TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 21
(Từ bài số 201 đến số 210)
01 Hư vô, Một cõi riêng mình ! 201
02 Ngươi là ai, đó nhĩ ! 202
03 Thú rừng cứ mãi đi hoang ! 203
04 Hôm qua Em đi Lễ Chùa (thơ nhạc) 204
05 Mai sau, dù mất hay còn ! 205
06 Tiếng vọng ngục tù 206
07 Đường lên viễn xứ 207
08 Nhớ lại ngày qua 208
09 Tôi đã thoát trong đường tơ kẽ tóc ! 209
10 Biết mặt mũi ngươi rồi ! 210
Hư Vô, Một Cõi Riêng Mình !
Tháng 12-2004
Tôi nghe một cõi tâm tư
Rung lên tiếng vọng xa rồi thời gian
Tôi nghe một cõi âm vang
Rung lên cung điệu bên đàng chưa pha
Một thời dĩ vãng đi qua
Mờ mờ ẩn hiện nhường xa hóa gần
Phong trần mấy độ thương thân
Tang thương mấy độ cũng ngần ấy thôi
Khi cao cao vút lưng đồi
Khi sâu sâu thẳm lở bồi sương sa
Khi xao xuyến tận ngân hà
Khi tàn tạ bóng bóng tà tà dương
Chưa tan giấc mộng nghê thường
Chưa vơi biển động trùng dương gợn hồn
Đưa tay nắm bắt càn khôn
Thu mình góc nhỏ tựa hòn đảo xa
Lắng nghe một cõi ta bà
Ba ngàn thế giới chưa tà đầu sương
Lắng nghe giấc mộng bình thường
Ba sinh mòn mỏi chưa vương đăng trình
Mập mờ chiếc bóng lung linh
Hư vô một cõi riêng mình, thế a !!!
Ngươi Là Ai Đó Nhỉ !
Tháng 12-2004
Ngươi là ai đã từ vô lượng kiếp
Đeo theo ta, từng kiếp đẳng đeo hòai
Dù ta thế nào hay thật nhỏ nhoi
Đã trang trải qua nhiều thân cát bụi
Băng đồi dốc ta trèo lên đỉnh núi
Vượt tầng không ta về với muôn ngàn
Nương bọt bèo ta về với mênh mang
Nhặt cát đá ta vẽ hình vô tướng
Chụp ảo giác ta chận đầu huyễn tượng
Tung bụi mờ ta phủ dấu rong rêu
Bặt thinh âm ta về với cô liêu
Ngươi vẫn lộ nguyên hình biến hiện
Mở cửa hư vô
Ngân hà xao xuyến
Đóng nắp càn khôn
Nghẽn lối trăng sao
Ta bung tay ngươi đã vút ngọn sào
Đập cho vỡ hai đầu cây tích trượng
Một, chấm hết, để không còn chân tướng
Hai, phủ đầu, cho vần vũ lăn quay
Ngươi vẫn cùng ta trong mọi mảy may
Nghe ta hỏi, ngươi là ai đó nhĩ !
Cất tiếng hát ngân vang ngàn thiên lý
Mở lời ca rung động cả thiên thu
Ta im bặt, ngươi biến mất cái vù
Ta lộ diện, ngươi xuất đầu, ngạo nghễ !!!
Thú Rừng cứ mãi đi hoang !
Tháng 12-2004
Sao biết được khi ngày mai chưa nắng
Ngóng sao mờ xô đẩy vỡ bóng đêm
Cửa âm u là một trời câm lặng
Khi tan hoang còn lắm những gập ghềnh
Sao biết được khi ngày mai chưa tới
Đã hẳn chưa, còn luống những đêm dài
Cuối lằn mức, buổi giao thời chới với
Con đường nào dẫn đến lối thiên thai
Đứng núi nầy thế thường trông núi nọ
Sóng trường giang ao ước mộng hải hồ
Có nghĩa gì khi trời nghiêng bóng đổ
Trơ cội cành xác lá cũng tàn khô
Sao biết được con đường đi chưa tới
Vẽ chi nhiều ngõ ngách những dọc ngang
Mộng với thực lệch đôi đàng dịu vợi
Như trăng sao thổn thức nuốt mây ngàn
Có đi đêm mới thấy sương thấm lạnh
Có lên đèo mới biết vạn sơn khê
Có muôn trùng mới nghe chim mỏi cánh
Có tang thương mới thấu những ê chề
Chưa vào tròng đâu biết gì lẩn quẩn
Bước vào tròng mới thấy lộn vòng quanh
Chưa khuấy động nên chìm sâu cặn bẩn
Khuấy động rồi dòng nước hết trong xanh
Đừng xây mộng trên đồi cao ảo tưởng
Đừng ôm mơ ru giấc ngủ kinh hoàng
Trơ mắt ếch vẽ khung trời to tướng
Nên thú rừng cứ mãi mãi đi hoang.
Hôm qua Em đi lễ chùa
Thơ Nhạc * Tháng 12-2004
Hôm qua em đi lễ chùa
Dọc đường rơi rụng hơn thua
Thanh không vô cùng thanh sắc
Áo lam em mặc bốn mùa
Khói hương mờ tỏa hương trầm
Chắp tay em nguyện lâm râm
Mắt mơ nhìn lên Đức Phật
Đài sen nở cánh thì thầm
Điện thờ huyền diệu lung linh
Trầm tư em nguyện riêng mình
Tiếng chuông hòa theo tiếng mõ
Nam mô Đức Phật cầu kinh
Hôm qua em đi lễ chùa
Phất phơ tam nghiệp gió lùa
Ngập ngừng tam vô ngưỡng cửa
Đưa em về lại nhà xưa
Vườn chùa nở hoa ba cánh
Hương trầm nở sắc ba hương
Vườn tâm nở hoa tám cạnh
Chơn như nở nụ bốn đường
Áo lam bốn mùa em mặc
Đạo mầu từ đó em mang
Thanh hương đi về thanh sắc
Đạo mầu còn đó vang vang.
Mai Sau, Dù Có Mất Còn
Tháng 12-2004
Tôi từ cất bước ra đi
Tôi không lưu lại cái gì cho tôi
Ra đi một nét tinh khôi
Đến nay cũng thế chẳng bồi chẳng thuyên
Mai kia về với diễm huyền
Tôi xin lưu giữ trinh nguyên trở về
Đường đời trải vạn sơn khê
Khi đeo vách gió khi kè vực sâu
Tang thương cho trắng mái đầu
Biển dâu cho bạt sắc màu trần gian
Khổ đau cho thấm cơ hàn
Nhục vinh cho nhuộm bức màn thế nhân
Bồng bềnh tán tụ phù vân
Nổi trôi đày đọa phong trần xác xơ
Ra đi từ bấy đến giờ
Có mong chi vẹn có mơ chi toàn
Một mình thu ốc đảo hoang
Đưa tay thử nắm có còn gì không
Trống không nhẹ tựa lông hồng
Lặng yên như cõi trời không đi về
Tôi không giữ mộng trong mê
Tôi không hẹn núi gởi thề cùng non
Mai sau, dù có mất còn.
Tiếng Vọng Ngục Tù
Tháng 12-2004
Bóng tối chìm khe,
Ngưỡng cửa ngục tù
Nào ai có nghe
Tiếng kêu xiềng xích
Ngày còn không có
Hỏi chi cô tịch
Trời đất nào khép cửa ngục âm u
“Nhứt nhựt tại tù, tại ngoại thiên thu”
Lao lý hỡi, tiếng hò đưa lao lý
Tội vô tội, tội tình chi, lao lý
Lý hò đưa lao lý, lý lao tình
Chốn ngục tù như một cõi âm linh
Sống hết cựa, ê mình, nhưng khó chết
Ai có chết, và ai không có chết
Tôi chết đi, ai ở chốn lao tù
Bên ngoài kia, giành giựt, đá lăn cù
Chỗ tôi ở, một trời, ai dám động
Khung cửa sắt, đỡ tang bồng lương đống
Bốn vách tường, khép ngang dọc hùng anh
Trong với ngoài, cùng vũ trụ vờn quanh
Có khác chăng một chiếc vòng kềm tỏa
Cửa ngục lương tâm
Cửa lòng ai khóa
Tôi ngồi đây, ai có khóa được tôi
Tội tù tù tội, cả một đời tôi
Ai dám mở và ai không dám mở ???
Đường Lên Viễn Xứ
(Nhớ lại ngày qua)
Tháng 12-2004
Tôi đã đi rồi, đường lên viễn xứ !
Ngày tôi đi không thể nói được đâu
Khi tôi đi như nước chảy qua cầu
Biết đi về đâu, làm sao mà nói
Ngày tôi đi, trong đêm mờ tăm tối
Cứ bước đi, đâu biết đến phương nào
Một khi đi là đã phóng theo lao
Đành chấp nhận những gì không chấp nhận
Trước mặt, một khung trời bất tận
Sau lưng, cả dĩ vãng dần xa
Tôi bước đi như một kẻ không nhà
Đường không dấu, biết đâu là định hướng
Dù có nghĩ, nhưng chỉ là tưởng tượng
Dù có mơ, nhưng chỉ mộng mà thôi
Kẻ độc hành, ôm độc vọng đơn côi
Đánh dấu hỏi, gởi phương trời vô định
Nếu còn sống thì ngày mai sẽ tính
Nếu chết đi như giấc ngủ riêng mình
Cát bụi nào rồi cũng trả lung linh
Chỉ nuối tiếc một lần vương cát bụi
Đường viễn xứ chưa chấm thành điểm cuối
Nên tôi đi, cũng đã được đến nơi
Tay trắng bàn tay
Làm lại cuộc đời
Viết từ số không
Vẽ ngày hy vọng.
Nhớ Những Ngày Qua
(Viết cho những ai được và không được như mình)
Tháng 12-2004
Thật diễm phúc vì tôi chưa có chết
Nên hôm nay tôi mới viết cho nghe
Đời phiêu du như giấc mộng thật hè
Nếu nhìn lại, nghe rợn người sởn ốc
Cõi trần gian bao con đường hiểm hóc
Mỗi nhân sinh đều độc lộ riêng mình
Đã đi qua mà quay lại thất kinh
Bước chỉ tới, chứ lùi đâu được nhĩ !
Đời tuy ngắn nhưng đường dài vạn lý
Khổ không nhiều nhưng cộng lại phong ba
Kể cho nhau nghe, sao hết, ối chà !
Con đường đi trải bao nhiêu gai gốc
Cả dĩ vãng, biết đâu làm dấu mốc
Đã qua rồi, xin trả lại thời gian
Có nhớ chăng như những tiếng âm vang
Đong cay đắng, đổ đầy trang kỷ niệm
Có thanh trong, mới thương trời màu tím
Có sơ cơ, mới quí những chân tình
Có hàn vi, mới biết kẻ thương mình
Chấm điểm son trên bức tranh phù thế
Đâu nói chi, và chẳng cần kể lể
Tôi giữ gìn một cõi của riêng tôi
Đời có ra sao rồi cũng được thôi
Cho nghĩa thú một đời tôi, ý vị.
Tôi đã thoát trong đường tơ kẽ tóc !
Tháng 12-2004
Tôi đã thoát trong đường tơ kẽ tóc
Nếu không may thì có sống được đâu
Bao trận đã qua, nhớ mãi trong đầu
Còn sống được, nhờ nhiều lần thoát chết
Chết thấy dễ nhưng mà không dễ chết
Sống tĩnh bơ nhưng sống khó vô cùng
Khi tử thần chưa lên tiếng cáo chung
Sống còn khó huống chi là cái chết
Vậy mà nói đã nhiều lần thoát chết
Không phải đâu, cái chết ghé thăm thôi
Một thoáng đi qua, là biến mất rồi
Thì sự sống vững vàng hơn bàn thạch
Nhịp sống chết theo từng âm tích tắc
Nhưng đứt lìa là một khoảng thật xa
Đừng dễ duôi tìm đến cõi tha ma
Khi tử thần đóng khung chưa mở cửa
Sống và chết còn giở hơi kèn cựa
Còn tranh giành còn ngả giá chưa xong
Còn cù cưa thì thiên hạ đừng hòng
Chứ đừng bảo là đường tơ kẽ tóc
Nói thật đó chứ tôi không nói dóc
Tôi muốn dùng đường tơ kẽ tóc mà chơi
Của những khi, kinh hồn bạt vía trong đời
Nhớ xảy ra đã nhiều lần thật rùng rợn
Nghĩ thì sợ nhưng tôi đâu có ớn
Nên tôi mong tái diễn lại xem sao
Để nhìn trông những hư thực thế nào
Nhưng mỏng mảnh như đường tơ kẽ tóc.
Biết Mặt Mũi Ngươi Rồi
Tháng 12-2004
Lật tâm tư để phơi trần chân tướng
Ẩn ở đâu, ngươi hãy hiện nguyên hình
Đừng giở những trò váo váo vênh vênh
Đóng lớp vỏ bề ngoài che thiên hạ
Tâm địa ngươi thật ra đâu có lạ
Nhưng tinh khôn ngươi đóng kịch tài tình
Nếu lột trần ai ai cũng thất kinh
Những quỉ kế của nhà ngươi giỏi thiệt
Ai hay biết, ai người không hay biết
Nên mới có câu : mắt thánh vải thưa
Tri tâm mà bất biết nói sao vừa
Khốn khổ cho đời mò kim đáy biển
Quá thủ thuật, ngươi đã nhiều lão luyện
Trông vóc dáng ngươi, mặt đá mày dày
Ngươi vẫn dửng dưng và sống phây phây
Trước mắt nhà ngươi, ngươi đâu biết sợ
Tòa án lương tâm đã từ muôn thuở
Ngươi lừa ai chứ đâu thể dối được mình
Khi cúi đầu phủ phục trước tánh linh
Ngươi mới rõ những gì ngươi quá quắt
Vốn biết ngươi, một con người kỳ quặt
Để xem ngươi tự tung tự tác tới đâu
Ánh sáng lên rồi, bóng tối chìm sâu
Vậy từ nay, ngươi đừng bày thêm nữa !!!01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01
02. Thầm lặng 02
03. Việt Nam, quê hương còn đó 03
04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04
05. Từ đó xa mờ 05
06. Tiếng kêu cứu quê hương 06
07. Thương Thầy An Thiên 07
08. Chùa tôi 08