Thời ấy, ở Xá Vệ Có một người đàn bà Làm nghề quét đường phố, Đất bụi bám đầy da. Người bà luôn hôi hám, Mọi người không dám gần, Thế mà Phật đến gặp, Nói chuyện như người thân. Một người ngạc nhiên hỏi: “Phật luôn dạy xưa nay Phải cố sống sạch sẽ. Sao Ngài gần người này?” Phật đáp: “Sạch hay bẩn Quan trọng ở tâm hồn. Bà ấy bẩn vì rác Khi làm sạch cho con. Có người bẩn, nhưng sạch. Trong khi đó nhiều người Trông thì sạch, nhưng bẩn. Thường vẫn thế ở đời.”
Thái Bá Tân
TRUYỆN NÀNG LIÊN HOA SẮC 1 Xưa có một cô gái, Đẹp nết, đẹp cả người, Thế mà phải nếm cảnh Trớ trêu của cuộc đời. Nàng ở thành Vương Xá, Cùng thời với Thích Ca, Vốn con nhà tử tế, Có học và nết na. Như các cô thời ấy, Mười sáu tuổi, lấy chồng, Rồi sinh được bé gái, Đúng như nàng chờ mong. Chẳng bao lâu bố chết, Mẹ còn trẻ và xinh, Nên thằng chồng đồi bại Quyến rũ bà, vô tình Nàng trở thành đầy tớ Của mẹ và thằng chồng. Một hôm, quá phẫn uất Nàng bỏ đi, tay không. Nàng đến Ba La Nại, Sống cuộc đời nhỡ nhàng. Mãi sau, một trưởng giả Yêu và đã cưới nàng. Họ sống rất hạnh phúc Suốt cả chục năm trời. Một hôm ông trưởng giả Mang về nhà một người. Đó là một cô gái Ông bỏ tiền ra mua Về nhà làm vợ lẽ. Xinh đẹp, biết thêu thùa. Nàng thoạt nhìn, suýt ngất, Thấy chính là con mình, Đứa con gái bé nhỏ, Oan trái một mối tình. Vậy là đời độc ác, Giờ lại để chồng sau Lấy con nàng chồng trước. Nỗi đau chồng nỗi đau. Lần nữa nàng lặng lẽ Bỏ nhà, đi trong đêm. Trái tim nàng hóa đá, Trái tim vốn yếu mềm. Đời với nàng như thế, Nàng sẽ trả thù đời, Sẽ trở thành gái điếm, Thành giang hồăn chơi. Nàng tô son, điểm phấn Đến thành Tỳ Xá Ly, Dấn thân vào tội lỗi, Coi như không chuyện gì. 2 Một tối nọ nàng thấy Khi đang đứng bên đường, Một nhà sư to lớn Có dáng vẻ khác thường. Nhà sư ấy đi lại, Ân cần nói với nàng: “Nhìn qua ta đã biết Con là người cao sang. Vậy vì sao nên nỗi, Con phải làm nghề này? Phải chăng con uất ức, Đang hận đời gì đây?” Lúc ấy nàng không biết Ông là Mục Kiền Liên, Đại đệ tửĐức Phật, Có biệt tài nhìn xuyên. Lời nói của tôn giả Thân ái và dịu dàng Như nước cam lồ mát Rót qua tâm hồn nàng. Lập tức nàng trở lại Cô gái ngoan, nhà giàu Nhưng gặp nhiều bất hạnh. Nàng tấm tức hồi lâu, Rồi nói: “Đời ác độc Và điên loạn, bạch thầy. Xô con vào tội lỗi. Con biết làm gì đây?” “Hãy làm lại tất cả. Làm lại từ ban đầu, Và hãy sống thật tốt, Vượt lên trên buồn đau. Người thực sự mạnh mẽ Là người không hận đời, Vấp ngã rồi đứng dậy Để tiếp tục làm người.” Những lời dạy chí lý Của sư Mục Kiền Liên Đã làm nàng chợt tỉnh, Và nàng đã đứng lên. Nàng xuất gia, nhập Phật, Nhờ giúp đỡ của ông, Chứng quảA La Hán, Thành Ni chúngthần thông. Thái Bá Tân
QUẢ BÁO CỦA GÃ ĐỒ TỂ
Có một gã đồ tể Tục danh là Cun Đà Sống bằng nghề mổ lợn. Lò mổ ấy không xa Nơi Đức Phật đang sống Trong tịnh xáTrúc Lâm Cùng các đại đệ tử Và tỳ kheo nhiều năm. Hắn mổ lợn bằng cách Vật con vật xuống nhà, Dùng gậy đập vào gáy Rồi banh miệng nó ra Rót nước sôi vào họng, Rồi lấy lửa thui lông, Rồi dùng dao mổ bụng, Rồi móc lấy bộ lòng. Nói chung, thật khủng khiếp. Suốt ngày tiếng lợn kêu Từ cái lò mổ ấy, Hết sáng lại đến chiều. Một hôm gã đồ tể, Đổ bệnh, kêu váng nhà. Kêu eng éc như lợn, Bò vào lại bò ra. Suốt bảy ngày liên tục Bò như lợn, tồng ngồng, Kêu như bị chọc tiết, Như đốt lửa thui lông. Người nhà phải nhốt hắn Như nhốt lợn trong chuồng. Lấy giẻ nhét vào miệng, Hắn dãy dụa điên cuồng. Một tỳ kheo bảo Phật: “Nhà Cun Đà dạo này Bỗng dưng giết nhiều lợn, Liên tục suốt bảy ngày.” Phật đáp: “Gã sắp chết, Hiện đang chịu cực hình Vì phải gánh quả báo Về việc làm của mình.”
Thái Bá Tân
THẦN GIÀU CÓ VÀ THẦN NGHÈO ĐÓI
Một người phụ nữ đẹp, Mặc chiếc áo lụa dài Bước vào một nhà nọ. Chủ hỏi: “Bà là ai?” “Ta là Thần Giàu Có!” “Xin mời, xin mời bà, - Ông chủ vui mừng nói. - Mời bà vào trong nhà!” Lát sau, một người khác Cũng vào nhà ông này. Rách rưới và đói khát Như một mụ ăn mày. “Bà là ai?” ông hỏi. “Thần Đói Nghèo là ta.” “Bà không được chào đón. Xin mời bà đi ra!” Nữ thần kia rách rưới Đã đáp lại thế này: “Đói nghèo và giàu có Luôn là bạn xưa nay. Ông không muốn Nghèo Đói Thì tôi ra khỏi nhà.” Lát sau ông chủ thấy Giàu Có cũng đi ra. Phật dạy Sống và Chết Luôn đi liền với nhau. Cũng vậy Tốt và Xấu, Cũng vậy Nghèo và Giàu. Chỉ những người thông tuệ Mới chấp nhận cả hai. Sống vô lo, bình thản Vượt nỗi khổ trần ai.
Thái Bá Tân
TRUYỆN CẬU BÉ MÙ VÀ CHIẾC ĐÈN ĐÃ TẮT
Đức Phật kể câu chuyện Về cậu bé đáng thương Không may mù hai mắt, Phải chống gậy dò đường. Một đêm, đến nhà nọ, Chủ nhà, vốn rất hiền, Lúc quay về, cẩn thận, Đưa cho cậu chiếc đèn. “Dạ thưa, cháu mù mắt, Thì cần đèn làm gì?” “Để người ta thấy cháu Liệu đường mà tránh đi!” Vậy là trong bóng tối, Cậu cầm đèn ra về. Thế mà có ai đó, Vấp cậu ngã, ẩm ê. Cậu kêu lên: “Thật lạ, Tôi cầm đèn cơ mà.” Người ấy đáp: “Đèn cậu Tắt từ lâu, xê ra!” Đức Phật rất thâm ý Khi kể câu chuyện trên. Có đèn là quan trọng. Quan trọng hơn - ánh đèn!
Thái Bá Tân
TRUYỆN THÁI TỬ TU ĐẠI NOA 1 Xưa, ở một nước nọ, Có tên là Diệp Ba. Vua là ông vua tốt, Nước giàu, rộng bao la. Vợ thì nhiều vô kể, Con chỉ một, buồn sao. Khỏi nói ông vua ấy Yêu Thái tử thế nào. Cũng khỏi nói cả việc Chàng xinh đẹp, tài ba. Sau cái tên Thái Tử, Chàng là Tu Đại Noa. Thật may, dù con một, Nhưng Thái Tử không hư. Ngược lại, chàng rất tốt, Lại cực kỳ nhân từ. Năm tròn mười sáu tuổi, Vua lấy vợ cho chàng - Lại khỏi nói xinh đẹp, Thông minh và dịu dàng. Thái Tử có tính lạ: Cái gì cũng muốn cho. Một hôm chàng xin phép Đức vua mở các kho Để chàng ban bố thí Cho tất cả mọi người. Thế mà vua đồng ý, Môt ông vua lạ đời. Lập tức, người trong nước, Thậm chí cả nước ngoài, Kéo đến xin phát chẩn. Chàng không bỏ sót ai. 2 Ai xin gì cho nấy. Không ai về tay không. Tiếng tăm càng vang dội, Người kéo đến càng đông. Hay tin, nước bên cạnh, Thù địch với nước chàng, Với ý địnhđen tối, Liền cử tám người sang. Nước Diệp Ba hùng mạnh Là nhờ đoàn tượng binh, Nhất là con voi trắng, Từng làm giặc thất kinh. Biết Thái Tử đã hứa Ai xin gì, cho ngay, Mà hứa trước thần, Phật, Nên chúng sang lần này Để xin con voi ấy, Được xem quí hơn vàng. Thế mà chàng cho chúng, Kẻ thù của nước chàng. Làm từ thiện là tốt. Đem của mình cho người Cũng là điều không xấu, Nhưng tùy cái, tùy người. Cho mất con voi trắng, Nước Diệp Ba từ nay Không còn ai bảo vệ. Rất nghiêm trọng điều này. Vua biết tin, tức giận, Cho gọi Thái Tử vào. Gọi các quan cùng đến. Việc này xử thế nào? Về lý - đáng xử trảm. Về tình - tính sao đây? Cuối cùng vua quyết định Chàng phải bị đi đày. Đày ở núi Đàn Đặc, Đúng mười hai năm trời. Đó là nơi hẻo lánh, Hoàn toàn không có người. Chàng chỉ xin ở lại Bảy ngày trong kinh thành Để phân phát cho hết Số tài sản của mình. 3 Thế là đi Đàn Đặc Cùng vợ là Mạn Trà Cùng hai con còn nhỏ Và một con ngựa già. Ngày hôm sau, thật tiếc, Có một bác nông dân, Buột mồm khen ngựa đẹp Và là cái bác cần. Thái Tử không do dự, Liền tháo ngựa cho ngay. Rồi chàng thế chỗ nó, Kéo xe đi suốt ngày. Đi thêm một ngày nữa, Có người xin cái xe. Chàng cũng đem cho nốt. Cuối cùng, giữa trời hè Cả nhà phải đi bộ. Công chúa bế con em Thái Tử cõng thằng lớn. Dân làng kéo đến xem. Thấy họ nhếch nhác quá, Chàng cho mấy món đồ. Áo quần con đang mặc, Xin chàng, chàng cũng cho. Có người cười, thầm nghĩ: Anh chàng này chắc điên. Không, chàng rất tỉnh táo. Đó chỉ là tiền duyên. Kiếp trước chàng vơ vét, Giành giật hết của người. Kiếp này chàng hối cải, Mà trả lại cho đời. Sau mấy tháng đi bộ, Hết giãi nắng dầm mưa, Họ đến được Đàn Đặc, Đang hè, đúng giữa trưa. Họ ngạc nhiên khi thấy Họ vừa đi đến đâu Là cây mọc đến đấy Che bóng mát trên đầu. Thú rừng thì vội vã Mang cho họ trái cây, Đứng xung quanhtúc trực, Chờ hầu hạ suốt ngày. Số là Phật trước đó Đã thấu hiểu lòng chàng, Nên sai chúng giúp đỡ Giữa chốn này hồng hoang. Hai vợ chồng từ đấy Vui cuộc sống điền viên Giữa núi rừnghoang vắng, Tụng kinh và định thiền. Một ngày nọ, bất chợt Có vị Bà La Môn Tìm đến chơi, trò chuyện, Xin chàng hai đứa con. Dẫu lòng đau như cắt, Chàng đem con cho ông. Nàng Mạn Trà lúc ấy Đang bận tắm dưới sông. Lúc về thì con mất, Chỉ biết khóc, vì nàng Trước đây đã trót hứa Không bao giờ cản chàng. Một lúc sau lại thấy Có một người vào nhà. Sau một lúc trò chuyện, Ông xin nàng Mạn Đà. Chàng cúi đầu im lặng, Rồi nói: “Vâng, xin mời. Tôi chỉ dám từ chối Cho bố và mẹ tôi.” Khi chàng đứng dậy tiễn Ông khách và vợ mình, Thì bỗng trời nổi gió: Đức Phật hiện nguyên hình. Cùng Ngài là người vợ Và hai con của chàng. Cả nhà lại đoàn tụ, Ôm nhau khóc, ngỡ ngàng. Đức Phật nói: “Rốt cục, Con không phụ lòng ta. Các thử thách đã hết. Hãy chuẩn bị về nhà.” Ngày hôm sau chợt thấy Có xe đến đón chàng. Về đến nơi, lập tức Chàng từ chối ngai vàng. Sau khi phân phát hết, Chẳng còn gì để cho, Chàng qui y, tu Phật Trong hang đá ven hồ.
Thái Bá Tân
ĐỐI THỦ LỚN NHẤT 1 Xưa có anh chàng nọ Được trời ban nhiều tài. Rất thông minh, mẫn tiệp, Khỏe mạnh và đẹp trai. Ấy là chưa nói chuyện Anh học gì cũng nhanh. Chỉ một thời gian ngắn Đã hơn hẳn thầy mình. Rốt cục, tuy còn trẻ, Văn võ đã toàn tài. Không môn gì không giỏi, Chưa bao giờ thua ai. Chẳng còn gì để học. Anh ta thôi tìm thầy Mà đi tìm đối thủ, Tìm khắp hết đó đây. Vậy mà tìm chẳng thấy. Quả người giỏi không nhiều. Nghĩ mình tài giỏi nhất, Anh ta bắt đầu kiêu. Một hôm, giữa đồng vắng, Anh gặp một ông già Tay ôm bát khất thực, Người mặc áo cà-sa. Thấy ông cụ đạo mạo, Anh hỏi cụ là ai? Ông cụ đáp là Phật. “Là Đức Phật Như Lai?” Đức Phật đáp: “Đúng thế.” “Nghe nói Phật thần thông, Tôi tìm người thách đấu. Phật có nhận lời không?” “Bây giờ ta đang bận Chiến đấu với chính mình. Đối thủ đang gờm nhất Chính là bản thân anh. Khi nào thắng được nó, Anh hãy đến tìm ta.” Nói đoạn, Phật đi tiếp. Biến mất giữa nắng tà. Anh chàng vô địch ấy Đứng nhìn theo hồi lâu. Lời nói của Đức Phật Âm vang mãi trong đầu. Đối thủ đang gờm nhất Chính là bản thân ta. Bao năm tìm đối thủ, Thế mà tìm không ra. Nó là lòng tự phụ, Mình tưởng mình nhất đời, Và bao thói xấu khác Thuộc bản năngcon người. 2 Anh chàng này nghe nói, Sau xuống tóc xuất gia, Sống trong chùa lặng lẽ Cho đến tận tuổi già. Một lần có người hỏi: “Tài nghệ ông rất cao, Mà sao tôi không thấy Ông thi đấu lần nào?” Ông đáp: “Tôi đang bận Thi đấu với chính mình. Hy vọng tôi sẽ thắng Để được hưởng yên bình.” Thái Bá Tân
TRUYỆN CHÀNG ĐĂNG CHỈ 1 Ngày xưa ở Vương Xá Có gia đìnhphú ông, Rất giàu, gì cũng có, Nhưng con cái lại không. Cuối cùngcầu tự mãi, Họ sinh đứa con trai, Bình thường, nhưng thật lạ, Các ngón tay rất dài. Hơn thế, các ngón ấy Tỏa sáng như ban ngày, Vì thế gọi Đăng Chỉ, Tức “Ngọn đèn trên tay”. Tướng mạo cậu rất đẹp. Các thầy tướng nhiều lần Khẳng định cậu chắc chắn Sẽ trở thànhthánh nhân. Phú ông nghe, thích lắm, Mở lễ trai bảy ngày, Bố thí khắp thiên hạ, Mong hưởng ân sau này. Năm tròn hai mươi tuổi, Chàng lấy vợ, một nàng Vừa môn đăng hộ đối, Lại xinh đẹp, dịu dàng. Cậy bố mẹ giàu có, Chàng sống thật vô lo, Tiêu tiền hơn cỏ rác, Bày vẻ đủ các trò. Nhưng khi bố mẹ mất, Do trước không học hành, Không biết quản gia sản, Nên tiền bạc hao nhanh. Lại thêm bọn ăn bám, Cả trong lẫn ngoài nhà, Cùng hăng háivơ vét Tài sản của ông cha, Nên một hôm, dễ hiểu, Chàng thấy mình trắng tay. Vợ bỏ về đằng ngoại, Nhà rác rưởi vứt đầy. Bọn đầy tớ trốn hết. Bè bạn và người thân Tự nhiên biến đâu mất Đúng lúc chàng rất cần. Thế mà mấy tháng trước, Ấy là khi còn tiền, Chúng bám như đỉa đói, Ai cũng muốn làm quen. 2 Ngày nào còn công tử, Con phú ông cực giàu, Thế mà giờ nghèo đói, Không cả mũ trên đầu. Các ngón tay, thật lạ, Trở lại như bình thường. Chúng không hề tỏa sáng, Lại còn gầy trơ xương. Thế là chàng Đăng Chỉ Vác bị đi ăn mày. Nhưng ăn mày cũng khó, Nên cuối cùng, một ngày, Chàng phải làm cái việc Mà mọi ngưới tránh xa, Là vác tử thi mướn. Thật ê chề, xót xa. Lần nọ, chàng phải vác Xác chết ra nghĩa trang. Đến nơi, cái xác ấy Không chịu buông cổ chàng. Chàng gỡ mấy cũng chịu. Nó cứ bám không tha. Không còn cách nào khác, Chàng phải cõng về nhà. Vừa tới cửa, lập tức Cái xác rời khỏi chàng. Chàng cúi nhìn, chợt thấy Tay nó cầm cục vàng. Chàng lấy cục vàng ấy, Thì lập tức, trong tay Lại có thêm cục khác. Cứ thế, đúng nửa ngày, Chàng có cả một đống Những cục vàng rất to. Cuối cùng, chàng ngồi thở, Cả vừa mừng, vừa lo. Tất nhiên mừng là chính. Chàng đem số tiền này Xây lại nhà tráng lệ, Giàu hơn cả trước đây. Có tiền rồi, lập tức, Mọi người đến rất đông. Cả người thân bè bạn, Cả cô vợ bỏ chồng. Cuộc đời là thế đấy, Chàng lắc đầu xót xa. Không một chút do dự, Chàng đuổi hết khỏi nhà. Có bao nhiêu tiền bạc Chàng cho hết người nghèo, Mở lễ trai, cúng Phật, Nuôi hàng nghìn tỳ kheo. Chàng đã ngộ ngũ dục, Ngộ cả Tham, Sân, Si, Chẳng bao lâu xuống tóc Nhập thiền rồi qui y. Chàng tu luyện chăm chỉ, Với trí tuệ hơn người. Chứng quảA La Hán, Nguyện ra tay giúp đời. Các ngón tay lần nữa Phát sáng như ban ngày. Chàng lại thành Đăng Chỉ, Với “Ngọn đèn trên tay”. 3 Thấy cuộc đời Đăng Chỉ Rất kỳ lạ, người ta Không ít lần tìm đến Hỏi Đức Phật Thich Ca. Ngài nói: Bố Đăng Chỉ Kiếp trước giàu như vua. Cậu rất hay đi lễ. Nhà lại cạnh ngôi chùa. Một hôm thấy tượng Phật Có ngón tay gãy ngang, Cậu liền thay ngón khác Được đúc toàn bằng vàng. Vì thế ngón tay cậu Khi được sinh kiếp này Phát ra những tia sáng Rực rỡ như ban ngày. Có người hỏi sao cậu Phải khổ một thời gian. Phật đáp lúc còn nhỏ Cậu làm việc quấy càn. Số là một lần nọ Cậu chơi khuya, về nhà, Sốt ruột chờ cửa mở, Cậu nói hỗn với cha. Nói hỗn với cha mẹ Là cái ác nhất đời. Gieo ác phải gặt ác. Đó là luật làm người.
Thái Bá Tân
NÓI NHIỀU CÓ HẠI
Lúc ấy ở Xá Vệ, Trong vườn Cô Độc Kỳ, Đức Phật đang trò chuyện Cùng tăng sư, tăng ni. Có nhà sư vừa chết, Mới làm lễ hỏa thiêu. Phật nói: Ông ấy chết Một phần do nói nhiều. Các kiếp trước cũng vậy, Ông phải chết nhiều lần Cũng vì cái tật nói Quá nhiều và không cần. Rồi Ngài kể câu chuyện Tiền kiếp của sư này. Không phải không có ý Nhắc nhở sư ngày nay. * Nghìn vạn kiếp về trước, Khi Phạm Ma Đạt Đa Làm vua Ba La Nại, Đất nước rộng bao la, Có một vị Bồ Tát Giáng sinh thành con trai Một đại thần thế lực Trong vương quốc của ngài. Đứa bé ấy khôn lớn, Khỏe mạnh và thông minh, Được phong làm tể tướng, Đứng đầu trong triều đinh. Vua cai trị lúc ấy Dẫu uyên bác, hiền tài, Nhưng mắc bệnh thích nói. Nói không nhường phần ai. Vua là tấm gương sáng Để muôn dân trông vào. Tể tướng muốn can gián Mà chưa biết cách nào. Thời ấy, trên đỉnh núi Dãy Hy Ma Lay A Có một chiếc hồ nhỏ Và một con rùa già. Một đôi vịt trời nọ Đến hồ tìm thức ăn Gặp rùa, thành quen biết, Rồi nhanh chóng thành thân. Một hôm, hai bạn vịt Rủ rùa đến nhà chơi. Ở một ngọn núi khác, Cao lưng chừng giữa trời. Rùa đáp: “Tôi muốn lắm, Chỉ tiếc không biết bay.” “Không lo, đã có cách. Bác sẽ bay thế này…” Chúng lấy một đoạn sậy, Hai con giữ hai đầu. Con rùa ngậm ở giữa, Rồi cùng bay với nhau. “Bác phải giữ im lặng, Không được nói lời nào!” Vịt dặn đi dặn lại. Thế mà rồi lên cao, Khi bay qua cung điện Vua Phạm Ma Đạt Đa, Con rùa không kìm được, Kêu: “Đẹp quá, ái chà!...” Lập tức nó rơi xuống. Thật tội nghiệp con rùa. Thân vỡ thành nhiều mảnh Ngay trong sân cung vua. Vua lấy thế làm lạ. Lập tức cho mời ngay Quan tể tướng Bồ Tát Đến giải thích chuyện này. Tể tướng nhân dịp ấy Quyết định can nhà vua Về cái tật hay nói, Qua chuyện của con rùa. Giải thích xong, tể tướng Liền nói thêm: “Thưa ngài, Nói thừa, không cần thiết Là tai họalâu dài.” Vua hiểu, và từ đó Bỏ được thói lắm lời. Thậm chí rất ít nói, Chỉ thỉnh thoảngmỉm cười. * Con rùa là một kiếp Của Cổ Cát Ly Ca, Một vị sư đáng kính Vừa mới chết hôm qua.
Thái Bá Tân
BÁN MÌNH CÚNG SƯ 1 Xưa có một người nọ, Tên là Kệ Di La, Sống cực kỳ nghèo khổ Với bà vợ đã già. Không đủ ăn, đủ mặc, Người chẳng ra hình người, Nhìn thiên hạ no đủ, Họ chỉ biết than trời. Bà vợ nói: “Không lẽ Do các kiếp trước đây Ta tham lam, keo kiệt Nên bây giờ thế này?” Và rồi họ nghĩ bụng, Để kiếp sau không nghèo, Bây giờ phải cũng Phật, Bố thí cho tỳ kheo. Khốn nỗi, ăn chẳng có, Muốn cho, biết lấy đâu? Cuối cùng họ quyết định Bán mình cho nhà giàu. Cả hai làm đầy tớ Cho một nhà phú thương. Số tiền họ kiếm được Lập hội trai cúng dường. Hội trai rất hào phóng, Kéo dài những bảy ngày. Họ hy vọng số phận Sẽ đổi thay sau này. Ni sư và dân chúng Đến ăn đông và lâu. Mọi việc rất tốt đẹp Trong suốt sáu ngày đầu. Bước sang ngày thứ bảy, Thì Đức vua cúng chùa. Mà theo lệnh, tất cả Phải nhường chỗ cho vua. Nhưng còn một ngày nữa Lễ trai họ mới xong. Bỏ giở là hỏng hết. Kệ Di La quyết không. Vua ngạc nhiên khi thấy Có kẻ trái ý mình. Bèn cho bắt đến hỏi. Ông kể hết sự tình. Vua nghe, rất xúc động Chuyện hai vợ chồng nghèo Bán mình làm người ở, Lấy tiền cúng tỳ kheo. Vốn là người hào phóng, Ngài ban tặng hai người Nhiều đất đai, tiền bạc. Nhờ thế, họ đổi đời.
Thái Bá Tân
ĐỨC PHẬT VÀ CON CHÓ
Một sáng nọ, nắng đẹp. Đầu tỏa ánh hào quang, Đức Phật khoan thai bước, Mặc áo cà-sa vàng. Ngài sống bằng khất thực, Giờ đến nhà Đế Đô, Người giàu sang bậc nhất, Nhưng mắc bệnh ky bo. Ông chủ hiện đi vắng. Có con chó giữ nhà. Nó nhe nanh giận dữ Rồi sồng sộc lao ra. Đức Phật giơ tay cản. Nó phủ phục dưới chân. Ngài xoa xoa đầu nó Rồi cất tiếngân cần: “Thôi đi bà, bình tĩnh. Trước cướp của người ta Như thế đã quá lắm, Giờ còn sủa váng nhà. Ít ra cũng tích đức Cho ông con bây giờ. Bà hãy giúp ông ấy Tránh được cái đang chờ.” Con chó nghe, gục mặt. Đức Phật lại ra đi. Nó nhìn theo, thểu não, Nhìn mà chẳng thấy gì. Từ đấy nó khác hẳn. Bỏ ăn, nằm co ro. Chủ nó và con nó, Tức là lão Đế Đô Hỏi, mới biết vì Phật, Liền chạy đến tìm Ngài, Buông cả lời thóa mạ, Nhưng Phật bỏ ngoài tai. Khi được Ngài cho biết Con chó là mẹ mình, Lão không tin, giận dữ Bắt Ngài phải chứng minh. “Vậy thì về đào xới Chỗ con chó thường nằm. Có một hòm châu báu Nó giữ suốt nhiều năm. Mẹ ngươi đã chôn nó, Nhưng không kịp mang đi. Hãy đào lên mà lấy, Còn đứng đây làm gì!” Đế Đô về, quả thật, Tìm được rất nhiều vàng. Thế mà lão lại khóc, Ôm chó khóc muộn màng. Giờ thì lão đã hiểu Quả báo và luật đời. Đức Phật bèn khuyên lão Hãy bố thí giúp người. Đúng khi lão phát hết Gia tài lão khổng lồ, Con chó bỗng nhiên chết, Chỉ còn lại dúm tro.
Thái Bá Tân
KHÚC GỖ VÀ CON RÙA MÙ 1 Xưa có một người nọ, Gặp chuyện buồn trong lòng, Bực mình, vứt khúc gỗ Xuống biển sóng mênh mông. Khúc gỗ ấy khá lớn, Có một lỗ hổng to. Nước và cá có thể Chui qua rất tự do. Mà biển thì nhiều gió. Lúc từ Đông sang Tây, Lúc thì Nam sang Bắc, Lúc ngược lại suốt ngày. Thành ra, tội khúc gỗ, Không lúc nào được yên. Luôn nay đây mai đó Giữa biển cả vô biên. Có con rùa trong biển. Nó mù, một trăm năm Mới ngoi lên mặt nước Một lần, lúc trăng rằm… Phật đang kể câu chuyện, Nổi tiếng và rất hay, Chắc nhiều người đã biết. Rồi Phật hỏi thế này: Vậy bao lâu có thể Ngẫu nhiên con rùa già Gặp được khúc gỗ ấy, Thấy lỗ rồi chui qua? Chắc phải lâu, lâu lắm. Có thể chẳng bao giờ. Phật nói: “Người cũng vậy, Khi rơi xuống bùn nhơ Thì trở lạichính đại Sẽ vô cùng khó khăn, Hệt như con rùa ấy Một trăm năm một lần Mới ngoi lên mặt biển, Ngẫu nhiên gặp khúc cây Rồi chui qua cái lỗ, Thì quả khó lắm thay. Ấy là nói người ấy Không chịu khóchân tu, Cam tâm sống dưới đáy Hệt như con rùa mù.
Khi Phật giáo lần đầu du nhập vào Trung Quốc, những người nắm giữ quyền lực không chỉ dần tin và thực hành theo Phật giáo mà họ cũng cố gắng kiểm soát nó.
Một buổi sáng, Trời Mây trong xanh ngắt, Nắng tung tăng chào đón một ngày vui... Gió êm đưa tia nắng rộn niềm vui, Mặt Trời lên tỏa hào quang rực sáng...
We use cookies to help us understand ease of use and relevance of content. This ensures that we can give you the best experience on our website. If you continue, we'll assume that you are happy to receive cookies for this purpose.