Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 22

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 13294)
Tuyển tập 22


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 22

(Từ bài số 211 đến số 220)

thnhattan@yahoo.com.au

 

11 Chuyện dài khùng điên 211

12 Đừng làm ô nhục Quê Hương ! 212

13 Xin mở mắt nhìn đời 213

14 Sẽ có ngày về ! 214

15 Bên bờ lau biển động-thơ nhạc 215

16 Mơ màng ôm vũ trụ ! 216

17 Tiếng gọi Quê Hương-thơ nhạc 217

18 Tiếng gọi tình người 218

19 Nụ cười điểm hoa-thơ nhạc 219

20 Sắc thân tam thể Việt Nam 220

 

 Chuyện Dài Khùng Điên

 Tháng 12-2004

 

 Người Khùng nói chuyện người Điên

Người điên nói chuyện người khùng mà chơi

 Và kia người Mát nữa rồi

Cùng người Mất Trí đứng ngồi lom khom

 Lại còn Anh Tửng om sòm

Ngất nga ngất ngưởng một vòm ngửa nghiêng

 Khùng thì lên mặt đồ điên

Mát kia tửng tửng vang liền ỏm toi

 Điên thì chỉ có riêng tôi

Ta ôm trời đất ta nhồi ta chơi

 Khùng thì phách đốc lên ngồi

Vo tròn vũ trụ một trời của ta

 Mát kia bổn biển là nhà

Đố ai hưởng được như ta mà tìm

 Tửng thì đôi mắt lim dim

Ta tung cánh gió như chim đại bàng

 Rồi cùng ngắt nghẽo vang vang

Nổi tan tán dóc, cười tan tán đường

 Nhìn qua một lũ thương thương

Nên tôi viết vội mấy đường thành thơ

 Thơ tôi gởi bụi gởi bờ

Gởi trăng cho gió hững hờ gió trăng

 Biết làm sao được, cằng nhằng

Người điên người mát bò lăn ra kìa

 Còn người mất trí nữa kia

Lại thêm anh tửng mang hia anh khùng

 Hỏi trời còn chỗ để dung

Hỏi đất có trống cho chung sống nào

 Tôi thì chân thấp chân cao

Hớt ha hớt hải quều quào mấy câu

 Câu đuôi bỏ sót câu đầu

Câu tròng câu tréo xỏ xâu một bài

 Một bài có một không hai

Mở ra dấu ngoặc chuyện dài khùng điên.

 

Đừng Làm Ô Nhục Quê Hương !

  (Cảm xúc về cái cảnh làm dâu thời đại,

 đang xảy ra tại VN) * Tháng 12-2004

 

Những cô gái Việt Nam ơi !

Các em đã được lớn lên

Vì công sinh dưỡng đáp đền ?

Nên em đành phải quên mình

Đi về làm dâu thiên hạ !!!

Khi nghe cái cảnh làm dâu

Chưa mừng đã trông thấy lạ

Cái cảnh làm dâu, sao mà kỳ quá

Làm dâu cái gì, nhục nhã đắng cay

Cố đọc xem, vì đâu đưa đến nỗi này

Khi hiểu rõ, bức xúc trào dâng uất nghẹn

Cha ông vun vén

Lịch sử năm ngàn

Cái đẹp huy hoàng

Ngày nay xúc phạm

Sắc tô son chạm

Tuổi ngọc tuổi vàng

Cái đời con gái

Trong trắng em mang

Ô nhục phũ phàng

Em vùi thân phận

Tôi đã thấy rồi

Các em sắp hàng, lụa là son phấn

Xúng xa xúng xính, năm bảy chục cô

Một người đàn ông lạ hoắc

Ở đâu xa lắc xa lơ

Bước tới bước lui, dáng vẻ bơ phờ

Rồi chấm một cô, đưa tay điểm mặt

Bạc nghĩa bạc tình, không thêm không thắc

Gãy gọng sứt môi, chẳng ngại chẳng ngùng

Em liều nhắm mắt đưa chân, đi về làm dâu nhà họ

Khắp cùng thế giới, không biết nơi đâu, diễn ra thế đó

Chứ Việt Nam mình, lịch sử xưa nay, chưa có đâu em

Em nên biết rằng, con gái lớn lên,

Một lần làm dâu, trăm đường bó rọ

Một bước đi rồi, cột cả đời em

Nhưng hôm nay, đã bị đổ xuống thềm

Biết bao giờ và làm sao tìm lại

Từ ngàn xưa và ngàn sau còn mãi

Nét đan thanh, nét dung hạnh, nét trung trinh

Nét dễ thương, nét danh giá, nét lịch xinh

Thành những nét dịu dàng trên quê hương gấm vóc

Hoàn cảnh đẩy đưa, nhưng đâu đẩy đưa, con đường hiểm độc

Nhà dột cột xiêu, nhưng đâu có xiêu, đổ nát Tổ Tiên

Nếu là mẹ cha, hãy thắp nén hương, quỳ lạy cửu huyền

Nếu là các em, tôi không nghĩ thế, chận đứng ngay liền

Để các em, còn là những người con, trên quê hương nước Việt

Ai hay biết, ai người không hay biết

quyền uy, hay không có uy quyền

Cùng ra tay, chứ ô nhục Hồn Thiêng

Thời đại hôm nay, gây ra nông nỗi. 

 

Xin Mở Mắt Nhìn Đời !

  Tháng 12-2004

 

Xin mở mắt nhìn đời

Cho người người gần lại

Xin hạnh nguyền mãi mãi

Cho người người mang theo

Xin mở cửa nhà nghèo

Để thương người khốn khó

Xin vén màn vò võ

Để xót kẻ trông chờ

Xin đến nẻo bơ vơ

Để thương người lạc lõng

Xin nhìn khung sắt đóng

Để thấy cảnh lao tù

Xin đến chốn âm u

Để thương đời bất hạnh

Xin nhìn nhiều khía cạnh

Để hiểu được tình người

Xin bớt những nụ cười

Để chia đời tiếng khóc

Xin nhìn trông nheo nhóc

Để thấy cảnh khốn cùng

Xin mở cửa bao dung

Để nhường cơm xẻ áo

Xin nhìn trong hũ gạo

Để thấy kẻ thiếu ăn

Xin nhường bớt khôn lanh

Để chia người dốt nát

Xin hãy mang tiếng hát

Để bớt khổ cuộc đời

Xin dừng những chơi vơi

Để thương người chết đuối

Xin thôi đừng mê muội

Để xót kẻ dại khờ

Xin dừng những cơn mơ

Để thấy đời chân thật

Xin nhìn trông lây lất

Để xót nỗi cơ hàn

Xin nhìn những lầm than

Để thương đời gian khổ

Xin dừng cơn tan vỡ

Để bớt cảnh chia ly

Xin nỗ lực trường kỳ

Để xây đời thiện mỹ

Xin hòa chung ý vị

Để xây đắp tin yêu

Xin trân trọng nâng niu

Để cho đời hy vọng

Vầng thơ đang bay bổng

Nhưng xin phép tạm ngưng

Đừng ngoảnh mặt quay lưng

Cho cuộc đời tươi đẹp.

 

Sẽ Có Ngày Về !

 Tháng 12-2004

 

Ngày xưa tôi đi

Không ai lên tiếng gọi

Nhưng tôi thầm khẽ nói

Tôi ra đi, rồi sẽ có ngày về

Con đường đi, còn có kéo lê thê

Con đường về, không đâu làm điểm mốc

Hố sâu thẳm nên sâu dần xuống dốc

Đèo lên cao nên cao tít cheo leo

Chuyến ra đi đánh vút một cái lèo

Đi đi mãi cơ chừng chưa dừng được

Sông mòn bến nước

Thuyền đậu xa bờ

Đêm tối trăng mờ

Sao khuya chưa tỏ

Trong giấc ngủ ôm mơ về trước ngõ

Lối mòn xưa ghi dấu nét đầu thôn

Nghe ấm êm đang sống dậy tâm hồn

Chợt bừng tỉnh thì ra ru giấc mộng

Thuyền xa khơi, nên con thuyền vỗ sóng

Nước tràn bờ, nên nước ngập đại dương

Đời phiêu du xây xát gió sương

Sông bến cũ mành treo tuế nguyệt

Trăng gát đầu non

Trăng tròn hay khuyết

Núi ngủ rừng khuya

Núi trẻ hay già

Mơ từ giấc ngủ đêm qua

Tôi từ quê cũ chưa xa con thuyền

Suy tư ôm ấp niềm riêng

Giã từ một chuyến vĩnh niên miên trường

Tôi đi còn đó quê hương

Một mai thăm lại trên đường tôi đi.

 

Bên bờ lau biển động !

 Thơ Nhạc * Tháng 12-2004

 

Ta muốn nghe tiếng biển về đêm

Cho cứng cỏi mềm lòng sỏi đá

Ta muốn nghe tiếng biển về đêm

Cho lạnh lùng băng giá lên ngôi

Khi hoàng hôn đã khép lại khung trời

Ta lạc lõng vào mênh mông bất tận

Sóng từng đợt gầm gừ phẫn hận

Gió từng cơn lồng lộng lan xa

Ta ngồi đây như một bóng hồn ma

Nghe thăm thẳm reo trùng dương biển động

Ta mất hút vào hư vô trống rỗng

Ta rụng rơi vào bé nhỏ vô cùng

Một tiếng trượng phu

Một tiếng anh hùng

Trông vụn vỡ, có nghĩa gì đâu tá

Sóng vẫn lộng

hỡi trùng dương biển cả

Gió vẫn reo

hỡi gió rít hư vô

Ta ngồi đây như một nắm tàn khô

Trơ cát bụi bên bờ lau biển động

Ta muốn nghe tiếng biển về đêm

Cho tiếng vỗ trùng trùng ngọn sóng

Ta muốn nghe tiếng biển về đêm

Cho mềm lòng một cõi tâm tư

Năm mươi năm nửa kiếp còn dư

Trăm năm sau chưa tàn cát bụi.

 

Mơ Màng Ôm Vũ Trụ

  Tháng 12-2004

 

Ta nhắm mắt mơ màng ôm vũ trụ

Ta lặng thinh cùng vần vũ trăng sao

Ta đan tay nghe ngọn gió rì rào

Ta đan tâm nghe con quay thôi động

Một cõi mênh mông

Đất trời lồng lộng

Một cõi diễm hằng

Mở cửa huyền vi

Nẻo hồng hoang lên tiếng thầm thì

Ngõ thiên hà dừng chân bỡ ngỡ

Bặt động châu thân

Bặt làn hơi thở

Từng sắc thanh xô đẩy tiếng âm ba

Từng li ti đến cùng tận bao la

Như bèo bọt tơ mành treo đầu gió

Ngàn xưa thế đó

Chuyển mạch khơi nguồn

Ngàn sau cũng rứa

Thỏng cánh tay buông

Mọi hư thực thực hư như huyễn mộng

Cát bụi nào vô tình ứ đọng

Mỗi tụ tan biến hóa hình hài

Cõi trần gian nào khác chốn thiên thai

Mỗi nhân tố đẩy xô đường độc đạo

Máy huyền cơ xảo

Chủ khách làm vì

Nơi ta đi, mà nào đã có đi

Nơi ta đến, mà nào đâu có đến.

 

Tiếng Gọi Quê Hương

Thơ Nhạc * Tháng 12-2004

 

Người Việt Nam quê hương ta ơi

Tiếng Việt Nam tiếng nói vào đời

Giống Lạc Hồng cắt rốn nằm nôi

 

Từ quê nghèo gian khó mái tranh

Bếp hồng êm, sưởi ấm trong lành

Thuở đầu đời lứa tuổi còn xanh

 

Từ quê cha ta mới lớn lên

Từ đất mẹ chân cứng đá mềm

Nên muôn đời không thuở nào quên

 

Rồi ta đi trên quê hương ta

Bắc Nam Trung đâu cũng là nhà

Khi xa rồi ta nhớ thiết tha

 

Rồi ta đi trên khắp quê hương

Ta bước đi trên mọi nẻo đường

Mỗi một miền lưu lại vấn vương

 

Tình quê hương tiếng hát âm vang

Bông lúa thơm trên cánh đồng vàng

Cho người người gìn giữ cưu mang

 

Từ thị thành cho đến miền quê

Non nước ta ước vẹn câu thề

Như sông dài ôm ấp bờ đê

 

Người Việt Nam quê hương ta ơi

Tay trong tay gìn giữ muôn đời

Cho tình người không thuở nào vơi.

 

Tiếng Gọi Tình Người !

  Tháng 12-2004

 

Xin trời yên biển lặng

Cho hết cảnh thiên tai

Trần thế khổ đau dài

Đừng gây chi tang tóc

 

Xin rừng thiêng nước độc

Hãy biến mất oan khiên

Cho nét đẹp tự nhiên

Trên núi rừng hùng vĩ

 

Xin mở đường vạn lý

Cho nhân loại gần nhau

Đừng gieo rắt khổ đau

Cho tình người thêm đẹp

 

Xin chiến tranh chấm dứt

Để mang lại hòa bình

Kết thúc mọi đao binh

Để không còn thù hận

 

Chiến tranh và thù hận

Chỉ gieo rắt tang thương

Tao loạn và nhiểu nhương

Máu xương mềm da thịt

 

Xin xóa tan cừu địch

Hãy xóa bỏ hận thù

Thôi khói lửa mịt mù

Đừng gây thêm đổ nát

 

Xin khủng bố tàn ác

Hãy khơi động máu tươi

Hãy nói tiếng con người

Đừng gieo chi thống thiết

 

Xin những giới tài phiệt 

Qua đường xã hội đen

Đừng vì sống bạc tiền

Gây ra nhiều tội phạm

 

Xin cửa quyền nhũng lạm

Chấm dứt cảnh tham ô

Dùng phong hóa điểm tô

Cho người người trong sạch

 

Xin tìm phương giải cách

Giảm ranh giới giàu nghèo

Nơi nức vách đổ đèo

Nơi cực cùng đói khổ

 

Xin tình người hiển lộ

Xin nhân loại thương nhau

Xin nhuộm lại sắc màu

Hành tinh xanh tươi đẹp.

 

Nụ Cười Điểm Hoa

 Thơ Nhạc *Tháng 12-2004

 

Tôi đi đóng cửa thời gian

Cho ngày giờ đứng lại

Cho tuổi thơ trẻ mãi

Cho tuổi già chẳng phai

 

Tôi đi đóng cửa không gian

Cho khung trời nhỏ lại

Cho người người gần mãi

Cho tình người nở hoa

 

Tôi đi đóng cửa trần gian

Cho đời thôi đau khổ

Cho ngày mai rạng rỡ

Cho người người an vui

 

Tôi đi ra kéo trùng khơi

Đưa con thuyền vô bến

Thôi bềnh bồng muôn hướng

Thôi trôi nổi mênh mông

 

Tôi đi khép cửa mùa đông

Cho đời thôi giá lạnh

Cho đơn côi vỗ cánh

Cho bếp hồng lên hương

 

Tôi đi ra khắp muôn phương

Vì tình người tôi gọi

Vì tình người tôi nói

Nên xây dựng yêu thương

 

Tôi đi đóng cửa tịch liêu

Cho tan niềm cô độc

Cho buồn tênh đổ dốc

Cho nụ cười điểm hoa. 

 

 Sắc Thân Tam Thể Việt Nam

  Tháng 12-2004

 

Ta nói nhau nghe, chuyện quê hương ta

Từ thời lập quốc, của thuở Hồng Bàng

Quốc tổ Hùng Vương, đặt hiệu Văn Lang

Vùng đất phôi sinh, lưu vực sông Hồng

Một mảnh cơ ngơi, cái nôi Miền Bắc

Mở mang, kiến thiết

Đến tận Cà Mau

Đất nước ta, thành ba miền Nam Trung Bắc

Mỗi miền, mỗi màu, mỗi sắc

Cho quê hương gấm góc đặc thù

Sắc tô, son thắm, mãi mãi thiên thu

Chuyển hóa, truyền lưu, qua từng thời đại

Hai trăm năm trở lại

Đất nước mình, mang hai chữ Việt Nam

Dân tộc mình, gọi dân tộc Việt Nam

Hình thể quê hương như dáng con rồng

Lượn khúc, uốn quanh hình cong chữ “S”

Một dãy Trường Sơn, trấn thành nối kết

Tình nghĩa bao la, bát ngát biển Đông

Cho quê hương, núi liền núi sông liền sông

Cho dân tộc, mặn nồng tình sông nghĩa biển

Ngàn xưa không chuyển

Ngàn sau không sờn

Lịch sử huy hoàng

Như thiếp như son

Như bức tranh diễm ảo, không hai, chỉ một

Hôm nay, khởi đầu đi vào thế kỷ hai mươi mốt

Ngược dòng thời gian đằng đẵng, đã năm ngàn năm

Quê hương ta trong sáng tựa trăng rằm

Con Lạc, cháu Hồng lưu danh kim cổ

Ta nói nhau nghe

Quê hương, dù có trải qua thăng trầm, thịnh suy, cực khổ

Nhưng người Việt Nam, không bao giờ thay đổi, nghe không

Dù cho biến núi thành sông

Biến sông thành núi, giống giòng chẳng lay

Là người Việt Nam, mỗi người một tay

Chung sức đắp xây, chung nhau gìn giữ

Mỗi thời đại, đi theo dòng lịch sử

Cho Việt Nam, còn mãi mãi muôn đời

Và hôm nay, gần chín chục triệu người,

Ở khắp nơi nơi

Ở đâu đi nữa, vẫn là con dân nước Việt

Nói đến quê hương, là lòng ta tha thiết

Nói đến quê hương, là tình ta nặng tình

Như quê hương Ba Miền, đất nước quang vinh

Như Bắc Nam Trung một hình, trên tấm thân tam thể

Gìn giữ, chuyển trao qua từng thế hệ

Tự ngàn xưa cho đến tận mai sau

Non xanh nước biếc một màu

Sắc thân tam thể của người Việt Nam.

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 4768)
CHÚC mùa xuân thắm trải ngàn hoa, CHÚC cả nhân gian được thái hòa. CHÚC nhớ nguồn xưa, luôn rõ cội, CHÚC nhìn cảnh mới, mãi thương nhà.
(Xem: 5982)
Tôi muốn nói lên một lời cảm tạ Dịp xuân về nhớ lại mái chùa xưa Bên tách trà toả sáng pháp Đại Thừa Xin nguyện hướng về con đường Giác Ngộ.
(Xem: 4947)
Cuộc đời là cõi không hoa Tỉnh trong giây phút gọi ta trở về Xin luôn tâm niệm từng lời Những câu Phật dạy muôn đời chẳng quên.
(Xem: 5445)
Mây chùng ngõ vắng thoảng hơi sương, Vách đá cheo leo kẻ ngại đường. Tĩnh lặng trầm xông lơi cõi đắm, Mơ màng khói tỏa lạnh đời vương.
(Xem: 4790)
Già lam lẳng lặng mát hương thiền Lá cỏ vươn mầm loáng thoáng nghiêng Học đạo bên Thầy nương ngộ tánh Sống thời cạnh chúng biết tùy duyên
(Xem: 5370)
XUÂN về cảnh vật ánh dương ngời, XUÂN chúc ngày thêm sáng nụ cười. XUÂN vững tình thương xây nghĩa thắm, XUÂN giàu nghị lực mở lòng tươi.
(Xem: 4801)
Duyên Tam Bảo một đường thẳng tiến Nợ trần gian xin bỏ lại sau Ngày đêm tích đức thiện cao Phát huy Bi Trí khát khao hướng lành.
(Xem: 6711)
Xuân về thắm đẹp rực đào mai Mở cửa mừng xuân tháo buộc cài Ngắm cảnh xuân ngời tan bụi khói Nhìn xuân nắng rạng sạch rào gai
(Xem: 4303)
Tiền tài sương đọng giọt khuya sớm Danh vọng sóng trào bọt trước sau Thôi hãy mừng Xuân! Vui hiện tại! An nhiên ngắm nước chảy qua cầu.
(Xem: 5900)
Bình minh rực rỡ sắc tươi hồng Tiếng đại hồng chung vọng cửa Không Trong Điện nhang thơm bay phảng phất Trên Trời mây thắm lượn phiêu bồng
(Xem: 4388)
Mùa Xuân Di Lặc rạng ngời Muôn người hoan hỉ tươi cười bên nhau Nắng mai ấm cả vườn đào Tình người luôn vẫn đẹp màu thời gian
(Xem: 4987)
Danh mà chi Lợi mà chi Cuộc đời đến lúc cũng ra đi Con quỷ vô thường rình ẩn núp Đừng nên chậm trễ phút quy y.
(Xem: 4975)
Năm mới quyết tâm đổi mới Văn Tư Tu niệm chẳng quên Nguyện lòng theo chân Thầy Tổ Vui trong ánh đạo vững bền.
(Xem: 5239)
Di Đà Pháp Hội thật trang nghiêm Lễ Phật tụng kinh thắp nến nguyền Rạng ánh từ quang soi cõi thế Ngời vòng tuệ nguyệt chiếu nhân thiên
(Xem: 4952)
Giác Hạnh chùa quê đượm nét thiền Lá vàng từng chiếc nhẹ bay nghiêng Tăng nhân dưỡng đức trì Kinh tạng Tục khách quy tâm hướng Phật duyên
(Xem: 4850)
Tu hành vượt thoát tử sinh Nhờ ân Tam Bảo biết mình ở đâu Cội nguồn Diệu Pháp thâm sâu Ngẫm suy là bước khởi đầu từ đây.
(Xem: 5733)
Những con đường mặt đất hoang vu Tôi đến cùng hoa cỏ mộng du Gió thổi mãi muôn triều sóng vỗ Đường linh hồn biển động thiên thu.
(Xem: 5568)
Tiết lạnh sương tràn thấm dạ ai? Non cao người vắng có chi cài Chim buồn ngại hót nên đồi vắng Gió thoảng mây loang quyện dãi dài
(Xem: 6352)
Mây chùng ngõ vắng thoảng hơi sương, Vách đá cheo leo kẻ ngại đường. Tĩnh lặng trầm xông lơi cõi đắm, Mơ màng khói tỏa lạnh đời vương.
(Xem: 5187)
Ngày xưa có một ông vua Trong vương quốc nọ rất ư lạ đời Sinh con trai đủ trăm người Ông hoàng thứ một trăm thời dễ thương
(Xem: 4603)
Khóa Tu Báo Ơn năm nay, Chúng con tu tập những ngày mùa đông, Tại Chùa Tam Bảo ấm nồng, Pháp thoại chia sẻ với lòng lạc an
(Xem: 5381)
Tôi muốn nói lời xin lỗi Cho lòng nhẹ bớt ưu tư Đêm về ngủ ngon thẳng giấc Dưới vầng trăng sáng diệu từ.
(Xem: 3712)
Cuối năm ngồi tính sổ đời, Phong ba bão táp thôi thời chán ngây, Từ miền đông đến miền tây, Đâu đâu cũng có chuyện nầy chuyện kia.
(Xem: 4525)
Khởi niệm mong cầu chẳng ít chi Sống đạo hành thâm khó thể bì Tham vấn minh sư khai tuệ nhãn Đoạn trừ mê vọng dứt ngu si
(Xem: 3685)
Tiếng mõ huyền vi tiếng mõ nào, Trời thơ hoa mở cánh xôn xao Từ Cung Đâu Suất ngời hương đạo Thoảng giấc mơ đời cánh gió trao.
(Xem: 4768)
Bao giờ ta biết thương nhau Cho niềm vui mãi ngày nào còn đây Bao giờ ta biết ngừng gây(điều ác) Dù cho nhắm mắt đẹp ngay nấm mồ Bao giờ ta biết cơ đồ(sự nghiệp)
(Xem: 5852)
Pháp Phật khai thông dòng bế tắc Sạch bóng vô minh thoát nỗi buồn Sáng đẹp cõi lòng hương toả khắp Duyên Pháp nguyện hành dứt bỏ buông.
(Xem: 5129)
Nơi miền Bắc Ấn Độ xưa Thành Ba La Nại có vua trị vì Nhà vua có vị quan kia Rất là khôn khéo ai bì được ngang
(Xem: 5019)
Nhật Tụng Sơ Thời cốt tuỷ kinh Trực chỉ nhân tâm hiển tánh mình Xa lìa khái niệm thông đạt ý Giải thoát tâm hồn đẹp tánh linh
(Xem: 4980)
Một hôm đạo sĩ A La Trên đường khất thực ghé qua một nhà Chuyên buôn vàng bạc, ngọc ngà Giàu sang tột bực, xa hoa tuyệt vời.
(Xem: 4794)
Nhật Mộng Đồ Huyễn bên tai còn vang vọng Lời của Thầy như tiễn bước hoàng hôn Tiếng chuông chùa nghe sâu lắng tâm hồn Tôi ngồi đó mà lòng như sống dậy.
(Xem: 6153)
Màn đêm phủ xuống cảnh mờ sương, Ánh nguyệt lung linh rọi nẻo đường Gió nhẹ vờn lay hồ sóng gợn Mây lành tỏa quyện núi đồi vương
(Xem: 3892)
Xuân đi xuân đến để xuân sang, Xuân rãi hương hoa khắp muôn ngàn, Xuân vẫn là xuân, xuân bất tận, Thế thái nhân tình hợp rồi tan...
(Xem: 5500)
Uất hận làm chi ở kiếp này Khởi niệm tâm từ chuyển bước ngay Mang dòng đuốc tuệ đem soi sáng Thoát nghiệp si mê rõ tháng ngày.
(Xem: 4693)
Xưa trong làng nhỏ vùng quê Có ông đánh trống chuyên nghề lâu nay Một hôm ông được cho hay Tại Ba La Nại nơi đây ăn mừng
(Xem: 4548)
Tôi mơ cõi nước Ta Bà Miễn sao cuộc sống chan hoà tình thương Lòng không sầu muộn vấn vương Vui niềm xả bỏ đoạn trường bủa vây.
(Xem: 4902)
Xan tham tật đố hãy thầm buông, Diệu pháp thường nghe thoát não buồn. Kệ ngọc siêng trì gìn nghĩa cội, Kinh vàng gắng tụng giữ ân nguồn.
(Xem: 3671)
Tôi mơ cõi nước của Đức Phật Di Đà, Nơi không có con người gian dối. Không có qủy ma, Cho nên cây trái ở đây cũng mang vóc dáng thật thà.
(Xem: 5154)
Chuông chùa thức tỉnh khách trần ai, Lắng dịu sầu đau, tưởng giác đài.
(Xem: 4652)
gày xưa có một gia đình Tiền rừng bạc bể quả tình giàu sang Con trai sinh được một chàng Trưởng thành, học vấn vững vàng vừa xong
(Xem: 4180)
Ở Ba La Nại xa xưa Trị vì là một vị vua lâu đời Vua sinh ra một con trai Lớn lên độc ác ít ai sánh cùng
(Xem: 5081)
Diệu Quang đại chúng nhớ Người Đạo cao đức trọng một đời hiến dâng Sư Bà xả bỏ báo thân Vui chơi tịnh cảnh giác trần thong dong
(Xem: 6316)
Rồi tất cả tan theo làn mây khói Bao thăng trầm thế sự cũng qua đi Tử và sanh tiếp diễn chẳng kể chi Cứ mặc kệ hãy sống đời thanh thản.
(Xem: 4602)
Sen vàng nâng bước Người đi, Tăng Ni Phật Tử khắc ghi hạnh nguyền... Diệu Từ Ni Trưởng thâm uyên, Diệu Quang một thuở tinh chuyên đạo mầu
(Xem: 4782)
Sương sa vạn vật gợi tình quê, Lắng nhẹ trần gian, nghĩa đạo kề. Đường tuệ sáng, trăng soi dáng núi, Cảnh tâm trong, gió lộng hương đê
(Xem: 8370)
Kiếp xưa nhờ đủ phước duyên Hướng tâm tu Phật muộn phiền biến tan Ta không tham nhiễm thế gian Cuối đời nhắm mắt chẳng ràng buộc chi.
(Xem: 5876)
Bây giờ mùa đã chớm vào Đông Mây trắng mù giăng, trắng ngõ lòng ! Thăm thẳm chiều xa buồn cánh nhạn Hắt hiu đời quạnh nhớ mênh mông.!
(Xem: 8067)
Quê hương trời Việt bao la Chan hoà khắp cả trong ta kiếp nào Tình yêu hương thắm ngọt ngào Như nguồn suối chảy dạt dào quanh năm.
(Xem: 5699)
U nhàn, cảnh tịch, gợi nhàn thêm, Lặng tiếng hưu nai, vắng bóng thềm. Mù núi lạnh, gió lay khóm trúc, Mịt trăng mờ, mây phủ sương đêm.
(Xem: 4788)
Tại nơi tịnh xá Trúc Lâm Thành Ba La Nại, mùa Xuân đã về Đất trời tĩnh lặng bốn bề Muôn hoa phô sắc sum suê trên cành
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant