- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
Tuyển tập 10 bài – Tình Tự Quê Hương 29
Thơ Mặc Giang
macgiang@y7mail.com; thnhattan@yahoo.com.au
01. Một mái tình quê
02. Một mái quê nhà
03. Sông nhỏ bên làng
04. Đâu những ngày xưa
05. Núi ngả lưng đồi
06. Quê hương đâu của riêng ai
07. Quê hương chỉ một
08. Biết đến bao giờ
09. Cuốn thả bờ lau
10. Lại viết cho em
Một mái tình quê
Tháng 02 – 2008
Thương em cấy lúa đồng sâu
Thương anh cày trên đồng cạn
Quê nghèo một sương hai nắng
Chờ mùa lúa mới đơm bông
Đồng vàng rải nhẹ nắng hong
Oi nồng bờ tre ngóng gió
Nón nghiêng đôi vai nho nhỏ
Tóc thề sợi ngắn bay bay
Thương em nắng rám da gầy
Thương anh vụ mùa lam lũ
Hương lành tình quê ấp ủ
Đói nghèo dịu ngọt cơm canh
Chim reo lảnh lót trên cành
Giọng hò xa đưa tiếng hát
Gió quê hương bay ngào ngạt
Đêm về múc nước ánh trăng
Thương em nhỏ giọt ướt khăn
Thương anh mồ hôi trắng áo
Thơm thơm ngô đồng lúa gạo
Thoảng mùi bông cỏ mạ non
Chiều về đuổi bóng hoàng hôn
Ngày lên hừng đông đón nắng
Quê nghèo tình sâu nghĩa nặng
Ấm êm một mái cuộc đời.
Một mái quê nhà
Tháng 02 – 2008
Quê nhà một mái xa xưa
Mà sao thấm lạnh gió lùa đêm đông
Quê nhà một mái ước mong
Mà sao sáng sớm đem hong nắng chiều
Tìm trong ký ức nâng niu
Từng trang kỷ niệm đã nhiều phôi pha
Vầng trăng vắt vảnh ngà ngà
Huống chi sao nhỏ xa xa cuối trời
Đường dài đã lắm chơi vơi
Bờ lau cát trắng trùng khơi sóng cồn
Lặng tìm một nẻo cô thôn
Khác chi chiếc bóng hoàng hôn hiện về
Độc hành mỏi bước lê thê
Từng cơn ấm lạnh vỗ về bên sông
Nghe thơm thoang thoảng hương đồng
Nghe mùi lúa mới chờ trông cơm chiều
Ơ hờ cuối ngõ tịch liêu
Quê nhà một mái yêu kiều chìm sâu
Xanh xanh, nước biếc một màu
Xa xa, chiếc bóng con tàu biệt ly
Đôi bờ mỏi mắt vành mi
Quê nhà một mái còn gì, mai sau.
Sông nhỏ bên làng
Tháng 02 – 2008
Quê nghèo một mái thương thương
Bên dòng sông nhỏ, bên nương ruộng đồng
Tuổi thơ một lũ chơi rong
Sớm hong nắng sớm, chiều hong nắng chiều
Đêm về còn cất tiếng kêu
Ra sông tắm ánh trăng thêu cát vàng
Hát cười rộn rã hòa vang
Quê nghèo cũng có thiên đàng tuổi thơ
Ê a mấy chữ i tờ
Đèn dầu xuôi ngược hằng giờ chưa thông
Sáng ngày lại vội chơi rong
Hoàng hôn buông phủ tối om chưa về
Tuổi thơ trọn vẹn ước thề
Cái gì đã hứa không hề lãng quên
Khắp từ xóm dưới xóm trên
Hè nhau một tiếng thênh thênh mở đường
Vậy mà nguồn cội quê hương
Lớn lên mới biết khôn lường tình quê
Khi xa mới ước mong về
Đường xa cách trở não nề ruột đau
Gian truân, càng thấm nương dâu
Phong trần, càng nhớ hương cau quê mùa
Cái quay, búng sẵn hơn thua
Ôi thương nhớ thuở quê mùa mái tranh
Bốn mùa lui tới loanh quanh
Mạ non, lúa chín, trúc xanh, tre vàng
Một trời cô đọng mênh mang
Dòng sông nho nhỏ thôn làng tôi ơi !!!
Đâu những ngày xưa
Tháng 02 – 2008
Ta trở về, thăm làng quê xóm nhỏ
Con đường xưa, lối cũ, khác đi nhiều
Những dấu mờ trong kỷ niệm nâng niu
Nay như lạc giữa một trời xa lạ
Ta vẫn thấy mạ non đeo gốc rạ
Ta vẫn nghe thoang thoảng lúa thơm bông
Nhìn xa xa, cát vẫn trắng bên sông
Khói vờn vợn trên mái tranh nghèo khó
Những xưa cũ, cố hình dung cho rõ
Vẫn lờ mờ, khác lạ, kiếm không ra
Mấy mươi năm mưa nắng phủ trầm kha
Mớ ký ức, nhện giăng giăng màn gió
Không chấp nhận, chiều tà thương bóng xế
Chấp nhận thì, đêm xuống tiếc hoàng hôn
Cho đến nay, chưa thỏa mãn tâm hồn
Nhưng chối bỏ, nghĩa là ta mất hết
Rồi ngẫm nghĩ, kìa sao dời vật đổi
Sóng rì rào bãi biển tỏa nương dâu
Sông nước trôi, lặng lẽ chảy qua cầu
Bèo phiêu dạt, bềnh bồng chìm mây nước
Mấy mươi năm, trăng mờ, treo đỉnh dốc
Bóng thời gian, sao ngủ, gác đầu non
Thì huống chi, đường về nẻo cô thôn
Còn đâu nữa bóng hình xưa lối cũ
Mấy mươi năm, ngay chính ta cũng thế
So sánh xưa, nay đã khác xa nhiều
Bước lang thang bên ghềnh đá rong rêu
Bụi gió đưa giọt sương khô đọng lá.
Núi ngã lưng đồi
Tháng 03 – 2008
Hoàng hôn khép lại khung trời
Bóng chiều buông phủ không lời thở than
Gập ghềnh sóng vỗ mênh mang
Sơn khê mấy nẻo, quan san mấy bờ
Sao ơi, mù mịt sao mờ
Trăng ơi, vàng vọt trăng mờ mà chi
Dòng sông bến cũ thầm thì
Rắt reo đôi ngả đường đi lối về
Biết sao cho vẹn câu thề
Tâm tư còn gánh bốn bề gian truân
Thẹn lòng hai chữ kinh luân
Chữ kinh tan nát, chữ luân bẽ bàng
Thẹn lòng hai chữ dọc ngang
Chữ dọc dựng đứng, chữ ngang xếp xuôi
Nghiêng nghiêng núi ngã lưng đồi
Xa xôi sóng vỗ sông ngòi biển đông
Đồng vàng khô lúa ngậm bông
Mạ non chết héo, gánh không mang về
Bờ sông, mòn mấy con đê
Đâu còn bóng cũ, vỗ về bến xưa
Ve kêu réo rắt chưa vừa
Hè còn dai dẳng nắng bừa bốc hơi
Đông tàn, thu tím, hạ lơi
Xuân khô, thôi nhé, hết lời tháng năm.
Quê hương đâu của riêng ai
Tháng 4 – 2008
Quê hương đâu phải của riêng ai
Đừng có đắp be lâu cổ đài
Nền móng chênh vênh tường vách bể
Tự nhiên đổ ụp chóng hay chầy
Quê hương đâu phải của riêng ai
Đừng ải người dân kiếp đọa đày
Chuyên chính đeo đầu lao phóng tới
Một mai chỏng gọng chớ kêu ai
Sinh ra, nơi đó đã quê hương
Cắt rốn, chôn nhau, thấm máu xương
Cốt nhục tình thâm nhiều thế hệ
Ai ai cũng phải biết tư lường
Sinh ra, nơi đó đã quê nhà
Tiếng quốc vọng vang với tiếng gia
Máu đỏ da vàng chung huyết thống
Rạng soi sử sách nước non nhà
Thời thế, đương nhiên phải trải qua
Thế thời, gìn giữ của ông cha
Không ai nhuộm úa đau lòng nước
Bảo bọc thắm tô đắp ngọc ngà
Quê hương ta đó, đẹp xinh xinh
Chân bước nhau đi non nước mình
Điệp khúc ca vang dòng giống Việt
Truyền lưu thế hệ thật kiên trinh.
Quê hương chỉ một
Tháng 4 – 2008
Quê hương chỉ một nhớ nghe em
Dù Bắc Nam Trung chỉ một dòng
Cha Lạc, mẹ Âu đồng một bọc
Biển Đông, núi Thái đứng chờ trông
Quê hương chỉ một nhớ nghe anh
Văn hiến ngàn năm rạng sử xanh
Tiên Tổ mở nước, con giữ nước
Truyền trao thế hệ giống hùng anh
Nam thanh, nữ kiệt nước non nhà
Chữ “S” dư đồ dệt gấm hoa
Nét sử huy hoàng thêu dấu ngọc
Núi sông một dãi đó, sơn hà
Việt Nam Dân tộc, giống Rồng Tiên
Sừng sững trời Nam quá vĩnh nhiên
Lẫm liệt đường đường non nước Việt
Hồn thiêng sông núi quyện thanh thiên
Quê hương chỉ một nhớ nghe em
Khắp Bắc Trung Nam vạn nẻo đường
Thôn dã phố phường đồng mở hội
Dân tình chan chứa sống yêu thương
Quê hương chỉ một nhớ nghe anh
Khí phách hiên ngang vốn tỏ tường
Sóng vỗ trùng dương reo biển Thái
Thành đồng vách núi lộng Trường Sơn.
Biết đến bao giờ
Tháng 4 – 2008
Biết đến bao giờ thăm cố hương
Tình quê ai cũng lắm tơ vương
Khi xa mới thấm tình quê gọi
Trái chín rụng rơi, úng đoạn trường
Bếp lửa nhà tranh dưới mái nhà
Một phương cô quạnh nhớ quê cha
Chín chiều hiu hắt thương quê mẹ
Lữ khách đong đời những xót xa
Nhịp cầu mấy khúc bước ly tan
Gãy nhịp thê lương luống bẽ bàng
Cách biệt đôi bờ nghe sóng vỗ
Dòng sông vắng bóng chiếc đò ngang
Biết bao giờ trở lại thăm quê
Ai đứng chờ mong lối ngõ về
Mẹ dõi mắt mờ phơ tóc bạc
Cha sâu mắt thẳm trắng sơn khê
Biết bao giờ trở lại quê xưa
Rũ bóng thời gian nhung nhớ thừa
Năm tháng chìm sâu đeo đẳng mãi
Đêm nằm gối mộng tới hay chưa
Quê nhà còn đó biết bao giờ
Lữ khách đường xa bước trở về
Chân bước lê thê khua sỏi đá
Bờ cây trái chín vẫn ươm mơ.
Cuốn thả bờ lau
Tháng 4 – 2008
Đem cuốn bờ lau thả bến sông
Lửng lơ nước cuốn nổi bềnh bồng
Trôi đi mấy nẻo chìm mây nước
Xây xát vô bờ đau đớn không
Đem vũ bụi trần thả gió sương
Bay bay vùi dập tấp muôn phương
Hợp tan tan hợp đua nhau mãi
Réo rắt trầm kha thấu đoạn trường
Đem vãi phù vân khắp đó đây
Phong trần khô héo đến chân mây
Tang thương tàn úa tận dâu biển
Thấm thía trần ai kiếp đọa đày
Gian truân ai cũng khổ đau mà
Sao nhẫn tâm nhau mãi thế a
Hay phủ trần gian dày gió bụi
Phù sinh kham nhẫn mới ta bà
Thế thì có cắn rứt lương tâm
Có xót lòng hai tiếng nghĩa nhân
Hay đã leo đài, lao cứ phóng
Đẳng đeo bảo ảnh, đắp hư danh
Nên nhớ, cuộc đời dẫu bách niên
Sống sao cho phải, chẳng ưu phiền
Không gieo ai oán, đeo sầu khổ
Dạo gót thần tiên bước vĩnh nhiên.
Lại viết cho em
Dành cho đàn em hôm nay và mai sau
Tháng 4 – 2008
Viết cho em thật tình quá khó
Tôi với em cách nhau thế hệ
Mái đầu bạc với mái đầu xanh
Như cây già khô gốc trơ cành
Với cây non đang ươm mơ nhựa sống
Cùng loanh quanh giữa đất trời cao rộng
Không gian nào chia sẻ thinh âm
Thời gian nào dành chỗ cảm thông
Cái hiện tại giao tương nhiều lằn mức
Hai bản trường ca, khác ca từ, giai khúc
Bảy cung đàn không đồng điệu âm vang
Mặc dù cũng tích tịch tình tang
Tang tang tích tịch nhưng làm sao hợp tấu
Ta hãy vén lên bức màn sân khấu
Sân khấu của trường đời và sân khấu của trần gian
Hãy nhìn xem những tuồng diễn băng ngang
Ta thấy được cái gì từ trong đó
Từng tiết mục đi qua như thế
Mỗi hiển bày tuần tự trước sau
Mỗi chương trình liên tiếp nối nhau
Không gián đoạn những phút giây bỏ trống
Họ diễn xuất từ hồng hoang huyễn mộng
Qua thời kỳ, đến đương đại hôm nay
Kể cả nhiều vọng cảnh tương lai
Vẫn lôi cuốn dù ai ai thưởng thức
Từ nơi đó, mở ra dấu ngoặc
Em là em, mà ta vẫn là ta
Hãy nhìn cái cây kia, là lá là hoa
Đâu có cái nào giống cái nào em nhĩ
Chỉ cần hiểu được, đó là tri kỷ
Chỉ cần nhận nhau, đó là tri âm
Đừng đòi hỏi và nhất quyết khăng khăng
Bèo bọt sẽ tan hoang trên đầu gió
Em hãy nhìn bàn tay em đó
Năm ngón tay trên một bàn tay
Có ngón dài ngón ngắn
Có ngón nhỏ ngón to
Có ngón tay vuốt tóc
Có ngón tay chải đầu
Có ngón tay kim khâu
Có ngón tay đan chỉ
Vẫn là năm ngón tay trên một bàn tay
Và nhìn kia, con chim nhỏ bay bay
Ôi đẹp quá, giữa trời xanh mây trắng.