Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 109

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 12768)
Tuyển tập 109


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài Số 109 - thơ Mặc Giang

(Từ bài số 1081 đến số 1090)

macgiang@y7mail.com ; thnhattan@yahoo.com.au

 

01. Trắng bạc úa màu 1081

02. Gió thoảng đêm dài 1082

03. Khép lại khung trời 1083

04. Cái thế phù sinh 1084

05. Mẹ tóc trắng – Cha bạc đầu 1085

06. Sao lại làm thơ 1086

07. Còn trống trang thơ 1087

08. Một bọc tình quê 1088

09. Đẽo gọt lòng ta 1089

10. Viết một trang thơ 1090

 

Trắng bạc úa màu

 

Ai đem nước đổ về sông

Để cho con nước bềnh bồng trôi đi

Ai gây loang lở vô nghì

Để cho thành quách kinh kỳ lao lung

Ai đem lá đổ về rừng

Để cho nghẽn lối cây rung lá vàng

Trèo lên trên đỉnh quan san

Biển Đông bạt sóng Trường Sơn sẫm màu

Da mòn mới thấm thịt thau

Đá mòn mới thấm bờ lau bãi sầu

Xác xơ bụi cát nghe đau

Tỉ tê canh gõ đêm sâu lụn tàn

Sông dài sóng vỗ mênh mang

Đôi bờ non nỉ ngỡ ngàng gió bay

Biển dâu, không đắng cũng cay

Tang thương, không đọa cũng đày xát xây

Phơ phơ một mái khô gầy

Đổ trên thân kiệt xéo dày hồn đau

Núi sông bạc trắng úa màu !

 

Tháng 8 – 2008

 

Gió thoảng đêm dài

 

Lên non tìm bóng hoang sơ

Xuống biển góp nhặt mịt mờ trùng khơi

Dọc đường băng giá lên ngôi

Rong rêu giăng lối một đời đã qua

Non sông mờ khói sơn hà

Mái tranh bạt gió quê nhà đẫm sương

Ruộng đồng cỏ lấp bờ nương

Đèn khuya ủ dột phố phường lặng yên

Tầng không mây ngủ bên thềm

Ngàn sao gối mộng tìm quên cuối trời

Xa xa tiếng quốc buông lơi

Lan man tiếng dế vọng lời nỉ non

Trùng dương đưa đẩy sóng cồn

Âm linh tê tỉ nát hồn thương đau

Sông dài mặt nước chìm sâu

Bọt bèo vụn vỡ vọng sầu đẳng đeo

Rừng mơ hình ngã lưng đèo

Núi mơ nghiêng bóng gió vèo vi vu

Lên non, non khép âm u

Xuống biển, biển lộng mịt mù triều dâng

Xạc xào sỏi đá khua chân

Xác xơ cuộc lữ phong trần bụi bay.

 

Tháng 8 – 2008

 

Khép lại khung trời

 

Ngán thay lòng dạ con người

Chưa tan cát đá khóc cười chưa thôi

Ngán thay cái thế cuộc đời

Chưa dày gió bụi méo môi trẹo hàm

Khi hiền, ngơ ngác nai vàng

Khi dữ, hổ báo sài lang không bằng

Khi đeo, bảo ngọc kim ngân

Khi đổ, chẳng chút lựa lần lương tri

Đen thì phải tận đen sì

Trắng thì bạch dã bao bì nát bươm

Nắm xôi, thôi nhé hỡi Bờm

Sắt son, thôi nhé hỡi ngàn thiên thư

Trần gian nung cháy lò cừ

Thế nhân ai thấu con người trần gian

Khi thời gót ngọc cành vàng

Khi thời quân tử anh hùng trang thư

“Dò sông dò biển dễ dò

Nào ai lấy thước mà đo lòng người”

“Biết sao cho vừa lòng người

Sống rộng người cười, sống hẹp người chê”

Khi thời lối ngõ đưa về

Khi thời non biển ước thề chưa thôi

Nhưng khi bọt mép đãi bôi

Ông Địa cũng ngán, bình vôi cũng sầu

Tệ hơn bãi biển nương dâu

Bạc hơn bãi cát bờ lau sóng triều

Đêm dài rũ bóng tịch liêu

Ru hồn cô lữ tơ điều thế nhân

Nào ai thống nỗi cơ phần

Khung trời khép lại, phong trần tóc tang.

 

Tháng 8 – 2008

Viết bởi câu chuyện nhìn thấy qua CNN

 

Cái thế phù sinh

 

Khi nâng, như nâng trứng

Khi hứng, như hứng hoa

Khi dày, hơn dày vò

Khi đổ, thua đổ rác

Trần gian, phải chăng là bụi đời oan nghiệt

Nhân gian, phải chăng là bãi đắng tang thương

Nếu nhân sinh không cay xé đoạn trường

Thì không hát bản trường ca thống thiết

Khi dệt mộng như hóa đài diễm tuyệt

Khi ươm mơ như mở cửa thiên thai

Không gian, chẳng lối hài

Thời gian, thôi ngưng đọng

Trên trời, dệt ngân hà đắm quyện

Dưới đất, vẽ dấu ngọc thần tiên

Chỉ có ta, nhất nhất vĩnh nhiên

Ôm ảo vọng, vô tiền khoáng hậu

Vạn lý trường thành, nào ai có thấu

Lâu đài ô nhục, nào ai có hay

Tháng ngày qua, như gió ngàn bay

Ru giấc điệp, thiên thần chắp cánh

Có tội không, hởi con thiêu thân phận đoản

Đã muôn đời, lao vệt sáng phơi thây

Xác tan hoang còn gió bụi xéo dày

Ai thương tiếc mảnh tinh sầu vụn vỡ

Một khi điên, tha hồ tố khổ

Một khi khùng, đốt cháy bụi tro

Nỗi oan khiên mà cái mủng chưa mo

Sự đánh đổ chưa cuối bờ thỏa dạ

Một khi chà, phải nát hơn cát đá

Một khi đạp, phải tệ hơn bãi phân

Tan hoang, chưa hả phù trần

Xác xơ, chưa hả cơ cần phiêu linh

Nói chi là chút tơ tình

Vùi trong vũng thối, nát mình chưa thôi

Ta bà tàn tạ hỡi ôi

Phải không nhân ngã thế đời phù sinh ??? 

 

Tháng 8 – 2008

Viết bởi câu chuyện nhìn thấy qua CNN

 

Mẹ tóc trắng – Cha bạc đầu !

 

Mẹ tóc trắng nhìn biển Đông dậy sóng

Cha bạc đầu nhìn núi Thái khói bay

Nhìn quê hương trải nắng táp mưa dày

Bao gấm vóc phải dập vùi sương gió

 

Một đàn con, đứa thế nầy, thế nọ

Biết sinh con, nhưng không thể sinh lòng

Đạo lý thánh hiền, nhân đức cha ông

Bỏ quên mất, lại chất đầy cặn bã

 

danh lợi, thi nhau đấu đá

Vì bọt bèo, bôi mặt quết nhau

Còn cày lên cả núm rún chôn nhau

Thiếu điều, muốn đào mồ Tiên Tổ

 

Chưa kịp mở lời, đã thì thào to nhỏ

Lại những bài từ thời Bảo Đại, Khang Hy

Lại ngược lên đến thời củ hũ kinh kỳ

Nghe muốn điếc lỗ tai, và nhét đầy tâm trí

 

Cha biết nói sao, đành ôm đầu bó gối

Mẹ biết nói sao, đành nước mắt tàn khô

Nước mắt Mẹ, ngập cả biển sông, suối lạch, ao hồ

Còn mắt Cha, sâu hơn thung lũng, rừng già, núi thẳm

 

Rồi mai kia, Cha có về chín suối

Đến mốt nọ, Mẹ có lội suối vàng

Đàn cháu con lại mở hội đàn tràng

Hát vang dội bài ca con hiền cháu thảo

 

Người Cha Việt Nam ơi, dày cơn áo não

Người Mẹ Việt Nam ơi, thảm nỗi sầu vương

Nước biển Đông sao rửa sạch bi thương

Đỉnh núi Thái chất chồng thêm tủi nhục

 

Nhìn trông Mẹ, tại sao tóc trắng

Nhìn trông Cha, tại sao bạc đầu

Phải thế không, Cha Mẹ tôi ơi

Đàn cháu con hãy khẩn thành tạ tội !!!

 

Tháng 7 – 2008

 

Sao lại làm thơ !

 

Sao lại làm thơ, phải thế không

Cớ chi, mà vặn hỏi mông lung

Đứng đi ăn uống hay trò chuyện

Nếu viết, thành văn thơ, xoáy vòng

 

Viết xuôi, thì bảo đó là văn

Có điệu có vần, chẳng khác văn

Phân biệt thi văn cho biết vậy

Đeo chi chiếc bóng văn thi nhân

 

Lời nói qua rồi theo gió bay

Một khi đã viết xếp trang mây

Bút sa gà chết cha ông dạy

Dù dở dù hay trả đọa đày

 

Người ta sẽ luận văn thi nhân

Phải trả khen chê chẳng tốn tiền

Đãi lọc thi đàn manh chiếu nhỏ

Chén thù chén tạc, rõ khùng điên

 

Tôi chẳng đeo mang như thế đâu

Duỗi chân góc biển, sóng kê đầu

Sơn khê chót đỉnh, vờn mây bạc

Xoáy trục ngân hà, lấp biển dâu

 

Thơ tôi đãi gió, lọc phong trần

Trừ cọng lũy thừa lượng tích nhân

Hội tụ phân kỳ soi khắp nẻo

Không ai đón nhận, rải phù vân.

 

Tháng 9 – 2008

 

Còn trống trang thơ

 

Bởi thơ tứ tuyệt thật kiêu sa

Bảy chữ bốn câu thắm đượm đà

Uốn lại xoay qua tròn dấu ngọc

Đá vàng đãi lọc luyện châu pha

 

Người ta sáng tác tự xưa nay

Từ ngữ điệu vần sóng nước lay

Thi phú đua nhau vờn bóng nguyệt

Trang thơ còn trống chẳng đong dầy

 

Người ta bảo đó là thơ đường

Xuất phát thế thời tự nó vương

Chứ ép vào khuôn, thi phú chết

Thơ mà đóng hộp, biết sao thương

 

Người có cách người, tôi cách tôi

Bờ lau cát trắng lộng trùng khơi

Lá rừng trùng điệp cần chi gió

Trăng rọi ngàn sao chẳng ngập trời

 

Trang thơ, vốn chẳng luận ai hay

Trải tiếng lòng, thơ quyện gió mây

Trải tự tình, thơ bay khắp chốn

Bởi thơ, là cuộc sống vơi đầy

 

Trang thơ còn trống viết đôi dòng

Chợt gió thoáng qua thổi xuống sông

Thấm nước chìm sâu cuồn cuộn sóng

Trên tay ngòi bút cất chưa xong.

 

Tháng 9 – 2008

 

Một bọc tình quê

 

Thương nhớ quê xưa tự thuở nào

Chìm sâu, chợt hiện thấy nao nao

Đã xa, biết mấy mùa thu rụng

Chiếc lá cuối cùng theo gió lao

 

Quê tôi đón nắng ngập thôn làng

Lối ngõ đi về lối bắt ngang

Khúc rẽ dòng sông bên xóm nhỏ

Có gì sao lại nhớ mênh mang

 

Ờ, đúng rồi từ thuở ấu thơ

Sông trăng lồng lộng ánh sao mờ

Khuya về bỏ lại sông trăng ấy

Nước chảy làm chìm mất ước mơ

 

Ờ, đúng rồi từ thuở lớn lên

Tình quê dần lớn bóng quê ươm

Trong ta gói trọn tình quê cũ

Hễ nhắc, muôn đời không thể quên

 

Khi xa, mới biết nhớ nhung thừa

Chứ nếu không xa chỉ nắng mưa

Cơm độn ngô khoai mòn bếp lửa

Đất cày sỏi đá mái tranh thưa

 

Nhưng xa, mới biết không đâu bằng

Cát đá phong trần đãi dặm băng

Nhân ngã đèo bồng phơi ảo ảnh

Chút tình đông lạnh rét căm căm

 

Nếu cho đánh đổi không cân đong

Nhưng nếu dằn co đừng có hòng

Gởi gió ngàn bay treo viễn vọng

Tình quê một bọc gói cong cong.

 

Tháng 9 – 2008

 

Đẽo gọt lòng ta

 

Tôi muốn viết lên lối ngõ về

Mẹ già tựa cửa mắt xa mơ

Cha buồn ngóng đợi từ lâu lắm

Em nhỏ ước mong chẳng thấy về

 

Tôi viết từ khi xa mái nhà

Dọc đường thấm nẻo đất quê cha

Tình thâm cốt nhục đau quê mẹ

Năm tháng ngừng trôi bóng xế tà

 

Tình quê còn đó những yêu thương

Góp nhặt nhớ nhung lấp đoạn trường

Vụn vỡ điêu tàn xây ngấn lệ

Chia xa ươm vọng đắp ngân sương

 

Nếu tôi không có mái tình quê

Thì tội tình chi não ước thề

Sương khói dặm trường phơi gió bụi

Biển Đông núi Thái lộng sơn khê

 

Cợt trêu kham nhẫn cõi ta bà

Tất dạ tâm đan đãi thịt da

Cát đá phong trần khua động não

Tình quê còn đẽo gọt lòng ta.

 

Tháng 9 – 2008

 

Viết một trang thơ

 

Nếu ta không viết một trang thơ

Bỏ trắng trang thơ giấy ố mờ

Chiếc bóng thời gian tàn tạ sắc

Trôi bờ mộng mị tiếc xa mơ

 

Nếu ta không viết một trang thơ

Chữ nghĩa ngu ngơ sẽ dại khờ

Tan nát hồn đau khua sỏi đá

Bụi mờ cát trắng lộng trơ vơ

 

Ta viết những gì của thật hư

Gởi vào vô thỉ cũng không dư

Vô chung mở cửa không thấy thiếu

Viết hết chưa xong một chữ như

 

Để em mỉm nụ trên đường đi

Để chị không còn thấm nét mi

Và để cho anh tan gió bụi

Cho người trang trải ánh từ bi

 

Thế sao không viết phải không anh

Cho chị cho em hết đoạn đành

Cho khắp lòng người thôi dậy sóng

Cho tranh phù thế đẹp tinh anh

 

Tiếng khóc thôi mang, chỉ tiếng cười

Một hai trọn vẹn đến mười mươi

Kết đan quyền quyện vòng tròn kín

Kẻo hở sầu vương chạy ngược xuôi

 

Từng chữ viết hoài cũng mỏi tay

Thì ra đã một trang thơ đầy

Thôi không viết nữa chờ mai mốt

Kẻo hết thơ rồi sương gió bay.

 

Tháng 9 – 2008

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 14679)
Từ thuở ra đi vắng bóng chùa Đường đời đã nhọc chuyện hơn thua Trong tôi bừng dậy niềm chua xót Xao xuyến mơ về lại cảnh xưa
(Xem: 14662)
Thấy dặm thanh vân bước ngại chen Được nhàn ta sá dưỡng thân nhàn Ba gian am quán lòng hằng mến Đôi chốn sơn hà mặt đã quen
(Xem: 11436)
Nhà chỉ mấy thước vuông, sách vở xếp cạnh nồi Nếu nằm mơ, em quờ tay là chạm vào thùng gạo Ô tường nhỏ treo tranh và phơi áo...
(Xem: 11198)
Trách lung do tự tại Tán bộ nhược nhàn du Tiếu thoại độc ảnh hưởng Không tiêu vĩnh nhật sầu.
(Xem: 12868)
Ta lấy viết phết cuộc đời lên giấy Nghe đất trời cuồn cuộn âm ba Giữa thinh không ẩn hiện bóng sơn hà Nghiêng nét bút phóng ngang bờ ảo mộng
(Xem: 12830)
Một thương Oanh Vũ lam xinh Lên chùa lễ Phật, tâm thành dâng hoa Hai thương Oanh Vũ nết na Yêu cha, kính mẹ, trong nhà em ngoan
(Xem: 10022)
Nhất diệp biển chu hồ hải khách Tranh xuất vi hàng phong thích thích Vi mang tứ cố vãn triều sinh Giang thủy liên thiên nhất âu bạch
(Xem: 10574)
Một chút mây và một chút mưa Hồn em thở nhẹ cõi xa xưa Buồn bay lên mấy hàng dây thép Mây trắng em còn phơi ban trưa
(Xem: 11196)
Hạnh phúc tôi nhỏ nhoi Một góc đời xa lạ Như một thoáng môi cười Ngọt ngào xanh mắt lá.
(Xem: 11477)
Nhớ năm ngoái mẹ có lần đã hỏi Về chưa con sao vẫn thấy chưa về Con lại phải thêm một lần nói dối Chờ sang năm con hứa sẽ về quê
(Xem: 10527)
Lắng tai nghe mẹ giãi bày Cha sinh mẹ dưỡng sánh tày bể Đông Lấy gì trả nghĩa đền công Ơn sao cho xứng tấm lòng mẹ cha
(Xem: 10291)
Từ cõi mộng Khoác áo nâu sòng Qua dòng sinh tử Có – không!
(Xem: 18716)
Tinh sương hớp cạn chén trà Nhìn vào thế giới Ta bà ngát hương Nơi đây vẫn đoá chân thường Vẫn ngày Mùng Tám tỏ tường sắc không.
(Xem: 9525)
Long dài, short ngắn, tall cao Here đây, there đó, which nào, where đâu Sentence có nghĩa là câu Lesson bài học, rainbow cầu vồng
(Xem: 10700)
Hai ta lưu lạc phương Nam này Trải mấy mùa qua én nhạn bay Xuân đến khắp trời, hoa rượu nở Riêng ta với ngươi buồn vậy thay!
(Xem: 11593)
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc Tôi chờ người đến với yêu đương
(Xem: 9732)
Còn nghe được tiếng ve sầu Còn yêu đốm lửa đêm sâu bập bùng Quê người trên đỉnh Trường Sơn Cho ta gửi một nỗi hờn thiên thu.
(Xem: 11776)
Ôi ánh mắt con đường vào dữ liệu Để một lần virus tình yêu Truyền qua mạng bằng cái nhìn say đắm Khiến con tim điên đảo thất thường
(Xem: 12768)
Em biết anh là nhà thơ bụi bặm Thơ viết xong, anh để lại dọc đường Mỗi buổi sáng, em thường đi ngang đó Nhặt thơ về, em cất kỹ trong rương!
(Xem: 14514)
Gió đưa xác lá về đường Thu sang nhuộm cả sầu thương một trời Sầu thương nhuộm lấy hồn tôi, Đêm qua ngồi đọc thơ người xa xăm.
(Xem: 25455)
Bao năm rồi con lưu lạc ngàn phương, Con nhớ mẹ suốt canh trường khắc khoải, Ơn dưỡng dục mẹ ôi ! Sao xiết kể, Công sinh thành con nghĩ: quặn lòng đau.
(Xem: 11531)
Khi biết lòng anh như đã chết Mây thôi hồng, và lá cũng thôi xanh Màu hoa tươi cũng héo ở trên cành Và vũ trụ thảy một màu đen tối
(Xem: 8841)
Cư trần lạc đạo thả trùy duyên Cơ tắc xan hề khốn tắc miên Gia trung hữu bảo hưu tầm mịch Đối kính vô tâm mạc vấn thiền
(Xem: 10149)
Trải vách quế gió vàng hiu hắt, Mảnh vũ y lạnh ngắt như đồng, Oán chi những khách tiêu phòng, Mà xui phận bạc nằm trong má đào.
(Xem: 12006)
So lao tâm lao lực cũng một đàn, Người trần thế muốn nhàn sao được ? Nên phải giữ lấy nhàn làm trước, Dẫu trời cho có tiếc cũng xin nài.
(Xem: 9989)
1- Thuở trời đất nổi cơn gió bụi 2- Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên 3- Xanh kia thăm thẳm tầng trên 4- Vì ai gây dựng cho nên nỗi này
(Xem: 13384)
Thông minh nhất nam tử Yêu vi thiên hạ kỳ Trót sinh ra thì phải có chi chi, Chẳng lẽ tiêu lưng ba vạn sáu.
(Xem: 12851)
Năm xưa con mặc áo Mẹ chắt chiu đêm ngày Vì nhà mình nghèo thiếu Mẹ phải tự may tay
(Xem: 18066)
Ta ngồi mãi giữa hư vô lòng núi bỗng thấy chiều hớt hải đuổi theo mây khối thời gian rơi vào triền đá lặng hiện tại nào mất hút ở đầu cây
(Xem: 12284)
Thế sự du du nại lão hà, Vô cùng thiên địa nhập hàm ca Thời lai, đồ điếu thành công dị, Sự khứ, anh hùng ẩm hận đa
(Xem: 14362)
Như hòn sỏi nghìn năm im lặng Lì với đời, trơ với nắng sương Dòng kí ức xanh rêu ngày cũ Mộng xa xưa lặng bước đăng trình.
(Xem: 12255)
Em về nắng quáng bên sông Mộng hồn xưa đã bềnh bồng trôi xuôi Anh đi từ độ luân hồi Dừng chân quán gió bên đồi ngủ say.
(Xem: 19850)
Đất Quảng Nam chưa mưa đà thấm Rượu hồng đào chưa nhấm đà say. Lòng ta như chén rượu đầy, Lời thề nhớ chén rượu này bạn ơi!
(Xem: 26731)
Mười năm vườn xưa xanh tốt Hai mươi năm nắng rọi lều tranh Mẹ tôi gọi tôi về Bên bến nước rửa chân...
(Xem: 18629)
Người về từ cõi vô biên, trắng thơm đại nguyện trăm miền bước đi.
(Xem: 18332)
Em bỏ lại khung trời tuổi mộng Bước chân đi duyên kiếp tự thuở nào Câu kinh Phật sớm hôm bầu bạn Gối thềm khuya mơ một vì sao.
(Xem: 17431)
Thuở ấy lòng tôi thơ thới quá Hồn thơ nguyên vẹn một trời hương Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại Êm ái trao tôi một vết thương
(Xem: 18833)
Anh ạ, tháng ngày mau quá nhỉ! Một mùa thu cũ một lòng đau Ba năm ví biết anh còn nhớ Em đã câm lời có nói đâu
(Xem: 36954)
Vâng lời Thầy con đi quét lá Lá vàng rơi lả tả khắp nơi Lá khô rơi như một kiếp con người Giờ phút cuối là về cùng cát bụi
(Xem: 22607)
Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên Cây me ríu rít cặp chim chuyền Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá Thu đến nơi nơi động tiếng huyền
(Xem: 22065)
Tiễn chân anh tận phi trường Lỗi đi. Lỗi ở. Mười phương lỗi về Mù sương phi cảng não nề Thôi anh ở lại buồn về em mang
(Xem: 21841)
Bài thơ đầu anh viết tặng em Là bài thơ anh kể về đôi dép Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết Những vật tầm thường cũng biến thành thơ
(Xem: 16845)
Bàn tay già chầm chậm, Thờ thẫn nắm tay con. Từ rãnh mắt xoáy mòn, Giọt thương cảm lăn tròn theo vết cũ.
(Xem: 21676)
Sàng tiền minh nguyệt quang Nghi thị địa thượng sương Cử đầu vọng minh nguyệt Đê đầu tư cố hương
(Xem: 22114)
Nghe như từ kiếp luân hồi Mật ngọt tình yêu còn đọng Tái sinh bên bờ môi nóng Nguồn cơn thác lũ dâng tràn
(Xem: 21159)
Đứng lên đi em, tiếp tục hành trình... đừng quỵ ngã, Dẫu gai đời đâm rướm máu đôi chân. Những con đường em qua, dẫu mịt mù, mịt mù... gió bụi
(Xem: 15593)
Hỡi ơi! Súng giặc đất rền; lòng dân trời tỏ. Mười năm công vỡ ruộng, chưa ắt còn danh nổi như phao; Một trận nghĩa đánh Tây, thân tuy mất tiếng vang như mõ.
(Xem: 28980)
Tự thuở nằm nôi Cha đâu xa vắng Ở quanh con như giọt nắng hiên nhà Ngó trước trông sau vườn rau mướp đắng Giàn cà non vừa trổ nụ hương hoa
(Xem: 14079)
Tiết tháng bảy mưa dầm sùi sụt, Toát hơi may lạnh buốt xương khô, Não người thay buổi chiều thu, Ngàn lau nhuốm bạc, lá ngô rụng vàng.
(Xem: 21668)
Kiếp trước em là chú sóc Còn anh là hạt dẻ nâu Sóc xô anh vào vách núi Đời này hai đứa gặp nhau!
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant