TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 15
(Từ bài số 141 đến số 150)
Mang hạnh nguyền, từ đó ta đi 141
Tôi xin-thơ nhạc 142
Vào cửa sinh, tôi đi tìm cõi sống 143
Tôi bước đi giữa đôi bờ sinh tử 144
Tiếng gọi thương yêu 145
Phương xa mất Mẹ 146
Tình Mẹ muôn đời 147
Nhắc những em tôi 148
Bóng hình Cha muôn thuở 149
Xóa tan những nhục cho người con gái VN 150
Hạnh Nguyện Ta Đi
Thơ nhạc * 7 - 2004
Mùa Hạ nào rồi cũng đi qua
Tôi bước chân theo bóng Tăng Già
Xiểng dương lời Đức Phật Thích Ca
Mười ngày tu xin bước lên thuyền
Nương giáo từ cắt đứt vạn duyên
Cho cuộc đời hết khổ triền miên
Mười ngày tu xin bước lên đường
Đưa cuộc đời về với yêu thương
Đưa muôn loài về bến thanh lương
Bước nhân sinh ta đã vào đời
Biển trần gian chìm đắm chơi vơi
Đạo cứu đời tỏa khắp nơi nơi
Mùa Hạ nào nương bóng Từ Bi
Nhận chân đời rồi chẳng ra chi
Mang hạnh nguyền từ đó ta đi
Ta bước đi Ánh Đạo huy hoàng
Cho nhân gian nhuận bóng Từ Quang
Cho muôn loài thoát khỏi lầm than
Ta bước đi Ánh Đạo an bình
Đạo Từ Bi hóa độ chúng sinh
Đưa thuyền từ cứu độ hàm linh
Ta bước đi giải thoát cho người
Ta bước đi giải thoát cho đời
Cho Đạo Mầu thấm nhuận nơi nơi.
Tôi Xin
Thơ nhạc * 7 - 2004
Tôi xin nương Đức Phật Thích Ca
mang ánh sáng soi đường tăm tối
Tôi xin nương Đức Phật Di Đà
phóng quang từ cứu độ hàm linh
Tôi xin nương Đức Phật Dược Sư
xây diệu thân muôn loài sắc tướng
Tôi xin nương Phật Mẫu Chuẩn Đề
làm mẹ hiền bốn loại chúng sinh
Tôi xin nương Bồ Tát Quán Âm
lắng tai nghe ai người trầm thống
Tôi xin nương Bồ Tát Đại Thế
đem đuốc tuệ phá vạn lầm mê
Tôi xin nương Văn Thù Sư Lợi
đem gươm thiêng phá tà quy chánh
Tôi xin nương Bồ Tát Phổ Hiền
đem bi nguyền gìn giữ Pháp Vương
Tôi xin nương theo Ngài Hộ Pháp
vì đạo mầu trùng quang chấn tích
Tôi xin nương theo Ngài Tiêu Diện
khuyên răn người bảo vệ thiền môn
Tôi xin nương Bồ Tát Giám Trai
giữ già lam thanh quy thánh khiết
Tôi xin chờ Đức Phật Di Lặc
chắp tay nguyền Pháp Hội tương lai.
Phật Pháp Thân quê nhà ta đó
Đạo cứu đời vời vợi thanh lương
Chân diệu hữu ai ai cũng có
Đạo vì đời truyền khắp muôn phương.
Phật Pháp Thân quê nhà ta đó
Đạo cứu đời vời vợi thanh lương
Chân diệu hữu ai ai cũng có
Đạo vì đời truyền khắp muôn phương.
Vào Cửa Sinh, Tìm về Cõi Sống
Tháng 7 - 2004
Vào cửa sinh tôi đi tìm cõi sống
Của chính tôi rồi sẽ đi về đâu
Qua những thềm hoang sách vở phủ đầu
Tắt nghẽn đó, không tìm ra lối thoát
Lên núi cao, núi vẫn cao chót vót
Vào rừng sâu, cây vẫn ngủ rừng già
Ra bãi biển, sóng vẫn gầm từng đợt phong ba
Đứng giữa trời, vũ trụ vẫn bao la bất tận
Giữa sống chết, tôi trầm ngâm tự vấn
Chỉ khác nhau một hơi thở vào ra
Sống và chết, oan khiên nghiệt ngã thế à !
Sống tự quyết, mà chết không tìm ra manh mối
Còn sống đây, tôi vẽ ra nhiều phương nhiều lối
Chuyện hôm nay, cho tới chuyện những ngày mai
Chuyện năm năm, mười năm, hay hơn nữa, còn dài
Từng bước sẽ diễn ra khi thời gian sẽ tới
Nhưng nếu tôi chết ngay, khi tử thần đã gọi
Nơi chốn nào sẽ là chỗ tôi đi
Bao sách vở như rừng mơ, không cụ thể được gì
Còn kinh nghiệm như rễ má, khoanh tay bất lực
Ai cũng bảo, của ta, cái gì cũng nhứt
Ai cũng nghe, chết đi, một cõi đi về
Nhưng đi về đâu, vời vợi lê thê
Sao người sống trông hoài mà chẳng biết
Còn người chết thì ra đi biền biệt
Nắm một cái gì, nói thiệt cho nghe
Có tiếng võng đưa kẽo kẹt sau hè
Võng không còn đưa, tiếng có nghe không nhĩ !
Và cứ thế, vẽ ra muôn ngàn huyền bí
Tiếng võng lại đưa kẽo kẹt sau hè
Động hiện lên rồi, tiếng lại được nghe
Tĩnh, im bặt, đâu còn nghe tiếng nữa
Sắc thân và cát bụi, vô tri, cũng rứa
Khi linh tri đã xuất khỏi hình hài
Bỏ lại sau lưng, buông xả hai vai
Tử là điểm ngừng mà sinh là tinh ba xuất phát
Linh tri đó, ứng tùy một thân khác
Chiêu cảm cùng vạn hữu khứ lai
Khi đã đi, dù không phải là hai
Nhưng khi đến, là hai chứ không phải một
Như một bản trường ca tương tục âm thanh nhiều nốt
Từng nốt cung đàn hằng vĩnh triền miên
Chết là một dấu để sống nối liền
Cho hai nhịp tử sinh, đi và đi mãi mãi.
Tôi Bước Đi Giữa Đôi Bờ Sinh Tử
Tháng 7 - 2004
Tôi bước đi giữa đôi bờ sinh tử
Nhìn sự sinh bừng sức sống vươn lên
Nhìn sự tử đi vào thế giới lãng quên
Giữa sinh tử cách nhau dòng sông ly biệt
Dòng sông đó nghe âm vang thi thiết
Bên này bờ là sự sống bay xa
Bên kia bờ là thế giới của những hồn ma
Ký với quy gãy nhịp, nghìn trùng xa cách
Khi dòng sinh đã bắt đầu chuyển mạch
Thì dòng tử đã mở ra một cõi đi về
Tôi bước đi giữa đôi dòng sinh tử lê thê
Bao nhiêu người đang sống và bao nhiêu người đã chết
Khi cõi sinh hiện ra thêm một vệt
Thì cõi tử lại trống mất một ô
Một hồn đơn đã thoát khỏi nấm mồ
Lạc lõng vào cõi sinh, thêm một người xuất hiện
Giữa tử sinh, có sợi dây vô hình kỳ diễm
Như bản trường ca sinh tử vô cùng
Dòng tử sinh vô thỉ vô chung
Từng cá thể, tựu thành những âm ba bất tận
Tôi thấy rồi em, cung đàn hòa vận
Tôi nghe rồi em, tiếng nói nhiệm mầu
Biển động tử sinh vi diệu thâm sâu
Mỗi sống chết như từng cơn sóng vỗ
Để tôi thấy em từ ngàn xưa hiển lộ
Để tôi thấy người sẽ khuất tận ngàn sau
Mang thương yêu để thấm những niềm đau
Mờ mắt lệ để thăm dòng sinh tử
Tôi và em leo lên đồi tĩnh lự
Tôi và người bước xuống cõi trần gian
Tiếc ly tan sinh tử giữa đôi đàng
Trao chân thiện trên nhịp cầu giao cảm
Sỏi đá đã mòn bên bờ tiết đọng
Cát bụi đã trơ từng mảnh hình hài
Tôi lang thang gom góp những nhạt phai
Kết thành bản tình ca đôi bờ sinh tử
Tôi đứng đó, ngàn năm lưu giữ
Trao cho ai mang tiếng nói chào đời
Trao cho người về một cõi chơi vơi
Kỷ vật tử sinh trôi bờ sinh tử.
Tiếng Gọi Thương Yêu
7 - 2004
Gom cát bụi bên bờ rêu giá lạnh
Góp hoang tàn bên bờ đá rêu xanh
Để lắng nghe từng giọt lệ long lanh
Rơi xuống biển trần gian nhiều gai góc
Ai đã vẽ ra tranh thêu gấm ngọc
Ai đã đan tâm dày xéo điêu tàn
Cùng sống trong đời một cõi trần gian
Sao không xây tình thương và sự sống
Mang tâm từ, xóa tan đi biến động
Mang tâm bi, trang trải những thương yêu
Sống vị tha dù có khổ đau nhiều
Còn hơn đắp một nấm mồ vị kỷ
Thương cho những ai thành tâm thiện ý
Thương cho những ai dạ sói lòng lang
Biển đục phù sinh loang lổ hoang tàn
Gieo chi nữa những sắc màu hoen ố
Kiếp nhân sinh đã mang nhiều đau khổ
Kiếp con người đã lắm nỗi tang thương
Thà làm cỏ cây xanh ngát bên đường
Hơn hoa mỹ thêu thùa bên bờ lau gió bụi
Trong bóng đen, tội tình chi lầm lũi
Giữa khung trời, tỏa rạng ánh thiều quang
Sống thanh thiên như gió mát trăng ngàn
Cho đêm tối bừng hỏa châu tỏa sáng
Nguồn mạch thương yêu khơi đầu suối cạn
Cho nước trong lành tưới mát đồng xanh
Ngát tỏa mùi hương, nét ngọc tinh anh
Cho vạn vật nhân sinh, hòa điệu sống
Phương Xa Mất Mẹ
Tặng cho những ai ở xa mất Mẹ.
Tháng 7 - 2004.
Ngày xưa tôi đi, Mẹ tôi gọi
Nhớ trở về thăm mái nhà nho nhỏ
Tôi ra đi, mẹ tôi còn ở đó
Chốn trời quê, sương gió, nắng mưa nhiều
Mắt mẹ mờ, ôm hy vọng nâng niu
Tôi gìn giữ những gì chiu chắt được
Lối ngõ đầu thôn
Nhớ sau nhớ trước
Ngưỡng cửa chờ mong
Ngừng bước tâm tư
Mẹ ngước nhìn trông
Con đó, phải không chừ !
Thưa mẹ không đâu
Ngày về thăm chưa đến !
Mẹ tôi buồn, tuổi mẹ già như đèn khô, cạn nến
Bóng chiều hôm, lỡ mây trời vụt tắt thì sao
Đã mười năm, hai mươi năm, biết đến khi nào
Tôi quặn thắt, ôm nỗi sầu cô đọng
Những tưởng, mây kéo bồng bềnh, trăng sao lồng lộng
Bóng thời gian chưa đến độ bẽ bàng
Nhưng nào ngờ dòng sinh tử băng ngang
Tôi lặng nhìn mẹ, qua tang gia buốt giá
Dòng đời nghiệt ngã
Mấy nẻo phân ly
Mẹ giã từ tôi
Mẹ đã ra đi
Tôi vĩnh viễn ôm nỗi lòng rêu phủ
Mẹ đã về với giấc nghìn thu yên ngủ
Nhưng những đêm nhớ mẹ, tôi không một giấc ngủ yên
Bóng mẹ hiền vạn thuở cũng không quên
Đeo tôi mãi, đến cuối đời ân hận
Mỗi khi buồn nhớ mẹ
Lòng thổn thức trào dâng
Vành mi khô ngấn lệ
Nhỏ hai giọt lăn tròn
Đêm sâu dù có mỏi mòn
Có sâu hơn nỗi người con phương trời
Đưa hồn về chốn chơi vơi
Tìm hình bóng mẹ, ngỏ lời nỉ non
Mẹ ơi, trái đất dẫu tròn
Nhưng con tìm mẹ, có còn gì không
Lạnh lùng nghe tiếng đêm đông
Xa xôi nghe tiếng mênh mông vô bờ
Lung linh nén ngọc hương thờ
Nhưng hình bóng mẹ mịt mờ ngàn xa
Giật mình tỉnh mộng đêm qua
Sờ trên gối mộng gối đà đẫm sương
Nghe lòng nát cõi tình thương
Rụng rơi giọt lệ đêm trường ai hay !!!
Tình Mẹ Muôn Đời
Tặng cho những ai còn Mẹ và những ai mất Mẹ.
Tháng 7 - 2004.
Biết bao nhiêu bài hát, hát ca về mẹ
Biết bao nhiêu bài ca, ca về mẹ tuyệt vời
Và biết bao nhiêu sách vở trong đời
Nói về mẹ, tình thiêng liêng cao quí
Sách vở ấy dẫu dẫy đầy như núi
Lời ca kia dẫu lai láng như sông
Tình ca kia dẫu rào rạt biển Đông
Nhưng cũng không diễn tả hết được, tình ca của mẹ !
Dù có lớn bao nhiêu, đối diện mẹ, con vẫn còn nhỏ bé
Dù có làm ông gì, đối diện mẹ, con cũng mong hai tiếng thương yêu
Dù có làm bà gì, đối diện mẹ, con cũng mong được nuông chiều
Hình ảnh mẹ diệu kỳ hơn trời cao biển rộng
Tấm lòng mẹ, hơn đất trời lồng lộng
Che chở cho con trước mọi sóng gió cuộc đời
Tha thứ cho con trước mọi tơi tả trùng khơi
Còn có mẹ là con còn tất cả
Cuộc sống phong trần, dù có ngàn lần vấp ngã
Biển đục trần gian, dù có vạn lúc nguy nan
Chỉ cần về bên mẹ, là con được bình an
Khi nghe mẹ hỏi, con, con của tôi sao đó !!!
Những đứa con xa, mẹ chờ trông vò võ
Những đứa con gần, mẹ sớm tối chiều hôm
Bao cuộc biển dâu, sông cạn đá mòn
Nhưng tình thương của mẹ vẫn ngàn đời che chở
Con chưa kịp thưa, mẹ đã vỗ về hỏi con cho rõ
Con đó hả con, con có sao không
Nhớ giữ gìn sức khỏe nghe hông
Nếu con có bề gì, mẹ làm sao sống được !!!
Mỗi khi vui, con chưa kịp cười, mẹ đã cười trước
Mỗi khi đau, con chưa dám khóc, nước mắt mẹ đã chảy rồi
Mẹ là nhất trong đời, không có gì thay bậc đổi ngôi
Mẹ là cả bầu trời thương yêu dịu ngọt
Trăng khuất canh tàn, nhìn những vì sao chót vót
Tôi viết cho ai, còn có mẹ trong đời
Tôi viết cho ai, không còn mẹ như tôi
Hãy biết sống trọn vẹn khi trong đời còn mẹ
Và hãy cùng tôi, nghe từng giọt lệ đơn côi !!!
Nhắc Những Em Tôi
Tặng cho những ai còn Mẹ và những ai mất Mẹ.
Tháng 7 - 2004.
Mẹ là một con người, nhưng là một con người không ai thay thế
Mẹ là một con người, nhưng nhờ mẹ mới có em
Mẹ ấp ủ em giấc ngủ hằng đêm
Mẹ đã nâng niu, từ ngày em có mặt
Chín tháng mười ngày, lòng mẹ đau quặn thắt
Ngày em ra đời, mẹ như đứt ruột đứt gan
Thân mẹ ra sao, mẹ cũng chẳng màng
Mẹ quay nhìn em, thử em có bình yên không đã !!!
Tay bế tay bồng ba năm ròng rã
Bú, mớm, nuôi em, vất vả trăm phần
Lo cho em khôn lớn, mẹ cực khổ bội lần
Vì hy sinh cho em, mẹ đã chất chồng gian khó
Một sương hai nắng, dầm mưa dãi gió
Vất vả một đời, tần tảo nuôi em
Cơm canh dưa muối, đày đọa thân còm
Miễn sao cho em được no cơm ấm áo
Em lớn lên một chút, mẹ dày thêm áo não
Em trưởng thành bao nhiêu, mẹ tàn tạ úa già
Mắt yếu, lưng còng, mòn thịt, mòn da
Để cho em thành người, như người ta trong xã hội
Đức hy sinh của mẹ như trời cao dịu vợi
Tình thương yêu của mẹ như biển cả thâm sâu
Vũ trụ mênh mông, bao nhiêu cõi nhiệm mầu
Có một cõi thiêng liêng, em xin dành cho mẹ
Tôi xin nhắc em, đôi lời em nhé !
Mẹ đã gian truân, đau khổ nhiều rồi
Mẹ đã vì em, tóc bạc da mồi
Nếu em thương mẹ, thì đừng để một ngày mai, quá chậm !!!
Em đừng để tóc mẹ bạc thêm trên đầu đã trắng !
Thân mẹ yếu già, em đừng để mẹ thêm những vết nhăn !
Mắt mẹ đã khô, đừng để mẹ khóc nữa vì em !
Em thăm hỏi mẹ, có khỏe không, mỗi khi đâu đó !
Em ơi ! Em hãy nói một câu, một câu nho nhỏ :
Mẹ ơi ! Mẹ có biết rằng, con thương mẹ lắm không ?
Cõi trần gian, diễm phúc cho em, còn đóa hoa hồng !!!
Và, bất hạnh cho những ai, khi cài bông hoa trắng !!!
Bóng Hình Cha Muôn Thuở
Để nhớ mãi bóng hình Cha.
Tháng 7 - 2004.
Bao nhiêu sách vở, bài ca, nói về tình mẹ
Sao ít có những lời, nói tới tình cha
Có công bằng không, và như vậy, sao cà
Sừng sững như núi Thái Sơn, thì cần chi tô vẽ
Công cha hằng trụ vũ, nên khác nhiều đức mẹ
Nhà mà không nóc, dựa cột ai nghe !
“Còn cha, gót đỏ như son”, là sao vậy hè !
Những gì con có hôm nay, đều nhờ cha mà có
Gánh vác, đỡ đần, một đời gian khó
Chống chỏi, gian truân, năm tháng chẳng sờn
Tang thương biến hải, sông cạn, đá mòn
Nhưng tấm thân cha vẫn uy nghiêm, không biểu lộ
Cha như tùng bách, đan tâm từ độ
Nào vợ, nào con, nào cửa, nào nhà
Rồi tiếng gọi hồn thiêng, tiếng réo sơn hà
Cả một cuộc đời vật lộn, xông pha
Đập giũa xác xây, và độc đạo đứng lên, nên trầm ngâm, ít nói
Đôi mắt sâu, chứa đựng một bầu trời, mệt mỏi
Trắng mái đầu, cho thỏa mộng Nam Kha
Tay sần sủi, cho tròn nợ nước, tình nhà
Chân chai đá, để giẫm đi mọi nẻo đường gai góc
Nước mắt chờ khô, nhưng cha ngậm câm, không khóc
Bừng nở tâm tư, nhưng cha cũng ít tiếng nói, tiếng cười
Từ một tới mười, cho đến vạn mười mươi
Nam nhi không mâu, thuẫn, tang, bồng, đâu phải là nam nhi trái !
Lấp biển, dời non, gieo ngàn quan ải
Vượt núi, băng rừng, nhẹ tựa hồng mao
Tình non nghĩa nước, thắm đượm máu đào
Cha vẫn đứng thẳng, nhìn ngang, thì sá gì chút tình ca ngợi
Một tiếng ơn cha, mềm lòng đá sỏi
Một tiếng phụ thân, rúng động từ nghiêm
Một tiếng thâm ân, rúng động linh thiêng
Đạp đổ chông gai và xây đắp lại : những hoang tàn, nghiêng ngửa
Cha tôi đó, ôi tình cha muôn thuở
Nhờ bóng hình cha, tôi mới có hôm nay
Dù cha tôi, không niềm nở từng ngày
Nhưng vẫn trơ gan cùng phong sương, tuế nguyệt
Bên bóng bụi mờ
Đêm dài nuối tiếc
Bên dòng lịch sử
Băng giá lên ngôi
Bên dòng sông xưa
Nay lở mai bồi
Còn đó mãi, bóng hình cha muôn thuở !!!
Xóa Tan Những Ô Nhục Cho Người Con Gái Việt Nam
(Viết cho những ai dã tâm đã, đang và sẽ tác tạo
cho người con gái Việt Nam lấy chồng mang tên ngoại quốc).
Tháng 8-2004
Người con gái Việt Nam, trên quê hương kiều diễm mộng mơ
Dù các em ở thị thành hay ở chốn thôn quê
Dù các em có học cao, hay mới học qua mấy lớp i tờ
Dù các em có đài các trâm anh, hay chất phác ngu ngơ
Các em vẫn là cháu con của Mẹ Âu Cơ nước Việt
Nguòi con gái Việt Nam, trên quê hương đượm tình tha thiết
Đượm nghĩa ân như lúa chín thơm hương, thơm ngát ruộng đồng
Đượm ân tình như suối nhỏ băng đèo, về với dòng sông
Như chim Lạc chậm bay, chờ cánh chim Hồng
Tâm đức đó, đã cho em thành người con gái Việt Nam muôn thuở
Tôi nghe rồi em !
Nhũng bức xúc đã trào dâng từ độ
Khi các em ra đi, dù có theo tiếng gọi là gì
Khi các em lên đường, dù có đánh đổi thứ chi
Theo trào lưu hay theo thuở theo thì
Hay học làm sang, lấy chồng vài quốc gia, mang tên ngoại quốc
Tôi nghe rồi em !
Trái đắng bồ hòn, phết đường phết mật
Đến với người ta, các em tan nát, rã rời
Họ vùi dập các em, còn hơn bèo giạt hoa trôi
Họ nhục mạ các em, còn hơn con ở học đòi
Đó là chưa nói tới, họ bán các em cho chợ đời phù phiếm
Tôi nghe rồi em !
Phẫn nộ tâm tư, bao nhiêu là chuyện
Họ bảo rằng, người con gái Việt Nam chỉ đáng vài trăm
Nếu có nhích hơn, thì đáng giá vài ngàn
Chỉ bấy nhiêu thôi, thì hạ cám thượng vàng
Còn tuổi tác, dung nhan, thì dẫy đầy, tha hồ chọn lựa
Các em đã phó thác rồi, còn chi nói nữa
Tấm thân cô, làm sao thoát khỏi nanh sói miệng hùm
Mới lớn lên, bỏ cửa bỏ nhà, bỏ chị bỏ em, ném vào chỗ khốn cùng
Họ nhồi nhét các em rơi vào hố thẳm đường hầm
Các em nhìn, không ai thấy !!!
Các em nói, không ai nghe !!!
Các em khóc, nhưng còn đâu nước mắt !!!
Đã lọt vào tay người ta rồi, còn gì gọi là trả giá quá đắt
Đã thành món đồ vật của người ta rồi, còn gì giá với cả nữa đâu
Chỉ tội cho các em, vì mẹ vì cha, vì ai, hay vì vụn dại trong đầu
Không thương không cảm, mà liều thân, còn tệ hơn nước chảy qua cầu
Nhắm mắt đưa chân, mà chưa biết đường biết lối
“Ao nhà” dù đục, vẫn thanh hơn “đầm ngoại” !!!
Quê mình, dù nghèo nhưng cho sạch, dù rách nhưng cho thơm
Dù miếng dưa miếng muối, hay ngô khoai độn với miếng cơm
Nhưng không bán rẻ lương tâm và
làm nhục người con gái Việt Nam, em nhé !
Cố nhiên, tôi nói trước để tránh đi những điều biếm nhẽ !
Tôi chỉ nói cho những cô gái Việt Nam trong cảnh ngộ mà thôi
Chứ không đá động tới những ai, mang chân thật, diễm phúc “leo đồi”
Quyền sống và đời riêng, nào ai xúc phạm
Tôi viết cho những ai, đang vùi đầu thân phận
Tôi viết cho những ai, đang tủi nhục oán hờn
Tôi viết cho những ai, đang tê tỉ khóc thầm
Và viết cho những ai, đang ngấm nghé, chưa sa vào mê hồn trận
Chuông tỉnh đầu hôm
Chuông ngân sáng sớm
Hãy nghe đi người
Hãy nghe đi em
Nghe nữa đi em
Hỡi những người con gái Việt Nam
Các em là những người con của đất nước Tiên Rồng
Các em là nhũng người con gái Việt Nam da vàng
Đừng để ai sĩ nhục, và đừng để ai xâm phạm !!!01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01
02. Thầm lặng 02
03. Việt Nam, quê hương còn đó 03
04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04
05. Từ đó xa mờ 05
06. Tiếng kêu cứu quê hương 06
07. Thương Thầy An Thiên 07
08. Chùa tôi 08