TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - 81
(Từ bài số 801 đến số 810)
01. Ngập ngừng hai tiếng : Từ Thân 801
02. Khép cửa Đơn Côi 802
03. Một đời Ơn Cha 803
04. Mẹ cuối trời quê ! 804
05. Con trở về 805
06. Vòng hoa trắng, phủ mộ phần 806
07. Một lòng thương nhớ mãi 807
08. Thắp nén hương mờ 808
09. Ðôi dòng lệ 809
10. Dậy sóng thi thơ 810
Ngập ngừng hai tiếng : Từ Thân !
Tháng 8 – 2007
Khi cha mất, tôi không còn tiếng cha để nói
Khi mẹ mất, tôi không còn tiếng mẹ để thưa
Giấu tận ngàn xa, thăm thẳm mịt mờ
Chôn kín thật sâu, nghẹn ngào nỗi nhớ
Tôi biết, tôi đã mồ côi cha từ đó
Tôi biết, tôi đã mồ côi mẹ trong đời
Tôn thờ, thương nhớ riêng tôi
Se lạnh, dù không mùa đông buốt giá
Trong tôi, không còn nồng nàn nắng hạ
Trong tôi, không còn ấm áp mùa xuân
Chỉ còn mùa thu hiu hắt
Và còn đông lạnh tháng năm
Thấy người ta dìu phụ thân, đôi tay chống nạn
Thấy người ta đỡ mẫu thân, mắt yếu lưng còng
Trong tôi thầm những ước mong
Nhưng từ ngày đó, làm sao được nữa
Cha mẹ ơi, nhiều khi nguyện ước
Chỉ cần còn cha mẹ
Con xin đánh đổi cuộc đời
Con xin đội đá vá trời
Con xin vượt núi băng đồi
Dẫm ngàn vạn nẻo sơn khê
Trùng khơi bốn biển xô bờ
Con vẫn đi tìm
Không ngại gì gian khó
Nhiều đêm, trăng mờ trăng tỏ
Nhiềm đêm, lóm đóm sao khuya
Nghe chơi vơi, thấm giọt chia lìa
Nghe vô thường, gõ bờ sinh tử
Người ta, bông hồng, bông đỏ
Con mang màu trắng đơn côi
Một lần mang, mang cả cuộc đời
Không bao giờ còn nói nên lời
Khép miệng ngập ngừng, hai tiếng Từ Thân.
Khép Cửa Đơn Côi !
Tháng 8 – 2007
Nhớ ngày xưa Mục Kiền Liên tìm mẹ
Ngài tìm ra, và thấy được Mẹ Hiền
Còn hôm nay, tôi đi tìm mẹ
Không thấy gì, một bóng đơn côi
Nhìn vào A Tỳ, A Tỳ đâu tôi không thấy
Nhìn cõi nhiệm mầu,
cõi nhiệm mầu thăm thẳm mênh mông
Nghe âm vang giá buốt chiều đông
Nghe lạnh lùng màu hoa trăng trắng
Con tìm mẹ, như đêm dài gọi nắng
Con tìm mẹ, như sóng vỗ triều dâng
Con muốn đi tắm gội gió sương
Lang thang đếm bước tình thương
Gõ cửa vô thường đâu đó
Cõi vô thường trùng trùng bỏ ngõ
Cõi vô hình thẳm thẳm chìm sâu
Chung quanh con, bát ngát bờ dâu
Mây trắng lang thang, mây ngàn cỡi gió
Mục Kiền Liên tìm được mẹ hiền
Kính thưa Ngài, còn mẹ con đâu
Mùa Vu Lan, thắp nén kinh cầu
Xin chắp tay, hương thờ nhả khói
Áng mây hương, cuộn tròn không nói
Bay lòng vòng, khép cửa đơn côi !!!
Một đời Ơn Cha
Tháng 8 – 2007
Cha tôi, cuốc bẫm cày sâu
Đồng cao ruộng thấp, dãi dầu nắng mưa
Cha tôi, sương gió dư thừa
Nương khoai, luống bắp, chưa vừa gian lao
Ruộng đồng kết hạt minh châu
Cho tôi cơm áo đi vào trần gian
Mỗi bước đi, một đàng tràng
Tôi đi từng bước, cha càng cằn khô
Chân tay sần sũi xác xơ
Một thân chống đỡ, mấy bờ trầm kha
Tranh nghèo, chừa lỗ mái nhà
Vách phên, để trống, canh gà điểm sương
Cha tôi, một mảnh ruộng vườn
Đong đầy một kiếp, khôn lường gian truân
Thời gian, sỏi đá còn mòn
Huống chi da thịt cõi còm nhà quê
Cha ơi, lối ngõ đi về
Lòng con nặng trĩu bốn bề thâm ân
Ân cha, tột đỉnh cao ngần
Cho con nói tiếng Phụ Thân tuyệt vời
Dù cho muôn vạn ý lời
Không bằng bốn chữ : Một Đời Ơn Cha !
Mẹ cuối trời quê !
Tháng 8 – 2007
“Chiều chiều, ra đứng ngõ sau
Trông về quê mẹ, ruột đau chín chiều”
Chín chiều, để nhớ mẹ yêu
Trông con vò võ tịch liêu cuối bờ
Mẹ tôi, mái tóc bạc phơ
Da mồi mấy lớp, mắt mờ vì con
Chiều nghiêng, bóng xế hao mòn
Mái tranh nhả khói, da còm thịt thau
Quê nhà, mấy lớp mưa ngâu
Quê người, mấy bãi nương dâu điêu tàn
Chiều chiều, ra bến đò ngang
Con đò lỡ bến, bẽ bàng đi qua
“Lá me đưa đẩy la đà”
Dòng sông mấy khúc, canh gà mấy sương
Mẹ tôi, thầm đốt nén hương
Lâm râm khấn nguyện cho con an lành
Chiều về, cánh nhạn bay nhanh
Phương trời tổ ấm đeo cành nơi đâu
“Chiều chiều, ra đứng ngõ sau”
Và ra ngõ trước, bờ dâu cuối chiều.
Con Trở Về
Tháng 9 – 2007
Ngày xưa mẹ nói
Hãy cố gắng về thăm quê một chuyến
Chỉ cần nhìn mặt con được một lần
Dẫu biết rằng
Con có về, rồi mẹ cũng tiễn chân
Rồi nước mắt, nhưng cuối đời thỏa nguyện
Mẹ còn bảo,
Ði đã khó, về lại càng khó thế
Nếu biết vầy, mẹ không muốn con đi
Ðường trần gian, biết mấy nẻo phân ly
Làm thân mẹ, nhũn mềm cầu Ái Tử
Bước phiêu bồng vẽ đứa con du thủ
Bãi phù sa, trêu giấc mộng dã tràng
Nợ phong trần thổi bụi phủ trần gian
Ðể sông nước ngoằn ngoèo vang mấy khúc
Mái tranh nghèo, rọi trăng ngàn thao thức
Mảnh tình quê, chiếu mưa nắng bốn mùa
Mẹ ủ gầy, con có biết hay chưa
Ðôi mắt mẹ hằn sâu dòng suối lệ
Tiếng mẹ nói, vẫn còn đây muôn thuở
Con trở về, mẹ đã ngủ từ lâu
Trong cuộc đời, ngủ, đã biết bao lần
Nhưng có một giấc ngủ thiên thu
Im phăng phắc, trăng ngàn phơi mây trắng
Con trở về, nghe tâm hồn trĩu nặng
Nghe tấm lòng, tan nát cõi tâm tư
Chắp tay quỳ bên nấm mộ, mẹ ơi
Con suối nhỏ tràn đôi bờ thổn thức
Lệ lả chả thành hai dòng tức tưởi
Nước mắt tuôn nhưng không phải khóc đâu
Con đã chôn nó, tận cuối niềm đau
Khơi động mạch, nước trào dâng bờ suối
Mẹ ơi mẹ, nhiều lần con đã nói
Không trước thì sau, con cũng đi về
Và hôm nay, con đã vẹn câu thề
Cõi vô hình nát tinh sầu vụn vỡ.
Vòng hoa trắng phủ mộ phần
Tháng 9 – 2007
Mẹ ơi, mẹ ở nơi nào
Con đi tìm mẹ, nát nhàu tâm tư
Mẹ ơi, giấc ngủ ngàn thu
Con xin rung lá mùa thu lá vàng
Ðôi dòng sinh tử giăng ngang
Con xin gảy khúc tình tang trở về
Dù cho nát cõi ê chề
Con đi từng bước lê thê bên đường
Dù cho nát cõi tình thương
Con xin hứng đọng hạt sương đêm dài
Nơi nào là chốn thiên thai
Nơi nào là chốn tuyền đài lạnh băng
Bên con, đã có vầng trăng
Dõi soi chiếc bóng, đeo vành trắng hoa
Bên con, đã có lệ nhòa
Ðôi hàng mi ướt, thắm bờ niềm tây
Mẹ ơi, biết thuở nào khuây
Con xin chắp lại đôi tay lặng buồn
Ðể nghe giọt lệ trào tuôn
Vọng vang tiếng khóc nức lòng từ thân
Ðể nghe giã ảnh phù vân
Vẽ vòng hoa trắng mộ phần thiên thu.
Một lòng thương nhớ mãi
Tháng 9 – 2007
Con biết, mẹ không còn chờ con nữa
Ðến giờ đi, mẹ đã phải ra đi
Mẹ ra đi, và không nói năng gì
Dù trước đó, mẹ bảo
Phải chờ con, bằng mọi giá
Suốt cuộc đời, mẹ cho con tất cả
Dù phải mang mọi khốn khổ trần gian
Nhưng thương con, tấm thân mẹ không màng
Dù tàn tạ bởi nắng mưa sương gió
Con biết, mẹ ra đi từ đó
Khi thân mẹ đã đến tuổi yếu già
Con bịnh tình vẽ đủ loại trầm kha
Ðưa thân mẹ đến cuối bờ sinh tử
Tự ngàn xa, con ôm lòng tức tưởi
Mất mẹ rồi, mất tất cả đời con
Mất mẹ rồi, mất tất cả vuông tròn
Và tình thương phủ màu hoa vĩnh biệt
Cuộc đời, ai vẽ chi dòng sông oan nghiệt
Sự sống, ai vẽ chi sinh tử đôi bờ
Tự tình, ai viết chi hai chữ bơ vơ
Gắn lạc lõng cõi nhân sinh phù thế
Dù mất mẹ, suốt đời, con vẫn nhớ
Dù xa mẹ, suốt đời, con vẫn thương
Khi trần gian không còn chữ nghê thường
Con vẫn giữ một lòng thương nhớ mãi.
Thắp nén hương mờ !
Tháng 9 – 2007
Con trở về, dù cha đã bỏ con từ bé
Con trở về, dù mẹ đã bỏ con giữa đời
Trên đường đi, con đếm những chơi vơi
Gắn sỏi đá đeo lộ trình băng giá
Mùa thu tím điêu tàn phơi nắng hạ
Xuân không hoa, sương lạnh kéo đông về
Giấu ê chề trên nhịp bước lê thê
Chân lững thững, một mình, trong câm lặng
Không cho một ai hay,
Không cần ai đưa đón
Mất mẹ rồi, ai nói tiếng thương yêu
Con âm thầm, để đếm bước cô liêu
Gõ đơn độc khua dọc đường dong ruổi
Con muốn thấm tận cùng niềm lệ tủi
Con muốn nghe thăm thẳm nẻo tâm hồn
Vẽ nên một con người độc đạo cô đơn
Ðể đón nhận nỗi niềm, đau cô lữ
Cha đã sinh ra con như thế
Mẹ đã sinh ra con như ri
Cuộc trần gian, đâu có nghĩa là gì
Con đã thấy phiêu bồng trong ba cõi
Con mỉm cười khi sỏi đá bốc khói
Con nhìn sâu khi lá trổ cành hoa
Chốn hoàng tuyền, con nghe động đáy mồ
Cha mẹ nằm đó, thì con đâu có mất
Mỗi bước đi của con, đều có mẹ
Mỗi bước đi của con, đều có cha
Sống và làm gì,
Không thủ lợi riêng mình
Không thiệt hại người ta
Không làm đau tiếng nước non nhà
Không làm đau Tiên Tổ Ông Cha
Con trở về, thắp nén hương mờ
Dâng lên truớc mộ phần
Hai Ðấng Song Ðường yên nghỉ !!!
Ðôi dòng lệ
Chia sẻ những ai đang lâm vào
những nghiệt ngã cô cùng.
Tháng 7 - 2007
Ðôi dòng lệ dâng tràn lên khóe mắt
Ðôi dòng lệ nghẹn ngào ứa bờ mi
Giọt lệ rưng rưng, biết nói năng gì
Giọt lệ lưng tròng, biết nói năng chi
Ðôi dòng lệ dâng tràn lên khóe mắt
Khi cuộc đời đã thấm những niềm đau
Tháng ngày qua đâu có những gì vui
Chỉ giọt cay chất chồng lên giọt đắng
Mưa hỡi mưa, sao mưa nhiều hơn nắng
Buồn hỡi buồn, sao buồn nhiều hơn vui
Những xót xa đổ xuống hố ngậm ngùi
Những bức xúc đẩy vào phòng đóng cửa
Trăng hỡi trăng, sao trăng mờ le lói
Sao hỡi sao, sao nhấp nháy phương trời
Cỡi bềnh bồng rơi rụng đổ chơi vơi
Mang sương lạnh phủ lên thềm băng giá
Ðôi dòng lệ là niềm đau thấm thía
Ðã từ lâu mấp mé chắn vành khô
Bờ trơ vơ lay động bến cô tô
Tạo thành sóng trường giang tràn lệ thủy
Vắt cạn nẻo tâm tư
Kiệt trên bờ của ý
Gọt giũa mọi nỗi niềm
Ðổ đầy ắp nguồn cơn
Không tìm ra một cửa ngõ nào hơn
Ðành lẩn quẩn trong vòng đai không khóa
Này em hỡi, sao mờ sao tỏ
Này anh ơi, trăng sớm trăng khuya
Mành lưới kia còn có những ô thưa
Thời điểm đến sẽ bay xa như ý.
Dậy sóng thi thơ
Tháng 9 – 2007
Trường giang dậy sóng thi thơ
Lăn tăn mây nước đôi bờ trào dâng
Thi thơ cuồn cuộn gieo vần
Khi cao cao vút, khi trầm trầm sâu
Dòng sông qua mấy nhịp cầu
Nước trôi mấy khúc sắc màu thời gian
Chơi vơi trên đỉnh ngút ngàn
Hững hờ cuối ngọn bẽ bàng thế nhân
Thi thơ bụi gió phong trần
Tan hoang bến cát, nát phần bờ lau
Ði qua lối mới, nghe đau
Ði về đường cũ, biển dâu nghe buồn
Tròn đâu, mà hỏi chi vuông
Cội đâu, mà hỏi chi nguồn khởi đi
Chữ VONG ơi, nghĩa là gì
Chữ PHI ơi, nghĩa là chi, tư lường
Vật vờ nhân ảnh vét mương
Hư danh giả tướng be đường đeo gông
Phân chia, đố kỵ gieo trồng
Kết bè, rẽ phái tréo tròng lên nhau
Trường giang bèo bọt lêu bêu
Bèo trôi cuối bến, bọt trêu đầu ghềnh
Trường giang mây nước lênh đênh
Thi thơ dậy sóng ê mình trường giang.01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01
02. Thầm lặng 02
03. Việt Nam, quê hương còn đó 03
04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04
05. Từ đó xa mờ 05
06. Tiếng kêu cứu quê hương 06
07. Thương Thầy An Thiên 07
08. Chùa tôi 08