Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tập 03

23 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 5233)
Tập 03


Tập thơ ĐẠO PHÁP

Tác giả: TNT Mặc Giang


CD Ngâm thơ Mặc Giang - Đạo Pháp - Số 03:

03-01. Cành không điểm nụ, trỗ bông mỉm cười – thơ MG – Ns Phan Xuân Thi

03-02. Bùng vỡ - thơ MG – Ns Thanh Thủy

03-03. Ta là ta mãi mãi – thơ MG – Ns Kim Luyên

03-04. Vào cửa Tử, tôi tìm về Cõi Chết – thơ MG – Ns Hồng Vân

03-05. Nẻo đến Thiên Thai – thơ MG – Ns Bích Ngọc

03-06. Tôi đi mãi trên hành trình bất diệt – thơ MG – Ns Ánh Hồng

03-07. Tôi vẫn cứ ra đi – thơ MG – Ns Kim Luyên

03-08. Mang hạnh nguyền từ đó ta đi – thơ MG – Ns Hồng Vân

03-09. Ta xin góp mặt cuộc đời – thơ MG – Ns Thanh Mại

03-10. Tiếng gõ của thời gian – thơ MG – Ns Hồng Cúc


 Nghe ngâm thơ Đạo Pháp - Số 03

 

Cành Không Điểm Nụ, Trổ Bông Mỉm Cười

 


 Trèo lên trên đỉnh chơi vơi

Lắng nghe gió gọi muôn lời vi vu

 Tìm trong tận cõi mịt mù

Lắng nghe cát bụi ngàn thu rợn hồn

 Tìm từ dấu tích hồng hoang

Bao nhiêu hình bóng có còn gì đâu

 Vẽ chi vạn cõi tinh cầu

Có không diệu thể chìm sâu muôn trùng

 Khởi đi từ điểm vô cùng

Rờ lên dấu ngọc mịt mùng ngàn xa

 Khởi đi từ cõi ta bà

Sống trong huyễn mộng, đi qua tuyệt hình

 Bảo rằng diệu hữu chân linh

Khác chi vạn thể tử sinh muôn loài

 Thôi đừng nói những xa xôi

Vẽ chi ảnh tượng lở bồi mênh mông

 Ta nghe tiếng gọi dòng sông

Bên bờ rêu cũ, chẳng trông ta về

 Ta về, xa lạ muôn bề

Nhìn trông một thoáng, ta lìa, ra đi

 Nói rằng tử biệt sinh ly

Mỗi một sinh tử, bước đi vô cùng

 Đêm mờ gối mộng cây rung

Vô thỉ không nghĩa, vô chung ích gì

 Đi tìm nguyên vẹn : mê si

Có gì nguyên vẹn mà đi kiếm tầm

 Tầng không bay lượn cánh chim

Chim bay qua khỏi, dấu tìm còn đâu

 Nghe từ vụn vỡ biển dâu

Bờ lau cát trắng vẽ đầu chân mây

 Bên hồ bóng nguyệt lung lay

Nương làn sóng biếc đưa tay lên ngàn

 Ánh trăng cũng ánh trăng vàng

Ngàn năm xưa, giống chi ngàn năm sau

 Dù cho hiển hiện một màu

Một màu chẳng có muôn màu chẳng không

 Ô hay, cát bụi mây hồng

Cành không điểm nụ, trổ bông mỉm cười !

 

Tháng 03 – 2004

TNT Mặc Giang

 

Bùng Vỡ

 


 

Tôi bước đi chưa hết một lộ trình

Chân chưa mỏi trên nẻo đường vạn dặm

Núi dốc, biển đồi, đưa tay bắt nắm

Cát bụi, gió sương một cõi trần gian

Nụ chớm ban mai, cánh lỡ chiều tàn

Trước mặt, còn bao nhiêu lối dọc đường ngang

Sau lưng, mờ dấu nét rong rêu bỏ lại

Nhân tình thế thái

Chìm nổi bao phen

Trước lạ sau quen

Con thoi đưa tới

Bước đi chưa mỏi

Bước tới chưa ngừng

Âm vang đá sỏi

Lay động mấy từng

Một khoảng trống không

Nào lưu dấu tích !

Đường đi là những chấm nối dài, đâu cùng đích ?

Đường về là những loang lở hoen mờ,

 đâu là khởi điểm mà trông ?

Trời đất mênh mông

Đi thì tới

Đứng thì ngừng

Rẽ thì dọc

Bẻ thì ngang

Ngước thì lên

Cúi thì xuống

Chỉ có :

Đứng !

Đi !

Ngừng !

Nghỉ !

Chứ đâu là tới ?

Chứ đâu là về ?

Quay khắp muôn bề

Đâu không là phương hướng

Đừng thu hẹp mối tâm không, vô lượng !

Đừng giãn co trên vạn nẻo đi, về

Khỏe đi

Mỏi đứng

Không hẹn

Không thề

Nào ai xẻ dọc bờ đê

Nào ai cắt xéo đường về mà trông

Nào ai đem núi lấp sông

Nào ai vẽ lối tầng không bên đàng

Duyên thì tụ, tán thì tan

Trùng khơi tán tụ chưa tràn thùy dương

Ai vẽ một con đường

Đường nào không có nẻo

Ai bắt một nhịp cầu

Nước đã chảy lê thê

Trong huyễn tượng muôn bề

Tôi hiện hình một khoảnh

Cho dù mỏng mảnh

Tựa bóng hư vô

Mờ mịt cuối bờ

Nhưng là chân thực

Đường không lằn mức

Vượt nẻo thời gian

Tựa cửa trên ngàn

Tôi ca tôi hát.

 

Tháng 10-2003

TNT Mặc Giang

 

Ta Là Ta Mãi Mãi !

 


Thân bào ảnh trôi trên dòng sinh tử

Mỗi hình hài tụ tán một thời gian

Rồi bay bay theo cát bụi mây ngàn

Tạo vóc dáng cho cõi phù nhiễm thể

Xe chuyển hóa chở vạn loài tinh tế

Cửa vào ra mở muôn loại đến đi

Từ kệch thô cho đến nhỏ siêu vi

Cả hằng sa mà đều riêng cá biệt

Ta kể nhau nghe cận kề để biết

Chuyện hiện sinh, chứ đâu cần chuyện xa xôi

Chuyện hôm nay, chuyện của chính con người

Đồng tác tạo tựu thành, nhưng nào ai giống nhĩ !

Nhân loại năm châu, hàng bao nhiêu tỷ

Có giống nhau, là cùng giống loài người

Còn dáng đi, dáng đứng, tiếng nói, tiếng cười

Cả tâm tư, suy nghĩ, mỗi người mỗi vẻ

Cuộc thế thái, nhân tình là thế !

Ai cũng như ai, nhưng ai có giống như mình

Nên đi đâu, ta cũng vẫn nguyên trinh

Giữa vũ trụ mênh mông

Hay tận cùng ngần mé

Thời gian cũng thế

Dù trước dù sau

Không gian cũng thế

Dù có đổi màu

Thân cát bụi, nhưng ta là ta mãi mãi.

 

Tháng 10 – 2004

TNT Mặc Giang

 

Vào Cửa Tử, Tìm Về Cõi Chết !

 


 

Vào cửa tử tôi tìm về cõi chết

Của chính tôi từ nhiều kiếp xa xưa

Có thấy gì đâu những nét nhạt nhòa

Mờ dấu tích trên đồi cây ngọn cỏ

Đi trong nghĩa trang, chợt nhìn nấm mộ

Nắp quan tài vỡ một lỗ tan hoang

Nhìn vào trong, tôi rún rẩy bàng hoàng

Một đầu lâu với đống xương khô vụn vỡ

Vắng ngắt, lạnh tanh, cơ hồ man rợ

Lắng tai nghe không một tiếng thì thầm

Dõi mắt nhìn, hun hút lặng câm

Hài cốt đó mà hồn đâu khuất bóng

Trên chiếc lá, giọt sương khuya còn đọng

Ánh nắng lên làm tan biến vô tình

Sương sa nào còn óng ánh lung linh

Đêm xuống lạnh tôi thấy mình ướt áo

Ôm mông lung suốt đêm dài diễm ảo

Ngấn sương này có phải của đêm qua

Độ ẩm bừng lên khẽ bảo thế à !

Tôi không hỏi sợ sương mờ ngấn lệ

Quay gót trở về bên ngôi cổ mộ

Tấm mộ bia đã biến mất họ tên

Trên cành cây có một cánh chim khuyên

Cất tiếng gọi hồi luân, nhìn tôi đó

Tôi muốn hỏi chim đôi lời cho rõ

Chim buồn đáp rằng việc đó không xong

Một kiếp này thôi chồng chất nặng hoằng

Mang hai kiếp thì làm sao trọn được

Nấm mộ kia, một thời nào kiếp trước

Nắm xương tàn còn sót lại phôi phai

Tôi chưa kịp buông lên tiếng thở dài

Chim vỗ cánh nhìn tôi, bay đi mất 

Bước trần gian đợi chờ nhiều cung bậc

Giã từ nghe, nấm mộ của tôi xưa

Cuộc tử sinh còn chơi mãi chưa vừa

Tôi tiếp tục hành trình trong ba cõi.

 

Tháng 7 – 2004

TNT Mặc Giang

 

Nẻo đến thiên thai !

 


Mỗi nụ cười là một liều thuốc bổ

Mỗi niềm vui là thoát khỏi thương đau

Mỗi hân hoanquẳng gánh lo âu

Mỗi hỷ lạc là đốt rừng phiền nộ

 

Mỗi từ tâmlên đường cứu khổ

Mỗi thong dong là về bến thanh lương

Mỗi thân thiện là mở cửa tình thương

Mỗi xoa dịu là gắn hàn đổ vỡ

 

Mỗi tán thán là rừng hoa chớm nở

Mỗi thứ tha là dứt sạch gông xiềng

Mỗi không cầu là chận đứng oan khiên

Mỗi không vọng là hết đường ràng buột

 

Mỗi học hỏi là mở trang sáng suốt

Mỗi khiêm cung là tâm lượng thánh nhân

Mỗi bao dungtrượng phu dự phần

Mỗi soi xét là đốt đèn quân tử

 

Mỗi không tham là lợi danh chế ngự

Mỗi không sân là thù hận đóng khung

Mỗi không si là tăm tối cáo chung

Dẹp tiểu lộ bước lên đường đại lộ

 

Hãy cứu khổ cho đời thôi đau khổ

Hãy ban vui cho nhân thế mỉm cười

Góp tin yêu cho sáng tỏa tình người

Mang chân thiện cho trần gian tươi đẹp.

 

Tháng 07-2005

TNT Mặc Giang

 

Tôi đi mãi, trên hành trình bất diệt !

 


Nếu bảo chết là trở về cát bụi

Hỏi suối vàng còn có chỗ để dung

xưa nay nhào vô đó tới cùng

Nhét một đống thì làm sao thở nổi

 

Cõi trần gian dù gian trần khá đủ

Tôi vẫn rong cho nát mộng ba sinh

Giữa thênh thang sao không bước đăng trình

Tội tình chi phải nằm im thiêm thiếp

 

Mượn cát bụi tôi đi trong muôn kiếp

Để nhìn chơi cùng cát bụi phù du

Đứng yên chi cho rong phủ mịt mù

Hình không nhận vẽ chi trong vô tướng

 

Nói cõi nào cũng chỉ là huyễn tượng

Đứng cõi này, nói cõi khác, lạ không

Tôi đứng đây, cho cõi hữu là không

Thì cõi vô, lấy gì mà làm có

 

Còn nếu bảo, vào trần gian chi khổ

Tránh trần gian, như thế có khổ không

Bám vào vô, nói chi nữa lông bông

Thà bám hữu, muôn hình bao thú vị

 

Hai nguyên tác vẽ lên đường bất nhị

Bỏ cái nầy, tìm cái khác, cũng vậy thôi

Cho nên tôi vẫn tự tại riêng tôi

Rong cho phỉ, cõi nào tôi cũng mặc

 

Sao trời vụt tắt

Vẽ ánh thiều quang

Tôi có đây, cả một cõi trần gian

Đi đi mãi, trên hành trình bất diệt !

 

 

Tháng 6-2005

TNT Mặc Giang

 

Tôi vẫn cứ ra đi !

 


Có người đã ngồi yên, 2500 năm, không nói

Có người đã đứng lặng, 2000 năm, dang tay

Một hiện sinh, như gió nhẹ bay bay

Tôi cuốn hút, trầm mình trong giông bão

Vô thỉ là gì

Có thể là, thuở hồng hoang diễm ảo

Vô chung là gì

Có thể là, thời cùng tận diễm huyền

Tôi đi, chưa hết nẻo hoàng tuyền

Nên không bỏ giữa dòng đang phiêu bạt

 

Một kiếp này thôi, tuy có nhiều chua chác

Nhưng cũng kiếp này, lại có lắm tin yêu

Nên tôi ca, khi nhịp khúc cầu kiều

Và tôi hát, khi cầu tre lắt lẻo

 

Đường còn dài, tôi đi chưa cuối nẻo

Lối còn xa, tôi đến chưa tới cùng

gian nan và huyễn hoặc mông lung

Nhưng đứng lại, cũng mơ hồ đâu đó

 

Nên tôi đi, để được nhìn cho rõ

Và tôi đến, để được thấy tận nơi

Vẫn còn hơn dệt những nét vẽ vời

Rồi hình dung lờ mờ trong trí tưởng

 

Nếu vô thỉ, có tôi bằng hình tướng

Thì đến nay, tôi vẫn có đây này

Dù vô chung, chưa có chút mảy may

Nhưng hiện hữu, thì tôi đâu có chết

 

Trong hư vô còn nổi lên một vệt

Biết đâu chừng dấu nét tự ngàn xưa

Và lung linh cho đến tận ngàn sau

biến dạng nhưng vẫn là tôi đó

 

Đêm đen bỗng bừng tỏa

Bỡi vết xẹt lưng trời

À, một ánh sao rơi

Đã từ muôn thuở trước

Cho dù thanh hay trược

Tôi vẫn cứ ra đi !

 

Tháng 10 – 2005

TNT Mặc Giang

 

Hạnh Nguyện Ta Đi

 


Mùa Hạ nào rồi cũng đi qua

Tôi bước chân theo bóng Tăng Già

Xiểng dương lời Đức Phật Thích Ca

 

Mười ngày tu xin bước lên thuyền

Nương giáo từ cắt đứt vạn duyên

Cho cuộc đời hết khổ triền miên

 

Mười ngày tu xin bước lên đường

Đưa cuộc đời về với yêu thương

Đưa muôn loài về bến thanh lương

 

Bước nhân sinh ta đã vào đời

Biển trần gian chìm đắm chơi vơi

Đạo cứu đời tỏa khắp nơi nơi

 

Mùa Hạ nào nương bóng Từ Bi

Nhận chân đời rồi chẳng ra chi

Mang hạnh nguyền từ đó ta đi

 

Ta bước đi Ánh Đạo huy hoàng

Cho nhân gian nhuận bóng Từ Quang

Cho muôn loài thoát khỏi lầm than

 

Ta bước đi Ánh Đạo an bình

Đạo Từ Bi hóa độ chúng sinh

Đưa thuyền từ cứu độ hàm linh

 

Ta bước đi giải thoát cho người

Ta bước đi giải thoát cho đời

Cho Đạo Mầu thấm nhuận nơi nơi.

 

Tháng 7 – 2004

TNT Mặc Giang

 

Ta xin Góp Mặt Cuộc Đời

 


 Ta xin đỡ bóng hoàng hôn

Ráng chiều chậm xuống, đêm hôm chậm về

 Ta xin rút ngắn lê thê

Cho mong được vẹn, cho thề được trông

 Ta xin thu nhỏ số không

Cho ai cũng có thành công trong đời

 Ta xin khép lại biển khơi

Cho thuyền cập bến, không trôi xa bờ

 Ta xin chận lại ước mơ

Biến thành sự thật nên thơ cho người

 Ta xin mở cửa đẹp tươi

Cho người nhân thế mỉm cười trần ai

 Ta xin lấp những chông gai

Tang thương đã lắm dặm dài gió sương

 Ta xin mở những con đường

Sơn khê thôi khó, bình thường đi qua

 Ta xin lợp lại mái nhà

Thời gian mục nát đẫy đà nắng mưa

 Ta xin đếm những sao thưa

Mập mờ xa tít, cho vừa bóng đêm

 Dù cho một chút ấm êm

Đừng đem đổ xuống dưới thềm giá băng

 Dù cho một ngọn hải đăng

Đừng vùi tắt ngấm cản ngăn đi về

 Sông dài mới biết bến mê

Biển sâu mới biết bốn bề khó qua

 Cuộc đời, mình cũng có ta !

Cho mình góp mặt cùng ta cuộc đời.

 

Tháng 02 – 2005

TNT Mặc Giang

 

Tiếng Gõ Của Thời Gian

 


Khi xuân đến cho ngàn cây xanh lá

Cây cỏ xinh tươi đâm lộc nẩy chồi

Đến lúc tàn khô, già úa thay ngôi

Vàng rơi rụng, vờn vờn bay lả chả

 

Khi xuân đến, muôn hoa thơm cỏ lạ

Nét mong manh, bừng nở nụ, đơm bông

Vàng đỏ trắng xanh lợt đậm ửng hồng

Rồi xuống sắc chỉ còn màu sậm tím

 

Khi xuân đến, đua vờn, chim bay lượn

Tiếng líu lo, thay nhau hót, chuyền cành

Nắng hoen vàng cho mây trắng trời xanh

Chiều buông xuống, hoàng hôn, về tổ cũ

 

Khi xuân đến, nhân gian cùng nhắn nhủ

Cùng mừng vui, chờ mùa mới xuân sang

Rồi trôi theo chiếc bóng của thời gian

Tuổi trẻ đi qua, tuổi già chồng chất

 

Khi xuân đến, hỏi xuân còn hay mất

Xuân rằng xuân, xuân cứ đến, xuân đi

Tuổi già thêm, già thêm nữa, còn gì

Tay chống gậy, mắt mờ, nhìn lộc thọ

 

Rồi xuân đến, tai lờ, nghe không rõ

Xuân đến rồi, xuân đến nữa, phải không

Ta đã già như gỗ đá trỗ bông

Nghe xuân đến, như cây khô, lay gốc

 

Thế mới biết thời gian là điểm mốc

Ta biết rồi, tiếng gõ của thời gian

Mỗi mùa xuân, cứ như thế băng ngang

Xuân chưa đến, ta đã về nguồn cội !

 

Tháng 12-2004

TNT Mặc Giang
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 4151)
Đoàn ca kịch nọ nổi danh Kiếm ăn đi khắp tỉnh thành làng thôn Diễn tuồng ác quỷ kinh hồn Tuồng "Quỷ La Sát" luôn luôn hãi hùng
(Xem: 2994)
Một buổi sáng, Trời Mây trong xanh ngắt, Nắng tung tăng chào đón một ngày vui... Gió êm đưa tia nắng rộn niềm vui, Mặt Trời lên tỏa hào quang rực sáng...
(Xem: 3059)
Hôm nay vào trước Cổng Chùa, Nhận Cành Hoa Trắng cài lên áo mình. Tâm Hương một nén ân tình, Kính dâng lên Mẹ muôn phần nhớ thương !
(Xem: 3850)
Thi Hoá Kinh Trung Bộ 4 tập - Giới Lạc Mai Lạc Hồng
(Xem: 3690)
Tuy là thầy của Nhật Hoàng Thiền sư vẫn thích lang thang du hành Ngài tuy đã rất nổi danh Vẫn làm khất sĩ dạo quanh khắp vùng.
(Xem: 3921)
Cỏ cây, sinh vật thời xưa Đều cùng biết nói, lại vừa biết nghe Riêng loài người giỏi mọi bề Được tôn chúa tể chính vì trí khôn,
(Xem: 4068)
Nguồn sức mạnh của trẻ thơ Chính là tiếng khóc bất ngờ kêu la. Nguồn sức mạnh của đàn bà Là cơn phẫn nộ bùng ra tức thời.
(Xem: 5536)
Một thiền sư rất nổi danh Lãng du theo đám mây xanh cuối trời Chân ông in dấu khắp nơi
(Xem: 3374)
Tất cả Pháp Thế Gian, Ta cần phải buông bỏ, Tín- Hạnh- Nguyện ghi nhớ. Thu nhiếp các Lục Căn, Giữ Tâm luôn thanh tịnh.
(Xem: 4027)
Khi mà bạn có Mẹ hiền Chăm lo cho bạn ngày đêm an phần Những gì bạn muốn bạn cần Mẹ hoan hỉ giúp, xả thân chẳng phiền.
(Xem: 4567)
Mẹ mà nở những nụ cười Lúc nào cũng chiếu sáng ngời đẹp thay, Mẹ ôm ấp trong vòng tay Mang niềm vui tới bao ngày trong ta.
(Xem: 3255)
Có hai phương cách thông thường Thực thi tôn giáo cõi dương trần này Một là hãy sống xa đây Xa nơi trần tục như thầy tu thôi
(Xem: 2863)
Trời rạng muôn phương với trăng sao, Đất rung bảy lần cùng núi rừng, Người về rực rỡ vườn tuệ giác, Thiên nhạc dặt dìu khúc xưng dương.
(Xem: 3429)
Một người giàu có thuở xưa Tác phong đứng đắn lại thừa thông minh Cho nên các kẻ chung quanh Tỏ lòng thán phục, tỏ tình kính yêu
(Xem: 8436)
Cuộc đời ảo giác giấc mộng dài, Lao đao chuốc khổ để làm chi? Suốt ngày say khướt bên chén rượu, Mình ta ngất ngưỡng mái hiên ngoài.
(Xem: 4619)
Cầu mong đại dịch chóng qua thôi Thế giới giờ đây điêu đứng rồi Phố xá đìu hiu đều đóng cửa Thôn quê lặng lẽ thảy im hơi
(Xem: 2995)
Lời Kinh Đêm càng vút cao cao mãi, Tỏa lan vào ánh sáng khắp Không Gian... Mỗi Câu Kinh tràn ý nghĩa Ngọc Vàng, Bây cao mãi, hòa tan vào Vũ Trụ....
(Xem: 3572)
Thiền sư tinh tấn tu hành Cho nên đạo hạnh nổi danh khắp vùng Bà con ca tụng vô cùng Ngài nêu gương sáng soi chung cho đời.
(Xem: 4607)
Trong một viện dưỡng lão ở nước Úc, cụ ông Mak Filise, 86 tuổi, không có thân nhân nào thăm viếng trong nhiều năm.
(Xem: 3866)
Nước kia có một ông vua Nghe lời đồn đãi khó ưa về mình Ngoài đời có kẻ phê bình Rằng mình bạo ngược, tính tình tàn hung
(Xem: 4167)
Lại thêm một ngày cho cuộc đời. Lại thêm một ngày cho em, Lại thêm một ngày cho anh, Lại thêm một ngày cho những người còn sống trên cõi đời này.
(Xem: 4339)
Nợ nước thù chồng nặng cả hai Cùng em chia sẻ bước chông gai Sơn hà dựng lại, dân ghi đức Vương bá xây nền quốc chính ngôi
(Xem: 4127)
Nguyện Cầu Đức Phật Dược Sư, Chữa cho Thế Giới bớt dần dịch căn,
(Xem: 3209)
Một năm Thầy Hư Vân về Kê Túc, Để tịnh tu, giao Hội cho Cao Tăng... Tại đây, Thầy tu sửa Chùa Hưng Vân... Chùa La Thuyên, tỉnh Hạ Dương cho hoàn chỉnh
(Xem: 4783)
Ta cứ ngỡ tuổi già toàn tẻ nhạt, Ngại bốn mùa năm tháng lướt qua nhanh,
(Xem: 3194)
Nơi miền bắc Ấn Độ xưa Trong vương quốc nọ có vua trị vì Giúp vua là vị quan kia Có tài định giá những gì bán buôn
(Xem: 4512)
Bạn ơi, Muốn sống hạnh phúc thì xin bạn: Đừng đem chuyện hàng xóm vào gia đình. Đừng đem chuyện đường phố vào nhà. Đừng đem chuyện cộng đồng vào những bữa cơm.
(Xem: 4857)
Tuyển tập song ngữ “Thơ Thiền Lê-Nguyễn Zen Poems” đã góp một phần rất tuyệt vời khi đưa ra ánh sáng một phương diện khác của ảnh hưởng Thiền tại Việt Nam...
(Xem: 4876)
Xuân về khắp chốn rộn tin vui Mở cửa mừng Xuân rạng ánh cười Phú quý Xuân sang nguồn cội thắm Vinh hoa Tết đến nghĩa tình tươi
(Xem: 3646)
Kỷ Hợi qua, Canh Tý đến nhanh, Ba Mươi Tết, thanh thản, yên bình, Bánh chưng xanh, quả, hoa bầy sẵn, Chuẩn bị dâng cúng Phật đầu năm.
(Xem: 3965)
Thêm một mùa Xuân chốn viễn phương. Nhớ về quê cũ trắng canh trường!
(Xem: 3696)
Thức chờ năm mới gió đượm hương trà nửa khuya tóc trắng một đời sắp qua.
(Xem: 4335)
Rừng Sala giữa cây Song Thọ, Lúc nửa đêm, Phật sắp Niết Bàn, Không khí quá trang nghiêm yên tịnh, Các Đệ Tử ngồi kín chung quanh.
(Xem: 3731)
Trong chuyến đi, Hành Hương Thăm Đất Phật. Đến Sông Hằng rồi Lộc Uyển xanh tươi, Tiếp theo là Thánh Tích Phật xa xôi... Rồi sau đến Nalanda hoang phế!
(Xem: 4354)
Nhân vào ngày Lễ Tạ Ơn Chúng ta cảm tạ vô vàn thành tâm Những lời cầu nguyện quanh năm, Tạ ơn gia cảnh muôn phần yêu thương,
(Xem: 3993)
Tờ mờ sáng tinh sương, Gậy, nón lá, lên đường, Ai không khỏe ở lại ! Vì Leo núi đường trường,
(Xem: 3405)
Một ngày mới tôi về thăm Phật Tích. Bao lâu rồi trông đợi đến hôm nay. Thời gian qua tâm tư ngóng từng ngày. Đủ duyên lành cùng nhau thăm Đất Phật
(Xem: 3999)
Ở Ba La Nại thời xưa Có nhà giàu nọ rất ưa bạc bài Ông thường chơi với một người Cũng mê bài bạc, tứ thời ăn thua
(Xem: 4031)
Thuở xưa có kẻ đi đường Rất là khát nước nên dừng chốn đây Kiếm tìm nước khắp Đông Tây Thấy sương lóng lánh giăng đầy phía xa
(Xem: 4467)
Tu Bồ Đề sinh ra đời Một ngày đặc biết đất trời lạ sao Trong nhà của cải biết bao Tự nhiên biến mất đường nào ai hay.
(Xem: 5360)
Dốc đá ven đường tiến thẳng non, Sương chùng suối róc cảnh chon von. Qui chơn thấy lẽ không tìm ngọn, Lập hạnh vun đời vẫn nguyện con.
(Xem: 3842)
Thuyền Nhân trước nay thành “Thùng Nhân” Việt... Boat People hoá thành “Load People”. Xin cầu nguyện cho những linh hồn vừa khuất bóng.
(Xem: 3930)
Hè nhau báng bổ chốn thiền môn Kẻ xướng người hô phang dập dồn Bắt bóng toang mồm rao báo nóng Trông hình ngoác mỏ động làng ồn
(Xem: 4517)
Lắng lòng nghe một chiếc lá rơi Mùa Thu vừa đến nhẹ bên đời Chiều phai, giọt nắng còn vương đọng Như thầm tiếc nuối một ngày trôi..
(Xem: 4019)
Trước khi câu chuyện xảy ra Ở bên châu Á người ta nói rằng Voi và chó chẳng kết thân Chẳng bao giờ có thể gần gũi nhau,
(Xem: 4827)
Cội Bồ đề lá cành xanh thắm Bám đất sâu in đậm bóng từ Bao năm chẳng quản hoại hư Chở che muôn loại thân như diệu kỳ
(Xem: 4575)
Duyên trần thúc đẩy đến nơi này, Khổ luỵ sầu đau cứ mãi quay Lận đận bơ vơ bao mộng mị Lênh đênh lạc lõng bấy mơ lay
(Xem: 3996)
Bồ tát tự tại cứ đi, Chúng sanh theo gót những gì ngài qua, Để cùng thoát khổ Ta Bà, Tây phương tịnh độ một nhà an vui.
(Xem: 3659)
Có chàng giàu có kể chi Tiền nhiều nhưng lại ngu si tức cười Không hề biết đến việc đời, Một hôm chàng chợt dạo chơi trong vùng
(Xem: 4040)
Căn bản của sự tha thứ là quên đi những gì đã xảy ra, nhưng nhớ những gì đã xảy ra rồi và cần tha thứ cho sự bình an của tâm hồn.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant