Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 88

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 12662)
Tuyển tập 88


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - 88

(Từ bài số 871 đến số 880)

 

01.  Kết vòng tay hoa 871

02. Nếu có thể 872

03. Nếu đủ sức 873

04. Khép lại đôi bờ 874

05. Đạo giáo, không nên hí luận ! 875

06. Sao lại là văn nhân, thi sĩ ! 876

07. Xếp lại tử sinh 877

08. Nước mắt loanh quanh 878

09. Thế là hết ! 879

10. Hợp tan này còn nhỏ 880

 

Kết Vòng Tay Hoa

Tháng 10 – 2007

 

Kìa xem, cá lội trên đèo

Chim bay dưới nước, thuyền chèo trên non

 Kìa xem, sắt nhạt hơn son

Cong ngay hơn thẳng, méo tròn hơn vuông

 Ðố ai, ngậm trái bồ hòn

Mà không biết đắng, da mòn thịt thau

 Ðố ai, gông cũi đeo đầu

Mà không ô nhục con tàu trần ai

 “Thức đêm, mới biết đêm dài

Tối tăm, mới biết lối cài dặm băng

 Lên ngàn, thử hỏi cung trăng

Cây đa, Chú Cuội, Chị Hằng, đi đâu

 Rụng rơi, chín mấy trái sầu

Tang thương nát mấy biển dâu, nghiêng bờ

 Khom lưng đem đổ cơ đồ

Tiền nhân ơi hỡi, đáy mồ sao yên

 Sục sôi đến cả hoàng tuyền

Rung rinh đến cả hồn thiêng năm ngàn

 Nhìn trông, gạch lót trên đàng

Bắc cầu nối nhịp, bắc thang leo đèo

 Bắc thừng, nối cáp, dây treo

tung tăng lội, chim vèo bay cao

 Thuyền xưa chở một bến nào

Sông sâu biển rộng ra vào mênh mông

 Vuông tròn trả lại sắt son

Trinh nguyên muôn thuở, kết vòng tay hoa.

 

Nếu có thể

(Cái chữ Mẹ, có thể đổi các từ

Cha, anh, chị, em,…)

Tháng 10 – 2007

 

Nếu có thể, lội ngược về quá khứ

Khi mẹ tôi chưa ngả bóng vô thường

Ðể không mang những nỗi bi thương

Rót vào khoảng mênh mông giá lạnh

 

Nếu có thể, vào hoang mờ cổ kính

Tìm mẹ thương, bóng dáng của ngày xưa

Ðể không nhìn chiếc lá lưa thưa

Cố nương níu đeo cành thu tím

 

Nếu có thể, lội ngược dòng sinh tử

Khi mẹ tôi chưa bước qua cửa tạ từ

Ðể không nghe tiếng nói thiên thu

Rơi vào khoảng thinh không trống rỗng

 

Nếu có thể, vén bức màn dĩ vãng

Khi mẹ tôi còn lặn lội cõi trần gian

Chín trông mong rơi rụng thời gian

Bên khung cửa nhìn xa xôi đêm xuống

 

Nếu có thể, vào hoàng tuyền thăm thẳm

Tìm mẹ hiền đang nằm ngủ ở đâu

Ðể được ôm vòng tay mẹ giây lâu

Mẹ ơi mẹ, đừng qua khung cửa tử

 

Nếu có thể, mẹ ơi, nếu có thể

Con sẽ xin đánh đổi hết cuộc đời

Xin được gần bên mẹ dấu yêu

Ðể tìm lại những gì con đã mất.

 

Nếu đủ sức

Tháng 10 – 2007

 

Nếu đủ sức, tôi chận thời gian đứng lại

Xoay ngược chiều, tìm từng quá khứ đã qua

Lục trong đống tro tàn, và đóng lại những mồ ma

Cửa sinh tử chưa có ai đá động

 

Những người thân, sơ, đang cùng tôi chung sống

trường đời phải gặp bao nhiêu ngả sinh ly

Nhưng không phải tử biệt, để mãi mãi ra đi

Chân trời tím vẽ nhiều khung còn mất

 

Tôi sẽ thấy đường mấy nẻo, cầu mấy nhịp, sông mấy khúc

Của những gì theo từng chặng đã qua

Mẹ tôi còn kia, ấp ủ dưới mái nhà

Cha tôi còn kia, nhìn non nghiêng bóng núi

 

Và còn kia, em tôi giặt áo bên bờ suối

Chị của tôi, cấy lúa cạnh bờ ao

Anh của tôi, cày thêm nữa mấy sào 

Những hạt ngọc chưa nằm sâu gốc rạ

 

Và còn kia, bờ giới tuyến không vẽ đường nghiệt ngã

Ðể đất mẹ không chất chồng xương máu tiền nhân

Tất cả những ai dấn thân, phụng sự, góp phần

Nếu có, chỉ để tô thắm quê hương, dân tộc

 

Chứ không phải đổ vào bãi sình lầy nước đọng

Ủng ruộng đồng, và bốc mùi ô uế non sông

Tạo thành những vết nhơ ô nhục Lạc Hồng

Từ Văn Lang khởi đi huy hoàng rạng rỡ

 

Nếu đủ sức, anh và tôi phải làm như thế

Ðể nước non này, mãi mãi là gấm vóc giang san

Ðể núi sông này, mãi mãi là đãi ngọc chạm vàng

Trang sử Việt đan thanh, năm ngàn năm văn hiến

 

Bàn thờ Tổ Quốc, uy nghiêm hồn thiêng khói quyện

Mọi thế hệ đi qua, nhất nhất phủ phục suy tôn

Từng dòng chảy đi qua, nhất nhất trân trọng noi gương

Non nước Việt Nam, muôn đời rạng danh kim cổ.

 

Khép lại đôi bờ

Tháng 10 – 2007

 

Dòng sông nước chảy đôi bờ

Ai thương ai nhớ ai chờ đợi ai

Sóng xô sợi ngắn sợi dài

Lênh đênh mặt nước, bèo cài hoa trôi

Thuyền ai thấp thoáng xa khơi

Đêm đêm sương lạnh trăng soi lững lờ

Đôi bờ sóng vỗ nhấp nhô

Xa xa cát trắng mịt mờ trời mây

Bên cầu ngọn gió heo may

Bờ mi khép lại niềm tây gợn màu

Sông dài nước chảy về đâu

Lăn tăn hai ngả giọt châu vo tròn

Dấu mờ phủ kín héo hon

Chìm sâu cô lữ, lối mòn nghe đau

Sông trăng mặt nước rầu rầu

Lang thang chiếc bóng đêm thâu lạnh lùng.

 

Đạo giáo, không nên hí luận !

Tháng 10 – 2007

 

Người ta mỉa, tu sao không ẩn vào nơi thâm sơn cùng cốc

Người ta mai, tu sao không ngồi yên nơi cửa Phật, Thánh đường

Chuyện thế gian, cứ để cho thiên hạ giương cung

Đừng vướng bận những trần lao tục tữ

 

Tu, sao không phó mặc, kệ kinh, hạ thủ

Tu, sao không nhắm mắt, thế sự thõng buông

Chuyện trần gian, cứ để cho người dương thế vẽ tuồng

Đừng cản trở, ngăn đường, gây sóng gió

 

Thương người mù sờ voi, mà ba hoa tố khổ

Thương chúng sanh vô minh, mà dạy thế, dạy đời

Sống ao tù, mà trách cứ biển khơi

Tâm ngục tốt, mà đốt đèn thánh đức

 

Tu, là cứu tam đồ đọa đày vẩn đục

Tu, là độ tam thế dứt nẻo lầm mê

Sống, mà đeo hôn trầm, mang nhân ảnh ngô nghê

Chết, chật ních A Tỳ, mười tám tầng chồng chất

 

Tu, là cứu chúng sanh cùng khắp

Tu, là độ vạn loại an lành

Người nhân gian, vốn không hiểu ngọn ngành

Lại còn trách, tu với hành sao thế

 

Cứu chúng sanh, đâu phải chuyện của các ngươi mà đặt để

Cứu muôn loài, đâu phải chuyện của các ngươi mà kêu rêu

Biển trầm luân, bèo bọt nổi lều bều

Làm gian khổ bản hoài thánh nhân thánh đức

 

Người nhân gian không hiểu, đừng đụng vào lằn mức

Không nhớ câu :

Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe

Kiến thức của thế gian, chưa làm nổi ông nghè

Đường đạo giáo, không thể đem hí luận.

 

Sao lại là văn nhân, thi sĩ !

Tháng 10 – 2007

 

Đừng thắc mắc văn nhân viết gì thế ?

Đừng thắc mắc thi sĩ viết gì kia ?

Để tư tưởng dựng thành những tấm bia

Chữ nghĩa không tồn kho, sa trường sao im tiếng

 

Biển lộng trùng dương

Triều dâng vỗ sóng

Gió thét từng cơn

Vang vọng núi rừng

Cũng không thiệt hại cái vô cùng

càn khôn vẫn mờ mờ hư ảo

 

Văn nhân, cứ dùng ngòi bút thiện xảo

Thi sĩ, cứ dùng chữ nghĩa vờn chơi

Cứ vắt cạn một đời

Treo phù sinh huyễn mộng

Gõ vào cửa tịch cô chốt đóng

Vén bức thềm vũ trụ hư hao

Vút cho đến cuối ngọn sào

Thành những tiếng thanh âm đột phá 

 

Văn, tuyệt tác, chính là văn độc sáng

Sĩ, tuyệt vời, chính là sĩ độc chiêu

Đánh phủ đầu, đánh tơi tả mọi chiều

Để tư tưởng không còn phương chống đỡ

 

Thi sĩ, là những con người biết thở

Văn nhân, là những con người biết rung

Thở và rung đến hơi thở cuối cùng

Khi tâm can chưa phất cờ thúc thủ.

 

Xếp lại tử sinh

Tháng 10 – 2007

 

Mai này, xếp lại tử sinh

Bờ rêu phủ kín bóng hình đi qua

Hoàng hôn giã biệt chiều tà

Ô hay, một kiếp ta bà còn chi

Mai này, lúc đã đến khi

Kéo thêm một chút, dễ gì, được sao

Nhanh hơn một cuộc chiêm bao

Đâu còn giấc điệp xuyến xao mộng thường

Mai này, ngọn cỏ nhả sương

Ô hay, ấm lạnh vấn vương đêm dài

Đường đi, lối cỏ hoa cài

Đường về đóng cửa, tuyền đài xác xơ

Van chi, cát bụi mịt mờ

Đầu ghềnh sóng vỗ, cuối bờ triều dâng

Mai này, gác mái trầm luân

Giã từ quán trọ dự phần một phen

Vẫy tay khép lại khung rèm

Van chi mây bạc, phủ thềm phù vân

Một mai, mai một, lựa lần

Cuối đường khuất nẻo, cơ cần chi ai !!!

 

Nước mắt loanh quanh

Tháng 10 - 2007

 

Giọt nước mắt rưng rưng lăn trên má

Hỏi, tại sao mà như thế, em ơi

Em nhìn tôi, nuốt ngậm ngùi, không nói

Tôi hiểu rồi, nước mắt mặn, mềm môi

 

Giọt nước mắt, lạ chưa, sao kỳ thế

Cứ ngỡ rằng, dễ khóc lúc còn thơ

Nhưng lớn lên, mọi lứa tuổi, vẫn tĩnh bơ

Khi đúng chỗ, chảy ngọt ngào không muốn khép

 

Thế mới biết, cuộc đời, trùng trùng kỳ quặc

Mỗi người là một khung trời thu hẹp

Mỗi người là một ốc đảo hoang sơ

Tự ươm mơ, tự tô vẽ, tự đày đọa đến xác xơ

Tự thấm thía và ôm vành cô lữ

 

Chính ta cũng không hiểu ta

Làm sao người khác hiểu

Đâu cần người ta hiểu hết

Đâu cần trách cứ chi ai

Nếu ai cũng hiểu hết rồi

Cuộc đời, đâu còn có nghĩa gì đâu

Dù sao mờ, lặng lẽ khóc đêm thâu

Dù sao Hôm, chờ sao Mai đợi sáng ???

 

Vầng đông hiện, và vầng dương lóe nắng

Ta vẫn che, một ngõ vắng tâm tư

Kẻo ánh nắng kia, tìm chỗ lẻn chui

Ta đâu muốn bật mí hết căn hầm bí mật

 

Thế, giọt nước mắt nào, em lại khóc

Khóc làm chi, cho nước mắt long lanh

Em có khóc đâu, bởi nước mắt loanh quanh

Reo rưng rức trên bảo thành riêng rẽ.

 

Thế là hết !!!

Tháng 10 – 2007

 

Thế là hết, xin giã từ một chuyến

Một chuyến về, lại là một chuyến đi

Mấy mươi năm, cũng tiếp tục từ ly

Bao nhớ nhung, lại trôi về nhung nhớ

 

Mỗi hội ngộ, đứng trên đầu tan vỡ

Mỗi tao phùng, nằm dưới đáy hợp tan

Chưa kịp nghe tiếng vỗ của thời gian

Cánh cửa hẹp, mở khung trời khép lại

 

Dù níu kéo, thời gian ơi, đứng lại !

Dù kèo nài, không gian ơi, mở ra !

Dù hững hờ, cố dấu những xót xa

Hay thổ lộ mọi cung đàn tiếc nuối

 

Nhưng, cái nhịp thời gian, thần sầu, quỉ khốc

Vẫn lù lù xuất hiện, lặng câm

Đánh tan hoang những hố thẳm âm thầm

Đập vụn vỡ những thành trì cố thủ

 

Một chuyến đi, thế là hết

Một chuyến về, thế là xong

Để cho ai lại vẽ bóng chờ mong

Và cho ai lại tô màu nhân ảnh

 

Sương không xuống, sao nghe lòng thấm lạnh !

Đông chưa về, sao giá buốt tâm can !

Tìm xa xôi còn sót lại bên đàng

Nhét vào đống hành trang, đời nhân thế.

 

Hợp tan này còn nhỏ !

Tháng 10 – 2007

 

Đừng khóc nghe em,

cuộc đời, biết bao lần tan hợp !

Đừng khóc nghe anh,

cuộc đời, biết bao lần hợp tan !

Hãy nhìn kia, dấu vết rong rêu, sắp lớp bên đàng

Giọt lệ thủy đeo vành, khô sỏi đá

Uống thuốc thời gian, quên dần nỗi nhớ

Uống thuốc nghê thường, làm bạn nỗi quên

Khung trời tím, gác trên mỏm chênh vênh

Khung trời hồng, núp dưới thềm mơ ước

Trong cuộc đời, biết bao lần nước mắt

Nước mắt nào, không thấm những đắng cay

Khi niềm chung, rúng động nỗi niềm tây

Vẫn đành đoạn giữa lằn ranh ngăn cách

Đưa tay, vói, bên đôi bờ cánh khép

Để một mai, còn hé mở, biết đâu

Chứ không đến độ lạnh lùng, thăm thẳm chìm sâu

Những nụ chớm, gắn hoa mơ “Bích Câu Kỳ Ngộ”

Nhớ nghe em, hợp tan này còn nhỏ

Nhớ nghe anh, hợp tan này còn may

Vì chưa phải là cuộc hợp tan lớn nhất trong đời

Vụn vỡ !

Rã rời !

Nhắm mắt !

Buông tay !

Và, lúc đó, không còn chi nói nữa !!!

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 1400)
Người đã đến, vầng hồng dương rạng rỡ Bước nhiệm huyền bừng nở những đài sen,
(Xem: 1382)
Trong những bài thuyết pháp, Lục Tổ Huệ Năng nói nhiều đến thấy tánh, trí huệ Bát nhã… nhưng ngài cũng nói nhiều đến ...
(Xem: 2219)
Tôi là dòng suối nhỏ Reo ca dưới mặt trời Uốn mình qua rừng vắng Lòng cuộn lá thu rơi.
(Xem: 3066)
Khi Phật giáo lần đầu du nhập vào Trung Quốc, những người nắm giữ quyền lực không chỉ dần tin và thực hành theo Phật giáo mà họ cũng cố gắng kiểm soát nó.
(Xem: 3175)
Phật giáo Tây Tạng đã trải qua những thời kỳ thăng trầm gắn với những biến cố lịch sử làm thay đổi đời sống con người và xã hội.
(Xem: 4416)
Hình ảnh con trâu tượng trưng cho tâm ý của chúng sinh. Mỗi người ai cũng đều có một con “trâu tâm" của riêng mình.
(Xem: 5111)
Đông đã qua rồi xuân ở đây Vườn xuân hoa nở nắng xuân đầy Xuân tâm rạng chiếu mầm xuân dậy Ánh nguyệt ngời soi tuệ nghiệp xây
(Xem: 3827)
Chúng ta đã quen với thể loại thơ Thiền sáng tác nhiều thế kỷ trước từ các ngài Trần Nhân Tông, Tuệ Trung Thượng Sỹ, Hương Hải…
(Xem: 2484)
Cầu cho Nước Mỹ an lành, Hùng mạnh bác ái dẫn đầu Năm Châu, Tự Do lan tỏa địa cầu, Nhân dân hạnh phúc, yên an, thái bình...
(Xem: 3529)
Nơi thành Xá Vệ xưa kia Vợ chồng nhà nọ rất chi là giàu Vì cha ông họ từ lâu Chết đi để lại đời sau gia tài.
(Xem: 4380)
Bốn người bạn thuở xa xưa Môn sinh trường học trầm tư vùng này Cùng nhau quán tưởng hàng ngày, Một hôm cam kết từ nay thi tài
(Xem: 3909)
Gia đình điền chủ thời xưa Có con trai nọ mới vừa sinh ra Đẹp lòng mẹ, hài lòng cha Khi chàng khôn lớn cả nhà vui tươi.
(Xem: 3723)
Bốn chín ngày đêm nhập định thiền Kiết già phu tọa cạnh bờ thiêng Thân tâm khế hợp điều hơi thở Ý tứ hài hoà quán pháp duyên
(Xem: 3623)
Thành Xá Vệ nước Ấn xưa Có ông trưởng giả rất ư là giàu Tính tình hào hiệp từ lâu Sẵn lòng bố thí trước sau mọi nhà
(Xem: 3896)
Thiền sư cất túp lều tranh Một mình ẩn dật tu hành rừng sâu Thị thành xa lánh từ lâu Tâm hồn thanh thản, đạo mầu kiên trinh.
(Xem: 3601)
Trong vương quốc nọ thuở xưa Có chàng hoàng tử mới vừa sinh ra Vua cha cùng với hoàng gia Đón mừng quý tử thật là vui tươi,
(Xem: 3309)
Nắng chiều rơi rụng ven Sông. Lơ thơ tơ nắng nhuộm hồng bờ vai, Đò chiều cập bến đợi ai ? Mái chèo khắc khoải ngày dài đợi mong...!
(Xem: 4565)
Như Lai lẳng lặng chốn dương trần, Phóng rọi quang từ thoát khổ luân. Hóa giải nhiêu đường qua chín cõi, (**) Soi cùng khắp nẻo ứng ba thân.(*)
(Xem: 4164)
Từ ngày lọt lòng mẹ, Tôi biết thở một mình, Thuở bé nằm trong nôi, Tôi biết khóc gọi mẹ.
(Xem: 3652)
Ngày xưa ở tại nước kia Có bà goá phụ Đề Vi rất giàu Chồng thời chết đã từ lâu Lại không con cái, u sầu mãi thôi
(Xem: 3567)
Trong vương quốc nọ thuở xưa Có chàng hoàng tử mới vừa sinh ra Vua cha cùng với hoàng gia Đón mừng quý tử thật là vui tươi,
(Xem: 3692)
Thực tại được biết chắc sau này Của những gì trước đây được tưởng tượng bởi vô minh
(Xem: 4165)
Đêm tịnh huệ tọa thiền thu huyền mộng Giữa biển đời sóng dội gió bão giông! Hồn vũ trụ ngân vang khuya thạch động Hạt cát reo theo thế giới đại đồng...
(Xem: 3577)
Lái buôn tên gọi Tàu Dư Mỗi năm gần Tết thường ưa mang hàng Đi xa, đến một xóm làng Bán buôn quen biết đã hằng bao năm
(Xem: 6699)
Thuở xưa đức Quán Thế Âm Chọn nơi đây chốn sơn lâm tuyệt vời Mở mang Phật pháp giúp đời Đạo tràng xây dựng cho người tu tâm,
(Xem: 4079)
Ngày xưa ở một ngôi làng Nhiều người có của giàu sang vô cùng Ông kia giàu nhất trong vùng Có nhiều vàng bạc chứa trong nhà mình.
(Xem: 3390)
Ngày xưa ở một ngôi chùa Trụ trì là một thiền sư lâu đời Thầy tu từ thuở thiếu thời Cùng ngày với chú heo nuôi trong chùa
(Xem: 3496)
Người ta kể chuyện ngày xưa Có người trông giống thầy tu vô cùng Cột đầu, bện tóc, hở lưng Mặc đồ rách rưới, sống vùng hoang vu
(Xem: 3606)
Ngày xưa ở tại nông thôn Có gia đình nọ sống luôn thuận hòa Nuôi hai bò trong trại nhà Lông màu hung đỏ, mượt mà, dịu êm
(Xem: 3490)
Lời quê một chút gọi là, Ân sư - hiền mẫu - sơn hà sáng soi
(Xem: 4241)
Xin gửi tặng độc giả xa gần hai bài thơ của nữ thi sĩ người Mỹ Louise Glück (1943-), vừa đoạt giải Nobel Văn chương, ngày thứ năm vừa qua, 08.10.20.
(Xem: 4364)
Sống ĐẠO vui đời có áng THƠ, Tâm bình học ĐẠO chảy dòng THƠ. THƠ hay nguyện lớn, cần nương ĐẠO, ĐẠO cả rộng bàn, dựa ý THƠ.
(Xem: 4392)
Trước bàn thờ Phật trang nghiêm Đèn hay nến thắp sáng lên ánh hồng Con thầm cầu nguyện trong lòng Mong sao giác ngộ, thoát vòng u mê
(Xem: 3742)
Giòng sông nào đưa ta về tĩnh lặng? Cơn gió nào thổi cuốn não phiền đi? Cỏ và cây in dấu bước chân đi, Ngồi nơi đây, trú an trong tỉnh thức.
(Xem: 4822)
Pháp Phật viên dung vạn cõi hòa, Người trời liễu ngộ, lặng niềm ca. Tu chơn phá động qui đường chánh, Niệm ảo ghiền tham đến nẻo tà.
(Xem: 4227)
A Na Luật được sinh ra Ở trong vương tộc rất là nổi danh Thật thà, hoạt bát, thông minh Múa ca, âm nhạc quả tình tinh thông
(Xem: 6657)
Ở bên sườn núi thuở xưa Có ngôi chùa nhỏ với sư rất già Lông mày sư tựa tuyết pha Chòm râu cước trắng mượt mà đẹp thay,
(Xem: 5426)
Trong ngôi thiền viện thuở xưa Đứng đầu là một thiền sư lâu đời Lìa trần tuổi chín mươi hai Danh ngài viện chủ khó ai sánh cùng,
(Xem: 4021)
Ni cô quyết chí tu hành Cầu tìm giác ngộ lòng thành thiết tha Nên cô nhờ thợ tạc ra Một pho tượng Phật thật là uy nghi
(Xem: 6868)
Đọc Thơ Phật Của Thi Sĩ Tâm Tấn - Viết về tập thơ “Cuối Đời Lọc Những Tinh Sương” của thi sĩ Tâm Tấn
(Xem: 4013)
Ngày xưa, ngày xửa, ngày xưa Có hoàng tử nọ khi vừa sinh ra Tin lành tràn ngập quốc gia Vua, hoàng hậu với muôn nhà mừng vui,
(Xem: 5579)
Miền Nam Ấn Độ một thời Cách thành Vương Xá chỉ vài dặm thôi Quê hương đó chính là nơi Thầy Xá Lợi Phất ra đời thuở xưa,
(Xem: 4338)
Một chiếc nệm trắng tinh, Nếu chân bạn lấm lem. Mà bạn leo lên đó, Thì nệm cũng trở thành một tấm bùn nhơ.
(Xem: 4260)
Dù ta không có bạc tiền Vẫn còn bảy thứ để đem tặng người.
(Xem: 4299)
Khi chim còn sống trên đời Chim ăn kiến nhỏ thấy thời khó chi, Nhưng khi chim bị chết đi Kiến thời ăn nó có gì khó đâu.
(Xem: 3847)
Đây lời Phật dạy lâu rồi: "Ta xem chức tước, thứ ngôi trên đời Của hàng vua chúa mọi thời
(Xem: 4362)
Có chàng chiến sỹ thuở xưa Tìm qua thăm hỏi thiền sư một lời: "Thiên đường, địa ngục đôi nơi Thực chăng hay chỉ nói chơi đặt bày?"
(Xem: 3873)
Thuở xưa có một thanh niên Rất là hiếu thảo khắp miền biết danh Là con một, đã trưởng thành Nhưng chưa chịu lập gia đình với ai
(Xem: 3968)
Có ông lãnh chúa vùng kia Một hôm cho thuộc hạ đi triệu mời Thỉnh hai vị khách tới chơi Hai thiền sư nọ là người tiếng tăm.
(Xem: 4378)
Anh chàng Đại Lãng thuở xưa Có tài đô vật rất ư tuyệt vời Lại thêm sức mạnh hơn người, Khi trong nội bộ ngay nơi viện nhà
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant