Hồ nằm về phía đông bắc thành phố Đà Lạt (khoảng 5 cây số). Nơi đây trước kia là một vùng hoang vu, giang sơn của những loài thảo mộc, cầm thú nhưng đã mang một sự tích bi hùng do lòng ái quốc của đôi trai tài gái sắc nước Việt. Cuối thu năm 1788, quân Thanh lấy cớ ủng hộ ngai vàng vua Lê sang xâm chiếm Việt Nam. Khắp trời Nam, tiếng loa rộn rã thúc giục các chàng trai tráng hiên ngang nhập ngũ dưới bóng cờ Tây Sơn để tiến ra Bắc Hà, quét sạch quân xâm lược. Lời hịch chiêu mộ đã đến tai Hoàng Tùng, chàng tráng sĩ đất Viễn Hương. Hoàng
vốn dòng dõidanh gia thế phiệt. Ông cha trước kia vì không chịu nổi chế độ hà khắc của quân Minh (đời nhà Hồ) nên đã bồng bế, gồng gánh nhau
tìm đường sống tự do. Đến đây, thấy cảnh hoang vu tịch mịch, non xanh, nước biếc, hợp với lòng phóng khoáng, ẩn dật của mình nên chọn làm nơi di dưỡng. Và, đặt tên Viễn Hương để ghi dấu cho một hoàn cảnh mới, cho con cháu sau này nhớ việc hồi hương. Trước tiếng gọi của núi sông, chàng họ Hoàng cương quyết ra đi. Nhưng trước khi lên đường, Hoàng hẹn gặp người yêu là Mai Nương để cùng đôi câu tiễn biệt. Biết đâu chiến sĩ "một ra đi là không trở về". Mai Nương là con một vị thổ ty sơn cước. Nàng đẹp và duyên dáng; vì may mắn được Hoàng cứu thoáttai nạn nên người ân trở thành bạn tình, rồi nhận lời gá nghĩa kết duyên. Đôi bạn định xuân sang khi hoa đào khoe sắc thắm thì sẽ xin gia đìnhcử hànhhôn lễ. Nhưng hôm nay ... nơi hẹn của Hoàng được định trong rừng Kỳ Ngộ, bên bờ suối Dịu Hiền. Gặp nhau, sau khi nói qua cho Mai Nương biết ý định của mình, Hoàng Tùng đau đớn ngồi trầm lặng. Bên nước, bên tình, dù con người khí khái thế mấy cũng không khỏi quyến luyến, bâng khuâng. Sự trầm lặng của Hoàng làm cho Mai Nương hiểu lầm. Nàng tưởng
người yêu hoài nghi lòng trung trinh của nàng. Dịu dàng, nàng hẹn với chàng là hôm sau cũng giờ này, tại đây, nàng sẽ có quà tặng người bạn tình anh dũng trước khi xách kiếm ra đi. Nhưng hôm sau... Mai Nương đến trước giờ hẹn. Nàng ngồi bên dòng suối than thở cho duyên kiếp
bẽ bàng. Rồi muốn cho người yêu hiểu lòng nàng để dứt mối băn khoăn, nàng thấy chỉ còn cái chết mới để cho chàng yên tâm rằng Mai Nương của chàng bao giờ cũng là vợ của chàng, dù sau này chàng vinh quangtrở về hay đã ngã gục giữa chiến trường... Nghĩ vậy, nàng khóc lóc một lúc, gọi
tên người yêu mấy lần, đoạn nhắm mắt nhảy xuống dòng nước. Hoàng Tùng đến đúng giờ hẹn. Nhưng lạ thay, chàng ngơ ngác không tìm ra chỗ cũ. Thì ra, cảm lòng người liệt nữ, chim muông cây cỏ trong rừng đều khóc, nước chảy xuống nơi Mai Nương tuẫn tiết làm thành một giếng sâu, và hai bên đầu suối bít lại. Nơi Mai Nương trầm mình bỗng biến thành một
hồ rộng rãi, im lặng bên rừng Kỳ Ngộ. Sau khi xác nàng nổi lên, dân làng hiểu chuyện lấy làm cảm động, đặt tên hồ này là hồ Than Thở để ghi lại phút cuối cùng của người sơn nữ đã hy sinhcuộc đời cho người yêu yên tâm, làm tròn nghĩa vụ. Một thi sĩ thương xót cho cảnh ngộ của đôi trai tài gái sắc trung trinh, nên diễn thành một bài trường ca nhẹ nhàng, ai oán: Nhớ thuở ấy lòng đau khôn xiết, Ngó non sông dân Việt lầm than... Cảnh bày: Nước loạn, nhà tan. Giặc Thanh giày xéo tan hoang cõi bờ. Rửa hận nước phất cờ vung kiếm. Đấng anh hùng họ Nguyễn Quang Trung Ra tay ngang dọc vẫy vùng, Thề đâu chịu đội trời chung phen này? Hịch chiêu hiền đó đây rộn rực, Trống mộ quân tập kích quân thù. Một phen giành lại cõi bờ, Một phen dựng lại cơ đồ nhà Nam. Hoàng Tùng vốn trang anh tuấn, Quyết ra đi rửa hận non sông. Tấm thân coi tựa bông hồng, Mong sao một tiếng anh hùng còn ghi... Thảm một nỗi biệt ly cắc cớ Cùng Mai Nương đâu nỡ chia tay? Ra đi ngàn dặm nước mây, Biết đâu còn lại có ngày thấy nhau? Chàng tần ngần lòng đau khôn tả, Nàng héo hon tấc dạ khôn khuâỵ Hết nhìn nhau lại cầm tay, Hỡi khuôn thiêng thấu nỗi này chăng? Nàng thổn thức hẹn chàng gặp lại, Suối Dịu Hiền sẽ lại cùng nhau Chân tơ kẽ tóc gót đầu Bên rừng Kỳ Ngộ đôi câu tạ từ. Nào có ngờ xót xa nỗi ấy, Luống e chàng áy náy khôn nguôi. Chiến trường biên ải xa xôi, Chữ trinh thiếp có vẹn mười cho không? Càng canh cánh bên lòng thắc mắc Thà nén tâm gạt phắt thường tình. Cho chàng thỏa chí bình sinh, Diệt thù thỏa nguyện tâm tình nước non. Bên dòng nước, Mai Nương lén bước Từ tinh sương, rảo trước bóng chàng. Đoái nhìn rừng thẳm mênh mang Thảm nghe dòng suối thở thannão nề... Rồi một phút như mê như tỉnh, Gọi Hoàng Tùng lanh lảnh xa đưa. Gọi rồi đôi mắt lệ mờ, Tấm thân gieo nặng dưới hồ nước sâu. Bỗng gió thảm mưa sầu dồn dập, Khắp núi đồi: Chim khóc, muông than Hoa rừng tràn lệ chứa chan, Đất trời như cũng thảm thương não tình. Chàng thất thểu đinh ninh lần tới Tìm tình nương chân mỏi, mắt mờ. Bốn bên vắng lạnh như tờ, Mênh mông hồ rộng, nước lờ đờ trôi... Đôi hàng lệ: "Mai Nương ơi hỡi! Vì đâu mà chín suối xa chơi? Âm dươngcách biệt đôi nơi, Lệ sầu như nước xanh trôi lững lờ. Khôn thiêng em hãy đợi chờ. Mặt hồ Than thở bây giờ là đây Mai Nương nàng hỡi có hay?"
Một mùa an cư, sau khi mãn hạ, đức Thế tôndu hànhmột mìnhthăm viếng các trú xứ của những tỳ kheo, để biết lối sống của họ, việc tu hànhtiến thoái của họ. Chính nhân những cuộc du hành này mà có lần Ngài đã tâm sự với thị giả Nàgita:
Đang đọc sách bỗng nghe một tiếng “cộp” từ nhà bếp vọng lên, Khổng Tử ngừng đọc, liếc mắt nhìn xuống… thấy Nhan Hồi từ từ mở vung, lấy đũa xới cơm cho vào tay...
Ngày ấy có một ông thượng thư đầu triều nổi tiếng là người nghiêm khắc và hách dịch. Ông có tính nóng như lửa. Đã thế ông lại có quyền "tiền trảm hậu tấu"...
Một hôm em bé ngồi trong bóng cây trú nắng, gió cũng thổi mát quá, em ngủ quên, đến lúc thức dậy, thì đàn trâu đã đi mất. Em tìm khắp cánh đồng mà chẳng thấy.
Ngày xưa, ở xã Đại An gần cù lao Huân tỉnh Khánh Hòa có một đôi vợ chồng già không có con cái. Ông bà ở trong một căn nhà lá dựng bên vách núi, làm nghề trồng dưa.
Ngày xưa, có một hoàng tử muốn cưới một nàng công chúa, nhưng công chúa phải cho ra công chúa, phải hoàn thiệntoàn mỹ. Hoàng tử bèn chu du khắp thiên hạ để kén vợ.
We use cookies to help us understand ease of use and relevance of content. This ensures that we can give you the best experience on our website. If you continue, we'll assume that you are happy to receive cookies for this purpose.