Một phụ nữ nhà quê. Một con người luôn ném hết nghị lực ra giữa trời đất
để sống. Bảy mươi ba tuổi. Tên Cao Thị Mỹ. Mỹ trong nghĩa từ Hán – Việt là
"cái đẹp". Nhưng ít ai gọi cái tên ấy, người ta thường nhắc đến bà một
cách nửa lạ nửa quen: bà cụ có chiếc xe chó.
Cỗ xe cuộc đời.
10 năm nay, bà con xã Phước Vinh, khu vực biên giới, huyện Châu Thành, tỉnh Tây
Ninh đã quen với hình ảnh bà cụ và chiếc xe chó. Bao năm qua chó Vàng cứ lầm
lũi kéo xe chạy trên đường, gánh trên vai gánh nặng cuộc đời của bà chủ tội
nghiệp của nó.
Bà Mỹ từng có chồng, có con. Chồng mất, người phụ nữ ấy hết lặn lội nuôi con,
đến nuôi dâu, rồi nuôi cháu. Mấy mẹ con tần tảo xây được căn nhà. Nhà mới chưa
ráo hồ thì người ta khiêng xác đứa con trai đầy máu về đặt trước mặt bà. Một
"hung thần đường phố" nào đó đã cướp sinh mạng nó rồi bỏ trốn. Người
mẹ ấy lặng lẽ bán cái nhà mới xây để lo tang ma và xây một cái mả tươm tất cho
con.
Bấy giờ, tài sản đáng giá của người mẹ chỉ còn cái thân già, ba con chó và một
con heo. Con trai chết rồi, chẳng còn ai đỡ đần. Chỉ còn đàn chó, con heo trung
thành quấn dưới chân bà. Ban đầu bà lấy mấy thanh tre, ghép với hai bánh xe đạp
rồi dạy cho con heo kéo. Cái loài ủn ỉn hay ăn hay ngủ chỉ kéo được mấy bước rồi
lăn ra nghỉ mệt. Bà thử buộc xe vào cổ ba con chó. Không ngờ chúng kéo chạy bon
bon. "Vậy là trời còn thương, cho một kế sinh nhai, di chuyển". Bà tự
nhủ rồi chất một bao gạo, một giỏ xách đựng quần áo và di ảnh của con trai lên
cỗ xe chó ấy. Cứ chó kéo xe đi trước, bà đạp xe tất tả theo sau. Người và chó
đi về hướng thị xã. Ngày đi. Đêm nghỉ bên lề đường. Ròng rã gần 70 cây số đến
toà án tỉnh. Người mẹ quyết tâm đòi công lý cho đứa con xấu số.
Không nhớ nổi bao lâu ăn ở vạ vật bên đường để chờ đến ngày người ta tìm ra kẻ
gây tai nạn, tuyên án, người đàn bà già cỗi ấy mới cùng ba con chó lủi thủi về.
Đến quê, bà tặng hết số tiền người ta đền mạng sống đứa con trai cho cô con
dâu, nó cũng nghèo khó và bạc phước như bà. Còn bà, dắt mấy chú chó xuống chiếc
xuồng ba lá sống một đời lênh đênh.
Cuộc đời du cư cứ buổi sớm ra đồng mò ốc, mót lúa, mót mì…, buổi chiều lại cùng
mấy con chó chở những thứ vừa kiếm được ra chợ để đổi lấy thức ăn. Hàng năm
trời, giấc mơ của con người ấy và mấy chú chó cũng bập bênh trên con xuồng neo
ở sông Vàm Cỏ. Sau trận bệnh tưởng chết trên xuồng, bà mới mua khung chòi tre
với giá bằng bốn ký thịt bò. Người ta cho dựng nhờ trên một nền đất hoang bốn
mùa lộng gió bên kia sông. Vậy là bà có một nơi bình yên để treo di ảnh đứa con
thân yêu.
Robinson trên đồng.
Nghèo, nhiều người nghèo. Khổ, nhiều người khổ. Nhưng, con người ấy đã cho tôi
cảm xúc rất lạ. Lạ từ nụ cười khanh khách trên khuôn mặt đen nhẻm đầy bùn đất.
Lạ từ những giọt nước mắt lăn vội khi bỏ di ảnh con vô giỏ bàng rồi treo lên cỗ
xe chó chở theo những ngả đường mưu sinh. Lạ từ chuyện lần mò trồng và chăm sóc
cả một vườn khổ qua, bí đỏ, rau lang xanh mướt… để cho bà con hàng xóm ai thích
ăn thì cứ hái miễn phí. Lạ từ cách mỗi ngày bà đều tìm và cắm một cành hoa tươi
lên vách chòi tả tơi. Lạ đến những ngày bà nhịn đói để cho mấy chú chó được no.
Lạ từ sự tự vấn bản thân khi trót làm chết mấy chú chó: "Trời! Tui già
rồi, mà sao tui còn ngu hết biết vậy trời!".
Gặp tôi, bà rớt nước mắt hai lần: lần thứ nhất nói tới con trai, lần thứ hai
nhắc về mấy chú chó. Cỗ xe tam cẩu giờ chỉ còn một mình con Vàng kéo. Con chó
được huấn luyện đeo tờ giấy đi chợ giúp bà cụ đã bị sợi dây quấn vào cổ chết
khi thò đầu xuống sông uống nước. Con chó thứ hai từng bơi qua sông kiếm người
cứu chủ nhân trong đêm bà bệnh nặng trên xuồng đã bị mấy bợm nhậu bắt trộm làm
thịt.
Sau khi chèo xuồng đưa tôi qua sông, bà và con Vàng lặng lẽ quay về căn chòi le
lói ánh đèn chong. Nơi ấy đêm đêm chỉ còn bà cụ và con chó ngủ còng queo trên
chiếc nệm làm bằng rơm khô. Phía sau xe chúng tôi nặng trĩu mấy trái bí đỏ do
chính tay bà cụ nghèo trồng và hái tặng. Dù thành phố đâu thiếu thứ rau trái
gì. Dù đời sống vật chất ở vùng biên giới này chẳng dư thứ gì. Nhưng, biết đâu
là giới hạn của thiếu và đủ. Thôi thì, cứ hồn nhiên cho và nhận những gì mình
có – người đàn bà ít học ấy đã dạy tôi như thế!