- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
- Tuyển tập 51
- Tuyển tập 52
- Tuyển tập 53
- Tuyển tập 54
- Tuyển tập 55
- Tuyển tập 56
- Tuyển tập 57
- Tuyển tập 58
- Tuyển tập 59
- Tuyển tập 60
- Tuyển tập 61
- Tuyển tập 62
- Tuyển tập 63 & 64
- Tuyển tập 65
- Tuyển tập 66
- Tuyển tập 67
- Tuyển tập 68
- Tuyển tập 69
- Tuyển tập 70
- Tuyển tập 71
- Tuyển tập 72
- Tuyển tập 73
- Tuyển tập 74
- Tuyển tập 75
- Tuyển tập 76
- Tuyển tập 77
- Tuyển tập 78
- Tuyển tập 79
- Tuyển tập 80
- Tuyển tập 81
- Tuyển tập 82
- Tuyển tập 83
- Tuyển tập 84
- Tuyển tập 85
- Tuyển tập 86
- Tuyển tập 87
- Tuyển tập 88
- Tuyển tập 89
- Tuyển tập 90
- Tuyển tập 91
- Tuyển tập 92
- Tuyển tập 93
- Tuyển tập 94
- Tuyển tập 95
- Tuyển tập 96
- Tuyển tập 97
- Tuyển tập 98
- Tuyển tập 99
- Tuyển tập 100
- Tuyển tập 101
- Tuyển tập 102
- Tuyển tập 103
- Tuyển tập 104
- Tuyển tập 105
- Tuyển tập 106
- Tuyển tập 107
- Tuyển tập 108
- Tuyển tập 109
- Tuyển tập 110
- Tuyển tập 111
- Tuyển tập 112
- Tuyển tập 113
- Tuyển tập 114
- Tuyển tập 115
- Tuyển tập 116
- Tuyển tập 117
- Tuyển tập 118
- Tuyển tập 119
- Tuyển tập 120
- Tuyển tập 121
- Tuyển tập 122
- Tuyển tập 123
- Tuyển tập 124
- Tuyển tập 125
- Tuyển tập 126
- Tuyển tập 127
- Tuyển tập 128
- Tuyển tập 129
- Tuyển tập 130
- Tuyển tập 131
- Tuyển tập 132
- Tuyển tập 133
- Tuyển tập 134
- Tuyển tập 135
- Tuyển tập 136
- Tuyển tập 137
- Tuyển tập 138
- Tuyển tập 139
- Tuyển tập 140
- Tuyển tập 141
- Tuyển tập 142
- Tuyển tập 143
- Tuyển tập 144
- Tuyển tập 145
- Tuyển Tập 146
- Tuyển Tập 147
- Tuyển Tập 148
- Tuyển Tập 149
- Tuyển Tập 150
TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 19
(Từ bài số 181 đến số 190)
Tôi gởi bài thơ Thứ Tư 181
Tôi gởi bài thơ Thứ Năm 182
Nát cõi Trần Gian, Thiên Đàng chấn động !!! 183
Cõi Bào Ảnh Phù Sinh hằng hiển hiện 184
Ta bước đi trên quê hương ta 185
Ta xin vào cõi trần gian 186
Buông tay, Vô Cùng ! 187
Ta là Ta mãi mãi 188
Tôi không hứa, và tôi không làm được 189
Tuổi Trẻ đi qua, Thần Tiên biến mất 190
Tôi Gởi Bài Thơ Thứ Tư
Tháng 10 - 2004
Bài thơ tôi gởi đến dòng sông
Nước chảy lăn tăn sóng gợn hồn
Nhớ bóng con đò đưa mái đẩy
Đôi bờ bến nước những chiều đông
Tôi gởi bài thơ ra biển khơi
Nhìn xem sóng nước vỗ đầy vơi
Vầng thơ rung động hòa âm điệu
Như sóng vào bờ ra biển khơi
Bài thơ tôi gởi đến cung trăng
Lấp ló cây đa ngắm chị Hằng
Lỡ bước vô tình vương Chú Cuội
Cả hai nhìn lại, ngó xa xăm
Tôi gởi bài thơ đến núi đồi
Thấy gần nhưng bước lại xa xôi
Đường đi gian khó nhiều ngang dọc
Nhưng quyết lòng đi sẽ đến thôi
Bài thơ tôi gởi khách tha phương
Một bước ra đi mấy dặm trường
Ai nhớ lối về thương ngõ vắng
Hồn thơ đệm nhạc hát du dương
Tôi gởi bài thơ khách vắng nhà
Hỏi đi đâu đó cách gần xa
Ngập ngừng tôi để thơ tôi lại
Khi đọc, có nghe những đậm đà.
Tôi Gởi Bài Thơ Thứ Năm
Tháng 10 - 2004
Bài thơ tôi gởi những ngày qua
Đã đến tay ai được mấy nhà
Ai đã vương thơ hòa ý vị
Đưa hồn theo gió gởi xa xa
Bài thơ tôi gởi mấy hôm nay
Cứ sống an vui mỗi một ngày
Sống trọn một ngày là biết sống
Như thơ tuyệt ý mới là hay
Bài thơ tôi gởi những ngày mai
Mở cửa thênh thang chẳng đóng cài
Vạn nẻo đường đời luôn cất bước
Chân trời góc biển lối thiên thai
Tôi gởi bài thơ cho những ai
Thức khuya mới biết trắng đêm dài
Canh tàn thẩm thấu đời phiêu mộng
Son có mòn không, sắc có phai
Còn ai tôi gởi nữa hay không
Xin gởi chung thôi chớ trách lòng
Máu chảy về tim đâu cách nhịp
Sợi thơ từng cuộn chảy theo dòng
Tôi gởi bài thơ đã đủ chưa
Bài thơ tôi gởi mấy cho vừa
Thơ nằm gác trọ đêm khuya vắng
Xin hỏi hồn thơ, đã ngủ chưa !
Nát cõi Trần Gian, Thiên Đàng chấn động !
Tháng 10 - 2004
Hỡi những ai, máu oán thù đông lạnh
Hỡi những ai, tình nhân thế đóng băng
Gỗ đá còn đau, vân, sớ nổi lằn
Con người, không lẽ điên loạn, ngất ngây, man dại
Tôi biết anh, bịt lương tri quảng đại
Tôi biết chị, khép cửa lớn tâm hồn
Tôi biết em, thờ thánh thiện sắt son
Thành những kẻ tội đồ của cuồng si bạo lực
Chất nổ bao thân, sát khí đằng đằng phẫn uất
Bom đạn tràn người, chọn hình chọn điểm banh thây
Xương thịt nát tan, gan ruột phơi đầy
Bao vụn vỡ, bao bầy nhầy, đổ nát
Anh không muốn sống, tự anh tìm đường nghỉ mát
Chị không muốn sống, tự chị tìm chỗ buông xuôi
Em không muốn sống, tự em đào lỗ chôn vùi
Muốn thì cứ lao, tôi rất tiếc nhưng không hề thúc giục
Cuộc sống an bằng, dùng quyền gì để trút
Xã hội nhân sinh, dùng quyền gì để đày
Bao con người, bao tâm lực, đắp xây
Một ít người núp Thánh Thần, phá vỡ
Những em bé, nằm cong queo, hết thở
Những cụ già, nằm co quắp, há mồm
Vùng sống điêu tàn, đất nước tối om
Sao không thấy những niềm đau tức tưởi
Ngày lại ngày, tái diễn hoài, rã rượi
Năm từng năm, bao đổ nát, biết không
Sao nhẫn tâm gieo tang tóc chất chồng
Mấy chục năm, làm được gì, và ai chấp nhận
Ngông cuồng quanh quẩn
Thù hận chưa nguôi
Tiếng khóc con người
Sao không nghe nhỉ !!!
Trên mạng nhện, truyền hình, dùng dao để dí
Một cái đầu, lìa cổ, ra giá, để treo
Dã thú bạo tàn vì bản năng, chứ không biết kì kèo
Con người lại mệnh danh, giở trò kinh thiên động địa
Dùng Đất Thánh để làm nơi chiến địa
Dùng nghĩa trang để núp bóng hồn ma
Thương cho người thành ác quỉ Tu La
Nhe nanh vuốt vồ mồi nơi Thánh Địa
Thánh A La, Thánh A La cũng bạt hồn kinh vía
Những người con làm ô nhục tên Người
Họ tế Người bằng xương thịt máu tươi
Tan nát cõi trần gian, và Thiên Đàng chấn động !!!
Cõi bào ảnh Phù Sinh hằng hiển hiện
Tháng 10 - 2004
Đeo viễn vọng lên đồi cao Ảo Tưởng
Nhìn con quay xoáy trục cõi trần gian
Lối mòn xưa mờ sương khói bên đàng
Con đường nay bay bay màu cát bụi
Con nai vàng ngẩn ngơ bên bờ suối
Con hùm oai dày dạn giữa núi rừng
Muôn loài ùa vang, rồi lại dửng dưng
Vạn vật trôi lăn, từng hồi biến động
Sấm sét vang rền
Đất bằng dậy sóng
Đảo lộn bòng bong
Vật đổi sao dời
Bão thổi cuồng phong
Mưa gió tơi bời
Cùng nhào lộn, rồi lặng yên, tím ngắt
Đất muốn lở cứ tự trồi tự dạt
Núi muốn lay cứ tự đổ tự nghiêng
Biển muốn động cứ dậy sóng cuồng điên
Người muốn chết cứ nhào lăn bức tử
Rồi theo trình tự
Đây lở kia bồi
Tiếp tục nổi trôi
Cõi trần dãy dụa
Đất trời nghiêng ngửa
Đẩy cửa nhân gian
Cuộc tạm chưa tàn
Những trò gian dở
Leo lên dốc cùng ngàn cây than thở
Xuống lưng đèo cùng cỏ dại tiêu ma
Vắt từng không vàng vọt bóng trăng già
Nhô góc biển, vừng đông vừa tỏ rạng
Một thời qua như bụi mờ lảng vảng
Một thời nay như sớm tối hoàng hôn
Sao Mai tàn ngóng đợi bóng sao Hôm
Cõi bào ảnh phù sinh hằng hiển hiện.
Ta bước đi trên Quê Hương Ta
Tháng 10 - 2004
Ta bước đi trên quê hương ta đó
Từng bước đi trên vạn nẻo con đường
Nhớ cả quê hương, nhớ phố, nhớ phường
Nhớ dĩ vãng trôi lăn theo dòng lịch sử
Ta bước đi, nghe nỗi niềm tình tự
Gió đồng quê len lén cửa đô thành
Những con đường đi đất đỏ bao quanh
Những con đường về xanh xanh đồng nội
Và cứ thế, từng con đường đi tới
Trên quê hương biển rộng sông dài
Quá khứ xa mờ, rủ bóng nhạt phai
Hiện tại hôm nay, cùng nhau dấn bước
Thế hệ mai sau, hướng về phía trước
Sẽ bước đi tiếp tục những con đường
Cùng bước đi, ta nghe những nhớ thương
Cùng bước về, ta nghe hồn rúng động
Hồn lịch sử, muôn đời, ta chung sống
Hồn quê hương, muôn thuở, ta đắp xây
Tình anh em, mãi mãi, ta tiếp tay
Tình dân tộc, ngàn đời, không lay chuyển
Tay trong tay, ta nghe lòng xao xuyến
Tình trong tình, ta nối vạn tình thương
Tim trong tim, ta nghe vạn yêu thương
Máu trong máu, ta nghe cùng nhịp thở
Thôi, hết rồi những niềm đau tan vỡ
Thôi, hết rồi đã bao thuở chia xa
Bắc Nam Trung ba mảnh đất một nhà
Ta hát mãi trong bài ca dân tộc.
Ta Xin Vào Cõi Nhân Gian
Tháng 10 - 2004
Ai đi xây mộng trăng sao
Ta đi xây mộng để vào trần gian
Ai xin vào cõi mây ngàn
Ta xin vào cõi nhân gian bình thường
Ai vào huyền nhiệm phi thường
Ta vào cung bậc vô thường ta chơi
Ai thương thanh thoát tuyệt vời
Ta thương trần thế của người thế nhân
Nhìn trông chiếc bóng phù vân
Để xem cát bụi phong trần tới đâu
Nhìn trông nước chảy qua cầu
Để xem bãi biển nương dâu cuối bờ
Nhìn trông bánh vẽ trong mơ
Để xem giấc mộng vẽ mơ là gì
Thế rồi cứ thế ta đi
Đất trời rộng lớn chẳng vì riêng ai
Ta đi bóng tối đêm dài
Để nghe sự sống miệt mài về đêm
Ta đi ánh nắng vươn lên
Để nghe sự sống thênh thênh ban ngày
Nhìn trông từng cuộc đổi thay
Có mang mới mẻ đẹp hay không nào
Nhìn trông từng bậc thấp cao
Có mang ý vị thanh tao cho đời
Cảm thương sóng vỗ trùng khơi
Cho bờ cát trắng lở bồi thênh thang
Nếu không sóng vỗ miên man
Làm sao có bãi cát vàng xinh xinh
Ta xin giữ chút lưu tình
Để cho bờ cát vẽ hình phù sa
Ta xin giữ chút sương pha
Để cho biển mặn đậm đà mùi sương
Rồi ta cất bước lên đường
Để chia sự sống đau thương con người
Rồi ta xin cất tiếng cười
Để chia cuộc sống đẹp tươi muôn loài.
Buông Tay, Vô Cùng !
Tháng 10 - 2004
Ta từ cất bước tử sinh
Ta mang bao vẻ dáng hình ra đi
Thời gian một thoáng có chi
Không gian một khoảng ta đi vô cùng
Kể từ vô thỉ vô chung
Cái riêng ta giữ ta dùng cho ta
Đi từ cát bụi vào ra
Đi trong vạn hữu bao la nhiệm mầu
Đi từ không lúc mở đầu
Đi trong vô tận ngàn sau chưa về
Đường trường dù có nhiêu khê
Trần gian dù có ê chề ra sao
Không mang đau khổ để vào
Không mang ai oán phóng lao mặc tình
Ra đi chỉ có một mình
Trở về cũng chỉ bóng hình nhỏ nhoi
Ta đi có ánh trăng soi
Ta về có nắng để coi đêm ngày
Trên ngàn mây gió bay bay
Dưới ngàn cát bụi nay nầy mai kia
Ra đi chẳng có chia lìa
Trở về chẳng để mộ bia lưu bài
Cuộc đời ai để cho ai
Nào ai muốn giữ của ai làm gì
Khi sinh, không hẹn cái chi
Khi tử, không điểm sẽ đi nơi nào
Đi như những cuộc chiêm bao
Buồn không, ai vẽ cây đào trước sân
Ai đem chụp ảnh phù vân
Ai đem trình chiếu phong trần xưa nay
Thời gian một nét hiển bày
Không gian một dấu, buông tay, vô cùng !
Ta Là Ta Mãi Mãi !
Tháng 10 - 2004
Thân bào ảnh trôi trên dòng sinh tử
Mỗi hình hài tụ tán một thời gian
Rồi bay bay theo cát bụi mây ngàn
Tạo vóc dáng cho cõi phù nhiễm thể
Xe chuyển hóa chở vạn loài tinh tế
Cửa vào ra mở muôn loại đến đi
Từ kệch thô cho đến nhỏ siêu vi
Cả hằng sa mà đều riêng cá biệt
Ta kể nhau nghe cận kề để biết
Chuyện hiện sinh, chứ đâu cần chuyện xa xôi
Chuyện hôm nay, chuyện của chính con người
Đồng tác tạo tựu thành, nhưng nào ai giống nhĩ !
Nhân loại năm châu, hàng bao nhiêu tỷ
Có giống nhau, là cùng giống loài người
Còn dáng đi, dáng đứng, tiếng nói, tiếng cười
Cả tâm tư, suy nghĩ, mỗi người mỗi vẻ
Cuộc thế thái, nhân tình là thế !
Ai cũng như ai, nhưng ai có giống như mình
Nên đi đâu, ta cũng vẫn nguyên trinh
Giữa vũ trụ mênh mông
Hay tận cùng ngần mé
Thời gian cũng thế
Dù trước dù sau
Không gian cũng thế
Dù có đổi màu
Thân cát bụi, nhưng ta là ta mãi mãi.
Tôi không hứa, và tôi không làm được !
Tháng 10 - 2004
“Tôi không hứa và tôi không làm được”
Khi Mẹ tôi còn sống ở trong đời
Mẹ nói rằng, không lẽ đi là một chuyến mù khơi
Đi là đi, không hẹn ngày trở lại
Đã bao năm, rồi nhiều năm, đi mãi
Thời gian trôi, rồi lại cứ trôi qua
Trăng dù non, nhưng tuổi Mẹ úa già
Sao một chuyến về thăm, xa dịu vợi
Bên đầu giây, Mẹ ngập ngừng khẽ nói
Khi con đi, Mẹ biết đã xa rồi
Trong cuộc đời, Mẹ đã nếm đủ thôi
Còn một nỗi, sẽ không yên, lỡ khi nhắm mắt
Ngọn đèn mờ, trước khi tàn, sắp tắt
Dầu cạn khô, còn ẩm ướt ngấm tim
Ráng kéo làn hơi, leo lét, lim dim
Bừng chút sáng muộn màng lìa bấc lửa
Mẹ cũng thế, mái tranh nghèo, tựa cửa
Ngày từng ngày cho cuộc sống dần qua
Nghĩ chuyện gần, rồi lại nhớ chuyện xa
Những gì còn và những gì đã mất
Có một người con ở đâu xa lơ xa lắc
Những trông mong mà chẳng thấy con về
Tôi thưa rằng để mai mốt, Mẹ nghe !
Mẹ tôi cười và hình như buồn lắm
Ngọn đèn kia bỗng phựt lên, tắt ngấm
Mẹ của tôi cũng nhắm mắt lìa đời
Thôi thế là xong, còn gì nữa Mẹ ơi !
Tôi không hứa, và tôi không làm được
Trong cuộc đời, cái gì đi, cứ đi tới trước
Trong cuộc đời, cái gì lùi, cứ lùi lại phía sau
Tang thương nhiều để thấm những biển dâu
Thương nhớ Mẹ nhưng ngàn xa, vĩnh viễn !
Một ngày mai, sẽ về thăm một chuyến
Cố nhiên là về, dù không hẹn thời gian
Tôi sẽ đến bên mộ Mẹ tôi
Nhìn với mây ngàn
Nhìn với không gian
Nhìn dưới suối vàng
Mẹ ơi Mẹ, con đã về đây !
“Con không hứa, và con không làm được” !!!
Tuổi Trẻ Đi Qua, Thần Tiên Biến Mất
Tháng 10 - 2004
Trong cuộc đời, nếu cho tôi xin
Tôi sẽ xin một lần nguyện ước
Tôi sẽ xin dù chỉ một lần
Tôi không xin to lớn cao sang
Mà chỉ xin thật đơn sơ bé nhỏ
Tôi chỉ xin những ngày xưa tôi đó
Những ngày xưa còn tuổi trẻ thơ ngây
Những ngày xưa vô tư lự, vui vầy
Hồn trong trắng như những trang giấy trắng
Cái tuổi thơ, không biết gì cay đắng
Cái tuổi thơ, nhìn đời, bằng cặp mắt thờ ơ
Cái tuổi thơ, nhìn công danh sự nghiệp, tĩnh bơ
Và tuổi thơ, có nhiều lần tôi khóc
Tôi đã khóc, không phải nhiều nước mắt
Nhưng tại sao nước mắt chảy ngon lành
Chảy ròng ròng, nước mắt chảy quanh
Chảy như không muốn để dành nước mắt
Khi lớn lên, cũng có nhiều lần muốn khóc
Ai bảo rằng, người lớn khóc khó coi
Khóc cũng tím lòng, khóc cũng mềm môi
Giọt lệ cằn, ướt vành khô khóe mắt
Nhớ những ngày xưa tôi khóc
Trong những khi tôi được ăn đòn
Ngọn roi tron trót, nghe thật là giòn
Lại còn nghe, này nhỏ, bánh canh ngon không nhỏ
Trong chốc lát, xem như không có
Bỗng quên đi, cùng tuổi trẻ vui chơi
Vậy mà sung sướng hơn ngày nay
Tạm được bình an, tạm đủ với đời
Tuy rất tầm thường, và không bằng ai cho lắm
Cái của người lớn, ngày càng thấy thấm
Thì tuổi thơ, chẳng cần những thứ đó bao giờ
Dù tuổi thơ tôi, thiếu thốn chứ chẳng dư thừa
Nhưng tôi vẫn thích cái thời lũng quần ba mảnh
Con nhà giàu, cố nhiên sung sướng, lại thêm quà bánh
Còn riêng tôi thì mấy xu mấy cắc, cơm nguội vét nồi
Đến thèm thuồng cái ngọt của cục kẹo, miếng xôi
Rồi vui với mái trường, ê a đèn sách
Vậy mà thật là “số dzách”
Vậy mà thật là thần tiên
Những em bé ơi, trước mặt tôi đó, nhãn tiền
Tôi muốn được như các em nhưng nào có được
Nếu cho tôi xin, tôi sẽ xin một lần nguyện ước
Đó là thời tuổi trẻ những ngày xưa
Chớ làm sao như tuổi trẻ hôm nay
Nhưng tuổi trẻ đã đi qua, là thần tiên biến mất !