Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Con Đường Đưa Đến Sự Xinh Đẹp

Sunday, September 1, 202417:56(View: 160)
Con Đường Đưa Đến Sự Xinh Đẹp
Con Đường Đưa Đến Sự Xinh Đẹp
 
Niệm Tuệ
hinh phat 18

Cái đẹp luôn là đề tài thơ mộng cho con người ta bay bổng, mộng mơ và tương tư không dứt, nó là một phần ý vị của cuộc sống. Cái đẹp làm cho đời sống có ý nghĩa và đáng sống hơn. Từ xưa đến nay người ta đã nói rất nhiều về cái đẹp, tranh luận về cái đẹp nhưng cũng không thể đưa ra một chuẩn mực nhất định chung nhất. Chính vì sự bay bổng, trừu tượng khó nắm bắt mà nó lôi cuốn người ta như một cơn mộng mị, một thực tại xa vời miên viễn. Tưởng mạo xinh đẹp là một trong những nguyện ước lớn nhất của đời người. Khi đời sống vật chất được thảnh thơi, cơm gạo no đủ người ta nghĩ đến chuyện làm cho mình trở nên xinh đẹp và sang trọng hơn. Cho nên ngày nay thẩm mỹ viện hay các trung tâm chăm sóc sắc đẹp, phẫu thuật chỉnh sửa nhan sắcmọc lên khắp nơi để đáp ứng nhu cầu đó. Tuy nhiên, cái đẹp bên ngoài, cái đẹp tô vẽ, chỉnh sửa nó mong manh và nhiều hệ lụy và chưa chắc thu hút và lôi cuốn người bằng cái đẹp nội tâm, cái đẹp thực sự hiện bày ra sắc tướngĐạo Phật có những phương pháp giúp chúng takhi già không bị xấu, dung mạo khả ái đẹp đẽ từ bên trong đến bên ngoài nếu chúng ta biết thực hành theo lời dạy của Đức Phật.

Lực hấp dẫn của một người không phải đơn thuần đến từ dung mạo bên ngoài mà trực tiếp đến từ tâm tính. Gìn giữ và phát triển tâm mình hướng thiện là phương pháp làm đẹp hữu hiệu nhất. Người xưa thường nói diện mạo của một con người trước năm ba mươi tuổi là do kết quả của dư nghiệp đời trước hay của cha mẹ ban tặng, nhưng sau ba mươi tuổi là do chính chúng ta quyết định. Điều này có nghĩa là tướng mạo của chúng ta được thay đổi theo chiều hướng tốt hay xấu là do chính chúng ta tạo ra, nó thể hiện sự chín muồi về độ trưởng thành hay kinh nghiệm đời sống. Trong tướng thuật, "tướng" thông thường là chỉ cho diện tưởng (khuôn mặt), nhưng cũng chỉ cho toàn bộ thân tướng. Người xưa nói "tướng do tâm sinh” là có ý nói rằng, một người có tâm tính như thế nào thì sẽ có tướng mạo như thế ấy. Tâm tư và hành vi của một người có thể thông qua các đặc điểm trên khuôn mặt mà được hiện raTâm hồn cao đẹp tạo ra vóc dáng, khuôn mặt tươi đẹp và ngược lại, tâm tính xấu tạo ra vóc dáng khuôn mặt xấu. Đây cũng là nguyên lý thân tâm tương ứng (psy- chosomatique). Chẳng hạn tình cảm "làm mẹ" tạo ra sự dịu dàngtrìu mến thậm chí thanh khiết trên gương mặt người mẹ. Tình cảm tích cực tạo ra cái đẹp, tình cảm tiêu cực tạo ra cái xấu. Các chuyên gia cho rằng, khi trong lòng cảm thấy vui vẻ dễ chịu, lượng máu chảy về phía bề mặt da sẽ tăng lên làm cho sắc mặt hồng hào và sáng bóng hơn. Những trạng thái cảm xúc không tốt như căng thẳngức chếsợ hãi sẽ làm rối loạn nội tiết khiến cho lượng máu cung cấp cho da sẽ giảm đi từ đó khiến sắc mặt nhợt nhạt, có thể gây ra suy nhược và lão hóa.

Trong kinh Tương Ưng Bộ có một vị Thiên hỏi đức Phật: "tại sao đệ tử của Ngài sống một cuộc đời đơn giản, ăn ngày một bữa mà ai cũng hoan hỷ và nhan sắc thù thắng như vậy?"

Đức Phật trả lời: "họ không hối tiếc quá khứ, không ước vọng tương lai. Sống an trú trong giây phút hiện tại. Bởi vậy họ hoan hỷ. Vì trầm tư tương lai và ân hận quá khứ mà những người ngu khô héo như cây xanh bị chặt rồi để dưới nắng."

Ngài lại nói kệ :

"Không mong việc sắp tới
Sống ngay với hiện tại
Do vậy, sắc thù diệu
Do mong việc sắp tới
Do than việc đã qua
Nên kẻ ngu héo mòn
Như lau xanh rời cành."

Các vị xuất gia việc đầu tiên khi đi vào con đường Thánh đạo là phải cạo bỏ râu tóc, đắp yhoại sắc, ăn ngày một bữa, đối với các việc trang điểm nơi thân đã từ bỏ nhưng dung sắc của các vị vẫn chói sáng. Đó không phải là kết quả của một ngày hai ngày mà là cả một quá trình tu tậpThế Tôn nói các vị ấy sống ngay nơi giây phút hiện tại, giây phút hiện tại là khi chúng ta có sự chánh niệm tỉnh giác hay an trú vào hơi thở, Ngài từng gọi hơi thở là "phạm trú", "thánh trú" hay "giải thoát trú". Hơi thở là nơi trú ngụ của ba đời chư Phật, chư Phật nương vào đây để thành tựu đạo quả giải thoát. Sống an trú trong hiện tại đó là tính thiết thựchiện tại của Phật giáo. (Kinh Tăng Chi Bộ)

Ngoại đạo Moliyasivaka hỏi đức Phật: "bạch Thế Tôn! Cho đến như thế nào, pháp là thiết thực hiện tại, không có thời gian, đến để mà thấy?" Đức Phật dạy: "pháp thiết thực là nội tâmcó tham, ta biết nội tâm có tham, nội tâm có sân ta biết nội tâm có sân ...". Vị Tỳ kheo trong lúc thực hành thiền định, khi tâm có bất cứ một cấu uế hay cảm thọ nào khởi lên vị ấy ghi nhận chúng, quan sát sự sanh khởi và đoạn diệt của chúng. Đức Phật khuyên đệ tử của Ngài nên an trú trong chánh niệm, đừng tưởng tới tương lai, đừng vùi sâu trong quá khứ, và cũng chớ nên suy tư về thế giới như là "thế giới thường còn hay không thường còn?" "Như Lai có tồn tại sau khi chết hay không?" Vì các điều suy tư ấy không liên hệ đến mục đích và căn bảncủa phạm hạnh, không đưa đến giải thoát". Nếu có suy tư, Ngài khuyên chúng ta nên suy tư như thế này: "Đây là khổ, là con đường đưa đến diệt khổ." (Kinh Tương Ưng Sự Thật)

Người xuất gia muốn có được vẻ uy nghiêm của một nhà tu hành phải thâu nhiếp lục cănăn uống tiết độ và phải khép mình trong khuôn khổ của tam vô lậu học ngay từ thuở thiếu thờimới vào đạo. Giữ chánh niệm trong các oai nghicử chỉ không để cho trạo cửbuông lung. Họ trau dồi nội tâm bằng giới, định, tuệ và biết từ bỏ những gì cần từ bỏ. Chính vì có định sâu, họ có một thần thái điềm tĩnh, ánh mắt rực sáng như sao, vì một nội tâm đã lắng dịu các phiền não, tạo ra một nguồn sức mạnhnăng lượng được gom tụ lại và biểu hiện qua các căn môn. Do kiểm soát tốt sáu căn, họ không nhìn bên này ngó bên kia, không vội vàng hấp tấp, không lăng xăng động niệm. Khi tâm đã vắng lặng thì cơ thể được tịnh hóa, một cái giơ tay, một cái cúi đầu đều được thực hiện bằng tất cả sự chuyên chú. Vì ăn uống có tiết độ nên không thô tháo trong khi ăn, không đắm mình trong khẩu vị, không khen không chê, không phân biệt thức ăn ngon dở. Đối với việc ăn uống xem như dược thực để nuôi bệnh khô gầy của thân thể, chính vì vậy thân tướng không quá mập, không quá ốm. Tất cả những điều này làm cho một vị Tỳ kheo có dung sắc rạng ngời và toát lên được cải hỷ lạc từ bên trong, đó là vẻ đẹp của sự thanh khiếtan tịnh, nhẹ nhàng như hoa sen trong bùn nhơ luôn vươn lên khỏi mặt nước mà tỏa rạng, tuy thầm lặng nhưng vẫn ngát hương. Đó là cái đẹp kết tinh từ giới, định, tuệ, là cái đẹp trí tuệtừ ái bao dung.

Trong kinh Janavasabha (Xa-ni-sa) tôn giả A Nan bạch đức Phật: "Bạch Thế Tôn! Thế Tôntrông thật an tịnhdiện sắc của Thế Tôn như là sáng chói nhờ các căn thực sự thanh tịnh." Điều này đã minh chứng cho chúng ta thấy rằng cái đẹp muốn thoát tục, muốn chói sáng thì cái đẹp đó phải từ bên trong, khi các căn hoàn toàn đã được vắng lặng và phải hội tụ rất nhiều yếu tố, cần có thời gian vun bồi mới tựu thành được. Đó chính là cái đẹp không giớihạn, không thời gian, vượt lên những gì phàm tục và khuôn mẫu nhất.

Một trong những yếu tố để làm cho diện mạo của chúng ta đẹp hơn từng ngày đó chính là tu tập từ tâmtừ bỏ sự sân giận cau có. Điều này được minh chứng qua câu chuyện thanh niên Todeyya hỏi Đức Phật về sự sai biệt của các chúng sanh tại sao có người trường thọ, có người đoản thọ; có người hay đau ốm có người khỏe mạnh; có người xấu xí có người xinh đẹp; có người không ảnh hưởng, người có ảnh hưởng; người thuộc gia đình thấp hèn, người thuộc gia đình cao quý; có người ngu dốt, có người thông minhĐức Phật đã trả lời rằng chính nghiệp phân biệt các chúng sanh thành hạ liệt và cao thượng.

“Ở đây, này thanh niên, có người đàn ông, hay đàn bà tánh không nóng giận và cáu kỉnh, ngay cả khi bị chỉ trích nhiều, người ấy cũng không chống đối, không nóng giận, không thù nghịch, và không bộc lộ sự nó, nóng giận, bất mãn. Do nghiệp này được thành đạt như vậy, thành tựu như vậy, vào lúc thanh hoại mạng chung, người ấy tái sinh thiện thú thiên giới, còn nếu người ấy không tái sinh thiện thúthiên giới mà trở lại làm người , thời chỗ nào người ấy sinh ra người ấy được xinh đẹp. Đây là con đường đưa đến xinh đẹp, này thanh niên, đó là không nóng giận và cáu kỉnh, ngay cả khi bị chỉ trích nhiều…” ( Kinh Tiểu Nghiệp Phân Biệt)

 Cùng với ý nghĩa này hoàng hậu Malika hỏi Đức Phật : “ Do nhân gì, do duyên gì, bạch Thế Tôn, ở đây một số nữ nhân, dung sắc xấu, sắc đẹp xấu, hình dáng hạ liệtnghèo khổtài sảnít, sở hữu ít, ảnh hưởng uy tín ít?”

“ Ở đây, này Malika, có hạng nữ nhân phẫn nộnão hại nhiều, tuy bị nói ít liền nổi sân, sừng sộ, gây hấnbiểu lộ phẫn nộsân hậnbất mãn. Người này không bố thí cho Sa mônBà la môn món ăn vật uống, vải mặc, xe cộ, vòng hoa, phấn sáp, trú xứ, đèn đuốc; tánh tình keo kiệt; thấy người khác được lợi dưỡng cung kínhđảnh lễ cúng dường thì ganh tỵ, tức tối. Người ấy sau khi từ bỏ đời này, tại đấy tái sanh hạ liệt, dung sắc xấu, sắc đẹp xấu, hình dánghạ liệtnghèo khổtài sản ít, ảnh hưởng uy tín ít.” ( Kinh Tăng Chi Bộ, chương bốn pháp, Đại phẩm)

Qua hai bài kinh trên chúng ta thấy rằng chính nghiệp thiện ác mà chúng ta tạo là nhân đưa chúng ta đi đâu, là nhân để tạo nên sự sai biệt giữa các hạng người chứ không phải do một đấng sáng tạo nào cả. Phật giáo chủ trương con người là chủ nhân của nghiệp, là quyến thuộc của nghiệp, là thai tạng của nghiệp, phàm nghiệp gì ta đã làm thiện hay ác chúng ta sẽ thừa tự nghiệp ấy. Trong thời đại ngày nay, thật dễ dàng để chúng ta thấy được nhiều màu sắc của cuộc sống để thấy rằng nghiệp của chúng sanh là vô cùng tận, là điều mà chúng ta không thể nào suy lường hết cho được. Có người sinh ra với một chiếc môi khổng lồ thòng xuống cổ, có người với cột sống bị gập lại bẩm sinh cả đời không thể nhìn được người đối diện. Không ai muốn mình sinh ra với một hình thù kì dị, thế nên hãy thực hành những nhân lành đưa đến một dung sắc khả ái đó là tập buông bỏ, không sân giận, không ác khẩu dù cho bị công kíchThực hành rải tâm từ đến tất cả chúng sanhmỗi ngày, cho đến những người chúng ta không thích, cho đến những người làm thương tổn chúng ta thì dần dần chúng ta sẽ thay đổi được diện mạo của chính mình, gương mặt và thần thái ngày một tươi sáng hơn và hóa giải được các chướng ngạiĐồng thời giữ gìn Năm giới một cách cẩn thận và cung kính thì đó chính là tràng hoa đẹp nhất, hương thơm tốt đẹp nhất và là sự bảo hộ chúng ta vững vàng nhất nếu còn đi trong cõi luân hồi vốn mịt mờ này.
Send comment
Off
Telex
VNI
Your Name
Your email address
(View: 11)
Đức Phật xuất hiện và hành đạo nơi xứ Ấn cách nay hơn 26 thế kỷ với hiện thân con người, bậc Giác ngộ trong thế gian.
(View: 34)
Phá kiến là một thuật ngữ trong Phật giáo dùng để chỉ cho việc có quan điểm, giải thích, hướng dẫn sai lạc ý nghĩa chân chính của Phật pháp.
(View: 60)
“Dòng sông ơi! Vẫn thơ mộng như ngày xưa! Tình người ơi! Vẫn đẹp cho đến bao giờ…?”
(View: 133)
Nói sơ tâm, là nói về tâm của người mới học, tâm đơn sơ, tâm như hài nhi trẻ nhỏ, tâm rất mực hồn nhiên, chưa có chút gì là chữ nghĩa dày đặc, không chút gì là kiến thức uyên bác.
(View: 193)
Người tu học Phật đều biết rằng, Bát Chánh đạolà nền tảng quan trọng của toàn bộ giáo pháp Thế Tôn.
(View: 206)
Chúng ta không thể nào trường sanh bất tử, trẻ đẹp, và mạnh khỏe mãi mãi được trên đời.
(View: 262)
Tu hành là gì? Có phải nhất định cần thoát ly cuộc sống, chạy vào trong chùa niệm kinh lạy Phật...
(View: 333)
Chánh kiến là thấy biết đúng sự thật. Thấy biết về thiện và bất thiện, căn bản của thiện và bất thiện;
(View: 279)
Để đoạn tận tất cả tà kiến thì phải trau dồi chánh kiến. Chánh kiến ở đây là cái gì?
(View: 292)
Thế gian không có cái gì khổ cả, khổ chỉ là những ảo giác của con người.
(View: 253)
Đúng thế, đời là vô thường, huyễn mộng ai ai cũng biết. Nhưng chúng ta không thể nào ngồi im mà thụ động tại chỗ.
(View: 268)
Đức Phật đã dạy các nhà sư nên đi lang thang thế nào? Các bản tiếng Anh thường dùng chữ “wander” để nói về hành vi lang thang.
(View: 295)
Phàm có sinh thì có tử, đó là lẽ thường trong cuộc đời. Vạn sự vạn vật đều vận hành theo quy luật sinh ra, tồn tại, thay đổi, hoại diệt (gọi là sinh, trụ, dị, diệt)
(View: 320)
Pháp thoại này Thế Tôn dạy Tôn giả La-vân (La-hầu-la) quán chiếu về thân nghiệp giống như đang soi gương thấy rõ mặt mình dơ hay sạch.
(View: 301)
Cứ mỗi độ Vu Lan lại về với chúng ta, chính lúc đó là mùa Báo Hiếu, không biết bao nhiêu người con, từ khắp bốn phương nhớ tưởng đến công lao sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ…!
(View: 308)
Thỉnh thoảng chúng ta nghe rằng bạn này tu theo Thiền Chỉ, và rồi nghe rằng bạn kia tu theo Thiền Quán.
(View: 310)
Bài pháp thoại này được nói tại một ngày tu Chánh niệm ở Tu viện Tisarana, vào tháng Ba năm 2008.
(View: 320)
Bài viết này được chuyển thể từ một bài báo xuất bản đầu tiên trên Tina Lear's Medium.
(View: 309)
Hình như bất cứ lãnh vực nào, bước vào chuyên sâu, đều luôn có những chướng ngại, hoặc chướng duyên;nhất là hành giả trên con đường tâm linh giải thoát.
(View: 302)
Về câu hỏi, thế nào là thời mạt Pháp? Tôi được nghe câu trả lời của Đức Đạt Lai Lạt Ma trong buổi nói chuyện tại chùa Viên Giác
(View: 307)
Phàm phu thì sống trong thức phân biệt, nên thấy có sanh tử và không ra khỏi. Trái lại, bậc thánh thì sống trong trí và do đó thoát khỏi sanh tử:
(View: 358)
Phàm là người xuất gia ở chốn Tòng Lâm, tự viện, phải sống đời phạm hạnh, nghiêm trì giới luật đã thọ, giữ gìn oai nghi tế hạnhtrang nghiêm tự thân, kính trên nhường dưới, từ ái với mọi người.
(View: 332)
Bất cứ trong một tổ chức nào, từ chính trị đến xã hội, từ Tôn giáo đến đoàn thể…đều cần có một lý thuyết nền tảng vững chắc để làm cơ sở triển khai mọi sinh hoạt.
(View: 523)
Mỗi ngày trong cơ thể ta đều có những tế bào cũ chết đi và những tế bào mới sinh ra nhưng có bao giờ chúng làm đám tang hay tổ chức sinh nhật cho chúng đâu
(View: 394)
Chúng ta thường nghe nói rằng Thiền Tổ Sư là dạy pháp vô niệm, vô tâm.
(View: 393)
Như lý tác ý là khởi nghĩ, hướng tâm về mọi sự vật và hiện tượng đúng như lời dạy của Đức Phật.
(View: 397)
Một thời Đức Phật trú tại nước Xá-vệ, ở trong Thắng Lâm, vườn Cấp Cô Độc. Bấy giờ Thế Tônnói với các Tỳ-kheo:
(View: 417)
Thân là thân thể của con người. Niệm là ghi nhận, quan sát. Xứ là lĩnh vực, là đề mục để hành giả quan sát tu tập.
(View: 408)
“Chiếc áo không làm nên nhà sư”, nghĩa bóng của nó như một lời nhắc nhở mọi người, đừng vội đánh giá người khác qua hình thức bên ngoài.
(View: 454)
Có phải bây giờ đã tới thời mạt pháp? Hay là sắp tới thời mạt pháp?
(View: 482)
Tánh Không được đồng hóa với như mộng. Đây là điều hệ thống Kinh Đại Bát Nhã thường nói.
(View: 553)
Toàn thể thế giới chúng ta, bên ngoài là thế gian, bên trong là tâm. Tất cả chúng là một biển vô tận của các pháp hữu vi đang vận hành.
(View: 458)
Việc tu tậpthiền viện nhấn mạnh vào việc hoàn thành mọi công tác tốt đẹp. Là tu sĩ, chúng tôi đặt nặng giá trị của việc chánh niệm về những điều bình thường
(View: 481)
Danh vọng nương nơi cái tôi mà tồn tại. Không có cái tôi, danh vọng không hiện hữu.
(View: 579)
Đã tử lâu lắm rồi, người Phật tử đã nghe nói về thời mạt pháp.
(View: 521)
Gần đây chúng ta thấy xuất hiện trên mạng xã hội nhiều bài viết kêu gọi người Phật tử phải cảnh giác với việc “trộm tăng tướng” hay “tặc trụ”.
(View: 523)
Trong nhiều bài pháp tôi đã viết, thì thường đề cập đến vấn đề làm phước, tích phước, tích đức, hay tu thiện... V
(View: 550)
Bố thícúng dường là một trong những hạnh đầu tiên để làm cho cõi này tốt đẹp hơn, và là những bước đi đầu tiên của Phật tử trên đường giải thoát.
(View: 512)
Thuyết âm mưu không phải là vấn đề mới, nó vốn xảy ra từ xa xưa, bên Đông hay bên Tây đều có cả.
(View: 574)
Sự xuất hiện của hành giả Thích Minh Tuệ đã tạo ra một biến động chưa từng có trong lịch sử Phật Giáo Việt Nam.
(View: 592)
Bệnh đau là chuyện tất yếu của con người. Trừ những người có phước đức về sức khỏe sâu dày, còn lại hầu hết đều trải qua bệnh tật.
(View: 611)
Thời thơ ấu, chúng ta ưa thích đọc truyện Cô Ba Cháo Gà Địa Ngục Du Ký, rồi ưa nghe kể chuyện vong nhập, chuyện trừ tà…
(View: 1418)
Con đi Tu là để cầu giải thoát, hàng ngày con chỉ xin ăn một bữa, con không nhận tiền của ai.
(View: 618)
Karma là một từ tiếng Phạn có nghĩa là “hành động”. Một cách đơn giản để hiểu nghiệp là nhìn nó như những khoảnh khắc nhân quả.
(View: 715)
Từ nghệ thuật, có những nhân vật bước ra đời sống. Từ đời sống, cũng có vài con người đi vào nghệ thuật. Nhưng trở thành hình tượng trung tâm
(View: 590)
Làm sao có được hòa bình và hạnh phúc trong thế giới đầy biến độngnghi kỵ như hiện nay?
(View: 672)
Cho tới hôm nay, “hạnh đầu đà” không còn là cụm từ xa lạ. Nhắc đến nó ta sẽ nghĩ ngay đến sư Minh Tuệ, mặc dù ông không phải là người thực hành hạnh này đầu tiên và duy nhất.
(View: 682)
Nhân duyên đưa đến lời dạy này của Đức Phật bắt nguồn từ sự cầu thỉnh chân thành của trưởng giả tên là Kiên Cố(Kevadha)
(View: 668)
Thực ra, chúng ta không cần tới “một Phật Giáo” nào khác cho thế gian hay cho xuất thế gian,
(View: 588)
Thực hành Chánh Phápvì lợi ích chúng sinh, muốn chúng sinh được thoát khổ, an vui.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant