- 1. Phẩm Vấn Ðáp
- 2. Phẩm Tư Duy
- 3. Phẩm Tam Muội Hành
- 4. Phẩm Thấy Phật
- 5. Phẩm Chánh Tín
- 6. Phẩm Quán Sát
- 7. Phẩm Giới Hạnh Ðầy Ðủ
- 8. Phẩm Thọ Ký
- 9. Phẩm Công Ðức Thọ Trì
- 10. Phẩm Mau Chứng Bồ Ðề
- 11. Phẩm Ðầy Ðủ Năm Pháp
- 12. Phẩm Xa Lìa Phân Biệt
- 13. Phẩm Vô Tránh Hạnh
- 14. Phẩm Pháp Bất Cộng
- 15. Phẩm Công Ðức Tùy Hỷ
- 16. Phẩm Phụng Sự Pháp Sư
- 17. Phẩm Chúc Lụy
- Đôi Lời Sau Kinh Văn Thù Sở Thuyết Bát Nhã
- Vài Hàng Sau Kinh Bát Chu Tam Muội
Ðời Tùy Tam Tạng, Khất Ða và Cấp Ða
Việt dịch: HT Thích Minh Lễ
Phẩm Thứ Tám - Thọ Ký
Khi ấy Bồ tát Hiền Hộ thưa:
Bạch Thế Tôn! Ngài rất là hy hữu đã vì hàng Bồ tát tại gia, xuất gia đức tin thuần thục hâm mộ diệu pháp dạy cho họ pháp vô thượng, để họ an trụ trong vô lượng pháp hành sau đó họ sẽ được quán sát và giảng giải tam muội nầy.
Bạch Thế Tôn! Sau khi ngài diệt độ môn tam muội nầy còn phổ biến trong cõi Diêm phù đề không?
Phật dạy:
Sau khi ta diệt độ khoảng bốn chục năm kinh tam muội nầy còn phổ biến trong cõi Diêm phù đề. Qua năm trăm năm sau lúc chánh pháp diệt, tỳ kheo tạo điều ác, lúc chánh pháp bị phỉ báng, lúc chánh pháp bị phá hoại, lúc ít người giữ giới hạnh, hạng phá giới tăng trưởng, lúc các nước đánh nhau. Vào khoảng trong vòng trăm năm nầy có chúng sanh nào thiện căn bền vững khi xưa đã từng gần gũi chư Phật cúng dường tu hành gieo hạt giống lành, nhờ vậy hàng trượng phu nầy được kinh điển như thế đem ra lưu hành và do đó kinh được phổ biến trở lại trong thế giới Diêm phù đề. Đây là nhờ oai thần của Phật nên khiến cho họ sau khi ta diệt độ được nghe kinh nầy rồi sanh vui mừng biên chép phổ biến, thọ trì đọc tụng, suy gẫm ý nghĩa, dạy bảo kẻ khác, thực hành như lời dạy.
Khi đó Bồ tát Hiền Hộ và chàng Ly Xa Bảo Đức vừa nghe Như Lai nói chánh pháp diệt thương khóc nước mắt rơi xuống như mưa mới cùng rời chỗ ngồi đứng dậy, sửa sang y phục ngay ngắn trịch áo bày vai mặt, gối mặt quỳ chấm đất cung kính thưa rằng:
Trong vòng trăm năm sau năm trăm năm đức Như Lai nhập Niết Bàn là lúc chánh pháp diệt, lúc các sa môn điên đảo, chánh pháp bị phỉ báng, phá hoại, kẻ giữ giới ít oi phá giới lại tăng, bậc hộ pháp hiếm hoi, kẻ sống phi pháp lại nhiều, chúng sanh chịu ly loạn, các nước đánh nhau, khi ấy chúng con sẽ đọc tụng thọ trì suy gẫm nghĩa lý kinh điển tam muội vi diệu nầy, lại còn đem giảng nói cho kẻ khác nghe. Tại sao chúng con hành động như vậy? Là vì tâm chúng con không nhàm chán, không tri túc đối với kinh điển Như Lai dạy bảo, vì chúng con có khả năng nghe nhận, biên chép phổ biến, đọc tụng thọ trì, suy gẫm nghĩa lý tu hành và giảng nói cho kẻ khác.
Khi ấy có các cư sĩ thuộc giới thương gia tên là Dà Ha Cấp Đa và Na La Đạt Đa Ma Nạp v.v... xót thương chánh pháp diệt nước mặt rơi đầm đìa cũng cùng đứng dậy thưa:
Bạch Thế Tôn! Chúng con nguyện bảo vệ kinh điển Như Lai nói và kẻ thọ trì kinh điển làm cho được tăng trưởng. Chúng con sẽ gìn giữ kinh điển vi diệu do Như Lai dạy được lưu hành phổ biến và tồn tại lâu dài trên đời. Do vì kinh điển nầy đã từng trong vô lượng số kiếp đem lại nhiều quả trí giác vô thượng cho chúng sanh.
Bạch Thế Tôn! Chúng con được nghe pháp hy hữu xin nguyện hết lòng thọ trì suy gẫm ý nghĩa, đem dạy lại cho người để pháp được phổ biến.
Bạch Thế Tôn! Với pháp sâu xa tất cả thế gian khó có người tin, con sẽ vì chúng sanh trước tiên gây thiện căn cho họ sau đó sẽ giảng giải ý nghĩa.
Khi đó trong chúng có năm trăm tỳ kheo tỳ kheo ni cư sĩ nam cư sĩ nữ nghe đức Như Lai nói chánh pháp hoại diệt trong thời gian sắp đến lòng cảm thấy đau nhói nước mắt tuôn rơi, đều đứng dậy sửa sang y phục trịch áo bày vai mặt, gối mặt quỳ chấm đất cung kính chấp tay thưa:
Bạch Thế Tôn! Chúng con xin nguyện thọ trì chánh pháp của Như Lai. Còn các bậc đại sĩ thiện trượng phu vào lúc nầy đã làm bậc y chỉ cho chúng con, đã che chở dạy dỗ làm chúng con hiểu được ý nghĩa chơn thật của kinh điển sâu xa mà Như Lai đã dạy và nhờ đó chúng con thực hành như Pháp. Cúi xin Thế Tôn ngài hãy thọ ký rõ ràng cho các thiện trượng phu và chúng con. Vì con và các ngài đó đủ có năng lực gìn giữ chánh pháp và người thọ trì.
Đức Thế Tôn liền mỉm cười từ miệng toát ra ánh sáng màu vàng ròng soi khắp mười phương các thế giới Phật, và ánh sáng trở về chỗ Phật, xoay quanh Như Lai ba vòng theo chiều mặt xoay lên đến đỉnh đầu thì biến mất.
Tôn giả A Nan thầm nghĩ lúc Thế Tôn cười chắc có việc gì lạ ta nên hỏi ngài gì cớ gì Ngài cười.
Nghĩ vậy xong, ngài đứng dậy sửa sang y phục lại, trịch áo bày vai mặt, gối mật chấm đất chấp tay hướng về Phật dùng kệ thưa:
Tâm
ngài trong sáng hạnh không nhơ
Có
đại
oai đức, thần thông lớn
Cao
cả
đáng tôn trọng cõi đời
Hiển
hiện
khác gì ánh trăng trong.
Thánh
trí
vô ngại, tâm giải thoát
Tiếng
Ca
Lăng tối thượng cõi trời
Tất
cả
dị luận không xao động
Nay
bỗng
mỉm cười do duyên gì?
Thông
đạt
chánh chơn vì con nói
Đấng
lưỡng
túc đem nhiều lợi ích
Nên
nghe
âm thinh vi diệu nầy
Con
sẽ
hết lòng vui hớn hở.
Chẳng
lẽ
Thế Tôn luống cười khan?
Khi
Phật
phóng quang có người lành
Thưa
ai
hôm nay được lợi lớn?
Ai
trong
phút nầy được chứng chơn?
Ai
hiện
giờ đây được quán đảnh?
Ai
phút
bây giờ lên ngôi Phật?
Ai
hiện
tại đem lợi cho đời?
Ai
sẽ
nói hết kho Phật pháp?
Ai
hằng
thường trụ trong Phật trí
Mà
đức
Thế Tôn hiện duyên cười?
Phật
liền
dùng kệ đáp lại:
A Nan!
Ông thấy Hiền Hộ không?
Cùng
năm
trăm người ông giáo hóa
Thân
tâm
vui vẻ lời thành thật
Bọn
họ
tương lai được pháp nầy.
Bọn
họ
nhứt tâm nhìn ngóng ta
Bất
cứ
lúc nào cũng như vậy.
Đối
trước
nơi ta phát đại nguyện,
Họ
sẽ
tương lai đạt đạo nầy.
Lại
có
tám chúng đứng dậy thưa
Trong
đó
năm trăm là thượng thủ
Họ
sẽ
ở vào đời pháp hoại
Vì
cả
thế gian nói pháp nầy.
Ta
cũng
bảo ông biết như vầy:
Họ
là
kẻ có trí vô ngại
Nào
từng
chỉ ở đời một Phật
Đứng
dậy
chấp tay kính Thế Tôn,
Ta
quán
khi xưa vô lượng đời
Trải
qua
tám muôn các đức Phật
Tám
người
đã từng đứng dậy thưa
Lại
cũng
hộ trì diệu pháp nầy
Trước
đó
tám muôn ức do tha
Cũng
gặp
vô số Phật như thế
Tâm
được
giải thoát, tiếng đồn xa.
Lúc
đó
hạng nầy đã thọ trì
Nay
lại
ở trong diệu pháp ta
Làm
thượng
thủ hạng giữ lợi ích
Bọn
họ
sau khi ta diệt độ
Đem
xá
lợi ra để cúng dường.
Khéo
giữ
các Phật sự của ta
Đặt
trong
rương hộp khắp mười phương
Xây
tháp
giữa đồng hay trên núi
Dặn
dò
trời rồng và kim điểu:
Các
ông
nương tựa kinh pháp nầy
Mạng
dứt
sẽ đều lên cõi trời
Sau
đó
trở lại chốn nhân gian
Thường
sanh
vào nhà họ sang trọng
Khéo
gìn
việc Bồ đề của ta
Lại
phát
đại nguyện theo bổn tâm,
Hoặc
vì
chánh pháp đến nước người
Để
tìm
cầu kinh sâu như thế
Đắc
rồi
lại truyền trao kẻ khác
Do
tâm
vui vẻ không ganh tỵ.
Cầu
pháp
tinh thành không biếng nhát
Khinh
tài
nhẹ mạng há yêu thân!
Hàng
phục
tất cả ngoại đạo luận
Hằng
đem
chánh pháp ban cho họ.
Lúc
đó
không ai thọ trì kinh
Cũng
không
đọc tụng, dạy kẻ khác.
Chỉ
có
năm trăm đấng hiền nầy
Và
tám
đại Bồ tát như thế
Tương
lai
miền Bắc truyền diệu pháp
Phổ
biến
kinh điển rất sâu xa.
Như
thế
tỳ kheo và ni chúng
Các
cư
sĩ nam cư sĩ nữ.
Trí
khéo,
không hiểm, lên pháp sư
Sẽ
thành
bậc chánh giác đức lớn.
Kẻ
nầy
từ đây đến khi chết
Không
bao
giờ sa vào đường ác
Trong
các
đời sanh được may mắn
Gặp
gỡ
Bồ đề việc hy hữu
Đã
xa
lìa hẳn các đường ác
Lại
tránh
không gặp các nạn tai
Công
đức
khó biết được ngằn mé
Hưởng
phước
như thế nhiều vô cùng
Sẽ
gặp
được Phật Di Lặc
Tâm
hằng
tương xứng với Phật nầy
Cúng
Phật
cung kính lợi chúng sanh
Chỉ
vì
mong cầu trí Bồ đề
Vào
khoảng
mạt thế lúc pháp diệt
Họ
cũng
lại thường giữ gìn pháp
Có
thể
ở vào khoảng Hiền kiếp
Làm
cho
thế gian khắp sáng soi
Bảo
vệ
kinh nầy cùng mọi nơi,
Trụ
chỗ
không sợ giữa ba đời
Tương
lai
số ức các đức Phật
Khó
thể
tính lường và nghĩ suy
Đều
cúng
dường hết, rộng tu hành
Hằng
giữ
gìn các thắng Phật sự
Nay
đây
Hiền Hộ đại Bồ tát
Và
ông
Bảo đức, báu trong chúng
Thương
chủ
Cấp Đa Dà Ma Da
Sẽ
được
gặp Phật nhiều hằng sa
Nghe
và
lãnh thọ kinh vô lượng
Nếu
có
chúng sanh được nghe tên
Hoặc
lúc
tỉnh táo hay ngủ nghỉ
Hạng
nầy
được trời người tôn kính
Nếu
có
chúng sanh vừa nghe tên
Liền
sanh
kính tin và tùy hỷ
Tất
cả
thành Phật không nghi ngờ
Huống
gì
cúng dường với các Phật
Họ
được
thọ ký khó nghĩ lường
Sống
lâu,
pháp trụ cũng vô lượng
Lợi
ích
rộng lớn không cùng tận
Công
đức
trí huệ cũng khó biết.
A
Nan nếu người trì kinh nầy
Biên
chép
đọc tụng và ghi nhớ
Ông
nên
quyết định sanh kính mến
Không
nên
xa họ năm trăm dặm,
A
Nan! Nếu người trình kinh nầy
Tự
siêng
năng mong cầu bền vững
Giữ
giới
trong sạch, bỏ ngủ nghỉ
Chắc
chắn
đắc được diệu tam muội
Trong
luật
ta dạy về Mộc Xoa
Các
hạng
tỳ kheo ở Lan nhã
Thường
hành
đầu đà không xả bỏ
Đắc
được
tam muội rất chắc chắn.
Tất
cả
thỉnh riêng đều từ chối
Dù
là
vị ngon cũng bỏ qua
Coi
thầy
như Phật tâm cung kính
Ai
nói
họ không chứng tam muội?
Trước
hết
rõ cả tham sân si
Xả
bỏ
ngã mạn và ganh tỵ
Tình
không
nhơ bợn niệm vô vi
Đọc
tụng
suy gẫm tam muội nầy
Nếu
có
Bồ tát còn tại gia
Tâm
hằng
bền vững việc xuất gia
Thọ
trì
đọc tụng thành nghiệp miệng
Tâm
hằng
nhớ học tam muội nầy,
Luôn
giữ
gìn năm căn bản giới
Cũng
thường
thọ trì bát quan trai
Hằng
xả
tài sản cúng chùa tháp
Đọc
tụng
quán sát môn tam muội,
Không
có
mê say hàng thê thiếp
Không
đắm
nữ sắc và tài sản,
Giữ
hạnh
cư sĩ hằng hổ thẹn
Chỉ
một
lòng nhớ tam muội nầy.
Không
khởi
tâm hại các kẻ khác
Chỉ
nghỉ
suy bỏ các chơi giỡn
Không
kẹt
nơi nào, tâm an nhẫn
Chỉ
nhớ
một môn tam muội nầy.
Chớ
nên
ôm giữ các tài vật
Hoa
hương
phấn thoa và vòng hoa
Không
đắm
nơi nào, hằng an nhẫn
Tam
muội
như thế luôn giữ gìn.
Nếu
tỳ
kheo ni cầu kinh nầy
Nên
phải
quy kính, bỏ ganh tỵ
Bỏ
đùa,
cống cao và ngã mạn
Chứng
được
bồ đề nào khó gì.
Nên
phải
siêng năng trừ mê ngủ
Tất
cả
mong cầu đều bỏ lìa
Tâm
mến
pháp, nuôi mạng trong sạch
Chỉ
đọc
tụng kinh tam muội nầy,
Hằng
không
hợp tác với tham dục
Không
nổi
sân hận dày vò người
Không
đem
dây ma trói chúng sanh
Chỉ
một
lòng trì môn tam muội
Không
do
nịnh hót mà hành động
Không
ham
áo đẹp và hương xoa
Không
nói
hai lưỡi chia cách người
Chỉ
biết
môn tam muội phải trì.
Tiếng
sắc
gái trai nào bợn tâm
Tịch
tịnh
hết rối mối nghĩ bậy
Kính
thầy
nào khác đức Phật đà
Và
chỉ
thọ trì niệm tam muội.
Sanh
ra
xa lìa các đường ác
Trong
biển
Phật pháp nào tin suông
Phá
trừ
các chướng trong ba cõi
Mong
muốn
lãnh thọ tam ma đề.