Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 30

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 13470)
Tuyển tập 30


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 30

(Từ bài số 291 đến số 300)

thnhattan@yahoo.com.au

 

91. Cái nghề bán cái ! 291

92. Lá rụng về cội 292

93. Uống nước nhớ nguồn 293

94. Nào có nghĩa một vành cong trời đất ! 294

95. Ta đây, hiện hữu vô cùng ! 295

96. Tôi không có bán thơ đâu ! 296

97. Nơi quê nghèo nho nhỏ ! 297

98. Tôi phải chết ! 298

99. Tôi phải sống ! 299

100. Những người em bé nhỏ của tôi ơi ! 300

 

Cái nghề bán cái !

 Tháng 03-2005

 

Có một cái nghề

Không được liệt kê

Và cũng không cần trải qua trường lớp

Vậy mà đua nhau nườm nượp

Có khi còn được cấp bằng

Cái nghề không lập thành văn

Ở đời, ai ai cũng có !

Hãy nói cho nghe nho nhỏ

Cái nghề bán cái, phải không ?

Ta đang mở chuyện lòng vòng

Lại kêu đích danh mà nói !

Nghề bán cái, xưa nay không học hỏi

Mà người người tự điêu luyện mới hay

Sự kiện diễn ra, vừa mới hiển bày

Là đã hiểu cái nghề bán cái

Con nít ranh, mũi còn nhỏ dãi

Đến cụ già tóc bạc hoa râm

Người thế, quyền, càng lớn càng thâm !

Người dân giả, hơi thô hơi thiển !

Cái nghề bán cái, xưa nay có tiếng

Không cấp bằng nhưng ăn đứt mọi nghề

Kẻ thuộc quyền, bị đì, hết chỗ chê

Kẻ nhẹ dạ, bị thường xuyên lợi dụng

Chuyện thơm tho, thì thi nhau tranh tụng

Chuyện cỏn con thì đem đẩy cho người

Chuyện ngon ăn thì rạng rỡ tươi cười

Nuốt không vô, thì dí cho thiên hạ

Còn con nít, bày trò mặc cả

Còn người lớn, rẻ rúng đãi bôi

Rồi ung dung hinh hỉnh ngạo đời

“Họ đang làm, do ta đó chớ !”

Có một chuyện vô tình làm duyên cớ

Cái nghề bán cái cảm thấy hay hay

Nói, thế nào, tôi cũng viết bài này

Chữ bán cái mà thành thơ chớ nị !!!

 

Lá rụng về cội

 Tháng 03-2005

 

Lá rụng về cội

Nghĩa là sao mà ta thường hay nói

Để cùng nhau nhắc nhở lại cho đời

Nghĩa thật gần và cũng thật xa xôi

Vừa nghĩa đen lại còn thêm nghĩa bóng

 

Này em nhé ! Ngồi đây chơi, đỡ nắng

Em coi kìa, chiếc lá rụng, về đâu

Còn đu đưa phơn phớt gió xanh màu

Khi rớt xuống, cho vàng bay chiếc lá

 

Rụng về cội, em nghe hơi thấy lạ

Rớt gốc cây, em thấy đó, phải không

Cây với cội cùng một nghĩa theo dòng

Xa hơn nữa, đó là nguồn lịch sử

 

Từ dưới đất, cây vươn lên đấy chứ

Qua thời gian, cây đâm lộc nẩy chồi

Dù cây non, hay đại thọ sống đời

Cỡi vô thường băng ngang dòng cát bụi

 

Lá rơi rụng, vàng vàng bay, mục, thúi

Từ đất lên, trả về đất, tốt tươi

Một ngày kia, khi em đứng tuổi rồi

Em mới nhớ, những gì xa xưa cũ !

 

Nhớ, nhớ mãi, không bao giờ biết đủ

Của những gì, xa xưa nữa, em ơi

Tục ngữ kia dù chỉ có mấy lời

Nhưng giải bày thì vô cùng thâm thúy

 

Nói ít hiểu nhiều, mới càng ý vị

Lá rụng về cội, là thế nghe em

Khi về chiều, em sẽ hiểu bóng đêm

Càng thấm thía, nhớ thương về nguồn cội !!! 

 

Uống nước nhớ nguồn

 Tháng 03-2005

 

Uống nước nhớ nguồn

Mỗi một ngày, em thường uống luôn luôn

Hễ thấy khát, là em cần đến nước

 

Miễn là nước, dù nước gì cũng được

Khi uống vào, em sẽ hết khát ngay

Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng thật hay

Vậy, uống nước nhớ nguồn, là sao nhĩ !!!

 

Ra bờ sông, nhìn dòng sông đang chảy

Nước ở đâu, mà cứ chảy tuôn hoài

Hãy hình dung một chút để thử coi

Nước chảy đó, tức có nơi xuất phát ?

 

Em hãy bước lên đầu non ca hát

Con suối reo róc rách đó, là nguồn

Đã là nguồn, thì nước mãi trào tuôn

Hễ có mưa là nước nguồn tuôn chảy

 

Và sao nữa, mà ông cha mình dạy

Uống nước nhớ nguồn, nghĩa lý cao siêu

Như hôm nay, em khôn lớn bao nhiêu

Nhờ công sức của mọi người mới có

 

Và kia nữa, như tấm thân em đó

Vương hình hài, nhờ cha mẹ sinh ra

Sống ở đời phải có cửa có nhà

Dù hơi tệ, thì nhà tranh, công viên, xó chợ

 

Và còn nữa, em ơi ! Luôn ghi nhớ

Phàm con người, phải có Tổ có Tiên

Có quê hương, dân tộc, đất nước mọi miền

lịch sử và những gì ông cha để lại

 

Uống nước nhớ nguồn, nhớ hoài nhớ mãi

Nhớ và trao nhau, từng thế hệ điểm tô

Nhớ và trao nhau, cùng gìn giữ cơ đồ

Chứ đừng sống vô tình,

Và chỉ biết mình em, em nhé !!!

 

Nào có nghĩa một vành cong trời đất !

 Tháng 03-2005

 

Trời đất rộng nhưng lòng người sao hẹp ?

Bỡi riêng tư vị kỷ phủ sâu dày

Bỡi túi tham không đáy cỡi trên mây

Bỡi ham hố lợi danh đeo quá nặng

 

Hay lại bảo, sức con người có hạn

Trời rỗng không nên rộng rãi bao la

Đất mênh mông nên nào nghĩa tiểu đa

Người bé nhỏ thì làm sao sánh được

 

Bỡi trần thế, nên thế trần triền phược

Bỡi thế nhân, nên nhân thế khổ đau

Lòng âm u nên chất chứa đủ màu

Làm rách nát mảnh tâm hồn trong trắng

 

Sống vị mình, lòng nhân từ trống vắng

Sống vị người, lòng rộng mở thênh thang

Sống thanh cao, quí hơn ngọc hơn vàng

Sống ích kỷ, nặng tiền, sanh tệ bạc

 

Dòng đời, là một bản trường ca, ca hát

Tình đời, là cung nhạc tình tự yêu thương

Sao không đi trên đại lộ đường trường

Mà lại bước nẻo quanh co nhỏ hẹp

 

Lòng rộng mở thì nào ai khép được

Hồn thanh cao, nào ai nỡ chối từ

Hãy nhìn kia, cho cùng tận thái hư

Nào có nghĩa một vành cong trời đất !!! 

 

Ta đây, hiện hữu vô cùng !

  Tháng 03-2005

 

 Trông qua chiếc bóng thời gian

Ta xin nhìn lại trên đàng ta đi

 Trông qua mấy nẻo kinh kỳ

Ta xin nhìn lại, còn chi đến giờ

 Cuộc đời như một giấc mơ

Nổi trôi từng đoạn trên bờ phiêu du

 Trăng mờ vì khuất mây mù

Chợt nghe tiếng vọng thiên thu giật mình

 Từ trong cát bụi tử sinh

Ta xin nhớ lại bóng hình của ta

 Từ trong tỉnh mộng đêm qua

Ta xin nhớ lại quê nhà xưa nay

 Nghe không tiếng vỗ bàn tay

Một bàn tay vỗ mặt mày nát tan

 Vỡ toang, chấn động ba ngàn

Mười phương thế giới chưa tràn chân lông

 Huyễn sinh còn nhẹ hơn bông

Vô sinh còn nhẹ hơn dòng tử sinh

 Như ta nói chuyện với mình

Như bóng nói chuyện với hình, vô chung

 Ta đây, hiện hữu vô cùng !

 

Tôi không có bán thơ đâu !

  Tháng 03-2005

 

 Nhớ Hàn Mặc Tử bán trăng

Nhớ người khố rách làm văn bán nghèo

 Cơ cùng ai bán mốc meo

Sơn khê ai bán giữa đèo hoang vu

 Còn tôi xin bán cái ngu

Bán luôn cái dốt mặc dù chẳng mua

 Bán luôn những cái hơn thua

Chỉ xin giữ lại quê mùa mà chơi

 Bán luôn phi thị cuộc đời

Chỉ xin giữ lại cơ ngơi an bình

 Bán luôn danh lợi lưu linh

Chỉ xin giữ lại nguyên trinh độc hình

 Có ai mua được chình ình

Để tôi bán nốt nhục vinh đã nhiều

 Bán luôn trưởng giả quan liêu

Bán luôn cái lạnh cuối chiều mùa đông

 Bán luôn bèo bọt trôi dòng

Chỉ xin giữ lại bờ sông lần về

 Bán luôn những cái nhiêu khê

Để coi trong nỗi ê chề ra sao

 Bán luôn đến cả trăng sao

Chỉ xin giữ lại cây đào trước sân

 Bán luôn những cái phong trần

Cho luôn chiếc bóng phù vân trôi bờ

 Nhưng tôi không bán vầng thơ

Để tôi nhìn nó hững hờ tôi chơi

 Mang thơ đi khắp cuộc đời

Rải thơ cùng khắp chơi vơi trên ngàn

 Dù ai đã bán trăng vàng

Còn tôi gõ tiếng tao đàn thân thương

 Dù ai khép lại nẻo đường

Nhưng thơ tôi đó, vương vương vô cùng !

 

Nơi quê nghèo nho nhỏ !  

 Tháng 03-2005

 

Tôi thương mái nhà tranh

Nơi quê nghèo nho nhỏ

Những ngày xa xưa đó

Dọc nước cạnh bờ ao

Cùng bọn trẻ ồn ào

Khắp thôn trên xóm dưới

Những đứa trang lứa tuổi

Vui giỡn những trò chơi

Sung sướng nhất cuộc đời

thời xưa bé nhỏ

Một tiếng kêu đâu đó

Là cả lũ hè nhau

Lấp ló trông trước sau

Là cùng nhau vọt lẹ

Bao năm trời như thế

Nên mọi nẻo trong làng

Khắp ngõ hẻm cùng hang

Như bàn tay năm ngón

Mỗi khi mùa nước lớn

Chặt chuối kết làm đò

Đẩy sào chạy ro ro

Té nhào lăn bì bõm

Đêm về bắt đom đóm

Bỏ trong bọc làm đèn

Cùng chí chóe rùm beng

Đèn của ta sáng quá

Qua rồi mùa lá mạ

Lúa gặt đổ đầy đồng

Mót từng bó ngóng trông

Chờ những khi đổi cốm

Khắp cùng trong lối xóm

Tiếng đập lúa hòa vang

Bọn trẻ kéo một đàn

Mà chơi trò cút bắt

Rạ, xót ơi là xót

Ù té, chạy ra sông

Nhảy xuống nước ùm ùm

Nước mềm môi dịu ngọt

Rồi tập tành đến lớp

Đánh xuôi ngược trường làng

Trôi theo bước thời gian

Qua rồi ngày thơ ấu

Đến nay nhìn theo dấu

Thỉnh thoảng nhớ xa xưa

Lại nhung nhớ sao vừa

Nơi quê nghèo nho nhỏ

Và thời xa xưa đó

Tuổi trẻ của tôi ơi !

 

Tôi phải chết !

 Tháng 03-2005

 

Tôi phải chết, cố nhiên, ai cho sống

Dù có cho cũng chẳng sống nổi mà

Khi tấm thân đã đến chỗ trầm kha

Dù cho sống cũng lắc đầu, muốn chết

 

Tôi phải chết, vì cuối đời, thấm mệt

Đã bao năm đập dũa biết bao lần

Nên tiêu điều, tàn tạ cả tấm thân

Sống không nổi, làm sao mà chẳng chết

 

Tôi phải chết, đúng rồi, sống chi mệt

Đến cuối đường kết thúc mọi lối đi

Nằm ì thêm, khốn khổ, chớ ra gì

Dứt cái một, lìa đời, cho sướng quách

 

Tôi phải chết vì châu thân lìa mạch

Sức không còn mà lực cũng tiêu ma

Như mũi tên đã đi đến cuối đà

Nên chúi mũi cắm đầu lao xuống đất

 

Tôi phải chết có nghĩa là sẽ mất

Sống không xong khi chết bảo sao còn

Nhưng trong đời sẽ có những cái hơn

Danh, ô danh, và còn ai nhắc nhở

 

Tôi phải chết để đi vào muôn thuở

Cùng nhân gian sẵn một lối đi về

Cả một đời còn gì nữa mải mê

Cho chật đất và trần gian choáng chỗ

 

Tôi phải chết vì tôi cần phải chết

Bụi đã tàn mà cát cũng tiêu sơ

Tôi phải đi, kìa, cát bụi đang chờ

Đón cái mới và ngày mai xuất hiện.

 

Tôi phải sống !

 Tháng 03-2005

 

Tôi phải sống, hẳn chưa, không thể được

Dù có cho, nào đã đến trăm năm

Đường còn dài, đã vội vã nằm lăn

Bảo mở mắt nhìn đời, không động đậy

 

Tôi phải sống, thật không, chưa hẳn vậy

Kiếp trăm năm đếm thử được mấy người

Từ xưa nay, chưa kịp đến mấy mươi

Đã thứ lớp chen chân chầu thiên cổ

 

Tôi phải sống, cố nhiên, ai đánh đổ

Cứ sống đi, phải sống, đó là quyền

Cứ sống đi, và sống, lẽ tự nhiên

Cái Quyền Sống, thiêng liêng, ai dám động

 

Tôi phải sống cỡi phù sinh vào mộng

Ôm mơ màng nói chuyện với chiêm bao

Bách niên ư, huyết ẩm tại Vườn Đào

Nghĩa cao đẹp nhưng câu thề chưa vẹn !

 

Tôi phải sống bỡi dương trần đã vén

Bức màn nhung treo giá đổi tử sinh

Mỗi thế nhân trôi nổi bước đăng trình

Bồ hóng phủ rong rêu thêm mấy lớp

 

Tôi phải sống để nếm mùi tan hợp

Cho hợp tan ủ mặt nét tang thương

Cho đắng cay sắt cạn nước đoạn trường

Nhưng phải sống làm sao cho ý nghĩa

 

Chiếc bào ảnh trắng xanh vàng đỏ tía

Kiếp nhân sinh lăn lộn bạc sắc màu

Sống làm sao để lại bóng đêm thâu

Ghi một điểm nhạt nhòa dòng huyễn hóa

 

Những người em bé nhỏ của tôi ơi !

 Tháng 03-2005

 

Này, những người em bé nhỏ của tôi ơi !

Mới lớn lên, vào ngưỡng cửa cuộc đời

Đời sẽ đưa em đi muôn vạn nẻo

Hồn xinh xắn nhuộm trần gian khô héo

Lòng thanh thiên vấy nhân thế gợn màu

Những trang sách học trò gởi lại phía sau

Và đời em sẽ trở thành một pho sách truyện

Này, những người em bé nhỏ của tôi ơi !

Em sẽ đi, như những con tàu rẽ tuyến

Bụi thời gian, ngày thêm thấm dặm trường

Bụi không gian, ngày thêm thấm phong sương

Theo năm tháng, bào mòn bao sức lực

Thời thư sinh là cái thời đẹp nhứt

Tuổi trẻ thật dễ thương

Vui với mái học đường

Cùng bè bạn vui chơi trang đèn sách

Giữa trường học, trường đời, đôi bờ ngăn cách

Tôi nói trước với em, dù chỉ đôi câu

Nhưng rồi em sẽ hiểu thật thâm sâu

Những câu đó là những lời chân thực

Giữa hai nẻo, còn nhiều lằn mức

Em dần xa tuổi ngọc thiên thần

Vào cuộc đời, đối diện tân toan

Em sẽ đi trên nhiều gai góc

Này, những em bé nhỏ của tôi ơi !

Những ngày xưa em khóc

Vì những bài học, mở khóa không ra

Sợ thua chúng bạn, sợ thầy cô la

Nhưng ngày nay em khóc, vì đời không như em nghĩ

Sách vở là những huyền mơ, ly kỳ, mộng mị

Trường đời là những hiện thực, cạm bẩy, tạp đa

Sách vở kia, không phải của em, mà của người ta

Còn hôm nay, không phải dạo chơi, mà người trong cuộc

Em ơi, hãy thắp ngọn đèn trong tâm làm đuốc

Em ơi, hãy giữ đôi mắt thương yêu nhìn đời

Dù nay mai, có những lúc chơi vơi

Sẽ phí phạm nhiều tâm tư, trí lực

Xin chúc các em, tròn đầy hạnh phúc

Đường nhân gian em sẽ bước đi qua

Đường trần gian em sẽ nếm phong ba

thưởng thức bản trường ca nhân thế !!!

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 3642)
Từ tâm giúp đỡ cứu thương đời, Tĩnh lặng lòng an rạng mắt môi. Niệm Phật tham thiền nên gắng tấn, Sát Sanh hại vật hãy xa rời.
(Xem: 3930)
Vùng kia có một ông tăng Giỏi nghề họa sỹ nên thường vẽ thuê Tiền công tính đắt khỏi chê Khách hàng trả trước, khó bề thiếu ông
(Xem: 3471)
Bát quan trai giới xuất gia, Một ngày trọn đủ ngọc ngà sánh chi, Gieo duyên tu Pháp từ bi, Tám điều giới cấm tường tri rõ ràng.
(Xem: 4804)
Tu hành biếng nhác mãi thôi Cho nên vẫn bị luân hồi tử sanh, Rồi than Phật chẳng độ mình Trách luôn Phật Pháp chẳng linh, chẳng mầu!
(Xem: 6226)
Rời xa lậu nghiệp chớ làng nhàng, (*) Tham ái thêm nhiều khổ lụy mang. Việc đến luôn chăm tâm chẳng buộc, Chuyện qua mãi khuất dạ không ràng.
(Xem: 3721)
Trùng dương biển thắm gió ngàn khơi, Ánh giác rạng soi ngập đất trời. Trực nhận chơn tâm xa bể đắm, Hằng nghe diệu pháp cạn châu rơi.
(Xem: 6167)
Cảm Đức Từ Bi phước lớn Một lòng hướng Phật chuyên tu Xoá tan cuộc đời tăm tối Mở tung cánh cửa ngục tù.
(Xem: 4918)
Ngày xưa có một ông sư Ngồi thiền tinh tấn, rất ư chuyên cần Nhiều năm tu tập qua dần Một ngày trong lúc chú tâm ngồi thiền...
(Xem: 3021)
Hiểu rõ luôn vui cùng chốn ấy… Thôi thì hổng giận cả trần đây… Như làn gió mỏng, duyên đà trẩy… Cầu nguyện đường về thẳng hướng Tây…
(Xem: 3169)
Ôi ! Người Mẹ của tôi Bốn ngàn năm nổi trôi Sụt sôi lòng căm hờn Thù ngoài cùng giặc trong
(Xem: 5016)
Bóng cha xưa dưới bầu trời nắng sớm Như thiên thần đang dạo giữa cõi tiên Và quê hương rất đẹp cảnh thiên nhiên Có những cánh đồng thơm mùa lúa trổ
(Xem: 5089)
Ở trong tịnh xá Kỳ Hoàn Nơi thành Xá Vệ hương ngàn thênh thang Cỏ cây rực rỡ ánh vàng Phật ngồi thuyết pháp cho hàng chư Thiên.
(Xem: 5508)
Bát cơm chén nước mẹ trao Nuôi con khôn lớn công lao dưỡng từ Cuộc đời mẹ chẳng gì dư Bao năm khổ cực không từ gian nan .
(Xem: 3747)
Bao mùa lá rụng vẫn buồn thê, Giọt nắng lung linh gợi nhớ về. Bỏ hết xuân thời Mẹ nỡ kể, Theo cùng tuổi hạc Người còn lê.
(Xem: 3545)
Mấy thu con chưa gặp mẹ, Lòng nghe buồn mênh mông, Ở đây cuộc đời sôi động, Sầu dâng nghiêng ngã trong lòng
(Xem: 3925)
Nhớ về cha, một buổi chiều, Bôn ba thân hạc dắt dìu các con, Kỷ niệm xưa nhớ mỏi mòn, Hoa rơi nước chảy đưa con về nguồn
(Xem: 5244)
Tình yêu của Mẹ tuyệt vời Như hòn đảo giữa biển đời mênh mông Biển bao la, rộng muôn trùng.
(Xem: 4422)
Sống chỉ là tạm gởi Chết mới thật trở về Ta về nơi cửa Phật Bỏ lại đời nhiêu khê .
(Xem: 4989)
Nếu con có thể dâng lên Biếu cho Mẹ quý Mẹ hiền kim cương Đền bù mỗi giọt lệ vương Mẹ thường than khóc vì thương con mình.
(Xem: 5192)
Khỉ kia nhiều vợ, lắm con Thuở xưa tụ họp ở luôn vùng này Thật là đông đúc vui vầy Khỉ cha cai trị cả bầy từ lâu
(Xem: 4489)
Mẹ Quan Âm muôn đời cứu khổ Biết ơn Ngài ta lắng lòng nghe Dù cho gió cuốn mây che Niệm Ngài nhớ mãi thuyền ghe đến bờ .
(Xem: 4827)
Thân tướng đẹp cuộc đời Thầy lại ngắn Nét tươi cười rộng đẹp cả con tim Thế gian này đâu phải dễ kiếm tìm Bậc Thiền Đức sống tu hành tịnh vắng .
(Xem: 5199)
Tâm ta đẹp do tu mà có Trải rộng lòng đừng khó làm chi Tự mình cất bước mà đi Thoát vòng mê chấp sầu bi chẳng còn .
(Xem: 4288)
Xưa rời cung điện ra đi Giờ đây thành đạo trở về thăm cha Hai mươi năm thoáng trôi qua Quê hương Đức Phật Thích Ca đón người
(Xem: 7020)
Tu tâm hiển hiện, ánh vàng sen, Chướng nghiệp lìa xa, lặng đảo điên. Mù khử, hận tiêu, tâm định tĩnh, Đục trừ, sân hết, ý an yên.
(Xem: 9632)
Nàng thu vừa gõ cửa Chân rón rén qua thềm Đêm qua hồn hoa cúc Cựa mình tạ từ sen.
(Xem: 4566)
Tiền thân Đức Phật một thời Từng là chú khỉ sống nơi khu rừng Thân hình to lớn hào hùng Xiết bao mạnh mẽ, vô cùng thông minh,
(Xem: 3340)
Bảy mươi năm, những thăng trầm dâu bể, Thầy vẫn đi, mang đuốc tuệ sảng soi, Giáo Pháp truyền trao, mệt mỏi chẳng nàn, Để gần gũi chúng con hàng Phật Tử.
(Xem: 4605)
Mùa An Cư Tăng Ni hội tụ Hướng tâm về giới hạnh trang nghiêm Chuyển đưa giáo pháp con thuyền Y vàng thanh tịnh kết duyên thiện lành .
(Xem: 6884)
Tình cha cao vời vợi, Như núi Thái non bồng. Như trời cao thăm thẳm, Giữa vũ trụ mênh mông.
(Xem: 5765)
Ta là ai mà xem thường quả báo Ngày qua ngày tạo nghiệp bất thiện thôi Rồi vướng trong vòng cuốn của luân hồi Khổ càng khổ ôi muôn ngàn đau khổ .
(Xem: 5061)
Tôi muốn sống ở tuổi đời còn lại Nương con thuyền Bát Nhã vượt bờ mê Bao bão to sóng gió cũng chẳng hề Lòng kham nhẫn không bao giờ lùi bước .
(Xem: 4310)
Thiền sư hướng dẫn học thiền Bao nhiêu đệ tử khắp miền về đây Một anh chàng trong nhóm này Đêm thường lén dậy chuồn ngay ra ngoài
(Xem: 4699)
Thời gian lẳng lặng thoi đưa Thoắt qua thoắt lại bốn mươi năm vừa Nhớ lại ngày ấy năm xưa Một chín bảy bảy đẩy đưa xứ người
(Xem: 9031)
Lâu rồi chẳng thấy Tịnh Viên đâu. Có phải tơ duyên chuyển niệm đầu ? Nhớ thuở sum vầy nơi cửa trước, Hoài khi vắng vẻ chốn vườn sau.
(Xem: 4528)
Xin các Ngài hãy cùng nhau cứu xét Mở rộng lòng ngàn con trẻ đáng thương Đem tình yêu thắp sáng một con đường Cho các cháu cả niềm vui đoàn tụ .
(Xem: 4355)
Một lời nói thiếu lòng từ ái Đêm về nằm ngủ chẳng thấy yên Khi lòng thất niệm đảo điên Biết bao đau khổ não phiền khởi lên .
(Xem: 4629)
Bố thường ít nói: “Yêu con!” Mặc dù tình cảm sẵn luôn tràn đầy Tuy nhiên đôi chữ nhỏ này Rất là khó nói để thay tiếng lòng.
(Xem: 4026)
Cha chúng tôi rất nhọc nhằn Tay luôn làm lụng, tâm hằng lo toan Tạo cho cuộc sống chu toàn Chúng tôi được hưởng bình an vô cùng.
(Xem: 4583)
Bà kia bồng đứa con thơ Dừng chân hóng mát bên bờ hồ sen Thấy tay con trẻ lấm lem Mẹ bèn múc nước hồ đem rửa liền
(Xem: 4938)
Tôi có một dòng máu Theo suối từ triền non Luân lưu dòng Lạc Việt Xuôi chảy hòa biển Đông Tôi có một mầu da Đượm vàng đất phù sa Giải giang sơn chữ S Ơn dựng nước Ông Cha
(Xem: 9361)
Cuộc đời ai cũng như ai Ai ăn thì nấy được đầy bụng no Đừng vay thì chẳng phải lo Tháng ngày thư thái đắng đo chẳng còn .
(Xem: 4983)
Ra đi lòng vẫn muốn về Thăm ngôi chùa cũ tràn trề nắng mưa Hàng cây bụi chuối đong đưa Mẹ già ngồi ngắm ruộng dưa chín mùa .
(Xem: 4087)
Đệ tử Phật vẫn một lòng thẳng tiến Luôn bảo tồn hình tượng Phật trang nghiêm Cuộc đời Ngài bi trí đủ uy nghiêm Xin nhớ rõ đừng mang tâm phỉ báng .
(Xem: 5426)
Sơ sanh bảy đóa sen nâng Phật từ Đâu Suất giáng trần độ sinh Mười phương trời đất chuyển mình Cùng hoà âm nhạc đón trình Như Lai
(Xem: 5535)
Trang sách quý nghĩa tình thêm cao quý Từ tấm lòng dâng hiến đạo huyền sâu Tuổi đã cao mà tâm trí vẫn tiếp thâu Nguồn Phật Pháp nhiệm mầu qua tu tập .
(Xem: 5588)
Dương trần đã xuống chịu nhiều đau, Mãi lộn theo vòng chẳng biết đâu? Hiểu rõ vong tồn như bụi khói, Nom tìm được mất chỉ tằm dâu.
(Xem: 4692)
Ngày xưa có một bầy nai Cùng nhau vui sống giữa nơi non ngàn Nai già khả kính, khôn ngoan Lại thêm khéo léo, giỏi giang, làm thầy
(Xem: 10217)
Bàn tay diệu pháp Phật trao Là dòng trí tuệ khổ đau chẳng còn Thong dong trời biển nước non Như tình mây nước trăng tròn sáng trong .
(Xem: 6555)
Quê hương mưa nắng dậm trường Gánh gồng mẹ Việt trên đường nuôi con Bây chừ con đã lớn khôn Bỏ quên bà Mẹ lưng còm vai cong .
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant