Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Bố Tôi Là Một Vị Bồ Tát (song ngữ)

03 Tháng Chín 201515:23(Xem: 11561)
Bố Tôi Là Một Vị Bồ Tát (song ngữ)

BỐ TÔI LÀ MỘT VỊ BỒ TÁT 

Jon Turner

Chuyển Ngữ: Nguyễn Văn Tiến
(My Father, The Bodhisattva - Jon Turner)

Bố Tôi Là Một Vị Bồ Tát (song ngữ)

Bố Tôi Là Một Vị Bồ Tát

Bố tôi vừa mới mất. Cuối cùng, rồi chứng nghiện rượu của bố cũng phải đi đến hồi kết thúc. Bố là người đã nghiện rượu hơn 20 năm, nhưng tôi không nghĩ rằng, tôi đã hiểu được điều nầy nghiêm trọng như thế nào, khi bố còn sống. Tôi luôn tin rằng, một ngày nào đó bố sẽ ngừng uống rượu, rồi mọi chuyện sẽ trở lại "bình thường", giống như cũ. Giờ đây, đã đến lúc cái ảo tưởng đó, cùng theo bố xuống mồ.

Tôi đã không bao giờ có thể hình dung ra được, thân thể bố đã xuống dốc nhanh như thế. Bố đã già đi 40 tuổi, chỉ trong vòng 20 năm. Bố đã gầy đi bởi vì thiếu dinh dưỡng, nhưng cũng vì gương mặt say xỉn của bố, nên da mặt bố trông tệ hại vì do máu khó vận chuyển. Bố đã không đi dự đám cưới của tôi. Bố chưa bao giờ nhìn thấy các cháu nội, và từ giờ trở đi bố chẳng còn có cơ hội nào nữa. Bây giờ dù tôi muốn, hay tôi không muốn, tôi vẫn phải đối mặt với một sự thật. Cái chết, chính là vị thầy giáo vĩ đại.

Bố chưa bao giờ làm hại gì tôi về thể xác, tuy nhiên, theo tôi nghĩ phải sống chung với một người nghiện rượu là một sự khó khăn, về mặt tình cảm và cả về mặt tâm lý. Chuyện bố nghiện rượu luôn luôn không phải là xấu. Khi tôi còn trẻ, chuyện nầy là chuyện rất tốt, nhưng khi tôi đã lớn tuổi, và khi cơn nghiện rượu của bố trở nên tồi tệ, thì thời gian tốt đẹp ít xảy ra hơn. Vì tôi hãy còn nhớ chuyện tốt đã xảy ra trước đó, điều nầy đã làm cho tôi đối phó khó khăn, với những chuyện không tốt xảy ra sau nầy.

Tôi đã cố gắng cạnh tranh với bố, giống như hầu hết các cậu bé thường làm, nhưng lối sống của bố không thuận lợi gì cho bố, và bây giờ, lối sống nầy cũng không thuận lợi gì cho tôi. Bố là người chống lại Phật Giáo. Bố tin rằng tính người thì cố định, nên không ai có thể thay đổi tính tình, và bố chỉ tin vào những gì bố có thể nhìn thấy được, và chỉ có những người yếu đuối mới tham gia vào nhóm để giúp đỡ lẫn nhau.

Bố luôn nghĩ mình là "con sói cô độc." Tôi nghĩ rằng những niềm tin nầy đã ngăn cản bố, làm cho bố chẳng bao giờ nhìn nhận chứng nghiện rượu của mình.

Tôi đã tức giận với bố rất nhiều lần, nhiều đến nỗi tôi đã nằm mơ đấu tranh với bố, ngay cả lúc bố đã mất rồi. Nhiều lần trong một tháng, tôi đã choàng tỉnh từ những cơn ác mộng nói trên, và tôi đã cảm thấy vừa xấu hổ, và vừa thất vọng. Tôi cảm thấy xấu hổ, vì tôi đã có những cảm xúc tiêu cực, và tôi thất vọng vì tôi đã không thể giúp cho bố ngừng uống rượu.

Cái nhìn của tôi về cuộc đời ngày càng trở nên thu nhỏ lại, và tăm tối hơn. Tôi đang rút mình ra khỏi thế giới bên ngoài. Linda, vợ tôi, hết sức lo lắng cho tôi, vì cô ấy không biết làm gì để giúp đỡ cho tôi được. Sau năm năm đau khổ, Phật Giáo đã tìm thấy tôi. Lúc ấy, tôi chỉ biết Phật Giáotôn giáo giúp cho con người được thăng bằng, và tôi cũng hiểu biết rằng đời sống của tôi đã hoàn toàn mất thăng bằng. Vì thế, khi tôi mua cuốn sách "Đánh Thức Đức Phật Bên Trong" viết bởi Lạt Ma Surya Das, và sau khi đọc xong một chương, tôi nhận biết ngay rằng, đây chính là điều tôi đã đi tìm kiếm suốt cuộc đời tôi. Quyển sách mà tôi đang đọc nầy, giống y hệt như là quyển sách mà do chính tôi viết ra. Quyển sách miêu tả tất cả những nguyên nhân làm tôi thất vọng.

Tất cả những sự đau khổ của tôi, là những vết thương do chính tôi tạo ra. Vì quá đau khổ, thời gian lúc nầy, với tôi, như dừng lại. Tôi biết con đường tôi phải đi, chính là Đạo Phật. Vì, tôi chẳng còn con đường nào khác nữa. Cuộc đời tôi phụ thuộc vào con đường nầy.

Sau khi tôi thực hành Phât Giáo và thiền định được hơn một năm, mọi chuyện bắt đầu cải thiện, nhưng những cơn ác mộng vẫn bền chí theo tôi. Và, tôi vẫn còn thù ghét bố tôi. Khi tôi bắt đầu đọc một quyển sách về thiền, và quyển sách nầy nói rằng nếu tôi chưa khóc trong lúc thiền định, thì tôi đã không thực hành thiền đúng đắn. Điều nầy làm tôi nhớ ra rằng, tôi đã không khóc trong vòng hơn 15 năm nay. Thậm chí, tôi đã không khóc khi bố tôi mất. Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy tê cóng, như thể tôi không còn có cảm giác. Tôi đã tự thuyết phục chính tôi rằng, tôi đã không quan tâm về việc bố tôi mất, và nhìn theo bất cứ cách nào, điều nầy cũng không quan trọng, với tôi. Tôi không khóc chỉ là một triệu chứng, cho biết tôi đã bị cuộc đời đóng cửa.

Vì vậy, khi tôi bắt đầu tập thiền định về bố tôi, tôi bắt đầu khóc như một em bé. Thế rồi, tôi không những có thể tha thứ cho bố tôi, mà điều quan trọng hơn nhiều, là tôi có thể tha thứ cho chính tôi, vì tôi đã không giúp cho bố tôi ngừng uống rượu. Cái-tôi của-tôi đã tưởng-tượng rằng, một lời nói của tôi có thể làm cho bố tôi bỏ chứng nghiện rượu. Nay tôi đã hiểu được điều nói trên, và tôi tha thứ cho tôi.

Tôi cũng bắt đầu hiểu được rằng, cuộc đời bố tôi đã hoàn toàn bị chi phối bởi nhân duyên (nguyên nhânđiều kiện) và hậu quả, giống như tất cả mọi người. Bố tôi đã chưa bao giờ quyết định làm người nghiện rượu. Tôi biết bố tôi muốn làm một ông bố "tốt", và làm một người chồng "tốt". Bố chưa bao giờ uống rượu với mục đích làm tổn thương tôi, hoặc tự làm tổn thương chính mình. Tôi bắt đầu cảm thấy tội nghiệp, và thương cảm cho bố tôi. Bố đã lãng phí rất nhiều thời giờ vì nghiện rượu.

Sau đó, tôi bắt đầu nghiên cứu về Tánh-không. Tánh-không cho rằng không-có-sự-vật-nào có tự tánh riêng biệt. Không những sự vật là tánh-không, mà nhân-duyên cũng là tánh-không (nguyên nhânđiều kiện). Môt nhà văn nào đó đã can đảm nói rằng, nghiệp chỉ dành riêng cho những ai không-hiểu-biết-gì về tánh-không. Thế rồi, giống như một ngọn đèn bừng sáng lên trong tâm trí tôi. Tôi chẳng còn bị xác định là người con trai của một ông nghiện rượu, bởi vì dưới cái-nhìn-tánh-không tôi không-tốt, và tôi cũng không-xấu. Dưới cái-nhìn-tánh-không, tôi không-là-gì-cả. Tôi không phải là chủ-từ. Mà tôi chính là động-từ.

Tuy nhiên, một ngày kia khi tôi đi ra ngoài, chạy bộ, tôi cứ suy nghĩ về một câu nói trong đầu "Bố thì xấu, Phật Giáo thì tốt"; liên tục cùng với mỗi bước chân đi. Tại làm sao một chuyện thật xấu xa, lại có thể dẫn đến một chuyện thật tốt đẹp. Đây là lúc tôi hiểu rõ ràng rằng, bố tôi chính là người dẫn đường, cho tôi đến với Đạo Phật. Tôi đã nhận được một món quà tặng quan trọng nhất từ bố tôi: đó là niềm tin về tôn giáo. Suốt đời tôi, tôi sẽ nhớ ơn bố tôi. Vì, bố là vị Bồ Tát của tôi.

Bây giờ, tôi có thể hiểu rõ ràng về con người thật của bố tôi, bố là người đàn ông tranh đấu để sống còn trên cuộc đời nầy. Tôi đã chẳng còn giận dữ bố tôi. Tất cả mọi cơn giận dữ trong tôi, cùng với tất cả mọi cơn ác mộng, bây giờ, đã đi qua hết rồi.

Nam Mô A Di Đà Phật.

My Father, The Bodhisattva

My father had just died. His drinking had finally come to an end. He had been an alcoholic for over 20 years but I don’t think I ever realized just how serious it was while he was alive. I always believed that he would one day stop drinking and everything would return to "normal" again. Now it was time for that delusion to die as well.

I never really saw how quickly he was going down hill. He had aged 40 years in 20. He was very skinny due to malnutrition but he was also pie faced due to bad circulation. He did not come to my wedding. He had never seen his grandchildren and now he never would. Now whether I wanted to or not I had to face it. Death is the great teacher.

My father never harmed me physically but living with an alcoholic is hard both emotionally and psychologically. It wasn’t always bad. When I was young it was very good but as I got older and the alcoholism got worse the good times were less frequent. Knowing how it used to be and how it could have been seemed to make it even harder to deal with.

I tried to emulate my father like most boys do but his way of life hadn’t worked for him and now it wasn’t working for me either. He was the antithesis of Buddhism. He believed that no one ever changes, that you only believe in what you can see and only weak people join groups. He thought of himself as the "lone wolf." I think these beliefs prevented him from ever seeing his alcoholism.

I was so angry at my father that I even dreamed about fighting with him after he was already dead. I would wake up several times a month from these nightmares feeling both ashamed and frustrated. I was ashamed that I had these negative feelings and frustrated that I was unable to stop my father from drinking.

My life was becoming smaller and darker every day. I was retreating from the world. My wife Linda was very, very worried about me and didn’t know how to help me. After five years of suffering, Buddhism found me. All I knew about Buddhism was that it had something to do with balance and I knew that my life was completely out of balance. So I bought the book "Awakening the Buddha Within" by Lama Surya Das and within one chapter I realized that this is what I had been looking for my entire life. It was as if I had written the book I was reading. It described all the causes of my frustrations.

The suffering was all due to self inflicted wounds. Time stood still. I knew I had to follow Buddhism. There was no other path to follow. My life depended on it.

After practicing Buddhism and meditating for over a year things began to improve but the nightmares persisted. I still hated my father. I began reading a book on meditation and it said if you haven’t cried while meditating then you aren’t doing it right. It was then that I realized that I hadn’t cried in over 15 years. I couldn’t even cry when my father had died. I was merely numb. I had convinced myself that I didn’t care that he was dead and that it didn’t matter anyway. Not crying was just another symptom of being closed off to life.

So I began to meditate on my father and I started crying like a baby. Not only was I able to forgive him but more importantly I was able to forgive myself for not being able to stop him from drinking. I realized that it was my ego that thought one sentence from me could stop his drinking.

I also began to see that my father was overwhelmed by causes and conditions just as we all are. He never decided to be an alcoholic. I know he wanted to be a "good" father and husband. He never drank to hurt me or to hurt himself for that matter. I began to feel sorry for my father. He wasted much of his life.

I then began to study Emptiness. The notion that nothing has an independent self-nature. Not only are objects empty but so are their causes and conditions. One writer boldly stated that karma is for those who are ignorant of emptiness. Then in a flash it hit me. I was no longer defined as the son of an alcoholic, just as I am not inherently good or inherently bad. I am not inherently anything. I am not a noun. I am a verb.

However, one day while I was out running I kept thinking "Dad bad, Buddhism good"; back and forth with every step. How can something so bad lead to something so good. That is when it became clear that my father had led me to Buddhism. He had given me the most important thing one can receive: spirituality. I will be forever grateful to him. He is my bodhisattva.

Now I can see my father as he truly was, a man struggling to make it in the world. I am no longer angry with my father. It is all gone now, both the anger and the nightmares.

Namu Amida Butsu.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 8305)
Nước mắt tôi cứ trào ra không thể ngăn lại được, nhỏ nhẹ nói: “An An! ngoan nào, cố gắng học tốt, đợi mẹ trở về, nhất định sẽ cho con rất nhiều chocolate và ký vào vở cho con.
(Xem: 8486)
Suối nguồn chở nặng lời thơ ầu ơ ca khúc năm xưa mẹ hò Từng câu theo bước chân tròn Nuôi con khôn lớn, vào đời theo con
(Xem: 7837)
Mỗi người con khi rời xa gia đình, đều mang theo mình là cả một trời thân thương trong lời ru, trong tình thương, trong ánh mắt, trong trái tim bà mẹ.
(Xem: 7934)
Biển có động, ngàn đời xưa yên tịnh Ngôn ngữ nào rơi rụng giữa chân tâm để về sau là suối nguồn tâm mẹ Một lúc về, ngủ giấc mộng ấm êm
(Xem: 8767)
Ngày lễ Vu lan nói theo nhà đạo là ngày Tự tứ của chúng Tăng. Chữ Tự tứ nói đủ là Tự tứ thỉnh, nghĩa là thỉnh cầu những bậc trưởng thượng chỉ dạy mọi lỗi lầm cho mình.
(Xem: 8887)
Đạo Phật ra đời và đã mang đến cho đời một cách nhìn và cách nghĩ khác; tự do và thông thoáng về tri thứctâm linh: đó là trí tuệ Bát Nhã.
(Xem: 10020)
Đức Phật của chúng ta đã dạy rất nhiều về đạo hiếu trong khắp cả các kinh điển. Chúng taPhật tử thì phải tâm tâm niệm niệm báo đền ân đức cha mẹ...
(Xem: 8621)
Bằng đức độ, lòng từ bi và trí tuệ siêu tuyệt, Nhị Tổ Pháp Loa chinh phục được mọi hạng người trong xã hội, từ vua quan đến quân sĩ...
(Xem: 8594)
Ðiều kiện căn bản để bước vào con đường đạo đức, trước tiên phải nói đến sự hiếu kính, phụng dưỡng cha mẹ. Nho giáo có câu:“Hiếu vi vạn hạnh chi tiên”.
(Xem: 9220)
Từ xưa tới nay và mãi mãi đến mai sau, hai chữ Cha Mẹ, có lẽ được nói nhiều nhất và được viết nhiều nhất. Hai chữ Cha Mẹ là cội gốc của tình thương vô tận...
(Xem: 9588)
Một điều đáng chú ý là trong ngày hội Vu Lan Bồn, ngoài lễ nghi dâng cúng hương hoa, vật thực lên đức Phật, chư Tăng để cầu nguyện cho cửu huyền thất tổ...
(Xem: 9480)
Cùng chung một niềm tri ân vô hạn, ôn lại lịch sử, nhớ gương hiếu hạnh của người xưa, lòng chúng ta rung động vì mối cảm hoài đến công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ.
(Xem: 9468)
Mục Kiền Liênhiện thân của người con hiếu thảo. Trước tội lỗi của mẹ, Ngài có oán trách đâu. Chỉ có lòng nguyện cầu xin lượng hải hà vô biên của Bồ tát...
(Xem: 7828)
Mùa Vu Lan lại về, tôi bồi hồi xúc động. Ai cũng có một người mẹ trong trái tim. Sương mù và mưa ngâu. Nhớ thương và xót xa một cái gì đã mất.
(Xem: 9037)
Một phụ nữ nhà quê. Một con người luôn ném hết nghị lực ra giữa trời đất để sống. Bảy mươi ba tuổi. Tên Cao Thị Mỹ...
(Xem: 8851)
Mỗi mùa Vu lan về là những người con Phật chúng ta có cơ hội nhìn ngắm lại những chất liệu hiếu kính, trí tuệtừ bi từ nơi tâm mình... Thích Thái Hòa
(Xem: 9634)
Chọn cành hồng xanh lá, Hương hồng thơm đậm đà, Cắm vào bình cho mẹ, Tình con nằm trong hoa.
(Xem: 9307)
Mẹ đã lạy với trời đất rằng: Sinh con ra nhưng mẹ đã hiến dâng lên Ðức Phật, và cho con làm đệ tử của Ngài. Một sự dâng hiến cao cả, vô bờ bến.
(Xem: 9619)
Thiết nghĩ, Ngày Xuất Gia Báo Hiếu không những được tổ chức rộng rãi trong mùa Vu Lan mà cần phải được tổ chức nhiều ngày hơn nữa...
(Xem: 10614)
Tuổi thơ con lên mùa hy vọng Đón gió về tiếng võng đong đưa Lời ru từng nhịp thức sớm trưa
(Xem: 9354)
Mùa về gọi đón vu lan Sen hương thơm nở bên làn trúc bay Gió ngàn lay lắt lắt lay Heo may tiếng lạc bàn tay mẹ hiền
(Xem: 9518)
Mùa vu lan đến Thấy bâng khuâng lòng con nhớ mẹ Buổi ngày xưa tảo tần hôm sớm Một nắng hai sương...
(Xem: 10746)
Trời tối quá, nhưng tôi biết có 3 bông sen nở từ hôm qua, giờ này cánh sen đang úp lại, ngủ êm đềm bên những lá tròn xanh mướt, chờ bình minh lại tỏa ngát hương thơm.
(Xem: 10107)
Thật sung sướng khi mặc vào người, cái áo nhật bình bạc màu, chừa chóp tóc giữa đầu; cuộc sống hoàn toàn mới lạ, thanh thoát nhẹ nhàng...
(Xem: 10365)
Những chiếc lá vàng từ tán cây phượng bị gió lùa xuống ghế đá công viên, chỗ Thủy và chàng ngồi, làm cho Thủy chợt nhớ bài hát Mùa Thu Lá Bay...
(Xem: 9648)
Mặt trời ló dạng trải những ánh vàng óng ả trên mặt biển khơi, chiếu sáng rực rỡ một góc trời. Ngoài xa, từng cơn sóng nô đùa nối đuôi nhau cặp bờ.
(Xem: 11789)
Khi còn bé, mỗi dịp Vu lan về, tôi thường hay theo mẹ lên chùa lễ Phật. Khi nghe quý thầy giảng về công ơn cha mẹ, ông bà, tôi thấy khóe mắt mẹ tôi nhòa lệ.
(Xem: 10677)
Mỗi năm cứ độ thu về, tiếng chuông buồn da diết, trên cành cây khô trụi lá, ve sầu rỉ rả giọng ai oán thê lương như đa mang, như chất chứa nỗi niềm trong cô tịch...
(Xem: 10026)
Tất cả nghiệp tội đều do chấp trước mà phát sinh. Trong sáu cõi lại xuất hiện ra cảnh giới của ba đường ác. Tuy là ảo vọng không thực, nhưng cảm nhận đau khổ là thật.
(Xem: 11202)
Không phải ngẫu nhiên mà người ta cho rằng Đạo Phật là Đạo hiếu. Đức Phật có rất nhiều lời dạy về hiếu đạo...
(Xem: 10663)
Việc tri ânbáo hiếu luôn là một đạo lý quan trọng đối với mọi tín đồ Phật tử. Đạo lý ấy không chỉ là một khúc tấu của bản trường ca thông thường...
(Xem: 10691)
Vậy mà má đi đã xa rồi. Giờ đây mỗi lần có dịp con chỉ biết mua vài lá trầu và bửa vài trái cau thắp hương cho má vậy. Con xin má tha lỗi cho con...
(Xem: 11167)
Trong cuộc đời, phận làm con có báo hiếu cả đời, có dời sao lấp biển cũng không báo hiếu hết được công lao sinh thành của mẹ. Vì tình nghĩa mẹ ví như nước trong nguồn.
(Xem: 19198)
Cho dù gặp lúc phong ba, Tình thương của mẹ chan hòa xiết bao! Ngày của mẹ, đẹp làm sao! Cho con dâng chút ngọt ngào nhớ ơn.
(Xem: 19620)
Chập chờn thức giấc nửa khuya, Tưởng hình bóng Mạ như vừa thoáng qua. Áo dài nối vạt phất phơ!
(Xem: 21213)
Đêm qua nhớ Mẹ xiết bao! Trằn qua trở lại, nghẹn ngào lòng con. Mơ màng giấc mộng chưa tròn, Nửa đêm ray rứt héo hon vô cùng.
(Xem: 20250)
Con đã viết nhiều bài thơ về Mẹ Không lần nào kể hết nỗi lòng con. Ơn nghĩa sinh thành như biển như non
(Xem: 19696)
Con nghe rằng mẹ giấu điều lo lắng Mẹ hay buồn, hay lo nghĩ về con Mẹ hay bước ra ngoài con đường vắng...
(Xem: 18968)
Cơn bão tuyết châm chíchvùi dập Ánh trăng thanh lạnh lẽo chiếu trên trời Giờ tôi lại thấy rìa làng quen thuộc...
(Xem: 20395)
Bình minh đang gọi ra bình minh khác Trên cánh đồng lúa mạch bốc khói sương? Tôi nhớ về người tôi thương mến nhất...
(Xem: 21012)
Vĩ đại thay! Sau từng cánh cửa Dù đi xa hay ở rất gần Ta vẫn nghe tiếng con gọi mẹ...
(Xem: 17872)
Mẹ có nghĩa là ánh sáng Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim Mẹ có nghĩa là mãi mãi Là cho đi không đòi lại bao giờ
(Xem: 21749)
Con sẽ không đợi một ngày kia Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
(Xem: 13761)
Giữa bao tiếng niệm Phật Tiễn người về cố hương Mẹ ra đi đi mãi Cho con cháu tiếc thương!
(Xem: 12813)
Trời cuối đông xao xác lá me rơi Đôi mắt biếc đong đầy nỗi nhớ Bờ mi lạnh...
(Xem: 12167)
Hoa cải vàng trước ngõ Lóng lánh giọt sương đêm Nắng mai lùa trong gió Rung rinh những đọt mềm.
(Xem: 11794)
Mái tranh nghèo của mẹ vẫn còn khói bếp. Mái bếp qua bao mùa mưa nắng vẫn tần tảo một mầu buồn in hằn năm tháng.
(Xem: 12096)
Mít đã học thuộc làu làu câu ca dao từ thuở lên năm, nhưng phải đợi đến hơn bốn mươi tuổi, thực sự nuôi con, thực sự lo lắng đau khổ vì con...
(Xem: 14074)
Đối với người Việt Nam chúng ta, bà mẹ nào cũng là suối nguồn của tình thương, bao dung chở che con cháu như trời cao biển rộng...
(Xem: 13619)
Vu Lan không những là lễ hội của đạo hiếu mà còn là cơ hội để Phật tử tôn vinh trái tim của người Mẹ, từ đó tưới tẩm cho hạt giống tình thương nẩy mầm...
(Xem: 18012)
Trong đạo Phật, hiếu hạnh được xem là đứng đầu trong tất cả các đức hạnh. Điều này đã được đức Phật chỉ dạy trong rất nhiều kinh điển.
(Xem: 21259)
mẹ bồng con bên sông đăm đăm nhìn nước bạc thương con cá lạc dòng quảy lộn bến bờ xa...
(Xem: 15574)
Trong kinh Tăng Chi I, đức Phật dạy rằng: “Đối với bậc chân nhân, thiện nhân, hai đặc tính này sẽ được biết đến, đó là biết ơnđền ơn đúng pháp.”
(Xem: 27664)
Mặc dù đã có không ít những lời khuyên dạy về lòng hiếu thảo từ các bậc thánh hiền xưa nay, nhưng những nội dung này có vẻ như chẳng bao giờ là thừa cả.
(Xem: 11382)
Buổi sáng, khi những đứa trẻ lên xe bus đến trường, người mẹ cũng vội vàng ra xe đến sở làm. Sau đó không lâu, có ba người khách tuần tự đến dù không bao giờ hẹn.
(Xem: 13125)
con tìm thấy… một loài hoa chợt nở trong sương đặt tên cho mẹ là hoa nhân ái
(Xem: 13879)
Đỉnh núi Thái sơn cao Mơ hồ con tưởng tượng Hay biết tình cha đâu Người đi, con lên bốn!
(Xem: 10907)
Món chay ngày nay thật hấp dẫnphong phú chứ không đơn điệu với đậu phụ, rau củ như bạn nghĩ. Tham khảo nhé!
(Xem: 13747)
Mỗi Mùa Thắng Hội Vu Lan Ai ai cũng cảm bàng hoàng tâm tư Một năm man mác còn dư Đến Mùa Thắng Hội thêm như thế này
(Xem: 13145)
Quê tôi còn đó dòng sông Nước đi nước đến chờ con nước về Quê tôi còn đó sơn khê Sắt son tô thắm ước thề không phai
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant