Nghĩa là, khi tâm ý của bạn đang rong ruổi, phiêu lưu ở một phương trời nào đó, hãy trở về với tự thân và có mặt trọn vẹn với những gì đang biểu hiện trong đương tại. Hoa là biểu tượng cho sự đẹp đẽ, thơm
tho và tươi mát, nên tất cả mọi người đều mong muốn ngắm nhìn, yêu thích và
trân quý. Còn rác là thứ dơ bẩn, hôi hám nên ít ai quan tâm để ý tới và chỉ muốn
dẹp bỏ hoặc loại trừ càng xa, càng tốt. Tuy rác bị đối xử thiệt thòi như thế,
nhưng nó vẫn âm thầm nhận chịu để đóng góp cho đời những gì tốt đẹp nhất. Công
việc của rác là làm phân, giúp người làm vườn vun bón những luống hoa, vườn rau,
giàn bầu và nhiều loại cây ăn trái khác được xanh tươi, đơm hoa và kết trái. Mặt
khác, nhờ người nông dân biết sử dụng các loại phân hữu cơ và hạn chế dùng phân
hóa học để chăm bón, trồng trọt, nên rau quả được tăng thêm phần bổ dưỡng và đảm
bảo sức khỏe tốt cho con người. Do vậy, rác không hẳn là thứ nhơ nhớp, xấu xa cần
phải loại bỏ mà rác có khả năng âm thầm đóng góp tích cực cho đời sống con người.
Trong tâm thức của
chúng ta cũng có hai đặc tính căn bản của hoa và rác. Ta có những đức tính tốt
như thiện lành, siêng năng, hiền hòa, dễ thương, tha thứ, biết cảm thông và
giúp đỡ cho những ai gặp phải hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn. Điểm tích cực ấy
tượng trưng cho bông hoa tươi mát, đẹp đẽ vốn có ở nơi mỗi con người. Và khi
tâm ta được nhẹ nhàng, an ổn và hạnh phúc thực sự, đó chính là đóa hoa tâm hồn
trong ta nở rộ và thơm ngát. Còn ngược lại, khi tâm ý tham lam, buồn giận, sợ
hãi, ghen tị, trách móc, ích kỷ thì mảnh vườn tâm kia đang sinh trưởng nhiều loại
cỏ dại và rác rến. Vì thế, người tu phải biết cách chăm sóc vườn tâm của mình để
mỗi ngày những hoa trái thương yêu, hiểu biết, giúp đời… được sum suê, nở rộ và
tỏa ngát hương. Trong tâm thức của
chúng ta cũng có hai đặc tính căn bản của hoa và rác. Chúng ta thừa biết
rằng, một bông hoa có mặt phải nhờ vào nhiều yếu tố khác kết hợp lại mới hình
thành như đất, nước, phân xanh, không khí, ánh sáng mặt trời, người chăm sóc,
v.v… Bông hoa không thể hiện hữu đơn độc lẻ loi mà nó cần phải nương tựa vào
nhau để sinh khởi và tồn tại. Nếu một ai đó chỉ thích ngắm nhìn phía trên của
bông hoa, nhưng lại cắt bỏ bộ phận gốc rễ nhơ nhớp ở phía dưới thì đóa hoa tươi
thắm đó chỉ được tồn tại vài ngày rồi sẽ nhanh chóng khô héo và úa tàn. Do vậy,
phân rác rất cần thiết và quan trọng không thể thiếu đối với hoa, và đời sống
con người. Trong tâm thức của chúng ta cũng tương tự như thế, có khá nhiều rác rưởi
phiền não như tham lam, giận hờn, trách móc, lo sợ, đố kị, phân biệt, buồn
chán, v.v… Những hạt giống tiêu cực này ẩn tàng trong chiều sâu tâm thức của
ta, khi đủ điều kiện thì chúng sẽ hiện hành và chi phối lên đời sống con người,
tạo ra nhiều thống khổ, bất an. Tuy nhiên, nếu ta biết cách tu tập và
chuyển hóa thì rác phiền não kia cũng sẽ trở thành bông hoa thanh khiết, thơm
tho và lan tỏa hương thơm để hiến tặng cho cuộc đời. Ngược lại, nếu ta không biết
vun bón, tưới tẩm cho hoa mỗi ngày thì nó rất mau chóng héo hon và tàn lụi. Đối
với con người cũng vậy, có nhiều khi ta đang hạnh phúc bên cạnh người thân yêu
của mình và được người thương nuông chiều, quý trọng. Nhưng nếu ta vẫn cứ mãi hờ
hững và không biết quan tâm chăm sóc, trân quý với những gì mình đang có thì một
ngày nào đó hạnh phúc tự động cất cánh bay xa để lại sự trống vắng, lẻ loi và
buồn tủi. Sự thật này đã và đang xảy ra, nếu không nhanh chóng tỉnh thức để
chuyển hóa thì khó tránh khỏi bất an, đổ vỡ. Thực ra, phiền não khổ đau chỉ biểu
hiện khi tâm ta bị màn vô minh che lấp, bị chi phối bởi sự điều động của bản
ngã tham sân si. Khi đối duyên xúc cảnh xảy ra thì bản ngã lập tức phản kháng
và loại trừ đối tượng (giận), hoặc muốn chiếm hữu những gì mà nó ưa thích
(tham). Lối mòn phản ứng này bóp méo hiện thực theo nhận thức chủ quan, nên cái
nhìn trung thực không thể hiển bày. Từ đó, ta không thấy rác là điều kiện tất yếu
để làm nên hoa, cũng như đối diện với khổ đau sẽ giúp con người thấu hiểu được
bản chất đích thực của cuộc sống. Vì không nhận ra được bài học quý giá và thiết
thực từ khổ đau, nên ta thiếu khả năng chuyển hóa đau khổ của tự thân cũng như thông
cảm và chia sẻ tình thương yêu đến cho những ai gặp phải hoàn cảnh éo le, trắc
trở. Ví như trong một cái thùng chứa đựng rác dơ bẩn, trong đó có những hạt ngọc
vô cùng quý giá, nếu ta cho rằng, thùng rác quá bẩn mà không chịu đưa tay vào để
lấy ngọc ra thì thật dại khờ và uổng phí biết bao. Có thể nói rằng, thói quen
loại trừ và phản kháng lại hiện thực là một trong những nguyên nhân căn bản tạo
ra đau khổ. Sống trên cuộc đời
này, không có người nào mong muốn khó khăn xảy đến với mình cả, nhưng khổ nỗi
nó không ngoại lệ cho bất cứ một ai. Từ người giàu sang quyền quý cho đến kẻ bần
cùng thiếu thốn, đều có những nỗi khổ niềm đau dù ít hay nhiều, đó là sự thật.
Tuy nhiên, nếu bạn biết nuôi dưỡng và giữ gìn tâm luôn định tĩnh và trong sáng
thì chẳng bị vướng kẹt vào bất cứ điều kiện gì xảy ra đối với bạn. Khi cái thấy
thanh tịnh phát hiện ra các tri giác sai lầm, tính toán của bản ngã tham sân
si, lúc bấy giờ bạn tự do ngắm nhìn vẻ đẹp của dòng sông, đồi núi, cỏ cây và
hoa lá, mà không còn bị lệ thuộc vào các ý niệm tham đắm, chiếm hữu hoặc ghét bỏ.
Tất cả các hiện tượng, sự vật trong
vũ trụ này luôn luôn thay đổi và mới mẻ. Bạn không thể nắm bắt hoặc ước hẹn bất
cứ cái gì cho tự thân cả. Công việc của bạn là tiếp xúc với cái thực tại bây giờ và ở đây. Không lấy những quan
niệm, định kiến trong quá khứ để áp đặt lên hiện thực. Sự việc đang diễn biến
ra như thế nào thì tùy vào đó để hành xử cho phù hợp, không cần phải rập khuôn
theo những đường lối, tư duy của người khác. Nếu bạn sống trọn vẹn với nội dung
này, bạn sẽ có mối quan hệ tốt đẹp với mọi người chung quanh mà không gây tổn
thương cho bất cứ một ai, dù nó bé nhỏ như con sâu hay con kiến. Khi tâm tư bạn
thông suốt và trải lòng ra như thế, bạn sẽ có cái nhìn mới mẻ và trung thực ở bất
cứ mọi lĩnh vực nào của đời sống. Để thấy rác chính
là hoa - hoa và rác vốn không hai cũng như khổ đau làm nên hạnh phúc - phiền
não chính là Bồ đề, bạn cần phải trở về với chính mình để chăm sóc cho đóa hoa
tâm hồn được nở rộ và thêm phần hương sắc. Nghĩa là, khi tâm ý của bạn đang
rong ruổi, phiêu lưu ở một phương trời nào đó, hãy trở về với tự thân và có mặt
trọn vẹn với những gì đang biểu hiện trong đương tại. Mỗi khi thân tâm và hoàn
cảnh hiện tại được thắp sáng, bạn sẽ thấy rõ mối tương giao tất yếu giữa bản
thân mình đối với đời sống, giữa rác và hoa. Từ đó, bạn không còn ghét bỏ,
tránh né hoặc loại trừ bất cứ điều gì cả, vì bạn đã biết cách chuyển hóa rác trở
thành hoa - biến khổ đau và những gì không vừa ý trở nên an vui và hạnh phúc.