TỪ NGUỒN
DIỆU PHÁP
Thích
Nữ Trí Hải
Nhà
Xuất Bản Tôn Giáo Hà Nội 2003
10.
PHÉP LẠ VÀ THẦN THÔNG
Chúa
Jésus
cũng có thần thông mà Kinh Thánh gọi là Phép Lạ. Một
điểm tương đồng giữa hai đấng giáo chủ là, theo Kinh Thánh,
thì khi về đến thành Jérusalem, quê hương của Ngài, Chúa
Jésus không làm “phép lạ” được. Đức Phật của chúng
ta cũng vậy, khi về đến thành Ca tỳ la vệ, Ngài không biến
hóa thần thông. Vì sao vậy? Vì muốn cho phép lạ hay thần
thông hiển hiện, phải cần có đức kính tín của chúng sinh
làm duyên phụ với oai thần của Phật hay Chúa. Chúa Ki-tô
khi trở về Jérusalem, người trong thành đã quá quen biết
Ngài từ lúc còn thơ ấu, do cảm thấy gần gũi, thân thiết,
họ không có lòng kính tín nhiều đối với Ngài như dân chúng
các nơi khác. Vì vậy Ngài không hiện “phép lạ”. Đức
Phật khi trở về Ca tỳ la vệ cũng thế.
Ta
có
thể kết luận rằng: phép lạ có là do lòng tin hay ngược
lại, nếu có đủ lòng tin, thì sẽ thấy phép lạ. Không tin,
thì có phép lạ trước mắt cũng không thấy.
Ngày
nhỏ
chị em chúng tôi thường lên núi thăm người chị tu
hành. Người trụ trì một am thất tĩnh mịch. Một buổi chiều,
khi tiễn chân chúng tôi ra cổng, đứng dưới hàng mai rực
rỡ trổ bông. Người cầm vạt áo dài của tôi lên, nói với
một nụ cười từ ái:
–
Áo đẹp quá hí. Em có bao giờ nghĩ, làm sao mà em có được
những chiếc áo tốt như vậy để mặc hay không? Mình không
dệt, không may, mà luôn luôn có áo mặc lại toàn áo tốt
áo đẹp nữa. Em có thấy “lạ” không?
Mấy
lời
lơ lửng của chị vậy mà làm cho tôi suy nghĩ cả tuần.
Phải, quanh tôi có những người cày ruộng suốt ngày mà không
đủ ăn, dệt vải suốt ngày mà không đủ mặc, xây lâu đài
cho người khác ở mà chính mình thì không có lấy một mái
nhà, phải rày đây mai đó dựng chòi ở tạm, con cái thất
học khốn cùng... Thật là phép lạ khi tôi không dệt vải
mà có áo mặc, không cày ruộng mà có cơm ăn. Lời chị nói
rất đúng.
Lớn
lên
lìa tục xuất gia theo chị, tôi may mắn được chị dạy
vỡ lòng bốn quyển Luật Tiểu, một bộ sách để lại một
ấn tượng sâu xa trong tâm hồn tôi hơn bất cứ tuyệt tác
nào của văn học thế gian. Học đến uy nghi thờ kính Phật,
tôi cảm động nhất là câu “ăn một bữa cơm, uống một
bát nước, thường không quên ơn Phậ”. Tôi nhớ đến cái
phép lạ chị đã chỉ cho tôi ngày nào, và bây giờ tôi gặp
lại “phép lạ” đó hằng ngày vào mỗi bữa ăn, trong mỗi
tách nước uống, trong mỗi vật dụng của thập phương thí
chủ cúng dường.
Mong
sao
tất cả mọi người cùng thấy “phép lạ” thường ngày,
để nhớ ơn Phật tràn trề, ơn chúng sinh lai láng, để biết
thương yêu và kính trọng tất cả. Được vậy thì thế gian
này sẽ hóa thành tịnh độ ngay tức khắc.