Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 27

25 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 9697)
Tuyển tập 27


Tuyển tập 10 bài – Tình Tự Quê Hương 27

Thơ Mặc Giang

macgiang@y7mail.com; thnhattan@yahoo.com.au


01. Tình tự mênh mông

02. Đi vào giấc ngủ ngàn năm

03. Tiếng khóc cội nguồn

04. Không thương tiếc

05. Vùi sâu Đất Mẹ

06. Đau lòng Non Nước

07. Hãy vẽ hãy tô

08. Son Sắt tôn thờ

09. Khép lại đôi bờ

10. Mảnh rách nát

 

Tình Tự mênh mông

Tháng 9 - 2007

 

Bút nghiên nát mực phong trần

Bụi đường còn tiếc lòng nhân chưa tàn

Luân hồi, từ độ lang thang

Ðến nay, chưa mỏi trên đàng phù sinh

Em ơi, luôn giữ bóng hình

Trong ta, còn có bên mình với ta

Dù cho chỉ một sát na

Hay rong khắp nẻo ta bà xưa nay

“Có, thì có tự mảy may

Không, thì cả thế gian này cũng không”

Nên ta, không có mùa đông

Không nghe hạ nắng, không bồng thu sang

Không trông xuân thắm mơ màng

Không đem trăng, vắt trên ngàn, chờ sao

Em ơi, đừng đợi chiêm bao

Nhìn xem trước mặt, cây đào trổ bông

Ðan tay, mạng mạch khơi dòng

Ðan tâm, trang trải, mở vòng trùng vây

Không chung, mà cũng chẳng tây

Trống không, mà lại đong đầy tâm như

Càn khôn, nhìn, chẳng chỗ dư

Nhét trong hạt cải, thái hư hiện hình

Trông ta thấy cả đến mình

Trơ vơ một cõi, tự tình mênh mông.

 

Ði vào, Giấc ngủ ngàn năm

Tháng 9 – 2007

 

Em ở đâu, và làm gì

Chị ở đâu, và làm gì

Anh ở đâu,và làm gì

Ta vẫn còn nhau, và gọi đúng tên nhau

Em ở đâu, và làm gì

Chị ở đâu, và làm gì

Anh ở đâu, và làm gì

Tuy sống khác nhau, nhưng chung một niềm đau

Tôi biết rằng,

Em đã thấy

Chị đã thấy

Và anh đã thấy

Nước trường giang, đã triều dâng, bão thổi

Sóng biển đông, đã bạc trắng Trường Sơn

Không cần lời lẽ thiệt hơn

Tràn ngập lệ buồn đất mẹ

Không cần chôn vùi quạnh quẽ

Cảm rung nhức nhối thiên thu

Thịt da anh,

Thịt da chị,

Thịt da em,

Thịt da tôi,

Ðã nổi những khối u

Ði vào tâm can, cốt tủy

Máu, biết bao lần nghẽn chảy

Tim, biết bao lần tắt ngang

Thẩm thấu tự nguồn cơn

Xuyên qua tế bào, tóc tơ, mạch thở

Phải thế không anh 

Phải thế không chị

Phải thế không em

Dù ai có ngủ quên

Vẫn lắng nghe và giật mình trổi dậy

Ðón nhận sâu xa tình tự

Ði vào giấc ngủ ngàn năm.

 

 

Tiếng khóc cội nguồn !

Tháng 9 – 2007

 

Sao tôi khóc, khi không còn nước mắt

Bởi niềm đau, đào mạch lệ khơi dòng

Rồi con tim lại gảy khúc lăn tăn

Tạo thành giọt nối dài tuôn hai lối

 

Sao tôi khóc, em ơi, đừng có hỏi

Nếu nói ra, giọt lệ sẽ nghe đau

Như tang thương đã tràn ngập biển dâu

Như muối mặn đã mênh mang bốn biển

 

Nước mắt chảy mà không cần lên tiếng

Chỉ những ai chín rụng nỗi niềm tây

Sẽ biết nghe tiếng khóc phủ trời mây

Tràn lấp cả ruộng đồng, ao hồ, sông núi

 

Nước mắt đó sẽ tràn lên khắp phố

Sẽ băng lên khắp thân thể châu thành

Sẽ biến thành hồn lệ sử long lanh

Ðốt ngọn lửa soi Ðền Thờ Tổ Quốc

 

Ta sẽ thấu thuở đầu đời dân tộc

Ta sẽ nhuần đến muôn thuở vị lai

Chữ Việt Nam chỉ có một không hai

Chữ Hồng Lạc chỉ thế ư, bất nhị

 

Nước mắt ấy, đã chảy từ vô thỉ

Khi Tổ Tiên dạy hai tiếng thương yêu

Khi Cha Ông luôn răn bảo nhiễu điều

Và cháu con phải nâng niu gìn giữ

 

Nước mắt ấy, không là lời than thở

Không là lời thán oán : nát phân ly

Không là lời cầu nguyện : thắp kinh kỳ

Mà là mạch sống của tình thương, nguồn cội

 

Tôi không nói, nghĩa là tôi đã nói

Vì tôi nghe tiếng khóc của Ông Cha

Vì tôi nghe tiếng khóc nước non nhà

Hiểu tiếng khóc, mới biết :

Gục đầu, lặng câm, nâng niu, gìn giữ !!!

 

Không thương tiếc !

Tháng 10 – 2007

 

Chợt nhớ xưa, thời Vua Hùng mở nước

Lập hoàng thành dinh thự ở Phong Châu

Tới Cổ Loa rồi lại tới Thăng Long

Bao triều đại đã dày công xây dựng

 

Nay, nền cũ điêu tàn còn đâu móng

Bóng thời gian tàn tạ nét tiêu sơ

Nhớ Ông Cha, nhớ từ thuở dựng cờ

Giống Lạc Hồng trải ngàn năm văn hiến

 

Thế hệ chúng ta, trăm năm lận đận

Cái móng lỏng chân, chống đỡ cái nền

Thể chưa thành, đã chỏng gọng chênh vênh

Vậy mà cứ lòm khòm khom khú đế

 

Phết nhũng lạm, đeo tước hàm lễ mễ

Ðội tham ô, đục khoét thấu xương khô

Vẫn ghi công, vẫn tán thưởng, hoan hô

Thân đất Mẹ nát tan đầy thương tích

 

Tấm thân Cha khép hoàng hôn cô tịch

Thương tiền nhân, mây kéo gởi phù vân

Gió bụi bay tàn tạ, nát phong trần

Mưa nắng gội, rong rêu đan mấy lớp

 

Thế hệ chúng ta, vàng thau hỗn tạp

Trắng đâu còn mà lại nhắc chi đen

Mang hoang tưởng lò mò trong bóng đêm

Thì thử hỏi làm sao không nông nỗi ???

 

Thế đạo suy vi điên đảo

Nhân tâm thán oán ly tan

Dân tộc tan tác trăm đàn

Quê hương còn chi để nói

 

Ðốt ngọn lửa huy hoàng,

Dẹp tan đi hơi khói

Cây rỗng ruột hư hao

Trùng mối đục rã rời

Không lý do đục khoét hết đời

Dòng lịch sử cuốn phăng không thương tiếc !!!

 

Vùi sâu đất mẹ !

Tháng 10 – 2007

 

Ðã lâu rồi, đồng khô không lúa chín

Bên bờ dâu, nắng đổ, cháy mạ non

Cỏ lưa thưa, gục ngọn, nép vệ đường

Cây ủ dột, ngả màu, nghiêng bóng núi

 

Nghe thăm thẳm, lối mòn xưa khẽ nói

Những rong rêu tàn tạ phủ lên màu

Cả bọt bèo cũng thấy thấm niềm đau

Huống chi bãi xát xây mùi tang hải

 

Lúa vàng vọt trên đồng khô nắng cháy

Mạ gục đầu chưa kịp chớm mầm non

Sắt còn đâu mà xa xót vết son

Lòng đất mẹ tỉ tê, chồng thương tích

 

Ngay cả, mới đầu hôm cô tịch

Mà canh thâu đã khóc tiếng đêm dài

Ngay cả, chưa dậy nắng ban mai

hoàng hôn đã chực chờ bao phủ

 

Chiều buông xuống, bờ cây không ủ rũ

Sức còn đâu mà cục cựa loay hoay

Gió thì thầm phe phẩy ngọn heo may

Rung từng nét tải tê tim rỉ máu

 

Nhốt bóng đêm, đầy hàng rào, hàng giậu

Che vườn không, đã chết đứng tiêu điều

Nhà không nóc, mà cột cũng liu xiu

Chờ ngã gục vùi sâu thêm đất mẹ.

 

Ðau lòng non nước

Tháng 10 – 2007

 

Nhìn xem nước đổ về sông

Từ nguồn tới ngọn giữa dòng can qua

Nước đâu có mãi la đà

Khi chạm vỡ óc, khi va vỡ đầu

Khi buồn, con nước rầu rầu

Khi đau, con nước nao nao mấy lần

Trải qua bao độ phù vân

Non xanh nước biếc phong trần ngửa nghiêng

Trải qua bao độ đảo điên

Non long thế núi, nước long thế bờ

Tơi bời, bọt sóng xác xơ

Tan hoang non nước, dại khờ hồn đau

Muốn cho non nước một màu

Bầm gan, tím ruột, nát nhàu như tương

Cũng vì tổ quốc, quê hương

Thịt da nát vóc, máu xương nát hình

Ai nghe non nước quê mình

Thức dậy đi, hay trùm mền mà tru

Một mai về với thiên thu

Khoanh tay, nhắm mắt, gật gù, dạ thưa

Ðau lòng non nước, hay chưa ???

 

Hãy vẽ, hãy tô

Tháng 10 – 2007

 

Em hãy vẽ, bức tranh quê hương gấm vóc

Anh hãy tô, bức tranh rạng rỡ dư đồ

Hiện rõ từng đốt xương, da thịt tàn khô

Từng trang sử đi qua, chan từng máu lệ

 

Máu lệ đó, dù trải qua ngàn năm, vẫn nhớ

Tàn khô kia, dù trải qua muôn đời, vẫn thương

Mỗi thế hệ, xây đắp mọi con đường

Non nước này, núi sông này, lẫm liệt

 

Thoáng cây rung, ta nghe ngàn da diết

Mắt rưng rưng, ta nghe nhũn tâm tư

Mẹ Việt Nam, ôi đẹp quá, thế ư

Cha Việt Nam, ôi cao ngần, tuyệt mỹ

 

Tiếng giá gương, bay xa ngàn thiên lý

Tiếng tự tình, lay động vạn mến thương

Chân bước đi, lòng trĩu nặng vấn vương

Bờ núi đá, vết hằn ghi đậm nét

 

Gió Trường Sơn, lộng rừng, núi thét

Sóng Biển Ðông, triều dậy, bão dâng

Giống Rồng Tiên cao tột như thần

Giòng Hồng Lạc thanh thiên như thánh

 

Bức tranh đó, vạn niên, vạn thọ, diên khánh

Dư đồ kia, vạn thời, vạn thế, vạn linh

Ta bước chân đi, quê hương non nước của mình

Tình chứa chan tình, non sông muôn đời bất diệt.

 

Son sắt tôn thờ

Tháng 10 – 2007

 

Tôi khóc bởi, nước mắt mẹ đã chảy

Tôi đau bởi, mái tóc cha úa màu

Tôi buồn bởi, em, da thấm thịt thau

Tôi thương bởi, người, đeo khối sầu vạn kỷ

 

Khóc, không có nghĩa gục đầu, rên rỉ

Ðau, không có nghĩa cúi mặt, khoanh tay

Buồn, không có nghĩa ngậm đắng, nuốt cay

Mà xoáy lở những tường thành băng giá

 

Gia tài của mẹ, không ai có quyền tàn phá

Mảnh đất của cha, không ai có quyền xéo dày

Lịch sử xưa nay, không ai có quyền đổi thay

Non nước ngàn năm, không ai có quyền xúc phạm

 

Ðẩy tan đi những sắc màu buồn thảm

Quét sạch đi những bóng dáng tối tăm

Xóa tan đi những cặn bã nhục vinh

Tô thắm lại, cái đẹp rạng ngời hồn thiêng sông núi

 

Con cháu Lạc Hồng, là những con người dời non lấp biển

Giòng giống Rồng Tiên, là những con người đội đá vá trời

Chứ không phải là một phường lang, sói, chồn, dơi

Mà núp, ló, đỡ, khom, đục, chui, rỉa, khoét

 

Ta đắp lại những hoang tàn đổ nát

Ta xây lại mảnh xơ xác dư đồ

Biết trân trọng những vụn vỡ, tàn khô

Thành tượng đài sáng soi vàng son gấm vóc

 

Tiếp nối nhau, đời sau qua thuở trước

Non nước này là hậu thế của Văn Lang

Của con cháu Rồng Tiên nước Việt huy hoàng

Hùng dũng hiên ngang, ngẩng đầu đi tới

 

Nước Việt Nam của người Việt Nam, một cõi

Non Việt Nam của người Việt Nam, một phương

Là người Việt Nam, nắm tay nhau, vững bước lên đường

Quét sạch tất cả những rong rêu, bọt bèo, băng tảng

 

Những tàn dư rách nát, hãy cúi đầu cội nguồn khói quyện

Những ý hệ lai căn, hãy phủ phục Tiên Tổ uy linh

Từ hôm nay, ta đi trên nước non mình

Vào ngày mai, cháu con truyền trao gìn giữ.

 

Khép lại đôi bờ

Tháng 10 – 2007

 

Dòng sông nước chảy đôi bờ

Ai thương ai nhớ ai chờ đợi ai

Sóng xô sợi ngắn sợi dài

Lênh đênh mặt nước, bèo cài hoa trôi

Thuyền ai thấp thoáng xa khơi

Đêm đêm sương lạnh trăng soi lững lờ

Đôi bờ sóng vỗ nhấp nhô

Xa xa cát trắng mịt mờ trời mây

Bên cầu ngọn gió heo may

Bờ mi khép lại niềm tây gợn màu

Sông dài nước chảy về đâu

Lăn tăn hai ngả giọt châu vo tròn

Dấu mờ phủ kín héo hon

Chìm sâu cô lữ, lối mòn nghe đau

Sông trăng mặt nước rầu rầu

Lang thang chiếc bóng đêm thâu lạnh lùng.

 

Mảnh rách nát

Tháng 11 – 2007

 

Biển tang thương tha hồtơi tả

Bãi nương dâu tha hồ mà xéo dày

Cho cạn tàu ráo máng, chẳng nương tay

Bao chiêu thức, đánh tan hoang chí tử

 

Thời tin học, càng tinh vi đấy chứ

Chỉ phút giây, bấm nút thế là xong

Con đường tung, vút cho hết điểm cong

Con đường hoành, vút tận cùng ngằn mé

 

Bắn tơi tả, không còn đâu giới tuyến

Bắn tơi bời, không còn đâu lằn ranh

Bung ta lông, không còn chút tơ mành

Chừa chỗ hậu mà che manh chiếu rách

 

Bao chữ nghĩa được dùng, hơn sử sách

Phiếm cứ gõ, đâu có ngại mực khô

Chữ lá cải, chữ ở chợ, chữ tục ô

Thi nhau đổ vào rừng hoang văn hóa

 

Nhớ câu người xưa : bút sa gà chết

Lại nhớ cổ nhân : uốn lưỡi bảy lần

Người cầm bút, mang danh văn sĩ, văn nhân

Người tế thế, mang danh chính nhân, chính khách

 

Vậy mà, cái gì cũng đem ra nói tách bạch

Viết tứ tung, viết tán loạn, không còn chữ khen chê

Người có học, giỏi hơn người dân giả, nhà quê

Ăn, nói, viết, giới ít học không thế nào hiểu nổi

 

Dân nhà quê chỉ biết i tờ mấy chữ

Vần ngược xuôi chưa qua khỏi trường làng

Không khua chiêng những hạ cám thượng vàng

Không đánh trống những đầu môi chót lưỡi

 

Làm dân quê, chân lấm tay bùn lam lũ

Cuốc đất, trồng khoai, bầu bí ngô đồng

Không biết gì cái mâu, cái thuẫn, cái tang, cái bồng

Mảnh rách nát của thế nhân xâu xé.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 4151)
Đoàn ca kịch nọ nổi danh Kiếm ăn đi khắp tỉnh thành làng thôn Diễn tuồng ác quỷ kinh hồn Tuồng "Quỷ La Sát" luôn luôn hãi hùng
(Xem: 2995)
Một buổi sáng, Trời Mây trong xanh ngắt, Nắng tung tăng chào đón một ngày vui... Gió êm đưa tia nắng rộn niềm vui, Mặt Trời lên tỏa hào quang rực sáng...
(Xem: 3065)
Hôm nay vào trước Cổng Chùa, Nhận Cành Hoa Trắng cài lên áo mình. Tâm Hương một nén ân tình, Kính dâng lên Mẹ muôn phần nhớ thương !
(Xem: 3858)
Thi Hoá Kinh Trung Bộ 4 tập - Giới Lạc Mai Lạc Hồng
(Xem: 3705)
Tuy là thầy của Nhật Hoàng Thiền sư vẫn thích lang thang du hành Ngài tuy đã rất nổi danh Vẫn làm khất sĩ dạo quanh khắp vùng.
(Xem: 3926)
Cỏ cây, sinh vật thời xưa Đều cùng biết nói, lại vừa biết nghe Riêng loài người giỏi mọi bề Được tôn chúa tể chính vì trí khôn,
(Xem: 4080)
Nguồn sức mạnh của trẻ thơ Chính là tiếng khóc bất ngờ kêu la. Nguồn sức mạnh của đàn bà Là cơn phẫn nộ bùng ra tức thời.
(Xem: 5550)
Một thiền sư rất nổi danh Lãng du theo đám mây xanh cuối trời Chân ông in dấu khắp nơi
(Xem: 3376)
Tất cả Pháp Thế Gian, Ta cần phải buông bỏ, Tín- Hạnh- Nguyện ghi nhớ. Thu nhiếp các Lục Căn, Giữ Tâm luôn thanh tịnh.
(Xem: 4030)
Khi mà bạn có Mẹ hiền Chăm lo cho bạn ngày đêm an phần Những gì bạn muốn bạn cần Mẹ hoan hỉ giúp, xả thân chẳng phiền.
(Xem: 4572)
Mẹ mà nở những nụ cười Lúc nào cũng chiếu sáng ngời đẹp thay, Mẹ ôm ấp trong vòng tay Mang niềm vui tới bao ngày trong ta.
(Xem: 3267)
Có hai phương cách thông thường Thực thi tôn giáo cõi dương trần này Một là hãy sống xa đây Xa nơi trần tục như thầy tu thôi
(Xem: 2867)
Trời rạng muôn phương với trăng sao, Đất rung bảy lần cùng núi rừng, Người về rực rỡ vườn tuệ giác, Thiên nhạc dặt dìu khúc xưng dương.
(Xem: 3441)
Một người giàu có thuở xưa Tác phong đứng đắn lại thừa thông minh Cho nên các kẻ chung quanh Tỏ lòng thán phục, tỏ tình kính yêu
(Xem: 8443)
Cuộc đời ảo giác giấc mộng dài, Lao đao chuốc khổ để làm chi? Suốt ngày say khướt bên chén rượu, Mình ta ngất ngưỡng mái hiên ngoài.
(Xem: 4620)
Cầu mong đại dịch chóng qua thôi Thế giới giờ đây điêu đứng rồi Phố xá đìu hiu đều đóng cửa Thôn quê lặng lẽ thảy im hơi
(Xem: 2997)
Lời Kinh Đêm càng vút cao cao mãi, Tỏa lan vào ánh sáng khắp Không Gian... Mỗi Câu Kinh tràn ý nghĩa Ngọc Vàng, Bây cao mãi, hòa tan vào Vũ Trụ....
(Xem: 3582)
Thiền sư tinh tấn tu hành Cho nên đạo hạnh nổi danh khắp vùng Bà con ca tụng vô cùng Ngài nêu gương sáng soi chung cho đời.
(Xem: 4620)
Trong một viện dưỡng lão ở nước Úc, cụ ông Mak Filise, 86 tuổi, không có thân nhân nào thăm viếng trong nhiều năm.
(Xem: 3872)
Nước kia có một ông vua Nghe lời đồn đãi khó ưa về mình Ngoài đời có kẻ phê bình Rằng mình bạo ngược, tính tình tàn hung
(Xem: 4168)
Lại thêm một ngày cho cuộc đời. Lại thêm một ngày cho em, Lại thêm một ngày cho anh, Lại thêm một ngày cho những người còn sống trên cõi đời này.
(Xem: 4353)
Nợ nước thù chồng nặng cả hai Cùng em chia sẻ bước chông gai Sơn hà dựng lại, dân ghi đức Vương bá xây nền quốc chính ngôi
(Xem: 4129)
Nguyện Cầu Đức Phật Dược Sư, Chữa cho Thế Giới bớt dần dịch căn,
(Xem: 3214)
Một năm Thầy Hư Vân về Kê Túc, Để tịnh tu, giao Hội cho Cao Tăng... Tại đây, Thầy tu sửa Chùa Hưng Vân... Chùa La Thuyên, tỉnh Hạ Dương cho hoàn chỉnh
(Xem: 4787)
Ta cứ ngỡ tuổi già toàn tẻ nhạt, Ngại bốn mùa năm tháng lướt qua nhanh,
(Xem: 3208)
Nơi miền bắc Ấn Độ xưa Trong vương quốc nọ có vua trị vì Giúp vua là vị quan kia Có tài định giá những gì bán buôn
(Xem: 4522)
Bạn ơi, Muốn sống hạnh phúc thì xin bạn: Đừng đem chuyện hàng xóm vào gia đình. Đừng đem chuyện đường phố vào nhà. Đừng đem chuyện cộng đồng vào những bữa cơm.
(Xem: 4858)
Tuyển tập song ngữ “Thơ Thiền Lê-Nguyễn Zen Poems” đã góp một phần rất tuyệt vời khi đưa ra ánh sáng một phương diện khác của ảnh hưởng Thiền tại Việt Nam...
(Xem: 4885)
Xuân về khắp chốn rộn tin vui Mở cửa mừng Xuân rạng ánh cười Phú quý Xuân sang nguồn cội thắm Vinh hoa Tết đến nghĩa tình tươi
(Xem: 3651)
Kỷ Hợi qua, Canh Tý đến nhanh, Ba Mươi Tết, thanh thản, yên bình, Bánh chưng xanh, quả, hoa bầy sẵn, Chuẩn bị dâng cúng Phật đầu năm.
(Xem: 3974)
Thêm một mùa Xuân chốn viễn phương. Nhớ về quê cũ trắng canh trường!
(Xem: 3697)
Thức chờ năm mới gió đượm hương trà nửa khuya tóc trắng một đời sắp qua.
(Xem: 4338)
Rừng Sala giữa cây Song Thọ, Lúc nửa đêm, Phật sắp Niết Bàn, Không khí quá trang nghiêm yên tịnh, Các Đệ Tử ngồi kín chung quanh.
(Xem: 3734)
Trong chuyến đi, Hành Hương Thăm Đất Phật. Đến Sông Hằng rồi Lộc Uyển xanh tươi, Tiếp theo là Thánh Tích Phật xa xôi... Rồi sau đến Nalanda hoang phế!
(Xem: 4357)
Nhân vào ngày Lễ Tạ Ơn Chúng ta cảm tạ vô vàn thành tâm Những lời cầu nguyện quanh năm, Tạ ơn gia cảnh muôn phần yêu thương,
(Xem: 3994)
Tờ mờ sáng tinh sương, Gậy, nón lá, lên đường, Ai không khỏe ở lại ! Vì Leo núi đường trường,
(Xem: 3409)
Một ngày mới tôi về thăm Phật Tích. Bao lâu rồi trông đợi đến hôm nay. Thời gian qua tâm tư ngóng từng ngày. Đủ duyên lành cùng nhau thăm Đất Phật
(Xem: 3999)
Ở Ba La Nại thời xưa Có nhà giàu nọ rất ưa bạc bài Ông thường chơi với một người Cũng mê bài bạc, tứ thời ăn thua
(Xem: 4035)
Thuở xưa có kẻ đi đường Rất là khát nước nên dừng chốn đây Kiếm tìm nước khắp Đông Tây Thấy sương lóng lánh giăng đầy phía xa
(Xem: 4480)
Tu Bồ Đề sinh ra đời Một ngày đặc biết đất trời lạ sao Trong nhà của cải biết bao Tự nhiên biến mất đường nào ai hay.
(Xem: 5362)
Dốc đá ven đường tiến thẳng non, Sương chùng suối róc cảnh chon von. Qui chơn thấy lẽ không tìm ngọn, Lập hạnh vun đời vẫn nguyện con.
(Xem: 3847)
Thuyền Nhân trước nay thành “Thùng Nhân” Việt... Boat People hoá thành “Load People”. Xin cầu nguyện cho những linh hồn vừa khuất bóng.
(Xem: 3933)
Hè nhau báng bổ chốn thiền môn Kẻ xướng người hô phang dập dồn Bắt bóng toang mồm rao báo nóng Trông hình ngoác mỏ động làng ồn
(Xem: 4521)
Lắng lòng nghe một chiếc lá rơi Mùa Thu vừa đến nhẹ bên đời Chiều phai, giọt nắng còn vương đọng Như thầm tiếc nuối một ngày trôi..
(Xem: 4022)
Trước khi câu chuyện xảy ra Ở bên châu Á người ta nói rằng Voi và chó chẳng kết thân Chẳng bao giờ có thể gần gũi nhau,
(Xem: 4832)
Cội Bồ đề lá cành xanh thắm Bám đất sâu in đậm bóng từ Bao năm chẳng quản hoại hư Chở che muôn loại thân như diệu kỳ
(Xem: 4584)
Duyên trần thúc đẩy đến nơi này, Khổ luỵ sầu đau cứ mãi quay Lận đận bơ vơ bao mộng mị Lênh đênh lạc lõng bấy mơ lay
(Xem: 4000)
Bồ tát tự tại cứ đi, Chúng sanh theo gót những gì ngài qua, Để cùng thoát khổ Ta Bà, Tây phương tịnh độ một nhà an vui.
(Xem: 3661)
Có chàng giàu có kể chi Tiền nhiều nhưng lại ngu si tức cười Không hề biết đến việc đời, Một hôm chàng chợt dạo chơi trong vùng
(Xem: 4049)
Căn bản của sự tha thứ là quên đi những gì đã xảy ra, nhưng nhớ những gì đã xảy ra rồi và cần tha thứ cho sự bình an của tâm hồn.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant