- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
Tuyển tập 10 bài – Tình Tự Quê Hương 40
Thơ Mặc Giang
macgiang@y7mail.com ; thnhattan@yahoo.com.au
01. Chưa hẳn là người
02. Quê hương là nhất
03. Chờ một nhịp cầu
04. Một khối tình quê
05. Non nước quê mình
06. Lại thương nhớ Huế
07. Ta là Người Việt Nam
08. Nước Việt kiêu hùng
09. Quê hương ôm ấp trong lòng
10. Hình bóng quê nhà
Chưa hẳn là người !
Tiếng ve réo rắc trưa hè
Một mùa inh ỏi tai nghe
Khốc khô lòn khe gió nắng
Đong đầy một cõi tình quê
Quê người lạnh buốt mùa đông
Cái tình cố quận thinh không
Bếp điện mền bông lò sưởi
Nhưng không lửa khói ấm nồng
Quê người cũng gọi là xuân
Chào nhau tay bắt mặt mừng
Hương xuân chừng như để có
Chứa đầy một khoảng trống không
Quê người cũng có thu sang
Rừng cây đổ lá thu vàng
Khung trời tàn thu tím ngắt
Nhưng không tiếng nói thôn làng
Quê người phố thị thênh thang
Cái giàu đầy ắp cái sang
Văn minh nâng cao cường độ
Nhưng không tiếng nói phố phường
Ai có xa quê mới biết
Xa quê như thiếu tiếng cười
Quê hương nếu ai chối bỏ
Sống thôi, chưa hẳn là người !
Tháng 7 – 2009
Quê hương là nhất
Quê hương nắng táp mưa lùa
Đói nghèo không tốn tiền mua
Đẳng đeo một đời gian khổ
Mà sao nhung nhớ dư thừa
Quê hương nay ruộng mai đồng
Bốn mùa ấm lạnh tháng năm
Đong giọt mồ hôi cơm áo
Mà sao nặng trĩu trong lòng
Quê hương một mái nhà tranh
Khổ nghèo từ thuở đầu xanh
Lớn lên Thành đô Phố hội
Mà sao ruột héo tơ tằm
Quê hương xóm nhỏ thôn làng
Nắng thì đổ lửa chói chan
Mưa thì dầm dề thác lũ
Mà sao tình tự mênh mang
Đi đâu cũng một cuộc đời
Ở đâu cũng thế mà thôi
Nhưng tình quê hương chỉ một
Không sao có thể đắp bồi
Quê hương có hoa có bướm
Ở đâu không bướm không hoa
Nhưng chỉ quê hương là nhất
Tha phương không phải là nhà.
Tháng 7 – 2009
Chờ một nhịp cầu
Cây cầu chung một con sông
Mà sao đứt nhịp giữa dòng thế ni
Muốn qua, thật khó quá đi
Sa chân nước xoáy nhỡ thì làm sao
Nhớ nghe không dễ đâu nào
Phong ba bão táp bèo trào bọt tan
Nhìn kia, một Phá Tam Giang
Xưa nay biết mấy bẽ bàng lắm ru
Xa xa sương tỏa mịt mù
Hai đầu đành đoạn thiên thu sóng cồn
Thời gian chưa phủ dấu sờn
Không gian chưa lấp vết mòn hằn sâu
Khi nào bắt lại nhịp cầu
May ra vá đắp biển dâu xanh rì
Thắp lên đóm lửa li ti
Soi trong đêm tối đen sì đã lâu
Sao ơi, đừng có đeo sầu
Trăng ơi, đừng có kê đầu gối sương
Đầm lầy khoét rãnh khai mương
Cuối hầm nứt kẽ mở đường chui ra
Qua rồi những thuở chia xa
Cây cầu nối nhịp tình ta vẹn tình
Mới tan hết những lao linh
Cảm cơ thấm thía chuyện mình nghe em.
Tháng 7 – 2009
Một khối tình quê
Tôi mang một khối tình quê
Lên non xuống biển chưa hề chia xa
Bốn mùa đưa đẩy lại qua
Xuân đông thu hạ vậy mà, thế thôi
Tôi mang từ thuở nằm nôi
Đến nay nguyên vẹn, cuối đời nguyên trinh
Đi đâu, như bóng với hình
Ở đâu cũng vậy, như mình với ta
Rằng xa, xin đáp, thế à
Rằng gần, cũng đáp thế à, có chi
Tôi leo lên đỉnh Ba Vì
Sông Đà, núi Tản thầm thì bao phen
Tôi trèo lên Ải Nam Quan
Cà Mau sóng vỗ chứa chan nỗi niềm
Niềm chung cho tới niềm riêng
Tình non nghĩa nước mọi miền quê hương
Bước đi từng bước trên đường
Nghe trong gió thoảng khôn lường hồn quê
Đi đâu, cũng nhớ tình quê
Ở đâu, cũng nhớ bốn bề bủa giăng
Như đêm, đã có vầng trăng
Như ngày, đã có nắng vàng lung linh
Hương quê nặng trĩu khối tình
Hồn quê vương vấn như mình với ta.
Tháng 7 – 2009
Non nước Quê Mình
Anh đi biền biệt phương xa
Cha già đỡ nắng, mẹ già gối sương
Anh đi lối cỏ bên đrường
Quê nhà một cõi, dặm trường đăm chiêu
Ruột đau, biết mấy chín chiều
Lòng đau, biết mấy chỉ điều đan tơ
Biển Đông réo rắc hải hồ
Trường Sơn vợn khói cơ đồ tóc tang
Nhớ xưa ai đến Đèo Ngang
Thềm hoang rêu phủ, quan san treo cành
Mờ mờ nhân ảnh hoen thành
Gập ghềnh sóng vỗ reo quanh ghề ngồi
Dòng sông nay lở mai bồi
Đẩy xô cát trắng mặn mòi phù sa
Anh đi, xa mái quê nhà
Đêm đêm quốc gọi, canh gà vọng sương
Trăng khuya vàng vọt ngàn phương
Lập lòe đom đóm soi đường từ ly
Mắt mẹ sâu thẳm bờ mi
Lòng cha hun hút tư nghì núi sông
Mạ non khô khốc ruộng đồng
Lúa vàng èo uột ngậm bông bốn mùa
Cái quay búng sẵn được thua
Bọt bèo thời thế gió lùa lại qua
Anh đi, bỏ lại quê nhà
Nào cha nào mẹ nào bà nào con
Núi kia, đeo đá ôm non
Sông kia, ru biển mơ hòn đảo xa
Anh đi bụi gió sương pha
Phong trần đập giũa cho tà phù sinh
Hỡi ôi, non nước quê mình !!!
Tháng 8 – 2009
Mặc Giang
Lại thương nhớ Huế !
Xứ Huế, người ta ca ngợi nhiều
Lòng tôi như cũng muốn liu xiu
Loanh quanh đâu đó lần theo bóng
Lẩn thẩn riêng mình đếm quạnh hiu
Cố Đô trầm mặc gợn Kinh Kỳ
Núi Ngự, Vân Lâu, nặng ướt mi
Nội Ngoại Hoàng Thành đeo dấu tích
Thời gian loang lổ nét từ ly
Sông Hương bến cũ đợi ai về
Một mái chèo khua nước ủ ê
Điệu hát Nam Giao nghe não nuột
Hò khoan đứt nhịp mảnh tình quê
Tiếng chuông Thiên Mụ vọng ngân xa
Hỡi khách viễn du có nhớ nhà
Chiếc nón bài thơ chưa viết trọn
Lá me đưa đẩy trĩu la đà
Một năm, rồi lại bấy nhiêu năm
Mái đẩy thuyền không gợn biệt tăm
Lặng lẽ đò ngang chìm bóng nước
Hương Giang man mác chở trăng ngàn
Cho thương gọi nhớ Huế tôi ơi
Răn rứa mô tê muốn nghẽn lời
Rũ bóng sông Hương tràn cổ kính
Trường Tiền sóng vỗ ngập đầy vơi.
Tháng 8 – 2009
Ta là Người Việt Nam
Khổ thế, sao nghe cứ hỏi hoài
Ta là gì, vặn vẹo là ai
Nhìn ta không biết, còn vờ hỏi
Mắt nhắm, đầu che, mũ phủ tai
Ta, một con người nước Việt Nam
Trước sau như một, sắt son vàng
Muốn đem thử lửa, càng siêu tuyệt
Đêm chiếu long lanh, ngày sáng choang
Ta, một người dân nước Việt này
Trời nghiêng, đất lở, không lung lay
Sao dời, vật đổi, không hề chuyển
Xanh, đỏ, thau, chì, chẳng đổi thay
Ta dẫu đang mang, hoặc sẽ gì
Việt Nam trước đã, vẫn nguyên xi
Không rao, không bán, không ô nhục
Không cúi, không lòn, không ỉ i
Ta, chẳng là gì của nước non
Nhưng ai sỉ nhục, ta ra đòn
Cái mâu, cái thuẫn, ta tung cả
Cái ách, cái tròng, đập vỡ toang
Ta, chẳng là gì của núi sông
Nhưng ai xúc phạm đến Cha Ông
Dư đồ một mảnh, ai gây hấn
Sẽ biết tay ta, đừng có hòng
Dân tộc Việt Nam, từ một người
Ngàn muôn vạn ức, thế mà thôi
Con tim triệu triệu hòa chung một
Khối khối vung tay, ngạo nghễ cười
Thế thì đừng có hỏi leo nheo
Ấm ớ, ta phang cho mấy hèo
Nhũng nhặng, liệu hồn mà cút xéo
Nếu không, hố thẳm khóc lưng đèo !!!
Tháng 9 – 2009
Nước Việt kiêu hùng
Quê hương nước Việt của ta ơi
Tôi sẽ cưu mang cả cuộc đời
Vượt núi băng đèo hay xuống biển
Ba chìm bảy nổi chín chơi vơi
Quê hương nước Việt của ta ơi
Tôi sẽ đa mang trọn cuộc đời
Thời thế thế thời trôi thế kỷ
Trầu cay cau đắng vị mềm môi
Quê Cha, mang tiếng khóc chào đời
Đất Mẹ, ẵm bồng ướt trũng nôi
Là thịt là xương là máu mủ
Dù cho nay lở lẫn mai bồi
Dù sao đi nữa cũng quê hương
Tôi sẽ mang theo khắp nẻo đường
Lấp hố bắc cầu khơi cống rãnh
Vùi chôn đổ nát, vá tang thương
Không thế, thẹn thùng với núi sông
Nào Tiên nào Tổ nào Cha Ông
Nào dòng nào giống nào Hồng Lạc
Cội trốc nguồn trành, nước đổ sông
Phải thế hay không hỡi Việt Nam
Hỡi ai con cháu giống da vàng
Nào anh nào chị và em nữa
Đừng để nước non thẹn sử vàng
Không những ta mang tội Tổ Tông
Mai sau thế hệ đắng cay lòng
Tiền nhân đi trước gây nông nổi
Cái nhục lều bều ngập núi sông
Có nay, mới có những ngày mai
Quá khứ lao linh bóng đổ dài
Khép lại đường hầm bao đổ nát
Một hai ba, quẳng xuống tuyền đài
Kinh qua thành bại mới anh hùng
Đất nước này là đất nước chung
Dân tộc này trung trinh bất khuất
Hồn thiêng sông núi rạng soi chung
Trong ta, còn mãi tiếng quê hương
Ngoại sạch, nội yên, quét tận tường
Đá tảng, hòn chồng, băng tất cả
Sông sông, núi núi, vẹn đường đường.
Tháng 9 – 2009
Quê hương ôm ấp trong lòng!
Quê hương ôm ấp trong lòng
Đi đâu cũng thấy khơi dòng nhớ thương
Quê hương từ độ mù sương
Đi đâu cũng thấy dặm trường xát xây
Quê hương ôm ấp vơi đầy
Đi đâu cũng thấy nỗi nầy tình kia
Xa trông cánh nhạn bay về
Biết đâu tổ ấm lê thê cuối trời
Biển sâu, cá lặn tăm hơi
Núi cao, mất hút giữa đồi mênh mông
Thoảng nghe hương lúa ngô đồng
Bay bay trước gió ven sông lững lờ
Tìm trong ký ức ươm mơ
Khi xa mới thấy vật vờ hồn đau
Nói quên, nào khác nương dâu
Nói nhớ, đành đoạn bờ lau cát vàng
Nhìn trên thân thể cưu mang
Cơ chừng ẩn nét muôn ngàn năm xưa
Quê hương nhung nhớ dư thừa
Như cây nhớ cội bốn mùa lại qua
Quê hương biết mấy đậm đà
Như gia nhớ quốc canh gà kêu sương
Dù cho biền biệt dặm trường
Ta luôn nương níu quê hương trong lòng
Dù cho vận nước long đong
Nước đi đâu nữa chờ con nước về
Đổ mưa ta gặp sơn khê
Quê hương ôm ấp mộng kề gối trăng.
Tháng 10 – 2009
Hình bóng quê nhà
Tôi vốn dĩ người quê mùa dân dã
Được sinh ra nơi mái khói nhà tranh
Lớn lên với những con đường đất loanh quanh
Bên ruộng lúa ngô khoai thơm mùi gốc rạ
Chân lấm tay bùn, trầy trụa sỏi đá
Mưa nắng hai mùa, vá nhuộm tấm thân
Cái tuổi thơ đã tắm gội phong trần
Thời bé bỏng sớm dập vùi gió bụi
Đồng cao đồng thấp, cày sâu cuốc bẫm
Tát nước vét mương, chai đá chân tay
Cái tuổi thơ phơi nắng cháy khô gầy
Da thịt chắc đen huyền như bánh ít
Mái nhà tranh không đủ che mưa dột
Nên ngày đêm chừa lỗ ngó ông trời
Gió phập phù lồng lộng dễ thông hơi
Quần áo rách phất phơ bay trước gió
Cái tuổi thơ đã quen mùi bông cỏ
Mùi mạ non, mùi lúa chín, sim đồng
Mùi « chim chim », mùi « dủ dẻ », mùi trâm
Mùi gian khổ năm từng năm lũ lụt
Mùi khoai nướng, khoai lùi, bột nhì, bột nhứt
Mùi cơm nguội, cơm cháy, chan húp ngon lành
Vậy mà quây quần, nào cha mẹ, nào anh em
Còn hơn cục muối chia đôi, cục đường chia bốn
Khi ra đi, nghĩa là chốn quê nhà mất hút
Phố thị, châu thành không tìm được cõi trời quê
Cao ốc, cao tầng, không lấp nổi mái tranh che
Sống vẫn sống nhưng lòng chôn gốc rạ
Khi ra đi, nghĩa là đường dài khua sỏi đá
Vọng âm vang tê tỉ mái quê nghèo
Cái thuở đầu đời gắn bó đẳng đeo
Luôn lay động trong chiều sâu ký ức
Ấy thế, mà chốn quê nhà là nhất
Cái phồn vinh không che lấp quê mùa
Khi ra đi, không phải bán phải mua
Nhưng tìm lại, như mò kim đáy biển
Cái màu xanh biến thành màu vàng, màu tím
Một năm, mười năm, lần lữa mấy mươi năm
Nhưng tôi vẫn ngửi được mùi lúa mới, mạ non
Mùi đất, mùi bùn, mùi khổ nghèo chơn chất
Đường trường xa dù chùn chân mỏi gối
Bước phong trần đãi bạc nhuộm sương pha
Nắm đôi tay ôm hình bóng quê nhà
Như hương lúa ôm ruộng đồng mưa nắng.
Tháng 10 – 2009
Mặc Giang