Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới
Bài Mới Nhất

Tọa Đàm 37 - 48

03 Tháng Mười Hai 201200:00(Xem: 6963)
Tọa Đàm 37 - 48


HỘ NIỆM: HƯỚNG DẪN – KHAI THỊ

Tác giả: Cư sĩ Diệu Âm


HƯỚNG DẪN - KHAI THỊ

Tọa Đàm 37

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

Ngày hôm qua chúng ta nhấn mạnh đến việc tu hành cần phải chuyên nhất. Hòa Thượng đã nhắc nhở rất nhiều lần, một người phàm phu tục tử tội chướng sâu nặng trong thời mạt pháp này nếu không chuyên nhất trì giữ danh hiệu A-Di-Đà Phật thì nhất định không thể nào vượt qua sáu đường sanh tử.

Hôm nay xin đọc lời khai thị của Ngài thêm một đoạn nữa, để cho chúng ta sáng sủa hơn. Hòa Thượng Tịnh-Không nói:

- Nhiều ý kiến cho rằng đây là khóa tụng có gốc của Tổ Sư đặt ra... Không sai! Khóa tụng gốc của Tổ Sư đặt ra, nhưng có phải Tổ Sư đặt ra cho chúng ta không?... Tổ Sư không đặt ra cho chúng ta, mà đặt ra cho người khác. Cũng giống như thầy thuốc kê toa, toa thuốc của người khác, chúng ta bị bệnh liệu có dám uống toa thuốc của người khác không?... Tổ Sư là người thời đại nào?... Trong bối cảnh nào?...

Xin thưa với chư vị, nghe từng lời khai thị của ngài Tịnh-Không, chúng ta có ngộ ra chưa? Mỗi thời đại, chư Tổ quán xét căn cơ của chúng sanh mới đưa ra một phương pháp thích hợp cho người thời đó ứng dụng để được thành tựu. Cũng giống như kinh Phật, mỗi kinh của Phật thuyết ra đều có đối tượng ứng trị cả. Nếu chúng ta không biết trạch pháp một cách rõ ràng, nhiều khi chúng ta trì tụng kinh, cũng là kinh Phật đó, nhưng mà kết quả thì khá bẽ bàng!

Tại sao vậy?... Dựa vào lời pháp của ngài Tịnh-Không, ta nói kinh Phật thuyết ra giống như toa thuốc trị bệnh cho chúng sanh vậy. Ứng trước một chúng sanh có bệnh như vậy Ngài thuyết ra như vậy. Ứng với tâm bệnh của chúng sanh trong thời mạt pháp, Ngài có cái thuốc để trị cho chúng sanh hạ căn hạ cơ thời mạt pháp này sử dụng để được thiện lợi.

Hãy tự suy nghĩ thử coi bệnh chúng ta là gì?...

Nghiệp chướng sâu nặng, căn cơ hạ liệt, thời đại mạt pháp càng ngày càng lún sâu vào trong đường ác hiểm khó có thể thoát ra sáu đường sanh tử luân hồi. Ngài cho ta một môn thuốc, thuốc A-Dà-Đà, thuốc A-Di-Đà Phật để vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc. Ngoài toa thuốc này, chúng sanh cănthấp kém trong thời đại này không còn cách nào có thể vượt qua ách nạn của nghiệp chướng, của sanh tử luân hồi được!

Vì thế, khi đối trước một người bệnh sắp chết, nếu chúng ta khai thị mà đem những đại pháp của Phật ra giảng giải thì đúng hay sai?... Đúng với những người thích nghiên cứu, thích tìm hiểu, đúng với những học giả thế trí biện thông!... Chứ không thích hợp với một người sắp sửa đi xuống tam ác đạo trong một vài ngày.

Chính vì vậyHướng Dẫn - Khai Thị chúng ta phải nắm cho vững nguyên tắc hộ niệm, không thể nào đứng trước bệnh nhân mà ta đem cả một đại pháp của đức Thích-Ca-Mâu-Ni Phật ra giảng cho họ được. Mà ta phải làm gì? Phải làm sao cho người bệnh đó uống được món thuốc của đức Thích-Ca-Mâu-Ni Phật dành cho những người nghiệp chướng sâu nặng của thời mạt pháp này vượt qua ách nạn của nghiệp chướng. Bằng cách gì? Bằng sự cứu độ của A-Di-Đà Phật!

Khi hướng dẫn người bệnh, có nhiều người lại đem thuyết này ra giảng, đem thuyết kia ra giảng, giảng riết sau cùng làm cho người bệnh phải mất phần vãng sanh! Họ mất phần vãng sanh rồi thì mình lại đổ thừa là như thế này, như thế nọ, nhưng không ngờ là chính mình đã áp dụng phương thức... Sai”!...

Phật dạy, một câu A-Di-Đà Phật mà niệm được mười niệm, quyết lòng nguyện vãng sanh Tây Phương Cực Lạc, nếu lòng tin vững như tường đồng vách sắt... Nhờ ba điểm này A-Di-Đà Phật phóng quang tiếp độ về Tây Phương. Khi hộ niệm ta không chịu xoáy ba cái điểm này để tạo “Tín Tâmvững vàng và đường đi chuyên nhất cho người bệnh, mà ta cứ ứng dụng những điều gì khác. Ta đã áp dụng... Sai”!...

Chính vì thế mà pháp hộ niệm tuy đơn giản, nhưng liệu chính chúng ta có dám tin rằng một câu A-Di-Đà Phật đưa ta về Tây Phương thành đạo hay không? Đây là cái mấu chốt để cứu người. Khi trải qua nhiều kinh nghiệm rồi, những vị hộ niệm có thể dám nói thẳng rằng, một người nào hiền lành, một người nào dễ thương, một người nào nói đâu nghe vậy... thì rất dễ vãng sanh...

- Quyết tâm niệm Phật đi?

Người đó hạ quyết tâm niệm Phật!...

- Nguyện vãng sanh nghe! Buông xả ra?

Người đó quyết lòng buông hết, không còn gì nữa cả...

- Một câu A-Di-Đà Phật niệm nghe?

Người đó trì giữ từng hơi thở một để niệm câu A Di Đà Phật...

Thấy vậy, người hộ niệm vững tâm tin tưởng đến nỗi dám tuyên bố rằng người bệnh này có thể được chín mươi lăm phần trăm vãng sanh.

Điều này nói lên được gì? Đây chính là sự trạch pháp một cách triệt để ngay trong những giờ phút trước khi xả bỏ báo thân, làm cho họ thực hiện được cái nhu cầu rất là cần thiết, gọi là Mười niệm tất sanh.

Điều này được nói đâu? Trong kinh Quán-Vô-Lượng-Thọ nói rõ rệt như vậy.

Cho nên, pháp hộ niệm là pháp đã ứng dụng rất là căn bản, rất là cụ thể, rất là chính xác, và rất là cần thiết để giúp cho một người thay vì phải đi xuống tam ác đạo, họ được đi về tới Tây Phương Cực Lạc.

Xin chư vị nghĩ thử coi, trong tất cả các pháp môn tu tập, có pháp nào có thể đưa một người từ chỗ chuẩn bị xuống tam ác đạo chịu đọa lạc lại được về tới Tây Phương để thành đạo hay không?

Như vậy thì xin hỏi:

- sức mạnh nào mạnh bằng câu A-Di-Đà Phật?

- Có pháp nào vẹn toàn bằng câu A-Di-Đà Phật?

- Có sự vi diệu nào bằng câu A-Di-Đà Phật?

Thế mà, chúng ta tu hành ở đây, có người vẫn nghĩ rằng câu A-Di-Đà Phật không đủ sức, nên mới vay cái này, vay cái nọ... muốn tu đủ cách hết! Tu hành như vậy có đúng không? Đúng đấy chứ! Nhưng chỉ đúng với những vị A-La-Hán, với những đại Bồ-Tát, nhưng không đúng với những người căn cơ hạ liệt, tội chướng sâu nặng như chúng ta!

Chúng ta tu theo pháp môn của ngài Đại-Thế-Chí, mà không nghe lời ngài Đại-Thế-Chí Bồ-Tát dạy sao? Ngài dạy như thế nào? Tịnh niệm tương kế, bất giả phương tiện, tự đắc tâm khai. Nghĩa là, một lòng thanh tịnh niệm câu A-Di-Đà Phật, không cần cái gì khác cả, nhất định tâm sẽ khai. Khai ở đâu? Ở Tây Phương Cực Lạc, vì người này sẽ vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc. Về được Tây Phương Cực Lạc thì A-Di-Đà Phật đã phát đại thệ như thế này: Dẫu cho chư vị trong tam ác đạo về đến Tây Phương Cực Lạc cũng trở thành Bồ-Tát.

Cho nên, khi thấu hiểu được lời dạy của Thế Tôn rồi, chúng ta mới thấy rõ rệt rằng, nếu phàm phu tục tử chúng ta mà không vững tâm trụ vào câu A-Di-Đà Phật, nhất định bị trở ngại! Thế thì, chúng ta tới đây tu hành, tự mình phải xét coi? Nếu mà tâm còn chao đảo thì không ai dám bảo đảm cho chư vị đến hai mươi phần trăm vãng sanh, chứ đừng nghĩ rằng cứ tới đây thường xuyên niệm Phật là cho rằng mình nhất định được vãng sanh!...

Phải tin! Đã tin thì phải tin vững vàng như tường đồng vách sắt. Ngài Thiện-Đạo Đại Sư nói về chữ “Tín” như thế nào?... Ngài nói, có một vị cao tăng đại đức tới nói với mình rằng, câu A-Di-Đà Phật yếu lắm! Để ta sẽ dạy cho ngươi một pháp môn khác hay hơn. Nghe nói vậy, mình theo liền. Ngài nói chữ “Tín” này quá dở rồi!...

Rồi Ngài nói tiếp, một vị A-La-Hán tới nói, ta đã đắc đạo rồi đây, ta chỉ cho ngươi pháp môn khác. Mình thấy rõ ràng vị này là một vị đắc đạo, ta liền theo! Dở rồi!...Dở rồi!...

Ngài nói, Chư Phật mười phương phóng đại quang minh bao trùm khắp pháp giới mà bảo ta bỏ câu A-Di-Đà Phật, ta cũng không bỏ. Thì lúc đó “Tín Tâm” ta mới gọi là vững.

Ví dụ như bây giờ ở đây niệm Phật, về nhà ta vay cái gì đó để mà phá nghiệp. Ta đã hư rồi! Nhất định khi nằm xuống ta đã bị nạn rồi! Đúng như vậy đó! Tại sao? Tín tâm không vững thì nhất định không phá được nghiệp, không thể nào Siêu xuất chúng ma lộ được!...

Vì thế, mình nói về “Hộ Niệm - Khai Thị”, chứ chính ra là chúng ta phải tự mình kiểm soát lại chính mình. Đi đường nào nhất định phải một đường chuyên nhất. Hòa Thượng Tịnh-Không nói rằng, chư Tổ dạy nhưng không phải dạy cho chúng ta. Ngài dạy cho những người muốn phá nghiệp, tự chứng. Ngài dạy cho những người muốn đắc Thánh quả A-La-Hán. Ngài dạy cho những người muốn “Minh Tâm - Kiến Tánh”. Còn Ngài dạy cho những người phàm phu tục tử tội chướng sâu nặng như chúng ta thì khác, vì chúng ta không thể nào làm được điều đó, mà ta phải niệm câu A-Di-Đà Phật, nhờ A-Di-Đà Phật tiếp độ ta mới có thể một đời này vãng sanh Tây Phương Cực Lạc.

Những lời nói này, hoàn toàn Diệu Âm chỉ lấy lời Tổ, lấy lời Hòa Thượng Tịnh-Không. Lấy lời chư Tổ để nhắc nhở cho chúng ta hãy vững tâm mà đi. Đây là tất cả con đường thành đạo của một người hạ căn, phàm phu như chúng ta. Diệu Âm hoàn toàn không nói một câu nào liên quan đến các vị đại Bồ-Tát, hoàn toàn không nói một câu nào liên quan tới các vị đại A-La-Hán, mà chỉ nói rằng, phàm phu tục tử như chúng ta nhất định muốn tự tu chứng thì một trăm phần không tìm ra một phần thành tựu! Câu này chính là ý của Bổn Sư Thích-Ca-Mâu-Ni Phật nói:

- Thời mạt pháp ức triệu người tu hành khó tìm ra một người chứng đắc. Chỉ người nào nương theo pháp niệm Phật mới thoát luân hồi.

Niệm Phật cầu vãng sanh Tịnh-Độ. Người nương theo pháp niệm Phật để cầu chứng đắc, thì vô tình đã đem pháp niệm A-Di-Đà Phật biến thành pháp tu tự lực để tìm cầu chứng đắc. Thì đây không khác gì hơn một pháp tu tự lực! Tu tự lực thì trong triệu người tu hành khó tìm ra một người thực hiện được lý tưởng giải thoát!...

Thế thì tại sao chúng ta không đi con đường: Muôn người tu muôn người đắc. Muôn người tu muôn người thành đạo?

Ai nói như vậy?...

A-Di-Đà Phật nói như vậy. Bổn Sư Thích-Ca-Mâu-Ni Phật nói như vậy. Chư Tổ đều nói như vậy...

Mong chư vị hiểu được chỗ này, quyết lòng giữ một câu A-Di-Đà Phật mà niệm. Đây là con đường thẳng tắt đưa ta về Tây Phương. Nếu lệch ra, nhất định chúng ta bị khó khăn ở lúc lâm chung vậy!...

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

HƯỚNG DẪN - KHAI THỊ

Tọa Đàm 38

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

Trong những lần trước chúng ta có nói là khi đi hộ niệm, chúng ta cần củng cố Tín-Nguyện-Hạnh cho người bệnh một cách rốt ráo, để cho họ có Tín-Nguyện-Hạnh vững vàng vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc.

Một người có Tín-Nguyện-Hạnh vững vàng thì Hòa Thượng Tịnh-Không có dạy rằng, khi mình niệm Phật thành tâm chí thành thì A-Di-Đà Phật cũng niệm mình. Ngài niệm mình bằng cách gởi hai mươi lăm vị Bồ-Tát tới gia trì cho mình. Hai mươi lăm vị Bồ-Tát tới gia trì thì có vô số những Thiên-Long Hộ-Pháp cũng theo những vị Bồ-Tát đó bảo vệ cho mình.

Chính vì vậy mà khi người bệnh ra đi, ta dặn dò người bệnh chỉ được quyền theo A-Di-Đà Phật, đây là cái quy luật của pháp giới để vãng sanh, không ai được quyền vi phạm.

Tuy nhiên, có nhiều người cũng niệm Phật tu hành, họ nói họ thấy A-Di-Đà Phật nhưng sau cùng phát hiện ra là Phật giả. Đây là do Tín-Nguyện-Hạnh của người đó không đúng. Nói cho rõ hơn họ là người tu thử, có tâm nghi ngờ, tu lấy lệ!... Khi tu thử thì cầu không thành, cầu không thành thì ứng không linh. Ứng không linh có nghĩa là ứng vọng! Đây là do tại mình đã tạo ra những cảnh giới đó. Bao nhiêu người niệm Phật được vãng sanh, còn mình niệm Phật mà không được vãng sanh chính vì yếu tố này!

Tiến thêm một chút nữa, hôm nay chúng ta giải quyết đến vấn đề của Hòa Thượng Tịnh-Không nói:

Khi tắt hơi ra đi mà thấy Bổn Sư Thích-Ca-Mâu-Ni Phật hiện ra cũng không được theo, thấy Dược--Lưu-Ly-Quang Phật hiện ra cũng không được theo, nếu theo thì lạc đường...

Ngài giải thích, đây là do nhân quả của chính mình. Trong đời mình gạt chúng sanh để hãm hại họ, thì khi mình chết chúng sanh cũng có quyền gạt mình để tìm cách hại mình. Đó là nhân quả của chính mình. Vấn đề này thuộc về Nhân-Quả. Nhân mình tạo ra thì Quả mình phải chịu, chứ chư Thiên-Long Hộ-Pháp không thể nhúng tay vào.

Mình gặp A-Di-Đà Phật là thật hay giả là do nhân duyên của chính mình. Nhân mình thành thì Duyên mình linh. Thông thường những người thích thấy này thấy nọ, cầu cảm ứng quá mạnh thường gặp phải chuyện này. Hai tuần trước, chúng ta có đi thăm một người bị như vậy, hiện tượng này là một chứng minh cụ thể. Thì hôm nay liên quan tới chuyện này, có một câu hỏi từ trong email, Diệu Âm xin đọc ra để chư vị nghiệm lấy thử coi:

“Thời gian vừa qua, con luôn nhìn thấy linh ảnh của đức Phật Tổ Như-Lai, đức Phật Thích-Ca, Phật Bà Quán-Âm, đức Đại-Hạnh-Phổ-Hiền Bồ-Tát, các vị Tăng Tổ, cổng Trời, đức Chúa Jésu, đức mẹ Maria, Cha Trời và rất nhiều hiện tượng kỳ lạ khác....

Xin thưa với chư vị, những loại câu hỏi này tôi gặp rất nhiều, thường thường gặp xong tôi chỉ nhắc nhở vài câu, rồi xóa bỏ đi. Nhưng khi đang tọa đàm về vấn đề này, tôi mới tiếc và in ra đây để chúng ta cùng mổ xẻ. Câu hỏi này có viết:

 “... Khi con người chết hoặc thiền sâu thì linh hồn thoát khỏi thân xác, di chuyển rất nhanh và có ánh sáng. Linh hồn chính là những bậc Minh Sư đắc đạo, họ đã từng sống tại trần gian này, nay có thể liên lạc với con người, với thân xác chúng ta, thông qua các “Đang Giác” (tư tưởng). Vậy linh hồn được cấu tạo nên từ cái gì?”...

Câu hỏi là như thế đó. Xin thưa với tất cả chư vị, Phật dạy, tất cả đều do chính tâm mình ứng hiện ra. Những người mà có hiện tượng này, mới đọc sơ qua, tôi cũng biết chắc chắn đây là những người tham nghiên cứu, những người rất hiếu kỳ, những người muốn có những cái gì kỳ lạ... Nếu là người học Phật, thì chính là những người tham cầu cảm ứng, tham cầu chứng đắc, tham cầu thấy Phật...

Chính vì vậy mà trong những lần trước Diệu Âm luôn luôn nhắc nhở rằng,

- Ta cầu là cầu vãng sanh...

- Nhất định không được cầu chứng đắc.

- Nhất định không được cầu cảm ứng.

- Nhất định không được cầu thấy Phật. (Còn chuyện lúc vãng sanh thấy A-Di-Đà Phật tiếp dẫnvấn đề khác).

Chính Diệu Âm này đã gặp rất nhiều người đã thấy Phật, đi khoe ra ngoài, diễn tả rõ ràng lắm. Nhưng từ trước tới giờ những người có hiện tượng này đến sau cùng đều có kết quả trái ngược, không sớm thì muộn nhất định ít khicon đường an lành để đi! Đây là những chuyện nêu lên để chúng ta hiểu qua.

Chính vì vậy mà khi đối trước một người bệnh sắp chết, ta không được quyền nói:

- Bác ơi! Bác thấy Phật chưa? Bác thấy như thế nào? Thấy cho con biết với. Ráng cố gắng sớm thấy Phật nhé...

Có những người đi hộ niệm đã nhắc nhở người bệnh như vậy. Nghe được những lời khai thị này, Diệu Âm cứng rắn cảnh cáo:

- Chị không được khai thị như vậy. Anh không được nói như vậy. Nói như vậy đưa người ta đến chỗ vọng tưởng, vọng tưởng thì nhất định cảm ứng đến vọng. Những hiện tượng thấy đó sẽ không bao giờ là thật cả! Tại vì đã vọng rồi không còn chơn nữa đâu!...

Trở lại câu hỏi bên trên, Diệu Âm không trả lời trực tiếp vào câu đó, mà Diệu Âm viết rất nhanh để trả lời như thế này:

- Mau mau nhiếp tâm niệm Phật, phải chấm dứt tất cả vọng tưởng liền đi, ngày ngày thành tâm sám hối lỗi lầm, phải cầu Tam Bảo gia bị ngay thì mới tránh khỏi lạc đường!...

Trả lời liền không cần suy nghĩ,

- Mau mau thay đổi tâm tánh, ăn ở hiền lành, vui vẻ, khiêm nhường, nhã nhặn với tất cả mọi người. Không được giận hờn, đố kỵ hay khó chịu với bất cứ ai. Không được buồn phiền, khổ sở, lo sợ... Phải giữ tâm thanh thản trước tất cả mọi chuyện. Không được tự cho mình đã chứng đắc nữa nhé! Tất cả những hiện tượng thấy được là hão huyền! Mau mau giác ngộ để được an lành. Phải giữ tâm hiền lành, khiêm hạ, phải thành thật nhận mình còn non kém, phải sám hối cho nhiều mới được. Không thể khinh suất!

Xin thưa với chư vị, mình chưa biết người đó là như thế nào? Nhưng mà nghe cái hiện tượng này mình có thể đoán được hậu quả có thể xảy ra như thế nào!... Khi tu hành mong chư vị hãy nhớ lấy hai chữ Khiêm Nhường mới được. Nhất định phải khiêm nhường. Nếu trong quá khứ mình sơ ý cầu cảm ứng này, cầu cảm ứng nọ, thì hôm nay tha thiết xin chư vị, Phật dạy chúng ta nguyện vãng sanh, trong kinh A-Di-Đà, Phật dạy nguyện vãng sanh, ta phải nguyện vãng sanh. Ngài Ấn-Quang luôn luôn nói rằng: “Hãy coi ta là còn phàm phu tục tử, tội chướng sâu nặng”. Cứ lấy yếu tố này mà tu thì A-Di-Đà Phật sẽ thương tình tiếp độ. Có nghĩa là tâm thành cao thì ta có được sự linh ứng tốt, hay gọi là cảm ứng tốt. Nếu chúng ta sơ ý nghĩ rằng ta đắc này đắc nọ, ta được cảm này cảm nọ thì thường thường vọng tâm đã ứng hiện rồi, nhất định vọng cảnh sẽ đáp ứng ngay lập tức! Sự trở ngại khó bề nào trốn thoát được!...

Tôi trả lời tiếp:

- Khi gặp những cảnh giới tương tự, hãy chắp tay thành khẩn điều giải như vầy, nói ngắn gọn:

“Nam Mô A-Di-Đà Phật.

Con không biết duyên giữa con và chư vị như thế nào, vì nhiều đời kiếp đến nay con đã mê muội làm nên những nhân xấu ác, nay con cúi đầu xin sám hối, cầu xin chư vị tha thứ. Con sẽ làm thiện lành, tạo công đức để hồi hướng cho chư vị, nguyện chư vị tha thứ cho con.

Nam Mô A-Di-Đà Phật”.

Người ta hỏi về linh hồn cấu tạo như thế nào? Mà tôi không nói gì tới linh hồn hết trơn. Giống như người ta hỏi “A”, mình lại trả lời “B”. Chứ bây giờ nói về linh hồn, tôi cũng không biết nói gì về linh hồn cả. Tại vì mê muội rồi nó mới biến thànhLinh Hồn”, chứ không mê thì đây chính là “Chơn Tâm Tự Tánh” của chúng ta vậy.

Cho nên Phật - Ma, Ma - Phật chính ở tại tâm này. Nếu cái tâm cứ ham thích những điều lạ lùng, để sau cùng đem cái chơn tâm này vùi dập trong những cảnh giới đọa lạc, không thể đi về Tây Phương. Nếu là người thành tâm, thì nên nghĩ: À!... Mình gặp như vậy mà không hiểu! Không hiểu lại hỏi ông Diệu Âm, không ngờ ông Diệu Âm này thật sự cũng chỉ là phàm phu tục tử, vẫn còn mê mờ! Vậy thì hỏi ổng làm chi? Ông đó mê mờ, mà mình lại hỏi ổng, thì mới biết mình còn mê hơn ổng nữa!...

Biết mình mê mờ rồi, thôi thì, thành tâm sám hối đi, thành tâm nhận lỗi đi, thì tự nhiên A-Di-Đà Phật phóng quang nhiếp thọ liền, chứ có gì đâu...

Xin thưa với tất cả chư vị, mình đi về được Tây Phương:

- Là do lòng chí thành chí thiết.

- Là do lòng khiêm nhường.

- Là do lòng niệm Phật cầu Ngài tiếp độ.

Chứ không phải niệm Phật để chứng đắc, để nhất tâm bất loạn rồi an nhiên tự tại vãng sanh. Từ trước tới nay những vị thật sự chứng đắc thì không bao giờ các Ngài thố lộ ra. Còn những vị mà thố lộ ra, thì nhất định không phải là chứng đắc thật!

Ngài Tịnh-không nói:

- Nếu chư vị đắc được điều gì, mà ra tuyên bố bên ngoài thì định lực của chư vị đã tiêu hết trơn rồi!...

Đây là sự thật.

Diệu Âm chợt nhớ đến, trong thời của ngài Ấn-Quang thì có ông tên là Ngô Quang Chiêu niệm Phậtcảm ứng đến nỗi quang minh sáng cả cái phòng ông ta nằm. Khi ông quỳ lạy trong niệm Phật đường, đức Quán Âm hiện ra trước mặt... Nhưng khi gặp ngài Ấn Tổ, Ngài nghiêm sắc mặt nói:

- Ông phải lo chí thành, khiêm nhường mà niệm Phật, đừng có thấy một mà nói cho đến trăm ngàn, coi chừng đến khi quá trễ, mười phương chư Phật xuống cứu ông không được.

Tại sao chư Tổ lại la rầy như vậy?... Cảnh tỉnh người quá vọng tưởng. Tất cả đều do tâm tạo. Tâm quá vọng, cái vọng đó nó ứng đối với những người tu khác với những người không tu. Cần phải cẩn thận!...

Trong cuối đời nhà Minh có người tên là Ngu Thuần Hy(?)... Đúng rồi, là Ngu Thuần Hy. Người này tu giỏi đến nỗi nhìn một người nào thì liền biết được quá khứ của người đó như thế nào. Nhìn một người biết người đó mấy ngày nữa bị nạn. Đoán trước được trời mưa hay nắng, biết được quá khứ vị lai, có nhiều người quá kính phục phải quỳ xuống bái phục tôn làm sư phụ. Tin này khi đến tai ngài Liên Trì, Ngài nghiêm sắc mặt, viết những lời rất là cứng rắn:

- Ông phải mau mau lo thành tâm sám hối đi, tu hành đi, đem tất cả công đức hồi hướng cho oan gia trái chủ. Thành tâm niệm Phật cầu giải nạn đi. Nếu ông đứng đó mà tự cho là được chứng đắc, thì đến một lúc nào đó, bị nhập đã quá sâu rồi, dẫu mười phương chư Phật xuống cứu cũng không được! Ông đừng ở đó mà nói chứng đắc.

Ông Ngu Thuần Hy này nghe vậy giật mình tỉnh ngộ. Khi giật mình tỉnh ngộ thì tất cả những thần thông gì mà ông ta có được tự nhiên đều biến mất hết. Quý vị thấy không? Tất cả đây là những chuyện Tổ Sư để lại, không bao giờ là sai được. Chính trong hiện đời này chúng ta cũng đã thấy được, chứ đâu cần gì phải nói đến những chuyện xa xôi trong quá khứ.

Cho nên, mình tu hành phải giữ một tâm hạnh hết sức khiêm nhường, quyết lòng cầu A-Di-Đà Phật phóng quang tiếp độ. Tâm của mình thiện lành, Ý của mình khiêm nhường. Lòng thành này sẽ có Cảm, thì A-Di-Đà Phật sẽ có Ứng... Nhất định chúng ta được quang minh của Ngài bảo vệ để vãng sanh về Tây Phương thành đạo Vô Thượng.

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

HƯỚNG DẪN KHAI THỊ

Tọa Đàm 39

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

Khi nói về vấn đềHướng Dẫn - Khai Thị - Hộ niệm” thì Diệu Âm có hứa là sẽ nhấn mạnh đến vấn đề điều giải oan gia trái chủ, thì đến hôm nay còn đúng mười đêm nữa là hết chương trình tọa đàm này. Diệu Âm xin dành mười đêm này để nói thẳng về vấn đề điều giải oan gia trái chủ.

Xin thưa thật là nói điều giải oan gia trái chủ, chứ chúng ta nên nói là điều giải mối liên hệ giữa ta, giữa người bệnh với chư vị trong pháp giới thì đúng hơn, chứ chưa chắc gì các vị đó là oan gia trái chủ. Diệu Âm không phải là người có kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng mà vô tình khi biết được phương pháp hộ niệm, rồi khi đi hộ niệm cho người ta mới thấy rằng chúng ta có thể áp dụng cái phương thức hộ niệm lâm chung, dùng cách điều giải trong phương pháp hộ niệm để tháo gỡ một số chướng nạnliên quan đến các vị trong pháp giới.

Diệu Âm sẽ cố gắng kể lại những chuyện chính mình có tham gia vào. Có nhiều chuyện thành công bất khả tư nghì, cũng có nhiều chuyện chưa giải quyết được và cũng có một vài chuyện thất bại, trong đó thành công chiếm xác suất cao hơn. Diệu Âm chỉ lấy kinh nghiệm này để mà gợi ra đây một vài ý kiến để chư vị tham khảo, chứ không dám cho đây là chắc chắn. Tại vì pháp giới mông huân, có nhiều chuyện rắc rối lắm, mà cái kinh nghiệm của mình còn non nớt chưa chắc gì đã đầy đủ.

Đầu tiên khi trải qua một số lần như vậy, Diệu Âm thấy rằng chư vị trong pháp giới, tức là nói về các vị vô hình, họ cũng có tất cả những tình cảm, lý trí, suy nghĩ, cũng có đau buồn, cũng có vui tươi giống y hệt như là người thường của mình, và theo như Diệu Âm hiểu, tình thật phải nói là hình như là cái tâm tình của họ nhiều khi cởi mở hơn người còn sống, người ta hiền hơn người còn sống, chứ không phải họ dữ lắm đâu. Thành thật như vậy. Nếu so sánh giữa cái gọi là tâm ác, thì người sống chúng ta ác hơn những vị đó, mặc dù so sánh ra giữa cảnh giới sống thì họ khổ hơn ta, họ đau khổ hơn ta nhiều lắm, nhưng về tinh thần thì hình như họ hiền hơn.

Cách đây cũng không lâu, ở bên Na-Uy có một vị tự nhiên đem bom đặt trong căn nhà của chính phủ, rồi sau đó tự anh ta vác súng bơi thuyền qua một cái đảo, trong khi ở đảo đó đang có một cuộc trại của thanh niên. Anh ta đến tự xưng là cảnh sát, kêu gọi tất cả mọi người thanh niên trong cuộc trại đó đến để điều tra. Khi mọi người thanh niên đó tới chung quanh xong, anh liền rút súng ra bắn bảy mươi bảy người chết.

Mình thấy rõ rệt là các vị mà mình gọi là oan gia trái chủ hay là nhiều khi mình đánh giá họ là Ma, là Quỷ, thật ra họ chưa làm những việc dữ dằn như người sống đâu! Mà thường thường họ đến với người bệnh là để họ đòi lại một sự công bằng cho chính họ, vì chính người bệnh đã tạo ra những cái nhân chẳng thiện, bất lành với họ trước. Từ việc làm của người bệnh hay là chính chúng ta đã làm cho họ phải sống qua những cảnh giới rất là đau khổ! Ấy thế mà trong suốt một cuộc đời mình sống, họ không làm gì mình được hết, họ chỉ chờ cho đến lúc mình sắp sửa lìa đời, tức là thân thể mình suy kiệt, tinh thần mình yếu đuối, họ mới lợi dụng cơ hội đó để mà tới trả thù, đòi nợ.

Như vậy, họ chỉ là những người muốn đòi lại những cái công bằng cho chính họ mà thôi. Trong khi đó để hóa giải oán thù này, những người hộ niệm, chỉ thành tâm chắp tay điều giải, năn nỉ, rồi bảo người bệnh thành tâm sám hối... Ấy thế mà có rất nhiều trường hợp chư vị oan gia trái chủ đó sẵn sàng tha thứ. Như vậy mình thấy rằng tâm lượng của họ rộng rãi hơn người bình thường chúng ta nhiều lần, nhiều lần lắm.

Mình cứ thử nghĩ coi, mình đang sống đây, có nhiều người chỉ cần chọc mình giận một chút, họ có một sơ suất nào nho nhỏ đối với mình thôi, mà thật ra là nhiều khi chính mình làm sai trước, ấy thế mà ta giận hờn, ganh ghét, căm thù họ nhiều khi hai ba chục năm không chịu tha thứ! Một sự thật là người làm sai với chúng ta đó dù sao cũng chưa giết ta, chưa đụng tới móng tay của ta nữa, ấy thế mà ta còn có cái tâm thù ghét họ như vậy. Nếu giả sử như trả mình về hoàn cảnh của những vị mà mình gọi là oan gia trái chủ thì sao? Người ta cắt cổ mình, người ta lột da mình, người ta mổ bụng mình... thì lúc đó mình căm thù còn đến một mức nào nữa!...

Chính vì thế mà xin thưa, đây là một bài học hết sứcthích đáng. Hôm trước đi lên trên Perth, có một vị kia bị bệnh sắp chết. Diệu Âm lên đó khuyên. Vị đó cái gì cũng bỏ hết mà có một chuyện này không chịu bỏ. Đó là một người bà con phía bên chồng, không biết vì lý do nào đó đã gây mích lòng, ấy thế mà quyết lòng không bỏ. Nhưng khi điều tra thật kỹ ra, thì chính người sắp chết đó đã làm lỗi trước. Ấy thế mà không bỏ!

Diệu Âm mới nói:

- Chị thử nghĩ coi, về Tây Phương là thành Bồ-Tát, thành Phật. Phật Bồ-Tát không bao giờ ghét một người nào hết. Đức Thích-Ca-Mâu-Ni Phật lúc tiền thời, Ca-Lợi Vương bắt xẻo thịt Ngài từng miếng từng miếng trong khi Ngài không có lỗi lầm gì hết. Xẻo thịt gọi là lăng trì. Ấy thế mà đức Phật còn nói khi mà ta thành Phật ta quyết lòng sẽ độ ông trước. Cái tâm của Ngài rộng như vậy Ngài mới thành Phật được. Bây giờ chị muốn về Tây Phương, muốn gia nhập chư Đại Thánh Chúng trên cõi Tây Phương mà chị còn hẹp hòi như vậy, chị còn căm thù người này, căm thù người kia thì làm sao chị có khả năng hội tụ với các Ngài?...

Tôi nói tiếp:

- Phải bỏ! Nếu không bỏ, thì nhất định chị không được vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc.

Tôi nói rất mạnh! Khi tôi nói vậy, chị mới giật mình. Tôi hỏi:

- Bây giờ chịu bỏ chưa?

- Bỏ.

- Chắc không?...

- Chắc.

Chị đưa tay lên bắt tay. Chấp nhận bỏ. Chấp nhận bỏ như vậy mới được vãng sanh.

Cho nên, xin thưa với chư vị, mình nói là điều giải oan gia trái chủ, thì hôm nay xin khởi đầu bằng cách ta phải điều giải chính cái tâm của mình trước. Nếu tu hành mà mình khởi một tâm cống cao ngã mạn lên thì gọi là “Ma Nhập”. Hôm trước mấy người bạn đi thăm một vị bị chướng nạn. những người bạn này nói, anh đó chỉ cống cao ngã mạn thôi chứ có gì đâu mà gọi là bị ma nhập?... Nhưng thật ra chính vì cống cao ngã mạn như vậy nên mới bị ma nhập.

Mình tu hành như thế này, nếu mà còn để tâm ganh ghét một người nào... nhất định không trốn được nạn oan gia trái chủ lúc mình xả bỏ báo thân. Nếu trong quá khứ có những người nào sai lầm với mình, bây giờ mình không tha thứ họ, thì tôi nói thẳng thắn, nhất định khi nằm xuống bắt buộc mình phải chịu ách nạn, gọi là oán thân trái chủ.

Vì sao?... Tại vì tất cả đều từ cái tâm này ra hết. Một người hiền lành, tự nhiên bao nhiêu oan gia trái chủ thông cảm hết, tha thứ hết. Một người cố chấp, bây giờ có một cái ban hộ niệm giỏi cho mấy đi nữa tới điều giải, thì điều giải cũng không được.

Sắp sửa đây trong vòng mười đêm liên tục, Diệu Âm sẽ kể lại những chuyện đó cho chư vị nghe. Tại sao một vị cũng bị nạn như vậy mà điều giải chỉ cần một đêm là hết. Cũng là một trường hợp tương tự, một người bị nạn qua mười mấy năm trường, ba ngày điều giải là hết. Ấy thế mà cũng có người cũng giống hệt như vậy, nhưng mà điều giải năm này qua năm khác cũng không xong. Suy cho cùng ra, xin thưa thật là tại vì chính đương sự không chịu buông xả chứ không có gì hết. Lạ lắm chư vị ơi!...

Cho nên khi mình nói rằng là điều giải oan gia trái chủ, thật ra không có một cái phép mầu nào trong đó đâu. Hòa Thượng Tịnh-Không đã đưa ra cái mẫu rất là tuyệt vời! Có một tấm hình Ngài chắp tay lại như thế này nè! Ngài cúi xuống, rồi người ta chụp tấm hình đó, và lấy tựa đề: Chí Thành cảm thông.

Mình đem cái lòng chí thành để điều giải, dễ được cảm thông. Vì thời gian đã hết, thì ngày mai mình sẽ tiếp tục, liên tục trong vòng mười đêm xin kể lại một số chuyện mà chính Diệu Âm đã tham gia, có những chuyện thật sự là lạ lùng!

- Đừng bao giờ nghĩ họ là Ma, đừng bao giờ nghĩ họ là Quỷ, mà ma quỷ chính là cái tâm của mình.

- Nếu tâm mình hiền lành, mở rộng, mình chính là Phật.

- Nếu tâm mình đóng lại, cái tâm mình eo xèo, cái tâm mình ganh ghét, cái tâm mình mà đố kỵ, cái tâm mình cống cao ngã mạn... thì chính cái tâm mình là Ma.

Ma thì gặp Ma! Phật thì theo Phật đi về Tây Phương. Tất cả đều ở tại Tâm này mà thôi chứ không phải ở ngoài.

Mong cho chư vị cố gắng, mỗi ngày mỗi ăn ở hiền lành, mỗi ngày mỗi niệm Phật. Tập tính khiêm nhường, thương người, từ bi,... Có tất cả những đức thiện lành đó thì tự nhiên đường chúng ta tu sẽ đi về Tây Phương phẳng lặng. Nếu ngược lại, chúng ta tu như vầy mà không chịu buông xả, như Hòa Thượng Tịnh-Không nói, đây là người không bỏ phân biệt chấp trước. tính tình này, nhất định chính ta là một oan gia trái chủ cho chúng sanh, thì chúng sanh sẽ trở thành oan gia trái chủ cho chính ta vậy!...

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

HƯỚNG DẪN - KHAI THỊ

Tọa Đàm 40

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

Trong những buổi còn lại này, Diệu Âm sẽ cố gắng kể ra mỗi đêm một chuyện mà chính Diệu Âm đã tham gia điều giải, những chuyện này nó có tính cách điển hình. Theo như Diệu Âm nghĩ rằng chính chuyện này cũng khai thị được gì đó cho ta, có lẽ cũng rõ ràng lắm.

Chuyện điều giải trong pháp giới chúng sanh đầu tiên là Diệu Âm bị cưỡng bức phải làm. Trong cái thế quá gấp, không biết làm sao, thì lúc đó tự nhiên nghĩ tới cách điều giải oan gia trái chủ trong phương pháp hộ niệm, mới đem ra thực hiện thử, không ngờ kết quả lại thành công một cách hết sức là lạ lùng!

Câu chuyện cách đây cũng mười một năm rồi, một người bạn của Diệu Âm đã gặp phải chướng nạn. Khi đó anh ta đi chơi nhạc về khuya. Đang lái xe trên đường về nhà thì bị một vị chúng sanh trong pháp giới chận đường làm cho anh ta suýt nữa là tông xe vào gốc cây bên đường, nhưng cũng khá may là không sao. Khi xe ngừng lại thì vị đó đi xuyên qua cửa kiếng vào ngồi trong xe luôn. Lúc đó xe đang đóng cửa. Chuyện này đã xảy ra cho một người bạn rất thân tại Brisbane này.

Anh ta chịu trận với cô nàng suốt cả một đêm, không ngủ được. Nghĩa là anh ta thấy rõ rệt là Cô đó vô ngồi trong phòng của anh, làm cho đêm hôm đó anh sợ hoảng kinh hồn vía! Khổ nỗi là anh không biết làm sao mà nói cho người nhà biết. Anh kêu cha mẹ tới, ông già vào nhưng không hiểu là anh làm cái trò đùa gì đây? Kêu đứa em tới thì đứa em cũng không thấy gì cả? Còn chính anh ta thì bị như vậy!

Ngày hôm sau anh ta bỏ việc không đi làm. Anh đi dạo hết quán café này đến quán café khác, dạo khắp nơi cho khuây khỏa. Chiều lại khi trở về, vừa mở cửa bước vô phòng thì anh lại thấy vị đó vẫn ngồi tại đó luôn.

Thật ra thì trước khi bị như vậy, anh ta cũng có một chút trở ngại về chuyện tình cảm làm cho anh ta hơi buồn bã! Anh có đến gặp Diệu Âm và nói rằng anh muốn ngồi thiền để tâm hồn thanh tịnh một chút. Thì Diệu Âm có khuyên anh nên niệm Phật thì hay hơn. Nếu muốn niệm Phật thì tới đây cùng niệm Phật, còn tu hành trong thời này đừng nên ở nhà đóng cửa ngồi thiền một mình không tốt!... Anh ta trả lời:

- Đâu có gì mà không tốt! Mình ngồi thiền cho tâm hồn an lạc một chút thôi.

Thật ra anh đã coi một quyển sách nào đó dạy về cách tọa thiền rồi làm theo. Diệu Âm có khuyến cáo anh rằng cần phải rất cẩn thận, đừng nên sơ ý. Sau đó Diệu Âmcông chuyện phải đi qua Âu Châu hai tháng. Vừa về lại Úc, thì khoảng một tuần sau anh bị chướng nạn đó.

Trở lại câu chuyện kể, Cô gái đó ngồi trong phòng anh đến đêm thứ hai thì cô ta đứng lên, và có lẽ như muốn tiếp cận với anh ta, làm cho anh ta hoảng kinh hồn vía! Sợ quá!... Anh quýnh quáng lên và vớ lấy cái điện thoại... Điện thoại của anh có cài mật mã của Diệu Âm, nghĩa là bấm nút đó thì điện thoại nối thẳng liền. Lúc đó là mười hai giờ rưỡi đêm. Trong điện thoại anh ta kêu lớn lên:

- Anh Trị ơi!... Cứu em với!... Cứu em với!... Anh la thất thanh!...

Sở dĩ như vậy là vì anh bị người vô hình đó tiến gần... tiến gần... tiến gần... làm cho anh hoảng kinh lên! Thật ra thì tâm hồn của anh cũng đã quá căng thẳng rồi, quá hoảng kinh suốt cả một ngày trước cho đến hôm sau!...

Khi nghe kêu cứu, đầu tiên tôi nghĩ rằng anh bị tai nạn xe cộ. Nhưng anh lại nói, “Anh đừng tới đây, để em chạy tới nhà anh... làm cho Diệu Âm liên tưởng ngay là anh đã gặp chuyện chẳng lành gì về việc tu hành đây?...

Anh ta tới nhà của Diệu Âm với một người bạn nữa, người bạn đó nếu kể ra đây chắc chắn ai cũng biết. Khi tới nhà Diệu Âm, anh đã kể lại tổng quát sự cố như trên. Nghe kể sự việc, không biết tại sao Diệu Âm lại nghĩ rằng, câu A-Di-Đà Phật có thể giải nạn cho anh một cách dễ dàng... Cho nên, đầu tiên Diệu Âm lấy tâm lý ra để yểm trợ tinh thần cho anh ta, tức là Diệu Âm nói rất mạnh và rất là tin tưởng, khuyên anh hãy coi chuyện đó nhẹ nhàng, không có gì đáng lo ngại cả, và hướng dẫn anh về điều giải với người có duyên với mình...

Trong lúc khởi đầu câu chuyện thì người bạn bị anh ta bắt cóc đi theo để cho vui chứ hoàn toàn không hay biết gì hết, đến khi nghe được câu chuyện đó rồi thì mới tái mặt luôn, anh bắt đầu sợ muốn đứng tim!...

Nhưng sau khi bàn giải, khuyến tấn, yểm trợ tinh thần thì hai anh bạn đó vững tâm trở lại. Họ nói: Thôi được rồi! Đêm nay anh Trị khỏi lo, hai đứa em về “Chơi” được rồi!... Tức là họ vững rồi đó.

- Có chắc không?...

- Chắc!

Bị tôi xúi giục, khuyến tấn mà trở thành vững vàng! Thay vì đêm đó tôi phải tới để mà điều giải, thì hai vị đó tự nguyện làm lấy chuyện này...

- Để tụi em đi về... Không sao đâu!... Hai đứa em “chơi” được rồi!...

Thật ra chỉ có một người thấy hiện tượng người vô hình bám theo thôi, chứ còn anh chàng đi theo thì không thấy gì cả. Tôi dặn là bắt đầu từ nhà bước ra xe là phải niệm Phật liền, vì thật ra vị chúng sanh đó vẫn còn ngồi ở trong xe. Anh ta đi đâu Cô đi theo đó mà, bám sát bên cạnh. Nghĩa là trong xe đó đi tới đây có ba người, nhưng chỉ có anh đó thấy, chứ còn người bạn ngồi bên cạnh thì không thấy. Tôi nói, phải niệm Phật liền, còn Cô đó có ngồi phía sau cũng mặc kệ Cô ta, mình cứ an nhiên niệm Phật. Khi về tới nhà quyết tâm vững vàng niệm Phật, chắc chắn không sao hết...

Cách điều giải của Diệu Âm hướng dẫn cho người đó là như thế này. Về nhà dựng tượng Phật lên bàn, mở máy niệm Phật lên niệm theo, rồi nói thẳng với Cô ta:

- Tôi với Cô không biết là duyên như thế nào? Nhưng tôi thì thật sự không đủ khả năng cứu giúp gì cho Cô. Bây giờ tôi khuyên Cô hãy quyết tâm niệm Phật cầu vãng sanh Tây Phương Cực Lạc đi. A-Di-Đà Phật sẽ cứu Cô. Tôi hứa sẽ làm tất cả những việc thiện lành, tu hành, niệm Phật hồi hướng cho Cô, mong cho Cô được sớm siêu sanh, thoát ly những cảnh khổ...

Anh đó mới hỏi:

- Nếu mà Cô đó cứ muốn xáp tới gần thì làm sao?...

Tôi nói:

- Không sao hết, cứ chắp tay lại nhìn thẳng vào mặt Cô rồi niệm Phật, quát bằng tiếng niệm Phật thật mạnh lên, tức là chứng tỏ cho Cô ta biết mình không cho phép Cô ta làm hỗn với mình. Cứ làm như vậy thì tự nhiên được an toàn.

Và đúng như vậy, trong đêm đó hai người về, hễ thấy anh đó niệm “A-Di-Đà Phật” lớn thì người bạn bên cạnh cũng niệm lớn lên “A-Di-Đà Phật, A-Di-Đà Phật, A-Di-Đà Phật...”. Nhưng thật ra, anh bạn đó đâu có thấy gì!... Còn anh bị nạn đó hễ thấy Cô tiến tới thì anh lớn tiếng niệm “A-Di-Đà Phật, A-Di-Đà Phật”. Nói chung trong đêm đó tổng quát họ làm như vậy...

Sáng ra đi làm, chiều về anh cũng gặp lại nữa, anh ta cũng giải quyết tương tự như vậy, nghĩa là anh tiếp tục khuyên Cô ta:

- Chính tôi không có đủ khả năng cứu độ Cô, Cô đừng nên đi theo tôi mà làm cho tôi bất an, khuyên Cô một lòng một dạ niệm A-Di-Đà Phật thì A-Di-Đà Phật sẽ cứu Cô. Tôi hứa sẽ hồi hướng công đức cho Cô, chứ còn Cô nhào vô thì tôi không cho. Hễ Cô nhào vô thì tôi niệm Phật!...

Anh ta tiếp tục niệm Phật như vậy, niệm cho đến khoảng chừng ba bốn giờ sáng, thì Cô đó đã vén mái tóc lên, mái tóc dài lắm, vén lên và anh ta thấy được là một cô gái cỡ chừng mười sáu mười bảy tuổi, mà lúc đó thì anh cũng không được bình tĩnh lắm, không dám nhìn kỹ, nên không biết là người Úc hay là người Việt. Thế là Cô đó vái chào rồi lặng lẽ ra đi... Cô ra đi không gây trở ngại gì cho anh ta hết... Mừng quá!...

Đến hôm sau thì không phải là Cô đó tới, mà là một anh thanh niên tới... Thì anh cũng áp dụng phương thức tương tự, vì anh vững rồi mà!...

Tôi nói, khi anh niệm Phật liền có hai mươi lăm vị Bồ-Tát bảo vệ cho mình, mà hai mươi lăm vị Bồ-Tát thì trong quang minh của Bồ-Tát có chư Thiên-Long Hộ-Pháp. Anh vững như bàn thạch đi. Các vị đó không sợ mình chứ cũng phải sợ Bồ-Tát, mà sợ Bồ-Tát thì phải kiêng nể Thiên-Long Hộ-Pháp chứ.

Với trường hợp gặp người thanh niên hôm sau, anh cũng nói như vầy:

- Thôi anh ơi! Tôi không biết là duyên giữa anh và tôi như thế nào? Nhưng tôi không đủ lực giúp gì anh đâu, xin đừng đến đây nữa, hãy về niệm Phật đi. Nếu cần gì thì hãy cho tôi biết, nếu có thể được thì tôi sẽ cố gắng làm cho anh.

Tôi cũng có dặn anh nói rằng, sẽ Cố gắng hết sức làm, chứ đừng có nói là Tôi chắc chắn làm được. Vì nói “Chắc chắn” mà làm không được thì không tốt!... Anh đó cũng nói:

- Chư vị phải cố gắng niệm Phật, còn tôi sẽ cố gắng hết sức để hồi hướng cho chư vị.

Nhưng hai vị vô hình đó không có đòi hỏi gì hết. Người thanh niên sau đó cũng bỏ đi luôn. Tức là sự việc xảy ra như vậy, vị thứ nhất giải quyết hai đêm, vị thứ hai tới giải quyết chỉ một đêm là hoàn toàn không còn xảy ra nữa.

Đây là một chuyện điều giải đầu tiên. Quý vị nghĩ thử coi, một vị mà mình gọi là vong linh hay là cái gì đó, nhiều khi người thế gian gọi họ là “Ma”, là “Quỷ”!... Hoàn toàn sai! Không phải như vậy đâu. Tại vì rõ ràng họ đến với anh ta suốt cả hai đêm, ba đêm, nhưng họ không có tâm làm hại gì cho anh ta hết!... Chính anh ta kể lại rằng họ hiền vô cùng! Đêm đầu tiên anh kêu người cha vô ngồi nói chuyện cho vui. Ông già ngồi rất gần bên vị đó, rõ ràng nếu ông dang tay ra thì có thể đụng tới đầu của vị đó, nhưng ông già ông đâu có hay biết gì! Anh kêu đứa em vô, đứa em cũng không thấy gì cả.

Anh kể lại, trong đêm thứ hai, lúc buồn quá, tự nhiên anh nổi sùng lên, anh cầm quyển sách liệng xuống đất... Tức là trong lúc quá căng thẳng, anh giả đò cầm quyển sách để coi, nhưng thực tế có coi được gì mà coi!... Không biết anh có nói câu gì không? Không biết. Nhưng chỉ rõ ràng một điều là anh phát liều lên, liệng quyển sách xuống đất... Có lẽ chính vì tiếng động mạnh này làm cho Cô đó đứng lên... Cô từ từ... tiến đến... cầm quyển sách đặt lại trên bàn cho anh...

Lúc đó anh mới hoảng kinh hồn vía! Sợ thất kinh hồn vía! Sợ mất hồn luôn!... Sợ quá mức rồi!... Và trong khi đó thì Cô nàng cứ tiến gần, tiến gần tới... Anh vớ chiếc điện thoại kêu thất thanh tới Diệu Âm ngay ở giây phút này...

Diệu Âm là người coi như bị cưỡng bức điều giải, bị bắt buộc điều giải, vì từ hồi giờ mình chưa hề biết điều giải chuyện này. Không hiểu tại sao lúc đó tôi lại nghĩ ngay đến câu A-Di-Đà Phật có thể giải được?...

Thật ra, trong đêm đó, tôi mạnh miệng nói ẩu cho vững vàng với anh ta nhằm để củng cố cái tâm lý cho anh ta thôi, hầu giải quyết liền cái nạn quá căng thẳng, quá sợ hãi của anh trước đã, nhưng trong lòng tôi thì đang thầm nghĩ sẽ tìm ai đến cứu anh ta đây? Vì chính mình nghe nói tới cũng hơi sợ mà!... Nhưng vô tình mình xúi anh ta làm ẩu như vậy mà lại được.

Đây cũng là một điều chứng minh cho chúng ta thấy câu A-Di-Đà Phật bất khả tư nghì! Chỉ một lòng thành như vậy là đủ, nếu chư vị tin tưởng. Một lòng tin tưởng niệm một câu A-Di-Đà Phật, trong kinh nói quang minh sẽ bủa ra bốn mươi dặm. Anh đó vì ở vào thế cùng đường rồi, với lòng quá khẩn trương, quá tha thiết anh niệm một câu A-Di-Đà Phật đã cảm động đến những vị đó liền. Cho nên ngay trong đêm đầu nghe tiếng niệm Phật Cô đó hiền lại rồi, đêm thứ hai Cô đó vén tóc lên lộ khuôn mặt ra như tự giới thiệu cho biết đàng hoàng, rồi mới lặng lẽ bước ra đi...

Đây là một cái dịp để chúng ta thấy rằng với phương pháp niệm Phậtbiết điều giải nữa, chúng ta chân thành làm, thật sự có thể hóa giải được những ách nạn mà người ta nghĩ rằng Bất khả thi!...

Câu Phật hiệu thật sự có thể giải quyết được những ách nạn tưởng chừng như “Bất khả thi!”. Đây cũng là một kinh nghiệm quý báu cho chúng ta tự suy nghĩ thử coi...

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

HƯỚNG DẪN - KHAI THỊ

Tọa Đàm 41

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

Ngày hôm nay đạo tràng chúng ta có một cuộc đi chơi ra bờ biển vàng. Trên đường đi thì huynh Đức Phong có nói một câu mà làm cho Diệu Âm rất là tâm đắc, thành tâm tán thán lời nhắc nhở.

Huynh nói, tất cả đều do cái lòng “Khẩn Thiết - Chí Thành” của mình mà câu A-Di-Đà Phật trở nên rất là linh nghiệm. Còn nếu không có lòng khẩn thiết, không có lòng chí thành thì niệm Phật không có linh nghiệm. Đại ý câu nói như vậy. Diệu Âm thành thật rất là tâm đắc câu này. Diệu Âm này là người chuyên môn đi học hỏi, hễ thấy cái gì tâm đắc là ghi vào tâm liền, không quên được.

Hôm nay để chứng minh cho lời nói của huynh Đức Phong là đúng, Diệu Âm xin kể ra đây một chuyện điều giải oan gia trái chủ ở tại Úc này, thành phố Sydney vào năm 2004.

Năm đó có một dịp Diệu Âm đến thăm một người Thầy mà cũng là một người cháu. Thì trong cái dịp đó, có một vị đồng tu dẫn một người đến giới thiệu với Diệu Âm và cô ta nói nhờ tôi khai thị giùm cho cô này. Thì Diệu Âm mới nói đùa... Tôi nói, để tôi sẽ giới thiệu cho một người khác ngon hơn. Cô đó cũng biết tính tôi ưa giỡn, nhưng hôm đó cô ta lại trợn mắt lên và nói rất là lớn:

- Nếu mà anh nói giỡn thì Cô này tự tử đó!...

Ôi trời ơi! Khi nghe đến câu này làm Diệu Âm rùng mình muốn rợn tóc gáy luôn! Tôi vội nói, Thôi thôi!... Không dám nói giỡn nữa, có điều gì cứ nói đi...

Thì câu chuyện là như thế này. Cô đó đã bị một chướng nạn, cái chướng nạn này lớn có thể gấp năm chục lần hơn câu chuyện hôm qua. Cô ta bị ma chướng quấy rầy và họ ép buộc cô ta phải tự tử. Cô ta chịu không nổi sự bức bách, nên đã tự tử hai lần bằng cách là giữa đường phố Sydney xe đang chạy thật đông, cô nhắm mắt chạy ào qua đường cho xe tông chết. Nhưng may mắn thay, hai lần đều thoát chết...

Người chồng sợ quá!... Năn nỉ khuyên Cô ta chớ làm như vậy nữa tại vì cô ta còn có hai đứa con nhỏ. Thì ngay trong lúc rối ren đó, Diệu Âm lại đi tới Sydney để thăm người Thầy. Người bạn nghe được tin này mới dẫn cô đó đến giới thiệu và nói là nhờ tôi làm sao khai thị giùm cho cô.

Xin thưa thật với chư vị là Diệu Âm bị cài vào cái thế bắt buộc phải làm, chớ Diệu Âm không có khả năng này. Trong một hoàn cảnh quá ư là khẩn trương, và cô đó thật sự cũng rất là căng thẳng! Diệu Âm mới dùng tâm lý ra để an ủi cô ta. Tôi nói:

- Em yên chí đi, về nhà đừng có làm bậy nữa, lo niệm Phật đi. Tôi còn có ba đêm nói chuyện về hộ niệm tại Niệm Phật Đường Phương-Tịnh của cư sĩ Tâm-Tịnh tại Sydney. Tối nay em và chồng em phải đến đó tham dự đủ ba đêm, đừng bỏ, thì có thể là lợi dụng cái không khí trang nghiêm của đạo tràng, may mắn có thể hóa gỡ cho em, chứ bây giờ chính cá nhân của Diệu Âm không đủ khả năng điều giải chuyện này.

Cô đó đồng ý và đêm đó cô tới Niệm Phật Đường Phương-Tịnh để nghe tôi nói chuyện. Niệm Phật Đường đó cũng hơi giống như Niệm Phật Đường của chúng ta tại đây. Những đêm đó thì có khoảng chừng ba-bốn chục người tham dự nghe Diệu Âm nói về Hộ Niệm.

Đang ngồi tọa đàm, khi vừa thấy hai vợ chồng của vị này, cùng với hai đứa con bước vào cửa, thì ngay lập tức Diệu Âm chuyển qua câu chuyện của cô ta để nói. Tôi nói đến vấn đề của cô, nhưng tất cả mọi người đang ở trong Niệm Phật Đường không ai hay biết gì hết, tại vì tôi cứ đem chuyện của cô ta nói giống như là một mẫu chuyện bình thường nào đó để làm ví dụ. Vì tôi quyết lòng muốn giúp cho Cô này thoát nạn, nên nhiều lúc Diệu Âm nói rất là nhanh, và rất là mạnh!...

Thì xin thưa là Diệu Âm đem cái phương pháp “Khai Thị - Điều Giải” oan gia trái chủ trong phép “Hộ Niệm” của Tịnh-Độ Tông ra để mà giảng cho cô ta và mọi người cùng nghe. Diệu Âm khuyên là tất cả những người mà đã niệm Phật thì phải có một cái tâm vững vàng tin tưởng vào lời Phật dạy, chính nhờ cái niềm tin vững vàng này nó sẽ phá tan tất cả những oán nạn, những chướng nạn, những ma nạn... Gọi là: Tín năng siêu xuất chúng ma lộ.

Trong ba đêm đó, mỗi đêm nói một chút mà tôi cứ đem ngay cái vấn đề của vị đó đã khai với mình ra để làm thí dụ. Hai vợ chồng của người đó biết chắc chắn là mình nói đến họ, nhưng mọi người đều vô tình không ai hay biết.

Diệu Âm nói là: Khi mà lòng tin của mình vững vàng, niệm lên một câu A-Di-Đà Phật thì ngay trong câu niệm Phật của mình có quang minh phóng ra, trong quang minh đó hóa ra vô số Bồ-Tát...

Đây là lời trong kinh Phật dạy. Khi chúng ta thành tâm niệm Phật, chí thành, chí thiết... thì có hai mươi lăm vị Bồ-Tát đến gia trì cho mình, có chư Thiên-Long Hộ-Pháp bảo vệ cho mình. Nhờ thế bất cứ một chướng nạn nào chúng ta đều có thể hóa giải được hết...

Không biết là chư vị có dám mạnh dạn nghĩ như vậy hay không?...

Giống như huynh Đức Phong nói:

- Lòng khẩn thiết của mình thật sự có hay không?...

- Lòng chí thành của mình thật sự có hay không?...

Khi thật sự có chí thành khẩn thiết, thì một câu A-Di-Đà Phật sẽ linh nghiệm Bất khả tư nghì.

Đêm thứ nhất, cô ta về thực hiện liền. Tôi xin kể sơ chuyện này thôi, chứ không dám kể chi tiết, vì có thể có người nghe đến sinh ra hãi sợ! Nhưng đã niệm Phật mà còn sợ, chứng tỏ niềm tin của mình đã yếu rồi đó! Nếu Diệu Âm nói chuyện này mà chư vị không sợ gì cả, tức là đã có sự khẩn thiết vậy.

Cô đó đã thấy những hiện tượng ma chướng rất là kinh khủng! Không phải là nằm ngủ mà thấy. Cô đang tỉnh thức mà thấy. Cô ta nói:

- Em ngồi trước bàn Phật niệm Phật, nhưng mà các vị chúng sanh đó vẫn tiếp tục ứng hiện ra dọa nạt. Họ bắt em không được niệm Phật nữa. Họ bảo em phải tự tử chết đi!...

Lúc đầu tiên mới gặp, cô kể lại những chuyện này. Nghe vậy tôi mạnh mẽ ủng hộ tinh thần cho cô ta để cô ta không còn sợ nữa!... Tôi dặn cô khi gặp các vị đó không sợ! Cứ nói thẳng thắn như vầy:

- Xin thưa với chư vị, tự tử thì tôi không tự tử. Nhưng mà tôi quyết lòng niệm Phật để về Tây Phương Cực Lạc. Tôi sẽ hứa chắc chắn với chư vị, khi tôi về được tới Tây Phương Cực Lạc tôi sẽ có thần thông đạo lực, tôi sẽ tìm mọi cách để cứu độ chư vị. Trong quá khứ tôi đã làm quá nhiều sai lầm, vì lúc mê muội tôi đã tạo ra những oán nghiệp với chư vị, bây giờ chư vị đến đây trả thù tôi nhận hết, quý vị giết tôi thì cứ việc giết, tôi không có một chút nào kháng cự lại, tại vì đó là lỗi lầm của tôi. Như vậy chư vị giết tôi là việc của chư vị, còn tự tử thì tôi không tự tử.

Tôi dặn cô đó rõ rệt một điều. Tôi nói, nếu mà họ muốn giết em, (tôi kêu cô ta bằng em), nếu giết được thì họ đã giết em rồi, chứ làm gì mà họ bắt em phải tự tử? Họ bắt mình tự tử chứng tỏ là họ không có khả năng giết được mình, mà họ muốn mượn tay mình giết mình đó. Vậy thì dại gì mình phải đoạn cái mạng của mình để tự mình chịu đọa lạc?... Cho nên em cứ vững tâm đi, đừng có dại khờ làm như vậy nữa. Cô ta cũng tin tưởng làm đúng theo lời dặn. Cô về mạnh dạn đối diệnnói thẳng với họ luôn...

- Tôi xin thành tâm sám hối với tất cả chư vị, nếu mà chư vị thương tình buông xả những oán hờn này, tôi sẽ đem tất cả những phước lành của tôi hồi hướng cho chư vị, khuyên chư vị hãy thành tâm niệm Phật với tôi đi, để cho trong cơ duyên này chư vị cũng thoát tất cả những ách nạn mà chư vị đang bị, để chúng ta cùng về Tây Phương, cùng thành đạo Vô-Thượng, cùng cứu độ chúng sanh. Oan oan của chúng ta từ nay không còn tương báo nữa. Xin khẩn cầu chư vị như vậy.

Cô ta đã thực hiện đúng như lời tôi dặn. Cô nói, trong quá khứ có những lúc em cũng ngồi đó niệm Phật nhưng mà tại sao không hết!... Cô ta có dẫn tôi đến trước cái bàn thờ và chỉ cho tôi thấy cái phòng của cô ta đã ngồi tại đó niệm Phật. Tôi nói với cô ta:

- Đúng đó! Tại vì lúc đó em không có chí thành.

Tôi nói giống như lời của huynh Đức Phong. Cô cãi với tôi:

- Không phải vậy!... Em rất là chí thành!...

- Em không chí thành! Lúc đó em sợ hãi lắm trong đó có phải không?...

- Dạ! Em sợ quá!...

- Đúng rồi!... Miệng thì em niệm Phật, mà tâm thì em sợ! Em sợ thì em niệm “Sợ”, chứ đâu phải là em niệm “A-Di-Đà Phật”?...

Rõ ràng cô sợ quá nên không định tâm niệm Phật được! Nhiều khi niệm câu A-Di-Đà Phật có một tiếng, còn sau đó thì cứ van xin: Chư vị ơi! Tha cho tôi!... Tha cho tôi!... Tha cho tôi!..., mà cứ tưởng là mình niệm Phật!... Lúc đó tâm mình đã rối rồi!... Tôi nói:

- Bây giờ em hãy bình tĩnh lại, quyết lòng niệm Phật đi. Về đối diện thẳng với họ mà nói rằng, tôi xin nhận tất cả lỗi lầmquyết lòng nguyện cầu họ hãy buông tha đi, rồi cùng niệm Phật cầu vãng sanh.

Xin thưa với chư vị, điều giải ba đêm, tất cả chỉ có ba đêm thì hiện tượng đó đã chấm dứt.

Một năm sau cô ta tới Toowoomba gặp tôi tại Tịnh-Tông Học-Viện, cô nói rằng một năm qua em không còn bị chướng nạn đó nữa. Tôi nói lời chúc mừng cho cô. Hãy vững tâm! Nhưng sau đó cô ta cũng có nói, trong khoảng gần đây, hình như có hiện tượng hơi giống như vậy lảng vảng tới. Tôi nói, giống giống như vậy thì cứ làm như vậy nữa, cũng điều giải như vậy nữa là xong, đâu có gì mà ngại!... Cô ta yên chí làm theo.

Sự việc trước sau xảy ra như vậy. Câu chuyện này giúp cho chúng ta chứng minh được rằng:

Khẩn thiết, chí thành niệm một câu A-Di-Đà Phật phá tan tám mươi ức kiếp, nghiệp chướng sanh tử trọng tội.

Chúng ta nên nhớ, trong nghiệp chướng có cái oan gia trái chủ chướng, nó có cái bệnh chướng. Khi mà trải qua những kinh nghiệm, toàn là kinh nghiệm bất ngờ, Diệu Âm mới thấy rằng cái phương pháp hộ niệm thật sự là tuyệt vời!

Khẩn thiết xin với chư vị hãy hạ quyết tâm tin tưởng vững vàng vào câu A-Di-Đà Phật Vạn-Đức Hồng-Danh, để giúp cho một phàm phu tục tử tội chướng sâu nặng, oan gia trái chủ trùng trùng điệp điệp sát bên mình, không bao giờ xa mình, mà được thoát nạn. Một câu A-Di-Đà Phật hóa giải được, chứ không phải là một cái gì khác để hóa giải đâu.

Tại vì thời gian có hạn, Diệu Âm không biết triển khai làm sao cho nó đủ ý nghĩa. Ngày mai chúng ta hãy tiếp tục những câu chuyện khác, để mình coi thử là tại sao một người niệm Phật, gọi là niệm Phật leo lẻo đó, tưởng rằng là ngon, nhưng ách nạn lại giải không được! Trong khi đó, cũng là một người niệm Phật như vậy, nhưng mà lại giải được ách nạn, giải rõ ràng, giải dễ dàng đến nỗi không ngờ được.

Xin lấy lời của huynh Đức Phong nói: Khẩn Thiết - Chí Thành - Chí Kính. Hay nói theo Hòa Thượng Tịnh-Không là Chí thành tự nhiên cảm thông. Lấy lòng chí thành này hóa giải oán thù, oan oan tương báo từ đây liễu đoạn. Chúng ta cùng nhau kết thành bạn lữ đi về Tây Phương Cực Lạc...

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

HƯỚNG DẪN - KHAI THỊ

Tọa Đàm 42

Nam Mô A Di Đà Phật.

Mấy ngày hôm nay chúng ta kể về những chuyện điều giải cái duyên của chư vị trong pháp giới. Những chuyện này nó liên quan đến cái đề tài Hướng Dẫn - Khai Thị trong pháp Hộ Niệm.

Thật ra cũng vì bị người ta cài vào cái thế kẹt, vì quá bức bách nên Diệu Âm làm liều, chứ không phải là Diệu Âm này có năng lực giống như là một vị Thầy Pháp đâu. Xin chư vị nghe những chuyện này rồi đừng nên ra ngoài nói rằng, người nào có điều gì vướng nạn với chư vị trong pháp giới thì kêu Diệu Âm tới chữa. Nếu tung tin như vậy thì Diệu Âm bị khổ rồi!... Không phải như vậy đâu! Những chuyện gặp được hầu hết là ngẫu nhiên, vì bị kẹt quá nên làm liều, hầu hết có tính cách tâm lý để giúp cho người bị nạn an tâm, và có lẽ nhờ chính sự an tâm này mà họ tự thoát nạn. Những điều Diệu Âm xin thưa ra đây để chúng ta rút ít nhiều kinh nghiệm thôi.

Hôm nay cũng xin kể một câu chuyện khác bị người ta lừa, bị cài vào một cái thế kẹt nên đành phải làm liều. Người đã cài Diệu Âm vào thế kẹt này chính là chị Diệu Thường. Chị đó là một người rất thân trong nhóm hộ niệm mà chị lại lẳng lặng cài mình vô trong cái thế không biết làm sao mà trốn cho được!...

Đó là vào năm 2007, hình như vậy. Diệu Âm về Việt Nam, chị Diệu Thường đến gặp và nói là có mấy vị muốn mời Diệu Âm ăn phở tại một quán phở chay ở sát bên chùa Hoằng Pháp. Nghe nói ăn phở thì Diệu Âm cũng ham, đi liền. Khi đến rồi, họ mời ăn phở. Khi mình ngồi xuống ăn giữa chừng tô phở, thì chị mới giới thiệu ba người, tức là những người đã đãi mình ăn đó, chị nói: “Xin huynh Diệu Âm khai thị giùm cho cô này.... Ôi trời! Rõ ràng, đúng là mình bị người ta lừa rồi!...

Mấy chị đó mới nói như thế này nè:

- Trong hơn mười năm qua, cứ mỗi đêm tôi ngủ thì có một người đàn ông tới làm tình với tôi, mà đêm nào cũng vậy hết! Hơn mười năm. Bây giờ làm sao xin anh Diệu Âm giúp cho tôi giải cái nạn này!...

Quý vị thấy kẹt không? Rõ ràng có bị kẹt không?... Chết rồi!... Làm sao đây? Diệu Âm đâu có biết được chuyện này mà bắt đi điều giải? Kỳ lạ không!... Mà xin thưa thật là trước khi vị đó kể ra câu chuyện vướng nạn, thì mấy vị đó có vẻ khúm núm, lo sợ... Thấy chị đó có vẻ sợ quá, mặt mày thì xanh lét!... Còn Diệu Âm thì miệng lưỡi hơi tháu láu, vừa thấy vậy thì nói liền:

- Đừng đừng! Đừng sợ!... Đừng sợ!... Gặp tôi thì cái gì cũng xong hết...

Mình nói cho người ta vui thôi, mà lỡ nói ra một lời thì rút lại đâu có được!... Mà thật ra là tại vì thấy cô đó lo sợ quá!... Tình cảnh tội nghiệp quá!... Mình nói để tinh thần của cô được trấn an lại thôi. Nhưng vừa mới vụt miệng nói ra thì trực nhớ bị hớ rồi! Rút lời lại không được! Nhưng vô tình câu nói này lại hợp với điều cô ta đang trông chờ! Cô đó mừng quá, mới kể ra câu chuyện như vậy... Tôi mới nói:

- Thôi được rồi. Bây giờ tối nay chị về gặp người đó chị đừng có làm tình với người ta nữa nghen. Tại vì thời gian trên mười năm qua thì đã quen rồi mà. Bây giờ hôm nay chị quyết từ chối và chị thưa trình đàng hoàng. Chị hãy nói rằng:

- Anh với Tôi dù thế nào cũng có cái duyên với nhau. Chúng ta đã trộm lén với nhau qua một thời gian quá dài rồi. Anh là một người âm, tôi là một người dương, nếu chúng ta tiếp tục như thế này nữa thì cái chuyện này sẽ không đưa đến một kết quả tốt đẹp đâu! Hậu quả sau cùng chắc chắn anh cũng khổ mà tôi cũng khổ! Chúng ta sẽ tiếp tục bị đọa lạc, khổ đau! Như vậy, đâu có sướng ích gì!...

Tôi biết anh vì thương tôi nên anh đến với tôi. Bây giờ tôi hiểu ra được đường đạo rồi, tôi tha thiết khuyên anh, cuộc tình của chúng ta bắt đầu từ đây chấm dứt. Anh quyết lòng buông xả cái chuyện tình ái giữa âm và dương này để mà chúng ta tìm con đường giải thoát. Anh hãy niệm A-Di-Đà Phật cầu Ngài tiếp độ siêu sanh. Còn tôi vì cái tình cảm của anh dành cho tôi, tôi quyết lòng tạo công đức, niệm Phật ngày ngày hồi hướng công đức cho anh để cho anh sớm được siêu sanh Tịnhộ. Nếu Anh thực tình thương tôi, thì anh phải giúp đỡ tôi bằng cách anh cũng ngày ngày quyết lòng niệm Phật hộ pháp cho tôi để cho tôi cũng được vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc.

Như vậy chúng ta biến cái tình duyên này thành cái tình thương chúng sanh, phát tâm cứu giúp chúng sanh thoát khổ được vui, đoạn cái khổ của anh, đoạn cái khổ của tôi. Chúng ta cùng nhau đi về Tây Phương thành đạo. Được vậy mới là hay.

Còn nếu cuộc tình này còn tiếp tục, thì chắc chắn khi tôi chết tôi sẽ theo cảnh giới của anh, chúng ta sẽ chịu khổ sở trong những cảnh giới này nhiều đời kiếp, không ích lợi gì!...

Tôi nói với cô ta là đừng bao giờ gọi người trong mộng này là Oan Gia Trái Chủ, tại vì trường hợp này không phải là oan gia trái chủ, mà vì Chữ Ái. Chữ ái mà không cắt thì đường đọa lạc không có thể thoát ly được. Tôi cũng nói với cô là quyết định không được thấy ông ta năn nỉ quá... thôi cho thêm một lần nữa là không được. Tại vì thêm một lần là có thể sẽ thêm một lần thứ hai, thêm một lần thứ ba... thế là phải tiếp tục theo con đường đó mãi... Hãy cứng rắn, mạnh mẽ, dùng câu A-Di-Đà Phật để mà giác ngộ cho anh ta.

Rồi tôi kêu hai người chị gái hay em gái gì đó tới, tôi dặn hai người chị em đó đêm nay về nhà cũng thắp nhang khấn nguyện giùm cho cô. Ba người cùng nhau thành tâm khấn nguyện. Còn riêng cô đó thì tôi dặn bắt đầu từ hôm nay lo làm thiện làm lành, in kinh ấn tống, giúp người nghèo khổ, phóng sanh... rồi đem tất cả những công đức lành hồi hướng công đức cho người đó, hồi hướng thẳng công đức cho người đó để mà hóa giải cái chuyện này. Nếu mà cô quyết lòng làm, thành tâm làm, thì có thể hóa giải được.

Cô đó vì quá tin tưởng vào lời nói của Diệu Âm nên xin hứa là quyết định thực hiện... Thì ba ngày sau, lúc đó Diệu Âm có một cuộc hẹn ở chùa Vạn Đức của Đại Lão Hòa Thượng Trí-Tịnh, thì chính ba cô gái đó đã tới xin gặp riêng Diệu Âm và nói:

- Anh Diệu Âm ơi!... Tôi đã hết rồi!...

Tôi nói:

- Hết thật không?

- Hết thật...

Tức là cái vị trong mộng đó cũng chấp nhận, quyết lòng đi niệm Phật.

Câu chuyện nó xảy ra như vậy... Đến năm ngoái này đi về Việt Nam, tôi gặp lại Chị Diệu Thường, tôi hỏi lại một lần nữa là thật sự người đó đã hết chưa? Thì chị Diệu Thường cũng xác nhận là chị đó đã thật sự hết rồi, đã sinh hoạt bình thường...

Kinh nghiệm này thật sự rất là quý báu để cho chúng ta làm dữ kiện tham khảo trên con đường hộ niệm cho người vãng sanh. Khi có duyên chúng ta có thể áp dụng sự điều giải này để hy vọng giúp cho những người đương nạn được siêu thoát.

Điều chủ yếu trong câu chuyện hóa giải này, chính là “Lòng Thành” của ba vị đó, nhất là lòng thành của người đang bị vướng nạn. Họ quyết lòng đem Phật pháp ra, đem Nhân-Quả ra, đem những điều đọa lạcgiải thoát ra khuyên răn vị đó một cách chân thành. Vô tình chỉ trong vòng ba ngày là giải quyết được. Ngày thứ ba mà đến báo rằng đã hết rồi, tức là có thể chỉ trong một ngày đầu tiên hay ngày thứ hai đã giải quyết xong, có thể là như vậy, nhưng Diệu Âm quên hỏi. Đến ngày thứ ba, người ta trực tiếp đến báo cho biết là đã giải quyết xong rồi.

Khi trải qua những cái kinh nghiệm nhỏ nhỏ này, mình mới thấy rằng chư vị trong pháp giới họ không phải là quá tàn tệ như chúng ta thường nghĩ đâu?... Họ cũng có đầy đủ tình cảm, lý trí, họ cũng có lòng từ bi, cũng có sự suy nghĩ... nhưng mà vì tham chấp, vì mê muội, nên họ cũng thường tạo ra những nghiệp nhân không tốt...

Ngay cả như chính chúng ta đây, là sinh ra trong cảnh giới người. Trong cảnh giới người thì nhân gian thường gọi là Vạn vật chi linh. Thế gian người ta nói con người là linh vật trong vạn vật. Đã gọi là “Linh” rồi nhưng mà coi chừng mình vẫn còn mê muội, mình còn dữ hơn họ nữa!... Mình cũng thường tạo: nghiệp sát, nghiệp tham, nghiệp sân, nghiệp si, nghiệp mạn, v.v... đủ thứ nghiệp! Những cái nghiệp đó nó sẽ theo mình suốt cả vô lượng kiếp chớ không phải là tầm thường!...

Cho nên khi biết đạo rồi, mình muốn hóa gỡ được những ách nạn này, xin chư vị tập hóa giải, tập điều giải!... Khi mình gặp một cái “Ma Nạn, đừng vội vã dùng các pháp thuật, dùng chú, dùng bùa mà trị họ. Làm vậy nhiều khi mình tạo ra những điều oan uổng và sinh ra cái “Ác Nhân không tốt.

Xin thưa thật là tất cả những người gọi là vô hình mà họ liên hệ với mình, nếu không phải là yêu đương giống như trường hợp này, thì cũng là ông bà, cha mẹ, quyến thuộc trong nhiều đời nhiều kiếp... Nếu không phải là ông bà, cha mẹ, quyến thuộc nhiều đời nhiều kiếp, thì cũng là những người có liên hệ với mình. Liên hệ trong cảnh nghịch tức là những người đã bị mình đang tâm giết hại, chiếm đoạt, não loạn người ta mà sinh ra duyên này.

Đã là duyên thì thuận hay nghịch vẫn là duyên. Chúng ta vẫn nên lấy cái “Lòng Thành” để mà hóa giải những “Oán Kết” này, thì tự nhiên cái mà gọi là tương oán tương thù sẽ chấm dứt đi. Chứ còn chúng ta vội vã đem những cái thế lực quá mạnh mà trị họ thì không tốt! Trị như vậy chỉ là trị cái ngọn, chứ cái gốc nó vẫn còn đó. Còn đó thì họ không hại trong năm này thì cũng đợi đến lúc mình chết mà hại mình. Mà giả như lúc chết họ không hại mình được thì cũng hại đến những người liên hệ với mình, tại vì đã mê muội thì họ có thể trả thù bất chấp vấn đề Nhân-Quả!

Hiểu được như vậy, thì mong tất cả chư vị cố gắng mở tâm từ bi ra để mà hóa giải những oán kết trong pháp giới hay hơn là chúng ta tạo nên oan nghiệp mới!...

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

HƯỚNG DẪN - KHAI THỊ

Tọa Đàm 43

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

Ngày hôm qua chúng ta kể một câu chuyện về oán thân trái chủ. Khi biết hộ niệm, vấn đề oán thân trái chủ có thể điều giải dễ dàng, nếu không biết hộ niệm thì đối trước những vấn đề này chúng ta có thể vô tình trợ giúp cho chư vị oán thân thuận lợi hơn để họ dễ dàng báo hại người thân đến chỗ khốn khổ!...

Cho nên khi biết được hộ niệm thì chữ “Hiếu”, chữ “Nghĩa” chúng ta dễ làm tròn. Còn không biết hộ niệm thì nhiều khi ta làm những việc bất hiếu, bất nghĩa với cha mẹ, với ông bà mà không hay!... Hôm nay Diệu Âm xin kể một câu chuyện có thật nữa xảy ra tại đây để mình coi cái lợi ích của vấn đề hộ niệm nó lớn như thế nào...

Diệu Âm có một người bạn, khi cha của người bạn đó mất Diệu Âm không hay, nhưng khi biết rồi tới thăm thì mới nghe gia đình kể lại những việc như thế này:

Ba năm trước khi chết, thì ông cụ thường hay có những triệu chứng giống như lúc tỉnh, lúc mê, có lúc thì ông ta nói có một con chó thiệt to đang đuổi cắn, có lúc thì ông ta nói có một con cọp ở đâu mà cứ vô trong nhà, nó đứng tại cửa không cho ông ta đi, có nhiều lúc ông ta trốn người trong cái góc phòng và ông có vẻ sợ hãi vô cùng!... Hỏi ông tại sao vậy? Thì ông nói rằng, có con trâu tới nó ủi ông!...

Hiện tượng này cứ thường xuyên xảy ra như vậy mà gia đình hoàn toàn không quan tâm tới... Con cái cứ tưởng rằng, ông già đã lú lẫn rồi!...

Cũng có nhiều lần ông cụ cứ lâm râm, lâm râm nói thầm thầm một mình... Con cháu mời ăn cơm, thì ông nói:

- Tụi bay đừng có hỗn láo! Ta đang nói chuyện với ông nội của tụi bay đây... Ta đang nói chuyện với ông bác tụi bay đây!...

Tức là ông nói chuyện với những người đã chết rồi. Có đôi lúc ông nói chuyện với những người trong làng xóm ở quê mà những người đó đã chết cách đó cũng mấy chục năm... Sự việc như vậy xảy ra suốt hơn hai năm, gần ba năm, ấy thế mà tất cả người trong gia đình không ai hay biết gì hết, cứ nói rằng ông cụ già rồi nên bị lú lẫn!... Người già bị lú lẫn là chuyện thường, ai mà không có!...

Khi nghe kể lại chuyện đó, Diệu Âm cảm thấy rất đau lòng! Nhưng đối trước hoàn cảnh đó không thể nói nên lời! Không cách nào giãi bày cho người nhà hay được, vì sự việc đã lỡ rồi!... Khi ông cụ chết trong bệnh viện gần hai mươi phút qua rồi thì người bạn đang đi làm hay tin chạy vào, mới mượn cái máy hô hấp, rồi đặt trên ngực người cha để làm hô hấp. Anh ta cố gắng cứu lại mạng sống của cha mình!... Bác sĩ tới nói với anh rằng, vì đã tắt hơi hơn hai mươi phút rồi, nên không cách nào cứu lại được nữa đâu!... Nhưng anh vẫn tiếp tục dùng cái máy để trên ngực người cha mà làm hô hấp nhân tạo cả tiếng đồng hồ. Kết quả chắc chắn là không cách nào cứu sống được!... Sự việc xảy ra như vậy!

Diệu Âm có đến khuyên gia đình nên niệm Phật hồi hướng cho ông, thì người bạn nói rằng, đời này khoa học đã lên đến cung trăng rồi, còn niệm Phật gì nữa!... Thế là cũng không ai chịu nghe!

Thật là một chuyện quá thương tâm! Con người vì không hiểu đạo, không tin Phật pháp, không biết về hộ niệm, thường cứ đem những cái kiến thức thế gian ra mà bàn với luận, cứ đem những ý nghĩ của thế gian để gọi là báo hiếu... Vô tình, phải chăng càng thương cha chừng nào càng gây đại họa cho cha chừng đó! Càng thương mẹ chừng nào càng đọa đày người mẹ xuống tận cùng những cảnh giới tối tăm, đau khổ!...

Tôi là một người bạn quen biết, nhưng không cách nào mở lời khuyên được! Tôi bèn đem một đĩa “Khuyên người niệm Phật” tới biếu, rồi đem một quyển sách “Khuyên người niệm Phật” số một tới biếu... Tôi hy vọng là mấy vị đó nghe thử, không nghe thì tháy máy đọc vài trang cũng được, vì trong cuốn “Khuyên người niệm Phật” tôi nói rất rõ chuyện này. Tôi dùng đó là một cái phương tiện để may ra cứu họ... Nhưng tôi cũng nghĩ chắc rằng họ không thèm đọc đâu. Tình trạng như vậy, họ tiếp tục cứ đưa cha, rồi đưa mẹ, rồi sau cùng con cháu cũng đưa mình đi vào con đường thật là khốn khổ!...

Chính vì thế, ở đây chúng ta biết được phương pháp hộ niệm, chúng ta biết được cách điều giải oan gia trái chủ, vậy khi mà thấy cha mẹ của mình có những triệu chứng bất thường, ví dụ như thấy nào là thú vật, nào cọp, nào beo gì đó... thì mình có thể hóa giải dễ lắm, nhiều lắm ba ngày là hết. Rồi nhiều khi họ thấy những vị trong gia đình, dòng tộc đã khuất mặt như thấy ông, thấy bà, thấy cha, thấy mẹ... về, nhiều người không biết cứ tưởng rằng là ông bà mình về phù hộ cho mình, nên họ an tâm đi theo. Khi hiểu ra một chút đạo rồi, thì mình mới biết rõ ràng những hiện tượng này là oan gia trái chủ trá hình!

Biết được sự thật về những tình trạng đó, mình điều giải vô cùng đơn giản. Chỉ cần một ngày, hai ngày, nhiều lắm ba ngày là có thể giải tỏa. Hóa giải bằng cách khuyên người đó vững tâm, đừng sợ, hãy phát tâm niệm Phật, cầu Tam Bảo gia bị. Khuyên người đó sám hối tội chướng. Phải thành tâm sám hối, đừng nên ỷ lại, đừng nên khinh thị.

Đối với pháp niệm Phật thì sám hối cũng là câu A-Di-Đà Phật. Xin nhắc lại thật kỹ chỗ này, đừng nên sám hối bằng những phương pháp xen tạp mà có thể ảnh hưởng đến việc vãng sanh.

Những người trong gia đình mà biết đạo, biết hộ niệm thì điều giải bằng cách phóng sanh, in kinh, ấn tống, giúp người nghèo, cúng dường trai tăng hay làm việc công đức gì đó... đem tất cả công đức đó hồi hướng cho chư vị oan gia trái chủ. Hàng ngày niệm Phật rồi cũng thành tâm cầu nguyện với chư vị oan gia trái chủ, hãy khấn nguyện, đại ý như vầy:

Cha tôi tên là... trong nhiều đời, nhiều kiếp đã vụng dại, đã mê mờ, làm những điều sai lầm với pháp giới chúng sanh, cho nên cái nhân xấu ác này, đến phút cuối đời chư vị đến đây đòi nợ, trả thù, điều này là đúng. Nhưng xin chư vị cứ nghĩ thử coi, chúng sanh trong lục đạo ai mà không mê, ai mà không dại? Nhưng bây giờ cha tôi tên là...... đã thành tâm sám hối, đang ngày đêm niệm Phật cầu về Tây Phương. Nguyện mong chư vị cảm thông nỗi niềm hiếu đễ của chúng tôi, cảm thông lòng thành sám hối của cha tôi tên là...... Mong chư vị xóa bỏ oán hận, cùng với chúng tôi niệm Phật, kết duyên lành với Tây Phương Cực Lạc. A-Di-Đà Phật phát đại thệ nếu chư vị niệm phật cầu về Tây Phương thì Ngài sẽ tiếp độ chư vị về trên cõi Tây Phương sống đời an vui cực lạc, thành đạo Vô-Thượng hay hơn là chấp vào những oán thù để đời đời, kiếp kiếp bị oán nạn trong tam đồ khổ ải!...

Mình nói những lời đơn giản như vậy!

vấn đề liễu đoạn sanh tử, vì vấn đề thoát ly cảnh giới đọa đày, nguyện mong chư vị phát tâm niệm Phật, chúng tôi đem tất cả công đức thiện lành của chúng tôi thành tâm hồi hướng cho chư vị, mong chư vị sớm gặp Phật để liễu thoát cảnh đọa đày này.

Thế rồi cứ ngày ngày mình hồi hướng công đức cho họ. Hãy nói thẳng thắn với họ như vậy. Khuyên giải họ. Nếu mà mình làm sớm, lòng chân thành, thì xin thưa thật, nhiều khi cỡ chừng là một ngày, hai ngày hoặc ba ngày có thể hóa giải được.

Ấy thế mà vì người trong gia đình không biết pháp hộ niệm, nên đã để tình trạng oan gia trái chủ tự do báo hại diễn ra suốt ba năm trường! Vì quá coi thường đạo pháp, nên gia đình cũng ít khi đến chùa, cũng không chịu báo cho một vị Thầy nào biết về tình trạng lạ lùng của cha mình, cũng không thèm hỏi ai để thử bàn ra tán vô có cách gì cứu trị được cho cha già hay không!... Ba năm trường bị nạn rồi chết! Tình thật, bây giờ cứ theo cái đà đó, theo tiến trình đó... những người già trong gia đình cũng chịu cảnh giống giống như vậy. Thấy vậy mà tôi không cách nào có thể khuyên được!...

Mình là người biết chút ít tu hành, mình cũng muốn tới giúp, Nhưng người ta lại có cái tâm phỉ báng người tu, tâm chống đối người tu. Thôi đành chịu thua! Không dám mở lời! Mình không dám mở lời ra khuyên không phải là sợ hao hơi tổn tiếng gì, mà chỉ sợ ở chỗ người ta mạnh dạn buông lời phỉ báng Phật pháp, làm cho họ phải mang thêm một cái nghiệp nữa. Cái nghiệp này nặng lắm!

Chính vì vậyvấn đề điều giải oan gia trái chủ trong pháp hộ niệm, chư Tổ đã nói rõ ràng là luôn luôn đòi hỏi người bệnh phải có tâm sám hối. Đối với người tu hành niệm Phật, chúng ta quyết một đời này vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc thì cách sám hối hay nhất là:

- Không nên đợi cho đến lúc tắt hơi...

- Không nên đợi cho đến lúc ngáp ngáp...

- Không nên đợi cho đến lúc mê man bất tỉnh rồi mới sám hối. Lúc đó đã quá trễ rồi!...

Niệm Phật Đường chúng ta mỗi buổi sáng trong khóa tụng kinh niệm Phật, chúng ta có đọc một bài hồi hướng là đem công đức này hồi hướng cho khắp pháp giới chúng sanh, hồi hướng cho oan gia trái chủ, hồi hướng cho ông bà cha mẹ, hồi hướng cho tất cả những chúng sanh hữu duyên chung quanh... Chúng ta hồi hướng hết. Để chi?... Để gỡ cái nợ, cái ách tai của những đời kiếp mà chúng ta làm sai lầm với họ. Chúng ta cứ làm như vậy thì hay hơn là ỷ lại rằng ở đây đã có ban hộ niệm mà:

- Về nhà tiếp tục cống cao ngã mạn!...

- Về nhà tiếp tục cạnh tranh, ganh tỵ!...

- Về nhà tiếp tục cự chống lẫn nhau!...

Cứ tiếp tục làm như vậy, rồi sau cùng nhờ ban hộ niệm tới hộ niệm!?... Xin thưa không phải như vậy đâu!... Nhất định chúng ta phải hóa gỡ trước.

Thành ra “Hộ Niệm” chính là cả một “Pháp Tu”, vừa đơn giản, vừa cụ thể để cho chúng ta đều được thuận buồm xuôi gió đi về Tây Phương, thoát tất cả ách nạn trong lục đạo luân hồi, một đời thành đạo vậy...

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

HƯỚNG DẪN - KHAI THỊ

Tọa Đàm 44

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

Ngày hôm qua chúng ta nói về oan gia trái chủ. Muốn hóa gỡ cái nạn này không có gì khác hơn là lòng Chân Thành - Chí Thiết của người chịu nạn. Tức là người bệnh phải biết sám hối, phải kiệt thành niệm câu A-Di-Đà Phật sám hối, thì sự hóa giải có lẽ là rất dễ dàng.

Hôm nay chúng ta tiếp tục nói thêm về sự tác dụng của cái lòng “Chân Thành - Chí Thành - Chí Kính”, nó hiệu quả như thế nào?... Xin kể ra đây hai câu chuyện.

Có một vị kia cũng bị cái nạn tương tự như vị ở gần chùa Hoàng Pháp (đã kể trong tọa đàm trước). Tức là trước đó vị này có người yêu. Anh ta thương cô nhưng mà cô không đồng ý. Rồi khi cô lấy chồng, có con và không biết vì lý do như thế nào mà người yêu cũ đó chết đi. Sau đó thì đêm đêm anh ta cứ trở về với cô ta, trải qua thời gian cũng sáu bảy năm như vậy.

Diệu Âm chưa gặp được cô này, chỉ biết qua điện thoại mà thôi. Trong mấy lần nói chuyện qua điện thoại Diệu Âm đã khuyên vị này nên thành tâm dùng cách điều giải để hóa gỡ. Nhưng mà hơn hai năm qua rồi vẫn điều giải không được. Cách đây mấy tháng, cô lại điện thoại tới hỏi nữa, và báo tình trạng như vậy... như vậy... thì phải làm sao?... Diệu Âm cũng nói rằng, hãy về đối diện với người trong mộng đó mà khuyên người đó hãy niệm Phật đi, khuyên hãy buông xả mối tình này ra. Đặc biệt, xin cô phải chú ý cho mấy điều này:

- Đừng bao giờ cho người trong mộng đó là oan gia trái chủ.

- Đừng bao giờ gọi họ là cái đồ Quỷ! Đồ Ma!

- Đừng bao giờ dùng bùa, dùng chú để trị anh ta.

Nhưng cô không quyết làm theo. Có lúc thì cô muốn điều giải, có lúc thì cô dùng chú, có lúc thì cô lại nhờ đến một vị có pháp thuật nào đó tới đánh đuổi người ta. Cô chạy tìm thử đủ cách, hỏi khắp nơi... Nhưng qua hai năm rồi cũng không giải quyết được!...

Sở dĩ giải quyết không được có lẽ tại vì cô không có một chủ định nào dứt khoát. Không phương pháp nào cô thật sự tin tưởng! Đúng ra đi đường nào cô phải đi một đường mới tốt. Ví dụ, nếu mình có cái năng lực mạnh, hoặc mình có cái thế lực vững, tức là mình có một cái phép thuật nào đó, thì mình có thể dùng bùa, mình có thể dùng chú để trị người ta hầu giải thoát cho mình... Ở đây rõ ràng là cô không có khả năng gì hết. Nay thì vay chỗ này, mai thì nhờ chỗ nọ... Nói chung là chạy khắp nơi nhưng không vững tin vào chỗ nào cả. Chính vì vậy mà cái ách nạn trong hai năm qua vẫn không giải quyết được gì hết! Sau khi chạy khắp nơi rồi, cô lại quay về hỏi Diệu Âm nữa. Diệu Âm cũng đành thưa rằng: “Xin chịu thua”.

Trong khi đó cách đây cỡ hơn sáu tháng, có một vị kia bị cái nạn cũng liên hệ đến các vong linh, nghĩa là đêm đêm nằm ngủ cô thường bị các vong đi theo. Theo như cô ta nói, trong khoảng thời gian cỡ bốn-năm năm gì đó, một số vong linh cứ theo phá rối cô ta, làm cho cô ta không bao giờ được ngủ an giấc. Cách đây cỡ sáu tháng, có người giới thiệu tới Diệu ÂmDiệu Âm có nói chuyện qua điện thoại với cô ta, một cuộc điện rất ngắn. Cô ta nói, cô nghĩ rằng là cuộc đời cô không cách nào có thể an vui hạnh phúc được nữa, tại vì cái mối nợ này không thể giải quyết được!... Nghe vậy, Diệu Âm cũng cố gắng khuyến tấn cô và nói rằng, thật ra không có chuyện gì là không thể giải quyết được hết!...

Diệu Âm cũng đem cách điều giải pháp giới chúng sanh trong pháp hộ niệm ra nói và khuyên cô ta hãy tin tưởng thực hiện như vầy:

- Thứ nhất là bắt đầu từ nay cô đừng nên lo ngại, đừng nên sợ sệt khi gặp những hiện tượng đó nữa, vì chắc chắn rằng chuyện này đều có nhân duyên bên trong. Theo như cô kể, thì tôi thấy cái duyên này có thlà một duyên lành chứ chưa chắc là duyên ác đâu!...

Câu chuyện này, đầu tiên do cô đó đã phát một tâm nguyện quá mạnh! Cô phát lời nguyện cứu độ chúng sanh đau khổ trong ba đường ác. Cô nguyện như vầy: “Nếu chư vị có duyên với tôi, thì tôi sẽ quyết tâm cứu độ chư vị”.

Khi đi tới chùa niệm Phật, cô thường có trạng thái trầm cảm, mủi lòng, dễ rơi lệ khi nghĩ đến những cảnh khổ của chúng sanh trong địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh... Do cái tâm quá từ bi, thương người, vừa nghe nói đến cảnh khổ trong ba đường ác thì vội phát lời nguyện cứu độ chúng sanh trong cảnh khổ. Khi cô ta khấn nguyện hai ba lần như vậy thì bị vướng phải tình trạng là các vong đã theo cô ta suốt trong vòng mấy năm trường.

Nghe kể chuyện, Diệu Âm mới nói, nếu đúng như vậy thì hóa giải chuyện này có lẽ cũng đơn giản lắm, không khó đâu! Hãy vững tâm đi...

- Một là khi gặp các ngài lảng vảng tới thì đừng sợ nữa. Tại vì đó là người có duyên với cô, chứ không phải là vô duyên đâu!...

- Thứ hai là bây giờ khi gặp các vị đó mình nói lại. (Mình nói qua thì rồi nói lại cũng được, có sợ gì đâu? Quân tử mà!...). Nói làm sao?... Hồi trước tôi tưởng tôi giỏi lắm, tôi mới phát tâm cứu độ chư vị. Nhưng bây giờ suy cho cùng thì tôi d quá, tôi cứu không được. Một chứng minh rõ ràng là khi chư vị đến với tôi... làm tôi sợ muốn chết luôn!... Thật sự là tôi cứu không được. Bây giờ báo cho chư vị biết là tôi xin phát tâm lại, tôi sẽ tu hành tốt để hồi hướng công đức cho chư vị, riêng chư vị phải tự tu lấy.

Tôi xin giới thiệu cho chư vị một cách tu đơn giản nhất của thời này, đó là xin chư vị hãy phát tâm niệm “Nam Mô A-Di-Đà Phật”, niệm danh hiệu A-Di-Đà Phật cầu vãng sanh Tịnh-Độ. Đức A-Di-Đà Phật đã phát đại thệ hơn mười kiếp qua rồi. Ngài nói nếu chư vị quyết lòng niệm A-Di-Đà Phật thành tâm nguyện cầu vãng sanh Tây Phương Cực Lạc, thì đây là cái duyên cuối cùng trong lục đạo luân hồi, để chư vị đi về Tây Phương thành đạo. Bây giờ tôi không có cách nào để giúp cho chư vị vãng sanh ngoài cách chính chư vị phải niệm Phật. Còn bây giờ chư vị cứ theo tôi, thì tình thật là tôi cứu không được, mà chư vị lại làm cho tôi phải sợ hãi, bất an! Hồi trướcLỡ Dại!” tôi mới phát nguyện sai lầm như vậy!... Bây giờ “Khôn Ra!” rồi tôi mới biết tôi không có lực nào cứu chư vị được... (Cứ thành tâm mà nói như vậy).

Hôm nay chư vị đã đến với tôi, nếu vị nào thật có nỗi khổ gì, xin cứ nói cho tôi biết, nếu ở trong khả năng của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cho chư vị...

Được rồi đó! Tôi nói với cô cứ làm như vậy đi thử coi có giải quyết được hay không?...

Cô ta về nhà cũng chưa làm, vì nghĩ rằng chỉ mấy phút nói chuyện qua điện thoại diễn tả chưa đủ rõ ràng. Gia đình, cha mẹ khuyến khích cô nên viết một lá thư gởi cho tôi. Cô viết thư bằng email rất là dài gởi đến tôi, kể khá chi tiết từ đầu chí đuôi sự việc đã xảy ra. Thì Diệu Âm cũng viết lại cho cô ta một lá thư... Thật ra thì tôi định rằng phải viết ít ra cũng chục lá thư để hóa giải lần lần. Nhưng trong thời gian qua vì quá sức bận, nên chỉ viết được có một lá thôi nhằm giúp cô an tâm trước, giải tỏa bớt những vấn đề cấp bách trước mắt. Rồi sau đó tôi định viết đến lá thứ hai... Nhưng lần lựa cũng không viết được. Thật sự không có giờ viết thư. Thời gian chờ vậy mà trôi qua mấy tháng trường im lặng!...

Không ngờ, cách đây cỡ bốn tháng, (bốn tháng hay ba tháng gì đó), sau khi vừa ở Perth trở về, thì một người bạn đồng tu, là vị đã giới thiệu cô ta với tôi, đã email báo cho tôi biết rằng cô đó đã hết nạn rồi!...

Xin thưa với chư vị, đây là một sự thật.

Cái chướng nạn tưởng là lớn lắm, nhưng thật sự thấy vậy mà không có gì đáng sợ lắm đâu!... Tất cả chư vị chúng sanh trong pháp giới hình như họ cũng hiền lắm!... Họ cũng có tình cảm, họ có lý trí, họ có đầy đủ tất cả những suy nghĩ tương tự như người đang sống, chứ không có gì khác lắm đâu. Họ có một điều thua mình, thật sự là thua mình, đó là họ khổ hơn mình, họ bị bức bách hơn mình... Họ đang khẩn cầu những người sống trên dương gian hãy thương họ, giúp đỡ cho họ, giải cứu cho họ, hồi hướng công đức cho họ, chứ họ không có ác ý gì nhiều đâu.

Một điều chứng minh là cô này khi đọc kinh Địa-Tạng, nghe nói trong cảnh địa ngục khổ quá!... Tâm từ bi lớn nên vội vã phát ra lời nguyện, tìm cách cứu độ chúng sanh trong tam ác đạo....

Tu hành thì chưa được bao nhiêu, công đức thì còn nhỏ xíu, mà đã vội phát tâm cứu độ chúng sanh. Khi phát ra lời nguyện quá thành tâm nên liền có “Cảm Ứng”... Tại vì, người ta đang bị khổ mà!... Người ta đang bị nạn mà!... Người ta đang trông sự cứu độ họ mà!... Cho nên khi gặp một người phát tâm ra thì họ theo liền, họ theo để xin công đức hầu mong thoát khổ được vui chứ có gì đâu mà sợ. Vì tâm từ bi nên mình mở lời nguyện cứu họ... ấy thế mà khi họ đến với mình thì mình sợ muốn chết!... Gặp họ mà sợ hết hồn hết vía thì làm sao có thể cứu họ được?... Phải không? Tôi giảng giải với cô như vậy!

Tôi nói, thôi bây giờ cô đừng sợ nữa nhé. Hãy thương họ, thông cảm cho họ. Khi họ đến mình cứ chắp tay thành khẩn nói:

- Tôi với chư vị đã có duyên với nhau, nếu mà duyên lành thì tôi giới thiệu cho chư vị con đường tu niệm Phật. Chư vị giúp tôi, tôi giúp chư vị. Tôi giúp chư vị là ngày ngày hồi hướng công đức cho chư vị. Chư vị giúp tôi bằng cách hộ pháp cho tôi, làm cho tôi an ổn tinh thần để tu hành. Chúng ta giúp nhau cùng nhau niệm Phật Cầu vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc.

Còn giả sử như chư vị và tôi có cái mối oán hờn, thì tôi xin thành tâm cúi đầu tha thiết xin sám hối với chư vị. Nhất định tôi không làm điều gì sai với chư vị nữa. Tôi sẽ đem hết công đức tu hành của tôi hồi hướng cho chư vị, để chư vị hưởng được lợi lạc. Mong chư vị nương theo cơ hội này cùng nhau niệm Phật đi về Tây Phương để chúng ta cùng liễu đoạn cái ách nạn trong sanh tử luân hồi, nhất là chư vị đang ở trong cảnh giới đau khổ!...

Cứ thành tâm mà nói như vậy!... Xin thưa thật chướng nạn cũng dễ giải quyết lắm, không khó đâu! Cái khó là mình có thành tâm hay không?... Như hôm trước huynh Đức Phong nói:

- Mình có Khẩn Thiết hay không?...

- Mình có Chí Thành hay không?...

- Chí Thành tự nhiênLinh Ứng...

Cũng trường hợp tương tự, mà vị kia lại cứ nói theo kiểu này:

-Trời ơi! Anh biết không? Hôm qua tôi đi xuống chỗ đó để nhờ một người tới đánh nó... Đánh nó mà nó cũng không chịu đi... Nhiều lần nó leo lên người tôi, tôi đạp nó xuống dưới giường... Nó là cái đồ quỷ!...

Tôi nói, đừng bao giờ gọi người ta là đồ quỷ nữa. Muốn điều giải mà lại chửi người ta là “Đồ Quỷ” thì làm sao điều giải được!... Thật ra người ta vì thương mình, đến nỗi chết không chịu đi đầu thai, lặng lẽ tìm cách đến với mình, mà mình lại cho người ta là đồ quỷ! Kêu người ta là đồ ma!... Còn nói những lời như vậy, còn có tâm khinh miệt như vậy... Thành ra giải quyết không được!

Đây cũng là một kinh nghiệm khá hay để suy nghiệm. Chúng ta có thể dùng tình thương rộng lớn để mà hóa giải những oán kết với nhau, cùng nhau kết làm bạn lữ tu hành, cùng Niệm Phật đi về Tây Phương. Tất cả đều có thể được thành tựu hết...

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

HƯỚNG DẪN - KHAI THỊ

Tọa Đàm 45

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

Cách đây hơn một tháng, Diệu Âm có cái duyên đi lên vùng tây Úc để hộ niệm, kết quả cũng khá là viên mãn...

Trên Niệm Phật Đường Liên-Hoa có quay phim lại, người ta ghi lại từng lời khai thị, hướng dẫn của Diệu Âm ở trên đó, rồi đóng thành một quyển tập trong đó thì cũng có một số lời khai thị của Hòa Thượng Tịnh-Không. Họ gởi xuống đây nhờ Diệu Âm kiểm chứng giùm. Nhưng mà đến nay cũng chưa có xem qua được.

Tấm lòng của người ta chân thành, niềm tin của họ rất tha thiết, cho nên tại cái vùng đất đó sớm được có người vãng sanh, họ ra đi để lại thoại tướng tốt thật là Bất Khả Tư Nghì.

Cho nên, khi mình nói về hướng dẫn thật ra nó không có khó. Nhưng mà khó là:

- Người khai thị có tin tưởng hay không?...

- Cái lòng chân thành của người hộ niệm có thật sự đúng mức hay không?...

Nếu ban hộ niệm có những người tin tưởng tha thiết, chí thành, chí kính, thì thường thường họ đứng trước người bệnh nói những lời rất là đơn giản, nhưng lại truyền sự thành tâm đến cái tâm của người bệnh, khiến họ cũng tin tưởng rồi họ tha thiết nguyện vãng sanh. Chỉ như vậy mà thôi...

Niềm tin là sự khởi đầu cho tất cả để họ được vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc...

Ở đây chúng ta thường nói về hộ niệm. Chúng ta có nhiều bằng chứng chứng minh cho sự vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc. Mong rằng niềm tin của chúng ta vững vàng, để khi chúng ta đi khai thị hướng dẫn người bệnh giúp họ phát tâm tin tưởng, từ đó họ mới phát nguyện vãng sanh tha thiết, rồi họ sẽ bám từng giây một để niệm câu A-Di-Đà Phật. Được vậy, quý vị sẽ thấy những hiện tượng bất khả tư nghì xảy ra...

Khi nhắc đến Niệm Phật Đường ở bên tây Úc, Diệu Âm cũng có một kinh nghiệm gọi là điều giải với chư vị trong pháp giới, nhưng thật ra đây không phải là oan gia trái chủ, mà là điều giải sự liên hệ trong pháp giới với đạo tràng đó. Chuyện này cũng thật có ấn tượng khá cao.

Cách đây cỡ hơn ba năm, mới đó hơn ba năm rồi, có một người Phật tử ở trên tây Úc đã bị một cái vong nhập vào. Cái vong nhập vào người đó nhưng không phá phách, không gây rắc rối gì đến mọi người hết, mà chỉ nhập vào rồi dẫn người đó đi casino, nghĩa là đi đánh bài để kiếm tiền về chích “Xì-ke”.

Thật ra thì cái vong đó không ai xa lạ, mà chính là ông chú ruột của người bị nhập đó. Lúc còn sống ông ta đã chích “Xì-ke” quá liều mà chết. Khi chết xong thì không biết tại sao ông vẫn còn tiếp tục cái nghiệp đó, ông cứ nhập vào đứa cháu rồi khiến đứa cháu đi ra đánh bài, đi casino, mà đánh đâu thắng đó. Thắng vừa đủ tiền hút chích là về...

Trong gia đình anh đó cũng có một người chị đã chết cách đây khoảng bảy năm. Ông chú thì chết mười ba năm. Nếu tính đến nay thì thêm ba năm nữa là mười sáu năm. Người chị đó mới nhập vô một đứa em gái của anh, hai người vong mới bàn tính với nhau. Vong của người em mới nói:

- Chú ơi! Chú ác chi dữ vậy!... Chú đã nghiện xì-ke rồi, thì bây giờ đáng lẽ chú phải khuyên con khuyên cháu đừng nên theo con đường đó nữa mới phải, chứ tại sao chú lại bắt nó đi hút xì-ke như chú? Thôi bây giờ chú hãy lo tu hành đi.

Cái vong người chị, đối với ông chú cũng là vai cháu, khuyên ông chú hãy đến đạo tràng Liên-Hoa để niệm Phật với người ta đi. Vong của ông chú cũng nghe theo. Bữa đó ông chú nhập vào người cháu rồi dẫn người cháu đến Niệm Phật Đường để niệm Phật. Người ta biết được chuyện này, nhưng vẫn cho vô niệm Phật. Nhưng đang niệm Phật nửa chừng thì ông chú mới nổi cơn ghiền lên... Mắc cười quá!... Chư vị thấy có mắc cười không?... Ông chú nói:

- Thôi! Bây giờ ngưng!... Ngưng niệm Phật!... Ngưng liền!... Ngưng liền để đi đánh bài kiếm tiền hút xì-ke...

Quý vị thấy không? Người âm cũng giống như người dương, không khác gì mấy! Cơn nghiện nổi lên trong lúc đang niệm Phật, làm cho cả đạo tràng đó rối lên, quýnh quáng lên!... Họ cũng khuyên mà khuyên không được! Họ không biết làm sao cho yên đây?... Họ mới điện thoại kêu Diệu Âm giải quyết giùm. Diệu Âm có mối liên hệ rất thân thiện với đạo tràng đó, nên hễ có chuyện gì kẹt thì họ kêu mình giải quyết à!...

Chư vị ơi! Lúc đó thì Diệu Âm đang ở trong Tịnh-Tông dự Tam Thời Hệ Niệm. Mà đang dự nửa chừng đâu có ra được!... Người nhà mới nói với mọi người ở đó hãy cố gắng chờ thêm khoảng hai tiếng đồng hồ nữa đi. Chờ cho xong pháp hội rồi thì mới vào kêu tôi ra được... Thì mọi người cũng đành ngồi tại chỗ chịu trận thêm hai tiếng đồng hồ nữa để chờ tôi.

Khi pháp hội Tam Thời Hệ Niệm xong, đúng ra mình phải phụ dọn ghế dọn bàn, nhưng cô Kim Ngọc chạy tới kêu phải về liền... về liền để giải quyết một chuyện... Khi về nhà thì mới biết là để giải quyết chuyện đó. Thì xin thưa thật, qua điện thoại Diệu Âm cũng chỉ áp dụng phương thức Hướng Dẫn - Khai Thị - Điều Giải của pháp hộ niệm ra để giải quyết chứ không có gì khác.

Trong đạo tràng đó, mọi người còn ngồi lại, họ mở máy điện thoại lớn lên. Diệu Âm mới khuyên vong người chú hãy lo niệm Phật đi để siêu sanh về Tịnh-Độ, về đó thì sướng hơn. Chứ còn tham chấp ở đây, cứ tiếp tục lang thang trong cảnh giới này thì khổ lắm! Đã khổ sở rồi, lại về nhập vào đứa cháu làm cho nó thân tâm phải bất an, phá hại đời nó, chi mà tội nghiệp vậy!... Điều giải cũng nhiều lắm, nhưng kể lại thì tổng quát cũng là như vậy thôi. Nói chung là khuyên người chú buông xả thế trần ra, quyết lòng niệm Phật cầu về Tây Phương, rồi lấy Đại Nguyện của đức A-Di-Đà Phật ra giới thiệu cho ông chú đó...

Thì khi điều giải cũng gần xong rồi, tức là dù rằng tinh thần của ông chú hình như cũng chưa được thỏa mãn mấy, tư tưởng chưa dứt khoát lắm, nhưng cũng đã xiêu lòng lần lần và bắt đầu xuất ra. Thì ngay lúc đó, có một chuyện khác xảy ra thật khá mắc cười như thế này. Trong lúc Diệu Âm khuyên giải người chú, thì có một vị đồng tu không tin lắm vào chuyện nhập thân này. Có thể anh ta nghĩ rằng anh chàng này bị bệnh thần kinh gì đó thôi. Có lẽ tính anh này cũng hơi xắc lắc, hiếu kỳ! Anh ngồi sát bên cạnh người cháu đang bị nhập đó, anh ta muốn thử hay sao đó... nên mới nói như vầy:

- Chú ơi! Chú đừng nhập ông cháu nữa làm chi... Có nhập thì nhập vào tôi nè...

Tại vì không tin nên anh mới mạnh miệng thử thách: “Có nhập thì nhập tôi nè!”. Vừa mới nói, “Muốn nhập thì nhập vào tôi đi...” thì người chú xuất ra khỏi đứa cháu và nhập vô anh đó liền lập tức...

Quý vị thấy không?... Đừng bao giờ mà nghi ngờ nhé!... Đừng bao giờ mà xắc lắc như anh đó nhé!... Khi cái vong nhập vô rồi người đó mới lên tiếng... Cách nói có vẻ trịch thượng lắm!

Nghe qua điện thoại, tôi nghĩ: Ủa! Sao lạ vậy?... Hồi giờ thì anh này kính trọng mình lắm, tại sao bây giờ lại ăn nói kỳ vậy?...

Tôi tưởng rằng, chắc anh này muốn thử thách mình chăng? Cho nên lúc nói chuyện Diệu Âm cũng cứng rắn lắm... Và cũng nhờ cái vong ông chú nhập vào người đồng tu đó nói chuyện, tôi mới biết thêm vài điều của thế giới người âm. Ông nói:

- Anh Diệu Âm nói còn dở lắm!... Hiểu chưa rõ!

Tôi nói:

- Chuyện gì?... Có thể cho tôi biết đi.

Ông nói:

- Muốn được giải thoát tưởng rằng dễ lắm sao?... Anh có biết cái cảnh khổ của người âm như thế nào không?

- Khổ như thế nào đâu, hãy nói tôi nghe đi.

Người đó nói rằng, khi chết xong thì chu kỳ cứ bảy ngày, sự đau khổ của cái chết đó nó hiện lại cho người chết một lần. Mà một lần chết sau nó khổ hơn một lần chết trước...

Đó! Người âm họ nói như vậy đó! Quý vị thấy rõ ràng kinh Phật nói đúng không?... Bảy ngày cầu siêu một lần. Rõ rệt!... Rồi sau đó người đó lại nói:

- Còn nữa! Anh Diệu Âm có biết rằng muốn giải thoát cũng không phải dễ đâu?... Tại vì một lần mà mình muốn giải thoát thì có hàng ngàn người chận mình lại, không cho mình đi giải thoát đâu!... Anh đừng có tưởng dễ!...

Đó là những lời người âm nói. Chư vị thấy không? Khó lắm chứ không phải đơn giản đâu! Mình ở đây muốn đi đâu thì đi. Ở dưới đó không phải dễ như vậy đâu!... Như vậy thì chúng ta tu hành đừng có nên khinh thường, đừng nên hiếu kỳ, đừng có nuôi ý định xuống đó để xem thử có phải đúng như vậy không nhé!

Thì cuộc nói chuyện đó hình như người ta có thâu băng lại. Và sau cùng cũng giải quyết cho vị đó một cách thỏa mãn. Nói chung, thật ra là tất cả đều do chính tâm của mình ứng hiện ra mà thôi. Diệu Âm nói đại khái như vậy.

Bảy ngày mà mình thấy đau khổtại vì mình còn tham chấp cái thân, là tại vì mình còn tham vào thế giới lục đạo sanh tử này. Chứ nếu mình không còn tham chấp vào nó nữa, mình đoạn nó đi, mình quyết lòng niệm câu A-Di-Đà Phật... Ngộ lúc nào vãng sanh lúc đó, đâu cần gì đâu bảy ngày?...

Trong khi mình xả bỏ báo thân chỉ cần một tâm nguyện vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc thì mình theo A-Di-Đà Phật về Tây Phương thành đạo. Nếu mình tham cái thân đó thì mình sẽ xuống nằm dưới nấm mồ. Xuống dưới nấm mồ thì mình bám lấy cái nấm mồ đó. Bám lấy cái nấm mồ thì tự mình phải chịu khổ! Chịu khổ trùng trùng điệp điệp! Khổ đến nỗi không thể kể nên lời! Khổ từ thế hệ này qua thế hệ khác! Khổ từ đời này qua đời khác!... Đó là đại ý những lời nói chuyện qua lại với người đồng tu... và cũng là nói với người vong đó!

Rồi đến chuyện khi muốn giải thoát, bao nhiêu người bao vây chận mình lại! Bao nhiêu người bao vây mình lại hay là chính mình cũng muốn bao vây người ta?...

Tại vì lúc đó chính tôi chưa biết rằng cái vong đó đã nhập qua anh này rồi, tôi chưa biết! Cho nên khi nói chuyện tôi vô tình lấy thẳng chuyện nhập thân ra làm ví dụ. Tôi nói:

- Ví dụ như ông chú này, ông tới báo đời đứa cháu. Tại sao ông lại bắt đứa cháu phải theo mình? Có phải là tại mình còn tham chấp cái chuyện này không? Mình còn nghiện ngập! Mình còn muốn báo hại người ta!... Rõ ràng đứa cháu này có lôi kéo mình đâu, mà chính mình muốn kéo đứa cháu!... Người ta kéo mình có một, mà mình kéo người ta tới mười. Tại sao mình không chịu buông ra để niệm câu A-Di-Đà Phật?... Niệm câu A-Di-Đà Phật, thì Phật quang phóng tới cứu độ mình về Tây Phương. Hỏi thử, ai có thể chặn mình được?... Tại vì tâm mình còn quá tham chấp đó thôi!...

Nói chung câu chuyện đối thoại qua lại đại ý là như vậy...

Sau cùng thì vong đó chấp nhận buông ra. Buông ra xong, đồng tu nói lại tôi mới hay rằng trong suốt thời gian qua tôi đã đấu lý với vong linh mà không hay!...

Chuyện này có một chi tiết còn hay hơn một chút nữa, là một tuần sau thì chính cái vong người chú đó cũng nhập vào đứa cháu đó, rồi dẫn người cháu tới Niệm Phật Đường để nói lời cám ơn. Người vong đó nói rằng:

- Chư vị ơi! Tôi đã có đường giải thoát rồi. Hôm nay, tôi đến đây để cám ơn chư vị. Chư vị đã giúp tôi một con đường giải thoát...

Vong linh đó chỉ nói là được giải thoát, rồi ra đi. Người ta không hỏi là giải thoát như thế nào? Và tôi cũng không biết là họ đã giải thoát về đâu? Chỉ biết rằng, sau đó thì cái vong đi luôn. Người cháu bây giờ cũng trở lại bình thường không có gì trở ngại nữa.

Đây là một hiện tượng chứng minh cho chúng ta thấy rằng tâm tình chư vị trong cõi âm không phải là tệ lắm, mình đừng nên đánh giá họ là ma là quỷ! Đánh giá như vậy không đúng lắm đâu! Mà chúng ta hãy gọi họ là “Nhân Giả”, là “Ngài”, là “Chư Vị”, vì chơn tâm của họ cũng là một vị Phật đó, chỉ vì lỡ mê muội nên bị rơi vào cảnh khổ đó mà thôi!...

Chúng ta có thể khai thị cho họ ngộ ra đạo lý, để họ niệm Phật họ vãng sanh về Tây Phương. Mà họ vãng sanh về Tây Phương trước ta thì họ được an lạc, thảnh thơi, thành đạo trước ta. Tất cả chúng sanh đều có Phật tánh hết.

Hiểu được như vậy rồi, thì đối với những hiện tượng này người học Phật chúng ta không nên phân biệt, chấp trước. Chúng ta phải có cái tâm từ bi, bình đẳng và điều giải trong tinh thần từ bi của Phật pháp thì tự nhiên tất cả những chướng ngại gì cũng có thể đều được hóa giải hết.

Nói cụ thể hơn, khi đi hộ niệm cho người bệnh, chúng ta phải có tâm cứu người bệnh, cứu người oan gia trái chủ, cứu những người có duyên khác nữa. Đó mới thật sự là Phật pháp. Chứ không được quyền dùng cái thế lực, cái năng lực hay là bùa phép gì đó để trấn áp, để trị tội hay khủng bố những vị oan gia trái chủ và những vị hữu duyên, dù là thuận duyên hay nghịch duyên. Điều này không tốt!...

Biết thêm kinh nghiệm này, mong chư vị xác định được đường hướng giúp đỡ nhau, cứu độ chúng sanh vãng sanh Tây Phương để cùng nhau thành đạo...

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

HƯỚNG DẪN - KHAI THỊ

Tọa Đàm 46

Nam Mô A-Di Đà Phật.

Ngày hôm nay là ngày lễ Vu Lan thắng hội, là ngày đại xá tội chướng thâm trọng cho vong nhân. Xá tội tức là người có tội!

Tại sao lại có tội?... Tại vì mê muội tạo ra nghiệp nhân chẳng lành. Khi chết đi phải tùng theo nghiệp đó mà thọ nạn.

Tại sao lại thọ nạn?... Là tại vì mê muội, không giác ngộ, không chịu lo tu hành. Ông bà, cha mẹ của chúng ta, vô lượng vô biên chúng sanh, vì không tin Phật pháp, vì không chịu tu hành, vì không cải ác làm thiện... Thành ra nghiệp chướng từng đời, từng đời càng cao lên cho đến một lúc không còn cách nào chữa được nữa! Đó là cái hiện tượng của chính chúng ta ngày hôm nay.

Phật nói một chúng sanh, sanh vào thời mạt pháp nhất địnhtội chướng thâm trọng. Nếu không biết đường tu, nếu còn tiếp tục mê mờ, nếu không chịu giật mình giác ngộ tu hành... thì khi xả bỏ báo thân nhất định phải chịu đại nạn!... Ông bà, cha mẹ của chúng ta trong pháp giới có rất nhiều, rất nhiều, nhiều vô lượng vô biên... cũng vì ách nạn này mà chịu đọa lạc, khổ sở! Vì thế Phật đã dành ngày rằm tháng bảy để cho tất cả chúng ta thành tâm tu hành, làm thiện, làm lành hồi hướng công đức cho cửu huyền thất tổ, cho đa sanh phụ mẫu, cho chúng sanh khổ nạn, cho chư vị oan gia trái chủ... Hầu gỡ đi tội chướng của họ, cầu mong cho họ được siêu sanh Tịnh-Độ.

Như vậy khi chúng ta ngồi đây niệm Phật, tụng kinh, chúng ta phải hiểu rằng đừng nên đi xuống các đường đó, để chờ cho con cái cầu siêu, để chờ con cái gỡ nạn!...

thành thật, xin thưa với chư vị, nói rằng gỡ nạn nghĩa là chúng ta đã bị đeo nạn rồi. Gỡ nạn thì chỉ có một ngày, còn tạo nạn, tạo nghiệp thì vô lượng vô biên. Chính vì thế mà thường thường chúng sanh chịu vô lượng vô biên khổ ải trong vô lượng vô biên kiếp. Thật là đau đớn! Chúng ta cần phải hiểu rõ rệt điều này.

- Đừng bao giờ mê mờ nữa...

- Đừng bao giờ dại khờ nghĩ rằng đời này là tất cả...

- Đừng dại khờ nghĩ rằng chết đi là hết!...

Không phải như vậy đâu!... Trong những ngày qua chúng ta đã đưa ra những bằng chứng cụ thể, là có chư vị hương linh, có chư vị vong nhân ngày đêm than khóc trong những đường khổ nạn. Nếu mà chúng ta dại khờ không tin Phật pháp, không biết tu hành, tiếp tục làm điều sai lầm... Khi chết xuống chúng ta sẽ chịu những ách nạn đó trong vô lượng kiếp chứ không phải là mười năm, hai mươi năm, một trăm năm, một ngàn năm như mình tưởng đâu. Mong chư vị hiểu được chỗ này!...

Khi chúng ta nói về Hướng Dẫn - Điều Giải - Khai Thị những sự liên hệ đối với pháp giới chúng sanh, thật sự mối liên hệ đó cũng có liên quan đến ông bà, cha mẹ, cửu huyền thất tổ của chúng ta.

Ngày này là ngày báo hiếu. Muốn báo hiếu được với cha mẹ, không có con đường nào khác viên mãn hơn con đường niệm Phật tự ta được vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc.

Vì sao vậy?... Vì ngày hôm nay chúng ta tu hành chỉ có từ sáng đến chiều. Chư vị nghĩ coi, công đức này làm sao bù được những tội chướng mà đã tạo ra trong vô lượng kiếp?... Hiểu được như vậy, mong chư vị cố gắng tinh tấn tu hành hơn.

Trong kinh Phật có dạy: Phật, chúng sanh tánh thường rỗng lặng. Tức là tâm Phật vắng lặng, tâm chúng sanh cũng vắng lặng, tức là thanh tịnh, tịch diệt. Ấy thế tại sao chúng sanh lại bị đọa lạc?... Là tại vì mê muội, không chịu giác ngộ! Tâm vắng lặng! Lời này là chỉ cho cảnh giới của chân tâm tự tánh. Tất cả chúng sanh đều là Phật, nhưng mà chúng sanh không chịu niệm câu A-Di-Đà Phật để về Tây Phương thành đạo, mà lại:

- Cứ tiếp tục mê mờ...

- Cứ tiếp tục tham chấp...

- Cứ tiếp tục đi theo con đường xa lánh chân tâm... đến một lúc không còn biết chân tâm là đâu nữa!...

Vì thế chúng ta mới cầu siêu, mới niệm Phật, mới hồi hướng công đức cho họ, mới khai thị cho họ, nguyện mong cho chư vị chúng đẳng vong linh, chư vị oan gia trái chủ, chư vị cửu huyền thất tổ, ông bà, cha mẹ của chúng ta nghe những lời này mà tỉnh thức từ cơn mê muội, phát tâm niệm A-Di-Đà Phật.

Phật dạy rõ ràng, Chúng Sanh, Phật và cái Tâm của tự mỗi chúng ta là một, chứ không phải là hai, không phải là ba. Tại vì chúng ta không hiểu thấu chỗ này, nên cứ chạy theo con đường sanh tử luân hồi. Chứ thật ra, chỉ cần một niệm hồi đầu là giác ngộ.

Hòa Thượng Tịnh-Không thường hay nói rằng, Giữa Phật và chúng sanh chỉ cách nhau có một niệm mà thôi. Một niệm giác ngộ, thành Phật. Một niệm tham chấp mê mờ thì thành chúng sanh, chịu đọa đày triền miên trong vô lượng kiếp!...

Thật đúng với đạo lý này, đức A-Di-Đà Phật mới phát đại thệ ra, bất cứ một chúng sanh nào trong mười phương pháp giới không kể trong đạo nào cả, ngay trong ba đường ác hiểm địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh. Chỉ cần giác ngộ niệm một câu A-Di-Đà Phật, thành tâm cầu về Tây Phương. Ngài nói, dẫu cho mười niệm mà không được vãng sanh về Tây Phương Ngài thề không thành Phật.

Và trong đại nguyện của Ngài còn nói: Dẫu cho chúng sanh trong ba đường đọa lạc khi mà sanh về nước ta cũng trở thành A-Duy-Việt-Trí Bồ-Tát. Tức là Bồ-Tát bất thối để thành Phật. Đây là cảnh giới của chân tâm tự tánh.

Nếu một người nào nghe những lời này ngộ ra đường đạo thì niệm một câu A-Di-Đà Phật, tức là chúng ta thành Phật.

Ngài Trung-Phong Đại Sư nói: A-Di-Đà Phật chính là chân tâm của chúng ta. Chân tâm của chúng ta chính là A-Di-Đà Phật.

Cho nên khi hiểu một chút đạo lý này rồi, quý vị mới thấy rằng, chư Phật, chư Tổ nói lời thì khác nhau mà ý nghĩa hoàn toàn giống nhau, không có cái gì khác nhau hết.

Nghĩa là, nếu chúng ta biết con đường quay về Tây Phương Cực Lạc thì thân mạng này không tham chấp nữa. Không tham chấp vào thân mạng này nữa thì khi chúng ta xả bỏ báo thân, nhất định chúng ta niệm được câu A-Di-Đà Phật để trở về Tây Phương. Trở về Tây Phươngpháp tánh độ của chúng ta an dưỡng thành đạo.

Nếu chúng ta sợ chết! Nếu chúng ta lo lắng cái thân mạng này! Bệnh xuống thì bắt đầu sợ sệt, nhất định khi chết xuống, chúng ta phải theo cái thân tàn đó đi xuống nấm mồ để rồi chịu nạn!... Như hôm qua mình kể chuyện, người trong cõi âm về báo cho chúng ta biết, cứ mỗi bảy ngày phải chịu cảnh sanh tử một lần. Một lần sau khổ hơn một lần trước! Chư vị cứ tưởng tượng đi? Bao nhiêu năm, bao nhiêu trăm năm, bao nhiêu ngàn năm chịu đựng cảnh khổ này!... Mình chịu nổi không? Không nổi đâu!...

Vậy thì phải ngộ đi! Ngộ chỗ nào?... Một câu A-Di-Đà Phật là đi thẳng về chân tâm. Chúng taphàm phu tục tử, nếu tự đem trí huệ, định lực của mình ra để khai ngộ chân tâm, ta ngộ không nổi... Đức Phật đã dạy rõ rệt:

Thời mạt pháp này ức triệu người tu hành không tìm ra một người chứng đắc.

Những người khai ngộ được chân tâm tự tánh là những vị chứng đắc... Nhất định chúng ta làm không được! Nhưng mà A-Di-Đà Phật đã phát một đại thệ rằng: Người nào niệm danh hiệu của ta mười niệm để cầu sanh Tây Phương Cực Lạc. Trước phút lâm chung mà làm được điều này, Ta không tiếp độ về Tây Phương ta thề không thành Phật!...

Rõ ràng con đường giải thoát của chúng ta đã có. Minh bạch! Cụ thể! Chỉ vì ta không chịu tin! Chỉ vì chúng ta còn tham chấp! Chỉ vì chúng ta còn quá mê mờ!... Nên đến những ngày rằm tháng Bảy mới có cái hội gọi là cứu độ vong nhân. Cứu độ là mong cứu được phần nào hay phần đó. Chứ nếu mà chúng ta vẫn tiếp tục mê trong đó thì không cách nào có thể cứu được đâu!...

Mong chư vị hiểu được chỗ này, trong những ngày tháng này chúng ta nên thành tâm tu hành, làm việc thiện lành, bố thí, cúng dường, phóng sanh... để hồi hướng cho chư vong nhân, hồi hướng cho ông bà cha mẹ và thật ra là hồi hướng cho chính mình, để mình về Tây Phương. Mình về Tây Phương là cả một đại ân huệ cho ông bà, cha mẹ, cửu huyền thất tổ của chúng ta. Vì thành tích của một người vãng sanh về Tây Phương công đức vô lượng. Ông bà ta nhờ công đức đó mà được hưởng rất nhiều thiện lợi.

Chúng ta phát tâm nguyện vững vàng hộ niệm cho người ta vãng sanh, đưa một người niệm Phật vãng sanh về Tây Phương công đức vô lượng vô biên. Chính cái công đức này cũng giúp cho ông bà, cha mẹ chúng ta hưởng được lợi lạc và chính ta cũng hưởng được cái quả báo vãng sanh về Tây Phương thành đạo Vô Thượng...

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

HƯỚNG DẪN - KHAI THỊ

Tọa Đàm 47

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

Phật dạy: “Bể khổ mênh mông, hồi đầu thị ngạn”. Khi chúng ta hộ niệm, “Hướng Dẫn - Khai Thị” cho bệnh nhân là giúp cho chúng sanh trong cái bể khổ vô biên này có một niệm hồi đầu trở về bến giác.

Nếu tiếp tục đi trong mê lầm, thì đời đời kiếp kiếp tiếp tục hụp lặn trong bể khổ sông mê, không bao giờ thoát nạn được! Điều giải cho chư vị trong pháp giới, cũng là năn nỉ họ, tỉnh ngộ cho họ biết một niệm hồi đầu để họ thoát nạn...

Hôm nay là ngày đại xá vong nhân, nếu mà chư vị hương linh, cửu huyền thất tổ, chư vị chúng sanh trong pháp giới ngộ được cái niệm hồi đầu này, thì cơ duyên này là cơ hội thoát tất cả bể khổ sông mê, thoát tất cả những cảnh đọa lạc mà chính chúng sanh phải chịu qua trong vô lượng kiếp... Không phải là tầm thường!...

Thế nên Cực Lạc nằm chính trong tâm của chúng ta, chứ không phải ở ngoài. Nếu đã đối diện với đọa đày khổ ải mà chúng ta không chịu ly ra, không chịu bỏ đi thì dù cho chư Phật mười phương ngày ngày phóng quang muốn cứu độ tất cả chúng sanh, nhưng mà vô lượng vô biên chúng sanh vẫn tiếp tục chìm trong cảnh khổ, chìm trong cảnh đọa lạc, không giác ngộ được.

Chính vì vậy khi mà gặp một cơ duyên, nghe được một câu Phật hiệu, biết được Phật pháp, là một dịp cho chúng ta tự thức tỉnh. Nên nhớ, chính tâm này là Phật, chính tâm này đúng ra được giải thoát, mà tại vì chính tâm này cứ tiếp tục mê nên phải chịu đọa lạc...

Chúng ta đang ở trong cảnh giới người, có nhiều lý trí, có khổ, có sướng. Nhưng thật ra cái sướng quá vô thường, chóng vánh, hão huyền! Còn cái khổ thì nó hiện hữu bên cạnh chúng ta từ lúc mới chào đời bằng tiếng khóc Khổ quá! cho đến cái ngày tàn rụi để chúng ta phải đối diện với cái cảnh khổ giống như những cảnh khổ trong ba đường ác!...

Cho nên một người khôn ngoan, khi gặp được những cơ hội này hãy tỉnh ngộ sớm đi, đừng nên chui đầu vào trong ba đường ác hiểm để chờ một dịp may mắn, một cơ hội tốt... Không có đâu! Vào cảnh khổ thì dễ lắm! Ra được cảnh tam ác đạo khó vô cùng!...

Trong đợt nói về “Hướng Dẫn - Khai Thị” này, có một vị đưa ra câu hỏi như thế này:

- Một người đã tắt hơi rồi, đã chết rồi. Mời ban hộ niệm chúng ta có đi hộ niệm hay không?...

Diệu Âm xin trả lời rằng:

- Muốn đi thì đi. Muốn không thì không... Không ai bắt buộc chúng ta được.

- Tại vì đã tắt hơi rồi, thì nó đã nằm ngoài cái phương pháp hộ niệm rồi, không phải ở trong phương pháp hộ niệm đâu!

- Tại vì hộ niệm là hướng dẫn, là khai thị để cho người bệnh có một niệm giác ngộ... Một khi họ đã tắt hơi rồi làm sao ta có thể giác ngộ họ được?...

Nên nhớ, bây giờ còn sống ta còn có thể suy tư, còn có thể tìm hiểu. Chúng ta có thể đem tâm lý, đem thiện xảo phương tiện ra dẫn dắt, khuyến dụ. Nên nhớ rằng ta đang sống đây nhưng mà thật ra chính ta đang chìm trong biển nghiệp, cái dòng nghiệp lực cuồn cuộn đang quay chúng ta như con vụ. Gặp được câu A-Di-Đà Phật chẳng khác gì một cái phao. Chúng ta đang có thể lực, đang tỉnh táo mà không vội chụp cái phao đó, lại để chờ đến khi tắt hơi rồi, tức là cái nghiệp nó đã dìm chúng ta trong dòng nghiệp lực rồi, lúc đó dù cho có thấy cái phao, tức là câu A-Di-Đà Phật nhưng mà tay chúng ta chưa chắc gì sẽ với tới đâu!...

Khi tắt hơi rồi, cái thần thức chúng ta nó nhẹ như chiếc lá bị cuốn hút trong trận cuồng phong, gọi là “Nghiệp Phong”, không cách nào có thể bám trụ được đâu!...

Chính vì vậy, cái chiếc lá này muốn bám trụ được thì phải bám ngay từ bây giờ, bám thẳng vào cội gốc Bồ-Đề, cội gốc giác ngộ, chính là câu A-Di-Đà Phật. Nếu bây giờ chúng ta bám chặt, thật chặt vào câu A-Di-Đà Phật, vào cái cội nguồn giác ngộ này, thì khi chúng ta buông xả báo thân, cái cuống chúng ta nó đã dính chặt vào trong cái gốc giác ngộ rồi, thì trận cuồng phong cũng khó lôi cuốn nó theo nghiệp lực được. Nhờ thế chúng ta niệm một câu A-Di-Đà Phật đi về Tây Phương. Chúng ta không được vô ý thả trôi cái huệ mạng trong trận cuồng phong đó.

Cũng như đang sống đây, đang trôi nổi trong cái bể khổ của nghiệp lực, chúng ta cần phải bám chặt, thật chặt cái phao, phao A-Di-Đà Phật, hay nói rõ hơn là con thuyền bát nhã của A-Di-Đà Phật.

Hôm trước chúng ta nói Tín-Nguyện-Hạnh vững vàngchúng ta đang đứng tại bờ mé của con thuyền bát nhã. Nếu cứ tiếp tục Tín-Nguyện-Hạnh vững vàng thì chúng ta sẽ bước tới, đi gọn vào con thuyền bát nhã. Nếu chúng ta chần chừ, do dự, chao đảo... tức là chúng ta bước lui. Chỉ cần bước lui một bước thôi, nhất định chúng ta bị rớt xuống dòng nghiệp lực sâu thăm thẳm. Ở dưới dòng nghiệp lực đó có thể ta thấy rõ con thuyền bát nhã, nhưng không còn cách nào có thể leo lên được nữa rồi!...

Đi hộ niệm, khai thị cho người bệnh là nhắc nhở cho họ biết tự họ không đủ khả năng mang cái khối nghiệp đi qua bờ giác đâu. Nhưng mà A-Di-Đà Phật đã chuẩn bị cho ta một cái phao, đã chuẩn bị cho ta một con thuyền bát nhã sẵn sàng đưa cả cái khối nghiệp “Năng địch Tu Di” của ta qua bờ giác ngộ.

Như vậy trong cái thân nghiệp báo có đầy cả nghiệp chướng này, nó đang hành hạ chúng ta. Nếu mà chúng ta không bám chặt vào con thuyền bát nhã... thì nhất định bây giờ có tu gì tu, làm cách gì làm, lý luận cách gì lý luận... Nhất định cái khối nghiệp này nó cũng sẽ dìm ta tới tận đáy bùn đen!...

Xin thưa rằng, dù chúng ta ngày ngày tu hành tại đây, nhưng chỉ cần một tâm niệm lơ là cũng đủ cho chúng ta thực hiện một bước sai lầm, gọi là một bước lùi, và chúng ta sẽ rớt xuống đại dương mênh mông không thể nào trở lên được!...

Trở lại cái câu hỏi, là một người đã chết rồi chúng ta có đi hộ niệm hay không?...

Xin thưa thật, lúc còn đang sống này, chúng ta nói lên nói xuống, khuyên tới khuyên lui, vừa chư Hòa Thượng khuyên, vừa chư Phật khuyên, đồng tu khuyên, ngày ngày chúng ta khuyên với nhau như vậy mà không niệm được câu A-Di-Đà Phật, mà không bám trụ vào được câu A-Di-Đà Phật, thì đến lúc tắt hơi rồi, tức là thần thức của chúng ta đã rơi vào cảnh trung ấm, giống như chiếc lá... chiếc lá khô trong cơn gió lốc. Hỏi rằng, ai có thể giúp được chiếc lá đó gắn vào trong cội gốc. Khó khăn chính là ở chỗ này.

Nếu là chư vị đồng tu ngày ngày cố gắng tu hành, lỡ có một chút gì sơ ý, lúc đó chúng ta cũng ráng tận sức để mà khuyên giải. Nhờ cái công phu tu hành, nhờ cái sức huân tu hằng ngày, lúc đó ta mới nhớ lại mà trở về. Chứ như những người hồi giờ không biết tu, hồi giờ không tin câu A-Di-Đà Phật, hồi giờ không biết thế nào là giải thoát!... Lúc đó làm sao mà kéo họ lại, làm sao mà tìm được một cái gốc nào để họ vin vào?...

Chính vì thế mà xin thưa với chư vị, “Khai Thị - Hướng Dẫn”, nói đi nói lại, cũng chính là tạo cho chính chúng ta trong lòng có sự tin tưởng vững vàng. Tại sao cần phải tin tưởng?... Tại vì xin thưa thật với chư vị, dù bây giờ chúng tagiác ngộ như thế nào đi nữa, nhưng cái tâm lực của chúng ta cũng không thắng được nghiệp lực mà mình đã tạo ra trong vô lượng kiếp đâu!...

Biết rõ điều này, A-Di-Đà Phật mới phát một lời thề là quyết cứu những người muốn giác mà giác không được, muốn ngộ mà ngộ không xong, muốn thoát mà thoát không nổi!... Người phàm phu chúng ta phải nương vào câu A-Di-Đà Phật, phải nương vào từ lực của Phật để mà thực hànhTín-Nguyện-Hạnh”, thì nhất định thành công.

Khi chúng ta điều giải chư vị oan gia trái chủ, chúng ta cũng nhắc nhở họ rằng, thật sự các vị đang đối diện với sự đau khổ, sự đọa lạc triền miên trước mặt!... Nếu thật sự chư vị tự tìm con đường giác ngộ thì tìm không ra đâu!... Tại sao vậy?... Tại vì nghiệp lực thật sự nó đang bao vây chư vị...

Như ngày hôm qua chúng ta kể câu chuyện, một người ở trong cảnh giới âm đã tự khai rằng: “Muốn giải thoát không giải thoát được”. Tại vì sao?... Tại vì tình chấp, tại vì khổ sở... Khổ nó bám theo cái khổ, nó lôi cái khổ trở lại, không cho người đang khổ được giải thoát. Vì thế mình mong cầu họ, làm cho họ ngộ ra con đường giải thoát này đi. Trong biển khổ mênh mông này, chỉ cần họ niệm lên một câu A-Di-Đà Phật đi, họ được giải thoát. Tại vì bản gốc của họ, bản gốc của chư vị đó đều là “Phật”, chứ không phải là cái gì khác hết, chỉ vì ngày ngày họ đang đối diện với cảnh khổ, nên cảnh khổ đã bao trùm họ rồi, nó bao kín họ lại đến nỗi họ chỉ thấy “Khổ”, chứ không thấy được rằng chính cái chân tâm của họ là “Phật”, chính cái chân tâm của họ trước sau vẫn là “Giải Thoát”.

Cho nên chúng ta nhắc nhở mạnh đến chỗ này, mong cho họ hiểu được để chỉ cần có một niệm hồi đầu là họ giác ngộ. Họ giác ngộ rồi, thì có phải tự họ được siêu thoát hay không?... Không!... Họ giác ngộ niệm Phật thì được cảm ứng đến A-Di-Đà Phật, Ngài sẵn sàng phóng quang, gọi là hằng phóng quang minh, ở sát bên cạnh họ, cứu ngay một người đang bị đọa lạc trở về cảnh giới Tây Phương. Khi trở về cảnh giới Tây Phương thì ngày ngày A-Di-Đà Phật phóng quang gia trì, ngày ngày chư đại Bồ-Tát phóng quang khai thị, ngày ngày chúng ta đều được hấp thụ pháp lành của chư vị đại Bồ-Tát...

Ở trên cõi Tây Phương cảnh khổ không có, thì nhất định tất cả chúng ta ai ai cũng sẽ được giải thoát hết... Người dương cũng được siêu thoát, người âm cũng được siêu thoát chính là nhờ con thuyền bát nhã của A-Di-Đà Phật vậy.

Nguyện mong tất cả chư vị, người âm cũng như dương hãy quyết lòng niệm A-Di-Đà Phật để trong cơ hội này chúng ta đều được vãng sanh Tây Phương Cực Lạc, thành đạo Vô Thượng...

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

HƯỚNG DẪN - KHAI THỊ

Tọa Đàm 48

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

Cuộc tọa đàm nói về “Khai Thị - Hướng Dẫn” điều giải cho chư pháp giới có liên hệ, thì đến hôm nay là lần cuối cùng.

Thật sự là vô tình, ngẫu nhiên cuộc tọa đàm này liên quan đến chư vị trong pháp giới, với chư vị oan gia trái chủ mà lại viên mãn trong ngày xá tội vong nhân Vu Lan Thắng Hội, thật có ý nghĩa khá hay...

Trong lần cuối cùng này Diệu Âm xin tổng kết lại những điểm chính yếu về vấn đề hóa giải.

Thứ nhất là về người bệnh. Người bệnh tức là chính chúng ta. Chúng ta là những người bệnh, bây giờ không thấy bệnh, thì khi bỏ báo thân cũng có bệnh. Cho nên, đã thuộc về phần người bệnh, thì chúng ta nhất định phải lo tu hành, phải lo lập đức. Trong vấn đề tu hành đối với người phàm phu tục tử, tội chướng sâu nặng như chúng ta, thì những pháp tự lực chứng đắc nhất định không thích hợp!... Chỉ có một đường duy nhất để chúng tahy vọng một đời này liễu thoát sanh tử là niệm A-Di-Đà Phật, nương theo đại nguyện của đức A-Di-Đà mà thoát vòng trầm luân...

Tu hành càng ngày càng phải chuyên lại, quyết giữ “Tín-Nguyện-Hạnh” thật đầy đủ. Có được vậy thì ta mới có cơ hội vãng sanh. Tuy nhiên để cho cơ hội này vững vàng hơn, không bị sơ suất, thì những người bệnh như chúng ta phải sớm nghiên cứu cho thật kỹ phương pháp Hộ Niệm, thực tập cho nhuần nhuyễn phương pháp Hộ Niệm. Phải mau mau làm đi, đừng nên trễ nải...

Khi mình hộ niệm nhuần nhuyễn đối với người bệnh, thì lúc chính mình nằm xuống mình sẽ có đầy đủ tất cả những yếu tố quan trọng, cần thiết để thực hiện đường vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc...

Đối với người phàm phu, tội chướng sâu nặng cái điểm quan trọng nhất trong việc tu hành không phải là tìm hiểu lý lẽ cao siêu, ngay cả pháp môn niệm Phật cũng vậy. Mà chính là chú trọng vào chỗ thực hành những điều cụ thể, như Hòa Thượng Tịnh-Không thường dạy là: “Lão thật niệm Phật”. Ngài Ấn-Quang nói: “Chí Thành - Chí Kínhniệm Phật nương theo đại nguyện Di-Đà mà được thoát vòng sanh tử.

- Đừng nên móng tâm cầu cảm ứng...

- Đừng nên móng tâm cầu chứng đắc...

Tại vì nhất định những sự mong cầu này không hợp với hàng phàm phu tục tử, hạ căn, nghiệp chướng sâu nặng, oan gia trái chủ nhiều như chúng ta. Xin chư vị hãy nhớ giữ lấy lòng khiêm cung, từ bi, vui vẻ, buông xả... để mà tu hành.

Cụ thể nhất là nên giữ năm giới, thập thiện là tốt nhất. Với pháp tu này đối với những người tu tự lực thì chắc chắn nhiều lắm cũng chỉ giúp cho họ thoát vòng tam ác đạo là cùng. Nhưng riêng đối với người niệm Phật, chúng ta chỉ giữ vững điều này thì ta lại có cơ hội vãng sanh Tây Phương rất cao...

Tu hành là bắt đầu từ ngày này cho đến khi mình về Tây Phương. Nếu trong quá khứ chư vị đã làm những điều gì lỗi lầm, sai trái thì cứ mạnh dạn sám hối rồi quên tất cả những chuyện đó đi, bắt đầu từ đây làm lại. Có như vậy thì tâm của chúng ta mới khỏi bị vướng vào những cái nghiệp nhân mà mình đã gây ra trong quá khứ.

Có rất nhiều người sơ ý, cứ nghĩ trong quá khứ mình làm điều sai lầm, cho nên cứ nhớ tới quá khứtìm cách diệt đi những cái lỗi lầm, sai trái trước... Vô tình mình đã đi lệch con đường vãng sanh Tây Phương Cực Lạc... Tại vì cái hạnh diệt nghiệp là muốn trở về trong quá khứ để moi cho hết những lỗi lầm để diệt nó đi, đoạn nó đi. Điều này rất cần thiết đối với những người tự tu chứng. Nhưng thật sự không phải dễ dàng đâu!

Cho nên chúng ta không nên đi con đường đó, mà cứ một lòng niệm câu A-Di-Đà Phật. Nghĩ Phật... Nhớ Phật... Tưởng Phật để cuối cùng ta niệm câu A-Di-Đà Phật về Tây Phương Cực lạc thì dễ dàng hơn!...

Về phần điều giải với chư vị oan gia trái chủ thì xin chư vị hãy nhớ kỹ những điều này:

- Một là phải thành tâm sám hối, kiệt lòng sám hối!... Dù chúng ta không biết đó có phải là tội của mình hay không cũng phải sám hối, tại vì chắc chắn chúng ta đã tạo nên cái nghiệp chướng sâu nặng lắm rồi. Dù nhớ hay không nhớ cũng vậy, chắc chắn ta đã có lỗi lầm!... Đã có lỗi lầm thì không thể nào tự ái được! Không thể nào cao ngạo được!...

- Đối với chư vị oan gia trái chủ nhất định ta phải có tình thương đối với họ, ta có lòng kính mến họ, tuyệt đối không được phỉ báng họ, không được chê bai họ, không được kêu họ, gọi họ là hàng “Ác Ôn” hay là hàng “Ma Quỷ”... Không được nói như vậy. Ngài Tịnh-Không đã gọi là “Chư Nhân Giả”, ta cũng phải gọi họ như vậy. Chữ “Giả” ở đây là dành cho những người quý phái, đáng được kính trọng. Nếu chúng ta không biết danh từ gì hay ho, thì gọi những vị đó bằng “Ngài”, bằng chư vị “Bồ-Tát”.... Luôn luôn phải coi trọng họ như vậy.

Khi mà chúng taý niệm thành khẩncung kính này, thì tự nhiên đối trước những chuyện oan gia trái chủ chúng ta rất dễ được sự cảm thông... Chính vì vậy khi hộ niệm cho một bệnh nhân, điều giải oan gia trái chủ, luôn luôn người hộ niệm phải có cái tâm từ bi, thương xót, thông cảm, hiểu thấu tâm trạng, hoàn cảnh của những vị gọi là oan gia trái chủ đó. Phải mở lòng từ bi ra tìm cách cứu độ họ.

Ta không có năng lực nào khác hơn là thành tâm khuyên giải. Đem Phật pháp, đem nhân quả mà khuyên, cầu mong họ buông đi oán thù để cùng chúng taNiệm Phật - Hộ Niệm” cho nhau, để nương theo cơ hội này tất cả mọi người đều được lợi lạc...

Hôm nay là ngày xá tội vong nhân... Tại sao lại xá tội? Là tại vì chúng ta có tội! Người bệnh chúng ta có tội! Tại sao các vị vong nhân đó cũng được xá tội?... Là tại vì các vị đó cũng có tội luôn! Vì các vị đó có tội, nên mới lọt vào trong ba đường khổ nạn!...

Khi nghĩ đến chuyện xá tội, thì chúng ta phải có cái tâm xá tội trước. Xá tội cho ai?... Xá tội cho những vị lỗi lầm với mình. Xá tội cho những vị tạo nghiệp ác với mình. Mình phải xá tội cho người ta trước, phải tha thứ tội lỗi của họ trước. Mình tha tội cho người ta thì chính ta mới được sự ân xá...

Cho nên Xá Tội hay Kết Tội đều nằm trong chính cái tâm của chúng ta chứ không phải ở ngoài. Một người đang mạnh khỏe như thế này, cứ nghĩ rằng mình không có tội, mình không chịu sám hối, lại luôn luôn căm ghét những người làm sai lầm với mình... Đây là những người Kết Tội. Những người Kết Tội người khác, thì nhất định phải bị người khác Kết Tội lại mình! “Nhân” nào thì “Quả” đó!...

Chúng ta hiểu được đạo lý Nhân-Quả như vậy rồi, muốn cho chư vị oan gia trái chủ tha cho ta, thì xin chư vị hãy:

- Hãy mở tâm lượng hải hà ra tha thứ tất cả những người đã làm sai lầm với chúng ta.

- Hãy mở cái tâm lượng hải hà ra thương tất cả chúng sanh trong pháp giới, những người thuận duyên cũng như nghịch duyên. Nhất là những người nghịch duyên với chúng ta, phải thành tâm thương yêu họ, bảo bọc họ, tìm cách cứu độ họ.

Có được như vậy thì khi đứng trước cái nạn gọi là oan gia trái chủ chúng ta rất dễ dàng hóa giải, điều giải, để hóa gỡ những nạn oan oan tương báo đời đời kiếp kiếp!...

Thì trong cơ hội này, chúng tathành tâm thỉnh mời chư Phật, chư Bồ-Tát, chư Thiên-Long Hộ-Pháp giáng lâm xuống đạo tràng này chứng giám. Chúng ta cũng thành tâm thỉnh mời chư vị pháp giới chúng sanh hữu duyên, ông bà cha mẹ, cửu huyền thất tổ của chúng ta cùng đến đây niệm Phật với chúng ta cầu sanh Tinh-Độ. Trong giờ phút này chúng ta cũng thành tâm ngưỡng cầu chư vị hãy nương theo cơ hội này buông xả oán thù ra, phát tâm Bồ-Đề rộng lớn cùng nhau niệm Phật để về Tây Phương. Đây là một cơ hội rất quý hiếm cho chúng ta cùng nhau liễu đoạn sanh tử...

Phật dạy, nên kết pháp duyên với A-Di-Đà Phật, nên niệm A-Di-Đà Phật, kết duyên lành với Tây Phương Cực Lạc để chúng ta cùng nhau kết thành bạn lữ, kết thành đồng đạo cùng về Tây Phương đó mới là điều hay!...

Nguyện chư Phật mười phương phóng đại quang minh, chủ chiếu gia trì cho chư vị hương linh hiện hữu, cho tất cả đồng tu cùng phát tâm Bồ-Đề “Tín-Nguyện-Hạnh” để niệm Phật cầu sanh Tịnh-Độ...

Nguyện cầu cho tất cả chư vị đồng tu, cũng như chư vị pháp giới chúng sanh đều thực chứng A-Duy-Việt-Trí, viên mãn Bồ-Đề.

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

HỒI HƯỚNG CÔNG ĐỨC

Nguyện đem công đức này:

Hồi hướng cho thập phương pháp giới chúng sanh, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ tam đồ, cầu nguyện thế giới hoà bình tiêu tai giải nạn.

Hồi hướng cho lịch đại kiếp số oán thân trái chủ, tất cả chúng sanh đã bị con não loạn hoặc giết hại vì bất cứ lý do gì. Hôm nay con xin thành tâm sám hối. Nguyện cầu chư vị xoá bỏ hận thù, hộ pháp cho nhau, đồng lòng niệm Phật, đồng nguyện vãng sanh, đồng sanh Cực Lạc.

Hồi hướng cho tất cả thân bằng quyến thuộc trong vô lượng kiếp, dù đang ở trong bất cứ cảnh giới nào, đều được cảm ứng, phát lòng Tín-Nguyện-Hạnh, niệm Phật siêu sanh Tịnh-Độ.

Hồi hướng cho tất cả thân bằng quyến thuộc đang hiện tiền, nghiệp chướng tiêu trừ, phước lành tăng trưởng, phát khởi tín tâm, niệm Phật cầu sanh Tịnh-Độ, và đều được thành tựu.

Hồi hướng cho tất cả chúng sanh có duyên hay không có duyên với con, sau cùng đều được vãng sanh Cực Lạc Quốc.

Hồi hướng về Tây-Phương trang nghiêm Tịnh-Độ. Nguyện khi con lâm chung, không còn chướng ngại, biết trước ngày giờ, tâm hồn tỉnh táo, thấy A-Di-Đà Phật, Quán-Âm Thế-Chí, Thanh Tịnh Đại Hải chúng, tướng hảo quang minh, hiện thân tiếp dẫn vãng sanh Cực Lạc.

Nguyện hoa nở thấy Phật ngộ Vô-Sanh, nguyện chứng đắc Vô-Thượng Bồ-Đề, nguyện độ vô biên chúng sanh trong mười phương pháp giới vãng sanh Tây Phương Cực Lạc, viên thành Phật đạo.

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 11291)
Thông Bạch Phật Đản 2016 - Phật Lịch 2560 của Chánh Văn Phòng HĐCM GHPGVNTN Hoa Kỳ
(Xem: 10385)
Phật Đản là ngày sinh của Đức Phật. Theo như trong kinh Phật đã dạy: “Tất cả chúng sanh đều có Phật tánh”,
(Xem: 10653)
‘Tào khê thuỷ’ (曹溪水) hay ‘Tào Khê’ là đại từ chỉ định về Lục tổ Huệ Năng, cũng chỉ cho dòng suối trí tuệ Phật giáo.
(Xem: 9616)
Chúng ta có hai cách giao lưu với thế giới nội tâm và với thế giới bên ngoài. Một: Tâm cảm thọ (Sensing mind) trực tiếp qua giác quan như ...
(Xem: 9416)
“Thị hiện Đản sanh”, là cụm từ được chỉ chung cho tất cả các bậc Thánh nhân, chư Phật, Bồ Tát khởi lên ý niệm tự phát nguyện...
(Xem: 12757)
Dòng đời cứ cuồn cuộn hay lặng lẽ mãi miết trôi, và mọi cảm nhận tiếp thụ của con người vẫn cứ lan chảy bất tận theo thời gian.
(Xem: 13128)
Phương cách tốt nhất giúp ta tỉnh giác khi hành Thiền là ta biết giữ hơi thở trong tâm.
(Xem: 13321)
Hãy tụng kinh Kim cương nhiều lần. Thầy cũng sẽ cầu nguyện, trì tụng và hồi hướng cho con ngay bây giờ.
(Xem: 19650)
Thân thị Bồ đề thọ, Tâm như minh cảnh đài, Thời thời cần phất thức, Vật sử nhá trần ai.
(Xem: 12380)
Theo giáo lý Tịnh Độ Phật A Di Đà là vị Phật ánh sáng luôn soi chiếu thông suốt mọi cảnh giới, tiếp dẫn chúng sanh vãng sanh.
(Xem: 13101)
Chánh niệm tỉnh giác (Satisampajanna) là một thuật ngữ Phật học ngụ ý một nếp sống thanh thản an lạc trong đời sống sinh hoạt hàng ngày.
(Xem: 13431)
Không biết tự bao giờ, mùa xuân được lấy làm biểu tượng của tâm hồn an lạcthanh tịnh.
(Xem: 12905)
Ngày xuân năm nay, chúng tôi sẽ đem đạo lý khuyến khích nhắc nhở tất cả Phật tử tinh tấn tu hành.
(Xem: 12240)
Nhân Tết con khỉ - Bính Thân, nên xin nói tản mạn về con khỉ, có liên hệ đến những ý tưởngquan niệm trong đạo Phật.
(Xem: 18375)
Hai bài kệ dưới đây trích trong Lục Tổ đàn kinh rất nổi tiếng trong giới Thiền học, được phổ biến, giảng luận không biết bao nhiêu là giấy mực...
(Xem: 10552)
Thiền Tôngpháp môn nguyên thủy và cốt tủy do Đức Phật dạy.
(Xem: 12230)
Không gì tuyệt đẹp hơn hình ảnh của mùa xuân, khi hoa đào hoa mai hé nở, khi những mầm xanh đang e ấp chờ đợi...
(Xem: 10834)
Năm cũ đã hết với bao đổi thay của đất trời và con người, để đón nhận một mùa xuân mới tràn đầy hạnh phúc.
(Xem: 11065)
Cảm ơn Xin cảm ơn Trời đất bốn mùa thay nhau chuyển đổi Xuân sinh, hạ trưởng Thu liễm, đông tàn
(Xem: 14532)
Vào thuở thịnh Đường, Lục tổ Huệ Năng ( 慧 能 638-713 ) sau khi đắc pháp với Ngũ tổ Hoằng Nhẫn ( 弘忍) và được truyền Y bát,
(Xem: 22249)
Bài này được viết vào khoảng tháng 11 năm 1991, có trong tác phẩm “Sân Trước Cành Mai,” xuất bản năm 1994.
(Xem: 11475)
Tết đã gần kề. Tết cổ truyền của dân tộc Việt Nam có cái chung nhưng cũng có những nét khác nhau tùy theo phong tục tập quán của từng vùng, miền.
(Xem: 10045)
Trong mùa xuân, thiên nhiên tự làm mới lại, con người cũng tự làm mới lại thân tâm mình, mọi vật đều cố gắng chuyển hóa thành mới, trong sạch, thanh tịnh.
(Xem: 34368)
Chúng ta thường nghe nói thế gian là biển khổ, bởi thế gian vui ít khổ nhiều. Nhưng trong chỗ vui đó, rốt cuộc cũng không tránh được khổ.
(Xem: 17528)
Ngày hết Tết đến nhìn thấy còn những người đau khổ chung quanh thì lòng mình không thể dửng dưng...
(Xem: 32470)
Niệm Phật tức là tham thiền không phải hai pháp, ngay lúc niệm Phật, trước tiên phải buông bỏ hết thảy các thứ vọng niệm, tạp loạn phiền não, tham, sân, si...
(Xem: 21915)
Thân của ta hôm nay thật là mong manh như bọt nước, niệm niệm sanh diệt không dừng. Lại sống trong ngôi nhà lửa không an ổn, sao mà cứ tỉnh bơ không chịu quán sát cho kỹ...
(Xem: 11087)
Ngoài kia, từng cánh én đang tung tăng chao lượn, dòng người thì tấp nập ngược xuôi trong tà áo mới, trên gương mặt ai nấy hân hoan rạng ngời
(Xem: 17361)
Tình yêu như bát bún riêu. Bao nhiêu sợi bún bấy nhiêu sợi tình.
(Xem: 16950)
Khách thập phương rảo bước quanh sân chùa, ngắm nhìn cảnh vật, cội mai già, nụ mai còn hàm tiếu.
(Xem: 10560)
Cụm từ trên không biết có tự bao giờ…? Thế nhưng từ lâu cho đến tận ngày hôm nay, thật sự đã đi sâu thẳm vào
(Xem: 10747)
Khi cây mai vàng chưa kịp đưa hương Và bờ cỏ đương đổi màu hoang tái Bóng chiều nghiêng cánh én còn ái ngại Vẫn nghe lòng vời vợi bước xuân phương
(Xem: 9446)
Vẫn mang chiếc áo lỳ năm tháng cũ Vẫn chiều nay, Bên khung cửa hôm nào Ta nhấp nháp chung trà hương viễn xứ
(Xem: 10518)
Cành mai năm trước, cành đào bây giờ vẫn một sắc hương, cội mai già nỉ non bung ra từng hé nụ, hoa đào đón gió tưng bừng khoe sắc hương.
(Xem: 10538)
Hãy nhìn lại thật gần, thật kỹ, những gì đang có trong lòng bàn tay. Mùa xuân không ở đâu xa. Mùa xuân ở nơi ấy.
(Xem: 10424)
Tâm giống như con khỉ (kapicitta) là một thuật ngữ, đôi khi Đức Phật dùng để diễn tả các hành-vi lo-lắng, khuấy-động,
(Xem: 12346)
Chư Thiện nhân! Trên đời có muôn ngàn đường lối, tại sao lại chỉ khuyên người niệm Phật?
(Xem: 12309)
Tôi không có tham vọng viết nhiều về Thuyết tiến hóa cũng không tham vọng viết ra đây cuộc đời của Charles Darwin (1809-1882)
(Xem: 9892)
Năm mới, chúng ta đón chào một mùa xuân mới được nhiều phước lộc, và học thay đổi cách sống mới để làm đời mình thêm tươi vui, hạnh phúc.
(Xem: 13070)
Hiện nay, ở một số chùa có trưng bày tượng ba con khỉ trong sân chùa. Nhưng không phải ai cũng biết về nguồn gốc cũng như...
(Xem: 9606)
Thay đổi cuộc đời trong Năm mới chính là Làm mới chính mình, nuôi dưỡng suối nguồn hạnh phúc.
(Xem: 9015)
Thành đạo còn gọi là Đắc Đạo, chứng đạo, đạt đạo, thành tựu đạo quả.
(Xem: 11705)
Phật pháp thường nói “ mạng người vô thường, cõi nước rủi ro”, “ thân người khó được Phật pháp khó nghe”;
(Xem: 13326)
Này các Tỷ kheo, các ông nên thực tập để luôn luôn sống trong chánh niệm và tỉnh giác. Bất cứ làm điều gì, các ông phải làm với chánh niệm.
(Xem: 11911)
Trước khi tìm hiểu kỹ về Thiền tông, chúng ta nên có một quan niệm tổng quát về tông phái này thì khi đi sâu vào chi tiết sẽ bớt bỡ ngỡ.
(Xem: 11162)
Khi chúng ta có ước muốn theo đuổi con đường tâm linh, ta phải hiểu thấu vì sao lại chọn đi con đường này.
(Xem: 11485)
Lòng bi mẫnsự thiền định hay thực hành quan trọng nhất mà bạn có thể làm. Mặc dù những giáo lý của Đức Phật nói về...
(Xem: 10211)
Tịnh Độ là một pháp môn rất thù diệu, dễ tu dễ chứng và phù hợp với mọi trình độ căn cơ chúng sanh. Chỉ cần người có lòng tin vào nguyện lực của Phật A di đà...
(Xem: 10131)
“Từ Thị Di Lặc” nghĩa là : người mang chủng tánh Từ Bi, rộng đức bao dung, hòa ái, êm dịu, luôn đem lại sự an lành hạnh phúc cho mọi người và cho cả cuộc đời.
(Xem: 10797)
Nguyên tác: Making Space with Bodhicitta; Tác giả: Lama Yeshe; Chuyển ngữ: Hoa Chí
(Xem: 27994)
Tiết Vu Lan bâng khuân nhớ Cha công dưỡng dục, mùa Báo hiếu bùi ngùi thương Mẹ đức cù lao... Thích Hạnh Tuệ
(Xem: 10677)
Con người không biết Phật cũng chẳng sao, không biết Nho giáo cũng chẳng sao, thậm chí không tín ngưỡng tôn giáo cũng chẳng sao, chỉ cần họ biết đạo lýsự thật của Nhân Quả Báo Ứng thì được rồi.
(Xem: 7308)
Lúc gần đây, khi tôi vào trang mạng của Dzogchen Ponlop Rinpoche đọc một bài viết có tựa đề là "Đạo Phật Là Một Tôn Giáo, Có Đúng Không?", tôi đã ngạc nhiên vì một số ý-kiến của người-đọc ở phần bên dưới bài viết
(Xem: 9230)
Tư tưởng thuần khiết nhất này là nguyện ước và ý chí đưa tất cả chúng sanh đến sự thực chứng năng lực Giác Ngộ vô thượng.
(Xem: 11669)
Người tu thiền chẳng những tâm được yên, trí sáng mà cơ thể lại tốt nữa. Cuộc sống lúc nào cũng vui tươi, không buồn không khổ.
(Xem: 11556)
Sáu pháp môn mầu nhiệm, Hán gọi là Lục diệu pháp môn. Nghĩa sáu phương pháp thực tập thiền quán, giúp ta đi vào cửa ngõ của định và tuệ, cửa ngõ giải thoát hay Niết bàn.
(Xem: 10964)
Thiền là gì? Để trả lời câu hỏi này, ngôn từ không phải bao giờ cũng cần thiết hay hoàn toàn thích đáng.
(Xem: 10188)
Thiền quán là nhìn một cách tĩnh lặng. Nhìn sự vật “như nó là”, không suy luận, không biện giải, không phê phán…
(Xem: 10130)
Ba viên ngọc quý Phật, Pháp, Tăng mà ai cũng có đầy đủ đều không ngoài Bản Tâm Tự Tánh mình.
(Xem: 13685)
Bậc giảng giải vô song, đỉnh cao của dòng họ Thích Ca, Người dìu dắt chúng sanh bằng giáo huấn duyên khởi...
(Xem: 14761)
Trên đây là bài dịch từ trang 18-20 trong quyển ’Kindness, Clarity,and Insight’ của Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 14 Tenzin Gyatso, với sự đồng ý của Snow Lion Publications
(Xem: 10383)
Thiền không phải là một tôn giáo, một học thuyết hay một quan niệm thuộc về tri thức.
(Xem: 11771)
Phải chăng trường đời là nơi tranh danh đoạt lợi, hay chính là do mầm tham ái ở tại lòng mình mới là động cơ sinh ra mọi sự?
(Xem: 10726)
Tịnh Độ hay Quốc Độ của Chư Phật là từ dùng để chỉ Thế Giới đẹp đẽ, thanh tịnh, tôn nghiêm, là nơi các Đức Phật cùng hàng Thánh Giả và các Tín Chúng cư ngụ.
(Xem: 10404)
Truyền thừa Sakya là một trong bốn truyền thống tâm linh vĩ đại tại Tây Tạng.
(Xem: 10500)
Có những phẩm hạnh mà bậc Thượng sư cần phải có và những phẩm chất mà người đệ tử cần có.
(Xem: 9771)
Đức Dalai Lama từng nhiều lần dạy rằng, Phật giáo Kim cương thừa không phải là Lạt-ma giáo.
(Xem: 10526)
Người Phật tử Việt Nam xưa nay thường biết đến khái niệm Tịnh độ qua các kinh nói về Phật Di Đà (Amitābhasutra và Sukhavativyūhasutra) từ Hán tạng
(Xem: 9169)
Hãy nghe ĐỨC PHẬT định nghĩa về thiền : « Ở đây nầy các Tỳ Kheo, vị tỳ kheo đi đến khu rừng dưới một gốc cây hay đi đến chỗ nhà trống và ngồi kiết già lưng thẳng...
(Xem: 9830)
Bằng nguyện lực của Tam Bảo Tối Thượng đáng tin cậy Và chân lý của tinh thần trách nhiệm toàn cầu của chúng con, Nguyện cho Phật pháp quý báu lan rộng và hưng thịnh Ở mọi vùng đất, theo chiều dài và chiều rộng của phương Tây.
(Xem: 10060)
Một trong những mục đích chính của việc tranh luân trong khi tu học Phật pháp là để giúp bạn phát triển nhận thức quả quyết (nges-shes).
(Xem: 10370)
Trong Hiện Quán Trang Nghiêm Luận (mNgon-rtogs rgyan, tiếng Phạn, Abhisamayalamkara), Đức Di Lặc đã liệt kê bốn mươi sáu lỗi lầm ảnh hưởng đến việc phát triển trí tuệ tương ứng với căn cơ của chư Bồ tát (sbyor-ba’i skyon).
(Xem: 10498)
Của cải không trường tồn hay thường còn mãi mãi. Lòng tham của cải giống như uống nước muối, ta sẽ chẳng bao giờ có đủ.
(Xem: 10388)
Nền tảng của mọi phẩm chất tốt đẹpvị bổn sư tử tế, hoàn hảothanh tịnh; Sùng mộ ngài một cách đúng đắn là cội nguồn của đường tu.
(Xem: 9980)
Tâm là một sự chuyển động, bản tánh của nó là sự di động. Thực thể cơ bản của nó là sự trong sángtrong suốt.
(Xem: 9692)
Đường tu được tất cả chư Bồ tát thiện hảo tán thán, Cửa ngõ cho những người may mắn mong cầu giải thoát.
(Xem: 13344)
Cả Đức Thích Ca Mâu Ni Phật và Guru Rinpoche đều tiên tri sự ra đời và thành tựu tâm linh của Tông Khách Ba.
(Xem: 16143)
Long Thọ (Nagarjuna, Klu-grub), cùng với Vô Trước (Asanga, Thogs-med), là hai đại hành giả tiên phong của truyền thống Đại thừa.
(Xem: 13327)
Con xin sám hối nghiệp xấu ác của tự thân cùng tha nhân, và hoan hỷ với công đức của tất cả chúng sanh.
(Xem: 11413)
Tôi đã nhận được một món quà tặng quan trọng nhất từ bố tôi: đó là niềm tin về tôn giáo. Suốt đời tôi, tôi sẽ nhớ ơn bố tôi. Vì, bố là vị Bồ Tát của tôi.
(Xem: 10994)
Năm nay, Vu Lan khởi sắc một cách khác thường. Từ ngày 14 âm lịch đến rằm, lượng số người đi lễ như trẩy hội. Một số con đường chính đều bị tắt nghẽn giao thông.
(Xem: 10960)
Đạo Phật dạy về tầm quan trọng của sự kính trọng bố mẹ, và sự báo đáp công ơn bố mẹ.
(Xem: 12067)
Vu lan lại đến.Hiếu hạnh của con trẻ lại được nhắc đến. Nhưng đâu đó cũng thấy hiện lên các tiêu đề nói về việc con giết cha, hãm hiếp mẹ, những nghịch hạnh không ai có thể chấp nhận.
(Xem: 15182)
Tôi thấy tôi mất mẹ, mất cả môt bầu trời…
(Xem: 10463)
"Mẹ, Mẹ là giòng suối dịu hiền. Mẹ, Mẹ là bài hát thần tiên…Là bóng mát trên cao, là mắt sáng trăng sao, là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối…"
(Xem: 11576)
Mẹ ơi tháng Bảy về rồi Là mùa hiếu hạnh tuyệt vời lên ngôi Nhớ ơn mẹ đã một đời Tảo tần mưa nắng tô bồi đời con
(Xem: 10445)
Mùa thu với tháng bảy mưa ngâu, với trăng thu diệu vợi, quê hương Việt nam chúng ta với biết bao vẻ đẹp êm đềm qua ánh trăng rằm tháng bảy Vu lan.
(Xem: 10967)
Sau khi đắc quả A-La-Hán, Tôn giả Mục Kiền Liên vận thần thông đi khắp các cõi tìm người mẹ đã khuất.
(Xem: 9910)
Lễ hội Vu lan bồn hay còn được gọi một cách phổ biếnlễ hội Cô hồn là một sự kiện quan trọng ở Trung Quốc vì nó được nối kết với việc thờ cúng tổ tiên.
(Xem: 10247)
Từ hơn mười năm qua, cũng có thể là xa hơn chút nữa, ngày lễ Vu Lan Báo Hiếu hằng năm, đặc biệt là lễ cài hoa hồng, đã có sức lan tỏa mạnh mẻ ra ngoài khỏi khuôn viên những mái chùa Phật giáo
(Xem: 11296)
Theo truyền thuyết nhà Phật, Bà mẹ Mục Kiền Liên Là người không mộ đạo Báng bổ cả người hiền.
(Xem: 10858)
Tháng bảy mùa Vu Lan trời buồn âm u mưa sùi sụt trắng xóa con đê quê mẹ. Tháng bảy mùa Vu Lan mây buồn giăng giăng kín lối con về quê mẹ…
(Xem: 12752)
Rằm tháng 7 - đại lễ Vu Lan, tưởng niệm gương đại hiếu của tôn giả Moggallāna (Mục Kiền Liên) đối với mẹ trong cảnh khổ ngạ quỷ;
(Xem: 24031)
Lòng thương của cha mẹ sẽ pha thêm màu xanh cho bầu trời, tô thêm màu biếc cho đại dương; và gia đình này, trái đất này, với bàn tay chăm sóc của cha mẹ, sẽ là hành tinh xanh, mỹ miều, tươi mát hơn bao giờ.
(Xem: 12477)
Ta còn một dòng sông, dòng sông xưa uốn khúc những nỗi niềm cay cực với bóng mẹ lênh đênh tất tả chuyến đò đời.
(Xem: 10183)
Kinh Vu Lan hiện được dịch ra tiếng Việt và được phổ thơ để các Phật tử dễ đọc tụng và dễ nhớ
(Xem: 28260)
Mùa Vu Lan lại về với người con Phật, mang nhiều ý nghĩa thâm diệu, vừa siêu nhiên của lãnh vực tâm linh, vừa hiện thực với văn hóa nhân gian...
(Xem: 19166)
Cách đây hơn 10 năm tại trụ sở Liên Hiệp Quốc ở New York, Hoa Kỳ, các thành viên của Liên Hiệp Quốc đã đồng thuận mỗi năm lấy ngày Vesak của Đức Phật làm ngày Phật Đản của thế giới.
(Xem: 10794)
Cách đây hơn 26 thế kỷ, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni thị hiện tại xứ Ấn Độ cổ xưa, cội nguồn của nền văn minh sông Hằng. Sự kiện trọng đại Đức Thế Tôn thị hiện vào cõi đời này thật là hy hữu.
(Xem: 23039)
Gần hai trăm nghìn người không phân biệt Tôn giáo, Quốc tịch, Chính đảng, ngày 10/05/2015 tại Đài Bắc Quốc tế Phật Quang hội tổ chức thiên Tăng, vạn Chúng Khánh chúc Phật đản, nhất tâm Thập nguyện báo Mẫu ân,
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant