- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
- Tuyển tập 51
- Tuyển tập 52
- Tuyển tập 53
- Tuyển tập 54
- Tuyển tập 55
- Tuyển tập 56
- Tuyển tập 57
- Tuyển tập 58
- Tuyển tập 59
- Tuyển tập 60
- Tuyển tập 61
- Tuyển tập 62
- Tuyển tập 63 & 64
- Tuyển tập 65
- Tuyển tập 66
- Tuyển tập 67
- Tuyển tập 68
- Tuyển tập 69
- Tuyển tập 70
- Tuyển tập 71
- Tuyển tập 72
- Tuyển tập 73
- Tuyển tập 74
- Tuyển tập 75
- Tuyển tập 76
- Tuyển tập 77
- Tuyển tập 78
- Tuyển tập 79
- Tuyển tập 80
- Tuyển tập 81
- Tuyển tập 82
- Tuyển tập 83
- Tuyển tập 84
- Tuyển tập 85
- Tuyển tập 86
- Tuyển tập 87
- Tuyển tập 88
- Tuyển tập 89
- Tuyển tập 90
- Tuyển tập 91
- Tuyển tập 92
- Tuyển tập 93
- Tuyển tập 94
- Tuyển tập 95
- Tuyển tập 96
- Tuyển tập 97
- Tuyển tập 98
- Tuyển tập 99
- Tuyển tập 100
- Tuyển tập 101
- Tuyển tập 102
- Tuyển tập 103
- Tuyển tập 104
- Tuyển tập 105
- Tuyển tập 106
- Tuyển tập 107
- Tuyển tập 108
- Tuyển tập 109
- Tuyển tập 110
- Tuyển tập 111
- Tuyển tập 112
- Tuyển tập 113
- Tuyển tập 114
- Tuyển tập 115
- Tuyển tập 116
- Tuyển tập 117
- Tuyển tập 118
- Tuyển tập 119
- Tuyển tập 120
- Tuyển tập 121
- Tuyển tập 122
- Tuyển tập 123
- Tuyển tập 124
- Tuyển tập 125
- Tuyển tập 126
- Tuyển tập 127
- Tuyển tập 128
- Tuyển tập 129
- Tuyển tập 130
- Tuyển tập 131
- Tuyển tập 132
- Tuyển tập 133
- Tuyển tập 134
- Tuyển tập 135
- Tuyển tập 136
- Tuyển tập 137
- Tuyển tập 138
- Tuyển tập 139
- Tuyển tập 140
- Tuyển tập 141
- Tuyển tập 142
- Tuyển tập 143
- Tuyển tập 144
- Tuyển tập 145
- Tuyển Tập 146
- Tuyển Tập 147
- Tuyển Tập 148
- Tuyển Tập 149
- Tuyển Tập 150
TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 143
(Từ bài số 1421 đến số 1430)
01. Mẹ, tặng phẩm duy nhất cuộc đời
02. Vu Lan, Cha có buồn không ?
03. Vu Lan nhớ Mẹ Hiền
04. Còn đó quê tôi
05. Quốc Lễ Thù Ân
06. Còn đó Vu Lan
07. Bông Trắng thôi cài
08. Bông Hồng, một đóa em mang
09. Bông Hồng, một đóa nâng niu
10. Mẹ Cha là nhất trần gian
Mẹ, tặng phẩm duy nhất cuộc đời
Bông Hồng cài áo em mang
Em còn có mẹ với ngàn yêu thương
Lối đi tình mẹ vấn vương
Lối về tình mẹ bên nương ráng chiều
Bông Hồng cài áo nâng niu
Em còn có mẹ yêu kiều trần gian
Thương em từng bước trên đàng
Cho em từng bước dọc ngang đi về
Bông Hồng cài áo mân mê
Em còn có Mẹ vỗ về vĩnh nhiên
Chỉ cần Mẹ động tay tiên
Là em tan hết muộn phiền trần ai
Mẹ chưa kịp tiếng thở dài
Là em an ổn phương đài phù sinh
Bông Hồng cài áo xinh xinh
Vẽ lên dấu ngọc bóng hình Mẹ yêu
Cho em nhẹ bước cầu kiều
Phần sáng có sẵn, cơm chiều chờ trông
Đóa Hồng cài áo thơm bông
Đông thời hết lạnh, hạ nồng hết oi
Thu về không tím lá rơi
Xuân sang đợi sẵn nụ cười tinh anh
Bông Hồng cài áo trong lành
Em còn có Mẹ bao quanh mẫu từ
Đẹp hơn vạn thể thiên thư
Cho em nhận diện thật hư phiêu bồng
Em ơi trân quý Hoa Hồng
Vừa cài trên áo là lòng Mẹ yêu
Em ơi gìn giữ nâng niu
Cầu mong cho Mẹ bóng chiều chậm qua
Em nên ấu yếm thiết tha
Tóc Mẹ chậm trắng, thịt da chậm mồi
Mẹ là tặng phẩm tuyệt vời
Một lần duy nhất trong đời mà thôi
Mẹ là tặng phẩm tinh khôi
Cầu cho Mẹ sống suốt đời bên em.
Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang
Vu Lan, Cha có buồn không?
Mỗi Mùa Hiếu Hạnh Hội Vu Lan
Thường nhắc nghĩa ân đức Mẹ hiền
Thỉnh thoảng mới nêu tình Phụ Tử
Làm Cha, xin hỏi có buồn không?
« Ba năm bồng ẵm cảm ơn Cha »
Trụ cột nắng mưa đỡ cửa nhà
Tuế nguyệt phong sương dày gió bụi
Ngoài bình thiên hạ, trong yên gia
Gót đỏ như son cho cháu con
Thau chì cát đá chẳng hao mòn
Đội trời đạp đất nhồi sinh lực
Nào có nghĩa gì tiếng cảm ơn
Nam giới, vẫy vùng chí dọc ngang
Nam nhi chi chí phỉ anh hùng
Tiểu nhân, tục tử làm sao sánh
Vô số chim muông có đại bàng
Cánh Bằng bay bổng khắp trời mây
Vùng vẫy bốn phương thỏa chí này
Dẫu có bào mòn thân rũ cánh
Làm trai như thế mới nên trai
Thế thì, trong Lễ Hội Vu Lan
Đồng cảm tương lân thật nhẹ nhàng
Việc khó có phần ta gánh vác
Ra tay bất vụ mới thi ân
Phụ thân nghiêm nghị Đấng Song Đường
Một dựng tôn ti, hai vững cương
Ba tạo thế thời, bốn nhiệt huyết
Một đời không đổi mới tình thương
Tình thương rộng lớn mới vô biên
Như Núi Thái Sơn nhất mọi miền
Chống đỡ rừng non cây cỏ mọc
Ai nhìn, không khiếp đức oai thiêng
Tình thương cao cả mới nghiêm đường
Núi Thái bao giờ kể gió sương
Ai hát Biển Đông ca đức Mẹ
Cha cười phải phải, biết hiền lương
Hãy dành cho Mẹ tiếng yêu thương
Ngon ngọt thơm hương như mía đường
Nếp một đầu mùa dâng hiến Mẹ
Bông Hồng cài áo cam lồ vương
Còn Cha vun với tạo Bông Hồng
Tưới nước, bón phân, gai góc đâm
Chồi mọc, mầm non, hoa mỉm nụ
Tặng cho nhân thế đẹp nào hơn
Mỗi Mùa Hiếu Hạnh Hội Vu Lan
Đã có đức từ của Phụ Thân
Đã có đức bi lồng trí dũng
Ân, mà không nói mới là Ân
Mỗi Mùa Hiếu Hạnh áo cài hoa
Bông trắng bông hồng, đã có Cha
Cha tạo nó ra, và cống hiến
Thì Cha chính thị Một Đài Hoa
Cha còn chuyển mạch thế tông gia
Nội Ngoại Gia Tiên của cửa nhà
Thất Tổ, cửu Huyền, và quyến thuộc
Cha ơi, tột đỉnh phải không Cha
Cha còn gìn giữ khí hùng thiêng
Văn hiến ngàn năm của Tổ Tiên
Bảo vệ cơ đồ trao thế hệ
Việt Nam bền vững vĩnh uyên nguyên
Tôi ít kể ra công đức Người
Văn chương chữ nghĩa bằng thừa thôi
Cái tình Phụ Tử uyên thâm quá
Chỉ ngó nhìn nhau Một Nụ Cười
Mãn nguyện một đời Đức Phụ Thân
Ân, không đáp hết, mới là Ân
Ân, mà trả được, Ân còn nhỏ
Cháu thảo con hiền, phải lựa lần
Vu Lan tùy thuận Lễ cài hoa
Nặng nhất, hoa này, gắn áo Cha
Thương nhất, hoa này, dâng áo Mẹ
Cho Mùa Hiếu Hạnh thật chan hòa
Lời cuối, xin dâng Công đức Cha
Vu Lan, Đức Phật giải bày ra
« Tam đồ bát nạn câu ly khổ »
Thế thế hoằng truyền Đạo Thích Ca.
Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang
Vu Lan nhớ Mẹ Hiền
Nhắc đến Vu Lan nhớ Mẹ hiền
Mẹ hiền là nét ngọc tay tiên
Là xôi nếp một, thơm bông lúa
Thoang thoảng hương cau, ngọt mía đường
Nhắc đến Vu Lan nhớ Mẹ thương
Quê nghèo một nắng với hai sương
Thân cò lặn lội bên bờ vắng
Mua gánh bán bưng khổ quá chừng
Làm Mẹ nuôi con đãi dãi dầu
Việc nhà việc cửa đổ mưa ngâu
Việc đồng việc ruộng dày gian khó
Tóc trắng viếng thăm sớm mái đầu
Cái tiếng Mẫu Thân nghe ấm lòng
Nhưng ai hiểu được những long đong
Nhiều đêm không ngủ nhìn trời đất
Khổ quá thân tôi đã mỏi mòn
Nhưng chẳng bao giờ Mẹ thở than
Chồng con không thấy những vô vàn
Giọt dài Mẹ giấu khi đêm xuống
Giọt ngắn Mẹ nhìn ngày nắng lên
Mẫu tử mẫu thân với mẫu từ
Tình thương chảy mãi vẫn còn dư
Biển Đông khó sánh được Lòng Mẹ
Thiên phú ban cho, bộ dễ ư
Mấy chục năm trường gánh nổi trôi
Hỏi sao không tóc bạc da mồi
Vết nhăn vết xếp thân còi cõm
Thương quá là thương hỡi Mẹ ơi
Nuôi con, lên ải để đèo non
Xuống biển tát sông để kiếm còng
Con cháu lớn lên khi hiểu được
Mẹ già kiệt lực chờ đi đong
Đến ngày Mẹ bước lên bàn thờ
Cháu thảo con hiền khóc mắt mưa
Mẹ bỏ chúng con đi sớm quá
Từ nay, tập sống kiếp bơ vơ
Báo Hiếu Vu Lan thấy Mẹ hiền
Mẹ ơi, vẫn nét ngọc tay tiên
Vẫn xôi nếp một, thơm mùi lúa
Vị ngọt thanh thanh của mía đường
Hướng vọng Vu Lan thấy Mẹ yêu
Vòng tay của Mẹ như nâng niu
Lệ dài của Mẹ không ngưng đọng
Nước mắt Mẫu Từ cứ chảy xuôi
Quyện khói làn hương thật tuyệt vời
Mờ mờ ẩn hiện Mẹ nhìn tôi
Mắt thương muôn thuở không thay đổi
Tác phẩm trinh nguyên tặng cuộc đời
Bóng Mẹ hiền ơi vạn nhớ thương
Con mang tiếng hát Mẹ lên đường
Tấm lòng của Mẹ trùm trời đất
Chỉ một chữ YÊU với chữ THƯƠNG
Dâng Mẹ Đóa Hồng đã đủ chưa
Tượng trưng, không thể nói cho vừa
Tình thương của Mẹ không cân được
Đức Mẹ viên dung chẳng thiếu thừa
Một đóa hồng tươi dâng Mẹ yêu
Nhiệm mầu Đức Mẹ thật cao siêu
Thâm sâu Lòng Mẹ hơn trời biển
Hiếu Hạnh mênh mông tỏa nhiểu điều
Khép lại Vu Lan tiếng Tạ Từ
Mẹ hiền dịu vợi cả thiên thu
Mẹ yêu chan chứa trùm hoàn vũ
Nhân thế hằng còn tiếng Mẹ ơi!
Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang
Còn đó quê tôi
Quê tôi còn đó dòng sông
Nước đi nước đến chờ con nước về
Quê tôi còn đó sơn khê
Sắt son tô thắm ước thề không phai
Ơn sâu nghĩa nặng tình dài
Đường quê lối nhỏ hoa cài thơm hương
Tin yêu hòa ái mến thương
Chia mưa sẻ nắng gió sương không màng
Quê tôi còn đó đò ngang
Chờ người lữ thứ miên man chưa về
Quê tôi còn đó tiếng ve
Xót trong hạ nắng mùa hè kêu đau
Xa mờ trắng mấy mùa cau
Trôi dòng dĩ vãng phủ màu nhớ thương
Đêm đêm nhạn vắng kêu sương
Ngày ngày én liệng mây truông cuối trời
Quê tôi từ thuở nằm nôi
Chôn nhau cắt rốn nhớ lời mẹ cha
Xẻ da xẻ thịt mới ra
Trinh nguyên huyết thống cho ta nên người
Quê tôi còn đó nụ cười
Gắn trên môi héo da mồi tóc sương
Kinh qua bao ải nghê thường
Lênh đênh thời thế đoạn trường tóc tơ
Nhưng tôi chẳng có bao giờ
Cố quên quê cũ mịt mờ đời tôi
Nếu tôi không có quê tôi
Thì sao tôi có quê tôi trong đời
Cho nên dù có cuối đời
Vẫn thương vẫn nhớ mặn mòi tình quê
Buông tay nhắm mắt gởi về…
Tháng 6 – 2010
Mặc Giang
Quốc Lễ Thù Ân
Quốc Lễ Thù Ân, dâng lên trước bàn thờ Tổ Quốc
Xin khấu đầu lạy tạ Sông Núi Hồn Thiêng
Đã khởi đi từ nguồn cội Rồng Tiên
Trải lịch sử năm ngàn năm Văn Hiến
Đức Hùng Vương phảng phất cờ bay khói quyện
Nước Văn Lang tên khởi thủy Việt Nam
Kết tinh thành dòng giống máu đỏ da vàng
Sừng sững giữa trời Đông, như thành đồng vách núi
Quốc Lễ Thù Ân, dâng theo dòng lịch sử
Xin khấu đầu đảnh lễ các bậc tiền nhân
Vì Quê hương, vì Dân tộc, vị Quốc vong thân
Đem xương máu dựng xây Cơ đồ Tổ Quốc
Ôi Cổ Loa, khí hùng tụ năm ngàn năm trước
Ôi Thăng Long, chuyển hùng anh một ngàn năm xưa
Đây Sài Gòn, ba trăm năm rực rỡ có thừa
Đó Phú Xuân, vọng Cố Đô một thời cổ kính
Quốc Lễ Thù Ân, dâng lên Hai Bà Trưng, Bà Triệu
Nước trời Nam, rõ mặt những bậc anh thư
Kiện tướng Phương Bắc phải khiếp đảm kinh người
Đất Mê Linh còn vang danh sử tích
Quốc Lễ Thù Ân, dâng lên Đức Ngô Quyền kiệt xuất
Bạch Đằng Giang vỗ sóng sạch quân thù
Một ngàn năm xâm thực, kết liễu thiên thu
Đất nước ta hoàn toàn độc lập tự chủ
Mở ra bốn Triều đại Đinh – Lê – Lý – Trần kỳ tú
Xuất hiện những bậc Minh quân, Tướng sĩ kỳ tài
Giặc Phương Bắc biết bao lần nhe vuốt ách tai
Đều bỏ chạy trối chết, chui ống đồng ống cống
Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên Đức Trần Hưng Đạo
Xin dâng lên Bắc Bình Vương Nguyễn Huệ Quang Trung
Xin dâng lên thế thế tiền nhân các bậc anh hùng
Quét sạch bóng dáng ngoại xâm, bảo toàn biên cương lãnh thổ
Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên tất cả chiến sĩ vô danh không tên tuổi
Tên của các anh đã hòa quyện với non sông
Máu của các anh đã tưới tẩm khắp ruộng đồng
Non nước Việt Nam mới thành quê hương gấm vóc
Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên những chơn linh thiếu phụ
Ôm con chờ để chết đứng vọng phu
Hồn tử sĩ đã về với ngàn thu
Nên các chị cũng hóa ra thiên cổ
Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên chơn linh đồng bào tử nạn
Chết dưới mọi vòm trời khói lửa, hay ngay chốn hậu phương
Hòa với núi sông cùng mở nước mở đường
Non nước Việt Nam mới thành sông dài biển rộng
Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên khắp mọi miền Tổ Quốc
Bắc Nam Trung cùng lễ lạy Thù Ân
Ân quốc gia, Ân dân tộc, Ân tiền nhân
Ân Tổ Tiên, Ân cội nguồn, Ân sông núi
Quốc Lễ Thù Ân, để tôn thờ Tiên Tổ
Đức hùng anh thạch trụ vững Trường Sơn
Mảnh cơ đồ xương máu của cha ông
Nghiêm bóng cả khí hồn thiêng sông núi
Quốc Lễ Thù Ân, nhớ người Cha nguồn cội
Hỡi những đàn con thế hệ của Lạc Hồng
Hãy cùng nhau gánh vác vẹn non sông
Một tấc đất không bao giờ suy suyển
Quốc Lễ Thù Ân, trần thiết từ Nam Quan giới tuyến
Xuống Biển Đông đến tận mũi Cà Mau
Việt Nam ta tay nắm vững con tàu
Vượt tất cả mọi phong ba bão táp
Quốc Lễ Thù Ân, dựng trên cơ ngơi sự nghiệp
Đời đời Ông Cha ra sức đắp xây
Đời đời con cháu tay nắm chặt tay
Cho toàn vẹn nghĩa đáp ân đền Tình Sông Núi
Rợp cờ bay lung linh Hồn Lịch Sử
Khí hùng thiêng kết tụ giống Lạc Hồng
Đỉnh Trường Sơn nghe triều sóng Biển Đông
Mũi Cà Mau thấu Nam Quan cửa ải
Liền biển liền bờ, nối liền biên giới
Liền núi liền sông, thạch trụ giang sơn
Năm ngàn năm trước, một tấc không mòn
Năm ngàn năm sau, một ly không chuyển
Quốc Lễ Thù Ân, triệu triệu con tim, đồng thanh lên tiếng
Quốc Lễ Thù Ân, triệu triệu con người, dị khẩu đồng âm
Quốc Lễ Thù Ân, toàn thể Dân tộc Việt Nam dõng dạc vang lên
Đất nước này, Non sông nầy, đời đời bất diệt.
Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang
Còn đó Vu Lan
Mỗi Mùa Hiếu Hạnh lại băng ngang
Tôi đứng xa xa nhớ lạ lùng
Nhìn thấy người ta dìu phụ mẫu
Còn mình lành lạnh thoáng bâng khuâng
Mỗi Mùa Hiếu Hạnh áo cài hoa
Bông Đỏ xinh xinh mắt sáng lòa
Bông Trắng rưng rưng tràn ngấn lệ
Cũng Hồng cũng Trắng cũng cài hoa
Thương Bông hồng Đỏ quá đi thôi
Nhưng chẳng có ai cho nữa rồi
Tôi tự tìm hoa ra viếng mộ
Bông Hồng dâng Mẹ, Mẹ à ơi
Tôi vào dự Lễ Hội Vu Lan
Nghi ngút trầm hương quyện khói nhang
Chuông mõ trang nghiêm hòa tụng niệm
Cầu xin mẹ thoát cõi lầm than
Tôi nghe tiếng vọng Hội Vu Lan
Xin chắp tay hoa dâng trước thềm
Khấn nguyện Mẹ, hoa khai Lạc Quốc
Đền ơn muôn một nghĩa Từ Thân
Thế rồi Mùa Hiếu Hạnh đi qua
Tôi bước lang thang về đến nhà
Đến trước bàn thờ nhìn ảnh Mẹ
Mẹ ơi, xa Mẹ ngút ngàn xa
Bếp lửa thắp lên chẳng đủ hồng
Lạnh từ ngoài đến sâu trong lòng
Lạnh băng đi xuống thềm băng giá
Tuyết đóng cục hòn gõ vỡ toang
Bông đỏ, Mẹ đem đi mất rồi
Còn con bông trắng kiếp đơn côi
Con mang đến cuối đời cô lữ
Nhắm mắt còn kêu tiếng Mẹ ơi
Nhắm mắt, nghĩa là hết Trắng Hồng
Kìa xem bóng nguyệt giữa dòng sông
Mẹ đi, con lại đi theo Mẹ
Mẫu Tử đôi bờ, hỏi sắc không
Nhưng đời còn đó Hội Vu Lan
Cửa tử đi qua thật bẽ bàng
Nghĩa đáp ân đền ơn hiếu hạnh
Mong sao nhân thế hiểu, đừng quên !!!
Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang
Hoa Trắng thôi cài
Lại Bông hồng Trắng áo cài hoa
Mắt chị rưng rưng thấm lệ nhòa
Trông ánh mắt anh kỳ lạ quá
Và em chằm chặm chiếc “mù soa”
Bông Trắng là gì thế hở anh
Buồn buồn chị lặng ngó loanh quanh
Ngậm ngùi em cuốn tròn khăn lệ
Màu Trắng hoa cài, trắng tuổi xanh
Không ai chia sẻ hết niềm đau
Mỗi một niềm đau khác sắc màu
Anh, chị, em đều cùng mất Mẹ
Mỗi người riêng rẽ một chiều sâu
Màu Trắng hoa cài, áo trắng hoa
Một Mùa Hiếu Hạnh lại đi qua
Tâm hương, nguyện Đức Từ lân mẫn
Cứu Mẹ chúng con thoát hải hà
Bông Hồng, Bông Trắng, Trắng Hồng Hoa
Hồng Trắng còn đâu những đậm đà
Xin chắp tay hoa dâng trước Phật
Từ bi cứu độ mọi can qua
Nuôi con, chắc Mẹ khổ vì con
Trần thế lao lung sống cõi còm
Nghiệp dĩ chất chồng sao tránh khỏi
Đàn con khôn lớn, tội cao hơn
Đó là chưa nói sinh con ra
Đau thấu trời xanh, xé thịt da
Mở mắt chào đời con khóc ré
Mẹ cười sung sướng con tôi a
“Ba năm bồng ẵm cảm ơn Cha
Chín tháng cưu mang nhờ Đức Mẹ”
Khuyên răn giáo dưỡng tình Phụ Tử
Chén cơm manh áo nghĩa Mẫu Từ
Những tưởng đời mình diễm phúc thôi
Có Cha có Mẹ mãi trong đời
Nào ngờ sinh tử vừa khua nhịp
Bông Trắng cài hoa, trắng cuộc đời
Nói nữa làm chi nghĩa đáp đền
Một còn không có, huống mông mênh
Công Cha như Núi hơn trời đất
Nghĩa Mẹ Biển Đông sóng gập ghềnh
Hoa Trắng cài lên trên áo ai
Như sương thấm lạnh trắng đêm dài
Thao thức thâu canh thương nhớ Mẹ
Nước mắt lưng tròng đẩy giọt cay
Hoa Trắng sẻ chia với những ai
Lệ mòn như áo đã mòn vai
Hai vai tiếp tục xin gồng gánh
Gánh kiếp đơn côi mãi tháng ngày
Đã gọi là xin chia sẻ mà
Mỗi Mùa Hiếu Hạnh lại đi qua
Nói không sâu nặng làm sao thấm
Càng thấm càng thương nhớ Mẹ Cha
Ơn Cha như Núi, xin đừng quên
Đức Mẹ biển Đông, nguyện đáp đền
Ghi nhớ suốt đời, và cẩn trọng
Hương hồn Cha Mẹ mới bình yên
Hiểu rõ đủ rồi, hở chị nghe
Còn em, thôi khóc nữa chi hè
Và anh, hãy xứng là nam tử
Hoa Trắng thôi cài cũng thế nha!!!
Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang
Bông Hồng, một đóa em mang
Bông Hồng một đóa em mang
Còn Mẹ là nhất trần gian trên đời
Ở gần hay ở xa xôi
Thường xuyên hỏi Mẹ những lời Mẹ yêu
Bông Hồng một đóa nâng niu
Như ru khúc nhạc cầu kiều mến thương
“Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau”
Mẹ già như thể hương cau
Như đồng lúa chín, như bàu hoa sen
Mẹ già như gió trước đèn
Em ơi, hãy giữ giữa thềm hoang vu
Mẹ già như lá mùa thu
Coi chừng Thần Tử lù lù lùa qua
Mẹ già như ánh châu pha
Sao kia rơi rụng ngân hà lạnh băng
Bông Hồng một đóa em mang
Mỗi Mùa Báo Hiếu Vu Lan lại về
Tình Mẹ ôm ấp ủ ê
Đói no ấm lạnh vỗ về nghe em
Bông Hồng một đóa quen quen
Em còn diễm phúc Mẹ Hiền em ơi
“Đêm đêm thắp ngọn đèn trời
Cầu cho Mẹ sống suốt đời với con”
Nhớ nghe, nước chảy đá mòn
Huống chi da thịt cõi còm phù sinh
Nhớ nghe, nước chảy đầu ghình
Tang thương bãi trắng, sập sình phù sa
Nhớ nghe, một cõi Ta Bà
Chẳng qua quán trọ la cà thế thôi
Bông Hồng một đóa em ơi
Nhớ thương yêu Mẹ suốt đời không phai
Bông Hồng một đóa em cài
Gắn trên tuyệt đỉnh phương đài Mẹ Thương
Bông Hồng một đóa Song Đường
Mẹ là tất cả tình thương con người
Bông Hồng còn nở nụ cười
Em còn có Mẹ, nhất đời nghe em !
Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang
Bông Hồng, một đóa nâng niu
Bông Hồng một đóa nâng niu
Em còn diễm phúc Mẹ yêu trong đời
Chỉ cần thương Mẹ mà thôi
Không cần lựa tiếng lựa lời nghe em
Thỉnh thoảng
Em nên ngồi bên Mẹ
Cầm tay Mẹ thật lâu
Em im lặng cúi đầu
Rồi nhìn vào mắt Mẹ
Mẹ ơi
Con muốn thưa Mẹ một tiếng
Nói với Mẹ một câu
Một câu
Tưởng rằng bình thường
Quen thuộc quá
Xa lạ gì
Mẹ sẽ bảo
Con muốn nói gì
Con cứ nói đi
Em nắm tay Mẹ thật chặt
Rồi nói
Mẹ ơi, “Mẹ có biết rằng, con thương Mẹ lắm không”
Mẹ sẽ nhìn em mỉm cười
Và nước mắt của Mẹ sẽ ứa ra
Em có ngạc nhiên không
Tại sao như thế vậy cà
Tại sao như thế vậy ta
Bởi vì
Mẹ thương biển rộng hải hà
Tình Mẹ sâu nặng bao la đất trời
Mẹ thương tuyệt đỉnh cao vời
Tình Mẹ tuyệt tác không lời hết đâu
Mẹ thương một cõi nhiệm mầu
Luôn ghi nhớ mãi trong đầu nghe em
Em đừng cho rằng sao tôi nói quá
Tôi không nói quá đâu
Nếu một mai, lỡ có gì thì em sẽ biết
Thế nào cũng có một ngày
Ngày ấy thật bất ngờ
Không hẹn thời gian
Không hẹn không gian
Nhưng một khi đã tới là nó tới
Trời chẳng cứu được
Đất chẳng cứu được
Chẳng có một vị thiêng liêng nào cứu được
Huống chi y khoa, bác sĩ, y tá, thuốc thang
Thuốc Bắc, thuốc Nam
Hay mọi phương cách của trần gian và thế gian
Đến lúc Mẹ đi là Mẹ phải đi
Không từ tạ
Không một lời
Buông tay
Nhắm mắt
Vĩnh viễn
Vĩnh biệt
Muôn trùng
Khi Mẹ em đã đi rồi
Em không còn Mẹ nữa
Kể từ giờ phút đó
Ngay thời điểm hôm đó
Em sẽ hiểu ra
Em sẽ nhận ra
Tôi nói chưa hết đâu
Hỏi ai đếm được mưa ngâu
Dù dài dù ngắn giọt châu chưa mòn
Hỏi ai đếm được héo hon
Dù rơi dù rụng tâm hồn nhớ thương
Hỏi ai đếm được nghê thường
Bên cầu Ái Tử mờ sương cuối chiều
Ngồi trong quán trọ cô liêu
Mỗi khi nhớ Mẹ, chín chiều ruột đau
Chiều này Hoa Trắng phai màu
Chiều kia Hoa Đỏ gởi tàu trần gian
Chiều này gợn bóng suối vàng
Chiều kia nhớ Mẹ gởi ngàn thiên thu
Chiều này gợn áng mây mù
Chiều kia mây trắng lù lù không tan
Em tìm trên cõi Thiên Đàng
Hay tìm trên cõi Lạc Bang nhiệm mầu
Nhưng em chẳng thấy Mẹ đâu
Bởi không còn Mẹ, hết rồi nghe em!
Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang
Mẹ Cha là nhất trần gian
Bao nhiêu sách vở viết về Tình Mẹ
Bao nhiêu chữ nghĩa viết về Công Cha
Dù có nhiều như vũ trụ bao la
Cũng không thể diễn tả hết được Ơn Cha Nghĩa Mẹ
Khi nhớ Mẹ, ta thầm kêu khe khẽ
Mẹ ơi Mẹ, con nhớ Mẹ khôn nguôi
Biển Đông dù cạn sóng mòi
Nhưng con không cạn một đời Mẹ Thương
Khi nhớ Cha, ta thầm vương Núi Thái
Sông Núi kia, hỏi mấy ải sơn khê
Trèo trên tột đỉnh ước thề
Băng đèo vượt dốc không hề kêu than
Nhớ Ơn Cha, ta dọc ngang trời rộng
Nhớ Đức Mẹ, ta bương chải sông dài
Bông Hồng một đóa thôi cài
Bông Trắng rơi rụng phơi đài dặm băng
Nhìn kia, con nước lăn tăn
Trôi đi đâu nữa cũng căn cội nguồn
Nhìn kia, én liệng mây truông
Ai trông cánh én tỏ tường chi ai
Chim có Tổ, hoa cài mấy đóa
Người có Tông, mấy cánh hoa cài
Bông Hồng một cánh trên tay
Bông Trắng một đóa lệ dài thiên thu
Trong vũ trụ, có một cõi nhiệm mầu nào đó
Ta tôn thờ Đức Mẹ tận trên cao
Trong càn khôn, có một cõi thiêng thiêng nào đó
Ta tôn thờ Ơn Cha tận tột cùng
Dù cho khắp cả thỉ chung
Cũng không chứa hết vô cùng Mẹ Cha
Dù cho vạn thể thiên hà
Cũng không thế sánh Mẹ Cha tuyệt vời
Mẹ Cha là nhất trên đời
Mẹ Cha vượt cả đất trời mênh mông
Mẹ Cha là nhất vô song
Mẹ Cha vượt cả sắc dòng thời gian
Mẹ Cha là nhất trần gian…
Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang