Thấm thoát mây trôi mấy độ, nắng vàng đổi sắc bao lần. Xuân, hạ, thu, đông thay nhau đến đi giữa lòng phố cổ. Có ai thấy, có ai biết trong thay đổi có cái gì không đổi thay, trong vô thường cái chơn thường hiển hiện. Ngày tôi gặp lại Thầy hơn 40 năm xa cách, bây giờ thầy là "Hòa Thượng Thích thượng Như hạ Điển". Thầy và tôi tất cả đều thay đổi rất nhiều mỗi người sắp sửa thêm một chân nữa, nhưng vẫn còn biết nhau ở cái "bất biến này".
Tôi chợt nghe được tâm sự của Thầy khi Thầy ngâm bài thơ "Khi nào tôi về thăm xứ Quảng" của Trần Trung Đạo. Chắc Thầy nhớ quê hương dữ lắm, đã hơn 40 năm rồi chưa về thăm cố quận, làm sao mà không nhớ cho được. Vì:
"Quê hương là chùm khế ngọt, cho ta trèo hái mỗi ngaỳ"
"Quê hương là đêm trăng tỏ, hoa cau rụng trắng ngoài thềm..."
Tôi liền cảm tác mấy câu nhắn tin qua Thầy:
Nếu mai này
Ai có về thăm quê cũ
Xin đừng ngập ngừng
Trước những ngã đường
Đã thay tên đổi hướng
Vì dù đường có lạ hướng có đổi thay
Thì bước chân xưa
Vẫn không khác bước chân nay.
Thời gian sau tôi lại được gặp thầy nơi đất Phật, lại được nghe những nỗi niềm nhớ quê của Thầy đến da diết, Thầy hỏi thăm tôi đủ mọi chuyện ở quê nhà, tôi thưa với Thầy là Hội An năm nao và bây chừ đã thay đổi nhiều lắm, chỉ có vần trăng Hội An là vẫn như thế, như chơn tâm bất sanh bất diệt hằng hữu trong tứ đại sanh diệt của mỗi chúng ta.
Và tôi đã ngâm bài thơ này kính tặng lên Thầy:
Hội An năm nao nắng vàng reo ngày hạ