Thích Nữ Như Huyền
Phật Học Viện Quốc Tế Xuất Bản 1996
71. Ðui mắt
Thuở xưa co một người đàn ông cưới hai người vợ, ba vợ chồng nằm chung một giường. Nhưng thường khi anh chồng cảm thấy muốn gần gũi hai chị vợ hai bên thật khó khăn: Hễ anh gần gũi chị nầy thì chị kia nổi ghen đùng đùng không chịu được, do đấy anh khổ não vô cùng. Sau đó anh quyết định: Anh nằm chặn giữa hai người vợ hai bên, quyết định nằm giữa mãi không xoay qua bên nào.
Một hôm trời mưa, nhà thì dột nát, nước và bùn văng túa xua, lọt vào hai con mắt của anh. Anh vẫn giữ vững quyết định không thay đổi, không chịu nghiêng đầu qua một bên để tránh. Anh cứ nằm yên không xoay trở bên nào cả, lại hy vọng hai chị vợ hai bên che chở cho. Kết quả bất hạnh thay, anh đui cả hai mắt!
**
Chuyện nầy tỉ dụ: Có người thân cận với bạn tà, bắt
chước làm việc phi pháp. Phải bị sa đọa vào chốn tam đồ,
không thể tự cứu. Thường thường do nơi bạn tà, pháp ác,
mà tán mất con mắt trí huệ.
Thuở xưa có một người cùng với vợ đi về nhà nhạc phụ, nhằm ngay người nhà đang giã gạo. Khi vợ anh vào ra mắt cha mẹ nàng, anh bèn lén ăn cắp một bốc gạo lớn bỏ trong miệng, liền khi thấy chị vợ ra tìm anh để nói chuyện cho vui. Miệng anh đầy những gạo, không thể trả lời, anh lại sợ vợ biết. Xấu hổ quá! Anh ngậm cứng miệng lại không nói một lời. Chị vợ lấy làm quái lạ: Tại sao anh không nói? Chị thắc mắc muốn hiểu lý do, bèn dùng tay rờ hai bên má của chồng chị, nhận thấy miệng anh sưng đội lên. Chị bèn đến thưa với cha chị:
- Thưa cha, chồng con vừa đến nhà, đột nhiên phát sanh một chứng bệnh sưng môi, không thể nói được.
Cha chị nghe thế vội vã đi thỉnh một vị lương y. Vị lương y đến xem và nói:
- Bệnh nầy nặng lắm, phải mổ mới có thể trị lành.
Bây giờ vị lương y cầm dao mổ trên má, gạo ngậm trong miệng đổ ra ngoài. Sự thế như vậy ai cũng đều biết.
**
Chuyện nầy tỉ dụ: người có lỗi cần phải nhìn nhận
để cải đổi, mới có thể giúp đở người cải tà, qui
chánh. Nếu sau khi phạm giới, làm ác, mà cứ che giấu không
chịu ra, không chịu phát lời sám hối, thì tội kết mỗi
ngày nặng thêm, quyết phải đọa lạc. Ðến khi mọi người
xét thấy, chỉ bày ra, ăn năn không kịp. Huống chi vô luận
sự bí mật gì trong đời, rồi cũng có ngày bại lộ. Cách
ngôn có câu: "Nếu muốn người không biết trừ khi phi mình
chớ làm". Chúng ta dại gì sợ chút xấu hổ, mà gây thành
trò cười cho kẻ bàng quan.
Thuở xưa có một người cưỡi con ngựa ô dẩn đội binh đi truy tầm bọn ăn trộm. Nhưng anh rất nhát gan, không dám tiến tới trước để chiến đấu. Anh nghĩ ra một biện pháp rất hay: Lấy máu thoa lên mặt rồi nằm trong đống tử thi giả đồ chết. Con ngựa của anh bị người trộm dắt đi. Cuộc đấu chiến kết thúc trước khi anh trở về nhà, anh bèn chặt một cái đuôi của con ngựa chiến thắng đã chết đem về. Thấy anh về người nhà hỏi:
- Sao anh không cưỡi ngựa về?
Anh đáp:
- Ngựa tôi đã bị tử trận. Nay các ngươi xem! Tôi có mang đuôi nó về làm kỹ niệm.
Người nhà nói:
- Ngựa của anh da đen, tại sao cái đuôi lại biến thành trắng?
Anh biết sự giả dối của mình bị đưa ra ánh sáng, một mực làm thinh không nói một lời.
**
Chuyện nầy tỉ dụ: dối gạt người sẽ có ngày bị bại
lộ. Có một số người trong tâm thường nghĩ những hành
động hung ác, mà ngoài mặt đối hiện tướng hiền lành;
mục đích của bọn họ dối người để khoe khoang trí mưu
của mình; sự thật bao giờ cũng thắng hơn tài hùng biện.
Chung qui sự giả dối không sao khỏi bị bại lộ hoàn toàn.
Thuở xưa có một ông vua quyết định ban hành một thứ pháp luật: bắt buộc phái Bà La Môn phải tắm rửa cho thân thể được sạch sẽ, chẳng vậy thì sẽ bị phạt làm công việc khổ cực nặng nề. Sau khi pháp luật ấy được chế định, bọn Bà La Môn đi đâu cũng mang bồn tắm theo, khiến cho mọi người thấy thế, tưởng họ là năng tắm rửa luôn. Giả như có người đổ vào bồn tắm của họ một chút nước, thì bọn họ đến chổ vắng người lén đổ đi. Sỡ dĩ bọn họ làm như vậy là vì bọn họ muốn mờ dối vua để tránh khỏi làm công việc cực nhọc, kỳ thật thân thể của họ không nhờ mang bồn tắm theo mình luôn mà được sạch sẽ.
**
Chuyện nầy tỉ dụ: nếu chỉ có phô trương bề ngoài mà
không có sự thật, kết quả tự dối mình, dối người, không
còn một chút tốt đẹp. Tăng chúng cạo đầu xuất gia ở
trong Phật pháp, nhưng quả chỉ có hình tướng bên ngoài,
trong không có thật đức; giới, định, huệ không tu, thì
cũng bọn Bà La Môn mang bồn tắm trên đây không khác.
Thuở xưa có một người nuôi một con lạc đà; ngày nọ, anh đổ lúa trong ghè cho nó ăn, sau khi nó đút đầu vào trong ghe lúa, tuy được ăn lúa no nê, nhưng không thể rút đầu ra được. Lúc ấy con lạc đà hoảng sợ phi thường. Anh cũng rất buồn khổ! Có một cụ già thấy thế nói rằng:
- Thôi anh! Ðừng buồn nữa, tôi có một phương pháp khiến nó rút được đầu ra, nhưng cần yếu là anh phải nghe lời tôi dặn.
Anh hỏi:
- Thưa cụ phương pháp chi thế?
Cụ già trả lời:
- Người hãy nổ lực chém đầu con lạc đà, chẳng phải là rút đầu con lạc đà ra một cách dễ dàng ư.
Nghe xong, anh y lời cụ già chỉ bảo, quả nhiên đầu con lạc đà bị chặt ra, đồng thời vì con lạc đà dãy dụa mà cái ghè đựng lúa cũng bể luôn. Kết quả đầu lạc đà tuy rút ra được, nhưng nó đã chết rồi lại thêm bể mất một cái ghè nửa, anh bị thiệt hại nặng nề.
**
Chuyện nầy tỉ dụ: người tu Phật pháp chí cầu đạo bồ
đề, cần phải hộ trì tịnh giới, đâu nên đắm mê theo
miếng mồi ngủ dục tanh hôi mà huỷ phá tịnh giới; đến
đỗi bẳn thế của tịnh giới cùng đạo quả tam thừa cả
hai đều mất, chỉ còn tội chướng đọa lạc tổn hao!
76. Nông phu mơ tưởng công chúa
Thuở xưa có một người nông phu trai trẻ đến độ thành dạo chơi, tình cờ thấy nàng công chúa rất đẹp, có thể nói là bậc tuyệt thế giai nhân. Sau khi trở về, anh đêm ngày mơ tưởng, nghỉ không ra biện pháp gì có thể cùng nàng trò chuyện. Ngày qua ngày, mặt mũi anh trở nên bơ phờ, thân thể tiều tuỵ, đau tương tư nằm mãi trên giường bệnh tình mỗi ngày một trầm trọng. Cha mẹ và bạn hữu của anh lo sợ vô cùng, hỏi:
- Vì đâu anh phát chứng bệnh hiểm nghèo như thế?
Anh trả lời:
Hôm nọ tôi gặp một nàng công chúa xinh đẹp lạ thường, rất muốn cùng nàng trò chuyện, nhưng không được toại lòng, do đó ngày đêm tôi mãi tưởng nhớ, lo buôn mà thành bệnh. Nếu tôi không thể cùng nàng gặp gỡ chuyện trò thì tôi không sống được.
Bạn hữu thân thích an ủi anh rằng:
- Chúng tôi tìm hộ anh một phương pháp, khiến anh được cùng công chúa luận đàm, anh hãy an tâm vui vẻ chớ có buồn rầu làm chi.
Nghe nói anh ta mừng rỡ bệnh cũng bớt lần. Qua hai ngày sau anh được lành hẳn. Bây giờ bạn hữu, bà con thân thích mới nói dối với anh rằng:
- Chúng tôi đã thay thế anh nghĩ ra phương pháp ấy, nhưng hiện tại công chúa chưa trả lời. Sau khi anh nghe thế cao hứng cười to nói một mình rằng:
- Nàng chắc chắn trả lời không mau thì chậm, ta gọi có lẽ nàng đến ngay.
**
Chuyện nầy tỉ dụ: Trên đời nầy có rất nhiều người
ngu, không biết rõ sự tuần hoàn cho tuổi xuân, hạ, thu, đông
ra sao cả; thời tiết biến thiên cũng chẳng hiểu tí gì.
Nhằm thởi gian không thích hợp để gieo giống, lại tự ý
gieo giống xuống đất phì nhiêu, hy vọng gặt được lúa,
nhưng kết quả hoàn toàn thất bại nặng nề. Người đời
và ngoại đạo tu theo hạnh không chơn chánh, mà mong cầu quả
giác ngộ hoàn toàn; hoặc giả chỉ tu chút ít phước huệ,
liền tự cho là đầy đủ có thể chứng bồ đề. Số người
có quan niệm như thế cùng với người nông phu tưởng nhớ
công chúa đều là hạng sai lầm đáng thương.
Thuở xưa có những người ở tại biên thùy, chưa hề biết con lừa ra sao cả, dù có gặp tận mặt cũng không nhận ra. Nghe người ta đồn sữa lừa ngon tuyệt, nhưng bọn họ không ai biết lừa, cũng không biết phương pháp nào để tìm cho ra sữa. Sau đó bọn họ chia nhau đi tìm, kết quả tìm được một con lừa đực. Bây giờ cả bọn tranh nhau, ai cũng muốn uống sữa trước: Có người cắn trên đầu lừa, có người nút tai, có người nút đuôi, có người dở chân, tin rằng sữa sẽ từ những chổ ấy chảy ra. Nhưng bọn họ đều thất vọng, không uống được một tí sữa lừa.
**
Chuyện nầy tỉ dụ: Một bọn ngoại đạo nghe nói hễ ai
tu hành sẽ được chứng quả, liền tự mù quáng ở nơi địa
phương sầm uất không phải chổ tu hành, tự ức kiến theo
tà đạo: nhịn đói, nhẩy vào lửa, lõa hình, tu theo các lối
tu khổ hạnh vô ích. Kết quả chỉ tự mình chuốc lấy sự
khổ não cho chính mình mà thôi.
Thuở xưa có một người bảo con trong đêm tối:
- Ngày mai dậy thật sớm, cha con mình đ chợ mua đồ dùng.
Người con nghe thế ghi chắc vào lòng. Ðến ngày mai dậy thật sớm, không hỏi ý cha, tự một mình anh ra chợ. Tới nơi anh không biết đến đây để làm gì, lang thang qua lại, thân thể mỏi mệt vô cùng, trong mình lại không có một đồng xu cắt bạc, bụng đói như cào, mà khôg có tiền để mua thức ăn, nước uống; đành phải trở về nhà. Ông cha vừa thấy mắng rằng:
- Mầy thật là đồ ngu si vô trí, sao không chịu đợi tao cùng đi? Tự ý một mình đi không về rồi, không được việc chi cả, tự chuốc lấy sự khổ cực nhọc nhằn, tao có đời nào bảo mầy làm thế.
**
Chuyện nầy tỉ dụ: Người tu trì Phật pháp, nhất định
phải nương gần thầy hay bạn lành, không nên tự ý mình
thông minh, trí thức, rồi tự mình mù quáng tu hành. Nếu không
chịu gần thầy hay bạn tốt, thì cùng với con người đi
không về rồi trên đấy giống nhau.
Thuở xưa có một ông vua ngồi trong cung cấm, tự cảm thấy buồn buồn, muốn đến vười vô ưu du ngoạn, bèn bảo vị quan hầu cận rằng:
- Người hảy đem một chiếc ghế để trong vườn, ta muốn vào trong ấy, ngoạn nước thuởng hoa.
Vị quan nghe bảo biết rằng mình sẽ vác ghế đi, đây là chuyện rất xấu hổ, bèn tâu với vua rằng:
- Tôi không thể vác chỉ muốn gánh.
Vua nghe rồi liền kêu người đem 36 cái ghế lại sắp thành một gánh, để trên vai vị quan cho ông gánh ra vườn. Bây giờ ông không gánh nổi, mà cũng rán hết sức gánh đi. Ðấy chỉ vì ông sợ xấu hổ mất mặt một chút mà chuốc lấy sự khổ não sấp trăm lần.
**
Chuyện nầy tỉ dụ: Người học Phật phải học theo hạnh
nhẫn nhục, cố gắng cải đổi tánh ngã mạn thói quen cố
chấp của mình. Giả sữ cứ mãi mê vẻ đẹp trên mặt, không
chịu cạo đầu xuất gia, kết quả phải chịu nhiều khổ
não.
Thuở xưa có một người bị đau ruột già, thầy thuốc khám bệnh rồi cho biết: Cần phải rửa ruột mới có thể trị lành. Sau khi thầy thuốc hòa trộn thứ thuốc nước rửa ruột xong, ông bèn đi lấy cái thau đựng thuốc. Trong khi thầy thuốc chưa trở lại, người kia bèn uống thuốc nước ấy sạch trơn. Uống xong, y phát lên đau bụng dử dội, vừa lúc thầy thuốc trở về, thấy thế lấy làm quái lạ, mới hỏi anh rằng:
- Anh làm sao thế?
Người kia bèn đem câu chuyện uống thuốc nước rửa ruột thuật lại cho ông nghe.
Ông sửng sốt:
- Ông thật khờ khạo hết chổ nói rồi, thuốc nước ấy chỉ để rửa chớ uống làm sao được.
Ðoạn ộng vội vàng lấy thuốc giải cứu cho người kia uống, khiến cho mửa hết nước rửa ruột vừa uống kia, người ấy mới khỏi nguy hiểm đến tính mạng.
** Chuyện nầy tỉ dụ: Phàm ra làm việc chi không nên làm một cách lộn ngược; người tu Phật pháp phải lựa pháp môn thích hợp để tu trì, không nên tùy ý tu theo một cách lộn xộn: Như tu về thiền quán, nếu là có, tu theo pháp bất tịnh quán, trước tiên, thì phải tu bất tịnh quán nếu tùy tiện tu pháp sổ tức hay pháp quán nào khác chẳng những không có lợi ích gì, mà trở lại thêm tổn hại. Không chịu thưa hỏi với thầy hay, tự mình điên đảo tu các pháp thiền quán, thì không sao tránh khỏi điều nguy hiểm đáng thương.