Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Lại thêm một ngày

09 Tháng Ba 202020:18(Xem: 4255)
Lại thêm một ngày
Lại thêm một ngày
Thơ: Hoang Phong
Diễn ngâm: Thanh Trung  Hồng Vân

 khong dinh mac 
Lại thêm một ngày cho cuộc đời.
Lại thêm một ngày cho em, 
Lại thêm một ngày cho anh,
Lại thêm một ngày cho những người còn sống trên cõi đời này.
 
Thức dậy sáng hôm nay,
Em có đứng trước gương chải tóc,
Những lọn tóc rối trên vai?
Em vẫn thường nói rằng:
"Tóc dài vướng lắm anh ạ!
Lắm khi em chỉ muốn cắt nó đi".
 
Riêng, mỗi ngày và mỗi ngày,
Anh vẫn thích ngắm em đứng trước gương chải tóc,
Những lọn tóc rối trên vai.
Em vừa nghiêng đầu vừa ngửa đầu ra sau,
Nửa vén, nửa hất nhẹ những lọn tóc dài óng ả ra lưng.
 
Duyên dáng làm sao,
Cái cử chỉ  thật là con gái của em!
Có những phụ nữ lại cúi xuống,
Kéo hết tóc ra phía trước,
Rồi bất chợt hất mạnh ra sau.
 
Anh thấy nó phũ phàngthô bạo quá.
Anh thích cái mong mang nửa vời,
Như nụ cười của nàng Mona Lisa.
Chưa hẳn nàng không cười, mà chưa hẳn nàng sẽ cười.
 
Anh thích cái dư âm của yên lặng giữa hai nốt nhạc,
Cái ranh giới giữa hiện thựchư vô,
Cái ngỡ ngàng của một cô bé mới lớn,
Cái đậm đà giữa yêu thương và hờn dỗi,
 
Cũng như anh đã thích cái cử chỉ rất là phụ nữ của em,
Nửa vén, nửa hất nhẹ những lọn tóc rối trên vai.
 
Cái cử chỉ thật tự nhiên,
Nhỏ nhoi và tầm thường.
Hạnh phúc đối với anh cũng giản dị như vậy,
Thầm kín và nhẹ nhàng.
 
Lại thêm một ngày cho cuộc đời,
Một ngày cho những người còn sống trên cõi đời này.
 
Một ngày rồi lại một ngày,
Vì ai em để tóc dài vướng vai?
 
Nghiêng đầu em vén lọn dài,
Cho anh vuốt nhẹ bờ vai sợi mềm.
Một ngày rồi lại một ngày,
Trôi trên suối tóc bờ vai sợi dài.
 
Ngày xưa còn đó, hôm nay,
Em còn để ngọn tóc dài vướng vai?
Một ngày rồi lại một ngày,
Chảy theo suối tóc bờ vai em mềm.
 
Ngày xanh trôi nhẹ êm êm,
Vai em nho nhỏ sợi mềm mong manh.
Êm đềm trôi nhẹ ngày xanh,
Hai bờ vai nhỏ mong manh sợi dài.
 
Lại thêm một ngày cho cuộc đời,
Một ngày cho những người còn sống trên cõi đời này.
Anh xin mỗi ngày và mỗi ngày
Dành lại cho những ai cái hạnh phúc của uy quyền, giàu sangdanh vọng.
 
Mong manh hạnh phúc của anh,
Chập chờn cánh bướm đầu cành tập bay,
Thênh thang như một bóng mây,
Bay về quỹ đạo nào đây giữa trời.
 
Lại thêm một ngày cho cuộc đời,
Anh xin xa lánh cái hạnh phúc của chói lọi, của xa hoarực rỡ.
Anh xin từ bỏ cả yêu thương lẫn oán hờn.
 
Âm thầm hạnh phúc của anh,
Như con sâu nhỏ gặm vành lá xanh,
Như sương run nhẹ đầu cành,
Chực rơi xuống lớp cỏ xanh cỏ vàng.
 
Lại thêm một ngày cho cuộc đời,
Anh xin dành lại cho mọi nguời,
Cái hạnh phúc của rượu cay,
Của miếng thịt hồng, của làn da trắng phếu.
 
Êm êm hạnh phúc của anh,
Trên vai em đó lọn xanh sợi dài
Thật thà hạnh phúc của ai,
Sợi nào còn rối, sợi nào vướng vai?
 
Lại thêm một ngày cho cuộc đời,
Anh xin xa lánh những tiếng hát, những giọng cười,
Anh xin chối bỏ cái hạnh phúc của chiến thắng, uy danhlãnh đạo.
 
Nhẹ nhàng hạnh phúc của anh, 
Như cơn gió thoảng bên mành tường hoa.
Nhẹ như một hạt phấn hoa,
Rơi êm trong gió bay vào hư vô.
 
Lại thêm một ngày cho cuộc đời.
Quả đất quay thêm một vòng,
Ngân hà văng xa thêm mấy mươi năm ánh sáng?
 
Anh vẫn còn đây,
Vẫn chiếm một chút không gian vũ trụ này.
Thêm bao nhiêu người đã nằm xuống?
Thêm bao nhiêu đứa trẻ đã ra đời?
 
Lại thêm một ngày cho cuộc đời,
Trên quả đất này bao nhiêu viên đạn vọt khỏi nòng?
Bao nhiêu hận thù lại nổ tung?
 
Lại thêm một ngày cho cuộc đời.
Bao nhiêu nước mắt lại rơi.
Thêm bao nhiêu nụ hôn trên má,
Được bao nhiêu nụ cười trên môi?
 
Thêm một ngày cho cuộc đời,
Một ngày gần gũi với con người,
Hay một ngày gần lại với hư vô?
 
Ta đã làm được gì cho người?
Ta đã làm gì được cho ta?
 
Hạnh phúc nào cho những người nằm xuống?
Hạnh phúc nào cho những người vừa đến?
Hạnh phúc nào cho những kẻ sắp ra đi?
 
Sáng hôm nay thức dậy,
Tim anh vẫn đập, nhắc anh nhớ tình người.
 
Anh yêu thương những người nằm xuống,
Anh yêu thương những ai còn đếm từng ngày trong cuộc đời,
Dù đang đếm trong hạnh phúc, khổ đau, oán hờn hay tham vọng.
Anh yêu thương những người sắp cất bước ra đi,
Quằn quại hay nhẹ nhàng, thảnh thơi hay nuối tiếc.
 
Lại thêm một ngày cho cuộc đời,
Một ngày cho những người còn sống trên cõi đời này,
Nhưng, sáng hôm nay lại không có anh bên cạnh.
Lấy ai em hỏi phải mặc áo nào để ra phố với anh?
 
Em mặc chiếc áo xanh xanh,
Nõn như màu lá, long lanh da trời,
Trong như sắc nước biển khơi,
Mỏng như gió thoảng, nhẹ hơn mây hồng.
 
Nắng thu phơn phất hây hồng, 
Anh đem quấn nhẹ nửa vòng vai ai.
Thiên nhiên màu áo hôm nay,
Vướng trên lưng áo mảnh mai sợi mềm.
 
Lại thêm một ngày cho cuộc đời,
Một ngày tim còn đập, một ngày anh còn yêu.
Yêu thiên nhiên, anh thương từng hạt cát,
Hoang vu sa mạc nào bát ngát.
 
Trời cao anh yêu thương muôn sao,
Âm thầm tuần du trong quỹ đạo.
Sâu xa anh thường từng tế bào,
Thân sinh vật nơi muôn ngàn thế giới.
 
Giản dị là yêu thương này,
Như hơi anh thở nhịp tim từng ngày.
Như bờ vai nhỏ sợi dài,
Tay em vén nhẹ sáng ngày hôm nay.
 
            Bures-Sur-Yvette/Saint-Rémy-Lès-Chevreuse
                                    27.10.97
            
            Bài thơ làm nhẩm vào một buổi sáng mùa thu trong khi lái xe từ nhà đến "Trung tâm Khảo cứu" của Công ty. Hai bên đường cây cỏ đã bắt đầu đổi màu, đó đây một vài biệt thự cổ kính nấp mình sau những tàn cây im lìm trong sương sớm. Đến sở thay vì ghé vào quầy cà-phê uống một tách, tán gẫu vài câu với các bạn đồng nghiệp, thì vào thẳng phòng làm việc chép ra giấy, viết tiếp và sửa lại bài thơ này  
 
Mona Lisa
Tranh Leonardo Da Vinci (1503)
 
            Nếu chăm chú nhìn vào đôi môi và đôi mắt của nàng Mona Lisa thì chúng ta sẽ có cảm tưởng dường như nàng sắp nở một nụ cười với mình. Thế nhưng nếu tiếp tục nhìn lâu hơn một chút vào đôi mắt hóm hỉnh đang liếc nhẹ của nàng, thì bất chợt chúng ta cũng có thể sẽ cảm thấy chưa hẳn nàng sẽ cười với mình. Người nghệ sĩ nắm bắt được cái giây phút kỳ lạ đó của sự sống và đã dừng lại đó. 
 
            Thông thường chúng ta nhận biết được dòng nhạc và cả âm hưởng của một bài hát, thế nhưng không mấy khi chúng ta "lắng nghe" được cái yên lặng giữa hai nốt nhạc. Cũng vậy chúng ta sống với các xúc cảm liên tục dấy lên trong tâm thức mình: nào là yêu thương, oán hờn, nuối tiếc, hy vọng, ước mơ..., thế nhưng không mấy khi chúng ta lắng nghe được sự tĩnh lặng sâu xa và thầm kín trong một nơi rất sâu và vắng lặng của tâm thức mình. 
 
            Chẳng hạn một hôm nào đó, trong lúc đang đi tản bộ trong một cảnh vườn thật đẹp, bất chợt chúng ta nhận thấy có một con sâu bám vào vai áo. Phản ứng của chúng ta có thể là một tiếng thốt không vừa lòng, mặt cau lại vì vết bẩn của con sâu để lại trên vai áo sau khi đã hất nó đi. Chúng ta không ý thức được là chính mình đã va chạm vào sự sống của một sinh vật trong thiên nhiên. Sự thúc đẩy của các thứ bản năng sinh tồn, truyền giống và sợ chết bên trong chúng ta đã thúc đẩy chúng ta thốt lên lời bất bình đó và khiến mặt chúng ta cau lại. Chẳng phải đó là cách mà chúng ta đánh mất một chút hạnh phúc nào đó mà chúng ta đang tìm kiếm trong cõi đời này? Chúng ta không nhận thấy cái hạnh phúc của một con sâu nhỏ bé đang gặm một chiếc lá non, mà chỉ thấy cái nhơ nhớp của nó đang dính vào vai áo của mình. 
            
            Thật vậy, đôi khi một thoáng cảm nhận yêu thương thật nhỏ nhoi trong cuộc sống cũng đủ để mang lại cho chúng ta một niềm hạnh phúc thật sâu xa. Chúng ta thường không cảm nhận được cái hạnh phúc giản dị của một con sâu trên một chiếc lá mà chỉ tìm cách chạy theo hoặc cưỡng lại các xúc cảm đang dấy lên bên trong tâm thức mình. Xúc cảm luôn khuấy động trong tâm thức chúng ta, chúng không bao giờ dừng lại, kể cả trong những giấc chiêm bao
 
            Leonardo Da Vinci đã dừng lại với đôi mắt hóm hỉnh và đôi môi sắp cười của nàng Mona Lisa, và đã chia sẻ một thoáng hạnh phúc đó với chúng ta hôm nay. Thế nhưng tại sao chúng ta lại không biết dừng lại với chính mình, tạo ra cho mình một sự bén nhạy giúp mình cảm nhận được những thoáng hạnh phúc nhỏ nhoi và sâu xa bên trong chính mình: 
            
            Âm thầm hạnh phúc của anh,
            Như con sâu nhỏ gặm vành lá xanh,
            Như sương run nhẹ đầu cành,
            Chực rơi xuống lớp cỏ xanh cỏ vàng
            ...
            Êm êm hạnh phúc của anh,
            Trên vai em đó lọn xanh sợi dài.
            Thật thà hạnh phúc của ai,
            Sợi nào còn rối, sợi nào vướng vai?
            
            Những cảm nhận hạnh phúc nhỏ nhoi trong từng ngày đôi khi cũng có thể làm cho cuộc sống của chúng ta bớt tẻ nhạt. Qua các cảm nhận đó, chúng ta cũng có thể tự hỏi cho đến hôm nay, chúng ta đã trải qua bao nhiêu ngày trong cuộc đời mình? Những ngày đó đầy ắp hay trống rỗng, hạnh phúc hay đau buồn, thương yêu hay oán hận? Chúng taý thức được là hôm nay lại thêm một ngày cho mình, một ngày cho những người vừa đến và một ngày cho những kẻ sắp cất bước ra đi? 
 
            Lại thêm một ngày cho cuộc đời.
            Hạnh phúc nào cho những người nằm xuống?
            Hạnh phúc nào cho những người vừa đến?
            Hạnh phúc nào cho những kẻ sắp ra đi?
 
            Lại thêm một ngày cho cuộc đời,
            Trên quả đất này bao nhiêu viên đạn vọt khỏi nòng?
            Bao nhiêu hận thù lại nổ tung?
 
            Lại thêm một ngày cho cuộc đời.
            Bao nhiêu nước mắt lại rơi.
            Thêm bao nhiêu nụ hôn trên má,
            Được bao nhiêu nụ cười trên môi?
            
            Nếu tự hỏi như vậy thì chúng ta cũng sẽ thấy là ngoài những thoáng hạnh phúc nho nhỏ bên trong lòng mình, còn có những thứ hạnh phúc khác to lớn hơn nhiều. Vậy những thứ hạnh phúc ấy là gì? Trên hành tinh này, mỗi ngày trung bình có 160.000 người nằm xuống và 380.000 đứa trẻ sinh ra đời. Tình thương yêu tất cả con người, dù họ đã ra đí, bắt đầu đếm hay đang đếm những ngày cuối cùng của đời mình, chính là thứ hạnh phúc to lớn đó. Mở rộng hơn nữa là tình thương yêu tất cả chúng sinh, dù đấy chỉ là một con sâu không may vướng phải vai áo của mình: 
 
Lại thêm một ngày cho cuộc đời.
Ta đã làm được gì cho người?
            Ta đã làm được gì cho ta?      
 
            Nếu biết hỏi như thế thì không những chúng ta sẽ biết thương yêu con người nhiều hơn mà cả thiên nhiênvũ trụ, có nghĩa là thương yêu từng hạt cát trong sa mạc và cả từng vì sao trên trời. Cái hạnh phúc đó thật mênh mông, thế nhưng không phải là không thực hiện được: 
 
            Giản dị là yêu thương này,
            Như hơi anh thở nhịp tim từng ngày.
            Như bờ vai nhỏ sợi dài,
            Tay em vén nhẹ sáng ngày hôm nay.
 
 
                                                                                    Bures-Sur-Yvette, 06.03.20
             
 
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 24580)
Có lần tôi đi ngang Qua vỉa hè Ðồng Khởi Một bà ôm chiếc gối Ðứng hát như người say
(Xem: 25325)
Bao giờ nhỉ tôi về thăm xứ Quảng Mười năm dài mộ mẹ chẳng ai trông Cỏ có cao hơn nỗi nhớ trong lòng Đất có lạnh hơn mùa đông Bắc Mỹ
(Xem: 21281)
Chị ơi nếu chị đã yêu Ðã từng lỡ hái ít nhiều đau thương Ðã xa hẳn quãng đời hương Ðã đem lòng gởi gió sương mịt mù
(Xem: 34884)
Thế gian bể khổ trầm luân, Ðạo thuyền sẵn đón Thiện nhân hữu phần, Ðưa qua bến giác ngộ chân, Tây phương cực lạc, Ðắc thân Bồ Ðề
(Xem: 13832)
Nhìn ra trăng nước vơi đầy, Nhìn đời một giấc mộng dài ngắn thôi! Đáy lòng vằng vặc gương soi, Thăng hoa nhân quả đón người thăng hoa!
(Xem: 16566)
Trời vẫn xanh, mây vẫn trôi, Chờn vờn hoa nắng lượn ven đồi. Rung rinh cánh gió ru hồn nhạc, Róc rách nguồn khe nước chảy xuôi.
(Xem: 26662)
Người hạnh phúc và người đau khổ Đều gặp nhau trắng toát ở nơi này Đều dài rộng như nhau vuông cỏ biếc Đều ấm lạnh như nhau trong hơi gió heo may
(Xem: 16205)
Mười con nhạn trắng về tha Như Lai thường trụ trên tà áo xuân Vai nghiêng nghiêng suối tơ huyền Đôi gò đào nở trên miền tuyết thơm
(Xem: 20786)
Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant