Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Phật đi rồi Toại ơi

15 Tháng Mười 201000:00(Xem: 13405)
Phật đi rồi Toại ơi


Chùa nằm trên một cồn đất nhỏ bên cạnh dòng sông quanh năm nước lớn. Đêm, nghe tiếng ễnh ương ồm oam hòa với tiếng nước vỗ lên bờ kè đá trước hiên chùa oàm oạp. Chùa quê vách lá, gió thản nhiên ùa vào ù ù buốt lạnh. Mái tôn có dăm ba chỗ mục, đôi lúc ngồi tụng kinh, giữa tiếng chuông, tiếng mõ, chợt nghe lẫn cả tiếng nước mưa từ trên mái nhà long tong nhỏ xuống.

Mùa Phật đản năm ấy, người ta ngậm ngùi, lo lắng khi phát hiện ra bức ảnh Đản sinh đặt trong chái kho phía sau chánh điện bị nước mưa làm cho nát mục. Đó là bức ảnh khổ vừa, được vẽ trên một loại giấy ép, đã cùng chia sẻ với những người Phật tử tha hương biết bao nỗi khổ, niềm vui từ ngày họ vào đây lập nghiệp và dựng lên mái chùa này. Mỗi năm, cứ đến mùa Phật đản, người ta lại bày hương án, bức ảnh được thỉnh lên ngự trên lễ đài như một hình ảnh vừa tôn quý, vừa thân thương nhất.

Năm đó, tôi vừa tròn chín tuổi, nhưng mãi cho đến bây giờ, tôi vẫn không quên được hình ảnh cả làng tôi ra đứng bên bờ sông trông ngóng đoàn người đi rước Phật. Hôm đó là mười một tháng Tư, lẽ ra còn năm ngày nữa mới tới ngày Phật đản, nhưng chùa tôi lại đón mừng Phật đản trước đó ba ngày vì không có tượng. Ba tôi làm trưởng khuôn hội, cùng ba bác nữa ra tỉnh để thỉnh Phật về. Gọi “thỉnh” nhưng kỳ thực là “mượn”. Bởi lẽ chùa tỉnh lúc đó cũng chỉ có mỗi một bức tượng Phật đản sinh, được thầy trụ trì hoan hỷ lắm mới cho thỉnh về làm lễ trước rồi sau đó thỉnh lên lại. Tôi không biết như thế có đúng hay không, nhưng vẫn nhận ra rằng nếu khônghình ảnh Ngài ngự trên lễ đài được thiết kế tuy nhỏ gọn mà trang nghiêm ấy thì lễ Phật đản năm đó chắc là buồn lắm.

Mặt trời đã xuống khá thấp, gác chênh chếch trên mấy ngọn bần mà đoàn người đi thỉnh Phật vẫn chưa về. Trên bờ sông lúc đó có đến cả trăm người đang thấp tha thấp thỏm chờ đợi. Lễ đài đã được thiết kế đâu ra đó rồi, có một cái bục gỗ xinh xắn để đặt tượng Ngài, xung quanh là hoa cúng dường được cắm rất khéo léo, bên dưới là một khán đài nho nhỏ vừa là chỗ cho ban hành lễ, vừa là chỗ diễn văn nghệ. Văn nghệ Phật đản thường được mọi người trong làng nô nức kéo đến xem chật cả sân chùa, nhiều người còn neo ghe ngoài sông nhoài lên xem cho rõ. Cảnh tượng trông thật vui...

Xa xa, có tiếng ghe máy nổ xình xịch, chợt ai đó reo lên: “A, về rồi. Phật về rồi!”. Bọn trẻ con chúng tôi nhảy cẫng lên hoan hô dù không mấy hiểu được cảm giác vui mừng ấy là tại sao, còn người lớn thì kính cẩn chắp tay lại. Chiếc ghe máy tấp vào bờ. Ba tôi nhảy ngay xuống nước, không nghĩ đến việc ông đang mặc chiếc quần mới mà thường ngày ông không bao giờ để bẩn. Bác Ba Hoành cũng nhảy xuống theo. Hai người trên, hai người dưới đỡ pho tượng một cách kính cẩn, dù chỉ cần một người cũng có thể dễ dàng đỡ được. Pho tượng Đản sinh cao độ tám tấc, trông rất đẹp được đặt trên một cái bàn nhỏ trước khi đưa lên bục. Mọi người vòng trong vòng ngoài chắp tay xá rồi xúm xít xem. Ai nấy quen nhìn bức ảnh Đản sinh cũ kỹ rồi, nên thấy pho tượng vừa đẹp, vừa sống động thì có vẻ lạ lẫm nhưng thích lắm. 

Trong khi mọi người đang cung kính không ai dám đụng vào pho tượng, thì bỗng dưng có một ngón tay nho nhỏ với những cái móng hơi dài, cáu bẩn ở đâu đó thò ra, chạm khẽ vào má pho tượng rồi từ từ đưa lên mũi... ngửi. Ai nấy ngạc nhiên quay lại nhìn. Thì ra là thằng Cự khùng. Nó cười hì hì khoái chí rồi chợt nhoài người tới, bất thần hôn đánh chụt vào má pho tượng một cái. Không ai kịp ngăn nó lại, vì chẳng ai nghĩ là nó sẽ hành động như thế. Nó hân hoan một cách lạ lùng, vừa nhảy cẫng lên vừa hát. Bác Khoan, ba thằng Cự, vừa lôi nó ra, vừa phét vào mông nó mấy cái: “Phật đó, không phải em đâu, nghe chưa!”. Nó ú ớ không ra lời, lấm lét nhìn ba nó sợ hãi. Không ai cười cả. Tại vì nó là thằng Cự, thằng Cự khùng. Nó không như mọi người. Nó khùng nhưng tính tình nó rất hiền lành, trừ khi mấy đứa nhỏ hè nhau lôi nó ra chọc ghẹo, nó mới vác đá ném, còn thì ai bảo gì nó cũng dạ. Bác Khoan có hai đứa con, thằng anh không được bình thường, thằng em thì thông minh ngoan ngoãn. Mùa nước lũ vừa rồi, không may thằng em bị trượt chân té xuống sông chết. Bác Khoan đau khổ lắm. Nhưng đau khổ nhất có lẽ là thằng Cự. Gặp đứa trẻ nào trong xóm nó cũng nhào tới ôm hôn vì nó nghĩ rằng đó là em Toại của nó...

Sáng sớm mười hai, chùa tổ chức lễ Phật đản. Trời vừa hửng sáng, ba hồi trống đổ dồn như thúc giục, báo hiệu cho mọi người biết một ngày Phật đản tươi vui. Mặc dù chiếc trống cũ, tiếng có hơi bèn bẹt, nhưng điều đó vẫn không ngăn được niềm háo hức của những người đang nô nức đến chùa. Mấy hôm trước trời mưa, con đường đến chùa nhoèn nhoẹt, nên không mấy người đi bộ. Đoạn sông trước chùa toàn ghe là ghe, chen nhau cặp san sát như những chiếc lá nâu to lớn dập dồi dợn lên dợn xuống theo từng con sóng.

Lễ Phật đản kéo dài gần một tiếng đồng hồ, vừa dứt thì bất chợt một cơn mưa đổ ập xuống. Ai nấy cuống cuồng chạy tìm chỗ nấp. Mưa đến nhanh quá, mọi người không kịp trở tay, chỉ bưng được mấy cái lư hương, đèn và mấy bồng quả vào trong, còn thì đành phải để lại. Mọi người đứng trong nhìn ra. Và, trước mặt họ là một cảnh tượng thật lạ lùng, cảm động: Thằng Cự đứng cởi áo ra che cho pho tượng! Ai đó lớn tiếng gọi nó, nó vẫn đứng như trời trồng, bất động. Ba tôi và bác Khoan vội chạy ra đưa tượng Đản sinh vào, mặc cho thằng Cự đứng đó im lặng nhìn theo một đỗi rất lâu. Tôi vẫn nhớ cặp mắt của nó buồn, thật buồn...

Hôm sau, nhiều người lại ghé qua chùa để “tiễn” Phật. Tiếng ghe máy nổ lịch xịch, lịch xịch xa dần. Ai nấy đứng trông theo. Không thấy bóng thằng Cự đâu. Nó bị cảm lạnh. Bác Khoan bắt nó phải ở nhà. Nó sợ ba một phép, không bao giờ dám trái lời. Sau khi bóng dáng chiếc ghe khuất hẳn rồi, chợt có tiếng ai đó khóc nấc lên rất thảm thiết bên bờ sông. Thì ra thằng Cự. Nó đang ngồi núp trong lùm ô rô, cóc kèn, hai tay nó bưng lấy mặt. Nó khóc, khóc không còn biết trời trăng gì nữa. Vừa khóc, nó vừa gọi: “Toại ơi! Phật đi rồi, Toại ơi!”
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 9796)
Thân người là khó được, vì vậy sống trên đời nhất định phải có tu dưỡng đừng buông lỏng bản thân giống như “nước chảy bèo trôi”,
(Xem: 9612)
Làm người, chúng ta cần phải thời khắc tự mình phản tỉnh lấy chính mình, mới có đủ năng lực tu bồi đức hạnh, tiến tu đạo nghiệp.
(Xem: 7989)
Bà mẹ già ngồi ở băng ghế sau chiếc xe hơi bỏ mui màu đỏ sậm đang rẽ quặt xuống xa lộ.
(Xem: 11266)
Vào ngày cuối cùng trước Lễ Giáng Sinh tôi vội vã tới siêu thị để mua các món quà tặng còn sót lại mà trước đó chưa kịp mua.
(Xem: 8421)
Nếu chúng ta cứ tiếp tục hành hạ quả đất cách nầy, chắc chắn nền văn minh của chúng ta sẽ bị hủy diệt.
(Xem: 8240)
Đức Đạt Lai Lạt Ma và Tổng Giám Mục Desmond Tutu có một lúc yên tĩnh trước buổi sáng đầu tiên của Hội Nghị Chuyên Đề Một Trăm Năm.
(Xem: 8437)
Chính Phật Pháp đặt trước chúng ta những lý tưởng lớn của lòng từ và bi đối với tất cả loài có sự sống và hơi thở, và điều này...
(Xem: 9389)
Ngay hôm nay và về sau người dân Miền Trung sẽ sống trong hoang mang vì biển chết, cá nhiễm độc. Người dân cả nước sẽ nơm nớp lo âu...
(Xem: 8762)
Là nhân viên hiện công tác tại Bộ Môi sinh cho một tiểu bang tại Hoa Kỳ, người viết theo dõi tin tức trong tâm trạng hết sức lo âu về...
(Xem: 9105)
Mỗi người, ở giữa sóng trần cuồn cuộn, đều là những con thuyền có hành trình xa thẳm, gặp được Phật Pháp thì thật đáng trân quý biết bao.
(Xem: 9119)
Khi bạn cho đi là bạn đã nhận được nhiều hơn thế, đó là những niềm vui vô hình mà bạn không chạm vào được.
(Xem: 8268)
Con người sau khi chết, nghiệp không bao giờ mất. Trừ phi, những người hiện đời đã dứt sạch ý nghiệp. Nói rõ ra, là những người đã đạt đạo, thì mới thấy được: “nghiệp tánh bổn lai không”.
(Xem: 8314)
Tỳ-kheo có một nghĩa là bố ma, làm cho ma phải khiếp sợ. Ma chướng trong đường tu rất nhiều, bên trong và bên ngoài, thường gọi là nội ma ngoại chướng.
(Xem: 10826)
Chỉ có Phật giáo lại được một vinh danh vô cùng cao quý là giải thưởng “Tôn giáo tốt nhất thế giới”.
(Xem: 8883)
Cổ nhân cho rằng con người làm việc gì cũng đều có nhân quả báo ứng, thiếu nợ cái gì phải hoàn trả cái đó.
(Xem: 27699)
Hành thiện sẽ tích được phúc báo. Nhưng trong cuộc sống, có rất nhiều việc mà chúng ta vô ý làm sẽ không những không tích được phúc báo mà còn...
(Xem: 9098)
Ôi, thử tưởng tượng đời sống này không có Cha! Một khi trôi lăn, biết đâu nẻo về! Bầu trời sẽ tăm tối hơn.
(Xem: 8873)
Nguyên nhân của khổ đau, luân hồi sinh tử là gì? Là sự chấp ngã bám víu vào sắc thân năm bảy chục ký lô này là ta, là của ta...
(Xem: 11383)
Các giới văn học Việt Nam xưa nay, thường nói : “Là thi sĩ, ai cũng có tâm hồn rất lãng mạn, đa tình trước trăng, sao, núi non, sông, hồ...
(Xem: 10102)
Việc làm rất thiện, rất lành, Nếu làm xong thấy lòng mình thảnh thơi, Chẳng ăn năn, lại mừng vui, Tương lai quả báo đẹp tươi tốt lành.
(Xem: 11726)
Dưới đây là 12 đường nhân quả báo ứngảnh hưởng trực tiếp đến cuộc đời của mỗi người. Đó là gì, hãy cùng xem nhé!
(Xem: 8919)
Ta bà vốn cõi mộng, do thức biến. Người đang tu chưa thể hiểu thấu, chỉ biết tin theo lời Phật để mong một lần tỉnh mộng.
(Xem: 8862)
Người xưa có câu: “Có đức mặc sức mà ăn”, ý muốn dạy chúng ta rằng làm gì thì cũng phải coi trọng đức, tích đức và đề cao tầm quan trọng của đức.
(Xem: 9665)
Một thời Thế Tôn trú ở Sàvatthi, tại Jetavana, ngôi vườn ông Anàthapindika. Nhờ lời thuyết pháp tóm tắt này của Thế Tôn...
(Xem: 9334)
Được xuất gia là điều khó, nhưng gia nhập hội chúng xuất gia rồi, từng bước tiến tu để đi đến thành tựu giải thoát lại càng khó hơn.
(Xem: 17415)
Hôm đó là một ngày lịch sử của tiểu bang rộng nhất nhì nước Mỹ nầy và đặc biệt là vùng Houston, nơi có chùa Trúc Lâm đang hiện hữu với một rừng trúc bạt ngàn...
(Xem: 27497)
Năm xưa tôi còn nhỏ, mẹ tôi đã qua đời! Lần đầu tiên tôi hiểu, thân phận trẻ mồ côi...
(Xem: 15612)
Nói một cách đơn giản, Thiện-tri-thức tức là người có trí huệ, ác tri thức tức là người ngu si.
(Xem: 9042)
Cơn giận của con người hiển hiện khắp mọi nơi trên thế giới, là nguồn cơn của cái ác, bất hạnh và khổ đau.
(Xem: 8857)
Nếu ta kháng cự với giây phút-hiện tại là ta đang làm sai— là ta đang khích trương cái ý-chí và càng làm nó mạnh bạo hơn.
(Xem: 10770)
Chưa hoàn mỹ là cơ hội để bạn cố gắng, ước mơ, hy vọng chứ không phải là lý do để bạn tự dằn vặt về sự thiếu kém hay thất bại của mình.
(Xem: 8563)
Một câu trong kinh Hoa Nghiêm: “Nhất tức nhất thiết, nhất thiết tức nhất” (một là tất cả, tất cả là một).
(Xem: 9489)
Trong trái tim triết lý hòa bình của Đức Đạt Lai Lạt Manăng lực nuôi dưỡng sự tha thứ.
(Xem: 8440)
Rất khó khuyến khích và truyền cảm hứng cho người khác mà không làm họ thất vọng ít nhiều.
(Xem: 7941)
Sự tự lừa phỉnh mình có nhiều lớp chồng lên nhau. Càng tu tập lâu dài và càng tìm hiểu mọi sự vật thì ...
(Xem: 9259)
Nói nghiệp là quyền năng trong tay mình định đoạt. Cuộc sống đời này và đời sau do mình an bài lấy.
(Xem: 8912)
Tất cả chúng ta dù lớn, dù nhỏ có mặt trên trần gian này, ai cũng thấy bản ngã của mình là quan trọng...
(Xem: 8425)
thế gian có những sự việc xảy ra, người mê lấy làm vui thích, người tỉnh không tán thán. Ngược lại có những việc người mê cho là khổ, người tỉnh lại vui vẻ thực hành.
(Xem: 8421)
Ai cũng biết Thế Tôn là bậc Phước trí nhị nghiêm, viên mãn phước đứctrí tuệ. Ấy vậy mà suốt cả cuộc đời, Ngài vẫn tiếp tục
(Xem: 9273)
Biết rõ quả hẳn từ nhân mà có, không có chuyện ngẫu nhiên. Hiên tại khổ hay vui đều do nhân quá khứ đã tạo, muốn không khổ , muốn được an vui, phải tránh nhân xấu.
(Xem: 9083)
Vô thường và cái chết giống như bóng tối trải dài của buổi hoàng hôn ở cửa đèo. Nó đến gần không hề ngơi nghỉ ngay cả trong chốc lát.
(Xem: 9149)
Ai đã từng trải qua nhiều khắc khoải, khổ đau trong cuộc sống mà vẫn có lòng tốt và sự nhiệt tình, là nấc thang thăng tiến của các bậc hiền Thánh trong dòng đời nghiệt ngã.
(Xem: 9081)
Để không đánh mất chính mình chúng ta phải sống tỉnh giác, là khi làm việc gì ta phải biết rõ việc đó; khi đi biết mình đang đi, khi...
(Xem: 10760)
Thực hành Phật pháp là học cách sống, và đó là con đường vừa đầy niềm vui vừa đầy thách thức.
(Xem: 14652)
Đau khổ là một phần của cuộc sống đối với tất cả chúng sinh có tình thức. Nếu chúng ta biết tìm ra nguyên nhânphương cách để thoát khổ, chúng ta sẽ bớt khổ hơn.
(Xem: 10166)
Khi bạn phân tích triết lý này từ quan điểm của y học Trung Quốc cổ đại, sinh lý học và tâm lý học hiện đại, bạn có thể thấy rằng “tướng do tâm sinh” là có thể lý giải.
(Xem: 8930)
Mở bất kỳ Kinh Nhật Tụng nào trong các chùa Bắc Tông, chúng ta đều thấy có các nghi thức cầu an, cầu siêu. Nhiều người nghĩ rằng...
(Xem: 9014)
Tiếng chuông chùa ngân nga, văng vẳng trong không gian rồi tan loãng giữa xóm làng sau khi đã thâm nhập chốn dương trần và đưa nhân gian vào cõi tịch tĩnh hư không.
(Xem: 21899)
Tính từ đêm nhìn ngắm trời sao Paris qua khung cửa sổ Linh Sơn, hơn ba mươi năm đã qua còn nhanh hơn bóng câu qua cửa.
(Xem: 8818)
Theo quan điểm Phật Giáo, đau khổsự thật mà không ai có thể trốn tránh được. Chúng ta ai rồi cũng phải đối mặt với sự già nua, sự đau ốm...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant