Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 02

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 15714)
Tuyển tập 02


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 02

(Từ bài số 11 đến số 20)

thnhattan@yahoo.com.au

 

Niềm thương 11

Ta cùng em hiện hữu vô cùng 12

Em là ai, thi sĩ ? 13

Nụ hồng cho em 14

Sám nguyện 15

Sars, cướp em tôi 16

Sars, cướp em tôi, (tiếp theo) 17

Vài cảm xúc 18

Một nụ cười 19

Sắc không mỉm nụ vô cùng 20

 

Niềm Thương

Viết để cảm thương thảm trạng

ngày 11-9-2001 tại Hoa Kỳ và toàn thế giới sau này

* Mặc Giang *

 

Hai mươi năm làm thân lữ khách

Sống quê người tôi ít nghe cảm xúc

Những cuộc đau cho tới những rình rang

Dù tâm tư có đôi lần rung lên dây phút

Nhưng chưa reo cùng nhịp khúc hòa vang

Sáng hôm nay

Năm 2003 Mồng Hai Tết thật tình cờ

Vì mua vé máy bay bằng vi tính

Nên cần ra khoảng trước một giờ

Xe vừa ngừng tôi bước xuống đi vô

Vừa quay lại thì người đưa, vội đi chưa kịp vẫy

Bước vào phi trường, vừa qua khung cửa

Nhìn cảnh chờ đợi, chao ơi chờ đợi !

Trước mặt, sắp ba hàng uốn cong lượn khúc nhìn không tới

Sau lưng thì sóng người tấp nập nối đuôi nhau

Thoáng trông qua Đông Tây Âu Á đủ sắc màu

Kẻ thấp người cao chen lẫn : nam nữ, gái trai, trẻ già, lớn bé

Tay xách, tay mang, vai đeo, chân đẩy

Chờ lâu lâu mới nhích được một lần

Người nối người cùng nhịp bước theo chân

Thật hối hả,

nhưng ai ai cũng mỉm cười, nhịn nhường tùy theo trường hợp

Bốn mươi phút mới tới tôi

Nói vài câu, rồi đưa giấy tùy thân có hình,

Cho họ nhìn kiểm soát

Chỉ chốc lát đã xong

Nhấc và gởi hành trang

Tìm lối rẽ theo đường

Vào cổng an toàn lại sắp hàng

Làm cho tôi cảm thấy thương thương

Hơn hai mươi năm đã từng đi

Nhưng chưa một lần thấy thế

Lòng thầm nói khẽ !

Hình ảnh này xin ghi lại đôi câu

Hồn lâng lâng bao Bức Xúc Pha Màu

Lẫn lộn mọi buồn vui không thể tả ?

Hai mươi năm sống xứ người

Lòng ôm ấp những xa xôi

Tôi vẫn là tôi

Đứng một góc độ nào ?

Hờ hững, dửng dưng, vô tư thế nhĩ !

Xin lỗi người nghe !!!

Lòng tôi không thế đâu

Người và tôi hít thở, nói cười

Nhưng có lẽ tôi khác người

Vì tôi mang hoài : quê cũ xa xôi

Nơi đó có tôi

Từ lúc sinh ra đến một khoảng cuộc đời

Dù vạn dặm nhưng là da là thịt

Nhớ mãi không nguôi và nhớ mãi trong đời

Dòng máu nóng còn tươi

Nhồi nhét con tim

Chiếm trọn vẹn và dâng tràn tâm tư lẽ sống

Còn nơi đây, quê hương xứ người ơi !

Tôi có mặt nhưng không có phần

Mọi phồn vinh như thể thiên đường

Giữ cái cũ chưa xong

Theo cái mới không kịp

Giữa mới cũ, cũ mới đua nhau nối tiếp

Tôi như kẻ hồng hoang lạc bước

Có góp bàn tay

hay một phần sinh lực cũng chẳng ích gì

Nhưng hôm nay niềm cảm thương làm ấm bờ mi

Cho tôi được đứng bên người

Chia nhau những đợi chờ

Chia những vết tích, buồn thương, lo âu, nghẹt thở

mà các xứ Tây Phương từ lâu bỏ ngõ !!!

Tất cả hôm nay như thế đó

văn minh nghèo khó cũng vậy thôi

Những bất an gian khó phủ đầu

Những cút bắt, truy tầm, đau khổ lên ngôi

Bên tối bên sáng

Kẽ giữa phân đôi

Đau từ xã hội

Đau cả vào người

Để biết được Thuyền Ra Khơi Dậy Sóng !

Đừng trách kẻ có mang Dòng Máu Lạnh

Đừng khen ai mang được Giọt Máu Hồng

Lạnh Hồng rồi cũng như không

Chỉ mong thức dậy cảm thông sự tình

Ngừng tay tránh khỏi điêu linh

Dang tay đón nhận bóng hình Dại Khôn

Khôn sao đày kẻ cô đơn ?

Dại sao gieo rắc oán hờn khắp nơi ?

Dại Khôn bày cuộc để chơi

Nhìn trông đổ nát có vơi oán hờn !

Khép mở đôi lời rơi lệ thắm

Chập chùng cỡi gió lộng từng không

Thế giới hôm nay đau khổ nhiều rồi

Nhân loại hôm nay đau khổ nhiều rồi

Xin đừng thôi thúc

Và ngưng tay khơi động

An lành ơi ! Đáp lại chờ mong !

Đừng Trách Cứ Bóng Thời Gian Xưa Cũ

Dù Ai Gây Cũng Đã Phủ Đêm Dài

Cho hôm nay, để dựng lại ngày mai

Ai thù oán ? Ai gây thù, gây oán ?

Nhịp tim thở không cần ai tính toán

Tình thân thương ai cũng có bên lòng

Buông đi tan cuộc hờn vong !

Cười đi xóa sạch Đục Trong Oán Thù !

Oán thù rồi cũng thiên thu

Đục Trong rồi cũng hoang vu rêu mờ

Cảm thương chạy bắt vầng thơ

Bồng bềnh hạ cánh cuối giờ chuyến bay

Đôi lời to nhỏ ai hay ?

Hai mươi năm mới có ngày hôm nay

Đôi môi mím lại còn cay

Đôi tay nắm lại mới hay ấm lòng

Chia nhau một chút ước mong

Đường bay đứng lại tôi rong lên đường

Niềm thương còn đó vương vương

Tôi xin đón nhận trên đường tôi đi .

 

Ta cùng Em, Hiện hữu vô cùng

Kỷ niệm 20 năm. Trọng đông 2002 - Nhâm Ngọ

 

Quãng đường hai mươi năm

Dòng thời gian, em có nghe

Ta đứng gọi trên lưng đồi

Một phần năm thế kỷ

Tên của em

Nhân duyên nào đưa đẩy

Ánh sáng chín tầng mây

Nương theo màu ngũ sắc

Từ Phật Đản đến Vu Lan

Năm một ngàn chín trăm tám mươi hai

Em mở mắt chào đời

Mang tiếng gọi Chánh Quang

Thanh thiên như thể trăng ngàn

Huyền vi như thể đạo vàng chân tâm

Hiện sinh nào có kiếm tầm

Em là chân thể uyên thâm bóng hình

Trên, Đấng Cha Lành gia hộ

Mười phương Chư Phật tán thành

Bồ Tát, Long Thiên chứng giám

Dưới, Thầy trò, Phật tử

Như một vườn hoa lá tươi xanh

Anh chị em chan chứa tình lam

Nắm chặt bàn tay vun vén

Thì thầm to nhỏ 

Tiếng khóc tiếng cười

Những buồn vui, sướng khổ, chịu đựng, hy sinh

Những dẫu hờn, mến thương, ưu phiền, oán trách

Nhưng tấm lòng còn đó

Trái tim còn đây

Tất cả vì em, cho em và cho cả mọi người

Tang thương từ độ luân hồi

Khổ đau từ độ nằm nôi khóc nhè

Võng đưa kẽo kẹt à ơ

Mẹ ru con ngủ, ngủ ờ, con ơi !

Cam lồ giọt nước đầy vơi

Cành dương vẫy nhẹ cho đời sạch trong

Sông xưa nước vẫn khơi dòng

Con đò bến cũ chờ mong đưa người

Nhớ câu chín bỏ làm mười

Sao như tùng bách xanh tươi bốn mùa

Ngàn vàng không tốn tiền mua

Minh châu sẵn có chưa hề bớt thêm

Vén lên rũ sạch bên thềm

Trùng dương bóng bạc đầu ghềnh kêu vang

Từ bi hòa điệu cung đàn

Từ tâm hòa nhịp vô vàn yêu thương

Mai chiều ngọn cỏ còn vương

Ngàn sao lấp lánh ngấn sương đêm dài

Nghe không em !

Đạo đời trĩu nặng hai vai

Biết không em !

Vì đời phụng hiến nào phai lời nguyền

Dấu xưa luôn nhớ mãi

Bóng xưa chẳng nhạt nhòa

Từng bước chân đi mãi

Đời đẹp tựa như mơ

Vì em, là chú là bác

Là anh là chị là tôi

tuổi thơ

Đã có tự bao giờ

Từ vô lượng kiếp

Đến tận mai sau

Trên lộ trình sinh tử

Sáu nẻo xuống lên

Ta cùng em

Như bóng theo hình

Như vang theo tiếng

Như ánh Đạo vàng

Mở đường chân chánh

Thì sá gì,

mười năm !

hai mươi năm !

ba mươi năm !

Ta cùng em hiện hữu vô cùng !

 

Em là ai ? Thi sĩ !

Tháng 6 -2002

 

Này người em nhỏ

Tôi thấy em làm thơ

Dệt ý tưởng trên từng nét chữ

Em cứ trang trải đi

Đón bắt tầm suy tư

Kẻo nó thoáng thật nhanh, rồi biến mất

Trời cao chất ngất

Biển rộng mịt mờ

Suy tư vụt tắt

Em vẫn ngồi yên, nhắm mắt

Chưa có câu nào, tựa như mơ

Em là ai ? Thi sĩ !

Em là ai ? Là thơ !

Vầng thơ theo bóng đợi chờ bên em

Vén lên màn ảnh khung rèm

Vầng thơ đã gởi trên thềm phù vân

Em còn ngồi đó, tần ngần

Moi ra từng chữ lựa vần, lựa câu

Nào hay nước chảy qua cầu !

Nước đi đi mãi sắc màu chưa phai

Nào hay một giấc mộng dài !

Nghìn sao loáng bạc tháng ngày lửng lơ

Hỏi rằng, Em biết làm thơ

Môi em nhoẻn nụ, nào thơ thẩn gì !

Người nghệ sĩ, em ơi !

Biết nghe tiếng rúng động của con tim

Rung lên từng nhịp cảm

Dòng máu tươi co giãn

Đi cùng khắp nẻo châu thân

Hòa tâm hồn theo góc độ không gian

Khi chạy,

Khi đi

Khi nét chấm phá của thời gian

không còn gõ nhịp

Vạn vật đứng yên

Vũ trụ mỉm cười

Trăng sao lấp lánh

Hiện về muôn sắc tường vân

Tình tang tích tịch muôn vần

Tuông như nước chảy có ngần ngại chi

Ngắn dài từng một câu thi

Cung đàn từng phiếm vân vi cung đàn

Nghe lòng rõ nét âm vang

Nghe tim rõ nét vô vàn yêu thương

Nghe chim reo hót bên đường

Hoa cười với lá đêm vương với ngày

Cùng em vỗ cánh tung bay

Vầng thơ bất tuyệt xưa nay lựa là

Cho đời khúc nhạc câu ca

Hoa e ấp nụ, chim sa lững lờ

Ai người bảo đó là thơ ?

Đẹp không ? Như một giấc mơ đêm dài

Em cùng cảnh vật không hai

Gió hiu hiu nhẹ, trăng phai phai mờ

Đời em là một bài thơ

Gió trăng trăng gió đợi chờ gió trăng

Nhanh không ánh chớp sao băng

Trường giang nước chảy vẫn hằng bên em

Nhẹ, trong như ánh trăng rằm

Vầng thơ đâu nhĩ ! Hỏi nàng thiên thu !

Em đi dưới ánh trăng mờ

Reo lên khúc nhạc lời thơ cho đời

Ngàn xưa thơ cũng đầy vơi

Ngàn sau thơ cũng biết khơi ý nguồn

Mai chiều ngọn cỏ e sương

Rong chơi từng kiếp trên đường phù sinh

Dấu xưa nguyên vẹn bóng hình !

Yêu xưa nguyên vẹn như mình với ta !

 

Nụ hồng cho em

Tháng 6 -2002

 

Đừng tìm về quá khứ

Đừng kiếm cái đã qua

Quá khứ không còn nữa

Đã qua biến mất rồi

 Muốn làm người hạnh phúc

 Phải là người biết sống

 Sống làm người tỉnh thức

 Cực Lạc vốn là đây

An vui trong hiện tại

Là đã có quá khứ

Là đã biết tương lai

Dòng ý thức không hai

 Qua dòng sông ý thức

 Qua mấy nẻo luân hồi

 Và bốn loài sinh tử

 Chung cùng chỉ một thôi

Tung lên khung trời rộng

Thu ngắn nẻo đường về

Không từ trong cái có

Có nào khác với không

 Em có biết gì không ?

 Tôi sẵn có bên người

 Em có nghe gì không ?

 Em còn mãi trong tôi !

Tôi là em tất cả

Em là tôi nhiệm mầu

Đâu còn tan hợp nữa

Muôn ngàn, hiện hữu thôi

 Tôi mãi là nhịp cầu

 Bắc đôi bờ sinh tử

 Tôi mãi là thuyền từ

 Đưa đón mọi người qua

Tôi nguyện cõi ta bà

Tây Phương Cực Lạc

Tôi nguyện bãi tha ma

Là dòng sông tươi mát

 Chúng sanh hay Hiền Thánh

 Địa ngục hay thiên đường

 Gian tà hay chân chánh

 Quy hướng chỉ một phương

Tam đồ hay sáu nẻo

Ánh sáng hay u minh

Là trò chơi lắt lẻo

Làm khổ mọi sinh linh

 Hỡi mười phương ba cõi

 Hỡi muôn kiếp u hoài

 Bao trầm luân khoắc khoải

 Sao cứ mãi lạc loài

Nguyện hay là vô nguyện

Vô nguyện tức nguyện rồi

Cửa tam vô tịch diệt

Chơn thường chơn lạc thôi

 Vô ngôn tức không lời

 Tôi có nói gì đâu

 Núi cao cao ngất mãi

 Biển thẳm thẳm thật sâu

Tôi sụp lạy cúi đầu

Xin kết một đài sen

Chắp tay dâng khắp cõi

Gởi cho em nụ hồng

 

Nụ hồng hai cõi sắc không

Sắc không hai cõi nụ hồng cho em.

 

Sám Tâm Nguyện

 

 Cúi đầu Lễ Phật Di Đà

Một lòng cầu nguyện thiết tha chân thành

 Nhất tâm bất loạn rành rành

Tây Phương Cực Lạc vãng sanh tức thì

 Sen vàng chín phẩm huyền vi

Lạc Bang là nẻo con đi trở về

 Dứt trừ một niệm Giác-Mê

Giác-Mê, không niệm là về Phương Tây

 Di Đà, Lục-Tự, là đây

Duy tâm Tịnh Độ, hiển bày đích đang

 Cho con thấy thật rõ ràng

Chư Phật-Thánh Chúng, hai hàng hiện ra

 Quán Âm, Thế Chí bên ta

Chúng sinh siêu độ hằng sa không lường

 Con từ vô thỉ lên đường

Vào sinh ra tử muôn phương nghiệp dày

 Con từ vô thỉ đến nay

Tứ sinh, lục đạo, đọa đày trần lao

 Cừu thù, oán đối ra vào

Lợi danh, danh lợi tội cao lỗi nhiều

 Hết sinh lại tử tiêu điều

Mượn thân giả hợp bao nhiêu lần rồi

 Xa mờ đạo lý nhiệm mầu

Xa mờ tánh giác mà sâu phiêu trầm

 Si mê phiền não tham sân

Bát phong suy động, xoay quần mông lung

 Nghiệp duyên gây tạo điệp trùng

Cho nên vô thỉ vô chung là vầy

 Tấm thân ngũ uẩn đắp xây

Một khi còn mất, ngất ngây đau buồn

 Lợi danh tranh đoạt luôn luôn

Một khi thành bại điên cuồng nhiểu nhương

 Nghĩa tình vay trả vấn vương

Một khi rã hợp, tang thương vô ngần

 Cuộc đời, là biển trầm luân

Ba chìm bảy nổi, phong trần thế ni

 Tâm thành niệm Phật Từ Bi

Con nguyền tỏ ngộ đường đi Đạo Vàng

 Tâm Như, là Bóng Từ Quang

Con nguyền hiển lộ huy hoàng tánh linh

 Giác-mê, là niệm hữu tình

Bồ-Đề vô niệm, quang minh tuyệt vời

 Tử sinh thị hiện độ đời

Vào sinh ra tử độ người trầm luân

 Chí cao Đạo Cả, thấm nhuần

Tự tha, tự độ, Phật Ân đáp đền

 Lạc Bang, huyền diệu thênh thênh

Ta Bà kham nhẫn, tạo nên Sen Vàng.

 

SARS, Cướp Em Tôi

Mặc Giang, cảm tác từ 5am đến 7am sáng ngày 27-4-2003, để thương những

người đã bịnh và chết vì Sars, và sự tác hại của nó mang đến cho nhân loại.

 

Tôi nghe rồi em,

tiếng báo động kêu vang

nhân loại kinh hoàng, lo âu sợ sệt !!!

Tôi nghe rồi em,

từ bịnh viện Việt- Pháp, bác sĩ Urbani

vừa báo động một dịch nhiễm lạ kỳ,

đã đi vào cõi chết !!!

Tôi nghe rồi em,

nhân loại đang tìm, ngơ ngác nhìn nhau

Vi khuẩn thế nào ? Hoạt động ra sao ?

Tạm đặt một cụm từ, gọi tắt chữ SARS

Dịch nôm na là sưng phổi cấp tính !

Này vi trùng Sars !

Ngươi khiếp đảm quá mà !

Vừa báo động tháng ba

Năm hai ngàn lẻ ba

Vào thiên kỷ thứ ba

Chỉ hai tháng thôi mà, cấp số thua xa

Đã lây lan gần hai mươi quốc gia

Người nhiễm bệnh đã ba ngàn ba

Người vong mạng cũng ba trăm có lẽ !

Nhân loại khều nhẹ, anh chàng Trung Quốc ơi !

Sao không cho biết kịp thời

Từ một tỉnh nghèo phía Nam xa xôi

Vào tháng mười một năm rồi

Đã có kẻ lìa đời

Truyền nhiễm thật nhiều người

Vẫn dấu bặt tăm hơi !!!

Bịnh chết người, đâu phải chuyện chơi ???

Vừa phát hiện, ngày một ba năm bảy đã rã rời

Người bịnh buông xuôi

Người không bịnh rợn người

Nhìn nhau, bịt mũi, nín khóc, nín cười

Em tôi chớp nhoáng lìa đời

Liền mang thân xác mà thui đốt liền

Người còn lo sợ láo liêng

Phòng, che, xịt, tẩy có phiền hay không ?

Em đi cay đắng ngậm lòng

Người thân đừng đến không xong đâu mà

Em đi không dám kêu ca

Qua hơi theo gió trùng Sars hại liền

Em đi vì bịnh oan khiên

Đừng lây đừng nhiễm đừng truyền cho ai

Em đi không dám kêu nài

Dù thương cách mấy cũng hoài mà thôi

Em đi dù thật đơn côi

Cuộc đời bỏ lại cho người nhân gian

Em đi cô quạnh bẽ bàng

Thương đời ở lại hai hàng lệ rưng

Em đi nhân thế khoanh vùng

Cách ly, cô lập, hãi hùng quanh em

Nghe em bịnh, họ buông rèm

Đời em khép lại, ai thèm nữa đâu

Nghe em bịnh, họ lắc đầu

Đời em đã gãy nhịp cầu từ đây

Nghe em bịnh, họ sợ lây

Em đành cúi mặt chờ ngày nín hơi

Nghe em bịnh, họ hết lời

Em đành co lại, hết chơi với đời

Em đi như thế Sars ơi

Còn thua lá rụng buông lơi gió chiều

Em đi về với cô liêu

Còn thua bèo bọt lều bều bên sông

Em là viên gạch hơn không

Tìm, moi, mổ, xẻ mà phòng mai sau

Em đi dù có thương đau

Thân em bé bỏng như bèo Sars ơi

Tiếng gọi không lời

tôi sợ Sars theo tiếng

Nín thở phì phào

tôi sợ Sars theo vang

Thôi em từ tạ thế gian

Em ôm Sars xuống suối vàng em chơi

Thôi em từ tạ cuộc đời

Đừng tung hoành nữa khổ đời nghe Sars !

Tôi thương lắm mà

Tổ chức tên WHO,

Ôi những người y sĩ không biên giới !!!

Tôi thương lắm mà

Những nhà khoa học, những nhà y dược

suy nghiệm, chưa tìm ra manh mối !!!

Sars có thấy không ?

Thế giới chấn động !

Loài người chấn động !

Ngươi tàn nhẫn chi

mà ai ai cũng phòng chống !

Ngươi chỉ là một siêu sinh vật li ti

mà còn hơn triều sóng

Phủ cả đất trời và phủ cả nhân gian

Từng quốc gia điêu đứng

Từng ngành nghề điêu đứng

Nơi ngươi ngang dọc là từng nơi khô cứng

Mọi xuất nhập đều khựng

Khép chặt, đóng cửa, hãi hùng,

bịt lối vì Sars

Sars là quái vật ấy mà

Sars là kinh dị mà Sars nỗi gì

Sars ơi đừng ác nữa chi

Người nhân gian có tội gì hở Sars !

Sars còn hơn bóng hồn ma

Cướp em tôi biến khỏi nhà nhân gian

Sars còn gây nỗi phũ phàng

Em tôi biến mất không còn bụi tro

Sars còn gây nỗi âu lo

Nhân gian khắp chốn nhỏ to luận bàn

Ngày mai còn có âm vang

Còn mang âm hưởng bẽ bàng tên Sars

Ngày mai còn có chi mà

Nhân gian chỉ nhắc bịnh Sars lạ kỳ

Rồi ngươi cũng xếp theo ni

Từng loài vi khuẩnvi khuẩn nào

Dữ, hiền, lây, nhiễm ra sao

Sars nào đọa nấy, sars nào cũng sars !!!

 

Vài Cảm Xúc

Viết cho một gia đình đã quen hơn 20 năm.

* Năm 2003 *

 

Từ xa tôi đến đây

Xin tiễn đưa một người

Vừa nhắm mắt lìa đời

Trần gian đà khép lại

Từ xa tôi đến đây

Xin góp phần cầu nguyện

Cùng bạn bè gần xa, bà con thân quyến

Tiễn đưa người vừa rẽ tuyến sang sông

Nước trôi gợn sóng bềnh bồng

Hoa trôi man mác theo dòng nước trôi

Từ nay đôi ngả trong đời

Vợ con cháu chắc buông lơi giữa dòng

Từ nay thôi thế là xong

Nào ân nào nghĩa ghi lòng mà thôi

Núi cao sao thấu tới trời !

Sông sâu sao thấu biển khơi điệp trùng !

Lá vàng e ngại gió rung

Tuổi già e ngại gió sương đổi dời

Hắt ra kết liễu cuộc đời

Buông tay nhắm mắt nửa hơi không còn

Bảy mươi hai năm tròn,

nào chồng nào vợ nào con !

Một kiếp sống đã vẹn,

nào anh nào em nào cháu !

Khổ từ lên sáu

Khổ mới đôi ba

Khổ cho tới già

Khổ cho tới khi nhắm mắt

Vui thì cũng đủ

Vui thuở chào đời

Vui khi làm rể làm đâu

Dòng họ vui vầy

Mảnh đất Miền Nam, phì nhiêu, trù phú, ăn chơi

Sau năm bảy lăm, khổ đau, nghèo khó, tơi bời

Đành phó mặc,

cả gia đình vượt trùng khơi, tìm đất sống

Trại tỵ nạn Thái Lan,

cùng nheo nhóc trải qua một khoảng

Hai mươi năm trên xứ Úc định cư

Hết Brisbane rồi lại Sydney

Làm đủ mọi thứ nghề, không thiếu cũng không dư

Khi bịnh hoạn, một xu cũng không thèm ngó tới !

Tôi nghe các cháu hỏi :

Đứa thì còn thiếu của Ba

Đứa thì còn nợ nay là bao nhiêu ?

Ba nuôi con đã khổ nhiều

Làm sao báo đáp, bao nhiêu cho vừa ?

Ba rằng, thôi chớ hỏi thưa

Biết rồi đừng có hỏi thưa làm gì ?

Bịnh tôi biết sẽ không sao qua khỏi

Được ngày nào hay ngày ấy mà thôi

Cả cuộc đời, tôi đâu có muốn chi

Bao đắng cay, gian khó chẳng ngại gì

Chỉ mong mái gia đình bình yên chút vậy

Nay hết rồi ! Ngày một ngày hai, tôi nhắm mắt tôi đi

Bà và mấy nhỏ, cháu con

vừa Úc, vừa Mỹ, vừa Việt Nam

Hãy đùm bọc, nương nhau mà ở lại

Đã hơn hai mươi năm, nào Thầy nào trò,

làm sao tôi không thấy ?

Những ngày xưa, từng xẻ chia cơm Cao Ủy, gói mì

Qua bên nầy, tôi cũng chẳng khác chi

Khi thăm viếng,

cũng rau muống rau dền, củ khoai củ sắn

Người đời thường hay gọi, nào gừng cay muối mặn

Tôi nào dám gọi là, tình Thầy trò nghĩa nặng ân sâu

Đến đây xin nguyện kinh cầu

Khói hương nghi ngút một màu lan xa

Chắp tay, xin chắp tay hoa

Tấm lòng, xin nguyện kết tòa sen xanh

Chắp tay, xin tỏa hương lành

Người đi về với mông mênh cuối trời

Người thân ở lại trong đời

Tình thân xin nguyện, một lời không quên !

Đó là ân nghĩa đáp đền

Sống sao cho trọn đáp đền nghĩa ân.

 

MỘT NỤ CƯỜI

Tháng 3-2005 

 

Tao nhân mặc khách trong trời đất

Thiên hạ xưa nay được mấy người

Ngao du sơn thủy cho cùng khắp

Để tặng nhân gian một nụ cười

Nụ cười dù đã mấy mươi

Năm ba đi nữa cũng cười mà thôi

Nghe trong gió thoảng lưng đồi

Tâm tư mời gọi mở lời lưu linh

Xưa nay nguyên vẹn bóng hình

Trăng sao hòa nhịp như mình với ta

Thì thầm tiếng nhạc lời ca

Kìa xem trước mặt ly trà còn nguyên

Quên đi cho cạn ưu phiền

Bỏ đi cho sạch đảo điên cuộc đời

Ta vui ta hát ta chơi

Cung đàn từng phím buông lơi cung đàn

Xa xôi còn đó âm vang

Tâm tư mờ lối, tay đàn còn rung

Chơi vơi réo rắt chưa cùng

Giật mình mỉm nụ chia chung nụ cười

Nụ cười dù đã mấy mươi

Năm ba đi nữa cũng cười mà thôi ! 

 

Sắc Không Mỉm Nụ Vô Cùng

Bài nầy tôi viết vào dịp Tết Tây 2003,

Trong lúc đang thăm viếng một ngôi chùa nhỏ,

nghe tiếng tụng kinh của một vị Thầy, và quý Phật tử

trong buổi lễ hàng tuần của ngôi chùa này.

 

Tôi nằm nghe từ nơi chùa nhỏ

Pháp âm vi diệu của Phật Đà

Nghe như Hội Linh Sơn còn đó

Bóng thời gian năm tháng không xa

Ngày xưa Đức Phật

Dưới cội Bồ Đề

Lục thông chứng đắc

Chân lý trổ hoa

Hoa chân lý hiện sinh trên lộ trình muôn nẻo

Pháp huyền vi có mặt từ nhịp bước vạn đường

Đức Thích Ca

Đã đón nhận từ hai ngàn năm trăm năm trước

Tôi mỉm cười

dong ruổi mấy chục thế kỷ sau

Giải thoát là gì ?

Sinh tử là gì ?

Nếu không sinh làm sao có tử ?

Không luân hồi nói giải thoát mà chi ?

Có với không, thật ra chỉ một chữ

Không với có, nhận ra chỉ một lời

Chữ với lời tôi nói để mà chơi

Hèn chi Ba trăm hội thuyết kinh

mà chưa từng lên tiếng

Phật với chúng sinh

Phàm với Thánh

Tôi với người

Thật ra như một nụ cười

Nụ cười vụt tắt trên môi điểm hồng

Điểm hồng hai chữ có không

Có không rũ mặt điểm hồng còn nguyên

Sông xưa bến cũ con thuyền

Trời xanh mây trắng chim chuyền xa đưa

Đã không thì mấy cũng vừa

Có thì một điểm cũng thừa mà thôi

Ô kìa mây gió lên ngôi

Cỡi trên sóng bạc rụng rời trăng sao

Vượt từng không, phớt hồng mao

Xa in dấu ngọc cây đào trước sân

Hèn chi Đức Thích Ca bảo

Ta chưa từng sinh ra

Ta chưa nhập niết bàn

Tam vô từ đó tôi mang

Tứ đức rũ sạch trên đàng tôi đi

Tôi đi từ chỗ không đi

Luân hồi không đến ngại gì có không

Tôi đi pháp giới rỗng không

Tôi về vạn hữu hằng còn hiện ra

Tôi đi không cửa không nhà

Tôi về lầu các phong ba rêu mờ

Thì ra Đức Phật

Nói chữ Pháp thân

Ngàn sao vụt tắt

Hiện bóng phù vân

Mười phương thế giới ba ngàn

Chân lông nguyên vẹn chưa tràn phải không

Nhẹ hơn một áng mây hồng

Vô chung vô thỉ cũng đồng thế thôi

Biển sông nào khác núi đồi

Tử sinh còn ngắn hơn hồi chuông ngân

Tay cầm hạt chuỗi chưa lần

Long Hoa đã hiện, Linh Sơn chưa tàn

Ngược dòng thời gian

Đứng trên đồi vô thỉ

Vạn hữu mênh mang

Lưu tận đáy vô chung

Sắc, Không mỉm nụ vô cùng !

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 4151)
Đoàn ca kịch nọ nổi danh Kiếm ăn đi khắp tỉnh thành làng thôn Diễn tuồng ác quỷ kinh hồn Tuồng "Quỷ La Sát" luôn luôn hãi hùng
(Xem: 2994)
Một buổi sáng, Trời Mây trong xanh ngắt, Nắng tung tăng chào đón một ngày vui... Gió êm đưa tia nắng rộn niềm vui, Mặt Trời lên tỏa hào quang rực sáng...
(Xem: 3058)
Hôm nay vào trước Cổng Chùa, Nhận Cành Hoa Trắng cài lên áo mình. Tâm Hương một nén ân tình, Kính dâng lên Mẹ muôn phần nhớ thương !
(Xem: 3850)
Thi Hoá Kinh Trung Bộ 4 tập - Giới Lạc Mai Lạc Hồng
(Xem: 3688)
Tuy là thầy của Nhật Hoàng Thiền sư vẫn thích lang thang du hành Ngài tuy đã rất nổi danh Vẫn làm khất sĩ dạo quanh khắp vùng.
(Xem: 3921)
Cỏ cây, sinh vật thời xưa Đều cùng biết nói, lại vừa biết nghe Riêng loài người giỏi mọi bề Được tôn chúa tể chính vì trí khôn,
(Xem: 4065)
Nguồn sức mạnh của trẻ thơ Chính là tiếng khóc bất ngờ kêu la. Nguồn sức mạnh của đàn bà Là cơn phẫn nộ bùng ra tức thời.
(Xem: 5536)
Một thiền sư rất nổi danh Lãng du theo đám mây xanh cuối trời Chân ông in dấu khắp nơi
(Xem: 3374)
Tất cả Pháp Thế Gian, Ta cần phải buông bỏ, Tín- Hạnh- Nguyện ghi nhớ. Thu nhiếp các Lục Căn, Giữ Tâm luôn thanh tịnh.
(Xem: 4026)
Khi mà bạn có Mẹ hiền Chăm lo cho bạn ngày đêm an phần Những gì bạn muốn bạn cần Mẹ hoan hỉ giúp, xả thân chẳng phiền.
(Xem: 4567)
Mẹ mà nở những nụ cười Lúc nào cũng chiếu sáng ngời đẹp thay, Mẹ ôm ấp trong vòng tay Mang niềm vui tới bao ngày trong ta.
(Xem: 3254)
Có hai phương cách thông thường Thực thi tôn giáo cõi dương trần này Một là hãy sống xa đây Xa nơi trần tục như thầy tu thôi
(Xem: 2862)
Trời rạng muôn phương với trăng sao, Đất rung bảy lần cùng núi rừng, Người về rực rỡ vườn tuệ giác, Thiên nhạc dặt dìu khúc xưng dương.
(Xem: 3428)
Một người giàu có thuở xưa Tác phong đứng đắn lại thừa thông minh Cho nên các kẻ chung quanh Tỏ lòng thán phục, tỏ tình kính yêu
(Xem: 8435)
Cuộc đời ảo giác giấc mộng dài, Lao đao chuốc khổ để làm chi? Suốt ngày say khướt bên chén rượu, Mình ta ngất ngưỡng mái hiên ngoài.
(Xem: 4618)
Cầu mong đại dịch chóng qua thôi Thế giới giờ đây điêu đứng rồi Phố xá đìu hiu đều đóng cửa Thôn quê lặng lẽ thảy im hơi
(Xem: 2995)
Lời Kinh Đêm càng vút cao cao mãi, Tỏa lan vào ánh sáng khắp Không Gian... Mỗi Câu Kinh tràn ý nghĩa Ngọc Vàng, Bây cao mãi, hòa tan vào Vũ Trụ....
(Xem: 3572)
Thiền sư tinh tấn tu hành Cho nên đạo hạnh nổi danh khắp vùng Bà con ca tụng vô cùng Ngài nêu gương sáng soi chung cho đời.
(Xem: 4607)
Trong một viện dưỡng lão ở nước Úc, cụ ông Mak Filise, 86 tuổi, không có thân nhân nào thăm viếng trong nhiều năm.
(Xem: 3865)
Nước kia có một ông vua Nghe lời đồn đãi khó ưa về mình Ngoài đời có kẻ phê bình Rằng mình bạo ngược, tính tình tàn hung
(Xem: 4167)
Lại thêm một ngày cho cuộc đời. Lại thêm một ngày cho em, Lại thêm một ngày cho anh, Lại thêm một ngày cho những người còn sống trên cõi đời này.
(Xem: 4338)
Nợ nước thù chồng nặng cả hai Cùng em chia sẻ bước chông gai Sơn hà dựng lại, dân ghi đức Vương bá xây nền quốc chính ngôi
(Xem: 4127)
Nguyện Cầu Đức Phật Dược Sư, Chữa cho Thế Giới bớt dần dịch căn,
(Xem: 3209)
Một năm Thầy Hư Vân về Kê Túc, Để tịnh tu, giao Hội cho Cao Tăng... Tại đây, Thầy tu sửa Chùa Hưng Vân... Chùa La Thuyên, tỉnh Hạ Dương cho hoàn chỉnh
(Xem: 4783)
Ta cứ ngỡ tuổi già toàn tẻ nhạt, Ngại bốn mùa năm tháng lướt qua nhanh,
(Xem: 3194)
Nơi miền bắc Ấn Độ xưa Trong vương quốc nọ có vua trị vì Giúp vua là vị quan kia Có tài định giá những gì bán buôn
(Xem: 4512)
Bạn ơi, Muốn sống hạnh phúc thì xin bạn: Đừng đem chuyện hàng xóm vào gia đình. Đừng đem chuyện đường phố vào nhà. Đừng đem chuyện cộng đồng vào những bữa cơm.
(Xem: 4857)
Tuyển tập song ngữ “Thơ Thiền Lê-Nguyễn Zen Poems” đã góp một phần rất tuyệt vời khi đưa ra ánh sáng một phương diện khác của ảnh hưởng Thiền tại Việt Nam...
(Xem: 4876)
Xuân về khắp chốn rộn tin vui Mở cửa mừng Xuân rạng ánh cười Phú quý Xuân sang nguồn cội thắm Vinh hoa Tết đến nghĩa tình tươi
(Xem: 3645)
Kỷ Hợi qua, Canh Tý đến nhanh, Ba Mươi Tết, thanh thản, yên bình, Bánh chưng xanh, quả, hoa bầy sẵn, Chuẩn bị dâng cúng Phật đầu năm.
(Xem: 3964)
Thêm một mùa Xuân chốn viễn phương. Nhớ về quê cũ trắng canh trường!
(Xem: 3695)
Thức chờ năm mới gió đượm hương trà nửa khuya tóc trắng một đời sắp qua.
(Xem: 4335)
Rừng Sala giữa cây Song Thọ, Lúc nửa đêm, Phật sắp Niết Bàn, Không khí quá trang nghiêm yên tịnh, Các Đệ Tử ngồi kín chung quanh.
(Xem: 3729)
Trong chuyến đi, Hành Hương Thăm Đất Phật. Đến Sông Hằng rồi Lộc Uyển xanh tươi, Tiếp theo là Thánh Tích Phật xa xôi... Rồi sau đến Nalanda hoang phế!
(Xem: 4354)
Nhân vào ngày Lễ Tạ Ơn Chúng ta cảm tạ vô vàn thành tâm Những lời cầu nguyện quanh năm, Tạ ơn gia cảnh muôn phần yêu thương,
(Xem: 3992)
Tờ mờ sáng tinh sương, Gậy, nón lá, lên đường, Ai không khỏe ở lại ! Vì Leo núi đường trường,
(Xem: 3405)
Một ngày mới tôi về thăm Phật Tích. Bao lâu rồi trông đợi đến hôm nay. Thời gian qua tâm tư ngóng từng ngày. Đủ duyên lành cùng nhau thăm Đất Phật
(Xem: 3999)
Ở Ba La Nại thời xưa Có nhà giàu nọ rất ưa bạc bài Ông thường chơi với một người Cũng mê bài bạc, tứ thời ăn thua
(Xem: 4031)
Thuở xưa có kẻ đi đường Rất là khát nước nên dừng chốn đây Kiếm tìm nước khắp Đông Tây Thấy sương lóng lánh giăng đầy phía xa
(Xem: 4466)
Tu Bồ Đề sinh ra đời Một ngày đặc biết đất trời lạ sao Trong nhà của cải biết bao Tự nhiên biến mất đường nào ai hay.
(Xem: 5360)
Dốc đá ven đường tiến thẳng non, Sương chùng suối róc cảnh chon von. Qui chơn thấy lẽ không tìm ngọn, Lập hạnh vun đời vẫn nguyện con.
(Xem: 3842)
Thuyền Nhân trước nay thành “Thùng Nhân” Việt... Boat People hoá thành “Load People”. Xin cầu nguyện cho những linh hồn vừa khuất bóng.
(Xem: 3930)
Hè nhau báng bổ chốn thiền môn Kẻ xướng người hô phang dập dồn Bắt bóng toang mồm rao báo nóng Trông hình ngoác mỏ động làng ồn
(Xem: 4517)
Lắng lòng nghe một chiếc lá rơi Mùa Thu vừa đến nhẹ bên đời Chiều phai, giọt nắng còn vương đọng Như thầm tiếc nuối một ngày trôi..
(Xem: 4019)
Trước khi câu chuyện xảy ra Ở bên châu Á người ta nói rằng Voi và chó chẳng kết thân Chẳng bao giờ có thể gần gũi nhau,
(Xem: 4825)
Cội Bồ đề lá cành xanh thắm Bám đất sâu in đậm bóng từ Bao năm chẳng quản hoại hư Chở che muôn loại thân như diệu kỳ
(Xem: 4575)
Duyên trần thúc đẩy đến nơi này, Khổ luỵ sầu đau cứ mãi quay Lận đận bơ vơ bao mộng mị Lênh đênh lạc lõng bấy mơ lay
(Xem: 3996)
Bồ tát tự tại cứ đi, Chúng sanh theo gót những gì ngài qua, Để cùng thoát khổ Ta Bà, Tây phương tịnh độ một nhà an vui.
(Xem: 3659)
Có chàng giàu có kể chi Tiền nhiều nhưng lại ngu si tức cười Không hề biết đến việc đời, Một hôm chàng chợt dạo chơi trong vùng
(Xem: 4040)
Căn bản của sự tha thứ là quên đi những gì đã xảy ra, nhưng nhớ những gì đã xảy ra rồi và cần tha thứ cho sự bình an của tâm hồn.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant