Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 89

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 14207)
Tuyển tập 89


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - 89

(Từ bài số 881 đến số 890)

 

01. Sao lại khóc tôi ! 881

02. Thảm trạng xây cầu Cần Thơ 882

03. Lại thương về Miền Trung ! 883

04. Châu sa thành gia bảo884

05. Ai chưa từng biết khóc ? 885

06. Nghề nào cũng lắm công phu 886

07. cầu chi ai ? 887

08. Bao giờ thoát khổ ? 888

09. Người dân quê thống khổ ! 889

10. Nhớ mãi nghe em ! 890

 

 Sao lại khóc tôi !

Tháng 10 – 2007

 

Tôi chưa chết, mà sao em lại khóc ?

Tôi còn đây, mà sao anh tiếc thương ?

Cuộc đời tôi, đi chưa hết nẻo đường

Mỗi tan hợp, hợp tan

Đó là lẽ thường tình nhân thế

Tôi có làm gì đâu, sao cho rằng quá ác

Tôi có làm gì đâu, sao cho rằng quá tay

Tôi chỉ có một đôi chân

Một đôi tay

Một tâm tư

Một tấm lòng

Chưa trọn vẹn những gì tôi mong muốn

Khi nào kết thúc, đỉnh đồi hy vọng

Khi nào tràn đầy, hố thẳm nát tan

Tôi sẽ đứng sững trên đường ngang

Nhìn lối dọc, khép hoành tung một kiếp

Vì thế, xin em đừng có khóc

Vì thế, xin anh đừng xót xa

Cõi ta bà, tôi dẫm nát trầm kha

Đi đi mãi trên hành trình chưa hết

Tôi sẽ nghỉ, mỗi khi thấm mệt

Tôi sẽ đi, khi chút sức chưa tàn

Em hãy mỉm cười, hòa khúc âm vang !

Anh hãy vui lên, cùng tôi anh nhé !

 

Thảm trạng Xây Cầu Cần Thơ

Cảm thương cho những gia đình đồng bào nạn nhân

bị thương vong, bị thương tích bởi tai nạn lao động

trong công trình xây dựng Cây Cầu Cần Thơ

vào ngày 26-9-2007.

Viết lúc 7.30pm đêm 18-10-07 trên chuyến bay.

Mặc Giang

 

Khi cầu chưa bắc, mẹ tôi gian khổ, nhưng không có chết !

Khi cầu chưa xây, cha tôi trầm thống, nhưng không banh thây !

Khi cầu chưa bắc, chồng tôi, đâu có rữa mục thế này !

Khi cầu chưa xây, con tôi, đâu có dập vùi tan nát !

 

Lòng đau, dạ xót, ruột cào, gan thắt

Nhà ngã, cửa nghiêng, vách đổ, cột xiêu

Hứng cho tràn cả tiêu điều

Chịu cho ngập cả cô liêu cơ cùng

Đất trời sao nỡ chẳng dung

Thảm thương man dại cùng chung thế này

 

Mấy trăm năm qua phà không chết

Mấy mươi năm cha, mẹ, chồng, con

Khổ đau, nhưng vẫn vuông tròn

Gian truân, nhưng vẫn ghe xuồng ngược xuôi

Hò đưa câu nói tiếng cười

Đôi bờ mấp mé chở người dân tôi

 

Còn hôm nay

Chưa kịp vui, bớt mong bớt mỏi

Chưa kịp cười, bớt đợi bớt trông

Để nhìn cầu bắc qua sông

Đi về thẳng tắp đẹp lòng Miền Nam

Đã dày nát cả tơ tằm

Còn chi để nói, biết cam sao đành

 

Nỗi này vì ai ?

Nỗi này do ai ?

Đau ngất trời mây !

Mắt héo khô gầy !

 

Nỗi này tại người ?

Nỗi này tại tôi ?

Điều tra, giải thích ?

Có nghĩa gì đâu ?

 

Sông nước Tiền Giang

Sông nước Hậu Giang

Cần Thơ ơi, nước chảy đôi bờ

Khi lớn khi ròng, oan hồn bơ vơ

 

Cây cầu Cần Thơ

Mai kia mốt nọ, xây dựng thành hình

Xe cộ ào ào, mây nước xạc xào

Nghiệt ngã thuở nào, ai còn nhớ không ?

 

Tôi sẽ đứng bên cầu, nhìn dòng người lui tới

Tôi sẽ đứng bên cầu, nhìn dòng người lại qua

Ghi dấu nhạt nhòa, dĩ vãng dần xa

Da thịt tôi này, nước mắt Cần Thơ !!!

 

Lại Thương Về Miền Trung

Cảm thương trận lũ lụt vào tháng 10-2007

lại gây chết chóc và đổ nát các tỉnh Ninh Bình, Thanh Hóa,

Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên,

Quảng Nam, Quảng Ngãi, Bình Định, Phú Yên, Nha Trang

thuộc vùng đất Miền Trung nghiệt ngã, và đang mưa lớn,

đe dọa Sài Gòn, Miền Nam ?

Viết lúc 8pm đêm 18-10-07 trên chuyến bay.

Mặc Giang

 

Miền Trung ơi, thiên tai chi nhiều thế !

Hết hạn hán khô cằn

Đến bão lụt trào dâng

Người dân tôi đã tan nát phong trần

Lại gánh chịu khi trời long đất lở

Khi nắng, thì nắng như đổ lửa

Khi mưa, thì mưa như trời thủng mất chân mây

Để trút những bạo tàn, man dại, đọa đày

Xuống trên đầu trên cổ người dân Miền Trung cay đắng

Mỗi một năm lại đến

Còn gì là tay trắng !!!

Có năm ập vài lần

Còn gì là manh áo chén cơm !!!

Chan nước mắt !

Ngậm khổ đau !

Nuốt bồ hòn !

Manh chiếu rách

Đắp ông trời

Trăng sao khóc gió !!!

Nước, như vỡ tận nguồn, nước tuôn, nước lũ

Gió, như nộ xung thiên, gió vập, gió vùi

Sóng, như động thủy cung, sóng phủ, sóng quay

Phá xơ xác đất Miền Trung nghiệt ngã

Lúa, ngã gục trên đầu xanh lá mạ

Mộng, thúi tàn khi hạt giống chưa ươm

Mái nhà tranh, xéo gió, rách tươm

Dân quê nghèo, khóc khô nước mắt

Nhiều khi, cũng muốn cắt lìa : nơi chôn nhau cắt rốn

Nhiều khi, cũng muốn đành đoạn : xa mồ mả ông cha

Nhưng đi đâu, thiệt tình, áo quần, chỉ mấy mảnh dính da

Nói đừng cười, chứ bạc với tiền, không một xu dính túi

Tủi, có gì để mà buồn tủi

Đau, có gì để mà buồn đau

Khố rách, đã từ khi mới sinh ra, mở mắt chào đời

Mo cau, đã từ khi mủng dừa sứt mẻ, vét lu, húp nước

Tiết tháo, cúi đỡ cõi còm, thui chột

Hào khí, lom khom xơ xác, khô gầy

Chai sần mấy lớp, đeo tay

Khẳng khiu mấy lớp, đọa đày bước chân

Đầu trần, chống chõi phong trần

Thân trần háp nắng, héo dần tấm thân

Sương sa, lạnh buốt cơ bần

Gió táp, se thắt mấy lần thịt thau

Khổ đau, chồng chất mái đầu

Bù xù tóc trắng, rầu rầu bụi bay

Trắng tay, trắng cả hai tay

Xoa qua bóp lại, không ngày nào nguôi

Miền Trung, quê của tôi ơi

Gian truân đầy ắp, ai người biết không ???

Vậy mà :

Mỗi một năm, thiên tai chi rứa

Mỗi một năm, nghiệt ngã chi ri

Còn chi, mà nói mô tê

Còn chi, mà nói răng ri, nữa hè

Chén cơm manh áo, ai nghe

Chiếu mền tơi tả, sao che đất trời 

Miền Trung, ơi hỡi quê tôi

Hòa trong nước mắt, khóc cười Miền Trung !!!

 

Mặc Giang

Tháng 10 – 2007

 

Châu sa thành gia bảo !

Tháng 11 – 2007

 

Khi sinh ra, vốn mang dòng suối lệ

Tẩm hơi sương chan chứa mọi nỗi niềm

Mỗi một người có một dòng suối riêng

Chảy để thấm đời mình trong nhân thế

 

Mạch ẩm ướt nằm ẩn sâu lặng lẽ

Ngấm cõi lòng, và thẩm thấu con tim

Nếu giọt lệ mà khô cứng, ngậm câm

Thì con người trơ trơ hơn gỗ đá

 

Chín tâm tư, mới lưng tròng lệ đổ

Nhũn tâm hồn, mới động mạch châu sa

Cứ chảy đi, ôi hạnh phúc lắm mà

Vì trái tim bồi hồi nghe sự sống

 

Thật dễ thương, nhìn bờ sông gợn sóng

Thật dễ mến, nhìn bờ suối vo tròn

Không biết khóc, là sống không tâm hồn

Không nước mắt, là chôn đời khô cứng

 

Đừng phụ bạc tắt nguồn cơn sinh động

Đừng bẽ bàng dìm suối lệ vực sâu

Tiếng nói của con tim, và tiếng nói của cái đầu

Hai cái đó thường đôi co nghiệt ngã

 

Giọt thì thầm lung linh hồn sỏi đá

Để ngắm nhìn nước mắt chảy mà chơi

Chảy băng ngang từng mạch sống cuộc đời

Đừng lấn át bởi lằn ranh lý trí

 

Đặt lý trí đứng trên cầu sông Vị

Bắc một nhịp qua suối lệ chìm khe

Khi con tim rung động mạch lắng nghe

Ôi đẹp quá, châu sa thành gia bảo.

 

Ai chưa từng biết khóc ?

Tháng 11 – 2007

 

Khi sắt đá thì mặt lạnh như tiền

Khi nhũn mềm, cũng méo xẹo như ai

Thế mới biết, khóc, quả thực anh tài

Đánh ngã gục anh thư, trượng phu, quân tử

 

Khi cõi lòng đã chín mùi tình tự

Khi tâm hồn đã ủ dột xót xa

Thì bờ mi đã mở mạch châu pha

Nguồn suối lệ cuộn dòng reo tức tưởi

 

Khi lẫm liệt, hơn gió rừng thét núi

Khi dọc ngang, hơn hồng thủy sóng triều

Nhưng có khi vào quán trọ cô liêu

Ôm lủi thủi giọt khô đau mắt xót

 

Bất luận, bậc cái thế anh hùng đảm lược

Bất luận, bậc tướng lãnh thống chế sa trường

Bất luận, bậc dân giả chơn chất bình thường

Nước mắt chảy, cũng kẻm nhẻm, kèm nhem, thút thít

 

Đâu phải riêng chốn hồng trần ô trược

Ngay thánh nhân đã vượt thoát siêu phàm

Không biết khóc, khác nào gỗ đá, thạch nham

Tiếng lòng không biết nghe, tình người đâu có vẹn

 

Trời, dù là khoảng trống mênh mông, còn mưa đổ

Đất, dù là gồ ghề, lồi lõm, còn nứt khe

Huống chi con người, có sẵn hai lòng khe

Mạch không động, khác nào như đã chết

 

Khóc, mới sinh ra, đó là sự thật

Khóc, thấm niềm đau, mới là con người

Khóc, đã nằm sẵn trong tiếng cười

Hỡi nhân thế, ai chưa từng biết khóc ??? 

 

Nghề nào cũng lắm công phu

Tháng 11 - 2007

 

Nghề nào cũng lắm công phu

Muốn cho đến đích, lu bù trần ai

Nghề nào cũng lắm chông gai

Muốn cho tuyệt đỉnh, miệt mài trầm kha

Đôi tay chống chõi sần da

Đôi chân dẫm bước đẫy đà lao linh

Không nghề, cũng lắm tội tình

Có nghề, cũng lắm cực hình, chưa xong

Ở đời, không lẽ long bong

Vai u ai gánh, lưng còng ai mang

Chỉ riêng cái uống cái ăn

Biết bao công sức khó khăn mới thành

Huống chi nên phận nên danh

Não lòng chồng chất tròng trành lên ngôi

Vùi đầu đeo đá leo đồi

Nước mắt xói đất, mồi hôi xói bờ

Vùi cổ xơ xác tàn khô

Tháng năm ì ạch, ngày giờ hết hơi

Nghề nào cũng nhọc một đời

Thời gian ngoảnh lại da mồi tóc sương

Nghề nào cũng lắm tai ương

Dừng chân thở dốc nát đường xót xa

Lò cừ nung nấu ta bà

Chiếc xe nhân thế qua phà trần gian

Mong ai thấu hiểu cơ mang

Đừng trơ mắt ếch bẽ bàng thế nhân.

 

cầu chi ai !

Viết thêm 1 bài cho cảnh lũ lụt cuối năm 2007,

hoành hành và tàn phá hơn mười mấy tỉnh Miền Trung.

Tháng 11 – 2007

 

Lụt, đang hoành hành Thanh Hóa !

Lụt, đang càn quét Nghệ An !

Lụt, đang tàn phá Ninh Bình !

Lụt, đâu có tha Hà Tĩnh !

Còn Quảng Bình, cũng ngập tràn, chấn động !

Còn Quảng Trị, cũng nghiêng ngửa, điêu linh !

Quảng Nam - Đà Nẵng, hứng chịu cực hình !

Thừa Thiên - Huế, lặn chìm trong biển nước !

Tỉnh Quảng Ngãi, tơi bời chất ngất !

Tỉnh Bình Định, ập phủ tan hoang !

Tỉnh Phú Yên, hớt hãi kinh hoàng !

Nha Trang – Khánh Hòa, còn gì là thùy dương cát trắng !!!

Ôi, vùng đất Miền Trung nhỏ hẹp, người đông

Khi nắng, thì nắng như đổ lửa

Ôi, vùng đất Miền Trung hứng biển, đỡ núi

Khi mưa, thì mưa dập gió vùi

Làm tiêu điều quê nghèo chơn chất của tôi ơi

Lòng quặn thắt, nơi chôn nhau cắt rốn

Đâu cần đánh dấu, là trận lụt lịch sử

Đâu cần đánh dấu, là trận lụt lớn nhất của mấy mươi năm

Có năm nào, người dân tôi, không chùn xuống nặng oằn

Núi còn lở !

Đèo còn nghiêng !

Đất còn sạt !

Đá còn quay !

Đường còn trụt !

Thành còn lay !

Nói chi đến :

Cửa nhà !

Miếng cơm !

Manh áo !

Ân có nặng, mới càng thêm áo não

Nghĩa có sâu, mới càng thấm niềm đau

Người vô can, cũng chia sẻ một bầu

Huống chi, nói đến chữ đồng bào ruột thịt

Xin cảm ơn ai, dẫu, “lòng có nhiều nhưng của ít”

Xin cảm ơn ai, dẫu, “lá rách làm khổ lá lành”

Qua từng cơn

Người dân tôi ngó quanh :

Ngậm đắng !

Nuốt cay !

Ôm đầu !

Bó gối !

Hỡi thiên địa, nếu có bạo tàn thì ùn ùn bão thổi

Hỡi trời đất, nếu có nhẫn tâm thì chấn động càn khôn

Làm cho một trận tan tành, vẫn còn hơn

Chứ năm từng năm, đừng đáo lui đáo tới

Thà chấp nhận một phen, rồi tô bồi, chống đỡ

Thà hứng chịu một trận, rồi vá đắp, dựng xây

Chứ chưa kịp ngóc đầu, ngồi dậy, đứng lên

Lại ập phủ, cư không an, lấy gì mà lạc nghiệp

Dân Miền Trung cay đắng, lại chồng thêm oan nghiệt

Dẫm đất ngó ông trời, sao ông nhẫn quá tay

Ở trên cao, sao ông không thấy nỗi này

Tận chốn thiên đình, chẳng lẽ ăn không ngồi rồi

Nổi tánh thiên lôi, bày những trò hành hạ

Người dân Miền Trung ơi !

Hỡi thời thế, thế thời là thế

Nhưng một lòng một dạ trung kiên

Dù cho nghiệt ngã, oan khiên

Tương thân tương ái, hậu tiền có nhau

Dù cho bạc hếu mái đầu

Nhìn ngang xẻ dọc, cơ cầu chi ai

Dù cho ập phủ thiên tai

Nghĩa nhân đức trọng hoa cài Miền Trung.

 

Bao giờ thoát khổ !

Viết để chia sẻ những mảnh đời bất hạnh,

đã nghèo khổ lại còn hạn hán từng năm

và lũ lụt mỗi năm, lại đang ập phủ não nề !

Tháng 11 – 2007

 

Cái nghèo khổ, thì làm sao no lưng ấm cật ?

Cái cơ cùng, thì làm sao thoát khỏi mốc meo ?

Ôi những tiếng eo kèo

Ngất đồi cao gió hú

Cái khổ nghèo, vốn đã mang từ thuở

Mới sinh ra, vừa mở mắt chào đời

Đến lớn lên, dù vài chục, mấy mươi

Càng gồng gánh, càng chất chồng nặng trĩu

Bởi cha mẹ tôi, cũng đã từng nghèo khổ

Một mái nhà tranh, chừa lỗ ngó ông trời

Cơm hẩm độn khoai, từng bữa thở hết hơi

Đồng cạn đồng sâu, đất cằn phơi sỏi đá

Cả cuộc đời tôi, cũng chạy bương tơi tả

Suốt mấy mươi năm, cũng vật lộn muôn bề

Nhưng không làm sao thoát nổi cảnh ê chề

Lại còn vợ chồng, và một đàn con nheo nhóc

Nói rằng khóc, thật sự, tôi đâu còn nước mắt

Nó đã khô trong dãi nắng mưa dầu

Nó đã chìm trong cạn đáy thâm sâu

Đày lao nhọc, tấm thân tôi tàn tạ

Lưng còng xuống, đeo trầm kha vất vả

Chân khẳng khiu, lội sỏi đá chông gai

Đầu bạc phơ phủ một mái hoa cài

Dáng ủ rũ, xác xơ bồng tóc trắng

Mùa hạn hán, da thẫm màu, đỡ nắng

Mùa lũ lụt, thân còm cõi, chống mưa

Nhà trống trơn, không của cải dư thừa

Lửa hết cháy, nước hết trôi một cái gì được nữa

Tôi dốt nát, trường làng ê a ba chữ

Các con tôi, chưa qua khỏi tiểu học gần nhà

Mỗi khi nghe học phí, sách vở, lòng dạ xót xa

Thì làm sao bò lên, mà gọi là trình độ

Mảnh ruộng với khu vườn, chỉ một khoanh, bó rọ

Con cái kết phu thê, chia cái gì mà chia

Nên cũng như tôi, bương chải đủ thứ nghề

Nhưng cuộc sống vắt đèo heo hút gió

Ôi thân phận, cái nghèo đeo cái khổ

Ôi cô cùng, cái khó bó cái khôn

Tôi ao ước, sao cho được khá hơn

Nhưng số không, biết làm sao mà ao ước ???

 

Người dân quê thống khổ !

Viết lúc 6am 15-11-07, để thương cảnh hơn mười mấy Tỉnh Miền Trung

đã bị tràn ngập và tàn phá bởi 5 trận lũ lụt vào năm nay (2007),

cơ chừng chưa thoát khỏi !

Tháng 11 – 2007 

 

Tôi thấy rồi em

Nước tràn bờ lênh láng

Tôi nghe rồi em

Cả biển nước mênh mông

Nước nuốt mất ruộng đồng

Nước cuốn trôi phố thị

Kia, người mẹ, tay bồng tay bế

Nọ, cụ già, túi rách đeo vai

Đó, con thơ, nước mắt lăn dài

Đây, vợ hiền, khóc chồng tang trắng

Đeo một mớ bùi nhùi, di tản lên nơi cao, ngậm đắng

Mang một mớ tạp nham, bỏ của cải thoát thân, nuốt cay

Khốn cùng, đã trắng hai tay

Lại càng tay trắng, đọa đày trầm kha

Vách phên, tạm gọi là nhà

Cuốn trôi sạch bách, cửa nhà còn chi

Gia tài, cơm gạo hẩm thiu

Quăng vào biển nước, tiêu điều xác xơ

Chút cứu trợ, dăm ba gói mì, với vài “lon”, húp cháo

Chút lòng vàng, tiếng an tiếng ủi, riêng thân phận đói nghèo

Từ nay, mang cả mốc meo

Tay gồng tay gánh leo trèo sơn khê

Để nghe, cạn nỗi ê chề

Một đời gian khổ, bốn bề bủa giăng

Không còn cái uống cái ăn

Lấy đâu, mà để học hành, hỡ con

Hàng rong, mua bán cõi còm

Nghèo nàn xơ xác, ai thèm ngó đâu

Cuộc đời, khốn khó ngập đầu

Dại khôn – khôn dại, xỏ xâu mang về

Dân nhà quê, vốn đã quê mùa từ nhỏ

Ít học hành, vốn không biết nói biết năn

Nên lấm la lấm lét, sợ người ta cười, biết răng

Làm, biết làm mô tê, sợ người ta chê, khổ rứa

Cả nhà, ủm thủm trong căn lều, không cửa

Gia đình, chật vật dưới vách lá, không cài

Bữa ăn, vợ chồng con cái ngồi che lại, lỡ con mắt của ai

Nhìn vào thấy, đã nhục nhằn, lại còn thêm xấu hổ

Trời ơi, cao lồng lộng, sao không thèm ngó

Đất ơi, rộng thênh thang, sao chẳng chỗ dung

Trên trần gian, đâu là chỗ khốn cùng

Hãy cứ thử đem ra mà so sánh

Tôi nghe rồi em,

Biết làm sao cơn ấm lạnh ???

Tôi nghe rồi em,

Biết làm sao nỗi cơ hàn

Vậy mà, hết hạn hán đến lũ lụt hàng năm

Ai có hiểu người dân quê thống khổ !!!

 

Nhớ mãi nghe em !

 

Tấm lòng luôn hiện hữu

Mắt thương nhìn cuộc đời

Chúng sanh khắp nơi nơi

Mang từ tâm tế độ

 

Vào trần gian đau khổ

Nghe tiếng nói kêu thương

Vào thế giới nhiểu nhương

Nghe tiếng kêu trầm thống

 

Tạo niềm tin, sức sống

Cho hy vọng, thăng hoa

Ban tịnh thủy cam lồ

Thuyền thanh lương dong ruổi

 

Nhẹ nhàng như bờ suối

Thanh thản như dòng sông

Khắp pháp giới mênh mông

Thênh thang đường Tứ Thánh

 

Đi đầu nguồn cuối ngọn

Dạo vô thỉ vô chung

Ta có mặt vô cùng

Em ơi, đừng ái ngại

 

Bước lên ngàn quan ải

Thoát vô hạn biên cương

Ta đi khắp nẻo đường

Lòng an nhiên bất động

 

Nhìn kia, nước và sóng

Sóng với nước lung linh

Em vẫn nét băng trinh

Ta vẫn tròn tánh thể

 

Giữa đôi bờ sinh tử

Nào có nghĩa tử sinh

Ta nguyên vẹn bóng hình

Em tinh anh muôn thuở

 

Nghe không, từ tiếng gọi

Luôn nhớ mãi nghe em !

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 4191)
Đoàn ca kịch nọ nổi danh Kiếm ăn đi khắp tỉnh thành làng thôn Diễn tuồng ác quỷ kinh hồn Tuồng "Quỷ La Sát" luôn luôn hãi hùng
(Xem: 3022)
Một buổi sáng, Trời Mây trong xanh ngắt, Nắng tung tăng chào đón một ngày vui... Gió êm đưa tia nắng rộn niềm vui, Mặt Trời lên tỏa hào quang rực sáng...
(Xem: 3087)
Hôm nay vào trước Cổng Chùa, Nhận Cành Hoa Trắng cài lên áo mình. Tâm Hương một nén ân tình, Kính dâng lên Mẹ muôn phần nhớ thương !
(Xem: 3908)
Thi Hoá Kinh Trung Bộ 4 tập - Giới Lạc Mai Lạc Hồng
(Xem: 3739)
Tuy là thầy của Nhật Hoàng Thiền sư vẫn thích lang thang du hành Ngài tuy đã rất nổi danh Vẫn làm khất sĩ dạo quanh khắp vùng.
(Xem: 3950)
Cỏ cây, sinh vật thời xưa Đều cùng biết nói, lại vừa biết nghe Riêng loài người giỏi mọi bề Được tôn chúa tể chính vì trí khôn,
(Xem: 4122)
Nguồn sức mạnh của trẻ thơ Chính là tiếng khóc bất ngờ kêu la. Nguồn sức mạnh của đàn bà Là cơn phẫn nộ bùng ra tức thời.
(Xem: 5578)
Một thiền sư rất nổi danh Lãng du theo đám mây xanh cuối trời Chân ông in dấu khắp nơi
(Xem: 3426)
Tất cả Pháp Thế Gian, Ta cần phải buông bỏ, Tín- Hạnh- Nguyện ghi nhớ. Thu nhiếp các Lục Căn, Giữ Tâm luôn thanh tịnh.
(Xem: 4060)
Khi mà bạn có Mẹ hiền Chăm lo cho bạn ngày đêm an phần Những gì bạn muốn bạn cần Mẹ hoan hỉ giúp, xả thân chẳng phiền.
(Xem: 4620)
Mẹ mà nở những nụ cười Lúc nào cũng chiếu sáng ngời đẹp thay, Mẹ ôm ấp trong vòng tay Mang niềm vui tới bao ngày trong ta.
(Xem: 3307)
Có hai phương cách thông thường Thực thi tôn giáo cõi dương trần này Một là hãy sống xa đây Xa nơi trần tục như thầy tu thôi
(Xem: 2883)
Trời rạng muôn phương với trăng sao, Đất rung bảy lần cùng núi rừng, Người về rực rỡ vườn tuệ giác, Thiên nhạc dặt dìu khúc xưng dương.
(Xem: 3468)
Một người giàu có thuở xưa Tác phong đứng đắn lại thừa thông minh Cho nên các kẻ chung quanh Tỏ lòng thán phục, tỏ tình kính yêu
(Xem: 8508)
Cuộc đời ảo giác giấc mộng dài, Lao đao chuốc khổ để làm chi? Suốt ngày say khướt bên chén rượu, Mình ta ngất ngưỡng mái hiên ngoài.
(Xem: 4657)
Cầu mong đại dịch chóng qua thôi Thế giới giờ đây điêu đứng rồi Phố xá đìu hiu đều đóng cửa Thôn quê lặng lẽ thảy im hơi
(Xem: 3026)
Lời Kinh Đêm càng vút cao cao mãi, Tỏa lan vào ánh sáng khắp Không Gian... Mỗi Câu Kinh tràn ý nghĩa Ngọc Vàng, Bây cao mãi, hòa tan vào Vũ Trụ....
(Xem: 3611)
Thiền sư tinh tấn tu hành Cho nên đạo hạnh nổi danh khắp vùng Bà con ca tụng vô cùng Ngài nêu gương sáng soi chung cho đời.
(Xem: 4668)
Trong một viện dưỡng lão ở nước Úc, cụ ông Mak Filise, 86 tuổi, không có thân nhân nào thăm viếng trong nhiều năm.
(Xem: 3934)
Nước kia có một ông vua Nghe lời đồn đãi khó ưa về mình Ngoài đời có kẻ phê bình Rằng mình bạo ngược, tính tình tàn hung
(Xem: 4219)
Lại thêm một ngày cho cuộc đời. Lại thêm một ngày cho em, Lại thêm một ngày cho anh, Lại thêm một ngày cho những người còn sống trên cõi đời này.
(Xem: 4399)
Nợ nước thù chồng nặng cả hai Cùng em chia sẻ bước chông gai Sơn hà dựng lại, dân ghi đức Vương bá xây nền quốc chính ngôi
(Xem: 4167)
Nguyện Cầu Đức Phật Dược Sư, Chữa cho Thế Giới bớt dần dịch căn,
(Xem: 3241)
Một năm Thầy Hư Vân về Kê Túc, Để tịnh tu, giao Hội cho Cao Tăng... Tại đây, Thầy tu sửa Chùa Hưng Vân... Chùa La Thuyên, tỉnh Hạ Dương cho hoàn chỉnh
(Xem: 4834)
Ta cứ ngỡ tuổi già toàn tẻ nhạt, Ngại bốn mùa năm tháng lướt qua nhanh,
(Xem: 3235)
Nơi miền bắc Ấn Độ xưa Trong vương quốc nọ có vua trị vì Giúp vua là vị quan kia Có tài định giá những gì bán buôn
(Xem: 4571)
Bạn ơi, Muốn sống hạnh phúc thì xin bạn: Đừng đem chuyện hàng xóm vào gia đình. Đừng đem chuyện đường phố vào nhà. Đừng đem chuyện cộng đồng vào những bữa cơm.
(Xem: 4912)
Tuyển tập song ngữ “Thơ Thiền Lê-Nguyễn Zen Poems” đã góp một phần rất tuyệt vời khi đưa ra ánh sáng một phương diện khác của ảnh hưởng Thiền tại Việt Nam...
(Xem: 4944)
Xuân về khắp chốn rộn tin vui Mở cửa mừng Xuân rạng ánh cười Phú quý Xuân sang nguồn cội thắm Vinh hoa Tết đến nghĩa tình tươi
(Xem: 3727)
Kỷ Hợi qua, Canh Tý đến nhanh, Ba Mươi Tết, thanh thản, yên bình, Bánh chưng xanh, quả, hoa bầy sẵn, Chuẩn bị dâng cúng Phật đầu năm.
(Xem: 4019)
Thêm một mùa Xuân chốn viễn phương. Nhớ về quê cũ trắng canh trường!
(Xem: 3751)
Thức chờ năm mới gió đượm hương trà nửa khuya tóc trắng một đời sắp qua.
(Xem: 4385)
Rừng Sala giữa cây Song Thọ, Lúc nửa đêm, Phật sắp Niết Bàn, Không khí quá trang nghiêm yên tịnh, Các Đệ Tử ngồi kín chung quanh.
(Xem: 3762)
Trong chuyến đi, Hành Hương Thăm Đất Phật. Đến Sông Hằng rồi Lộc Uyển xanh tươi, Tiếp theo là Thánh Tích Phật xa xôi... Rồi sau đến Nalanda hoang phế!
(Xem: 4387)
Nhân vào ngày Lễ Tạ Ơn Chúng ta cảm tạ vô vàn thành tâm Những lời cầu nguyện quanh năm, Tạ ơn gia cảnh muôn phần yêu thương,
(Xem: 4038)
Tờ mờ sáng tinh sương, Gậy, nón lá, lên đường, Ai không khỏe ở lại ! Vì Leo núi đường trường,
(Xem: 3429)
Một ngày mới tôi về thăm Phật Tích. Bao lâu rồi trông đợi đến hôm nay. Thời gian qua tâm tư ngóng từng ngày. Đủ duyên lành cùng nhau thăm Đất Phật
(Xem: 4052)
Ở Ba La Nại thời xưa Có nhà giàu nọ rất ưa bạc bài Ông thường chơi với một người Cũng mê bài bạc, tứ thời ăn thua
(Xem: 4072)
Thuở xưa có kẻ đi đường Rất là khát nước nên dừng chốn đây Kiếm tìm nước khắp Đông Tây Thấy sương lóng lánh giăng đầy phía xa
(Xem: 4552)
Tu Bồ Đề sinh ra đời Một ngày đặc biết đất trời lạ sao Trong nhà của cải biết bao Tự nhiên biến mất đường nào ai hay.
(Xem: 5427)
Dốc đá ven đường tiến thẳng non, Sương chùng suối róc cảnh chon von. Qui chơn thấy lẽ không tìm ngọn, Lập hạnh vun đời vẫn nguyện con.
(Xem: 3893)
Thuyền Nhân trước nay thành “Thùng Nhân” Việt... Boat People hoá thành “Load People”. Xin cầu nguyện cho những linh hồn vừa khuất bóng.
(Xem: 3992)
Hè nhau báng bổ chốn thiền môn Kẻ xướng người hô phang dập dồn Bắt bóng toang mồm rao báo nóng Trông hình ngoác mỏ động làng ồn
(Xem: 4570)
Lắng lòng nghe một chiếc lá rơi Mùa Thu vừa đến nhẹ bên đời Chiều phai, giọt nắng còn vương đọng Như thầm tiếc nuối một ngày trôi..
(Xem: 4076)
Trước khi câu chuyện xảy ra Ở bên châu Á người ta nói rằng Voi và chó chẳng kết thân Chẳng bao giờ có thể gần gũi nhau,
(Xem: 4892)
Cội Bồ đề lá cành xanh thắm Bám đất sâu in đậm bóng từ Bao năm chẳng quản hoại hư Chở che muôn loại thân như diệu kỳ
(Xem: 4629)
Duyên trần thúc đẩy đến nơi này, Khổ luỵ sầu đau cứ mãi quay Lận đận bơ vơ bao mộng mị Lênh đênh lạc lõng bấy mơ lay
(Xem: 4049)
Bồ tát tự tại cứ đi, Chúng sanh theo gót những gì ngài qua, Để cùng thoát khổ Ta Bà, Tây phương tịnh độ một nhà an vui.
(Xem: 3725)
Có chàng giàu có kể chi Tiền nhiều nhưng lại ngu si tức cười Không hề biết đến việc đời, Một hôm chàng chợt dạo chơi trong vùng
(Xem: 4100)
Căn bản của sự tha thứ là quên đi những gì đã xảy ra, nhưng nhớ những gì đã xảy ra rồi và cần tha thứ cho sự bình an của tâm hồn.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant