Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 39

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 13544)
Tuyển tập 39


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 39

(Từ bài số 381 đến số 390)

thnhattan@yahoo.com.au

 

Tự chiếu rọi mình ! 381

Thương cảnh ngục tù ! 382

An bình từ đâu có ! 383

Ngày về, lại một chuyến đi ! 384

Còn đó cơn mê ! 385

Này những người tử đạo ! 386

Tương duyên tác trợ 387

Quê hương là khung trời muôn thuở388

Ngươi là ai ? Ma túy !!! 389

Quê hương máu chảy ruột mềm 390

 

 Tự chiếu rọi mình !

  Tháng 5-2005

 

Tôi muốn thắp ngọn đèn khuya leo lét

Ngồi một mình nói chuyện với đêm thâu

Để lắng nghe những tiếng nói tinh cầu

Lần mò tới tận hoang mờ ốc đảo

 

Tôi tự vẽ cho riêng mình độc đạo

Hướng âm thầm khép kín nẻo tâm tư

Chốn trần gian luôn giỡn mặt hậm hừ

Rồi lại trách cuộc đời không tri kỷ

 

Nén góc cạnh để tô màu thẩm mỹ

Đè chông gai để bôi phết trơn tru

Lừa dối mình qua mặt những cái ngu

Cho thiên hạ không còn ai hiểu biết

 

Lòng trống rỗng, nhưng, một hầm bí mật

Kết giao lưu, nhưng, một lũy bao quanh

Khi một mình đếm lại những tròng trành

Nhưng bản ngã, vì mình, không bỏ cuộc

 

Chính ngươi, sợ rọi pha ngọn đuốc

Chính ngươi, đã hổ mặt nhà ngươi

Thì tại sao lại trách cứ cho người

Nếu họ hiểu dễ gì ngươi sống được

 

Tôi nhắm mắt nhìn khung trời phía trước

Tôi thu mình ngó lại quãng đường qua

Đã như thế thì đứng có kêu ca

Đèn khuya khoắc nhìn nhà ngươi rúng rẩy !

 

Thương cảnh ngục tù !

 Tháng 5-2005

 

Ngồi một mình ở giữa trời câm lặng

Ta mới nghe rõ nét tiếng âm u

Ta bỗng thương cảnh sống của lao tù

Sức chịu đựng phi thường trong ngục tối

 

Ta không nói tội hay là không tội

Dù vô tình hay cố ý tạo ra

Mà chỉ thương cái cảnh của người ta

Phải đối diện một mình trong bóng tối

 

Người tù, tội, bao cực hình đánh đổi

Bóng theo hình độc thoại với riêng tư

Ngày dài thêm cho thấm thía thiên thu

Đêm dai dẳng cho tận cùng thống thiết

 

Mắt hằn sâu ngó khung trời biền biệt

Chân tay còng bó góc cạnh đơn cô

Trán ôm đầu cho nát những tàn khô

Mang thân phận đẳng đeo theo trọn kiếp

 

Họ đã sống, tháng ngày dài khủng khiếp

Tội tình chi, đành trả giá ngục tù

Nếu dị thường, phi những bậc trượng phu

Bất phùng thời nên thế thời phải thế

 

Sống thì dễ nhưng làm người đâu dễ

Hỡi nhân gian có thương lấy kiếp người

Sống tội, tù, mà vẫn cất tiếng cười

Thì phải nói sức con người ghê gớm !

 

 

An bình từ đâu có !

 Tháng 5-2005

 

Cõi trần gian nên gian trần khá đủ

Đã mấy ai được sống thật an bình

An từ khi vừa mở mắt mới sinh

Bình tới lúc tàn đời, buông, nhắm mắt

 

Đời, đẹp như mơ ! Đó là lời kỳ quặc

Sống, đẹp như mơ ! Đó là nói hão huyền

Thân tiêu điều trải bao gánh truân chuyên

Đầu tàn tạ mấy lần thay tóc trắng

 

Nước biển nào không vương mùi biển mặn

Nước mắt nào không thấm vị thương đau

Trầu có ngon, nhờ thêm được miếng cau

Đời có thấu, nhờ trải nhiều tâm lực

 

Núi thăm thẳm nhờ chiều sâu đáy vực

Rừng thâm u nhờ cây cối điệp trùng

Sức tiêu hao nhưng tâm ý vô cùng

Thương những ai, vì trần gian lao khổ

 

Nước thanh lương vẫy cành dương cam lộ

Suối cam tuyền khơi nguồn mạch thanh lương

Người ơi người trao tiếng nói tình thương

Cho nhân thế hòa reo chung điệu sống

 

Ai làm được và lòng ai có rộng

Sống cho đời mới thật sống cho mình

Sống cho đời mới thật sống an bình

Sống như thế không bình an sao được !

 

Ngày về, lại một chuyến đi !

  Tháng 6-2005

 

 Ngày về, còn có cho ta

Sao nghe có tiếng còn xa ngày về

 Ngày về, còn có lê thê

Sao nghe có tiếng vỗ về chia tan

 Khi chưa cất bước lên đàng

Nào hay biền biệt mênh mang phương trời

 Khi chưa hun hút một đời

Nào hay sóng vỗ trùng khơi điệp trùng

 Đất trời tròn ngửa nắp vung

Vành cong như thể không chung một vòng

 Hay như vòng xoắn cong cong

Càng xoăn xoắn mãi càng vòng vòng xa

 Ô kìa, cuối nẻo đường qua

Đường đi lại đến đường xa ngày về

 Cuộc đời như một cơn mê

Ta không nói nữa, lỗi thề mai sau

 Ngày về, năm tháng lên màu

Phơ phơ bạc trắng hoa cau mái đầu

 Ngày về đừng có qua mau

Cho ta dừng bước bên cầu từ ly

 Ngày về, lại một chuyến đi !

 

 Còn đó cơn mê !

  Tháng 6-2005

 

 Ngày mai băng giá lên ngôi

Bên dòng chuyển hóa lở bồi tang thương

 Xác xơ cát bụi bên đường

Nắng mưa tàn tạ gió sương tiêu điều

 Ngày mai như tiếng vạc kêu

Lâu lâu vẳng tiếng quạnh hiu cuối trời

 Mịt mờ ảo ảnh chơi vơi

Nổi trôi bèo bọt trùng khơi sóng cồn

 Ngày mai rũ bóng hoàng hôn

Đường xưa còn có lối mòn đi qua

 Chân trời một góc sương pha

Vấn vương giả huyễn la đà bèo mây

 Ngày mai buông thả đôi tay

Cho hay còn mất đong đầy mà chi

 Khép hờ một khóe bờ mi

Nhìn trong cát bụi còn chi phong trần

 Ngày mai vẽ nét phù vân

Móc tranh phù thế treo tầng phù sinh

 Trần gian chiếc bóng vương hình

Nhân gian bỏ ngỏ tử sinh đi về

 Ngày mai, còn đó cơn mê !!!

 

 

Này, những người tử đạo !

  Tháng 6-2005

 

Này những người tử đạo

Mượn danh là tôn giáo

Mà gây bao kinh khiếp

Có tội không, hỡi những con người tội nghiệp

Phàm làm người, tàn bạo đã khó dung

Tôn giáo nào làm những chuyện bung xung

Quá sỉ nhục, ô danh, ai chấp nhận

Với những đấng thiêng liêng

Ta không hề xúc phạm

Nhưng đối với các ngươi

Ta nói, thật tiếc lời

Bỡi các ngươi không còn chút tình người

Mọi ý nghĩa đã vùi chôn vũng thối

Đầu óc đã dập vùi trong đen tối

Tâm tư đã nhồi nhét mọi hờn căm

Thân đã trao và mắt lại lăm lăm

Chờ điểm thí cho hận thù phát nổ

Những hành tung của các ngươi, dễ sợ !

Những thù căm của các ngươi, kinh hồn !

Chỉ tội đấng thiêng liêng, mà các ngươi đã suy tôn

Thánh nào khải làm những trò như thế !

Nơi thờ tự, bất kể

Nơi nhà thương, không màng

Nơi phố chợ, vô can

Cứ lao tới, vì A-la mách bảo ?

Thánh A-la, một bậc phi phàm chí đạo

Chứ thánh nào lại bôi mặt dã tâm

Dạy cho tông đồ tàn bạo, lỗi lầm

Đất không dung, trời làm sao có chỗ

Tiếng con người, đánh đổ

Tiếng đồng đạo, chôn vùi

Tiếng thương yêu, đốt thui

Chỉ còn tiếng khùng điên sai khiến

Ta đã thấy, các ngươi đừng mượn tiếng

Đừng chắp tay, và đừng tiếng cầu kinh

Đừng có làm ô nhục đến thánh linh

Mà hãy thoát những mê hồn ác quỷ

Nơi nào cũng nổ bom, ma mị !

Nơi nào cũng banh thây, cuồng si !

Con đường nào cho các ngươi đi

Chỉ một lối hồi đầu, tỉnh ngộ !!!

 

 

Tương duyên tác trợ !

 Tháng 6-2005

 

Mỗi con người một phương trời cá biệt

Mỗi con người một khối óc riêng tư

Tự nhồi nhét, chẳng bao giờ thấy dư

Thì nhân thế làm sao không có chuyện

 

Ai cũng nói mở tình thương thân thiện

Ai cũng nói trao nhân ái nụ cười

Trọng sự thật chứ đừng có đãi bôi

Nhưng chính mình chẳng mấy khi sự thật

 

trần thế nên thế trần kỳ quặc

Vì thế nhân nên nhân thế thế thì

Nói hội tụ nhưng cuốn hút phân kỳ

Nói chữ tung nhưng chữ hoành khuếch đại

 

Ai cũng tự đóng khung nhiều cửa ải

Mà cứ đòi người khác mở bao dung

Lưới giăng giăng vây mạng nhện chập chùng

Sao tránh khỏi những tị hiềm mâu thuẫn

 

Tự nghĩ đi, sẽ biết, cần chi luận

Đời, mấy ai bất vụ lợi, vô tâm

Nhìn bề ngoài, thấy vậy, ý lại thâm

Giây thông cảm giằng co, luôn dễ đứt

 

Hãy tự chế, tránh đi nhiều phiền phức

Hãy tự tha, trao chân thiện, nụ cười

Phàm làm gì, phải biết mình biết người

Mọi khổ lạc đều tương duyên tác trợ !

 

 

Quê hương là khung trời muôn thuở !

  Tháng 6-2005

 

Ngày trở về, từng bước chân bỡ ngỡ

Trên đường đi, tôi nhìn trước ngó sau

Màu quê hương, sao thấy lạ, khác màu

Bóng thời gian đã đổi thay nhiều quá

 

Ngày trở về, tôi nghe lòng bảo dạ

Tôi nhìn người, người lại ngó nhìn tôi

Trông thật gần nhưng có vẻ xa xôi

Như đang đến một nơi chưa quen biết

 

Những ngày xưa, đã qua rồi, biền biệt

Quá khứ trôi về, nỗi nhớ nỗi thương

Hiện tại hôm nay, khác mọi nẻo đường

Khác đến cỏ cây, đường đi, lối ngõ

 

Đi tới đâu, tôi cũng thấy ngồ ngộ

Đi tới đâu, tôi cũng thấy sao sao

Niềm tâm tư, dâng cảm xúc nao nao

Đã bao năm, làm sao không biến đổi

 

Ngày trở về trên quê hương đồng nội

Mỗi nhớ mong theo chờ đợi lên màu

Thời gian đã mòn, da thấm thịt thau

Thì huống chi là ngoại hình ngoại vật

 

Ngày trở về, khi qua rồi, cũng mất

Cái con thoi ẩn núp bóng thời gian

Chân bước đi, vừa một thoáng băng ngang

Chưa kịp ngoáy, đã lùi về dĩ vãng

 

Mới tinh mơ mà trời chiều bảng lảng

Mới nhìn qua mà cuốn hút lê thê

Rồi một mai lại trông nữa ngày về

Bởi quê hương là khung trời muôn thuở !

 

 

Ngươi là ai ? Ma túy !!!

  Tháng 6-2005

 

Này ma ơi, ngươi là ai đó nhĩ !

Ngươi con ai, và tên họ là chi ?

Trên trần gian, ngươi xuất hiện làm gì ?

Hắn trợn mắt, nói, ta là ma túy !!!

Bỡi ma túy, nên vô cùng ma mị

Đưa hồn mê, ngất ngưởng mấy khung trời

Đưa hồn say, lúy túy giữa chơi vơi

Đưa hồn phiêu, chín tầng mây bay bổng

Nằm duới gầm thổi mộng

Thở khói giấc thần tiên

Cỡi ảo ảnh đảo điên

Cuốn chèo queo một đống

Ma hốt hồn những con người xuẩn động

Túy bào mòn những thân thể tàn khô

Kẻ đầu nậu, vì tiền bạc nhào vô

Dân nghiện ngập thì lơn tơn ma đói

Ma túy vướng vào

Mấy ai thoát khỏi

Không tù thì tội

Đày đọa hồn ma

Làm hư người và xã hội thối tha

Muốn tận diệt phải tốn hao, phù phép

Đã nói phép thì phép nào cùng phép

Đã nói phù thì phù phiếm phù du

Tay ngoài tay trong, mê hồn trận mịt mù

Đút lót, bao che, thì làm sao chận đứng

Phi mã vô song, đó là ngựa chứng

Sao không làm anh chị đường đường

Mà lại làm anh chị trong xã hội đen

Rồi ăn chơi, rồi sa đọa, cứ thế lên men

Thành vi khuẩn đục khoét dần, lây lan, dãy chết

Cửa công quyền còn nhiều đường giây nối kết

Ngoài dân gian còn nhiều mánh lới gian ngoa

Bị bắt, bị giam, tại ngoại, hầu tòa

Tỉa ngọn, tỉa cành, làm sao trốc gốc

Chỉ có con đường pháp trị, nhân đức

Từ ái vị tha, quỉ khấp, thần kinh

Ma túy kia, ta lưu lại chút tình

Làm phương thuốc cứu người, khi dụng đến

Nhìn tận bờ cuối bến

Về ma túy xưa nay

Bao thế hệ đọa đày

Hãy ngưng tay hành động

Cho con người được sống

Cho xã hội bình an

Cho tuổi trẻ không lún sâu, sa đọa, tội lỗi, bạo tàn

Cho nhân loại không tổn hao biết bao nhân tài, vật lực

Định phân lằn mức

Ma túy hết đường

con người, phải trân quí tình thương

Không phó thác, không cúi đầu đen đỏ !!!

 

Quê hương, máu chảy ruột mềm

 Tháng 6 - 2005

 

Năm trước năm sau lũ lụt xoay vần

Đau xót vô ngần xin cứu người ơi

Ba miền đất nước quê tôi

Tang thương, đổ nát, đứng ngồi sao yên

Nghe trong máu chảy ruột mềm

Ngửa tay mời gọi lạc quyên cứu người

Tiếng khóc thay tiếng cười !

Niềm đau thay nước mắt !

Tan hoang rồi đổ nát !

Xơ xác rồi điêu tàn !

Trời đất phũ phàng

Gây chi nông nỗi

Hết hạn hán thì cuồng phong bão thổi

Hết khô cạn thì lũ lụt tơi bời

Nước xấp xỉ lưng đồi

Tràn mênh mông lênh láng

Cửa nhà, cây cối, đồ đạc, nổi trôi tản mạn

Người lớn, trẻ con, chồng vợ, gồng gánh kêu la

Đắng cay ! Còn để xót xa !

Bão lụt cuốn hết, chẳng tha thứ

Đau thương ! Còn để sầu bi !

Bão lụt cuốn hết, chẳng chi chối từ

Vậy mà từng năm, từng năm, tái diễn thế ư

Người dân tôi làm sao sống nổi ???

Bắc Nam Trung, đồng lên tiếng gọi

Người ơi người, cứu khổ người ơi

Tơi bời ! Đổ nát ! Tơi bời !

Đắng cay ! Nước mắt ! Cuộc đời đắng cay !

Trắng tay ! Còn trắng đôi tay !

Nhà tan ! Cửa nát ! Nỗi này sao cam !

Gian truân lại trổ thêm chàm

Khổ đau lại chồng thêm sắc

Người dân ba miền thắt ngặt

Hỡi ơi ! Còn đến bao giờ

Nước dâng, tràn ngập, vô bờ

Ngấp nghé vùng cao, vùng thấp

Nước xoáy, cuốn trôi, vùi dập

Miền quê cho tới thị thành

Này em, này chị, này anh

Ngửa tay mời gọi, sao đành, sao cam

Ngửa tay, xin tấm lòng vàng

Đan tâm xin cứu phũ phàng quê hương

Người người mở cửa tình thương

Ruột mềm máu chảy, lo lường, biết sao

Đời còn bước thấp bước cao

Nay này mai nọ, nỡ nào người ơi

Cùng nhau cứu giúp cuộc đời

Cùng nhau hàn gắn tơi bời tang thương

Cùng nhau tiếng nói quê hương

Ba miền đất nước, cùng vương nặng tình

Xin cho hết những điêu linh 

Xin cho hết khổ quê mình bình an

Quê hương, tình tự cưu mang

Ngửa tay mời gọi lòng vàng, người ơi !!!

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 4151)
Đoàn ca kịch nọ nổi danh Kiếm ăn đi khắp tỉnh thành làng thôn Diễn tuồng ác quỷ kinh hồn Tuồng "Quỷ La Sát" luôn luôn hãi hùng
(Xem: 2995)
Một buổi sáng, Trời Mây trong xanh ngắt, Nắng tung tăng chào đón một ngày vui... Gió êm đưa tia nắng rộn niềm vui, Mặt Trời lên tỏa hào quang rực sáng...
(Xem: 3061)
Hôm nay vào trước Cổng Chùa, Nhận Cành Hoa Trắng cài lên áo mình. Tâm Hương một nén ân tình, Kính dâng lên Mẹ muôn phần nhớ thương !
(Xem: 3852)
Thi Hoá Kinh Trung Bộ 4 tập - Giới Lạc Mai Lạc Hồng
(Xem: 3692)
Tuy là thầy của Nhật Hoàng Thiền sư vẫn thích lang thang du hành Ngài tuy đã rất nổi danh Vẫn làm khất sĩ dạo quanh khắp vùng.
(Xem: 3921)
Cỏ cây, sinh vật thời xưa Đều cùng biết nói, lại vừa biết nghe Riêng loài người giỏi mọi bề Được tôn chúa tể chính vì trí khôn,
(Xem: 4069)
Nguồn sức mạnh của trẻ thơ Chính là tiếng khóc bất ngờ kêu la. Nguồn sức mạnh của đàn bà Là cơn phẫn nộ bùng ra tức thời.
(Xem: 5538)
Một thiền sư rất nổi danh Lãng du theo đám mây xanh cuối trời Chân ông in dấu khắp nơi
(Xem: 3374)
Tất cả Pháp Thế Gian, Ta cần phải buông bỏ, Tín- Hạnh- Nguyện ghi nhớ. Thu nhiếp các Lục Căn, Giữ Tâm luôn thanh tịnh.
(Xem: 4028)
Khi mà bạn có Mẹ hiền Chăm lo cho bạn ngày đêm an phần Những gì bạn muốn bạn cần Mẹ hoan hỉ giúp, xả thân chẳng phiền.
(Xem: 4567)
Mẹ mà nở những nụ cười Lúc nào cũng chiếu sáng ngời đẹp thay, Mẹ ôm ấp trong vòng tay Mang niềm vui tới bao ngày trong ta.
(Xem: 3264)
Có hai phương cách thông thường Thực thi tôn giáo cõi dương trần này Một là hãy sống xa đây Xa nơi trần tục như thầy tu thôi
(Xem: 2863)
Trời rạng muôn phương với trăng sao, Đất rung bảy lần cùng núi rừng, Người về rực rỡ vườn tuệ giác, Thiên nhạc dặt dìu khúc xưng dương.
(Xem: 3429)
Một người giàu có thuở xưa Tác phong đứng đắn lại thừa thông minh Cho nên các kẻ chung quanh Tỏ lòng thán phục, tỏ tình kính yêu
(Xem: 8436)
Cuộc đời ảo giác giấc mộng dài, Lao đao chuốc khổ để làm chi? Suốt ngày say khướt bên chén rượu, Mình ta ngất ngưỡng mái hiên ngoài.
(Xem: 4619)
Cầu mong đại dịch chóng qua thôi Thế giới giờ đây điêu đứng rồi Phố xá đìu hiu đều đóng cửa Thôn quê lặng lẽ thảy im hơi
(Xem: 2995)
Lời Kinh Đêm càng vút cao cao mãi, Tỏa lan vào ánh sáng khắp Không Gian... Mỗi Câu Kinh tràn ý nghĩa Ngọc Vàng, Bây cao mãi, hòa tan vào Vũ Trụ....
(Xem: 3574)
Thiền sư tinh tấn tu hành Cho nên đạo hạnh nổi danh khắp vùng Bà con ca tụng vô cùng Ngài nêu gương sáng soi chung cho đời.
(Xem: 4608)
Trong một viện dưỡng lão ở nước Úc, cụ ông Mak Filise, 86 tuổi, không có thân nhân nào thăm viếng trong nhiều năm.
(Xem: 3866)
Nước kia có một ông vua Nghe lời đồn đãi khó ưa về mình Ngoài đời có kẻ phê bình Rằng mình bạo ngược, tính tình tàn hung
(Xem: 4167)
Lại thêm một ngày cho cuộc đời. Lại thêm một ngày cho em, Lại thêm một ngày cho anh, Lại thêm một ngày cho những người còn sống trên cõi đời này.
(Xem: 4341)
Nợ nước thù chồng nặng cả hai Cùng em chia sẻ bước chông gai Sơn hà dựng lại, dân ghi đức Vương bá xây nền quốc chính ngôi
(Xem: 4128)
Nguyện Cầu Đức Phật Dược Sư, Chữa cho Thế Giới bớt dần dịch căn,
(Xem: 3210)
Một năm Thầy Hư Vân về Kê Túc, Để tịnh tu, giao Hội cho Cao Tăng... Tại đây, Thầy tu sửa Chùa Hưng Vân... Chùa La Thuyên, tỉnh Hạ Dương cho hoàn chỉnh
(Xem: 4783)
Ta cứ ngỡ tuổi già toàn tẻ nhạt, Ngại bốn mùa năm tháng lướt qua nhanh,
(Xem: 3195)
Nơi miền bắc Ấn Độ xưa Trong vương quốc nọ có vua trị vì Giúp vua là vị quan kia Có tài định giá những gì bán buôn
(Xem: 4513)
Bạn ơi, Muốn sống hạnh phúc thì xin bạn: Đừng đem chuyện hàng xóm vào gia đình. Đừng đem chuyện đường phố vào nhà. Đừng đem chuyện cộng đồng vào những bữa cơm.
(Xem: 4857)
Tuyển tập song ngữ “Thơ Thiền Lê-Nguyễn Zen Poems” đã góp một phần rất tuyệt vời khi đưa ra ánh sáng một phương diện khác của ảnh hưởng Thiền tại Việt Nam...
(Xem: 4876)
Xuân về khắp chốn rộn tin vui Mở cửa mừng Xuân rạng ánh cười Phú quý Xuân sang nguồn cội thắm Vinh hoa Tết đến nghĩa tình tươi
(Xem: 3646)
Kỷ Hợi qua, Canh Tý đến nhanh, Ba Mươi Tết, thanh thản, yên bình, Bánh chưng xanh, quả, hoa bầy sẵn, Chuẩn bị dâng cúng Phật đầu năm.
(Xem: 3965)
Thêm một mùa Xuân chốn viễn phương. Nhớ về quê cũ trắng canh trường!
(Xem: 3696)
Thức chờ năm mới gió đượm hương trà nửa khuya tóc trắng một đời sắp qua.
(Xem: 4336)
Rừng Sala giữa cây Song Thọ, Lúc nửa đêm, Phật sắp Niết Bàn, Không khí quá trang nghiêm yên tịnh, Các Đệ Tử ngồi kín chung quanh.
(Xem: 3732)
Trong chuyến đi, Hành Hương Thăm Đất Phật. Đến Sông Hằng rồi Lộc Uyển xanh tươi, Tiếp theo là Thánh Tích Phật xa xôi... Rồi sau đến Nalanda hoang phế!
(Xem: 4354)
Nhân vào ngày Lễ Tạ Ơn Chúng ta cảm tạ vô vàn thành tâm Những lời cầu nguyện quanh năm, Tạ ơn gia cảnh muôn phần yêu thương,
(Xem: 3993)
Tờ mờ sáng tinh sương, Gậy, nón lá, lên đường, Ai không khỏe ở lại ! Vì Leo núi đường trường,
(Xem: 3405)
Một ngày mới tôi về thăm Phật Tích. Bao lâu rồi trông đợi đến hôm nay. Thời gian qua tâm tư ngóng từng ngày. Đủ duyên lành cùng nhau thăm Đất Phật
(Xem: 3999)
Ở Ba La Nại thời xưa Có nhà giàu nọ rất ưa bạc bài Ông thường chơi với một người Cũng mê bài bạc, tứ thời ăn thua
(Xem: 4031)
Thuở xưa có kẻ đi đường Rất là khát nước nên dừng chốn đây Kiếm tìm nước khắp Đông Tây Thấy sương lóng lánh giăng đầy phía xa
(Xem: 4467)
Tu Bồ Đề sinh ra đời Một ngày đặc biết đất trời lạ sao Trong nhà của cải biết bao Tự nhiên biến mất đường nào ai hay.
(Xem: 5361)
Dốc đá ven đường tiến thẳng non, Sương chùng suối róc cảnh chon von. Qui chơn thấy lẽ không tìm ngọn, Lập hạnh vun đời vẫn nguyện con.
(Xem: 3843)
Thuyền Nhân trước nay thành “Thùng Nhân” Việt... Boat People hoá thành “Load People”. Xin cầu nguyện cho những linh hồn vừa khuất bóng.
(Xem: 3930)
Hè nhau báng bổ chốn thiền môn Kẻ xướng người hô phang dập dồn Bắt bóng toang mồm rao báo nóng Trông hình ngoác mỏ động làng ồn
(Xem: 4519)
Lắng lòng nghe một chiếc lá rơi Mùa Thu vừa đến nhẹ bên đời Chiều phai, giọt nắng còn vương đọng Như thầm tiếc nuối một ngày trôi..
(Xem: 4019)
Trước khi câu chuyện xảy ra Ở bên châu Á người ta nói rằng Voi và chó chẳng kết thân Chẳng bao giờ có thể gần gũi nhau,
(Xem: 4827)
Cội Bồ đề lá cành xanh thắm Bám đất sâu in đậm bóng từ Bao năm chẳng quản hoại hư Chở che muôn loại thân như diệu kỳ
(Xem: 4575)
Duyên trần thúc đẩy đến nơi này, Khổ luỵ sầu đau cứ mãi quay Lận đận bơ vơ bao mộng mị Lênh đênh lạc lõng bấy mơ lay
(Xem: 3996)
Bồ tát tự tại cứ đi, Chúng sanh theo gót những gì ngài qua, Để cùng thoát khổ Ta Bà, Tây phương tịnh độ một nhà an vui.
(Xem: 3659)
Có chàng giàu có kể chi Tiền nhiều nhưng lại ngu si tức cười Không hề biết đến việc đời, Một hôm chàng chợt dạo chơi trong vùng
(Xem: 4040)
Căn bản của sự tha thứ là quên đi những gì đã xảy ra, nhưng nhớ những gì đã xảy ra rồi và cần tha thứ cho sự bình an của tâm hồn.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant