mây đen bạc, phủ bềnh bồng trôi nổi
Mai tôi về, Em tôi nhìn không nói
Nẻo đường nào, ê ẩm bước chân đi
Một cánh chim, dù không nghĩa là gì
Nhưng tiếng vỗ, vỡ toang trời câm lặng
Khu vườn xưa, lây lan tràn rau đắng
Thôn xóm nghèo, ủ dột mái nhà tranh
Lúa đơm bông, ngậm sữa ướp tinh anh
Sinh lực cạn, úa tàn cây trái chín
Mạch lòng đất, vương suối nguồn bịn rịn
Tẩm làn hơi, nước ẩm ướt lên non
Non nước ngàn năm, non nước chẳng mòn
Dù xây xát, qua từng thời biến động
Mai tôi về, nước in hình đôi bóng
Một bóng hình, hai mặt, nước dõi soi
Bóng hình này vương vấn dáng giống nòi
Bóng hình kia lâng lâng hồn sông núi.
Tháng 9 – 2004
TNT Mặc Giang
Bài Ca Hay Nhất
Tôi hát mãi bài ca dâng Mẹ
Tôi hát mãi bài ca dâng Cha
Công ơn Cha, dù ngàn năm cũng không pha
Công đức Mẹ, dù ngàn năm, cũng không đổi
Trong cuộc đời nếu ai có hỏi
Thương yêu ai cao nhất trong đời
Em đáp liền, không do dự, em ơi
Tình thương cao quí nhất, xin dành cho cha mẹ
Tôi hát mãi bài ca dâng Mẹ
Tôi hát mãi bài ca dâng Cha
Núi Thái Sơn, mờ sương khói quan hà
Biển Thái Bình, gập ghềnh vang sóng vỗ
Công ơn Cha, một đời gian khổ
Công đức Mẹ, một kiếp cho con
Tình Cha Mẹ, đẹp lắm, em thấy không
Em hãy cùng tôi, hát ca muôn ngàn tiếng hát
Tiếng hát đó, cao hơn núi Thái
Lời ca kia, sâu hơn biển Đông
Tiếng hát mẹ cha, không cần nhạc, không cần đờn
Nếu không hát được
Thì trên cuộc đời này
Không còn một bài ca nào, em hát nữa
Em hát lên bài ca dâng Mẹ
Em hát lên bài ca dâng Cha
Hát tự con tim,
Hát tự tấm lòng
Bài ca hay nhất, trong mọi bài ca nhân thế.
Tháng 7 – 2007
TNT Mặc Giang