Vâng lời Thầy con đi quét lá,
Lá vàng rơi lả tả khắp nơi.
Lá khô rơi như kiếp một con người,
Giờ phút cuối là về cùng cát bụi...
Con vừa quét sạch một gốc cây,
Quay trở lại đã thấy đầy lá rụng,
Con hỏi: nếu như gió đừng rung động,
Thì lá kia hẳn còn ở trên cành.
Một kiếp người cũng thế quá mong manh,
Một hơi thở nếu đi rồi không đến nữa!
Tạ ơn Thầy cho con bài học nhỏ,
Mà thâm sâu như một triết lý không cùng.
Con ra về lòng luống những bâng khuâng,
Lá và con cũng trong vòng sanh diệt.
Lá vừa sinh đã có mầm hủy diệt,
Con vừa sinh đã có hẹn ngày đi.
Một làn gió đâu có sức mạnh gì,
Mà lá rơi không thể nào cưỡng lại.
Hơi thở con như làn gió ấy,
Nếu không về thì con sẽ đi đâu?
Đã lâu rồi con vẫn lặn hụp chìm sâu,
Trong mê mãi con đi tìm sự nghiệp:
Con vẫn ước có căn nhà rộng đẹp,
Con vẫn mơ con cái học thành tài,
Con vẫn mong, vẫn đợi một ngày mai,
Lũ con cháu trở nên người thành đạt.
Con vẫn chưa có gì cho con hết,
Làm hành trang khi cất bước lên đường.
Tạ ơn Thầy đã cho con chút tư lương,
Là bài học quét lá vàng rơi rụng.
Lá và con cũng có cùng số phận,
Đi về đâu là do con chọn lấy con đường.
Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Diệu Nhân
San Jose, California
Lá vàng rơi lả tả khắp nơi.
Lá khô rơi như kiếp một con người,
Giờ phút cuối là về cùng cát bụi...
Con vừa quét sạch một gốc cây,
Quay trở lại đã thấy đầy lá rụng,
Con hỏi: nếu như gió đừng rung động,
Thì lá kia hẳn còn ở trên cành.
Một kiếp người cũng thế quá mong manh,
Một hơi thở nếu đi rồi không đến nữa!
Tạ ơn Thầy cho con bài học nhỏ,
Mà thâm sâu như một triết lý không cùng.
Con ra về lòng luống những bâng khuâng,
Lá và con cũng trong vòng sanh diệt.
Lá vừa sinh đã có mầm hủy diệt,
Con vừa sinh đã có hẹn ngày đi.
Một làn gió đâu có sức mạnh gì,
Mà lá rơi không thể nào cưỡng lại.
Hơi thở con như làn gió ấy,
Nếu không về thì con sẽ đi đâu?
Đã lâu rồi con vẫn lặn hụp chìm sâu,
Trong mê mãi con đi tìm sự nghiệp:
Con vẫn ước có căn nhà rộng đẹp,
Con vẫn mơ con cái học thành tài,
Con vẫn mong, vẫn đợi một ngày mai,
Lũ con cháu trở nên người thành đạt.
Con vẫn chưa có gì cho con hết,
Làm hành trang khi cất bước lên đường.
Tạ ơn Thầy đã cho con chút tư lương,
Là bài học quét lá vàng rơi rụng.
Lá và con cũng có cùng số phận,
Đi về đâu là do con chọn lấy con đường.
Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Diệu Nhân
San Jose, California
- Tag :
- Diệu Nhân
Còn tôi thì:
Đau, đau quá… sao mà đau quá vậy!
Từng cơn đau cày xới xác thân này,
Tôi bàng hoàng không biết tỉnh hay say,
Tôi còn sống… hay là tôi đã chết?
Nếu chết được chắc là sung sướng lắm,
Còn chi hơn được vãng cảnh Niết Bàn,
Cả cuộc đời đau đớn có chi ham…
Tôi thật sự không còn ước mơ gì nữa!
Đau quá… bao giờ mới chịu thôi?
Cơn đau hành hạ mãi không rời,
Mấy mươi năm ngập tràn lệ nóng,
Sống được bao lâu cũng một đời!
Tuổi trẻ xa rồi… tuổi trẻ ơi!
Không còn những tưởng tượng xa xôi,
Không còn khao khát gì thêm nữa,
Sung sướng gì đau… một kiếp người!
Bản thân vạn hữu chẳng thường còn,
Sinh, già, bệnh, chết… có chi buồn!
Xưa nay vẫn thế… ai tránh khỏi,
Để ý làm chi vướng bận lòng!
Đau đớn quen rồi… mấy mươi năm,
Đau thêm chút nữa cũng như không!
Chừng nào duyên mãn… về với đất,
Quả chín, trần ly… thoát báo thân.
Ngọn cỏ ven sông cẩn chí!