- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
Tuyển tập 10 bài – Tình Tự Quê Hương 23
Thơ Mặc Giang
macgiang@y7mail.com; thnhattan@yahoo.com.au
01. Tình non nghĩa nước
02. Sắc thắm muôn hoa
03. Sông nước Việt Nam
04. Ngày trở về
05. Lá rụng về cội
06. Tuổi thơ em học đánh vần
07. Nhớ thương ngày về
08. Vỗ về sông bến cũ
09. Nói đi anh
10. Ta không nói
Tình non nghĩa nước
Tháng 07-2005
Non cao cao vút đỉnh cờ
Nước sâu sâu tận mịt mờ dặm băng
Nước đi đi mãi lăn tăn
Non đi đi mãi cánh bằng lên cao
Kinh bao biến động xôn xao
Mịt mờ dấu tích xạc xào hồn ai
Thời gian ngả bóng đường dài
Không gian khắc lối hoa cài danh nhân
Nước đi mở nước bao lần
Non đi mở núi cao ngần núi non
Non đi nặng nghĩa núi non
Nước đi nặng nghĩa chờ con nước về
Tình non mang nặng ước thề
Nghĩa nước luôn nhớ trở về cùng non
Trăm năm non cũng nước non
Ngàn năm nước cũng nước non muôn đời
Tình non nghĩa nước tuyệt vời
Nghĩa non tình nước rạng ngời nước non.
Sắc thắm muôn hoa
Tháng 07-2005
HƯỚNG DƯƠNG khoe ánh thái dương
QUỲNH HƯƠNG nhoẻn nụ đêm sương rực màu
HOA SEN nở rộ dưới bàu
Lại chen HOA SÚNG, trắng màu HOA CAU
HOA TRÂM, HOA CÚC bên ao
BÔNG TRANG, BÔNG SỨ, TRÚC ĐÀO trước sân
TY GÔN khoe sắc cẩm vân
TƯƠNG VI, CẨM CHƯỚNG biết lần lựa ai
MAI VÀNG xuân thắm vàng mai
HUỲNH ANH nào sánh HOA LÀI thanh lương
Đêm về có DẠ LÝ HƯƠNG
Còn HOA TRINH NỮ bên đường ươm mơ
TRẠNG NGUYÊN, VẠN THỌ rực cờ
Trên bờ PHƯỢNG VĨ, dưới bờ HOA LAU
NGỌC LAN hoàng bạch khoe màu
HOA HỒNG đa sắc biết đâu mà tìm
Còn kia màu tím HOA SIM
Màu thanh HOA LÝ, màu chìm HOA NGÂU
HOA LAN đủ loại đủ màu
Non nghiêng bóng nước rầu rầu ngẩn ngơ
Chim sa rũ cánh bơ phờ
Cá chìm lẳng lặng đẫn đờ vây, man
Trăng mờ nhạt ánh trăng vàng
Sao mờ buồn tỏa lang thang phương trời
Hoa nào có ý lạ đời
Bỡi hoa muôn sắc tuyệt vời thế thôi
Bông hoa là của đất trời
Ngắm hoa là của ai người biết hoa
Hoa cười còn để cười hoa
Hoa cười còn để kết tòa thiên thư !
Sông nước Việt Nam
Tháng 07-2005
CẦU TRE lắt lẻo cứ đi
CẦU KIỀU khúc khuỷu có chi ngại ngùng
CẦU ĐÔI hai ngả đi chung
CẦU NGANG nối ngược KỲ CÙNG về xuôi
Hà Nội văn vật một thời
LONG BIÊN biền biệt ngậm ngùi vấn vương
Người đi, xin gởi SÔNG THƯƠNG
Người về, xin gởi HIỀN LƯƠNG bên nầy
SÔNG HỒNG mờ khói bụi bay
THÁI BÌNH muôn thuở dựng xây cơ đồ
SÔNG ĐÀ, SÔNG MÃ, SÔNG LÔ
SÔNG GIANH, BẾN HẢI xương khô chất chồng
BẠCH ĐẰNG dậy sóng Biển Đông
SÔNG GẦM, SÔNG CHẢY nhớ trông vơi đầy
SÔNG CON, SÔNG CẢ còn đây
HÁT GIANG song Nhị niềm tây lạnh lùng
Bao thời oanh liệt soi chung
Bao thời đẫm máu anh hùng xưa nay
SÔNG HƯƠNG mái đẩy chậm tay
TRƯỜNG TIỀN mấy nhịp còn cay nỗi niềm
THU BỒN gợn bóng lam tuyền
ĐÀ RẰNG uốn khúc giữa miền sơn khê
Ai về BẾN NGHÉ thì về
Ai về Đất Đỏ ai về ĐỒNG NAI
SÀI GÒN hoa lệ dấu hài
THỊ NGHÈ, BẾN LỨC, kề vai Sài Gòn
CHỮ Y qua bến VÂN ĐỒN
Băng cầu MỸ THUẬN, vượt cồn xuôi Nam
SÔNG TIỀN, SÔNG HẬU xanh lam
CỬU LONG chín khúc bao hàm Miền Tây
Muốn đi VÀM CỎ bên nầy
Muốn vào bên đó tỏ bày Cà Mau
Bắc Nam Trung vẫn một màu
Năm ngàn năm vẫn trước sau một lòng
Cùng đi liền núi liền sông
Bắc cầu liền nhịp bắc sông liền bờ
Cùng đi gìn giữ điểm tô
Muôn năm bền vững cơ đồ Việt Nam.
Ngày trở về
Tháng 07-2005
Ngày trở về tôi lặng yên không nói
Mắt buồn buồn, nhìn, ngó thật xa xôi
Ngó trước sau, ngó quanh quất một hồi
Rồi đảo mắt xa dần ra đầu ngõ
Nhìn thăm thẳm, thấy gì không trong đó
Lại ngó vào nơi một chái ba gian
Ngước lên trên, xin thắp ba nén nhang
Quyền quyện khói lòng vòng bay nhè nhẹ
Tôi ngừng lại trên tấm hình của mẹ
Rồi ngừng lại trên tấm hình của cha
Nhìn những người thân, quyến thuộc gần xa
Mới còn đây mà đã ngồi lên đó
Tôi nhìn xuống, đàn cháu con nho nhỏ
Gọi là nhỏ nhưng thật sự lớn nhiều
Có đứa đang một tay ẵm, tay dìu
Còn nhỏ nữa, vừa gái trai lúc nhúc
Ngày trở về, tôi tìm lại từng chút
Còn những gì trong tất cả đổi thay
Để nâng niu từng cái nhỏ mảy may
Như hun hút những xa mờ đất mẹ
Tôi nhắm mắt rồi thì thầm khe khẽ
Ngày trở về tìm quá khứ đã xa
Tiếng đàn xưa đã tắt hết âm ba
Hình dung lắm mới cơ hồ cộng hưởng
Chỉ thế thôi nhưng vô cùng sung sướng
Tôi đã đi trên quê mẹ đây rồi
Ngày trở về xin trả lại xa xôi
Nhưng tro lạnh đã bập bùng bếp lửa.
Lá rụng về cội
Tháng 07-2005
Đây là vùng đất nào
Mà sao người nằm đó
Tôi cúi nhìn cho rõ
Tên, lạ quá đi thôi
Tôi bỗng nghe những cảm xúc bồi hồi
Rồi lần lượt tôi tìm thăm khắp chốn
Đi một mình tôi cũng hơi ớn ớn
Bước vào thăm nhưng họ cứ nằm im
Có người buồn ánh mắt như lim dim
Lông dựng đứng, tôi nghe sao lành lạnh
Sau khi đọc danh tánh
Tôi biết họ giống mình
Trông qua những tấm hình
Lại buồn thương man mác
Có những chỗ nằm chung nhau một dạt
Có những nơi xen kẽ với người ta
Đi tới đâu cũng thấy thế vậy mà
Nếu nơi đó có người mình đang sống
Gió hiu hiu vang vọng
Người lớn nhỏ nằm yên
Nếu có những linh thiêng
Xin cho tôi được biết
Họ tình thân nói thiệt
Đã nằm đây, không phải đất của mình
Sống điêu tàn mà chết cũng điêu linh
Gởi xứ người chớ xứ mình xa lắm
Sống, đã âm thầm, mang nặng
Chết, lại chôn ké, mang đau
Bỡi tấm thân đã trôi dạt bờ dâu
Nên dong ruổi khắp năm châu bốn biển
Thân tạm gởi cho bụi mờ hư huyễn
Hồn phiêu diêu tìm lại với cửu huyền
Trái đất tròn nên gặp được Tổ Tiên
Nhớ cháu con, lâu lâu thăm một chuyến
Thác là một chuyện
Gởi là một phương
Nơi đó quê hương
Lá rụng về cội !
Tuổi thơ em học đánh vần
Tháng 07-2005
Tuổi thơ em học đánh vần
Tấm gương kim cổ lựa lần mà soi
Đánh vần hai chữ đầu đời
Đã mang huyết thống giống nòi Rồng Tiên
Đánh vần hai chữ Ba Miền
Bắc Nam, Trung giữa, nối liền non sông
Đánh vần hai chữ Lạc Hồng
Trường Sơn cha nhớ, Biển Đông mẹ chờ
Một năm bia đá cũng mờ
Ngàn năm bia miệng trơ trơ không mòn
Dặn lòng luôn giữ sắc son
Làm gì, đừng để nước non ố màu
Tình sâu nghĩa nặng mới đau
Một con ngựa bịnh cả tàu không ăn
Sai lầm, tội lỗi : ăn năn
Đừng quăng ra biển, cũng lăn vô bờ
Ai mà không có tuổi thơ
Sao trong trắng quá, như tờ trinh nguyên
Cái bè danh lợi đảo điên
Bọt trôi sông biển, bèo miền tào khê
Chắp tay, xin cúi đầu về
Lỗi thẹn sông núi, lỗi thề Tổ Tông
Trở về với nước Biển Đông
Trở về với núi cao ngần Trường Sơn
Ao nhà dù đục vẫn hơn
Cội nguồn đâu có dỗi hờn nghe em !!!
Nhớ thương Ngày về ...
Thơ nhạc * Tháng 07-2005
Ngày về, cho lúa đồng xanh
Cho bông lúa chín thơm lành tình quê
Ngày về, cho bến bên đê
Cho thuyền xuôi mái vỗ về bên sông
Ngày về, cho ước chờ mong
Bao năm xa xứ nhớ trông vơi đầy
Xóm làng in bóng còn đây
Đường quê in dấu, bờ cây in màu
Quê nghèo cắt rốn chôn nhau
Đất cằn sỏi đá bên bàu ruộng nương
Bao năm xa cách đoạn trường
Tình vương vương vấn nghĩa vương vương sầu
Quê nghèo, trắng mấy mùa cau ?
Nhà tranh mưa nắng, mấy màu phong sương ?
Ngày về, nhặt bóng tơ vương
Tơ tằm rút mãi, tư lường hồn ai
Ngày về, góp nhặt phôi phai
Đem hong nhung nhớ, phơi đài xa xôi
Ngày về, thăm thẳm lên ngôi
Tình quê héo hắt, gởi đồi thê lương
Ngày về, cho thắm tình thương
Cho người lữ thứ, nhớ thương ngày về !!!
Vỗ về sông bến cũ !
Tháng 07-2005
Xin đừng trách người đi sao đi mãi
Vì xa xôi cuốn hút nẻo đường dài
Ở sau lưng còn có những nhạt phai
Bao hình ảnh chưa hoen mờ dấu vết
Xin đừng trách người đi sao biệt tích
Ươm tơ tằm còn kéo mãi tơ vương
Dù hằn lên những vết cắt đoạn trường
Dâu có bạc, tơ tằm nào quên kén
Xin đừng trách người đi sao không hẹn
Đường dốc đồi heo hút đỉnh sơn khê
Nước trơ trơ non nào có lỗi thề
Nhìn những mảnh tang thương treo tuế nguyệt
Xin đừng trách người đi sao cách biệt
Con nước trôi nên phải cuốn qua cầu
Nước đôi bờ mặt nước dẫu chìm sâu
Vẫn tơi tấp giữa đôi bờ mấp mé
Xin đừng trách người đi sao lặng lẽ
Nghẽn mạch tim không nói được nên lời
Nhưng nhìn nhau ta sẽ hiểu nhau thôi
Chống tay chèo ngã mình trên sóng bạc
Nước róc rách cùng thầm reo tiếng hát
Sóng vỗ bờ cùng cất tiếng đầy vơi
Có mặt nhau trong một khoảng cuộc đời
Bèo trôi dạt người đi người ở lại
Có ở đi, mới biết những tồn tại
Có ở đi, mới biết những hằng mơ
Nước gặp cồn nên cuốn xoáy đôi bờ
Khi qua rồi vỗ về sông bến cũ.
Nói đi anh !
Tháng 07-2005
Nói đi anh, may ra còn hiểu được
Đừng lặng yên, chưa hẳn đã tốt đâu
Đừng nghĩ rằng, theo năm tháng chìm sâu
Khơi lại chi đống tro tàn quá khứ
Nói đi anh, may ra còn hiểu chứ
Có người thương, có người ghét cơ mà
Có cảm thông, cũng sẽ có kêu ca
Nói hay không, cũng trôi về dĩ vãng
Nói đi anh, dẫu cho đời ta thán
Bể dâu nhiều thì phải lắm đãi bôi
Sao ngậm tăm, không một chút nhếch môi
Mặc cho ai muốn nói gì thì nói
Phải chi anh là người trơ gốc cội
Sống riêng mình chẳng ảnh hưởng đến ai
Thì dẫu cho có nằm xuống tuyền đài
Ai cần hỏi và cần chi phải nhắc
Bỡi vì anh, một con người kỳ quặc
Của một thời kỳ dị, cũng kỳ khôi
Đóng một vai kỳ bí, cũng kỳ tồi
Thật kỳ tài và cũng nhiều kỳ cục
Cho nên anh vo tròn một điểm mốc
Biết bao nhiêu thứ chuyện cần nói ra
Nhất là những điều bí mật sâu xa
Đã làm được thì tại sao im lặng ???
Ta không nói !
Tháng 07-2005
Ta không nói, ai hiểu sao thì hiểu
Ta im lặng, ai nghĩ sao thì sao
Ta đã im thì đa cụ nan đào
Ta đã lặn thì nan truy tứ mã
Bỡi vì nói, chẳng có điều chi lạ
Mà có nói cũng chẳng có ai nghe
Lại còn cho cùng một lũ cá mè
Nói hay không, chẳng có gì tốt đẹp
Kể từ đó, ta không còn được phép
Có nói gì cũng chỉ thế mà thôi
Cho nên ta cúi mặt và gục đầu
Nếu có chết thì vùi chôn lòng đất
Kể từ đó, nhiều khi muốn nói thật
Dù nói ra, có hết sức bẽ bàng
Dù nói ra, có hết sức trái ngang
Nhưng nghĩ lại, tốt hơn, không nên nói
Kể từ đó, ta thường hay tự hỏi
Đâu lương tri, đâu lý trí, đâu tấm lòng
Đâu tình người, đâu khối óc, đâu con tim
Những cay xé đã làm ta tan nát
Biển mênh mông rầu rầu tràn sóng bạc
Núi thâm u thăm thẳm phủ mờ sương
Ta riêng ta tất cả những chán chường
Khép khung cửa giữa một trời câm lặng
Hoàng hôn xuống ánh bình minh gọi nắng
Ngày đang lên bóng tối kéo chìm sâu
Ta riêng ta vụn vỡ những tinh sầu
Xuống đất lạnh gởi hoàng tuyền băng giá
Thời thế, thế thời, chi tá !
Tại nhân, tại thế, tại ta !
Đan tâm, can dự, đi qua !
Loang lổ, điêu tàn, nghiêng ngửa !!!