- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
Tuyển tập 10 bài – Tình Tự Quê Hương 43
Thơ Mặc Giang
macgiang@y7mail.com ; thnhattan@yahoo.com.au
01. “Quê hương thứ hai” nghe nhục lắm!
02. Khúc dạ tâm đan
03. Thương lấy Haiti
04. Việt Nam dân tộc anh hùng
05. Ba mươi lăm năm
06. Quán trọ vô thường
07. Biết thương Cha Mẹ
08. Quê Hương yêu dấu
09. Nhớ mãi Tình Quê
10. Một tiếng Tình Quê
“Quê hương thứ hai” nghe nhục lắm!
Tha phương khách thổ đời lưu lạc
Xây xát phong trần vọng cố hương
Biển Đông sóng vỗ, mờ bụi cát
Núi Thái mịt mờ, bạc khói sương
Ta vẫn chạnh lòng nghĩ nhớ quê
Khi hoàng hôn xuống kéo đêm về
Trăng sao ủ dột canh khuya vắng
Kiếp sống nơi đây không phải quê
Quê tôi dù có đói hay nghèo
Nhưng có tự tình dạ đẳng đeo
Xóm dưới thôn trên lòng khắn khít
Mỗi khi no ấm hay chèo queo
Đất khách tự do ai mặc ai
Sát bên hàng giậu chớ đoái hoài
Mạnh ai nấy sống và lo lấy
Có chết muỗi ruồi cũng chẳng hay
Nước lã chừng như vương chút mùi
Xứ người lạt nhách cứ lui cui
Gặp thì vẫy vẫy qua loa vậy
Không gặp tháng năm mặc kệ ngươi
Quê mình không biết sẽ ra sao
Thuở trước đói no ấm lạnh, nào
Cơm cháo ngô khoai nhường ấm cật
Còn nay thời thế có tiêu hao
Dù có tiêu hao có thế nào
Chỉ nhìn đất mẹ bớt nghe đau
Quê cha bụi đất tung bờ cát
Vẫn thấy thương thương gió xạc xào
Còn thêm một mảnh bức dư đồ
Ai đã làm cho nó xác xơ
Cắt bớt chỗ kia, xéo chỗ nọ
Tổ Tiên đau lắm, nát lòng khô
Địa đầu đâu nữa Ải Nam Quan
Điểm cuối Cà Mau sóng ngập tràn
Quần đảo ngoại nhân muốn cưỡng đoạt
Đất liền Bô-xít đỏ lây lan
Đỉnh núi Trường Sơn phủ trắng đầu
Biển Đông trồi trụt nhói lòng đau
Bờ lau cát đá te tua nữa
Gấm vóc giang sơn nát bã trầu
Còn ta biệt xứ kiếp lưu đày
Bởi thế bởi thời bởi loạn lây
Bởi nhiễu bởi nhương bởi ngoại nhập
Nếu không, sao lánh nước non nầy
Họ đâu nặng nghĩa tiếng dân tình
Tráo tráo trơ trơ cái nhục vinh
Bạo bạo tàn tàn cái sắt máu
Vì đồ vì đảng vì lao linh
Chắc người cũng khổ lụy như tôi
Tự đắc gì đâu nương xứ người
Quê hương thứ hai nghe nhục lắm
Ai nói, riêng tôi, chẳng nửa lời.
Tháng 12 – 2009
Mặc Giang
Khúc dạ tâm đan
Dân tộc, quê hương lắm thuẫn mâu
Quốc hồn, quốc túy đắm chìm sâu
Con đò vĩ tuyến chưa dừng bến
Núi Thái biển Đông sóng bạc đầu
Tiếng quốc gọi hồn vọng cố hương
Tiếng gia non nỉ thức canh trường
Vì dân vì nước sao nông nỗi
Con cháu Lạc hồng có khóc thương
Tất cả chúng ta nguyện mến thương
Một tay, xin cứu lấy quê hương
Một tay, xin giữ gìn đạo pháp
Khúc dạ tâm đan nát đoạn trường.
Tháng 01-2010
Thương lấy Haiti
Viết sau khi xem tin tức và nhìn thấy hình ảnh điêu linh, thống khổ, kinh hoàng xảy ra tại nước Haiti, nằm ở Châu Mỹ Latin, bị một trận động đất cực mạnh với cường độ 7.3 Richter xảy ra vào ngày 12-01-2010 tại vùng biển sát bờ, làm cho toàn bộ thủ đô Port-au-Prince và một vùng rộng lớn của quốc gia này đổ nát, hơn 100 ngàn người bị chết, hơn 3 triệu người sống trong cảnh màn trời chiếu đất, trong 9 triệu người theo dân số hiện tại.
Con số tử vong có thể cao hơn. Nạn dịch có thể diễn ra. Tình trạng cứu trợ bị tắt nghẽn vì phi trường hư hại, đường sá sụp đổ hay bị gập ghình. Nhiều tệ nạn cũng đang hoành hành tại đây,… Liên Hiệp Quốc, rất nhiều nước trên thế giới đã lên tiếng cứu trợ. Ngay cả Ngoại trưởng Hoa Kỳ, bà Hillary Clinton phải hoãn chuyến công du Úc – Tân Tây Lan, để khảo sát chương trình viện trợ, đủ để biết mức độ trầm trọng khẩn thiết tới đâu. Nhiều quốc gia đã đưa quân đội, chuyên viên, bác sĩ tới để tìm cách tiếp cứu, đủ biết tính cấp bách và nghiêm trọng vô cùng.
Lại động đất xảy ra tại Haiti
Mới ngày 12 tháng 1 của năm 2010 chứ gì
Hơn 100 ngàn người bị chết chóc như ri
Hơn 3 triệu người sống trong cảnh màn trời chiếu đất
Trời gì mà trời
Đất gì mà đất
Điêu linh chất ngất
Tan nát thê lương
Tận đáy tang thương
Tận cùng thống khổ
Mạng sống con người thua cây thua cỏ
Kiếp sống con người chỉ mành treo chuông
Khi trời đất nổi cơn phẫn nộ điên cuồng
Vô số nạn nhân bị vùi chôn tập thể
Người sống sót nghẽn lòng, nín thở
Tê tái con tim, và nát dạ tâm can
Phũ phàng chi hỡi phũ phàng
Đắng cay chi hỡi ngập tràn đắng cay
Trắng tay, trắng cả hai tay
Nhà tan cửa nát mặt mày xác xơ
Tìm trong đổ nát dại khờ
Còn ai sống sót vật vờ chui ra
Tìm trong một bãi tha ma
Ai cha, ai mẹ, ai là anh em
Trời đất thênh thênh
Người người trố mắt
Ruột đau hơn cắt
Dạ xót hơn cào
Cuộc đời, tệ quá chiêm bao
Kiếp người, tệ quá bọt trào sóng tuôn
Nhìn trông đổ nát kinh hoàng
Nhìn trông thống thiết da mòn thịt thau
Còn chi mà nói khổ đau
Còn chi mà nói biển dâu điêu tàn
Xin người mở rộng cưu mang
Ít nhiều cũng tấm lòng vàng quý thay
Xin người dang rộng đôi tay
Lá lành lá rách mới hay nghĩa tình
Còn sót lại một mình em đó
Còn trơ vơ một đứa em kia
Em mang cuộc sống chia lìa
Sống cho hết kiếp đầm đìa thế nhân
Em mang cuộc sống cô thân
Sống cho cùng tận gốc phần hẩm hiu
Ruột gan đâu nữa chín chiều
Lòng son đâu nữa chỉ điều tóc tơ
Đời em, vắt nước ra mo
Vắt cơm ra cháo lần mò thế thôi
Haiti, ơi hỡi Haiti
Nhìn trông đổ nát còn gì hay không
Haiti, đau khổ chất chồng
Xuống sông tát biển bắt còng lên non
Tìm trong trái đắng bồ hòn
Để nghe góc cạnh nỉ non mấy bờ
Tìm trong tận đáy xác xơ
Để nghe cuộc sống dại khờ hồn đau
Thương người, xin viết đôi câu
Sẻ chia bùi ngọt con tàu trần gian
Thương người, xin viết đôi hàng
Đất còn chi nữa bắt thang hỏi trời
Haiti, tiếng khóc thay cười
Hỡi ai thương xót, cho người Haiti!
Ngày 15-01-2010
TNT Mặc Giang
Việt Nam dân tộc anh hùng
Ta mang theo cả quê hương
Ta mang theo cả hình hài đất mẹ
Ta mang cả vóc dáng quê cha
Năm ngàn năm xây dựng nước nhà
Bao thời đại kinh qua lịch sử
Dòng giống Lạc Hồng,
Thương yêu tình tự
Con cháu Rồng Tiên,
Máu đỏ da vàng
Phía Bắc đỉnh đầu,
Cửa Ải Nam Quan
Phía Nam cuối mũi,
Cà Mau biển lộng
Đức Tổ Hùng Vương,
Cờ bay khói quyện
Đại phá Hán Tàu,
Nhị kiệt Trưng Vương
Ngô Quyền đại thắng,
Quét sạch Bắc phương
Chôn mộng xâm lăng,
Bạch Đằng dậy sóng
Đánh tan Nguyên Mông,
Đức Trần Hưng Đạo
Dẹp lũ tham tàn,
Giặc Minh tàn bạo
Áo vải Lam Sơn,
Lê Lợi phất cờ
Đại đế Quang Trung,
Giặc Thanh chật mồ
Việt Nam thái hòa,
An bình thịnh trị
Ba Miền tổ quốc,
Thành đồng vách núi
Một dãy Trường Sơn,
Chống đỡ sơn hà
Biển Thái Bình, vượt sóng đẩy bờ xa
Non nước Việt, thành giang san cẩm tú
Ta mang theo cả quê hương
Ta mang theo cả hình hài đất mẹ
Ta mang theo cả vóc dáng quê cha
Nước Việt Nam thế thế an hòa
Dân Việt Nam thời thời oanh liệt
Mỗi tấc đất kết tinh anh hùng hào kiệt
Mỗi bước đi cấu thành trung dũng keo sơn
Đội phong ba sức lực không mòn
Dẫm phong trần chí khí không chuyển
Chống ngoại xâm tung hô một tiếng
Triệu triệu con người, và triệu triệu trái tim
Xuất xử như thần, bão thổi triều dâng
Đạp tất cả mọi chông gai thử thách
Ông cha ta đã khai thông chuyển mạch
Con cháu ta mãi nối tiếp truyền thừa
Vượt bại thành, băng nghiệt ngã hơn thua
Điểm cuối đích, khải hoàn bài ca chiến thắng
Dân Việt Nam ta tình sâu nghĩa nặng
Nước Việt Nam ta biển rộng sông dài
Truyền ngàn xưa lưu lại đến ngàn sau
Không biến thể không lung lay đâu được
Ta ra đi, vì non sông đất nước
Ta ra đi, vì dân tộc quê hương
Đó là lời tuyên xưng, dõng dạc đường đường
Như Hịch Tướng Sĩ, hay Bình Ngô Đại Cáo
Đất anh hùng, sinh ra anh hùng tiết tháo
Đất địa linh, sinh ra nghĩa sĩ anh thư
Chủ hòa, chủ bại, bám danh, bám lợi ư
Hội nghị Diên Hồng, hùm thiêng trỗi dậy
Ta mang theo cả quê hương là thế ấy
Báo khắp cùng trên bốn biển năm châu
Đụng Việt Nam không tan xác cũng bể đầu
Bao nhiêu thời xâm thực đều sứt tai, gãy gọng
Con cháu Lạc Hồng, một dòng một giống
Đất nước Việt Nam, một thế một phương
Trung liệt, trâm anh, nghĩa khí phi thường
Quét tất cả mọi bạo tàn hống hách
Năm ngàn năm văn hiến, vững hơn bàn thạch
Trang lịch sử huy hoàng, son sắt đan thanh
Trên, rúng động trời xanh
Dưới, rền vang khắp đất
Truyền trao nhau muôn đời không mất
Tiếp nối nhau muôn thuở không cùng
Việt Nam dân tộc anh hùng
Việt Nam là của giống dòng Việt Nam.
Mặc Giang
Tháng 4 – 2010
Ba Mươi Lăm Năm
Mười năm sắc úa lên màu
Hai mươi năm rũ con tàu xác xơ
Ba mươi năm đã tàn khô
Thêm năm năm nữa sương mờ bụi bay
Cỗi cằn đeo đẳng hao gầy
Tóc bay trắng gió mặt mày hằn sâu
Xát xây cho nát khối đầu
Đập giũa cho bấy cơ cầu tâm can
Mười năm đứt mấy đoạn trường
Hai mươi năm những tư lường tóc tơ
Ba mươi năm luống dại khờ
Thêm năm năm nữa cơ hồ còn chi
Lối mòn cạn hết nẻo đi
Đường hầm thăm thẳm đen sì trước sau
Biển sâu xơ mạn con tàu
Núi cao thách đố cánh diều tầm không
Khản kêu rát cổ chim Hồng
Chim Lạc đờ đẫn tang bồng phong sương
Mười năm còn thắm cương thường
Hai mươi năm bấy chao tương sẫm màu
Ba mươi năm phủ bờ lau
Thêm năm năm nữa vàng thau pha chì
Hoàng tuyền ùn nghẽn lối đi
Dương trần cũng thế khác gì chưa chôn
Đêm đêm tiếng quốc rợn hồn
Trường canh non nỉ sắt mòn son pha
Cũng vì tiếng quốc gọi gia
Tiếng non gọi nước cửa nhà Việt Nam
Mười năm chưa nỡ sao cam
Hai mươi năm thử đá vàng lửa nung
Ba mươi năm luống chưa cùng
Thêm năm năm nữa anh hùng biết tay
Phần ba thế kỷ miệt mài
Tinh hoa sức lực phơi đài dặm soi
Trùng trùng đất lở cát bồi
Biển khơi sóng vỗ núi đồi mù sương
Cũng vì hai tiếng quê hương
Thế thời thời thế nghê thường tình tang.
Tháng 4 – 2010
Quán trọ vô thường
Nếu ai cũng chọn an bình
Khổ đau để lại cho ai
Đường đời dễ gì bằng phẳng
Hoa hồng nào chẳng có gai
Nếu ai cũng chọn thanh nhàn
Não phiền để lại cho ai
Biết sống trong đời mới khó
Thế nhân ngày ngắn đêm dài
“Cái quay búng sẵn trên trời”
Lợi danh phú quý trò chơi
Đốt đèn trượng phu quân tử
Cổ kim gương sáng cho đời
Bức màn nhân ngã loanh quanh
Sương sa ngọn cỏ mong manh
Cửa tử vô thường vẫy gọi
Hết rồi một kiếp trôi nhanh
Biết chia nhau trong cái khổ
Biết chia nhau trong niềm vui
Cân bằng cuộc đời sướng khổ
Ai ai cũng có nụ cười
Cái bè danh lợi cong cong
Giả nhân giả tướng tréo tròng
Tiểu nhân lềnh khênh đón gió
Đại nhân thiên hạ khó tìm
Cuộc đời như một trò chơi
Trăm năm rồi cũng tiêu đời
Nghĩa trang xanh rì hoang lạnh
Một mai rồi cũng chơi vơi
Hoa thơm trong đời mới khó
Cỏ dại thật dễ lây lan
Một khi giã từ quán trọ
Ùn nhau chật ních suối vàng
Sao không giành nhau trên đó
Mà nay chui xuống dưới kia
Thẹn thùng thập thò lấp ló
Muộn rồi tội nghiệp thương chưa!
Tháng 3 – 2010
Biết thương Cha Mẹ
Khi em vừa mới sinh ra
Mẹ cắt núm nhau chôn đó
Cha cắt núm rốn chôn kia
Cho em có mặt ấy mà
Khi em vừa mới chào đời
Òa lên vang vang tiếng khóc
Mẹ cha chúm chím mỉm cười
Con tôi thương quá đi thôi
Chín tháng cưu mang đức mẹ
Ba năm bồng ẵm ơn cha
Sữa mẹ khô dần em khóc
Nhà nghèo cơm cháo xót xa
Lớn lên cho ăn cho học
Nuôi em khôn lớn nên người
Mẹ cha yếu già thở dốc
Biết bao công sức em ơi
Nuôi con suốt đời gian khó
Đâu phải ngày một ngày hai
Đất trời mênh mông còn nhỏ
Em ơi nhớ lấy ơn nầy
Cái tiếng con hiền cháu thảo
Tổ Tiên dạy dỗ ngàn xưa
Ngàn sau báo bổ chưa vừa
Em đừng tính năm tính tháng
Đầu nguồn nước không có cạn
Cuối sông nước chảy miệt mài
Công cha nghĩa mẹ hoa cài
Thắm tô bông hồng hiếu hạnh
Rừng non nhấp nhô đồi núi
Vũng sâu nghiêng ngửa lưng đèo
Công cha nghĩa mẹ đẳng đeo
Thương con tới khi nhắm mắt
Coi chừng dầu khô đèn tắt
Tìm lại không có được đâu
Mẹ cha gian khổ dãi dầu
Đừng để một mai quá muộn
Dặn nhau để thương để nhớ
Nghe em nghe chị nghe anh
Ngoài kia cửa biển gập ghềnh
Xạc xào gầm vang lệ đá.
Tháng 3 – 2010
Quê hương yêu dấu
Quê hương ai không nhung nhớ
Đi đâu cũng muốn trở về
Dòng sông ôm ấp bờ đê
Bến cũ con đò đứng đợi
Quê hương không hờn không dỗi
Đất mẹ không chối từ ai
Đường xưa mở lối hoa cài
Lối về chờ trông bỏ ngõ
Dù ai đi đây đi đó
Xa xôi góc biển chân trời
Tình quê thăm thẳm đầy vơi
Chứa chan nỗi niềm cố quận
Ước mong trở về một chuyến
Đường dài ly cách chia phôi
Quê hương không phải đón mời
Không lẽ một đi đi mãi
Quê hương từ khi khôn lớn
Quê hương từ thuở chào đời
Đến nay vẫn thế không vơi
Lớn dần trong ta thì có
Quê hương con đường đất nhỏ
Quê hương con đường cái quan
Bụi tre khóm trúc đầu làng
Dấu tình in sâu nguyên vẹn
Ra đi không hò không hẹn
Nhưng về ai chẳng chờ mong
Như lúa chờ ngày trổ bông
Như mầm chờ xanh lá mạ
Sau hè thầm kêu tiếng má
Trước ngõ thầm gọi tiếng ba
Tạo thành vóc dáng thân ta
Ấp ủ nhà xưa ấm lạnh
Quê hương nào ai xa lánh
Hỏi ai không có quê hương
Hỏi ai không có tình thương
Dễ gì tìm quên khỏi nhớ
Quê hương cho ta hơi thở
Quê hương cho ta nụ cười
Quê hương ta mới làm người
Không ai có quyền xúc phạm
Quê hương cho ta vóc dáng
Quê hương cho ta hình hài
Quê hương không chối từ ai
Không ai có quyền đánh mất
Quê hương cho ta tư chất
Quê hương cho ta hành trang
Quê hương máu đỏ da vàng
Của người Việt Nam yêu dấu.
Tháng 3 – 2010
Nhớ mãi Tình Quê
“Đi đâu cũng nhớ quê nhà
Nhớ cơm dưa muối nhớ cà dầm tương”
Một câu ăm ắp tình thương
Một câu mà cả quê hương đong đầy
Dù cho đi đó đi đây
Quê hương mang nặng tháng ngày nào nguôi
Bởi vì nơi đó có tôi
Có anh có chị có người thân thương
Có cây cầu nhỏ bên đường
Có làng có xóm phố phường dấu yêu
Tình quê sầu mộng nâng niu
Tình người chan chứa chắt chiu giữ gìn
Hàng cây lối nhỏ bóng in
Xinh xinh trúc biếc xanh xanh tre vàng
Còn đây núm rốn đang mang
Núm nhau chôn đó họ hàng lục thân
Dù cho nay lữa mai lần
Quê nhà cố quận phong trần không phai
Đường về bóng đổ nghiêng dài
Nói ra lỗi hẹn một mai chưa tròn
Tình quê như đảo nhớ hòn
Như sông nhớ biển, như non nhớ rừng
Giật mình tỉnh mộng cây rung
Hồn quê chôn chặt tận cùng biết đau
Một mai còn có trước sau
Cam đâu hỡ quít, cau đâu mấy buồng
Để nghe một cõi tơ vương
Để nghe thấm thía tư lường hồn ta.
Tháng 3 – 2010
Một tiếng Tình Quê
“Quê tôi nghèo lắm ai ơi
Mùa đông thiếu áo hè thời thiếu ăn”
Nói lên không phải than thân
Cũng chẳng trách phận cơ bần gian lao
Dù nghèo nhưng sống thanh cao
Nặng ân nặng nghĩa tơ hào chi ai
Chẳng qua cái nạn thiên tai
Đất cày sỏi đá khổ dài thế thôi
Trắng tay chưa đủ vá bồi
Lũ lụt lại đến dập vùi nhiêu khê
Dân tôi mang nặng tình quê
Miếng cơm manh áo vỗ về có nhau
Quê nghèo trắng dã buồng cau
Đã chôn núm rốn, núm nhau đầu đời
Mới cho muối mặn mềm môi
Mới cho núi thẳm biển khơi điệp trùng
Ở đâu cũng mến nhau cùng
Đi đâu cũng nhớ Miền Trung đượm tình
Nói ra một tiếng quê mình
Như in dấu ngọc bóng hình xa xưa
Quê tôi chan nắng đổ mưa
Chan khoai độn sắn cho vừa lòng nhau
Đi đâu nhớ trước nhớ sau
Trở về như bước nhịp cầu ái ân
Dù cho tắm gội phong trần
Như vàng thử lửa luyện thân sá gì
Sông dài biển rộng thầm thì
Núi cao hố thẳm tư nghì thắm tô
Mới thành răng rứa tê mô
Nẫu sao kệ nẫu chớ chê nẫu hè
Cũng đừng théc méc chi nghe
Nói ra một tiếng tình quê đủ “rầu”!
Tháng 3 – 2010