Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới
Bài Mới Nhất

Tất Cả Là Không (song ngữ)

11 Tháng Bảy 201507:25(Xem: 9363)
Tất Cả Là Không (song ngữ)

Tất Cả Là Không
(It Is All Empty -  Gil Fronsdal)

Gil Fronsdal - Chuyển Ngữ: Nguyễn Văn Tiến


Tất Cả Là Không (song ngữ)Tất Cả Là Không

Mushin là một trong những nhà sư rạng rỡ hơn ai hết, trong tu viện. Sự an lạctính tình vui vẻ của ông, đã gây nguồn cảm hứng cho những ai tiếp xúc với ông. Ông dường như chẳng mong cầu gì cả, ông có tài riêng, là ông đến đúng nơi, và đúng lúc, khi có người cần ông giúp đỡ. Ông là người dọn dẹp trong tu viện, và ông luôn luôn kỹ lưỡng trong công việc ông làm, và chưa ai từng thấy ông bị khó chịu bởi bất cứ điều gì.

Một hôm tôi hỏi ông rằng, ông có gặp khó khăn trong cuộc sống ở tu viện không. Sau đây là những gì ông nói với tôi:

"Trước khi đến tu viện, cuộc sống của tôi rất khó khăn. Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc tự tử, bởi vì tôi có quá nhiều đau khổ. Đối với tôi, tu việncon đường cùng. Tôi xem đây là cơ hội cuối cùng của tôi. Lần đầu, khi tôi đến đây, nhà sư trụ trì phỏng vấn tôi rất lâu. Ông đã hỏi tôi rất nhiều câu hỏi. Tôi đã nói với ông rất nhiều điều, mà tôi chưa bao giờ tiết lộ với ai cả. Vào phút cuối của buổi phỏng vấn, ông đã chào mừng tôi được ông nhận vào tu viện. Trước khi tôi chào ông từ giã, tôi hỏi ông chuyện thực hành tinh thần gì, mà tôi nên thực hiện. Vị sư trụ trì già ngước lên nhìn tôi với lòng từ bi, và sự tự tin, nên tôi nghĩ rằng ông đang chuẩn bị nói với tôi một điều gì rất quan trọng. Nhưng tôi đã nhầm khi câu ông nói chỉ là 'Hãy luôn luôn nhớ rằng, đi qua mọi cánh cửa, với tâm không-có-điều-kiện, và với tâm không-có-sự-hạn-chế.'

"Cả ngày hôm đó, tôi tự hỏi chắc là tôi đã nghe nhầm, nghe không có chính xác. Bởi vì, lời khuyên đi bộ qua những cánh cửa, lại có thể giúp ích cho kẻ chán đời, giống như tôi? Tôi nghĩ, có lẽ, vị sư trụ trì già nầy đang lú lẫn chăng.

"Nhưng ngày hôm sau, trước sự ngạc nhiên của tôi, những cánh cửa tu viện bắt đầu nói chuyện với tôi. Mỗi lần, tôi đi qua một cánh cửa, tôi nghe thấy một tiếng thì-thầm không rõ ràng. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng tôi đang tưởng tượng, vì vậy tôi đã không thật tình chú ý. Nhưng sau khi tiếng thì-thầm nầy cứ tiếp tục xảy ra, nên tôi cố gắng hết sức mình, lắng nghe tiếng nói của những cánh cửa. Cuối cùng, tôi đã hiểu ra được câu nói nầy. Dường như mỗi cánh cửa, đang thì thầm những câu tương tự như: 'Tất cả là không.'

"Tôi hỏi những nhà sư khác, nếu họ có nghe những tiếng nói từ những cánh cửa, nhưng chẳng có ai nghe gì cả. Tôi hỏi họ có biết ý nghĩa của 'Tất cả là không.' Họ chỉ mỉm cười, và nhún vai, như thể họ chẳng có manh mối gì.

"Tôi quyết định, khá nhanh, rằng những tiếng nói là một lời nhắc nhở, về cuộc đời mà tôi đã bỏ lại phía sau lưng. Tất cả của cải của tôi, đi cùng với sự-theo-đuổi bất tận, mà tôi đã chạy theo sau, giống như là sự khao khát sôi sục để được mọi người ghi nhận thành tích của tôi, giống như là các tình cảm lăng nhăng vô độ của tôi với phụ nữ; tất cả điều nầy, thật sự, là không. Những cánh cửa thì-thầm dường như thể trấn an tôi rằng, tôi đã quyết định đúng đắn khi đến tu viện nầy. Những cánh cửa đã nhắc nhở tôi rằng, chẳng còn có điều gì bên ngoài các bức tường tu viện, để cho tôi rượt đuổi.

"Vì thế, đây là lần đầu tiên, những tiếng nói làm cho tôi hạnh phúc. Tin tưởng rằng thế giới mà tôi để lại phía sau lưng là sự tầm thường, không-quan-trọng, tôi hết lòng sống trong giới luật của tu viện. Thật là một niềm vui, khi tôi cuối cùng đã tìm ra được một cuộc sống có ý nghĩa! Tuy nhiên, những cánh cửa vẫn tiếp tục thì-thầm 'Tất cả là không,' cuối cùng, tôi bắt đầu hoài nghi về cuộc sống tu viện của tôi, có thật sự là tốt đẹp hay không. Hay là, cuộc sống trong tu viện nầy, cũng trống rỗng, và vô nghĩa? Tiếng nói càng lúc càng to hơn, như muốn làm tăng thêm sự lo lắng trong tâm tôi.

"Rồi, không lâu sau đó, tôi cảm thấy cuộc sống trong tu viện, cũng mang đến cho tôi nhiều thất vọng, giống y hệt như cuộc sống trước kia của tôi. Tôi đang cố gắng đi tìm một điều gì đó, để đem lại ý nghĩa, và mục đích cho cuộc sống, nên tôi đã quyết định dành nhiều thời gian cho thiền định, và qua đó phát triển đời sống nội tâm của tôi. Chắc chắn, việc theo đuổi thành tựu về tinh thần, sẽ thật sự có ý nghĩa.

"Việc thực hành thiền định, dường như làm nhẹ đi sự tuyệt vọng trong tim tôi, và khi tôi thiền định sâu xa, đã mang đến cho tôi tràn đầy sự tự tin. Tôi bắt đầu cảm thấy khá hạnh phúc, thậm chí tôi còn vui vẻ, và không còn quan tâm đến tương lai. Tôi đã tìm thấy chìa khóa của hạnh phúc, và tôi đã bị thuyết phục rằng, tôi đã vượt qua mọi nhà sư khác về sự cao quý. Nhưng mỗi khi tôi rời thiền đường, những cánh cửa lại thì-thầm, 'Tất cả là không.'

"Sau một thời gian, điều nầy bắt đầu chà xát, thân tâm tôi. Tôi ngày càng trở nên tức giận, vì những tiếng nói có vẻ gợi ý rằng, danh-tính-mới của tôi như là một người có tinh thần sâu sắc, thật ra là sự trống rỗng. Khi cơn giận trở nên quá sức tôi chịu đựng, tôi đã bị buộc phải thừa nhận rằng, sự kiêu căng, và lòng tự phụ của tôi, cũng chỉ là sự trống rỗng.

"Khi sự tức giận trôi qua, tôi tiếp tục với sự thực hành thiền định. Cuối cùng, với tôi chẳng còn điều gì, có ý nghĩa nữa. Nhưng sau đó, những tiếng nói bắt đầu bình luận về sự thiền định. Tôi nghe, một lần nữa, 'Tất cả là không.' Như vậy, chính thiền định cũng chẳng có ý nghĩa gì cả à?

"Sự tuyệt vọng của tôi, đã trở lại với một sự trả thù. Tôi đã cố gắng trốn chạy vào phòng của tôi, do đó tôi sẽ không phải đi qua bất cứ cánh cửa nào. Tôi đã trèo qua cửa sổ bất cứ khi nào tôi có thể làm được. Nếu tôi phải đi qua một cánh cửa, tôi chạy băng qua, cố gắng giữ khoảng cách giữa tôi và những giọng nói. Nhưng giờ đây, những tiếng nói đã trở nên thật lớn. Khi tôi chạy xuống hội trường, cụm từ 'Tất cả là không' vang vọng sau lưng tôi.

"Sau một thời gian, mọi suy nghĩ tôi có, mọi mong muốn tôi hy vọng, và mọi nỗ lực của tôi, đều bị tấn công bởi câu 'Tất cả là không,' đang vang vọng ra khắp tu viện. Tôi không thể nào chịu đựng được nữa. Tôi chạy về phía trước cổng tu viện, và tôi có ý định đi tìm một vách núi cao, rồi nhảy xuống tự tử. Thật là một điều vô lý để tiếp tục sống, khi mà cuộc sống lại quá khó khăn như thế nầy. Trên đường tôi đi đến cổng trước, những cánh cửa trở nên lớn hơn, nhưng mờ nhạt trước mắt tôi. Tôi đã quá sợ hãi để vượt qua những cánh cửa. Tôi cảm thấy tôi không thể nào tồn tại, nếu tôi phải nghe thêm một câu nói 'Tất cả là không.'

"Tôi đứng đó, thân tâm buốt giá, trong một thời gian rất lâu, nhưng sau đó, tôi nhớ đến câu thực hành mà vị sư trụ trì già đã nói với tôi, vào ngày đầu tiên tôi đến tu viện: 'Hãy luôn luôn nhớ rằng, đi qua mọi cánh cửa, với tâm không-có-điều-kiện, và với tâm không-có-sự-hạn-chế.' Lời hướng dẫn dường như trống rỗng, và vô nghĩa, khi lần đầu tiên tôi nghe nó. Bây giờ, nó trở nên rất to lớn. Tuy nhiên, tôi không thể chế ngự được chính mình, để đi qua cửa trước.

"Bên trong đầu tôi, một giọng nói liên tục lặp lại 'Tất cả là không. Tất cả là không.' Tâm tôi không thể tìm thấy bất cứ sự vật gì để dựa vào, bởi vì khi tâm tôi làm như thế, tôi lại được nhắc nhở rằng, sự vật nầy cũng là không. Tâm tôi càng ngày càng trở nên thu-nhỏ-lại, quay ngược trở vào trong tâm. Tâm tôi đẩy ra ngoài mọi thứ, cho tới khi những-gì-còn-lại trong tôi, chỉ là tâm sợ hãi. Sau đó, lần cuối cùng, một giọng nói bùng nổ ra, 'Tất cả là không,' và với câu nói nầy, tôi buông xả tâm tôi. Tôi đưa chân tôi quay trở lại, rồi, một lần nữa, tôi bước vào tu viện.

"Kể từ ngày đó, những tiếng nói đã ngừng lại, và tôi đã không bao giờ phải lo lắng, về ý nghĩa của bất cứ điều gì. Không-tuyệt-vọng, và cũng không-hy-vọng, đều thích hợp, đối với tôi. Hạnh phúc thay cho chúng ta, tánh-không thấm qua tất cả mọi vật."

 

It Is All Empty

Mushin was one of the more radiant monks in the monastery. His peace and joy inspired everyone who met him. Never seeming to want anything, he had a knack for being in the right place at the right time when others needed help. He was always thorough in doing his job as the monastery janitor and no one had ever seen him bothered by anything.

One day I asked him if monastic life had ever been difficult. This is what he said:

“Before coming to the monastery, my life was very hard. I even considered ending my life because my suffering was so great. For me the monastery was the end of the road. I saw it as my last chance. When I first arrived I had a long interview with the abbot. He asked me lots of questions. I told him things about my life that I had never revealed to anyone. At the end of the interview he welcomed me to the monastery. As I took my leave, I asked what sort of spiritual practice I should undertake. The old abbot looked up at me with such compassion and confidence that I thought he was preparing to tell me something very important. But I was confused when all he said was, ‘Always walk completely through the doors.’

“For the rest of that day I wondered if I had heard correctly. How could walking through doors be helpful advice to someone as despondent as me? Perhaps the old man was becoming senile.

“But the next day, to my surprise, the monastery doors started talking to me. Every time I went through a door I heard a faint whisper. At first I thought I was imagining it so I didn’t give it much attention. But when the whispering kept occurring, I strained to hear what was being said. Finally, I was able to make out the words. It seemed each door was whispering the same thing: ‘It is all empty.’

“I asked the other monks if they too heard the voices but none did. I asked them if they knew the meaning of ‘It is all empty.’ They just smiled and shrugged their shoulders, as if they didn’t have a clue.

“Pretty quickly I decided that the voices were a reminder of the life I had left behind. All my possessions, along with the endless pursuits I had run after, the burning drive for recognition, the insatiable womanizing; all of that was indeed empty. The whispering doorways seemed to be reassuring me that I had made the right decision in coming to the monastery. They were reminding me that no longer was there anything outside the monastery walls for me to go after.

“So, at first, the voices made me happy. Convinced that the world I left behind was shallow, I threw myself wholeheartedly into the monastic routine. What a delight it was to have finally found a meaningful life! But as the doorways continued to whisper ‘It is all empty,’ I eventually began to have doubts about my monastic life as well. Was this life also hollow, meaningless? Adding to my concerns, the voices started to grow louder.

“Before long I felt as much despair about monastic life as I had about my previous life. Trying to find something that would give meaning and purpose to my life, I decided to devote more time to meditation and thereby develop my inner life. Certainly the pursuit of real spiritual attainments would be meaningful.

“The meditation practice seemed to lighten my despair, and when my meditations were deep I was filled with confidence. I began to feel quite happy, even happy-go-lucky. I had found the key to happiness and was convinced that I was surpassing all the other monks in holiness. But every time I left the meditation hall the doors whispered again, ‘It is all empty.’

“After a while this began to grate on me. I became increasingly angry because the voices seemed to suggest that my newfound identity as a deeply spiritual person was empty. When the anger became too much to bear, I was forced to admit that I had been caught in pride and that my vanity, too, was empty.

“Once the anger passed, I carried on with my meditation practice. After all, nothing else seemed to make sense. But then the voices starting commenting on the meditation itself. I heard again ‘It is all empty.’ Did this mean that meditation itself was meaningless?

“My despair returned with a vengeance. I tried hiding in my room so I wouldn’t have to go through any more doors. I took to climbing through windows whenever possible. If I did have to pass through a door, I ran through trying to distance myself from the voices. But by now the voices had grown very loud. As I ran down the halls the phrase ‘It is all empty’ echoed after me.

“After a while, every thought I had, every wish I hoped for, and every effort I made was assaulted by ‘It is all empty’ resonating throughout the monastery. I couldn’t take it anymore. I ran toward the front gate of the monastery intending to find a tall mountain cliff and throw myself off. It no longer made sense to keep on living if life was going to be so hard. But as I came to the front gate the doors loomed large in front of me. I was too frightened to pass through them. I felt I couldn’t survive one more voice telling me that ‘It is all empty.’

“I stood there, frozen for a long time, but then remembered the practice the old abbot had given me on my first day in the monastery: ‘Always walk completely through the doors.’ The instruction seemed so empty and meaningless the first time I heard it. Now it seemed monumental. Still, I could not manage to get myself to pass through the front gate.

“Inside my head, a voice kept repeating ‘It is all empty. It is all empty.’ My mind couldn’t find any object to rest on because when it did I was reminded that it too was empty. My mind became increasingly contracted, turning in on itself. It kept pulling away from everything until all that was left was the frightened mind itself. Then, one last time, a voice boomed out, ‘It is all empty,’ and with that I let go of my mind. I turned around and re-entered the monastery.

“Since that day the voices stopped and I’ve never again worried about the meaning of anything. Neither despair nor hope is relevant for me. Happily, emptiness permeates everything.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 11048)
Kinh Đại bản [Tương đương Pāli: Mahānpadānasutta, D 14] Cũng được gọi là Đại bản duyên. Hán dịch Đại bản, tương đương Pāli là mahāpadāna.
(Xem: 12093)
Vũ trụ bao la rộng lớn với vô vàn những hình thù khác nhau, nhưng kỳ diệu thay, tất cả chúng đều được hình thành nên từ đơn vị vật chất cơ bản là nguyên tử.
(Xem: 12324)
Ở đây, có sự sai biệt nhau trên bình diện mê, nên có Tục đế - Đệ nhất nghĩa đế - Niết bàn. Nhưng khi ngộ thì chính ba cái sai biệt đó không khác nhau.
(Xem: 20475)
Tập tục Sóc, Vọng theo chân những người Việt di dân khai phá vùng đất mới mà vào Nam bộ. Chính ở đấy, đã hòa hợp vào những con người tứ xứ và đất đai...
(Xem: 12342)
Suy cho cùng, Phật giáo là một lối sống phản bổn hoàn nguyên, một lối sống quay trở về với chính mình, rồi từ nơi tự thân nhận chân cái giá trị hiện hữu của con người
(Xem: 12357)
Kim cang là kinh phổ biến nhất của Đại thừa. Xu hướng giảng kinh Kim cang tại Việt Nam trước nay phần lớn dựa trên truyền thống Hán qua bản dịch của ngài Cưu-ma-la-thập.
(Xem: 11634)
Không thể định nghĩa về Không, mà chỉ có thể gợi ý rằng Không không thể là đối tượng của tư duy ngã tính (nhị duyên), mà là thực tại như thực của sự thể nhập...
(Xem: 11508)
Không thể định nghĩa về Không, mà chỉ có thể gợi ý rằng Không không thể là đối tượng của tư duy ngã tính (nhị duyên), mà là thực tại như thực của sự thể nhập...
(Xem: 22310)
Bài viết dưới đây xin trích dẫn một giai thoại trong cuộc đời tu tập của Ngài Vô Trước, được giới thiệu trong "CANG -SKYA ON YOGACARA...
(Xem: 13483)
Các Ngài đã đạt được Tam minh, Lục thôngBát giải thoát, vâng thừa giáo chỉ của Phật, kéo dài thọ mạng, trụ tại thế gian tại thế gian để hộ trì chánh pháp...
(Xem: 29484)
Trong lịch sử Phật giáo Trung Quốc có vua Lương Võ Đế rất tin tưởng Phật pháp, song bà Hoàng hậu tên Hy Thị được vua yêu quý nhất thì tánh lại độc ác...
(Xem: 11445)
Từ trong lòng Tánh Không luận đi ra, người ta thử thay đổi các bình diện biểu lộ của nó, rồi qua những gì sẽ đạt được, trong lãnh vực suy lý cũng như trong lãnh vực sinh hoạt thực tế...
(Xem: 16590)
Phong trào phát triển một đường lối Phật Giáo mới, về sau này được gọi là Mahayana (Đại thừa), bắt đầu thành hình trong thời gian 250 năm, từ năm 150 TCN đến 100 CN...
(Xem: 11896)
Tinh thần hòa hiệp đoàn kết là ý nghĩa sống lành mạnh an vui, là tinh thần của một hội chúng biết tôn trọng ý niệm tự tồn và xây dựng vươn cao trong ý chí hướng thượng.
(Xem: 16732)
Tượng Phật là để thờ, tất nhiên: như sự bày tỏ niềm tri ân, tôn kính của người Phật tử. Nhưng không chỉ thế, tượng Phật còn để chiêm ngưỡng: như một lối trang trí...
(Xem: 11983)
Mọi sự mọi vật theo luật vô thường, chuyển biến liên tục không bao giờ ngừng nghỉ, nhất là chúng thay đổi mau chóng. Con người do không rõ được lẽ vô thường sinh diệt đó...
(Xem: 17845)
Pháp môn Lạy Phật không phải chỉ có các Phật tử thuộc truyền thống Tịnh Độ thực hành, nhưng phương pháp này cũng được các truyền thống khác tu tập.
(Xem: 12515)
Đây là một danh từ rất phổ thông trong chốn thiền môn. Pháp khí là những đồ dùng trong chùa nhưng đúng với Phật Pháp như chuông mõ, khánh, tang đẩu, linh, chung cổ...
(Xem: 13045)
... nếu Niết bàn là có (hữu), thì cái có này, hay Niết-bàn này thuộc vào tướng hữu vi. Nhưng tướng hữu vi, theo đức Phật dạy thì chúng luôn ở trong trạng thái biến diệt không thật có.
(Xem: 14658)
Chính vì phương tiện đối trị căn cơ, nên giáo pháp chữa bệnh của đức Phật được Ngài nói ra có đến vô lượng để chữa trị có ngần ấy cơ bệnh do ba độc phiền não sinh ra.
(Xem: 22484)
Trong thời kỳ đầu tạo 30 pháp hạnh Ba La Mật, Đức Bồ Tát phát nguyện trong tâm muốn trở thành một Đức Phật Chánh Đẳng Giác đã trải qua suốt 7 a-tăng-kỳ.
(Xem: 10489)
Đối với một truyền thống nặng thần bí như dân tộc Ấn độ, ngôn ngữ quả là một ma lực, một năng lực kỳ diệu có thể vén mở tất cả sự ẩn tàng của thế giới.
(Xem: 13955)
Chiếc áo cà-sa khoác lên tâm thức sẽ che chở cho ta trong cuộc sống bon chen, đầy tham vọng, lừa đảo, hận thù và hung bạo. Nó ngăn chận không cho ta hung dữ và hận thù.
(Xem: 13794)
Trong kinh Majjhima Nikàya (Trung Bộ), Đức Phật dạy rằng: "Con người là chủ nhân của nghiệp, là kẻ thừa tự nghiệp. Nghiệp là thai tạng mà từ đó con người được sanh ra...
(Xem: 13626)
Thứ nhất, nghĩ đến thân thể thì đừng cầu không bịnh khổ, vì không bịnh khổ thì dục vọng dễ sinh. Thứ hai, ở đời đừng cầu không hoạn nạn, vì không hoạn nạn thì kiêu sa nổi dậy.
(Xem: 13785)
Chúng ta có thể hình dung bánh xe luân hồi như là một "vòng tròn sinh sinh - hóa hóa" của đời sống của muôn loài chúng sanh. Trên vòng tròn ấy, không có điểm khởi đầu...
(Xem: 13817)
Nói theo thuật ngữ Phật giáo thời “tất cả pháp là vô thường, vạn vật vô ngã, hết thảy đều không”. “Không” có nghĩa là “vô tự tính”, không có yếu tính quyết định.
(Xem: 14731)
Các nhà nghiên cứu Phật học, các Sử gia đều coi Kinh tạng Nguyên thủytài liệu đáng tin cậy nhất và gần gũi nhất để xác định những gì mà Đức Phật tuyên thuyết.
(Xem: 13708)
Theo đúng giáo lý bất hại của đức Phật, vua Asoka nêu bật tầm quan trọng, tính cách thiêng liêng của cuộc sống không chỉ giữa loài người mà cả với loài vật.
(Xem: 18290)
Ở trong chánh điện thờ Phật, chỉ có cái ý thờ Phật mà thôi, nhưng Phật có tam thânPháp thân, Báo thânỨng thân. Cách bài trí các tượng Phậtchánh điện theo đúng ý nghĩa ấy...
(Xem: 22653)
Nói đến Phật giáo, người ta nghĩ ngay đến đạo Từ bi cứu khổ. Mà hình ảnh cứu khổ tiêu biểu tuyệt vời nhất thiết tưởng không ai khác hơn là đức Bồ tát Quan Thế Âm...
(Xem: 15278)
Sau khi nhận lời thỉnh cầu của Phạm thiên, đức Phật dùng tri kiến thanh tịnh quan sát khắp cả thế giới. Bằng tuệ nhãn, Ngài thấy chúng sanh có nhiều căn tánh bất đồng...
(Xem: 17190)
Phải biết gạn đục, khơi trong. Đừng lẫn lộn giữa Pháp và người giảng Pháp, bởi “Pháp” chính là Đạo: giảng Phápgiảng Đạo. Ta nghe Pháp để “thấy” đạo...
(Xem: 22302)
Nếu chúng ta nhận thức được tầm quan trọng của sự sống nhất thể, chúng ta có thể chia sẻ nguồn vui với mọi kẻ khác cũng như hành động vì hạnh phúc của họ...
(Xem: 14157)
Giúp đỡ người khác chính là giúp đỡ cho mình, phụng sự người khác là phụng sự cho mình, đem lại niềm vui cho người khác là khai mở niềm vui nơi chính mình.
(Xem: 12476)
Ðạo Phật là đạo từ bi và trí tuệ, là thuyền bát nhã cứu vớt tất cả những sanh linh đang đắm chìm trong sông mê bể khổ, đang trôi lăn trong sáu nẻo luân hồi.
(Xem: 11063)
Chánh tín trong Phật Giáoniềm tin được soi sáng bởi trí tuệ, được trắc nghiệm qua sự thực hành, là niềm tin vào nhân quả, nghiệp báo, là niềm tin vào Tam Bảo...
(Xem: 17650)
Chánh tín trong Phật Giáoniềm tin được soi sáng bởi trí tuệ, được trắc nghiệm qua sự thực hành, là niềm tin vào nhân quả, nghiệp báo, là niềm tin vào Tam Bảo...
(Xem: 13095)
Chúng ta tin vào Phật phải tin vào pháp và phải tin vào Tăng, tin vào Kinh, tin vào nhân quả. Tất cả những việc nầy đều tạo chúng ta có một sức mạnh tự thân...
(Xem: 12992)
Bài viết dưới đây tóm lược lại hai câu chuyện được ghi chép trong kinh sách, tả lại những cảnh ganh tị, hận thù, tham vọng,... đã xảy ra khi Đức Phật còn tại thế.
(Xem: 18687)
Mặc dầu hư vọng phân biệt là một khái niệm liên quan mật thiết với đối cảnh sở duyên của chỉ quán, nhưng thực ra, hư vọng phân biệt là thức và thức là duyên sinh...
(Xem: 17062)
Làm chủ tâm, mà Chư Vị Bồ Tát đã thị hiện vào cuộc đời này, dù bất cứ môi trường nào, hoàn cảnh nào Bồ Tát vẫn an nhiên tự tại trong đời sống hành đạo của Bồ Tát.
(Xem: 13381)
Đây là bốn phạm trù tâm thức rộng lớn cao thượng không lường được phát sinh từ trong thiền định khi hành giả tu tập trong tự lợi và, lợi tha khi đem chúng ra ban vui cứu khổ...
(Xem: 12807)
Bát bất gồm có 8 loại không. Đó là: Bất sinh bất diệt, bất đoạn bất thường, bất nhất bất dị và bất khứ bất lai. Đây là 8 loại lập luận để thấy con đường trung đạo.
(Xem: 14584)
Không biến cố nào có thể xảy ra nếu trước đó không xảy ra nguyên nhân của nó. Khi hiểu nguyên nhân, con người có thể ngăn chận biến cố...
(Xem: 14545)
Cờ Phật Giáo, trước hết là biểu trưng tinh thần thống nhất của Phật Tử trên toàn thế giới. Cờ Phật Giáo còn tượng trưng cho niềm Chánh tín và sự yêu chuộng hòa bình...
(Xem: 15741)
Về tên gọi Chùa hầu như đều thống nhất từ trước tới nay và ai cũng hiểu rõ đó là một tập hợp kiến trúc nhà làm nơi thờ Phật. Đó là tài sản chung của một cụm người cư trú...
(Xem: 13405)
Lời Phật cần ghi nhớ: "Chúng sanh là kẻ thừa tự những hành vi mà nó đã làm". Và còn có lời Phật khác nữa: "Hãy là kẻ thừa tự Chánh pháp của Như lai...
(Xem: 27275)
Tôn giả A Nan (Ananda) là một trong mười vị đệ tử lớn của đức Phật, người được mệnh danh là rất uyên thâm trong nhiều lĩnh vực và có trí nhớ siêu phàm (đa văn đệ nhất).
(Xem: 13074)
Muốn thành một vị Bồ Tát, Hành giả phải trải qua 50 ngôi vị tu tập và đạt đạo gọi là Bồ Tát Giai Vị. Bồ Tát Giai Vị nghĩa là ngôi vị thứ bậc của Bồ Tát.
(Xem: 16584)
Kinh Phạm Võng Trường Bộ tập I, Đức Phật dạy rằng: “Này các Tỳ-kheo, thân của Như-Lai còn tồn tại, nhưng cái khiến đưa đến một đời sống khác đã bị chặt đứt.
(Xem: 21289)
Tiếng Phạn sthùpa, tiếng Pàli thùpa, dịch âm là tốt đổ ba, tô thâu bà; lược dịch là tháp bà, Phật đồ, phù đồ; dịch ý là chỗ cao ráo, nơi hội tụ công đức, ngôi mộ lớn...
(Xem: 18685)
Bồ Tát Quan Thế Âmhiện thân của Từ Bi, Ngài phát đại nguyện thực hiện từ bi cùng tận trong đời vị lai, nếu chúng sinh còn đau khổ. Vì chỉ có từ bi mới giải trừ đau khổ...
(Xem: 22952)
Tự tính các pháp chính là Tự Thể của các pháp. Vì các duyên hòa hợp sinh ra các pháp nên nếu các duyên tan rã thì các pháp mất do đó các pháp khôngtự tính cá biệt.
(Xem: 19961)
Ðọc Bát Nhã Tâm Kinh, tôi thấy như có một luồng gió mới, nó phá bỏ tất cả quan niệm, chối bỏ luôn cả cái hiện hữu. Tôi viết bài nầy theo sự hiểu biết đơn giản của tôi...
(Xem: 9358)
Tác Giả: Thiền Sư Bhante Henepola Gunaratana, Việt Dịch: Diệu Liên Lý Thu Linh; Nhà xuất bản Phương Đông
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant