Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 40

25 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 7968)
Tuyển tập 40

Tuyển tập 10 bài – Tình Tự Quê Hương 40

Thơ Mặc Giang

macgiang@y7mail.com ; thnhattan@yahoo.com.au

 

01. Chưa hẳn là người

02. Quê hương là nhất

03. Chờ một nhịp cầu

04. Một khối tình quê

05. Non nước quê mình

06. Lại thương nhớ Huế

07. Ta là Người Việt Nam

08. Nước Việt kiêu hùng

09. Quê hương ôm ấp trong lòng

10. Hình bóng quê nhà

 

Chưa hẳn là người !

 

Tiếng ve réo rắc trưa hè

Một mùa inh ỏi tai nghe

Khốc khô lòn khe gió nắng

Đong đầy một cõi tình quê

 

Quê người lạnh buốt mùa đông

Cái tình cố quận thinh không

Bếp điện mền bông lò sưởi

Nhưng không lửa khói ấm nồng

 

Quê người cũng gọi là xuân

Chào nhau tay bắt mặt mừng

Hương xuân chừng như để có

Chứa đầy một khoảng trống không

 

Quê người cũng có thu sang

Rừng cây đổ lá thu vàng

Khung trời tàn thu tím ngắt

Nhưng không tiếng nói thôn làng

 

Quê người phố thị thênh thang

Cái giàu đầy ắp cái sang

Văn minh nâng cao cường độ

Nhưng không tiếng nói phố phường

 

Ai có xa quê mới biết

Xa quê như thiếu tiếng cười

Quê hương nếu ai chối bỏ

Sống thôi, chưa hẳn là người !

 

Tháng 7 – 2009

 

Quê hương là nhất

 

Quê hương nắng táp mưa lùa

Đói nghèo không tốn tiền mua

Đẳng đeo một đời gian khổ

Mà sao nhung nhớ dư thừa

 

Quê hương nay ruộng mai đồng

Bốn mùa ấm lạnh tháng năm

Đong giọt mồ hôi cơm áo

Mà sao nặng trĩu trong lòng

 

Quê hương một mái nhà tranh

Khổ nghèo từ thuở đầu xanh

Lớn lên Thành đô Phố hội

Mà sao ruột héo tơ tằm

 

Quê hương xóm nhỏ thôn làng

Nắng thì đổ lửa chói chan

Mưa thì dầm dề thác lũ

Mà sao tình tự mênh mang

 

Đi đâu cũng một cuộc đời

Ở đâu cũng thế mà thôi

Nhưng tình quê hương chỉ một

Không sao có thể đắp bồi

 

Quê hương có hoa có bướm

Ở đâu không bướm không hoa

Nhưng chỉ quê hương là nhất

Tha phương không phải là nhà.

 

Tháng 7 – 2009

 

Chờ một nhịp cầu

 

Cây cầu chung một con sông

Mà sao đứt nhịp giữa dòng thế ni

Muốn qua, thật khó quá đi

Sa chân nước xoáy nhỡ thì làm sao

Nhớ nghe không dễ đâu nào

Phong ba bão táp bèo trào bọt tan

Nhìn kia, một Phá Tam Giang

Xưa nay biết mấy bẽ bàng lắm ru

Xa xa sương tỏa mịt mù

Hai đầu đành đoạn thiên thu sóng cồn

Thời gian chưa phủ dấu sờn

Không gian chưa lấp vết mòn hằn sâu

Khi nào bắt lại nhịp cầu

May ra vá đắp biển dâu xanh rì

Thắp lên đóm lửa li ti

Soi trong đêm tối đen sì đã lâu

Sao ơi, đừng có đeo sầu

Trăng ơi, đừng có kê đầu gối sương

Đầm lầy khoét rãnh khai mương

Cuối hầm nứt kẽ mở đường chui ra

Qua rồi những thuở chia xa

Cây cầu nối nhịp tình ta vẹn tình

Mới tan hết những lao linh

Cảm cơ thấm thía chuyện mình nghe em.

 

Tháng 7 – 2009

 

Một khối tình quê

 

Tôi mang một khối tình quê

Lên non xuống biển chưa hề chia xa

Bốn mùa đưa đẩy lại qua

Xuân đông thu hạ vậy mà, thế thôi

Tôi mang từ thuở nằm nôi

Đến nay nguyên vẹn, cuối đời nguyên trinh

Đi đâu, như bóng với hình

Ở đâu cũng vậy, như mình với ta

Rằng xa, xin đáp, thế à

Rằng gần, cũng đáp thế à, có chi

Tôi leo lên đỉnh Ba Vì

Sông Đà, núi Tản thầm thì bao phen

Tôi trèo lên Ải Nam Quan

Cà Mau sóng vỗ chứa chan nỗi niềm

Niềm chung cho tới niềm riêng

Tình non nghĩa nước mọi miền quê hương

Bước đi từng bước trên đường

Nghe trong gió thoảng khôn lường hồn quê

Đi đâu, cũng nhớ tình quê

Ở đâu, cũng nhớ bốn bề bủa giăng

Như đêm, đã có vầng trăng

Như ngày, đã có nắng vàng lung linh

Hương quê nặng trĩu khối tình

Hồn quê vương vấn như mình với ta.

 

Tháng 7 – 2009

 

Non nước Quê Mình

 

Anh đi biền biệt phương xa

Cha già đỡ nắng, mẹ già gối sương

Anh đi lối cỏ bên đrường

Quê nhà một cõi, dặm trường đăm chiêu

Ruột đau, biết mấy chín chiều

Lòng đau, biết mấy chỉ điều đan tơ

Biển Đông réo rắc hải hồ

Trường Sơn vợn khói cơ đồ tóc tang

Nhớ xưa ai đến Đèo Ngang

Thềm hoang rêu phủ, quan san treo cành

Mờ mờ nhân ảnh hoen thành

Gập ghềnh sóng vỗ reo quanh ghề ngồi

Dòng sông nay lở mai bồi

Đẩy xô cát trắng mặn mòi phù sa

Anh đi, xa mái quê nhà

Đêm đêm quốc gọi, canh gà vọng sương

Trăng khuya vàng vọt ngàn phương

Lập lòe đom đóm soi đường từ ly

Mắt mẹ sâu thẳm bờ mi

Lòng cha hun hút tư nghì núi sông

Mạ non khô khốc ruộng đồng

Lúa vàng èo uột ngậm bông bốn mùa

Cái quay búng sẵn được thua

Bọt bèo thời thế gió lùa lại qua

Anh đi, bỏ lại quê nhà

Nào cha nào mẹ nào bà nào con

Núi kia, đeo đá ôm non

Sông kia, ru biển mơ hòn đảo xa

Anh đi bụi gió sương pha

Phong trần đập giũa cho tà phù sinh

Hỡi ôi, non nước quê mình !!!

 

Tháng 8 – 2009

Mặc Giang

 

Lại thương nhớ Huế !

 

Xứ Huế, người ta ca ngợi nhiều

Lòng tôi như cũng muốn liu xiu

Loanh quanh đâu đó lần theo bóng

Lẩn thẩn riêng mình đếm quạnh hiu

 

Cố Đô trầm mặc gợn Kinh Kỳ

Núi Ngự, Vân Lâu, nặng ướt mi

Nội Ngoại Hoàng Thành đeo dấu tích

Thời gian loang lổ nét từ ly

 

Sông Hương bến cũ đợi ai về

Một mái chèo khua nước ủ ê

Điệu hát Nam Giao nghe não nuột

Hò khoan đứt nhịp mảnh tình quê

 

Tiếng chuông Thiên Mụ vọng ngân xa

Hỡi khách viễn du có nhớ nhà

Chiếc nón bài thơ chưa viết trọn

Lá me đưa đẩy trĩu la đà

 

Một năm, rồi lại bấy nhiêu năm

Mái đẩy thuyền không gợn biệt tăm

Lặng lẽ đò ngang chìm bóng nước

Hương Giang man mác chở trăng ngàn

 

Cho thương gọi nhớ Huế tôi ơi

Răn rứa mô tê muốn nghẽn lời

Rũ bóng sông Hương tràn cổ kính

Trường Tiền sóng vỗ ngập đầy vơi.

 

Tháng 8 – 2009

 

Ta là Người Việt Nam

 

Khổ thế, sao nghe cứ hỏi hoài

Ta là gì, vặn vẹo là ai

Nhìn ta không biết, còn vờ hỏi

Mắt nhắm, đầu che, mũ phủ tai

 

Ta, một con người nước Việt Nam

Trước sau như một, sắt son vàng

Muốn đem thử lửa, càng siêu tuyệt

Đêm chiếu long lanh, ngày sáng choang

 

Ta, một người dân nước Việt này

Trời nghiêng, đất lở, không lung lay

Sao dời, vật đổi, không hề chuyển

Xanh, đỏ, thau, chì, chẳng đổi thay

 

Ta dẫu đang mang, hoặc sẽ gì

Việt Nam trước đã, vẫn nguyên xi

Không rao, không bán, không ô nhục

Không cúi, không lòn, không ỉ i

 

Ta, chẳng là gì của nước non

Nhưng ai sỉ nhục, ta ra đòn

Cái mâu, cái thuẫn, ta tung cả

Cái ách, cái tròng, đập vỡ toang

 

Ta, chẳng là gì của núi sông

Nhưng ai xúc phạm đến Cha Ông

Dư đồ một mảnh, ai gây hấn

Sẽ biết tay ta, đừng có hòng

 

Dân tộc Việt Nam, từ một người

Ngàn muôn vạn ức, thế mà thôi

Con tim triệu triệu hòa chung một

Khối khối vung tay, ngạo nghễ cười

 

Thế thì đừng có hỏi leo nheo

Ấm ớ, ta phang cho mấy hèo

Nhũng nhặng, liệu hồn mà cút xéo

Nếu không, hố thẳm khóc lưng đèo !!!

 

Tháng 9 – 2009

macgiang@y7mail.com

 

Nước Việt kiêu hùng

 

Quê hương nước Việt của ta ơi

Tôi sẽ cưu mang cả cuộc đời

Vượt núi băng đèo hay xuống biển

Ba chìm bảy nổi chín chơi vơi

 

Quê hương nước Việt của ta ơi

Tôi sẽ đa mang trọn cuộc đời

Thời thế thế thời trôi thế kỷ

Trầu cay cau đắng vị mềm môi

 

Quê Cha, mang tiếng khóc chào đời

Đất Mẹ, ẵm bồng ướt trũng nôi

Là thịt là xương là máu mủ

Dù cho nay lở lẫn mai bồi

 

Dù sao đi nữa cũng quê hương

Tôi sẽ mang theo khắp nẻo đường

Lấp hố bắc cầu khơi cống rãnh

Vùi chôn đổ nát, vá tang thương

 

Không thế, thẹn thùng với núi sông

Nào Tiên nào Tổ nào Cha Ông

Nào dòng nào giống nào Hồng Lạc

Cội trốc nguồn trành, nước đổ sông

 

Phải thế hay không hỡi Việt Nam

Hỡi ai con cháu giống da vàng

Nào anh nào chị và em nữa

Đừng để nước non thẹn sử vàng

 

Không những ta mang tội Tổ Tông

Mai sau thế hệ đắng cay lòng

Tiền nhân đi trước gây nông nổi

Cái nhục lều bều ngập núi sông

 

Có nay, mới có những ngày mai

Quá khứ lao linh bóng đổ dài

Khép lại đường hầm bao đổ nát

Một hai ba, quẳng xuống tuyền đài

 

Kinh qua thành bại mới anh hùng

Đất nước này là đất nước chung

Dân tộc này trung trinh bất khuất

Hồn thiêng sông núi rạng soi chung

 

Trong ta, còn mãi tiếng quê hương

Ngoại sạch, nội yên, quét tận tường

Đá tảng, hòn chồng, băng tất cả

Sông sông, núi núi, vẹn đường đường.

 

Tháng 9 – 2009

macgiang@y7mail.com

 

Quê hương ôm ấp trong lòng!

 

Quê hương ôm ấp trong lòng

Đi đâu cũng thấy khơi dòng nhớ thương

Quê hương từ độ mù sương

Đi đâu cũng thấy dặm trường xát xây

Quê hương ôm ấp vơi đầy

Đi đâu cũng thấy nỗi nầy tình kia

Xa trông cánh nhạn bay về

Biết đâu tổ ấm lê thê cuối trời

Biển sâu, cá lặn tăm hơi

Núi cao, mất hút giữa đồi mênh mông

Thoảng nghe hương lúa ngô đồng

Bay bay trước gió ven sông lững lờ

Tìm trong ký ức ươm mơ

Khi xa mới thấy vật vờ hồn đau

Nói quên, nào khác nương dâu

Nói nhớ, đành đoạn bờ lau cát vàng

Nhìn trên thân thể cưu mang

Cơ chừng ẩn nét muôn ngàn năm xưa

Quê hương nhung nhớ dư thừa

Như cây nhớ cội bốn mùa lại qua

Quê hương biết mấy đậm đà

Như gia nhớ quốc canh gà kêu sương

Dù cho biền biệt dặm trường

Ta luôn nương níu quê hương trong lòng

Dù cho vận nước long đong

Nước đi đâu nữa chờ con nước về

Đổ mưa ta gặp sơn khê

Quê hương ôm ấp mộng kề gối trăng.

 

Tháng 10 – 2009

 

Hình bóng quê nhà

 

Tôi vốn dĩ người quê mùa dân dã

Được sinh ra nơi mái khói nhà tranh

Lớn lên với những con đường đất loanh quanh

Bên ruộng lúa ngô khoai thơm mùi gốc rạ

 

Chân lấm tay bùn, trầy trụa sỏi đá

Mưa nắng hai mùa, vá nhuộm tấm thân

Cái tuổi thơ đã tắm gội phong trần

Thời bé bỏng sớm dập vùi gió bụi

 

Đồng cao đồng thấp, cày sâu cuốc bẫm

Tát nước vét mương, chai đá chân tay

Cái tuổi thơ phơi nắng cháy khô gầy

Da thịt chắc đen huyền như bánh ít

 

Mái nhà tranh không đủ che mưa dột

Nên ngày đêm chừa lỗ ngó ông trời

Gió phập phù lồng lộng dễ thông hơi

Quần áo rách phất phơ bay trước gió

 

Cái tuổi thơ đã quen mùi bông cỏ

Mùi mạ non, mùi lúa chín, sim đồng

Mùi « chim chim », mùi « dủ dẻ », mùi trâm

Mùi gian khổ năm từng năm lũ lụt

 

Mùi khoai nướng, khoai lùi, bột nhì, bột nhứt

Mùi cơm nguội, cơm cháy, chan húp ngon lành

Vậy mà quây quần, nào cha mẹ, nào anh em

Còn hơn cục muối chia đôi, cục đường chia bốn

 

Khi ra đi, nghĩa là chốn quê nhà mất hút

Phố thị, châu thành không tìm được cõi trời quê

Cao ốc, cao tầng, không lấp nổi mái tranh che

Sống vẫn sống nhưng lòng chôn gốc rạ

 

Khi ra đi, nghĩa là đường dài khua sỏi đá

Vọng âm vang tê tỉ mái quê nghèo

Cái thuở đầu đời gắn bó đẳng đeo

Luôn lay động trong chiều sâu ký ức

 

Ấy thế, mà chốn quê nhà là nhất

Cái phồn vinh không che lấp quê mùa

Khi ra đi, không phải bán phải mua

Nhưng tìm lại, như mò kim đáy biển

 

Cái màu xanh biến thành màu vàng, màu tím

Một năm, mười năm, lần lữa mấy mươi năm

Nhưng tôi vẫn ngửi được mùi lúa mới, mạ non

Mùi đất, mùi bùn, mùi khổ nghèo chơn chất

 

Đường trường xa dù chùn chân mỏi gối

Bước phong trần đãi bạc nhuộm sương pha

Nắm đôi tay ôm hình bóng quê nhà

Như hương lúa ôm ruộng đồng mưa nắng.

 

Tháng 10 – 2009

Mặc Giang


Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 6312)
Quê hương tôi hai mùa mưa nắng Bao cảnh đời cách biệt quá xa Người thì giàu có xa hoa Kẻ thì rau muối cũng qua tháng ngày .
(Xem: 5007)
Hãy giơ tay vẫy chào, Ông Mặt Trời vừa thức giấc. Để sáng soi và ban sự sống cho đời. Chỉ cần ông ấy ngủ yên thôi. Thì trái đất sẽ biến thành đất chết.
(Xem: 4515)
Hãy yêu Mẹ lúc này đây Khi mình chung sống vui vầy một nơi Đừng chờ khi Mẹ qua đời Rồi con mới tỏ những lời yêu thương Khắc vào nền đá hoa cương Mộ bia lạnh lẽo khó vương tình người.
(Xem: 4584)
Ở Ba La Nại thuở xưa Vua và hoàng hậu rất ư vui mừng Vừa sinh hoàng tử đầu lòng Đã bao ngày tháng cầu mong chuyện này.
(Xem: 3613)
Nhớ Thầy Nhân Mùa Phật Đản Sinh Lần Thứ 2637 - Tưởng niệm Ngài Thích Quảng Đức và Pháp nạn 63
(Xem: 8918)
Mẹ như Bồ Tát hiện giữa đời Yêu thương bằng cả một nụ cười Ngàn kiếp con xin đền đáp trả Nguyện sống tu hành thoát khổ vơi .
(Xem: 5195)
Thiêng liêng mầu nhiệm ánh dương tràn , Ban rải tình thương đến muôn vàn, Diễn giảng kinh vàng lan khắp chốn, Hoàng dương chánh pháp dứt kêu than.
(Xem: 4691)
Điều Ngự Trượng Phu xuất thế gian, Vô ưu mừng rỡ tỏa non ngàn. Tỳ Ni thị hiện sen nâng bước, Lộc Uyển quảng bày đạo khởi lan.
(Xem: 5918)
Ly cà phê mỗi sáng Ta lặng ngồi nhớ ghi Qua bao lời Phật dạy Chuyển bước đẹp từ bi .
(Xem: 6014)
Tháng năm thành kính cúng dường Nhân ngày Phật Đản dọn đường quét tâm Kiên trì hành Pháp chuyên thâm Kính quy Tam Bảo chẳng lầm được đâu .
(Xem: 4927)
Ngày xưa ở tại nước kia Có bà goá phụ Đề Vi rất giàu Chồng thời chết đã từ lâu Lại không con cái, u sầu mãi thôi
(Xem: 5854)
Ngày Phật Đản tịnh chay nhớ nghĩ Noi gương lành theo bước Phật đi Sống đời thiền quán tư duy Trải lòng chia sẻ khắc ghi nhớ về .
(Xem: 6074)
Lộc biếc hoa vờn khắp rặng cây, Hòa vui gió lộng cả nơi nầy. Xuân về thắm đượm mùa hương đẩy, Tiết lại khơi tràn ánh nắng bay.
(Xem: 5180)
Tùng xanh thẳng đứng một thân cây, Tán lá xoè ra mát đất này. Sớm sớm chim kêu mừng nắng dậy, Chiều chiều gió lộng gợi cờ bay.
(Xem: 6783)
Dương trần lại xuống khổ nào vơi! Vẫn biết không đâu chẳng đặng rời… Nghiệp đã nhiêu thời qua khắp nẻo, Duyên còn vạn thuở đến nhiều nơi…
(Xem: 4252)
Ngày xưa có một nhà buôn Dẫn đoàn xe nọ lên đường đi xa Đem theo hàng hóa bán ra Lời nhiều muốn kiếm phải qua nước ngoài,
(Xem: 5857)
Rừng chiều đọng bóng tà dương Mây chiều nghiêng xuống tìm hương cuộc đời Trời chiều một thoáng Ta-Người (*) Tự tình hoa cỏ, nụ cười bình an.
(Xem: 5707)
Còn vương kiếp nạn chẳng do trời, Hỏi hết dương trần rõ bậu khơi. Vạn sắc bày qua lòng vẫn khởi, Trăm niềm rảo đến dạ nào lơi.
(Xem: 3874)
Ngày xưa có chú nai hiền Nhởn nhơ vui sống giữa miền hoang sơ Trong khu rừng rậm ven bờ Sông Hằng cuồn cuộn sóng mờ nhân gian.
(Xem: 3735)
Huyễn gởi ghìm tâm cầu hướng thiện, An nhiên tĩnh tại hết mơ huyền.
(Xem: 3819)
Hương từ lan mọi nẻo Nhật tuệ chiếu muôn phương Thiền sàng Tăng tỉnh toạ Phật điện trầm lan xông
(Xem: 4996)
Gánh nước cây rừng siêng tưới: cây lớn cây nhỏ thấm ân Quảy trăng nhẹ hẫng vai gầy: sao hôm sao mai rực sáng
(Xem: 5079)
Kính Giác Linh Ni Sư an vui Phật Quốc, sớm trở lại Ta Bà, tiếp tục con đường hoằng pháp độ sinh.
(Xem: 3999)
Mây đùa cảnh liệng vờn xuân óng, Hội đến tình trao thỏa cõi bồng. Cảm nghĩ quê nhà luôn sống động, Đi về vạn lối vẫn hoài trông…
(Xem: 4030)
Bắt chước ai ta chúc xuân nào ! Xuân về bướm lượn thấy lao xao, Trong vườn trước ngõ mai chớm nở, Cuối dậu bên hè cúc đón chào.
(Xem: 3589)
Tuy là thầy của Nhật Hoàng Thiền sư vẫn thích lang thang du hành Ngài tuy đã rất nổi danh Vẫn làm khất sĩ dạo quanh khắp vùng.
(Xem: 5309)
Bình bát ngàn nhà muôn dậm xa Thân giáo Từ Tôn khắp mọi nhà Mây trắng đường dài duyên hoá độ Mỗi bước chân về gió nhẹ qua .
(Xem: 6011)
Sự phê phán không làm ta hạnh phúc Cảm thông người ta mãi được an vui Dù ai kia có nói nặng đôi lời Hành xả bỏ mới là người đại trí .
(Xem: 5446)
Đời không thơ như đời thiếu nước Ta không Thầy như gió thiếu mây Dù cho sống tận trời Tây Nguồn thơ kết nối ở đây bây giờ .
(Xem: 6552)
Có người thợ ở làng xa Chuyên làm mặt nạ thật là khéo tay Rành nghề sinh sống lâu nay Trong nhà hình vẽ treo đầy khắp nơi
(Xem: 9132)
Sống an hưởng lạc đời người Đó nguồn hạnh phúc ngự nơi cõi lòng Khi mà muốn được thong dong Giới hạnh đạo đức song song giữ gìn
(Xem: 4746)
Vùng Đất Mũi một vùng trời sông nước Dưới tận cùng miền đất của quê hương Dân hiền hoà sống bình dị yêu thương Hoà với biển cùng trời mây bát ngát .
(Xem: 4554)
Đầu xuân nhận được cuốn Tập san Cách nửa địa cầu thật ngút ngàn, Trình bày nội dung cùng hình thức, Vô cùng tuyệt hảo cách trang hoàng...
(Xem: 7048)
Lộc nõn hoa tràn đón tiết sang Bên thềm thất nhỏ rộ mai vàng Việc đời cứ thế vờn tròng mắt Sự thể mãi hoài liếc ngõ tâm
(Xem: 5088)
Phật khi còn tại thế gian Có vua hung ác, bạo tàn, hại dân Nghe ngài thuyết pháp ở gần Vua theo dân chúng ân cần tới lui
(Xem: 5233)
Tháng giêng tạo phước phóng sanh Nguyện mong muôn vật an lành tự do Tìm về nguồn tổ ấm no Vui niềm đoàn tụ giữa trời bao la .
(Xem: 5001)
Xuân thiền chiếu tỏ rạng nhân thiên, Phật ngự toà sen tỏa nét hiền. Khói giới hương thơm dâng phụng cúng, Đèn thiền lửa sáng thắp trao truyền.
(Xem: 6269)
Nắng hồng rực rỡ trời mây Chim muông ríu rít, cỏ cây rộn ràng Hào quang chói lọi ánh vàng Theo chân Đức Phật lên đàng sáng nay
(Xem: 13579)
Đón nắng mới, ngày đầu năm mới Hỷ xả bao la tận chân trời Tâm sáng dẫn đường ta đi tới Ôi kìa! Tương lai toả rạng ngời!
(Xem: 6712)
Một khối sầu tư mỏi dặm dài Xuân về hoài cảm những ai ai Cành Mai mùa cũ trong hoài tưởng Hương Cúc thu nào thoảng gió mai
(Xem: 5905)
Ngày mai nắng ấm tiết xuân sang, Én lượn mây thêu dệt mộng vàng. Tuệ nghiệp vun trồng hoa giác nở, Tâm thiền tỏa chiếu bóng mê tan.
(Xem: 5017)
Đầu xuân dâng nén tâm hương Cúng dường Tam Bảo mười phương hiện tiền Nguyện mong thế giới bình yên Muôn người vui sống trọn niềm an vui .
(Xem: 5952)
Cung thỉnh an vui đến mọi nhà, Chúc nhau hạnh phúc nạn tai xa. Tân niên bè bạn tình sâu nặng, Xuân mới gia đình nghĩa mặn mà.
(Xem: 5949)
Lời Phật dạy bình an sự sống Vật và người cũng muốn sống thôi Dùng dao giết hại mãi rồi Đời đời chịu cảnh luân hồi khổ đau .
(Xem: 4169)
Thoáng, đã mười năm vắng Tết nhà Phương trời lữ thứ hỏi mây qua Đâu mùa hương cũ xa xôi nhớ Chiều muộn tàn năm bóng mẹ già.!
(Xem: 4519)
Thở đi một mùa xuân mới Cùng nhau vun đắp tình thương Nhục vinh cuộc đời bỏ lại Sá gì giấc mộng đế vương .
(Xem: 6262)
TRĂNG đậu bên hiên chột dạ THƠ, TRĂNG huyền lơ lững gợi tình THƠ TRĂNG xuyên mây bạc vờn cơn gió TRĂNG liếc vườn hoa kết vận THƠ
(Xem: 5996)
Tình tăng lữ tháng ngày luôn gắn bó Sách tấn nhau cùng tiến bước đường tu Dẫu mai đây gặp cảnh gió mây mù Mối duyên đạo chẳng bao giờ phai nhạt .
(Xem: 4759)
Ngẫm lại lâm phiền, ủ khổ đau Thân nầy bọt bóng sẽ về đâu? Vơ đầy cũng chỉ bay sương khói Nhét đẫy nhưng rồi lộn bể dâu
(Xem: 5304)
Hương pháp muà xuân đẹp ngát trời Cõi lòng rộng mở khắp muôn nơi Nhớ Ngài Di Lặc ngồi thanh thoát Bụng chứa càn khôn rộn tiếng cười .
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant