Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Phần 3

18 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 5019)
Phần 3

PHẬT VIỆT THI UYỂN

Nhiều tác giả
Xuất bản tại Houston, Texas, 2002

3 

SƯ THÍCH HUỆ KHÔNG
BÚT HIỆU NGÃ GIÁC GIẢ

 


BẾN MƠ BỜ GIÁC

Bến mê! Bờ giác! Hỡi người!
Non sông, trăng gió, khôn nguôi mơ màng
Bến mê, bờ giác ai sang

Bụi mờ, sương tỏa ngút ngàn tịch liêu

Bến mê!Bờ giác! Hoa cười
Rừng thiêng xào xạc mưa rơi đường chiều
Bến mơ ! Bờ giác! Tiêu diêu
Tang bồng hồ thỉ, còn nhiều phôi pha!

Bến mơ! Bờ giác! Trong ta
Thâm sơn lan tỏa hương hoa ngạt ngào
Bến mơ!Bờ giác! Lao xao
Thuyền con ngược sóng nơi nao bến tìm?

Bến mê!Bờ giác!Xa xăm
Tựa kề bên cõi, âm thầm ru ngâm
Bến Mê! Bờ giác! Biển trầm
Ngất ngây! Hồn mộng! Dư âm lối mòn…


THIỀN THƠ

Thiền vị bên sông đốm lửa hồng
Thơ xuân trăng bạc cả non sông
Thâu đêm chợp mắt, trời lấp lánh
Từng đợt sao vờn ngập biển đông

Thiền thơ vang vọng gió theo trăng
Tháng ngày lơ lững, phủ mây giăng
Mênh mông trời đất ngàn tia nắng
Dẫm nát dặm trường, bước bước ngăn

Thiền vị hương nồng hoa sực nức
Thả hồn thơ thới giữa trời mây
Vui đi! Vui đến! Vui tỉnh thức
Đêm xuống, trăng về, hương ngất ngây

Thiền thơ, đã tấu thành khúc nhạc
Dư âm vang vọng suốt canh trường
Sầu vơi! Thôi đã…! Hồn thanh thoát
Khúc nhạc, thiền thơ, hỡi bạn đường!


CHÂN NHƯ

Chân như lặng lẽ đậm vết còn
Ngược dòng thế kỷ, gót chân son
Không sắc, không hoa, không e ngại
Trầm luân sanh tử, tháng năm mòn.

Chân như rực rỡ tựa nắng ngàn
Đượm màu chiếu tỏa, chốn quan san
Thanh thoát, lâng lâng, trong đuốc tuệ
Hào quang soi tỏ khắp trần gian.

Chân như lối còn xa diệu vợi
Vạn nẻo đường trần lắm khách say
Đô thị muôn màu, muôn danh sắc
Rừng thiền ngan ngát tỏa hương bay

Chân như tìm về đâu bờ cõi
Tự tại bên trời áng mây trôi
Nhắn gửi trong tôi ngàn hải lý
Hương thiền man mác tỏa không thôi!


LẠC CẢNH

Gió nhẹ ru hồn tôi
Xa thẳm tận chân trời
Ba y cùng một bát
Gót in khắp nẻo đời

Tâm nhàn trong thanh tịnh
Cảnh tuyệt dệt hồn thơ
Bạn lành xin hãy nhớ
Hòa dâng pháp thiền cơ

Thâu đêm bút đề câu
Mỉm cười hoa xuân lạc
Dư âm hòa biển nhạc
Cảnh đẹp chốn rừng sâu

Trời vừa chớm chân mây
Chim ríu rít đùa bay
Non thẳm rừng thiêng gọi
Bên song mái chèo lay

Lạc cảnh cõi già lam
Chuông chiều điểm ngân vang
Ru nhẹ hồn lữ thứ
Bốn bể nước thênh thang

Lạc cảnh kết tặng người
Hoa sen ngát hương trời
Câu kệ ngân nga vọng
Tháng ngày lặng lẽ trôi!


GỢI NHỚ

Gợi về dĩ vãng bỗng nao nao
Cánh đồng man mác của thưở nào
Trăng rằm in bóng sông thương cũ
Đong đầy kỷ niệm! Biết dường bao!

Gợi tưởng hồn thơ dệt thành dòng
Nhớ thương bao nỗi cách ngăn sông
Biển khơi ngàn sóng, đời lữ thứ
Phiêu du muôn dặm, chí tang bồng

Lờ lững mây trôi gợi ý thơ
Cuộc đời tu sĩ, chí không mơ
Hương cảnh rừng thiền, vui bầu bạn
Nghìn thu ghi dấu chẳng phai mờ!

Người tu sĩ! Ngập hồn thi sĩ
Thương non sông, vũ trụ bao la
Thương nhân sinh khắp chốn giang hà
Hoà dâng điệu, vượt qua biển thế

 

SƯ CÔ THÍCH NỮ NHƯ ÁNH


TIẾP ĐỘ

Tây phươngĐức Di Đà
Quan Âm Bồ Tát thật là đẹp thay
Cùng là Thế Chí hai Ngài
Tiềp vong hồn dẫn lên đài hoa sen.

 

 

SƯ CÔ THÍCH NỮ CHƠN THIỀN
CHÙA SÙNG NGHIÊM


BUÔNG XẢ
TUYỆT ĐỐI LÀ “TUYỆT ĐỐI”
( Phổ nhạc)

Buông xả đây, là buông tâm đối đãi
Thế thôi đi, cái nghiệp kiếp bi ai
Siêu việt ngoài cái sai, cái đúng
Vượt ra ngoài đây thắm, kia phai

Buông xả đây, là buông tâm biên kiến
Để thôi đi, cái sinh, diệt triền miên
Việt siêu ngoài cái không và cái có
Vượt ra ngoài không, sắc vẻ ảo huyền

Buông xả đây, là bỏ hết ưu phiền
Bỏ tuyệt đối, mọi tập khí đảo điên
Bỏ tham, sân si, mạn nghi, lười biếng
Thù hận, ghét ghen, ích kỷ liên miên

Buông xả đây, không phải bỏ gia đình
Vẫn vợ chồng, con cháu trọn trung trinh
Nhưng không cột tâm, muôn điều vướng mắc
Không đắm say, dục ái nặng, vô minh

Buông xả đây, hy sinh quên thân mình
Can đảm lên, bỏ tập khí điêu linh
Dù gian khổ, khó khăn thôi cố gắng
Vượt ra ngoài, dây xiềng xích tử sinh!

tu sĩ, hay dù là cư sĩ
Nếu quyết tâm, ta còn sợ nỗi gì?
Bỏ buông hết, mọi thói hư, tật xấu
Xả tột cùng, là đạo chứ còn chi?


TA LÀ ?
( Phổ nhạc)

Tâm trụ, chấp, ta đã xả ra
Tâm đối đãi, ta buông sạch cả
Mọi tập khí, ta thiêu, ta đốt
Vũ trụ đây, ta chính thật TA

TA là mây, bay lượn là là
TA là chim, ríu rít hót ca
TA là gió, reo qua hoa lá
Ta là trăng, soi sáng sơn hà

TA là sao, lấp lánh kiêu sa
TA là biển, suối mát vườn trà
TA là ánh mặt trời chiếu sáng
TA là TA, TA thật chính TA

TA thật chính TA, TA là tất cả
TA là hạt bụi, đại địa sơn hà
Mười phương thế giới, đâu mà không TA
TA vẫn là TA, TA vẫn đây mà


TỌA THIỀN
( Phổ nhạc)

Biết chú ý là cứu cánh tận cùng
Nếu không tọa thiền, khó lắm ai ơi
Đừng quên tĩnh tọa, ngày một vài tiếng
Để tâm mình thôi đừng chạy lung tung

Thiền chuyển thức tâm, chuyển cùng cội rễ
Cho đến cùng, cái cội gốc si mê
Thiền, thiền sâu là đã có đường về
Chú ý là đây, tận cùng chú ý

Nếu muốn cùng tột, tận cùng chú ý
Hóa chuyển đi hầm “ Vô thỉ vô minh”
Tọa, tham đến độ quên thân tâm mình
Thân tâm này, chính “Ổ tâm ý thức”

Dù tham công án, dù tham thoại đầu
Miên mật tham thôi, chẳng chút vọng cầu
Tham đến khi nào, nghi tình thành khối
Đi, đứng, nằm, ngồi giữ chặt một câu

“Tôi là ai?” Hỏi mãi suốt canh thâu
Công án nào, chẳng vi diệu, nhiệm mầu!
Chọn một câu thật hoài nghi, thật hợp
Tham mãi miệt mài đừng kể dài lâu

Công án thoại đầu là kiếm kim cương
Chớ lìa xa, quá tuyệt diệu khôn lường
“MU” là gì? “ Ai người đang niệm Phật?”
Vậy thôi mà, hội Tổ, Phật mười phương

Hỡi những ai đã nhàm chán đau thương
Chọn lối đi, để dứt khỏi đoạn trường
Giản dị thôi ,câu Thoại Đầu, Công Án
Tọa thiền, tham thiền, vượt hết sầu vương

Tham không gián đoạn, nghi tình thành khối
Chân nghi hiện rồi, Diêm Vương bỏ chạy thôi
Thuần một khối nghi, đầu sào trăm thước
Bảo kiếm vung lên, dứt sạch nghiệp luân hồi

Hầm sâu đen tối, đáy thùng tan rã
Thập phương thế giới, đã hiện toàn thân
Vô Tướng thuần nhất, chăng là thuần chân?
Siêu cả sắc không, vượt ngoài phàm thánh

Chẳng chi để nói, chẳng chỗ để về
Chẳng người chứng ngộ, ai người si mê?
Đặt Tổ, gọi Phật, tiền nhân dạy thế
Tùy duyên này, tôi thảo nhạc ca thôi.

 

THẦY THÍCH LINH NHƯ
CHÙA LINH SƠN


CHÂN VỌNG

Đã biết xưa nay không một vật,
Chỗ đâu bụi bám khởi lầm mê
Chỉ vì vọng tưởng sanh điên đảo
Cùng tử lìa cha lạc nẻo về

Đứng trước Phật đài, hai tay chắp
Miệng lâm râm, niệm tiếng Nam Mô
Kìa ai ngồi đó, ai đang niệm?
Bỗng thấy trăng in tận đáy hồ.

 

THẦY THÍCH TỊNH TRÍ
CHÙA LINH SƠN


XUÂN TRONG CỬA THIỀN

Ta đón xuân về trong gió đông
Tình xuân rộng lớn ý xuân hồng
Tâm xuân tràn ngập tình vạn loại
thì có bao giờ xuân thiếu không ?

Tu viện Linh Sơn, Paris
Xuân Quý Mùi

 

TOẠI KHANH


THƯƠNG PHẬT

Một chiều vắng ngồi ôm chân Phật tượng
Thương quá chừng, ôi! Bóng dáng Từ Tôn
Con bé nhỏ bên tình Ngài vô lượng
Lá me nằm giữa cõi nắng hoàng hôn…


MÙA XUÂN LẠNH

Trách chi xuân vẫn lạnh lùng
Tết mình đến giữa mùa đông xứ người
Cũng may, còn có nụ cười
Ta ngồi an lạc giữa đời mù sương

Houma, Tết 2001


TRĂNG VÔ NGÃ

Chờ trăng
Trăng chẳng về cho
Sương khuya không hẹn
Bất ngờ ướt vai.


VÁC TƯỢNG

Rồi mai nghìn dặm trùng quan
Tay ôm tượng Phật, hành trang lên đường
Những chiều nắng, những đêm sương
Những khuya ngồi thắp tâm hương ngậm ngùi
Ô hay Phật vẫn mỉm cười
Thì ra Ngài vẫn bên đời với con!
Dẫu mai biển cạn non mòn
Nét môi vi tiếu xin còn thiên thu…


SƠN MIÊN

Triền non
Phiến đá xanh rêu
Thiền sư nằm ngủ
Bóng chiều sau lưng
Đáng gì thế sự phế hưng
Ô hay!
Đáy nước mấy từng phù vân

 

NỮ SĨ TÂM TẤN


QUÁN THẾ ÂM TỊNH THÁNH

Ôi, dài nhạc Thế- gian âm
Tử Sanh loạn tấu Khổ Trần vang vang!
Đêm vùi giấc ngủ hoang mang
Ngày ôm khối lửa nung tàn thân tâm
Chiếc nôi nấm mộ xoay vần
Luân Hồi vô thỉ, Cuộc Trần vô chung
Màn sương vô thức mông lung
Tiếng gào, tiếng thét tuyệt cùng loạn thinh
Từ trong Bát Nhã biến mình
Chân sen dẫm cõi nê sình, độ nhân
Mặt -Trời Huệ tỏa Từ Vân
Mười phương Biển Phước phạm âm diệu hòa
Hải triều nhạc dội âm ba
Đại Bi rền khắp Sơn Hà, Đại Thiên
Từ vô lượng kiếp uyên nguyên
Ý Sanh-Thân chứng Pháp viên mãn thành
Ba mươi hai tướng biến hình
Nhĩ cầu, thất nạn, chúng sinh vọng nguyền
Nào phàm thánh, nào nhơn thiên
Không phân Khôn, Dại, Dữ, Hiền, Trí, Ngu:
Sát na Tâm khiển sa mù
Phổ Môn niệm niệm, Đại Từ ứng Duyên
Ngàn tay thả lá Pháp thuyền
Ngàn khơi Bể Khổ, Mẹ Hiền tâm thanh
Con từ bao kiếp Vô minh
Vãng lai vấp ngã Tử Sinh đôi bờ
Đò thiêng lỡ chuyền bơ vơ
Xôn xao nghiệp Ái, gánh bờ Trần duyên
Tâm con từ độ hướng Thiền
Nương ân Từ phụ pháp tuyền tươm châu
Kim cương kết tụ nhiệm mầu
Phổ Môn thâm nhập làu làu nguyệt quang
Nâng niu lời tụng kinh vàng
Từng câu khai trí, từng hàng mở tâm
Chuyển tay gõ nhịp chuông ngân
Niềm Bi lệ giọt, niềm Ân lệ tràn
Bao nhiêu oan trái buộc ràng
Bao nhiêu điển chớp sương tan cuộc đời
Thuyền Tâm lánh cõi chơi vơi
Nguyền nương Tịnh thánh quy hồi Bến xưa


CÂY ĐÈN HÀNH KHẤT

Hoa lửa gợn hương trầm
Gió Pháp dệt tơ hương
Đèn bạc nạm Long Lân Qui Phụng
Gấm vàng che rợp sắc Hoàng Vương
Cung vua A- Xà-Thế
Rộn nghi lễ cúng dường
Hoa lửa, Hoa đăng vạn ánh
Kính dâng lên đấng Pháp Vương
Một túp lều tranh xiêu vẹo
Lão Bà hành khất bên đường
Áo bốn mùa tơi tả
Cơm mỗi bữa đói thường
Lang thang xin bố thí
Lòng nhân khách qua đường
Hai đồng tiền giữ kỹ
Quên thân đói còm xương
Quên cơm thừa rỗng bị
Quên tủi hận chán chường
Mua dầu thắp sáng cúng dường Như Lai
Đèn hành khất, đèn chai sứt mẻ
Chứa “ gia tài” của kẻ bần nhân
Vét vơi dâng một tấm lòng
Ngọc đèn thành khẩn soi trong túp lều
“ Lạy Từ Phụ! Tin theo Phật giáo
Con sống theo nếp đạo thiện lành
Đường đời đau nếp nhân sinh
Thân con cuối chợ đầu đình lê la
Muốn cúng Phật: trồng hoa phước huệ
Công đức này mong để mai sau
Cầu xin oai lực nhiệm màu
Nguyện cho đủ sáng đèn dầu suốt đêm”

Sức chú tâm linh diệu
Đèn phần phật cháy lên
Dầu thiêng không vơi cạn
Đẹp tới buổi bình minh

Đèn bạc nạm ngọc châu
Cung vua tới Đế Thành
Suốt đêm tàn le lói
Quanh tịnh xá cung nghinh

Phật dạy Đức Kiền Liên Bồ tát
Bước đi tắt nốt các cây đèn!
Vách nghèo đèn vẫn bừng lên
Ba lần thổi vẫn ánh đèn sáng trưng
Thấy sự lạ, Ngài dùng chéo áo
Mảnh Cà sa quạt đảo oai thần
Lửa thiêng gặp gió thần thông
Ngọn đèn càng rực chiếu lòng Kim cương

Đức Phật tới ngăn đệ tử:
Ngọn đèn hành khất dị thường
Là ánh hào quang vị Phật
Tương lai chứng quả mười phương”

Rồi giữa hoàng thành tráng lệ
Sau bao nghi lễ cúng dường
Thọ ký lão Bà hành khất
Chư Tăng tán thán tâm hương

Đèn Hành Khất, đèn Đế Vương
Phát ra ánh sáng cũng thường như nhau
Tâm linh mới thật sang giàu:
khung Kim Cương để gồm thâu ý vàng.

Phật Đản 2508- Giáp Thìn


QUÁN TƯỞNG

Mắt đưa theo bước kinh hành
Khẩn cầu miệng niệm hồng danh “Di Đà”
Đôi tay chắp bút Liên Hoa
Tọa thân ngồi thế bán già trang nghiêm
Hồn mơ thần- túc- thông thiên
Đường mây Cực Lạc dong miền vạn phương
Đảy hoa báu “ Ngũ Phần Hương”
Nạm sương Bát -lạc trải đường Lưu ly
Hàng cây Bốn Báu uy nghi
Lối hương bát ngát Liên Trì đơm hoa
Ngũ căn: Bạch Hạc hoà ca
Bồ Đề: Khổng Tước Tần Già nhả âm
Tán ngâm Bát Tánh Đạo phần
Chim thần lực trổi pháp âm nhiệm mầu
Pha- lê tinh tháp ngời Châu
San-hô mã não muôn mầu hào quang
Bốn mươi tám nguyện rõ ràng
Phổ âm vi diệu Sáo Đàn ngân nga
A Di Đà”, lắng âm ba
Kinh hành ngưng bước trước tòa Như Lai
[ Nhiếp-tâm tưởng cõi Liên Đài
Bồi hồi quay lại: Trần ai vây rồi!
Bơ vơ rơi giữa Biển Đời
Bám phao Tiêu Diệt dập dồi dòng Nhơ
Hồn con nép dưới đài thơ
Đón hương Pháp Vũ cũng nhờ hồng ân]
Lạy Kinh hành, Lạy Ba thân:
Phật truyền, Pháp lực, Tăng tầm Lý ban
Trầm Hương bát ngát Cung Vàng
Đài Thơ Đạo Hạnh mang mang niệm từ

Mùa An Cư 2515


ĐẠO VÀNG XUẤT HIỆN

Ngai vang: tuyết phủ
Đền ngọc: mây vần
Tình duyên: Chiếc lá ngoài sân
Lợi danh: Thuyền ngập giữa dòng bể mê
Trí đơm ánh sáng
Pháp tọa Bồ Đề
Đạo mầu chiếu dịu sơn khê
Chiếu tan vạn vật giấc mê nghìn đời
Muôn vì tinh tú
Vạn ánh trăng tươi
Vầng Dương rực rỡ cao vời
Góp thua ánh sáng Đạo Ngời uyên thâm
Ma Vương nép lặng
Quỷ mị run câm
Đất rung chuyển động sáu lần
Hoa rơi phủ kín Kim Thân sáng ngời
Thấm nhuần thiền định
Giải thoát luân hồi
Long Thiên Bồ tát nghìn nơi
Lắng nghe Giác ngộ chuyển đời Pháp luân
Áng Vàng bất diệt
Chiếu mấy ngàn xuân
Chiếu tiêu dục vọng Tham , Sân
Nở Hoa Bác Ái, ngát Trầm Từ Bi
Chuông ngân mầu nhiệm
Mõ nhịp huyền vi
Nghìn năm vũ trụ thiên di
Pho kinh diệt Khổ giữ uy lực truyền
Ánh đạo thiêng, Ánh đạo Thiêng!
Qua bờ chánh giác có thuyền Từ Bi
Hiện thân Pháp bảo; Tăng Ni
Tiếp soi ánh sáng lưu ly nhiệm mầu
Quán Giáo lý xây cầu Tâm Đức
Để chuyển di nghiệp lực đời riêng
Nhuần kinh tìm hiểu căn duyên
Nhân gieo đất tốt, hưởng nguyên Quả lành
Lễ kỷ niệm ngày Thành Đạo sáng
Ngợp dư âm xưng tán Hồng danh
Ai ơi! Góp sáng tâm linh
Góp hương nội giới, góp tình vị tha!
Diệt nghiệp chướng kiêu sa, dục lạc
Phá tham Cầu, Lợi, Sắc,Tài, Danh
Nguyện xin thế giới chúng sanh
Có thân tự giác, ý lành vô ưu
Đèn Tam Bảo ánh ngời Chánh pháp
Đoàn con thơ ngơ ngác nhân sinh
Nhờ ơn Từ phụ uy linh
Nước Cam lồ tắt chiến chinh lửa cuồng
Mạch tâm ác khơi nguồn Chân, Thiện
Nhạc Đại -đồng rung chuyển hoà âm
Đạo mầu vi diệu uyên thâm
Quỳ hương phát nguyện, dâng trầm quy y
Phật đường ánh nến uy nghi
Chiếu tâm Phật tử, chuyển di nghiệp lành.


KHAI ĐẠO

GióTháp lướt nâng Từ Vân kết tụ
Phước Huệ Giới Đàn Thích Tử hợp dung
Đồng nấu kiên trì,
Đá luyện lao lung
Mang tâm pháp trước linh đàn thọ giới
Cửa tịch mười phương về một lối
Chung ba miền Giác lộ bước thênh thang
Gươm Đại Thừa phăng sáo nẻo hoang mang
Cờ Tịnh Độ diệt Ba Can khủng khiếp
Ý đẹp Lầu Chi khởi từ Lộc Uyển
Hơn hai ngàn năm bất biến Kim Cương

[ Sương mong manh phô diễn cảnh Vô thường
Mây huyễn hóa phất phơ tình hữu lậu
Nẻo thỏ đường dê nhạc trần tiết tấu
Tâm phàm phu chưa chợt tỉnh cơn mê
Thây chất cao non hí lộng trò Hề
Hơi nguyên tử trá hình Mây gấm vóc]

Suối Thập Thiện chuyển trong dòng bạch ngọc
Nguồn uyên nguyên Bồ Tát hạnh luân lưu
Khe Sa-Di phiến thạch ngọc Luân Hồi
Mây hóa độ nghiêng soi vùng Bản Thể
Thác giới Tỳ Kheo hiện bày Chơn Đế
đại dương Chư Phật rộng muôn đời
Tâm vô thỉ mở chân từ tiếp nhận

Lộng nếp y vàng viền khâu Bách Nhẫn
Gió Bi hoa rung động thưở Năm Ngàn
Sấm Tông Môn ba Tạng chớp rền vang
Thuyền Mật pháp cập giới đàn chủng nguyện
Trì lục độ, độ sanh trầm ảo huyễn
Tứ nhiếp hành tiếp chúng luyến vô minh
Gánh báu tư lương hướng bước hành trình
Thọ pháp phục ấn tâm lời diệu kệ:
Thiện tai Giải Thoát phục
Vô thượng Phước Điền Y
Thọ trì Như Lai mạng
Quảng độ chư Chúng Sanh”
Quỳ vâng Pháp ngữ phụng hành
Dấu chân Ca Diếp bóng hình A Nan
Dư âm chúc lụy âm vang
Mở Duyên Khai Đạo Giới Đàn độ sanh.

(Đại Giới Đàn 19-09-1973- Quý Sửu)

 

NỮ SĨ TUỆ NGA


BẾN TRĂNG

Bao giờ tôi sẽ ra đi
Hành trang tôi sắp những gì cho tôi
Sắp đầy ắp Túi Thảnh Thơi
Có Hoa An Lạc nụ cười hồn nhiên
Có sương mai, có nắng hiền
Bốn mùa thanh tịnh một miền như như
Tôi nương dưới bóng Đại Từ
Mạn Đà, Trầm Thủy ngát mùa Đa La
Hành trang cho cuộc đi xa
Tôi đang khẩn nguyện giấc hoa viên thành
Sớm nay đón gió vườn thanh
Nghe như gió hẹn với mình diệu phương
Khi nhân duyên đủ lên đường
Bến trăng Tịnh Độ, gió vườn chân Như.


CHUÔNG SỚM

Hồi chuông ngát ý dung từ
Lời chuông lắng Tịnh Chân Như hòa hài
Hồi chuông thanh thoát ban mai
Hồi chuông êm ả hoa đài dâng hương
Hồi chuông dịu ngọt tình thương
Hồi chuông trực ngộ mở đường giác hoa
Đường về Tây Trúc bao xa
Hồi chuông vang vọng diệu hòa phiến tâm
Nghe như xa lại rất gần
Phải chuông tìm thức vọng ngân nhẹ nhàng
Mây trời tươi đóa Kim cang
Đường về Bến Giác nở vàng Kinh Thơ.


HOA ĐÀM Ý THƠ

Tươi cánh Ưu Đàm tươi ý thơ
Cuộc đời mây nổi chuỗi dài mơ
Lòng say Hoa Tạng vui kinh sớm
Trăng ngát Hương Thiền lắng mộng xưa
Một giải Ngân Hà sao lấp lánh
Đôi bờ Hương Thủy nắng vàng tơ
Chiều lên thanh thoát vườn Lan Ngọc
Đẹp bước thời gian cánh gió chờ.


HOA KÍNH TIN

Dòng đời…
muôn vàn thử thách
muôn ngã chia phôi
Nẻo nào đưa hoa đến tuyệt vời
Lối nào dẫn hồn về tuyệt đích
Đêm dài tịch tịch
Thanh tịnh thanh không cùng
Một tiếng chuông rung
Chuông huyền diệu mênh mông
Như nước nguồn thanh thản
Êm dòng trở về xuôi
Kinh Vô Ngôn tuyệt vời
Sáng tươi Trời Diệu Đế
Dắt đưa hồn qua trùng trùng thế hệ
Thế hệ này đầy nạn kiếp oan khiên

Con dâng trọn niềm tin
Cúi xin Ngài Bậc Cha Hiền muôn thưở
Tưới pháp luân cho vườn đời rạng rỡ
Đem muôn loài ra khỏi cảnh u mê
Năm tháng đời lê thê…
Lòng con hướng vọng về
Bến Chân Tâm con nguyện

Đường tu học mênh mang không bờ bến
Bước vụng về con khấn nguyện Như Lai
Cho hồn con vượt qua nẻo u hoài
Tâm Kính Nguyện sáng hình Ngài cứu khổ
Gió trầm hương, Hoa kính Tin bừng nở
Tạ ơn Ngài lòng ngát tám phương hoa.


BẾN BỜ NÀO CHIA

Phải chăng linh dược là thơ
Lắng tan trần mộng đến bờ giác hoa
Chuông ngân thanh thoát gần xa
Nghe phiền não dứt an hòa tâm vui
Thơ như linh dược đất trời
Dắt hồn êm ả thảnh thơi về nguồn
Kinh như ánh sáng tâm hồn
Sáng soi nhân thế tạo nguồn sống vui
Là niềm hạnh Phúc tuyệt vời
Là lời vô thỉ mây trời thật xanh
Xanh như ý niệm trong lành
Kết hương giải thoát tịnh thanh gió trời
Cho ta có nụ cười tươi
Thấy đời vẫn đẹp, thấy người dễ thương
Lòng ươm hoa giải thoắt hương
Trên cao Từ Phụ như đương mỉm cười
Hài lòng vì các con Ngài
Yêu Hoa Giải Thoát như Ngài thường yêu
Cho vườn đời sắc mỹ miều
Cho lòng mở rộng thương yêu muôn loài
Cho thơ vẽ áo Như Lai
Cho người hoà ái nụ cười Bổn Sư
Cho lòng trắng tịnh chân như
Ta Bà Tịnh Độ đến bờ nào chia
Hương Giải Thoát, Hoa Từ Bi
Mùa Xuân Di Lặc, sân si xa rồi
Thanh thanh từng sắc hoa đời
Nắng trời Tịnh Độ sáng tươi trong lòng
Thuyền trăng cập bến hư không
Có hoa Vô Úy nở hồng sớm nay.

 

VĨNH HẢO


TRÀ KHUYA

Phật điện không cài cửa
Tha hồ ánh trăng loang
Sư vào xin tí lửa
Nhúm một bình trà sen


THỂ NHẬP

Trăng rơi vào tách trà
Trà loang trong lòng sư
Sư lăn trên thềm chùa

Đánh một giấc phù hư.


ĐÊM Ở LẠI KIM SƠN

Sao xuống nửa trời
Người nửa mộng
Đầu tùng lặng lẽ bóng đêm loang
Sớm mai thức dậy
Nghe
chim động
Nửa thềm sương trắng
Mộng đời tan


THÔI ĐÀNH

Thôi đành quên ước hẹn
Giấc mộng kê vàng phai
Ta về khuya tiếng mõ
Xóa tan một đêm dài

 

LỆ TÂM


QUẲNG GÁNH LO ĐI

Quẳng gánh phiền lo giữ làm gì!
Nhẹ gánh, đường đời sẽ dễ đi
Hay gì chuyện cũ, giữ làm chi!
Vui cùng đạo Pháp tối ngủ khì.

 

MẬT NGHIÊM


VÔ THƯỜNG

Lá phong đã đổi màu vàng
Tàn thu lá đã chuyển sang màu đà
Vô thường đang cất tiếng ca
Ca bài diệu hữu lời là chân không .


TU!

Tu là SỐNG THẬT trong THẬT SỐNG
Sống THUẬN DÒNG ĐỜI, NGHỊCH THẾ GIAN
Tu là “BUÔNG BỎ” vào cuộc sống
Bỏ cả”TÌNH ĐỜI”, “TÁNH THẾ GIAN”
Tu là “LÀM CHỦ” vào cuộc sống
Làm chủ chính mình khách thế gian
Tu là “ PHỤNG SỰ” cho cuộc sống
Phụng sự muôn loài, khắp thế gian
Tu là cô độc vào cuộc sống
Sống “ TRỌN DÂNG MÌNH” đẹp thế gian
Tu là NHÌN THẲNG vào cuộc sống
Thấy được chính mình, hiểu thế gian
Tu là “ĐÃ CHẾT” mà “ VẪN SỐNG”
Sống chết không còn, xuất thế gian
Tu là SỐNG MÃI vì cuộc sống
Sống thật tròn đầy với thế gian
Tu THÀNH VŨ TRỤ, là CUỘC SỐNG
Vũ trụ KHÔNG rồi, CÓ thế gian


ĐỜI VÀ ĐẠO

Nếu chẳng có Đời, Đạo cũng không
Nhờ Đạo mà Đời được suốt thông
Đạo- đời, Đời-đạo nương nhau sống
Sống đạo vui đời ta ngắm trông

Đạo đời là một vốn không hai
Ai hiểu Đạo rồi thấy chẳng sai
Cuộc thế vuông tròn cùng tốt xấu
Là nơi từ đó Đạo Tâm khai

Đạo tâm khai mở có gì đâu
Bỏ hết những gì có bấy lâu
TIỀN TÀI, DANH LỢI cùng TÌNH ÁI
Phải trái, hơn thua chẳng tiếp thâu.

Làm sao tâm chẳng vướng điều chi
CÁI NGHE, CÁI THẤY đến rồi đi
Mặc tình khách đến ta không giữ
Cũng chẳng buồn vui, chẳng nhớ ghi

Đối cảnh làm sao chẳng khởi tâm
Trong lòng chuyện cũ chẳng dư âm
Bặt đường so sánhsuy luận
Sống vậy thường hằng trong chánh tâm


KHÁCH TRỌ

Thế gian ta đang sống
Chỉ là quán trọ thôi
Tất cả là lữ khách

Theo dòng đời đang trôi

Ta từ đâu đến nhỉ
Từ ở cõi xa xôi
Đến đây làm gì nhỉ
Để góp mặt vào đời

Như chim kia góp tiếng
Như hoa nọ góp màu
Như không gian góp gió
Như biển góp chiều sâu

Cho cuộc đời thêm đẹp
Cho cuộc sống nhiệm mầu
Cho tình không phân biệt
Cho thương được bền lâu

Để mọi người biết sống
Biết đùm bọc thương nhau
Để mọi người là một
Thì cuộc sống dài lâu

Góp xong tình ý đẹp
Ra đi ta về đâu
Ta trở về Cực Lạc
Nơi cõi sáng nhiệm mầu

Niệm A Di Đà Phật
Nam mô lắng vào sâu
Ta với người là một
Chỉ còn trọn một câu

Quán Thế Âm Bồ Tát
Tiếng nghe lắng chìm sâu
Ta với người là một
Gặp nhau chẳng tìm cầu


MỘT NIỆM

Chỉ một sát na
Quay về nương tựa
Giải ngay tội nghiệp
Nhìn thấy NHẤT THỪA
Đất Trời thu nhỏ
Đầu sợi lông tơ
Núi sông còn đó
Chẳng mộng không mơ
Đường về quê cũ
Trăng gió ơ thờ
Mây bay nước chảy
Tiếng nhạc, lời thơ…

 

TUỆ KIÊN


TÌM VỀ

Con tìm mãi trên đường trần xa lạ
Một nơi nào đã in dấu chân qua
Vượt cả trùng dương, sóng to biển cả
Qua những cánh đồng xanh mướt, bao la…

Con tìm mãi trên đường trần xa lạ
Một nơi nào đã in dấu ông cha
Trên không trung, hay trên giải ngân hà
Con dong duổi, hết xuân rồi đến hạ…

Con tìm mãi trên đường trần xa lạ
Địa danh nào, con dừng bước chân qua
Trên đường quê màu xanh non lá mạ
Hay một chiều ngơ ngác trước sân ga…

Con tìm mãi trên đường trần xa lạ
Tìm về đây gặp lại núi chưa già
Mây lang thang nhìn cây cỏ lướt qua
Từng giọt nước cam lồ tươi nắng hạ!

Con tìm mãi trên đường trần xa lạ
Dưới mặt trời hay dưới ánh trăng ngà
Đêm với ngày trong ý niệm đã xa
Hay hiện tại, cỏ cây còn xanh lá!

Con tìm mãi trên đường trần xa lạ
Thưở Cha Lành in từng bước chân qua
Rặng tuyết sơn hay núi đồi Hy Mã
Trong hang sâu còn vẳng tiếng thiền ca…

Con tìm mãi trên đường trần xa lạ
Một nơi nào thơm mùi đất quê ta
Con dừng đây khi bóng đã xế tà
Vườn Lộc Uyển nơi Phật xưa kiết hạ!

Con dừng bước trên đường trần xa lạ
Đại Ẩn Sơn kìa núi đá vây quanh
Điều hơi thở, đây những bước thiền hành
Tìm nơi an lạc núi đồi sương lạnh…

Con tìm đến và bồn chồn trong dạ
Rồi về đây tìm được dấu chân Cha
Con đã gặp hân hoan miền đất lạ
Nụ cười hiền Chư Phật nở thoáng qua…

Con tìm đến bân Thầy sao thương lạ
Mảnh trăng xưa đã ẩn khuất trời xa
Mười phương Phật, con khấn đầu lạy tạ
Đức Thế Tôn Đại Bi nguyện bao la!

( Kỷ niệm khóa tu học Mắt thương nhìn cuộc đời
từ 09-04-2002 đến 09-08-2002 tại Tu Viện Lộc Uyển)


HẠNH PHÚC TRONG THIỀN

Con sông nào cũng chảy ra biển cả
Có ai người thoát đuợc cuộc tử vong
Có thân này là có nghiệp xoay vòng
Trôi lăn mãi trong ta bà đau khổ

Này người hỡi, biết đây căn nhà lửa
Hãy cùng nhau vượt qua khỏi bến mê
Quê nhà xưa còn trông bóng người về
Từ vô thỉ xa xôi ta góp mặt

Gặp nhau đây, vui mừng trong ánh mắt
Dưới chân Thầy ta hát khúc thiền ca
Hay lắng nghe niềm an lạc chan hòa
Dòng pháp nhũ ngàn xưa còn ghi dấu…

Đây Lộc Uyển, Đại Ẩn Sơn nương náu
Núi bao quanh, thung lũng đẹp xanh màu
Những đóa hoa vàng, trắng,
đỏ chen nhau
Vươn sức sống khi mùa thu chưa tới…

Trời mờ sáng, trong lặng im tuyệt đối
Cảnh núi non thăm thẳm những ngày trôi!
Ta cùng nhau sánh vai cùng đi tới
Bước thiền hành chánh niệm mãi không lơi…

Kìa cánh hoa tươi sắc thắm một thời
Rồi cũng sẽ héo tàn từng giây phút
Chỉ còn lại trong ta niềm hạnh Phúc
Sống với Thiền, mong giữ mối Đạo Thiêng!


HẠT YÊU THƯƠNG

Cho dòng mực chảy hoài hoài không hết
Cho nguồn thơ tuôn mãi mãi nghìn năm
Cho tim non vẫn bơm đều máu huyết
Cho lòng này còn tha thiết cậy trông!

Cho năng lực vẫn chảy trôi sức sống
Cho đường xa rồi ngắn lại vô cùng
Cho kiếp người từ vô thỉ vô chung
Rồi cũng dõi lối mòn về quê cũ…

Cho dừng lại những tai ương vần vũ
Cho nghiệp xưa còn in vết dặm trường
Cho sông vẫn chảy ra ngoài biển mặn
Rồi hòa vào vạn pháp của trùng dương…

Cho dòng đời trôi sạch cả yêu thương
Cho lệ thôi vương vấn suốt canh trường
Cho dừng lại mọi ý lầm xấu ác
Để muôn loài chung hạt giống yêu thương…


VỀ ĐÂU

Trôi về đâu hỡi thế nhân?
Bỏ thân ở lại, đường trần ngẩn ngơ!
Hồn thơ cụm khói mây mờ
Thương ai nức nở bơ vơ đi về!

Trôi về đâu nắng trên đê
Gió chiều theo bóng tối về tịch liêu!
Bỏ ta bên miếu chú tiều
Nhìn con bướm đậu bên liêu cốc buồn!

Tôi về đâu hỡi mưa tuôn
Như dòng nước mắt đã muôn ngàn trùng!
Ba con én lượn không trung
Thôi con sóng cứ thẹn thùng ra khơi!

Trôi về đâu nữa người ơi!
Kiếp xưa đã hẹn luân hồi trăm năm…
Bỏ đi ái dục ngại ngăn
Đường quê quấn lại vành khăn tang cài…

Trở về đậu nhánh liên đài
Làm con chim nhỏ hót dài buồng tim!
Bỏ con đường vẫn đi tìm
Trở về ngự giữa tiếng im bặt người!


XA RỒI

Bay qua những núi non cao hùng vĩ

Mãi chập chùng từng giải dưới mờ xa
Thế mới hay, vũ trụ thật bao la
Còn chúng sanh thì thật là nhỏ bé…

Bay trên những con sông dài uốn khúc
Thăm thẳm chiều kiên nhẫn tải phù sa
Dòng nước ấy có cội nguồn vô tận
Đem người về từ khắp nẻo sơn hà…

Bay qua những cánh rừng như bất tận
Xanh như màu xanh thẳm của thiên nhiên
Biết bao nhiêu muông thú vẫn vô tình
Đâu hay biết có người về qua đó?

Bay qua những đám mây đang lờ lững
Nhẹ như tơ, màu trắng buốt như bông
Có ai biết trong mây thường chứa nước
Ngọn mưa nào ruộng lúa được vun trồng…

Bay qua đây, phố thị đã lên đèn
Kìa lấp lánh, ánh sao trời thơ mộng
Nguồn yêu thương sức sống vẫn đầy vơi
Thấy vô thường trong khoảnh khắc cuộc đời…

Giã từ cả những khung trời mộng ước
Những ngày trôi, những nuối tiếc ngày qua
Những nụ cười như những đóa quỳnh hoa
Những bạn hữu thân quen vừa mới gặp…

Còn đâu nữa những phút giây êm ái
Đến bên Thầy nghe giáo Pháp Như Lai
Bước thiền hành lên núi đón sương mai
Lòng dặn lòng, trên đường tu nhớ mãi…

 

THI VŨ


THANH

Chân đôi gầy thế giới
đường trắng khóm mây hồng
trời cao xanh
và thanh
mùa xuân vui
và lành
trong lòng thanh
con chim bé
hót mặt trời
lá nõn
hoa thơm

 

VI KHUÊ


PHẬT VÀ CHÙA

Lâu rồi nhớ vạt Prakeo [1]
Ngôi chùa xưa mái cong veo giữa trời
Thuyền rồng mũi vút xanh khơi
Mái chùa xưa cũng cong lơi mũi thuyền

Giữa vùng hoa cỏ thanh yên
Có trăm pho tượng bụt thiêng quay quần
Trăm pho tác phẩm tuyệt trần
Tay người sao khéo tạc thần thế kia

Người, thần biết có phân chia
Hay chung một niệm hướng về vô biên
Mơ cùng một giấc bình yên
Nên trăm pho tượng mặt hiền như hoa

Ai sao chân phác thật là
Tạc trăm pho tượng hoá ra một người
Một trăm người tốt nghìn tươi
Trái tim như nguyệt, nụ cười như sen

Bàn tay như búp măng em
Dáng ngồi như núi, điệu thiền như sông
Đại hùng bửu điện mênh mông
Chở trăm pho tượng bụt đồng nguy nga

Vạt Prakeo, mái chùa xưa
Vì sao lồng lộng giữa trưa nắng Lèo
Vì sao có mái cong veo
Vươn vươn như thể muốn trèo lên cao

Vì sao dưới cội xoan đào
Cà sa áo nghệ người trao bát vàng
Vì sao những bước chân trần
Dẫm trên đất đỏ thì thầm nỗi chi

Vì sao có tượng Phật đi
Tới, như chưa tới, lui thì cũng không
Vì sao có tượng Phật nằm
Ôi, làm sao hiểu chuyện thần tiên xưa
nhưng đâu phải chuyện tình cờ
Hai ngàn năm lẽ mái chùa vẫn cong

Prakeo với sông Mê Kông
Phật còn im lặng, đời giông bão rồi
Tuổi thơ tôi tự lên mười
Hãy còn vương nặng dáng ngồi Phật xưa…

 

LAM NGUYÊN


Ở ẨN

Rừng phong lui tới dặm hồng trần
Róc rách suối reo cuộc ẩn nhân
Sông núi lá hoa màu sắc lạ
Lều tranh ngõ trúc đượm tình xuân
Câu thơ bóng nguyệt quên trời Hán
Hang hóc chim ngàn lánh bọn Tần
Đêm đến nằm nghe trời đất rộng
Ngày về chay tịnh nhẹ nhàng thân!

Renton,2002


THU ĐẤT KHÁCH
Kính dâng Nhạc Mẫu

Hơi thu thấm lạnh giọt sương sa
Trút lá rừng phong dạ xót xa
Mây xám xuống gần sông núi lạ
Niềm riêng nhớ đến Mẹ quê nhà
Giữa vùng đất Mỹ thân tâm lạnh
Nơi cõi trời Nam mắt lệ nhoà
Lặng lẽ cuối đầu …thư tạ tội
Dám xin Nhạc Mẫu dũ lòng tha…!

Seattle, 2002

 

NGUYỄN LÂN


GIÃ TỪ BIỂN KHỔ

Ôi, những trầm luân trên dương thế
Kiếp luân hồi, bể khổ là đây
Này đắng cay, này những đọa đầy
Ôi, miên viễn biết bao giờ thoát khỏi

Nam Mô Phật! Đời như sương khói
Mong manh…nhiều oan trái đớn đau
Rồi ly tan, rồi những ưu sầu
Nương ý Phật, chắp cánh rời tục lụy

Bể khổ ơi! Giã từ mi nhé!
Thôi quên đi sầu não, phiền thương
Đời thực hư hay chốn vô thường
Rũ sạch nghiệp hỏi đâu là Cực Lạc?

Thoát vô minh tấm thân vô ngã
Cõi Ta Bà,” Kiến tánh khởi tu”
Tham, Sân, Si, dây xích lao tù
Bến sắc không, phải đây bờ Giác Ngộ?

 

MƠ MÂY


TÂM NIỆM PHẬT

Mỗi buổi sáng, bước ra đường khi bầu trời còn tối
Cành lộc non hớt hải nẩy mầm
Một vì sao đơn độc âm thầm nhìn trần thế
Hỏi, sao kia có hiểu về nhân thế?
Tâm niệm Phật xin một ngày yên ổn

Mỗi buổi sáng, bước ra đường khi bầu trời còn tối
Nhẹ mùi hương đưa luồn làn tóc rối
Nửa vầng trăng lấp ló trốn sau mây
Hỏi, chị Hằng có cùng một tâm sự?
Tâm niệm Phật xin một ngày yên ổn

Mỗi buổi sáng, bước ra đường khi bầu trời còn tối
Mây mù trời che phủ cõi vô minh
Làn gió thoảng rụng lá vàng trên vai áo
Hỏi, lá rơi đây gánh nặng vai gầy?
Tâm niệm Phật xin một ngày yên ổn

Mỗi buổi sáng, bước ra đường khi bầu trời còn tối
Cả một vùng bao la trắng xóa núi đồi
Ánh đèn đường rơi tuyết lạnh làn môi
Thì thầm hỏi có cõi lòng nào ấm?
Tâm niệm Phật xin một ngày yên ổn.

 

DIỆU ANH


HÓA THÂN

Ngủ yên phế thạch muôn sau
Đường đi thiên cổ đã rồi ngày xanh
Chiếu chăn chỗ thế gian ngồi
Mảnh trang theo dấu con đường hóa thân


VÔ ĐỀ

Ta về như lá cỏ
Theo bánh xe luân hồi

Một ngày như sống lại
Một ngày đôi môi cười
Tình đầu tay nhân loại
Thao thức nớ ngàn xưa


CẢM TÁC THẬP MỤC NGƯU ĐỒ

Chơn bị che mờ bởi vọng tâm
Định hành vọng lặng hiện chân tâm
Tinh tấn chơn vọng đều viên giác
Triệt ngộ, nhập trần giáo chúng tâm.


PHẬT VÀ CON

Miệng tụng kinh mắt nhìn lên Đức Phật
Phật mỉm cười như nhắn nhủ với con:
“Giới con giữ cho vuông tròn con nhé
Định hành sao cho định được tâm con
Tuệ con tu cho sáng suốt minh thông
Con hãy nhớ những lời ta dạy bảo”
Hết thời kinh, con mỉm cười với Phật
Như Lai Ngài con dấng bước theo Cha
Con sẽ nhớ những lời cha chỉ dạy
và từ nay tinh tấn mãi không thôi”.


[1] Vạt Prakeo: Chùa Prakeo tại thành phố Vientiane, xứ Lào

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 1300)
Người đã đến, vầng hồng dương rạng rỡ Bước nhiệm huyền bừng nở những đài sen,
(Xem: 1270)
Trong những bài thuyết pháp, Lục Tổ Huệ Năng nói nhiều đến thấy tánh, trí huệ Bát nhã… nhưng ngài cũng nói nhiều đến ...
(Xem: 2118)
Tôi là dòng suối nhỏ Reo ca dưới mặt trời Uốn mình qua rừng vắng Lòng cuộn lá thu rơi.
(Xem: 2978)
Khi Phật giáo lần đầu du nhập vào Trung Quốc, những người nắm giữ quyền lực không chỉ dần tin và thực hành theo Phật giáo mà họ cũng cố gắng kiểm soát nó.
(Xem: 3082)
Phật giáo Tây Tạng đã trải qua những thời kỳ thăng trầm gắn với những biến cố lịch sử làm thay đổi đời sống con người và xã hội.
(Xem: 4312)
Hình ảnh con trâu tượng trưng cho tâm ý của chúng sinh. Mỗi người ai cũng đều có một con “trâu tâm" của riêng mình.
(Xem: 5026)
Đông đã qua rồi xuân ở đây Vườn xuân hoa nở nắng xuân đầy Xuân tâm rạng chiếu mầm xuân dậy Ánh nguyệt ngời soi tuệ nghiệp xây
(Xem: 3713)
Chúng ta đã quen với thể loại thơ Thiền sáng tác nhiều thế kỷ trước từ các ngài Trần Nhân Tông, Tuệ Trung Thượng Sỹ, Hương Hải…
(Xem: 2404)
Cầu cho Nước Mỹ an lành, Hùng mạnh bác ái dẫn đầu Năm Châu, Tự Do lan tỏa địa cầu, Nhân dân hạnh phúc, yên an, thái bình...
(Xem: 3453)
Nơi thành Xá Vệ xưa kia Vợ chồng nhà nọ rất chi là giàu Vì cha ông họ từ lâu Chết đi để lại đời sau gia tài.
(Xem: 4279)
Bốn người bạn thuở xa xưa Môn sinh trường học trầm tư vùng này Cùng nhau quán tưởng hàng ngày, Một hôm cam kết từ nay thi tài
(Xem: 3807)
Gia đình điền chủ thời xưa Có con trai nọ mới vừa sinh ra Đẹp lòng mẹ, hài lòng cha Khi chàng khôn lớn cả nhà vui tươi.
(Xem: 3650)
Bốn chín ngày đêm nhập định thiền Kiết già phu tọa cạnh bờ thiêng Thân tâm khế hợp điều hơi thở Ý tứ hài hoà quán pháp duyên
(Xem: 3536)
Thành Xá Vệ nước Ấn xưa Có ông trưởng giả rất ư là giàu Tính tình hào hiệp từ lâu Sẵn lòng bố thí trước sau mọi nhà
(Xem: 3802)
Thiền sư cất túp lều tranh Một mình ẩn dật tu hành rừng sâu Thị thành xa lánh từ lâu Tâm hồn thanh thản, đạo mầu kiên trinh.
(Xem: 3509)
Trong vương quốc nọ thuở xưa Có chàng hoàng tử mới vừa sinh ra Vua cha cùng với hoàng gia Đón mừng quý tử thật là vui tươi,
(Xem: 3247)
Nắng chiều rơi rụng ven Sông. Lơ thơ tơ nắng nhuộm hồng bờ vai, Đò chiều cập bến đợi ai ? Mái chèo khắc khoải ngày dài đợi mong...!
(Xem: 4399)
Như Lai lẳng lặng chốn dương trần, Phóng rọi quang từ thoát khổ luân. Hóa giải nhiêu đường qua chín cõi, (**) Soi cùng khắp nẻo ứng ba thân.(*)
(Xem: 4080)
Từ ngày lọt lòng mẹ, Tôi biết thở một mình, Thuở bé nằm trong nôi, Tôi biết khóc gọi mẹ.
(Xem: 3548)
Ngày xưa ở tại nước kia Có bà goá phụ Đề Vi rất giàu Chồng thời chết đã từ lâu Lại không con cái, u sầu mãi thôi
(Xem: 3457)
Trong vương quốc nọ thuở xưa Có chàng hoàng tử mới vừa sinh ra Vua cha cùng với hoàng gia Đón mừng quý tử thật là vui tươi,
(Xem: 3604)
Thực tại được biết chắc sau này Của những gì trước đây được tưởng tượng bởi vô minh
(Xem: 4056)
Đêm tịnh huệ tọa thiền thu huyền mộng Giữa biển đời sóng dội gió bão giông! Hồn vũ trụ ngân vang khuya thạch động Hạt cát reo theo thế giới đại đồng...
(Xem: 3480)
Lái buôn tên gọi Tàu Dư Mỗi năm gần Tết thường ưa mang hàng Đi xa, đến một xóm làng Bán buôn quen biết đã hằng bao năm
(Xem: 6610)
Thuở xưa đức Quán Thế Âm Chọn nơi đây chốn sơn lâm tuyệt vời Mở mang Phật pháp giúp đời Đạo tràng xây dựng cho người tu tâm,
(Xem: 4000)
Ngày xưa ở một ngôi làng Nhiều người có của giàu sang vô cùng Ông kia giàu nhất trong vùng Có nhiều vàng bạc chứa trong nhà mình.
(Xem: 3305)
Ngày xưa ở một ngôi chùa Trụ trì là một thiền sư lâu đời Thầy tu từ thuở thiếu thời Cùng ngày với chú heo nuôi trong chùa
(Xem: 3414)
Người ta kể chuyện ngày xưa Có người trông giống thầy tu vô cùng Cột đầu, bện tóc, hở lưng Mặc đồ rách rưới, sống vùng hoang vu
(Xem: 3540)
Ngày xưa ở tại nông thôn Có gia đình nọ sống luôn thuận hòa Nuôi hai bò trong trại nhà Lông màu hung đỏ, mượt mà, dịu êm
(Xem: 3421)
Lời quê một chút gọi là, Ân sư - hiền mẫu - sơn hà sáng soi
(Xem: 4146)
Xin gửi tặng độc giả xa gần hai bài thơ của nữ thi sĩ người Mỹ Louise Glück (1943-), vừa đoạt giải Nobel Văn chương, ngày thứ năm vừa qua, 08.10.20.
(Xem: 4274)
Sống ĐẠO vui đời có áng THƠ, Tâm bình học ĐẠO chảy dòng THƠ. THƠ hay nguyện lớn, cần nương ĐẠO, ĐẠO cả rộng bàn, dựa ý THƠ.
(Xem: 4302)
Trước bàn thờ Phật trang nghiêm Đèn hay nến thắp sáng lên ánh hồng Con thầm cầu nguyện trong lòng Mong sao giác ngộ, thoát vòng u mê
(Xem: 3680)
Giòng sông nào đưa ta về tĩnh lặng? Cơn gió nào thổi cuốn não phiền đi? Cỏ và cây in dấu bước chân đi, Ngồi nơi đây, trú an trong tỉnh thức.
(Xem: 4733)
Pháp Phật viên dung vạn cõi hòa, Người trời liễu ngộ, lặng niềm ca. Tu chơn phá động qui đường chánh, Niệm ảo ghiền tham đến nẻo tà.
(Xem: 4164)
A Na Luật được sinh ra Ở trong vương tộc rất là nổi danh Thật thà, hoạt bát, thông minh Múa ca, âm nhạc quả tình tinh thông
(Xem: 6577)
Ở bên sườn núi thuở xưa Có ngôi chùa nhỏ với sư rất già Lông mày sư tựa tuyết pha Chòm râu cước trắng mượt mà đẹp thay,
(Xem: 5304)
Trong ngôi thiền viện thuở xưa Đứng đầu là một thiền sư lâu đời Lìa trần tuổi chín mươi hai Danh ngài viện chủ khó ai sánh cùng,
(Xem: 3940)
Ni cô quyết chí tu hành Cầu tìm giác ngộ lòng thành thiết tha Nên cô nhờ thợ tạc ra Một pho tượng Phật thật là uy nghi
(Xem: 6591)
Đọc Thơ Phật Của Thi Sĩ Tâm Tấn - Viết về tập thơ “Cuối Đời Lọc Những Tinh Sương” của thi sĩ Tâm Tấn
(Xem: 3933)
Ngày xưa, ngày xửa, ngày xưa Có hoàng tử nọ khi vừa sinh ra Tin lành tràn ngập quốc gia Vua, hoàng hậu với muôn nhà mừng vui,
(Xem: 5490)
Miền Nam Ấn Độ một thời Cách thành Vương Xá chỉ vài dặm thôi Quê hương đó chính là nơi Thầy Xá Lợi Phất ra đời thuở xưa,
(Xem: 4254)
Một chiếc nệm trắng tinh, Nếu chân bạn lấm lem. Mà bạn leo lên đó, Thì nệm cũng trở thành một tấm bùn nhơ.
(Xem: 4174)
Dù ta không có bạc tiền Vẫn còn bảy thứ để đem tặng người.
(Xem: 4179)
Khi chim còn sống trên đời Chim ăn kiến nhỏ thấy thời khó chi, Nhưng khi chim bị chết đi Kiến thời ăn nó có gì khó đâu.
(Xem: 3757)
Đây lời Phật dạy lâu rồi: "Ta xem chức tước, thứ ngôi trên đời Của hàng vua chúa mọi thời
(Xem: 4259)
Có chàng chiến sỹ thuở xưa Tìm qua thăm hỏi thiền sư một lời: "Thiên đường, địa ngục đôi nơi Thực chăng hay chỉ nói chơi đặt bày?"
(Xem: 3784)
Thuở xưa có một thanh niên Rất là hiếu thảo khắp miền biết danh Là con một, đã trưởng thành Nhưng chưa chịu lập gia đình với ai
(Xem: 3884)
Có ông lãnh chúa vùng kia Một hôm cho thuộc hạ đi triệu mời Thỉnh hai vị khách tới chơi Hai thiền sư nọ là người tiếng tăm.
(Xem: 4253)
Anh chàng Đại Lãng thuở xưa Có tài đô vật rất ư tuyệt vời Lại thêm sức mạnh hơn người, Khi trong nội bộ ngay nơi viện nhà
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant